Tứ Đại Danh Bổ

Chương 25: Chiến ma thần



Trên quan đạo Thiểm Tây, dưới ánh mặt trời thiêu đốt có một đoàn người đang khó nhọc lê từng bước trên mặt đường, tổng cộng có mười sáu kỵ sĩ.

Người đi đầu tiên là một đại hán râu rồng, tay cầm một lá đại kỳ. Trên là cờ có thêu một con kim long. Long trảo đang chộp một thanh đại đao, trên thân đao có khắc một chữ «Hoàng» lớn, chính thị là kỳ hiệu của Đông Bảo «Hám Thiên Bảo» Bảo chủ Hoàng Thiên Tinh.

Phía sau đại kỳ là hai người cưỡi hai con tuấn mã cao lớn oai phong. Người bên tả niên kỷ khoảng chừng hoa giáp, thần thái phiêu diêu, râu trắng như cước, không nộ mà oai. Người bên hữu thân hình lùn nhỏ, nước da như thép, râu ria đầy mặt, hai mắt luôn nhìn thẳng về phía trước, hữu thủ xách một cây trường kích dài một trượng tám, ước chừng cũng phải hơn năm chục cân.

Bên cạnh lão nhân bên tả là một đồng tử cưỡi ngựa. Đồng tử này không cầm theo gì cả, hữu thủ cẩn thận xách một thanh đại đao lớn, xem ra cũng phải nặng đến hơn bảy chục cân.

Người bên tả chính là «Đại Mãnh Long Kim Đao Vô Địch» Hoàng Thiên Tinh, còn người bên hữu là Phó Bảo chủ của Đông Bảo «Phùng Đả Tất Bại» Quảng Vô Cực.

Đi sát phía sau hai người này là hai vị phụ nhân, y phục một đỏ một vàng, cực kỳ lóa mắt. Phụ nhân bên hữu vận toàn thân hoàng y kình trang, mục quang không ngừng chuyển động, phong tình nhưng không lộng lẫy. Mỗi cử chỉ của người này đều mang theo ba phần yêu mị, năm phần lười nhác, ba phần quyến rũ và một phần anh khí.

Phụ nhân bên tả so với phụ nhân bên hữu thì trẻ hơn một chút, ước chừng khoảng hai mươi sáu tuổi, toàn thân vận hồng y, mày kiếm nhíu lại, cặp môi mỏng mím chặt, trên mai tóc cài một đóa hoa trắng. Toàn thân phụ nhân này toát ra một vẻ sát khí đạm bạc như tuyết, sương vậy. Tiếp theo hồng y phụ nhân là bốn hồng y thiếu nữ khác, lưng đeo trường kiếm đi sát phía sau.

Phụ nhân bên hữu chính là người được giang hồ đồn đại là thần xuất quỷ mạt nhưng đẹp tựa thiên tiên, «Phi Tiên» Cơ Diêu Hoa, còn nữ nhân bên tả là người mà người võ lâm vừa yêu vừa sợ, «Tiểu Thiên Sơn Yến» Thích Hồng Cúc.

Ngoại trừ tráng hán cầm cờ, đồng tử và bốn nữ tỳ, theo sau bọn Hoàng Thiên Tinh, Quảng Vô Cực, Cơ Diêu Hoa, Thích Hồng Cúc còn có sáu hoàng y đại hán, người nào người nấy mang theo các loại binh khí khác nhau, tinh thần oai phong lẫm liệt, anh khí ngời ngời. Họ chính là sáu hộ viện cao thủ của Đông Bảo:

«Quá Quan Đao» Long Tật, «Tiền Đường Giao Long» Du Kính Đường, «Ám Khí Mãn Thiên» Đào Nhất Giang, «Quá Sơn Bộ» Mã Lục Giáp, «Lôi Điện Thùy» Lý Khai Sơn, «Toái Bia Thủ» Lỗ Vạn Thừa.

Một đoàn mười sáu người này từ Tây Xuyên đi qua Đại Tán Quan, Bao Thành, Nhiễu Kiếm Môn, vượt qua Phượng Tường, Lưu Bá Huyện, Tử Bách Sơn là đến Bắc Thành «Vũ Dương Thành»!

Đông Bảo «Hám Thiên Bảo» với Bắc Thành «Vũ Dương Thành» là thế giao ba đời, giờ đây Bắc Thành gặp nạn, Đông Bảo tự nhiên là phải toàn lực xuất động binh mã đi ứng cứu.

Trước mắt đã là Bảo Kê Trấn. «Phùng Đả Tất Bại» Quảng Vô Cực đưa tay vuốt mồ hôi trên mặt, mở miệng chửi đổng:

– Mẹ kiếp, thời tiết như thế này thật là muốn lấy mạng người ta mà! Ngày thì nóng như thiêu đốt, đêm thì lạnh tựa băng giá. Hừ, có hộ vệ Đường Tam Tạng đi thỉnh kinh cũng không vất vả đến thế này!

Hoàng Thiên Tinh tuy niên kỷ đã cao nhưng tinh lực vẫn còn sung mãn, lão cất giọng sang sảng nói:

– Thời tiết này thì có gì làm khó được chúng ta! Nhớ khi xưa hai chúng ta đã từng vượt qua Hắc Long Giang, vượt qua cái nóng chết người của sa mạc Tây Tạng, vậy mà vẫn sống nhăn đấy còn gì, còn đem cả đầu địch nhân quay về nữa!

Đồng tử phía sau đột nhiên nhẹ giọng nói:

– Lão gia! Lão gia!

Hoàng Thiên Tinh đang hưng phấn, liền quay đầu lại hỏi:

– Có chuyện gì?

Đồng tử thấp giọng nói:

– Lão gia người đương nhiên không mệt, nhưng sáu vị cô nương phía sau …

họ làm sao có được công lực như người chứ!

Hoàng Thiên Tinh thoáng ngẩn người giây lát rồi thở dài:

– Thật phiền phức! Thật là phiền phức! Đi cùng đàn bà đúng thật là phiền phức!

Quảng Vô Cực nói:

– Hay là đến Bảo Kê Trấn chúng ta bỏ họ lại?

Hoàng Thiên Tinh lắc đầu nói:

– Bỏ họ lại ư? Nhị đệ, không dễ như vậy đâu! Mồm mép hai mụ đàn bà này thật là sắc bén! Một người nói ta không trọng giang hồ đạo nghĩa, một người nói ta khinh thường cân quắc anh thư, tội danh này ta đây gánh không nổi đâu!

Đột nhiên tiếng vó ngựa ở phía sau vang lên dồn dập, Cơ Diêu Hoa và Thích Hồng Cúc song song phi ngựa đến gần. Cơ Diêu Hoa cười cười nói:

– Hoàng lão anh hùng, có chuyện gì vậy? Ông đang lẩm bẩm gì thế?

