Cớ Sao Mãi Yêu Em

Chương 7



Dương Tịch cũng chẳng
hiểu vì sao mình phải nói lời xin lỗi với cô.

Trước đó, cậu không thể
tha thứ cho Diệp Phiên Nhiên về việc phớt lờ sự tồn tại của cậu. Vậy mà giờ
đây, cậu càng sợ hãi hai chữ “đáng ghét” được viết trong đôi mắt cô.

Từ bao giờ cậu bắt đầu để
mắt quan tâm đến cô. Cậu muốn nhìn xuyên qua hàng lông mi dài để nhìn rõ xét
cho cùng tận trong mắt cô ẩn giấu điều gì. Những lúc đánh cầu, cậu vô thức kiếm
tìm bóng dáng mỏng manh của cô giữa đám đông hò hét bên sân. Những khi vào học,
cậu ngẩn ngơ nhìn chòng chọc sống lưng gầy guộc của cô.

ào giờ văn, những lúc
thầy giáo đọc bài văn mẫu của cô, cậu đều lắng nghe rất chăm chú, thầm tán
dương tài viết văn hay của cô. Nếu sinh ra thời cổ đại, cô nhất định giống như
nữ thi nhân tài ba Lý Thanh Chiếu kiều diễm nấp sau khuê phòng, cầm kỳ thi họa,
uống rượu ngâm thơ, gả cho người chồng cùng chung chí hướng, tôn kính lẫn nhau.

Những lúc thế này, trong
đầu cậu liền vụt lên hình ảnh cô cùng Thẩm Vỹ sánh vai đạp xe bên nhau dưới con
đường rợp bóng râm.

Diệp Phiên Nhiên thích
Thẩm Vỹ, điều này Dương Tịch đã biết từ lâu. Cậu mạo danh bút tích Thẩm Vỹ viết
bức thư tình vốn dĩ chỉ muốn chòng ghẹo cô. Nào ngờ cô khờ khạo đứng chờ dưới
sân đúng một tiếng đồng hồ. Âm mưu của cậu được vẹn toàn, cậu thầm mỉm cười
đồng thời cũng hiểu được nỗi lòng của cô.

Cảm giác mất mát hệt như
cơn gió rét căm căm mùa đông ùn ùn kéo đến. Một giọng nói khẽ khàng không ngừng
văng vẳng bên tai cậu: “Tại sao? Tại sao lại là cậu ta?”

Lòng đố kỵ chôn sâu tận
đáy lòng chẳng thể nào không nảy mầm. Con người cậu cũng thật lạ, vì sao cậu có
thể bỏ qua việc Trần Thần thầm yêu trộm nhớ Đồng Hinh Nguyệt bao năm nay nhưng
tuyệt nhiên không thể nhẫn nhịn việc Thẩm Vỹ tiếp cận Diệp Phiên Nhiên?

Lẽ nào thực sự như lời
Trần Thần nói, cậu phải lòng Diệp Phiên Thiên rồi sao?

Diệp Phiên Nhiên, một nữ
sinh tầm thường, rốt cuộc cô có điều gì hấp dẫn cậu chứ?

Cô chẳng phải hoa khôi
phong lưu đa tình trong lớp, chỉ là một cô gái bình thường. Tướng mạo trung
bình, ăn mặc quê mùa, hàng ngày chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần dài xám sẫm màu
hoặc bộ đồng phục đơn điệu. Ở lớp cô thường lặng lẽ, ngoài tài viết văn hay, cô
chẳng có điểm nào hấp dẫn người khác cả.

Đi học muộn, thầy giáo
nghiêm khắc phạt cô đứng tựa vào tường cả tiết học, cô chật vật không dám ngẩng
đầu lên. Bài kiểm tra môn hóa dưới điểm trung bình, cô buồn bã tuyệt vọng nhưng
cũng chỉ đành giấu bài kiểm tra đi, lén quệt hàng nước mắt. Trong lớp, ai cũng
có thể bắt nạt cô. Cô vừa không có vẻ bề ngoài xinh đẹp nho nhã như Đồng Hinh
Nguyệt cá tính vui vẻ hoạt bát như Miêu Khả Ngôn mà cao ngạo lạnh lùng, tách
biệt với mọi người. Tại sao cậu lại thích cô chứ?

