(AllMikey) Máu, Dị Năng Và Em

Chương 39



“Mikey, nói cho tao nghe, Hanagaki Takemichi đã nói gì với mày ?”

Đôi mắt em trống rỗng, cả không gian trước mắt cũng mờ ảo dần rồi tắt lịm. Draken hoảng hốt đỡ lấy cơ thể nhỏ bé kia, cơ thể em bây giờ nóng ran đến cả hơi thở cũng nóng rực tựa như một khối than nóng vậy.

Em bị bệnh rồi ? Draken sờ tay lên trán em rồi lại càng chắc chắn với suy nghĩ của mình, đầu tiên phải để Mikey đi vào chỗ nào ấm áp cái đã, anh nghĩ thế rồi lấy lều từ không gian cá nhân ra để cho em vào đó nằm nghỉ còn bản thân thì đi kiếm thuốc hạ sốt và một ít đồ ăn cho em. Anh không biết là em có ăn gì hay chưa nhưng để em uống thuốc được thì bụng em phải đủ no mới được.

Lấy bếp nhỏ và một ít thực phẩm ra, Draken xắn tay áo lên rồi bắt tay nấu cháo thịt bằm cho em. Cuộc sống ở nhà thổ từ nhỏ không chỉ khiến Draken trưởng thành hơn về mặt thể xác, tâm lý mà đến cả những việc thông thường anh cũng tốt hơn những bạn cùng lứa vài phần – điều mà Mikey đánh giá rất cao.

Với lại phải chăm sóc cho một đứa trẻ con nửa ngày trời thì ai mà chẳng trưởng thành !? Draken thầm than rồi xào thịt bằm lên, khi nào Mikey khỏe lại thì anh mới hỏi tiếp được chứ giờ mà hỏi dữ quá chắc em tăng xông luôn mất.

Draken vẫn còn đủ tỉnh táo để biết cảm xúc của em bây giờ thế nào, bỏ gạo vào nồi nhỏ rồi anh cũng vào lều để xem thử em thế nào rồi, 38.9 độ, khá là nặng so với thân thể trẻ em đấy, Draken vẩy vẩy nhiệt kế rồi dựng em dậy, để em nửa nằm nửa ngồi rồi đi ra ngoài lấy cháo đã nấu nhừ vào.

“Mikey, mày còn ăn nổi không ?”

“….”

Em hé mắt ra nhìn Draken, bóng dáng lờ mờ làm em nhớ đến một người quen nhưng mà dù có quen em cũng không muốn ăn, em khó chịu xoay người rồi cự tuyệt bàn tay đang chìa đến chỗ mình của Draken.

Draken vuốt trán rồi sau đó bế em đặt lên đùi mình rồi bóp miệng em ra đút cháo đã thổi nguội vào, em nhăn mày nuốt xuống rồi cựa quậy muốn rời khỏi vòng tay của Draken, anh dùng một cánh tay ôm hết người em lại rồi tiếp tục đút cháo cho em ăn, được nữa tô cháo rồi mới thôi không đút nữa mà lấy thuốc ra cho em uống.

“Uống thuốc hay là nhét vào mông, chọn đi.”

Em đau khổ cầm cốc nước và mấy viên thuốc mà nuốt cái ực, Draken vuốt lưng của em cho dễ thở rồi mới chịu cho em đi ngủ, nhìn bé con được thả ra là chui vào đông chăn mền ngay khiến Draken vừa chua xót vừa buồn cười.

Mày đã thấy mệt mỏi lắm rồi nhỉ ?

Draken cười buồn rồi để cho em ngủ, anh đi ra ngoài cửa hang mà nhìn bầu trời cao lộng gió kia mà tâm tình phức tạp, em khi nhắc đến Takemichi thì như biến thành một thái độ khác vậy, lúc trước chính là trân trọng cùng quý mến nhưng giờ nhắc đến lại là sầu não cùng sợ sệt. Em đang sợ sệt điều gì ?