Hoàng Thiên Tinh miễn cưỡng nói:

– Không có gì! Không có gì!

Thích Hồng Cúc lạnh lùng lên tiếng:

– Chúng ta không cần nghỉ ngơi. Chỉ cần Hoàng Bảo chủ muốn tranh thủ lên đường, chúng tôi sẽ đi một mạch, quyết không gây phiền phức cho mấy người.

Quảng Vô Cực nở một nụ cười cầu hòa nói:

– Như vậy thì tốt! Như vậy thì tốt!

Thời Chấn Đông trợn mắt nhìn y một cái rồi cùng Cơ Diêu Hoa lui lại phía sau.

Quảng Vô Cực đầy vẻ bất mãn nói với Hoàng Thiên Tinh:

– Đại ca, nữ nhân này thật là bất cận nhân tình!

Hoàng Thiên Tinh cười khổ nói:

– Lão nhị, huynh trưởng của Thích Hồng Cúc là «Thiên Lý Nhất Điểm Lãng» Thích Tam Công ba tháng trước đã chết dưới tay «Ma Cô», nghe nói đã bị bắt đi làm dược nhân rồi. Bảy ngày trước đây, trượng phu của y thị là «Lăng Tiêu Phi Lực Thủ» Vu Tứ Hùng cũng thảm tử trong tay thủ hạ của «Ma Cô». Y thị với Vu Tứ Hùng tuy không có cảm tình sâu đậm gì, nhưng dù sao cũng đã kết thành phu thê rồi … trong lòng không vui là lẽ tự nhiên thôi … chúng ta không cần phải chấp nhặt làm gì …

Quảng Vô Cực đang định nói lại thì đột nhiên có tiếng rít gió, một vật bắn về phía Hoàng Thiên Tinh với tốc độ kinh người.

Hoàng Thiên Tinh đưa tay chộp lấy, con bạch mã hí dài thoái lui mấy bước, nhưng lão vẫn ngồi trên yên ngựa vững tựa Thái Sơn.

Quảng Vô Cực xách trường kích dài một trượng tám nhảy lên phía trước quát lớn một tiếng như sấm động:

– Cút ra đây cho ta!

Cơ Diêu Hoa và Thích Hồng Cúc cũng song song thúc ngựa đến bên cạnh Hoàng Thiên Tinh.

Chỉ thấy Hoàng Thiên Tinh trầm mặt lại, đưa tay vẫy vẫy.

Quảng Vô Cực thấy vậy liền lập tức quay lại.

Trên tay Hoàng Thiên Tinh đang kẹp một mũi tên, đầu tên có đính một mảnh giấy, trên giấy có chữ … chữ được viết bằng máu!

«Thuận ta thì sống Nghịch ta thì chết Nhất nhập Bảo Kê Siêu sinh!» Bên dưới còn có hai chữ «Thuần Vu», bên cạnh còn có bốn đồ hình tia chớp.

Cơ Diêu Hoa biến sắc nói:

– Là «Ma Thần» Thuần Vu Dương!

Thích Hồng Cúc lạnh lùng tiếp lời:

– Còn có cả tứ đại hộ vệ của y «Lôi Hành Thiểm Điện, Tứ Đại Ác Thần» nữa!

Quảng Vô Cực không nhịn được bèn cất tiếng nói:

– Nếu như hai vị sợ hãi, có thể quay đầu trở về cũng chưa muộn đâu. Ta sẽ bảo Lý hộ viện và Lỗ hộ viện tiễn hành.

Thích Hồng Cúc trợn mắt lạnh lùng nhìn y nói:

– Quảng Phó Bảo chủ, hy vọng sau này các hạ không nói ra những lời như vậy nữa, bằng không chớ trách Thích Hồng Cúc này vô lễ!

Quảng Vô Cực cũng không vừa, lão ngửa mặt cười dài nói:

– Lão phu chỉ muốn tốt cho nhị vị mà thôi! Được! Nếu như muốn đánh nhau, Quảng Vô Cực này nào có sợ ai?

Hoàng Thiên Tinh trầm giọng nói:

– Đại địch đang ở trước mắt, hai người còn như vậy thì không xong với Hoàng Thiên Tinh ta đâu!

Cơ Diêu Hoa dịu giọng nói:

– Võ công của «Ma Thần» tuy thấp nhất trong «Tứ Đại Thiên Ma», người này thần lực kinh nhân có thể khai bia phá thạch, nội công cũng cao thâm khó dò.

Thủ hạ của y là «Tứ Đại Ác Thần» võ công cũng không kém, không biết Hoàng lão anh hùng có dự định gì?

Hoàng Thiên Tinh nói:

– Dự định? Đêm nay chúng ta sẽ ở lại Bảo Kê Trấn, dĩ dật đãi lao, kết lưới bắt cá, sớm muộn gì cũng phải có một trận chiến, chi bằng chúng ta ở đây đánh một đòn phủ đầu trước đã!

Đông Bảo được thịnh danh trong giang hồ, được liệt vào trong «Võ Lâm Tứ Đại Thế Gia» tự nhiên là không phải chỉ có hư danh. Sau khi vào Bảo Kê Trấn, bọn họ đến một tòa khách sạn lớn nhất trong trấn nghỉ chân. Người chưa vào tiệm thì tình hình xung quanh đã được tìm hiểu rõ tựa lòng bàn tay. Chưa vào đến phòng thì toàn tiệm từ tiểu nhị đến chưởng quầy, khách nhân … đều đã nắm rõ mặt mũi. Hành lý chưa cất dọn thì bố phòng ở các điểm trọng yếu đã được sắp xếp xong. Bất kể là ăn uống dọp dẹp … tất cả đều do người của Đông Bảo đích thân giám sát.

Tất cả chỉ là để xác định một điều, cho dù là có kẻ hạ độc trong trà cũng phải khiến hắn lưu huyết trong vòng năm bộ.

Hoàng Thiên Tinh cho tiền các khách nhân, mời họ sang những khách sạn khác trọ phòng, đồng thời cũng dùng ngân lượng để trấn an tinh thần điếm gia, vạn nhất có chuyện gì xảy ra họ cũng tuyệt không vọng động tạo nên tình hình hỗn loạn.

Đêm về khuya. Không gian lặng im. Người ở Bảo Kê trấn có thói quen ngủ sớm. Đèn đuốc trong «Bình An Khách Điếm» vẫn sáng tỏ.

Đám công sai trong nha môn nghe tin lập tức tìm đến, nhưng sau khi biết Đông Bảo Bảo chủ Hoàng Thiên Tinh đang ở đây, tất cả liền lẳng lặng bỏ về.