Dương Tịch cho rằng đây
chỉ là ảo giác. Có lẽ vì cô là một trong số ít nữ sinh không thèm để ý đến cậu,
mà cô lại ngồi ngay trước mặt cậu. Vì vậy cô mới thu hút sự chú ý của cậu.

Cảm giác yêu mến một
người, rất tinh tế, thông thường chẳng dễ dàng gì phát giác ra được. Đến khi
đánh mất rồi thì cậu mới hiểu, hóa ra, sự đố kỵ ganh ghét của cậu đối với Thẩm
Vỹ, nỗi nhớ nhung mong mỏi canh cánh trong lòng với Diệp Phiên Nhiên chính vì
cậu thích cô. Cảm giác chua xót, ngọt ngào, nhạt nhẽo rồi lại mãnh liệt, mờ
nhạt mà lại rất đỗi chân thật…

Cảm giác này lặng lẽ len
vào sâu trong lòng cậu, chẳng rõ tự bao giờ nhưng tuyệt nhiên chưa từng tan
biến hoàn toàn, nó quay cuồng dữ dội trong lồng ngực, không phút giây nào không
giày vò cậu, khiến tâm trí cậu không lúc nào yên, khiến mặt cậu ửng đỏ, tim đập
nhanh, khiến cậu trở nên không còn là chính mình nữa.

Người ngoài nhìn nhận, có
lẽ cô không xinh xắn, không thông minh, chẳng đáng yêu nhưng cô vẫn là tâm điểm
duy nhất trong mắt cậu, là người mà cậu để mắt đến nhất. Từng cử chỉ, từng nụ
cười, từng nét chau mày của cô đều châm ngòi cho những nhịp đập rộn ràng của
trái tim cậu, từng câu nói, ngôn từ rất đỗi bình thường cũng khiến cậu trăn trở
không yên.

Dương Tịch không thích
môn văn, cậu xưa nay chẳng hề hứng thú với văn học. Vậy mà thời gian gần đây,
trong cặp sách cậu giấu quyển “Nỗi sầu của chàng Vecte”. Giờ nghỉ giải lao, cậu
lôi sách ra xem lướt vài trang. Câu nói trong truyện khiến cậu cảm động nhất
chính là: “Có chàng thanh niên nào không đa tình, có nàng thiếu nữ nào mà không
mơ mộng?!”

Cậu rất hiếm khi vùi đầu
vào đọc sách, Diệp Phiên Nhiên bước đến bên cậu, không hỏi liếc mắt thăm dò.
Dương Tịch cảm nhận được sự gần gũi của cô, con tim bỗng chốc đập rộn ràng.

Cậu ngẩng đầu vừa lúc bắt
gặp đôi mắt đen sáng của cô, mất cảnh giác, cậu buộc miệng nói: “Cậu muốn đọc
không?”

Đôi mắt Diệp Phiên Nhiên
lóe lên ánhấy làm khó tin, mặt mày ngơ ngác.

“Sách này là của tôi mua,
có thể cho cậu mượn!” Cậu căng thẳng nuốt nước bọt.

Mọi người đều nói Dương
Tịch cao ngạo nhưng không biết rằng da mặt cậu cực kỳ mỏng. Ở trước mặt người
con gái mình yêu mến, cậu thực sự là một chàng nam sinh nhút nhát.

Diệp Phiên Nhiên nhìn cậu
đúng nửa phút, rồi mỉm cười lắc đầu: “Tôi đã xem rồi!”

“Ờ!” Cậu buồn bã tiu
nghỉu, khi cô trở về chỗ ngồi, cậu lại hỏi cô một câu: “Xem cùng với Thẩm Vỹ
à?!”