Em đang nghĩ gì và em muốn làm gì ? Draken buông tiếng thở dài bất lực.

~0~

Izana cùng với Ran và Rindou đi đến khu trại của Phạm, Wakasa đang trò chuyện với đàn em thì một tia sét phóng đến trước mặt gã, gã nhíu mày nắm vai của đàn em rồi né tia sét kia. Izana tối mặt nhìn Wakasa rồi gầm gừ.

“Người của ông bắt cóc Mikey đi đâu rồi ?”

“Mày đang lên mặt với ai đấy ?”

Đàn em của Phạm hét lại, Izana vậy mà dám ra tay với thành viên cốt cán của họ ngay tại khu vực của họ !? Ăn gan hùm mật báo rồi à, Wakasa hờ hững đẩy đàn em ra rồi đi đến trước mặt Izana, cây pot ở trên môi cũng bị bỏ ra, gã bình tĩnh nói với Izana hoạt động của Draken bây giờ bọn gã kiềm lại không được, Izana cười lạnh.

“Cấp dưới của mình mà còn không quản được, tiền bối xem ra là đã già rồi.”

“Tao già rồi cho nên nhiều việc cũng lú lẫn lắm nhưng vẫn rõ ràng Mikey nó tự nguyện theo Draken.”

“Tự nguyện ? Bọn tôi vừa mới ra ngoài là con rồng gớm ghiếc kia liền cuỗm Mikey đi mất, đó mà là tự nguyện sao ?”

Ran cười mỉa mà nhìn Wakasa, hắn vẫn còn nhớ rõ cách Draken bế em rồi bay đi thế nào đấy, tiếng hét thất thanh của em còn vang vọng bên tai hắn này. Wakasa thấy ba tên nhóc này sắp động thủ đến nơi rồi thì đảo mắt gọi đàn em mang bản đồ thể hiện vị trí của thành viên bên Phạm ra.

Nút đỏ tượng trung của Draken cách đó không xa khiến cả ba người kia tối mặt, Draken xé bỏ nút hiển thị vị trí ngay tại lều trại của bọn họ, Wakasa rít một hơi thuốc rồi nhả khói, vẻ ngoài của gã ta có thể hờ hững lắm thế nhưng trong lòng giờ đã lôi Draken ra mổ xẻ hàng vạn lần. Thằng nhãi đó vậy mà dám tạo phản ? Tạo phản vì Mikey á hả, bộ nó tưởng Mikey còn thắm thiết với bọn trẻ con ở Touman chắc ?

Nếu mày đã làm phản thì đừng trách tao trơ tráo, Wakasa lạnh lẽo nghĩ rồi hỏi Izana về việc khử Draken, bọn gã đều đã lớn tuổi rồi và đương nhiên là rất nghiêm túc trong việc xây dựng tổ chức tội phạm. Mặc dù Phạm có mang danh là do Kawaragi Senju – một thiếu nữ làm thủ lĩnh thật nhưng bên trong mọi việc lớn nhỏ vẫn do gã, Benkei và Takeomi điều hành mà Takeomi thì ngày trước lăn lộn trong giới hắc đạo suốt bao năm, gã và Benkei cũng thế thì làm sao đơn thuần như lũ trẻ nít được ?

Izana đương nhiên là cũng hiểu rõ về điều đó rồi, y đang nắm trong tay toàn bộ quyền lực của Phạm Thiên mà Phạm Thiên ngay từ đầu đã được hướng đến một tổ chức tội phạm thống trị màn đêm của Tokyo rồi. Y sẽ không để cho Mikey nắm quyền hành của Phạm Thiên với cái tư tưởng trẻ con là muốn bảo vệ mọi người kia đâu. Cho nên, để cảnh cáo Mikey y sẽ cùng Wakasa hợp tác giết chết Draken, kẻ được xem là trái tim của Mikey.