Tiểu trấn nhỏ này chỉ có hai ba chục công sai, chỉ sợ khó mà địch nổi một hộ viện cao thủ của Đông Bảo, trừ phi phái thêm người đi mời bộ khoái của huyện nha về. Nhưng như vậy nhanh nhất cũng phải mất ba ngày ba đêm. Huống hồ Hoàng Thiên Tinh danh mãn giang hồ, trưởng trấn chỉ mong mọi sự bình an, mong là không xảy ra chuyện đi đến mức không thể thu xếp được là tốt rồi.

Hoàng Thiên Tinh, Quảng Vô Cực, Cơ Diêu Hoa, Thời Chấn Đông bốn người cùng ngồi chung một bàn, trên bàn có rượu có thịt, song chẳng ai động đũa ăn lấy một miếng. Hoàng Thiên Tinh đang ngồi luận giang hồ cố sự với Quảng Vô Cực. Còn Cơ Diêu Hoa và Thích Hồng Cúc thì thì thầm to nhỏ gì đó với nhau, thỉnh thoảng lại khẽ cười.

Sắc trời hôn ám, tựa như mưa gió đang muốn kéo về.

Quảng Vô Cực bước đến mở toang cửa sổ, gió lạnh thổi làm lão tỉnh hẳn rượu. Chỉ thấy lão vẫy nhẹ tay một cái, một người liền bước ra từ trong góc khuất, lưng đeo trường đao, «Quá Quan Đao» Long Tật. Quảng Vô Cực hỏi:

– Có gì không?

Long Tật đáp:

– Hoàn toàn tĩnh lặng!

Quảng Vô Cực khẽ gật đầu, Long Tật lại nhanh chóng biến vào màn đêm.

Quảng Vô Cực quay người đóng cửa sổ lại.

Gió bên ngoài càng lúc càng thổi mạnh.

Thời Chấn Đông lạnh lùng nói:

– Chỉ sợ mấy tên đầy tớ này không dám đến!

Cơ Diêu Hoa lắc đầu ôn nhu nói:

– Không thể vậy! «Tứ Đại Thiên Ma» gan to bằng trời, tuy rằng có ba phần úy kỵ chúng ta nhưng còn chưa đến mức dùng chữ «sợ»!

Ngoài trời có tiếng nổ «đì đùng», ánh chớp giật mạnh ngang qua bầu trời rồi biến mất. Ngọn nến trong phòng chập chờn như muốn tắt. Hoàng Thiên Tinh vội dùng đôi bàn tay thô ráp che chở cho ngọn nến.

Quảng Vô Cực trầm mặc cúi đầu, miễn cưỡng mỉm cười nói:

– Sấm chớp đầy trời, đêm nay đúng là một đêm tuyệt diệu để giết người!

Hoàng Thiên Tinh không cười. Lão trầm trọng nói:

– Nhị đệ, ngươi ra ngoài xem xét tình hình. Trận sấm chớp vừa nãy ta cảm thấy có gì không đúng!

Quảng Vô Cực «dạ» một tiếng, bước đến mở banh cửa sổ, thò tay vẫy vẫy hai cái.

Bên ngoài mưa bắt đầu rơi, từng hạt từng hạt … báo hiệu một trận mưa khủng khiếp sắp đến. Trên mái nhà vẫn tối đen như mực, không tơ hào một chút động tịnh gì cả.

Quảng Vô Cực biến sắc mặt, vội lớn tiếng gọi:

– Long hộ viện!

Không có tiếng ai trả lời. Quảng Vô Cực lập tức tung người bay lên mái. Vừa lên đến nơi lão đã lập tức nhìn thấy một thi thể, tay hắn còn nắm chặt trường đao, trước ngực, sau lưng, hai bên tả hữu có bốn vết thương, tựa hồ như cùng lúc bị bốn tia sét đánh trúng vậy. Thi thể đó chính là «Quá Quan Đao» Long Tật.

Hoàng Thiên Tinh, Cơ Diêu Hoa, Thời Chấn Đông cũng lập tức có mặt trên mái nhà.

Gió càng lúc càng mạnh. Mưa càng lúc càng to. Cả bầu trời đều là tiếng thét gào của mưa gió.

Hoàng Thiên Tinh dương giọng nói:

– Có địch xâm phạm, mọi người tập hợp!

Thanh âm của lão cuồn cuộn vượt qua cả tiếng gió tiếng mưa truyền đi khắp nơi. Đồng thời, có hai sự việc gần như cùng lúc phát sinh.

«Phừng» một tiếng, căn phòng họ vừa ngồi đột nhiên bốc cháy, ánh lửa vừa xanh vừa lam, bốc thẳng lên trời.

Trong nội viện cũng vang lên một loạt âm thanh binh khí giao nhau, tựa hồ như có thứ binh khí cực kỳ khinh khoái đã giao thủ với thứ binh khí cực kỳ trầm trọng vậy.

Tiếp đó lại có hai sự kiện khác đồng thời phát sinh. Từ bốn hướng xuất hiện bảy người tay cầm binh khí nhảy lên mái nhà, chính là năm hộ viện của Đông Bảo với đại hán cầm cờ và đồng tử chấp đao.

Cùng với ánh lửa bốc cao, một bóng người ẩn ẩn hiện hiện bước ra từ trong đám lửa. Người này thân cao tám thước, toàn thân ăn mặc rực rỡ, mới nhìn đã thấy tràn đầy tà khí. Y đứng trên mái nhà, ngửa mặt cười điên cuồng, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Thích Hồng Cúc lắng tai nghe ngóng rồi gấp giọng nói:

– Mai, Lan, Cúc, Trúc đang cùng «Tứ Đại Ác Thần» quyết đấu!

Nói đoạn người đã như một con phi yến, lao qua gió mưa bay vào hậu viện.

Hoàng Thiên Tinh đứng thẳng trên mái nhà, bộ râu bạc phất phơ tung bay trong gió. Lão đưa mắt nhìn đối phương nói:

– «Tứ Đại Thiên Ma – Ma Thần» Thuần Vu Dương?

Quái nhân kia cười lớn đáp:

– Không sai! Ta đã hiện thân, các người muốn thoái lui cũng không kịp nữa rồi!

«Tiền Đường Giao Long» Du Kính Đường lớn tiếng mắng:

– Chúng ta đến đây chính là để lấy mạng chó của ngươi, làm sao mà thoái lui được!

«Lôi Điện Thùy» Lý Khai Sơn cũng quát vang:

– Trả mạng Long lục đệ cho ta!

Lời chưa dứt thì người đã bay lên, hai chiếc búa trong tay cùng lúc áp thẳng xuống đầu Thuần Vu Dương!

«Lôi điện thùy» trực tiếp đánh xuống đầu Thuần Vu Dương, nhưng không ai có thể đánh ngã được lão cả!