Đáy mắt Diệp Phiên Nhiên
thấp thoáng nét cười, gương mặt hết xanh chuyển sang trắng tái: “Dương Tịch,
tôi đã chọc gì cậu hay sao? Vì sao cậu lại ghét tôi đến vậy?”

“Tôi… ghét cậu ư?” Dương
Tịch chau mày.

“Một ngày cậu không chọc
ghẹo tôi thì cả người cậu không thoải mái, đúng không?” Diệp Phiên Nhiên lạnh
lùng nói, cô không để ý đến ngón tay Dương Tịch vì giận dữ mà khẽ co lại, bấu
chặt lấy cuốn sách.

“Trần Thần đã nói với tôi
rằng cậu rất không muốn nhìn thấy tôi. Yên tâm đi, tôi sẽ nhanh chóng không
ngồi trước mặt cậu nữa đâu!”

“Diệp Phiên Nhiên, cậu
nói vậy là ý gì?” Cậu ngước đôi mắt đen láy nhìn cô trân trân.

Diệp Phiên Nhiên không
đáp trả, xoay người lại.

Nhưng rồi rất nhanh sau
đó Dương Tịch hiểu ra mọi chuyện. Hôm đó, trong buổi họp lớp, giáo viên chủ
nhiệm đã sắp xếp lại chỗ ngồi. Nhờ phấn đấu nỗ lực cả học kỳ, thành tích học
tập của Diệp Phiên Nhiên đã leo lên xếp vị trí tốp ba mươi, thêm vào đó gần đây
thầy phát hiện cô bị cận thị nên quyết định chuyển cô lên ngồi hàng ghế thứ ba
cùng bàn với Cố Nhân, còn Thẩm Vỹ ngồi ngay tr

Sau giờ tan học, Thẩm Vỹ
đến giúp cô dọn dẹp đồ đạc, trước mặt các bạn học, hai người chẳng chút né
tránh. Vài nam sinh e sợ thiên hạ chưa đủ đại loạn bèn chớp thời cơ này rít lên
tiếng huýt gió. Diệp Phiên Nhiên mặt mày chẳng chút ửng đỏ, cô nữ sinh nhát gan
này đã làm một việc hết sức to gan.

Dương Tịch ngồi tại chỗ
nhìn Diệp Phiên Nhiên thu dọn cặp sách, nhìn cô cùng Thẩm Vỹ thoải mái rời đi,
chiếc bình nước lăn đến bên chân cậu, đó là bình nước Diệp Phiên Nhiên thường
dùng để đựng nước mà vừa rồi cô vứt đi.

Cậu căm phẫn giơ chân đá
chiếc bình lăn vào góc tường.

“Đi thôi, Dương Tịch, bọn
mình chơi bóng rổ!” Trần Thần bước đến kéo cậu.

“Cút xa khỏi tớ!” Cậu
giận dữ nói, không kìm nén được nỗi chua xót dấy lên trong lòng.

Trần Thần mặt mày lúng
túng, thét lên trong cơn giận dữ: “Tớ bảo này, Dương Tịch, cậu mắc bệnh hay
sao?”

“Cậu mới mắc bệnh đấy!”
Dương Tịch đứng phắt dậy, đẩy cậu ta ra, xoay người phóng chạy ra khỏi lớp.

Cậu chạy mãi chạy mãi,
xuyên qua con đường rợp bóng cây, lướt qua sân bóng xô bồ huyên náo, băng qua
nỗi trống vắng quạnh hiu cùng sự bất lực của tuổi thanh xuân, sự mơ màng và nỗi
hoang mang, vượt qua cả những ngày hè nóng bức oi ả đằng đẵng.

Diệp Phiên Nhiên, tôi
phải làm gì để đối mặt với cậu, phải làm sao để đối mặt với chính mình đây?

Tôi là một người không
giỏi khả năng diễn đạt, thật ra, tôi không ghét cậu, không ghét chút nào!

Phiên Phiên, tôi rất yêu em, thực sự rất yêu em.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.