Bọn họ không còn là lũ trẻ con suốt ngày chỉ biết đua xe và đánh lộn nữa, quyền lực và dục vọng mới là thứ mà bọn họ cần.

“Vậy hãy nói chuyện đi Wakasa Imaushi.”

“Rất vui lòng.”

~0~

Mikey bừng tỉnh lại, cái khăn chườm lên trán cũng bị rơi xuống đất, em vừa mơ thấy một điều rất tồi tệ và nó rất là chân thật. Em sờ lên trán, đã hạ sốt, em thở phào rồi chống người ngồi dậy, bộ đồ rộng rãi trên người bị trượt xuống.

Phải rồi, mình bây giờ là trẻ con mà.

Em bậm môi rồi kéo lê cái áo sơ mi kia đi ra ngoài lều, bóng lưng rộng lớn kia đang ngồi trước cửa hang mà ngắm nhìn hoàng hôn, em lấy cái khăn lau người choàng qua người rồi cũng chập chững đi lại ngồi với anh. Anh xoa đầu em rồi tiếp tục ngắm nhìn bầu trời màu cam gạch, anh biết mình sắp bị hai bên Phạm Thiên và Phạm diệt khẩu rồi nhưng anh sẽ không nói cho em biết đâu.

Nếu em biết có lẽ em sẽ rất tức giận mà nằng nặc đòi bảo vệ anh, điều ấy không hay cho lắm, em sẽ bị liên lụy rồi sẽ gặp nhiều rắc rối hơn cho mà coi.

Em ngước đầu nhìn sườn mặt sắc cạnh của anh, trong lòng em là hàng vạn lời xin lỗi, em không xem tất cả mọi người ở Touman là thuộc hạ của mình, em xem họ là báu vật và là mái nhà ấm áp nhất của mình cho nên em mới không muốn họ bị lôi kéo vào vũng bùn dơ bẩn này. Em bó gối, tựa đầu vào cánh tay của Draken rồi nhắm mắt nói.

“Takemitchy nói cho tao biết rằng 12 năm sau tao đã giết chết tụi mày.”

“Tao đã cố gắng suy nghĩ vì sao mình lại tự tay giết chết mọi người rồi tao nhận ra… tao đã quá ích kỷ.”

Cha mẹ của Mikey đã mất từ khi em còn rất nhỏ, Shinichirou vừa là anh mà cũng vừa là cha của em. Anh dạy em cách sống, dạy em cách cười, dạy em cách buồn và cũng dạy em về sự mất mát. Rồi anh mất, em gồng mình học cách trưởng thành nhưng sâu thẳm trong lòng lại vô cùng lạc lõng, em muốn được nghe anh trai chỉ dạy, muốn một lần nữa được làm trẻ con.

Cho nên Draken, Baji, Mitsuya,…. đã trở thành chỗ dựa để tinh thần em được thả lỏng, em thoải mái trở thành trẻ con trong sự nuông chiều của các thành viên Touman nhưng cũng vì họ nuông chiều cho nên mới bị em giết chết đó. Em sợ hãi đồng thời cũng tự ghê tởm chính bản thân của mình, em không thể tin được chỉ vì khao khát về gia đình của mình mà bản thân lại có thể giết chết những con người đã gắn bó gần như suốt đời với mình.

“Tao không muốn giết bất kỳ ai trong Touman nhưng tao thật sự rất muốn Takemitchy ở lại với tụi mình, tụi mày đã ngăn tao lại ở tương lai đó.”

“Tao biết rõ cảm xúc của tao lúc đó, không một ai bên cạnh, tuyệt vọng, mệt nhoài và căng thẳng… chỉ mong muốn có một người mắng mình tồn tại.”