Lý Khai Sơn thi triển chính là «Lôi Điện Thùy Pháp», đích thực mạnh như lôi điện, thế khả khai sơn. Đáng tiếc bản thân Thuần Vu Dương chính là lôi điện!

Thuần Vu Dương dài người vọt lên không trung, tựa như một con quái điểu khổng lồ. Không biết từ lúc nào trong tay lão đã có thêm một ngọn trường mâu dài trượng tám, dương lên nghênh tiếp Lôi Điện Thùy.

«Bình!» «Lôi điện thùy» và cương mâu đã giao kích, hoa lửa bắn tứ tung.

Trên «Lôi điện thùy» đã có thêm một vết sứt lớn. Trường mâu liền cơ công kích, đâm thẳng vào tâm khẩu Lý Khai Sơn!

Thế đến của trường mâu vừa nhanh vừa mạnh, Lý Khai Sơn không thể chống đỡ, cũng chẳng kịp lùi lại nhảy tránh, mắt thấy mình sắp táng mạng thì đột nhiên có người chộp lấy trường mâu. Hai tay người này trơn trượt như cá, nhưng lại có thể giữ chặt được ngọn trường mâu của Thuần Vu Dương!

Thuần Vu Dương cười lạnh một tiếng, giật mạnh trường mâu, người đã thăng không tám trượng.

«Tiền Dường Giao Long» Du Kính Đường tuy vừa trơn vừa chuẩn nhưng cũng không chịu nổi cái giật này, cả người liền bay lên không trung.

Thuần Vu Dương liền như đại bàng triển dực, trường mâu phá không đâm thẳng đến cổ họng Du Kính Đường.

«Tiền Đường Giao Long» Du Kính Đường đang lơ lửng trên không, không thể bạt đao chống đỡ. Mắt thấy y sắp phải táng mạng thì đột nhiên một bóng người bổ tới, tung cước đá lệch mũi mâu sang một bên. Bóng người đó chính là «Quá Sơn Bộ» Mã Lục Giáp!

Tả thủ Thuần Vu Dương lập tức vươn ra. Cái vươn tay này còn nhanh ơn cả thiểm điện, chớp mắt đã chộp lấy cổ họng Mã Lục Giáp.

Thuần Vu Dương muốn bóp chết Mã Lục Giáp nhưng tay của lão đã bị một người khác chộp được. Người này sức mạnh như thần, khống chế không cho lão vận lực. Chính thị là «Toái Bia Thủ» Lỗ Vạn Thừa.

Thuần Vu Dương không hề dừng lại, liên hoàn cước lập tức quét ra.

Lỗ Vạn Thừa toàn lực ngăn chặn tả thủ của Thuần Vu Dương, không ngờ một cước của y quét đến, lập tức bị đá lộn nhào.

Áp lực trên tả thủ Thuần Vu Dương đã mất, y liền thuận tay đập thẳng xuống Thiên Linh Cái Lỗ Vạn Thừa một chưởng.

Đột nhiên có tiếng ám khí xé gió, năm ngọn «Thấu cốt đinh» đã nhằm đúng năm yếu huyệt trên người Thuần Vu Dương bắn tới. Người xuất thủ chính là «Ám Khí Mãn Thiên» Đào Nhất Giang.

Thuần Vu Dương đành phản chưởng gạt mạnh, cả năm ngọn «Thấu cốt đinh» đều bị đánh rơi. Trường mâu dài một trượng tám trong tay hữu Thuần Vu Dương đột ngột đâm ra.

Nhưng trường mâu mới đi nửa đường thì đã bị người dùng trường kích ngăn lại, hoa lửa bắn tung tóe. Thuần Vu Dương chỉ thấy tay mình chấn động, trường mâu bị đánh bật lại. Lão thường tự phụ mình thần lực vô địch, không ngờ có người có thể ngạnh tiếp một mâu của mình, trong lòng đương nhiên không phục, hét lớn một tiếng như sấm, trường mâu lại đâm ra lần nữa.

Đối Phương cũng không hề sợ hãi, lập tức vung kích ngạnh tiếp. Hai người một mâu một kích, giao thủ ba lần, lần sau mãnh liệt hơn lần trước, cả hai một bước cũng không lùi, nhưng mái nhà dưới chân hai người sớm đã không chịu nổi chấn lực mãnh liệt. «Rầm» mái nhà đã bất thần sập xuống.

Người vừa xuất thủ với Thuần Vu Dương chính là «Phùng Đả Tất Bại» Quảng Vô Cực.

Quảng Vô Cực và Thuần Vu Dương cùng rơi khỏi mái nhà, năm hộ viện cao thủ của Đông Bảo cũng lập tức nhảy xuống.

Lý Khai Sơn, Du Kính Đường, Mã Lục Giáp, Lỗ Vạn Thừa, Đào Nhất Giang năm người đều không phải hạng vô danh trong giang hồ, nhưng cả năm hợp kích Thuần Vu Dương, tựa hồ gần như một chiêu táng mạng, trong lòng bất giác đều nổi lên cảm giác kinh hoàng.

Nhưng người của Đông Bảo trước giờ chưa từng vì «sợ» mà thoái lui.

Năm người bọn họ nhảy xuống đến nơi thì chiến cục trong phòng đã sắp phân thắng bại.

Thuần Vu Dương và Quảng Vô Cực giao thủ mười một chiêu, bụi cát mù mịt.

Thuần Vu Dương càng đánh càng dũng mãnh, nhưng hồ khẩu Quảng Vô Cực thì đã rách toác. Chỉ cần đánh thêm mười một chiêu nữa, Quảng Vô Cực sẽ phải bại lần thứ một trăm hai lăm trong đời.

Hoàng Thiên Tinh đứng trên mái nhà trầm giọng nói:

– Đao đâu! Để ta hội kiến «Ma Thần» một phen!

Đồng tử lập tức «dạ» một tiếng, hai tay dâng đao lên.

Hoàng Thiên Tinh tay nắm chuôi đao, gầm lên một tiếng như long ngâm:

– Thử một đao này của ta!

Kim quang liền bắn khắp bốn phương tám hướng.

«Ma Thần» Thuần Vu Dương cũng thấy hoảng kinh, vội quay người dụng trường mâu nghênh tiếp.

«Bình!» một tiếng vang lên, hoa lửa bắn tung tóe.

Hoàng Thiên Tinh thối lùi tám bước, trầm người ổn định thân mình, nhưng vẫn lắc lư không ngừng. Thuần Vu Dương không thối lui bước nào nhưng trên trường mâu đã bị mẻ một miếng lớn.

Trên mặt hai người đều lộ ra vẻ kinh hoảng.

Thuần Vu Dương lúc mới đầu cho rằng mình có thể không phí chút sức giết sạch toàn bộ bọn người Đông Bảo, không ngờ ngay cả năm võ sư hộ viện cũng không giết được, lại gặp phải Quảng Vô Cực đánh nhau một trận, vừa rồi lại toàn lực ngạnh tiếp một chiêu của Hoàng Thiên Tinh. Giờ lão mới nhận ra đối phương đích thị là những hảo thủ, muốn thắng e rằng không phải chuyện dễ dàng gì.

Nhưng lão tung hoành giang hồ đã mấy mươi năm, chưa từng để chuyện gì vào trong mắt, thế nên trường mâu lập tức hoành ngang quét tới tấn công Hoàng Thiên Tinh.

Hoàng Thiên Tinh cũng vung đao ứng tiếp.

Cơ Diêu Hoa đứng bên cạnh năm võ sư hộ viện nói:

– Trước mắt chúng ta còn nhiều kẻ thù, không thể tổn hại thêm nhân lực.

Hơn nữa đối phó với loại cuồng ma này cũng không cần giảng đạo nghĩa giang hồ làm gì, đợt lát nữa Hoàng Bảo chủ bị thoái lui, chúng ta lập tức xông lên hợp kích hạ sát Thuần Vu Dương.

Năm võ sư hộ viện vốn có ấn tượng rất tốt với Cơ Diêu Hoa, vừa nãy lại nếm qua sự lợi hại của Thuần Vu Dương nên vội vàng gật đầu tán thành.

Quảng Vô Cực nói:

– Thích nữ hiệp đi đâu rồi?

Cơ Diêu Hoa nói:

– Đại khái là đi giúp bốn nữ tỳ đánh nhau với «Tứ Đại Ác Thần», hy vọng họ được bình an vô sự.

—- oo —- Bất kỳ ai giao thủ với «Tứ Đại Ác Thần» thủ hạ của «Ma Thần» Thuần Vu Dương đều khó mà bình an vô sự, thậm chí là không thể bình an vô sự.

Thích Hồng Cúc thân nhẹ như yến, khinh công nhanh như yến tử, nhưng khi nàng đến hậu viện thì tình hình đã thập phần nguy cấp.

«Tứ Đại Ác Thần» thân vận hắc y bó sát người, tay cầm Lôi điện thiểm tấn công ráo riết. Mai Kiếm, Trúc Kiếm đang khổ sở đối địch. Cúc Kiếm, Lan Kiếm khắp người đều là vết thương.

Thích Hồng Cúc hét lớn một tiếng, vung tay bắn ra bảy ngọn «Phi yến tiêu», trường kiếm rung mạnh hóa ra một đóa hoa kiếm tấn công một gã ác thần.

«Hành – Lôi – Điện – Thiểm» bốn tên ác thần đưa mắt nhìn nhau. Một gã liền dụng «Lôi điện thiểm» đánh bay Phi Yến Tiêu, một tên khác hồi thân vung tay cản kiếm thế của Thích Hồng Cúc.

Đúng vào lúc này, Thích Hồng Cúc đột nhiên khẽ lắc cổ tay, trường kiếm trong tay lập tức hóa thành hai, đầu kiếm biến thành mũi cương xoa, tựa như một con phi yến đang xòe đuôi.

Gã ác thần cả kinh, nhưng đã quá muộn để tránh né, liền cắn răng chịu một kiếm vào tay. Tên ác thần gầm lên đau đớn quát:

– Con mụ bà nương này …

Lời còn chưa dứt thì ba mũi «Phi yến tiêu» đã bay vào miệng hắn, tiếng nói lập tức đứt đoạn.

Thích Hồng Cúc đang định phát kiếm nhưng tên ác thần còn lại đã xông lên, Lôi điện thiểm phát ra tiếng nổ «ì ùng» …

Thích Hồng Cúc lâm nguy sinh trí, lập tức buông kiếm, dụng khinh công «Yến Tử Tam Sào Thủy» tránh khỏi một kích trí mạng.

Bên này Lan Kiếm Và Cúc Kiếm cũng đã nén đau gia nhập vòng chiến, cùng Mai Kiếm, Trúc Kiếm hợp lực tấn công hai tên ác thần.

Còn Thích Hồng Cúc tuy đã giết được một đại địch nhưng trong tay đã không còn kiếm, chỉ dụng khinh công và Phi yến tiêu lực chiến với tên ác thần còn lại.

—- oo —- Thuần Vu Dương, Hoàng Thiên Tinh đã đánh ba mươi tư hiệp. Hai người càng đánh càng ác liệt. Kim đao của Hoàng Thiên Tinh tung hoành khắp chốn, thế đao múa lượn, thế lực không gì cản nổi, tựa hồ như du long múa lộn giữa không trung. Nhưng Thuần Vu Dương không hổ danh là «Ma Thần», chiêu chiêu thức thức đánh ra liên miên bất tuyệt, sức lực vô cùng, Hoàng Thiên Tinh cố gắng mấy cũng không thể chiếm được thượng phong.

Thuần Vu Dương không ngờ trong đám người này lại có một Hoàng Thiên Tinh võ công cao cường đến vậy. Lão đánh lâu mà không thắng, lại thêm vào không nghe thấy động tĩnh gì của «Tứ Đại Ác Thần», trong lòng không khỏi thấp thỏm, liền hét lớn một tiếng, trường mâu vung ra như chớp, hóa thành một đạo cuồng phong bao vây Hoàng Thiên Tinh khắp bốn phương tám hướng.

Hoàng Thiên Tinh tựa mãnh long xuất động, bất kể tất cả vung đao lao thẳng vào trung tâm cơn lốc của Thuần Vu Dương.

«Bình!» hai thứ binh khí va chạm lẫn nhau. Hai bóng nhân ảnh nhập rồi lại phân. Cả hai cùng thối lui tám bước.

Đúng vào lúc này Cơ Diêu Hoa hét lớn một tiếng nói:

– Lên!

Bảy tám cỗ ám khí liền cùng lúc bay đến Thuần Vu Dương.

Thuần Vu Dương hét lớn một tiếng, tất cả ám khí dính trên người lão liền bay ngược trở lại.

Đào Nhất Giang vội vàng nhảy tránh.

Nhưng đúng vào sát na đó, «Toái Bia Thủ» của Lỗ Vạn Thừa đã giữ chặt song thủ Thuần Vu Dương. «Quá Sơn Bộ» cũng hiệp trợ giữ chặt hai chân Thuần Vu Dương.

Thuần Vu Dương vận lực giãy mạnh, nhưng Du Kính Đường đã như một con cá luồn đến khống chế huyệt đạo của lão. Lý Khai Sơn thì tung mình lên cao, song thùy cùng lúc bổ xuống.