Nhưng chẳng một ai có thể nói ra vì Izana ở tương lai đó đã giết hết tất cả rồi, em im lặng nghĩ rồi nhắm mắt. Sao em có thể không biết Izana đã làm gì mọi người chứ, em biết hết đấy nhưng ở một tương lai không còn Shin, không còn Ema, không còn Baji nữa có lẽ em đã không còn muốn tin ai ngoài Izana nữa rồi.

“Mày đánh tao… đó là một cách để khiến tao không thể thoải mái với mày như trước.”

“Bởi vì tao rất mạnh, tao rất có giá trị cho nên một mình cũng chẳng sao cả.”

Mày đã nghĩ như vậy sao Mikey ? Em mệt nhoài thở dài rồi nắm lấy tay áo của Draken, em bảo anh cõng em về một đoạn rồi rời khỏi Thiên Đảo ngay đi, ít ra như vậy cũng tạm thời khiến Wakasa và Izana không thể giết anh, Draken muốn bản thân mình ở lại đây nhưng em lại cắt ngang lời của anh rồi.

“Để bảo vệ tụi mày tao sẽ nhận hết màn đêm ở Tokyo này…. còn có về việc thức tỉnh huyết mạch, nếu mày chịu làm vậy thì có lẽ Izana sẽ không giết được mày.”

Nói xong thì nhét đồ vào tay anh, anh cầm lấy bình thuốc rồi im lặng nhìn nụ cười nhẹ nhàng của em, em đứng lên rồi dang hai tay ra đón gió, mái tóc dài bị gió thổi cho tung lên.

“Nhất định tụi mày phải sống hạnh phúc nhé, đừng đi kiếm tao nữa, không an toàn chút nào đâu.”

.

.

.

.

.

.

“Ken-chin, ở đây là được rồi.”

Anh cõng em đi trên con đường phủ đầy lá cây ẩm ướt, em choàng tay qua cổ của anh dọc đường đi và chỉ có thể nhìn chằm chằm vào con rồng đen trên thái dương của anh, em nhoẻn miệng cười và rồi úp mặt lên tấm lưng rộng đã bao lần cõng em về. Anh đưa em đến bìa cánh rừng và em nói anh hãy bỏ em xuống, anh có chút do dự mà siết đùi non của em.

“Mikey, tao…”

“Nếu mày không thả xuống sẽ không kịp đi đâu.”

Em hối anh mau chóng buông em xuống, Draken nhắm đôi mắt đã cay xè của mình mà thả em xuống khúc gỗ gần đó, em vui vẻ nhìn Draken rồi bảo anh phải sống thật tốt, Ema đang ở Phạm Thiên bây giờ cũng sẽ phần nào yên lòng hơn, anh nhìn em một lần nữa thật sâu rồi xoay người đi đến nơi khác.

Nụ cười trên môi em vụt tắt rồi sau đó lấy bộ đàm ra chỉnh sang kênh của Kokonoi và gọi hắn đến đón mình.

“Sếp đang ở đâu ?”

“Tao đang ở bìa rừng hướng…”

Kokonoi cúp máy rồi nhanh chóng đi đến đón em, em ngồi đung đưa chân trên khúc gỗ nọ rồi ngẩng đầu lên nhìn Kokonoi. Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi cúi người xuống bế em lên, em ôm cổ của hắn rồi bảo mình vẫn còn mệt, hắn gật đầu rồi chỉnh chu lại cho em một chút.

“Draken đâu rồi ạ ?”

“Ban nãy hóa rồng rồi bỏ đi rồi, tao bị bỏ rồi đó.”

“Con rồng đó bỏ sếp rồi vậy để tôi nuôi sếp nhé ?”

Kokonoi cong môi nói rồi nhéo má em, em nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi cũng thoải mái đáp ứng hắn. Thà là để Koko nuôi mình còn hơn là để Izana kiểm soát, nhưng mà em giờ đang là trẻ con nè, có nên lao vào lều của Izana rồi đánh cướp không nhỉ ?

~0~

PN ấm áp bao nhiêu thì chính văn drama bấy nhiêu :V


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.