Thuần Vu Dương đại nộ, nhưng giãy giụa không thoát nổi vòng kìm kẹp của tam đại cao thủ. «Lôi điện thùy» của Lý Khai Sơn đã bổ trúng đầu lão.

«Lôi điện thùy» bị chấn bay ra xa. Thuần Vu Dương chảy máu đầm đìa.

Cùng lúc lão phát ra một tiếng hét kinh thiên động địa. Một tiếng hét còn kinh khủng hơn tiếng sấm động mùa hè. Chúng nhân tất thảy đều bị váng đầu hoa mắt.

Thuần Vu Dương thừa cơ giãy mạnh. Du Kính Đường, Mã Lục Giáp, Lỗ Vạn Thừa liền ngã lăn ra. Tả thủ của lão thuận thế vung lên đập vỡ đầu Lý Khai Sơn.

Nhưng chính vào sát na đó, Quảng Vô Cực đã xông tới, trường kích đâm xuyên qua bụng Thuần Vu Dương, xuyên từ phía sau ra phía trước.

Thuần Vu Dương hét lớn một tiếng, trường mâu trong tay phải lập tức quật ngược về phía sau.

Quảng Vô Cực chưa kịp buông tay thì trường mâu đã tới, mắt thấy lão sắp bị trường mâu đâm thủng ngực thì đột nhiên một sợi dây lụa đã quấn chặt lấy thân mâu giật mạnh. Đầu mâu liền bị lệch đi đôi chút, Quảng Vô Cực thừa cơ bỏ kích lăn ra xa hơn trượng.

Người vừa xuất thủ tương cứu chính là Cơ Diêu Hoa, lúc này bầu trời xẹt lên một tia chớp, làm hiện rõ ra khuôn mặt đầy máu của Thuần Vu Dương.

Thuần Vu Dương trợn mắt nhìn Cơ Diêu Hoa, tràn đầy hận ý nói:

– Ngươi …

Lúc này đại hán cầm cờ và tiểu đồng đã lao tới. Đại hán sử một cây cự phủ, tiểu đồng dụng đoản kiếm cùng lúc chém xả vào sau lưng Thuần Vu Dương.

Thuần Vu Dương lắc lư một hồi, cuối cùng cũng ngã gục xuống đất.

Bầu trời lại xẹt lên một tia chớp, cùng với tiếng nổ «đì đùng».

Hoàng Thiên Tinh thở hổn hển, bước đến gần. Lão thấy Thuần Vu Dương đã chết liền thở dài nói:

– «Ma Thần» này quả nhiên lợi hại … chúng ta đi xem Thích nữ hiệp thế nào?

—- oo —- Gã ác thần đang vung chưởng truy kích Thích Hồng Cúc. Lúc đầu vì ỷ trượng sức lực nên thập phần uy mãnh, nhưng do khinh công không bì được với Thích Hồng Cúc nên dần dần mệt mỏi, thêm vào đó lại phải để tâm phòng bị «Phi yến tiêu» của Thích Hồng Cúc nên càng lúc càng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Tứ tỳ lực chiến nhị ác, tình cảnh cũng vô cùng nguy hiểm nhưng so với vừa nãy lấy một chọi chột, không biết đã thoải mái hơn bao nhiêu lần!

Chính vào lúc này, tiếng kêu thảm thứ nhất của Thuần Vu Dương vang lên.

Cả ba tên ác thần thoáng biến sắc mặt.

Thích Hồng Cúc liền thừa cơ tung người nhặt kiếm, thuận tay phát ra mười tám kiếm liên hoàn khiến gã ác thần tay chân luống cuống. Đột nhiên nàng quay người, vung kiếm đâm vào sau lưng một trong hai gã ác thần đang cùng tứ tỳ lực chiến.

Tên ác thần rống lên đau đớn, toàn thân đau đớn.

Một kiếm của Trúc Kiếm đã quét ra chém bay đầu hắn.

Hai tên ác thần đưa mắt nhìn nhau thất sắc. Lúc này tiếng kêu thảm thứ hai của Thuần Vu Dương lại truyền tới. Hai gã càng thêm hoảng loạn.

Thích Hồng Cúc dụng kiếm vân thành xoa khóa chặt «Lôi điệm thiểm», tên ác thần thấy không thể rút lại liền bỏ vũ khí tung người bỏ chạy.

Khi tên ác thần tung người bay lên thì ba mũi «Phi yến tiêu» đã cắm thẳng vào lưng hắn. Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã gục xuống.

Tên ác thần còn lại thấy vậy sợ đến hồn phi phách tán, múa loạn «Lôi điện thiểm» trong tay, bức lùi tứ tỳ, thừa lúc Thích Hồng Cúc chưa kịp quay người lại đã vọt lên mái nhà bỏ trốn.

Đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện một người. Người này hai mắt sáng rực, râu tóc bạc phơ, kim đao lấp loáng tinh quang.

– Xem đao!

Đao quang lóe lên trong đêm. Tên ác thần đang lúc tâm hoảng ý loạn, vừa thoát khỏi vòng vây của tứ tỳ xong, trong lòng lại úy kỵ «Phi yến tiêu» của Thích Hồng Cúc, nên không kịp né tránh, vội đưa «Lôi điện thiểm» lên chống đỡ.

Một tiếng «keng» vang lên, cả «Lôi điện thiểm» lẫn người đều bị kim đao của Hoàng Thiên Tinh xả làm hai mảnh.

Lúc này trời đổ mưa như trút. Bảy cổ thi thể trong hậu viện máu chảy thành một vùng đỏ lòm.

Quảng Vô Cực nhìn mấy cổ thi thể, trầm giọng nói:

– Trận chiến này chúng ta hy sinh mất Long Hộ viện và Lý Hộ viện, nhưng cũng giết được «Ma Thần» Thuần Vu Dương và «Tứ Đại Ác Thần», có thể xem là đã thắng một trận, thắng rất thảm.

Hoàng Thiên Tinh cũng trầm mặc nói:

– «Tứ Đại Thiên Ma» quả thật danh bất hư truyền. Nếu như bọn chúng cùng đến một lúc, sợ rằng chúng ta có đông gấp ba bây giờ cũng khó mà đối phó nổi.

Thích Hồng Cúc lạnh lùng nói:

– Bọn chúng đã thất toán lần này mất rồi. Bởi chúng đang phải vây công Bắc Thành, quyết không thể toàn bộ đến đối phó chúng ta được, chỉ cần ba đại ma đầu kia lần lượt tìm đến thì chúng ta có thể từ từ đối phó từng tên một.

Cơ Diêu Hoa dịu giọng nói:

– Nghe nói trong «Tứ Đại Thiên Ma» thì «Ma Thần» võ công yếu kém nhất, những người khác người này võ công cao hơn người kia gấp bội. Chúng ta nên cẩn thận thì hơn!

Mưa rơi không ngớt, nhưng mưa không thể làm trôi đi nỗi lo lắng trong lòng của bọn người Hoàng Thiên Tinh.

Trời nắng nóng như đổ lửa, vầng nhật quang rực rỡ tỏa ánh hào quang chói lọi. Đoàn người của Hoàng Thiên Tinh đã ra khỏi Bảo Kê Trấn, đi theo đường hữu sạn đạo qua Đại Tán Quan nhập Xuyên.

Hữu sạn đạo này chính là nơi mà hai nước Ngụy Thục tranh chấp thời Tam Quốc. Đại Tán Quan là nơi hiểm trở nổi tiếng trong lịch sử, Ngụy Thục hai nước đã từng đánh nhau ở đây mười mấy năm. Quan nội đầy rẫy kỳ nham dị thạch, núi đá lởm chởm. Đỗ công bộ khi chạy trốn binh nạn đã từng thốt lên một câu:

«Thiết mã thu phong Đại Tán Quan.», Đại Tán Quan rất gần với cùng của người Thượng, thời Tần đã từng là yết hầu cửa ngõ chắn đường vào Trung Nguyên, thế núi thập phần hiểm trở.

Hoàng Thiên Tinh đã bôn tẩu giang hồ mấy chục năm, vừa đi đến đây trong lòng đã nảy sinh thêm hai phần giới bị. Hai bên đều là vách núi dựng đứng, Hoàng Thiên Tinh bất giác lo lắng bị tập kích, liền đi chậm lại.

Quảng Vô Cực bước lên trước nói:

– Đại ca, nơi đây địa thế hiểm trở, đi thành một hàng dọc như vậy không khỏi quá khinh suất. Chi bằng chúng ta tìm chỗ nào an toàn nghỉ ngươi trước rồi tính sau có được không?

Hoàng Thiên Tinh khẽ gật đầu, dẫn mọi người tìm một chỗ râm mát nghỉ chân. Đại hán cầm cờ liền đi chia lương thực, những võ sư hộ viện còn lại liền tìm chỗ nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Cơ Diêu Hoa và Thích Hồng Cúc chụm đầu thì thầm to nhỏ. Còn gã tiểu đồng thì đi ra phía sau một tảng đá làm chuyện bài tiết.

Đại hán đã phân chia xong lương thực mà vẫn chưa thấy tiểu đồng quay lại, liền lớn tiếng gọi mấy lần, nhưng đều không có hồi âm. Y liền làu bàu bước tới:

– Mẹ nó! Tiểu Thố Tử, mọi người ăn uống còn mi thì đi làm chuyện đó, thật là … A!

Sau khi đại hán bước ra phía sau tảng đá thì tiếng nói liền đứt đoạn, rốt thốt lên một tiếng kinh hãi.

Y vừa thốt lên thì Hoàng Thiên Tinh, Quảng Vô Cực, Cơ Diêu Hoa, Thích Hồng Cúc bốn người đã lao đến. Chỉ thấy gã tiểu đồng ngã gục trên đất, quần còn chưa kéo lên hết. Miệng há hốc ra định kêu lên nhưng dường như đã bị người bóp chặt cổ họng nên không thể phát ra thanh âm.

Địch nhân thật là lang độc, ngay cả một đứa trẻ mà cũng không bỏ qua!

Càng đáng sợ hơn là chúng có thể tiếp cận, giết người sau đó an nhiên tự tại rời khỏi vậy mà chúng nhân không ai phát giác.

Đồng tử này tuy võ công không cao cường như các hộ viện, nhưng cũng chẳng phải hạng tầm thường, từng được Hoàng Thiên Tinh đích thân chỉ điểm.

Vậy mà chết một cách vô thanh vô tích, không hề có chút phản kháng.

Cơ Diêu Hoa cẩn thận quan sát vết thương trên cổ họng tiểu đồng, một hồi lâu sau mới cất tiếng nói:

– Là «Ma Tiên» Lôi Tiểu Khuất. Đây là thủ pháp thành danh của y «Đại Hoàn Thần Tiên Thủ», người trong giang hồ còn gọi là «Diêm Vương Quỷ Trảo».

Hoàng Thiên Tinh tức giận gầm lên:

– Người đã đến rồi sao không chịu hiện thân cùng ta quyết một phen thư hùng?

Cơ Diêu Hoa trầm giọng nói:

– Lôi Tiểu Khuất chẳng những võ công cao cường mà còn túc trí đa mưu.

Thủ hạ của hắn là bốn tên «Tố Mệnh Tiên Đồng» võ công cũng không phải tầm thường, Hoàng lão anh hùng cần phải hết sức cẩn thận!

Lời của nàng còn chưa dứt thì chợt nghe có tiếng chuông «đinh đinh đang đang … đinh đinh đang đang …» vang lên. Một bóng người chậm rãi bước đến.

Người này đầu đội bạch mão, thần thái phiêu diêu, râu ba chòm phất phơ trước ngực, lông mày lưỡi kiếm, mắt sáng như sao. Y vận áo bào trắng, quần màu đen, dáng vẻ thập phần tiên phong đạo cốt. Tay xách một cây gậy trúc dài, trên gậy có một tấm vải trắng, trên có viết:

«Nhất tiếu nhân gian sự, phi ngã mạc thần tiên» Xem ra là một vị lang trung giang hồ.

Quảng Vô Cực hít một hơi chân khí bước lên phía trước.

Vị lang trung dáng vẻ tiên phong đạo cốt này dường như hết sức hiếu kỳ, vừa đi vừa đưa mắt quan sát chúng nhân. Đột nhiên y nhìn thẳng vào mặt Quảng Vô Cực thở dài:

– Hụ hụ hụ … tiên sinh tướng mạo đường đường, nhất định là quý nhân, lưng dày vai tròn, sau này nhất định sẽ đa tử đa tôn, hụ hụ hụ … chỉ là …

Quảng Vô Cực ra vẻ phiền hà nói:

– Đi đi … ta không xem tướng …

Lang trung đột nhiên nói tiếp:

– Chỉ là ấn đường của ngài có điểm đen, giữa mi tâm lại hiện màu đỏ.

Khẳng định trước khi trời tối sẽ thấy huyết quang …

Quảng Vô Cực nhìn như đóng đinh vào mặt lão lang trung.

Lão lang trung khẽ mỉm cười nói tiếp:

– Đại gia, tại hạ Mạc Thần Tiên, đã đi khắp giang hồ tứ hải, linh quá thần tiên, nếu đại gia muốn xem tướng thì chỉ cần một quan tiền …

Quảng Vô Cực quay lại nhìn Hoàng Thiên Tinh.

Hoàng Thiên Tinh chậm rãi gật đầu.

Bốn võ sư hộ viện và đại hán cầm cờ liền bước đến vây lang trung vào giữa.

Lão lang trung cười hì hì nói:

– Chầm chậm thôi, không cần vội vã! Ai cũng được xem tướng cả …

Nói đoạn lão đưa tay ước lượng khuôn mặt của Quảng Vô Cực, mỉm cười nói:

– Đỉnh đầu đại gia vừa cao vừa sáng, không sợ tà ma …

Nói xong lại chỉ tay vào trán Quảng Vô Cực:

– Đáng tiếc sau này không thể hưởng phúc, sát khí trầm trọng vô cùng, để tại hạ xem nhân hòa của ngài thế nào …

Nói đoạn y đưa tay chỉ vào ngực Quảng Vô Cực.

Đúng lúc này, Quảng Vô Cực đột nhiên thấy vẻ mặt cười cười của lão lang trung biến mất, để lộ đôi nhãn thần sáng rực. Quảng Vô Cực giật thót mình một cái, lập tức thối lui.

Cùng lúc đó, tay của lão lang trung đã vươn ra. Cái vươn tay này còn nhanh hơn cả phi tiễn.

Quảng Vô Cực tuy nhảy tránh rất nhanh, nhưng không nhanh bằng cánh tay của lão lang trung. Nháy mắt đã thấy cổ họng lão bị nắm chặt.

Quảng Vô Cực cảm thấy cổ họng như bị một gọng kềm bằng sắt kẹp chặt, toàn thân vô lực, muốn giãy giụa cũng giãy giụa không nổi.

Cũng vào cái sát na ngắn ngủi đó, gậy trúc trong tay hữu của lang trung đã đâm vào ngực «Quá Sơn Bộ» Mã Lục Giáp!

Lỗ Vạn Thừa, Du Kính Đường, Đào Nhất Giang kinh hãi khôn tả, đang định bạt xuất binh khí thì lang trung đã nhanh nhẹ như một con báo, tung người lên phóng ra hai cước. Lỗ Vạn Thừa, Du Kính Đường liền bị đá bay ra xa.

Đào Nhất Giang thiện dụng ám khí nhưng bởi Phó Bảo chủ đang trong tay đối phương nên không dám xuất thủ, sợ rằng sẽ gây thương tổn cho Quảng Vô Cực.

Cùng lúc đó, kim linh ở thắt lưng lang trung cũng phóng vọt ra, kích thẳng vào thiên linh cái của đại hán cầm cờ. Chỉ thấy y kêu thảm một tiếng, người đẩy lui bảy tám bước, trượt chân ngã xuống vực sâu vạn trượng!

Chỉ nghe «soạt» một tiếng, kim đao của Hoàng Thiên Tinh đã hóa thành một tia sáng chói lọi lao tới chém thẳng vào cổ tay lão lang trung.

Lão lang trung cười lớn:

– Được lắm!

Lời chưa dứt thì tay đã rụt lại. Cùng lúc đó người đã vọt lên không tránh khỏi một kiếm của Thích Hồng Cúc, thân hình lắc nhẹ hai cái đã tránh được kiếm chiêu của Mai, Lan, Trúc, Cúc tứ tỳ. Sau đó y lại gập người tránh dải lụa của Cơ Diêu Hoa, nhảy lên nhảy xuống ba lần tránh khỏi ba mũi «Phi yến tiêu», tay áo phất mạnh quấn lấy cương tiêu của Đào Nhất Giang phóng ra, trong chớp mắt đã bay ra ngoài xa ba trượng.

Lỗ Vạn Thừa, Du Kính Đường cùng lúc thốt lên:

– «Ma Tiên!» Chỉ nghe lão lang trung cười lớn nói:

– Tại hạ Lôi Tiểu Khuất!

Lời còn chưa dứt thì người đã đi xa lắm rồi.

Hoàng Thiên Tinh đỡ Quảng Vô Cực dậy, sắc mặt đanh lại như thép, lão hét lớn:

– Truy!

Quảng Vô Cực đến giờ vẫn còn cảm thấy khó thở, trên cổ lão đã có thêm năm dấu tay đen sì. Chỉ cần Hoàng Thiên Tinh xuất đao chậm thêm một sát na nữa là chiếc cổ đó sẽ có thêm năm chiếc lỗ rồi!

Bất kỳ ai thoát khỏi bàn tay của Lôi Tiểu Khuất đều có cảm giác tử thần vừa đến sát bên cạnh mình, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.

Quảng Vô Cực cước bộ còn chưa vững, nhưng cũng tung người đuổi theo bọn Hoàng Thiên Tinh. Đây đã lần thứ một trăm hai mươi sáu lão bại trong tay kẻ khác, nhưng trước giờ chưa từng nghe thấy lão nói qua chữ «sợ».

Phía trước bọn Hoàng Thiên Tinh, Cơ Diêu Hoa, Thích Hồng Cúc ba người chạy song song với nhau. Thích Hồng Cúc tựa như một con chim yến đảo mình, khinh công vô cùng đẹp mắt. Cơ Diêu Hoa cũng lướt gió mà đi, tốc độ quyết không dưới Thích Hồng Cúc.

Khinh công Hoàng Thiên Tinh không bằng Cơ Diêu Hoa và Thích Hồng Cúc nhưng nội lực của lão thâm hậu vô bì, càng chạy càng nhanh.

Nhưng «Ma Tiên» Lôi Tiểu Khuất vẫn ở phía trước phiêu diêu tự tại lướt đi, thỉnh thoảng còn cất lên tiếng cười sảng khoái.

Những người này cứ chạy đuổi nhau trên con đường sạn đạo, bất giác đã đuổi một mạch đến tận Kiếm Môn Quan. Nơi được mệnh danh «Thiên Hiểm». Lý Bạch cũng từng viết:

«Kiếm Môn phong vinh nhi thôi nguy, Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai.» Cơ Diêu Hoa đột nhiên máy động tâm cơ, quay sang Hoàng Thiên Tinh thấp giọng nói:

– Người này khinh công cao tuyệt, không đánh mà chạy chỉ sợ bên trong có gì trá ngụy!

Hoàng Thiên Tinh trầm ổn thân mình đứng lại.

Chỉ thấy bóng Lôi Tiểu Khuất đã vượt qua Kiếm Môn Quan.

Hoàng Thiên Tinh quan sát tình thế, trong lòng không khỏi kinh hãi. Lão hít mạnh một hơi chân khí hét lớn:

– Giặc cùng chớ đuổi!

Chúng nhân liền lập tức dừng lại.

«Ma Tiên» cũng dừng lại, quay người đứng chắn trước quan khẩu, ngửa mặt cười dài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.