Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

Chương 44: Khô bò ném không trúng



Đang suy nghĩ, Đỗ Nhược bỗng nhiên chỉ xa xa, nói với Bối Noãn: “Xem, lại có người lên đảo.”

Hai người bọn họ đứng ở giữa sườn núi, tầm nhìn trống trải, có thể xem đến rất xa.

Xa xa, Bối Noãn thấy một con thuyền ngừng chỗ bến tàu, so với cái ca nô cũ Bối Noãn trộm đi thì vừa to vừa rộng, giống như tàu vận chuyển hàng hóa.

Một đám người đang chuyển mấy cái lồng sắt từ trên thuyền xuống bờ.

Trong lồng sắt tựa hồ có đồ vật động đậy, lồng sắt tối, khoảng cách lại xa, nhìn không rõ lắm.

Đỗ Nhược tập trung tinh thần nghiên cứu, “Trong lồng sắt chứa cái gì? Là động vật sao? Chẳng lẽ trên đảo muốn xây cái vườn thú?”

Bối Noãn phản bác, “Sao có thể. Là bắt động vật tới ăn.”

Bên cạnh có mấy người cõng đá đi ngang qua, thuận miệng tiếp lời, “Đều không phải. Là sòng bạc bên kia tóm được mấy con thây ma, đã quay trở lại.”

Bắt cái gì? Thây ma?

Bối Noãn quả thực không thể tin được lỗ tai mình.

Trốn thây ma còn không kịp, cư nhiên còn vận chuyển thây ma lên đảo?

Mấy người kia thấy Bối Noãn vẻ mặt kinh ngạc, nhìn quen không trách mà cười, “Đây là trò chơi trong sòng bạc, hình như là đem thây ma và người nhốt chung để giao đấu, đánh cuộc người có thể gϊếŧ được thây ma hay không, đại loại như vậy.”

Dùng người đấu thây ma làm trò chơi, thật là đầu óc có vấn đề mới nghĩ ra loại chủ ý này.

Bất quá nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, đang lo không có thây ma để làm nhiệm vụ, liền thực sự có thây ma mới mẻ nóng bỏng dâng tới cửa.

Ở bến tàu, mấy người kia đã dỡ xong lồng sắt, nâng lên một chiếc xe vận tải, chạy tới cửa lớn.

Người vận chuyển thây ma theo lệ thường đưa đi nghiệm thương, xe chở lồng sắt ngừng ở cạnh cửa.

Có lẽ người trên đảo đã lâu không thấy thây ma, không ít người tụ lại xung quanh xem náo nhiệt.

Nhiệm vụ “thương hại” đột nhiên có chuyển biến.

Nhiệm vụ này phiền toái nhất chính là phải tìm ra thây ma, hiện tại thây ma đã có, mặt khác sẽ dễ dàng rất nhiều.

Chỉ cần sẵn hiện tại chạy tới chỗ lồng sắt, xa xa mà ném một miếng khô bò vào trong, hẳn là sẽ tính thành công.

Tận dụng thời cơ.

Bối Noãn nhanh chóng quyết định, nói với Đỗ Nhược mình muốn đi vệ sinh, sau đó lui đi.

Bối Noãn hoả tốc lao xuống núi, chạy như bay xuyên qua chợ, đi vào cổng lớn.

Nhưng mà đã chậm, người vận chuyển đã kiểm tra vết thương xong, xe đã rời đi.

Xe chạy thật ra không nhanh, không ít người vây xem náo nhiệt vẫn còn đi theo xe.

Hiện tại tiến tới gần, Bối Noãn thấy trong mỗi lồng sắt thật sự có một con thây ma, đang nôn nóng nhe răng nhếch miệng bên trong.

Lồng sắt nhìn thực rắn chắc, rào sắt kiên cố chặt chẽ, bên trong còn một tầng dây thép đan thành lưới, thây ma bên trong không chạm được tới người bên ngoài, thập phần an toàn.

Lúc vừa chạy tới, Bối Noãn còn đang lo lắng khi ném khô bò vào bên trong có vẻ quá đột ngột hay không.

Bây giờ mới thấy không đột ngột chút nào.

Bởi vì dọc theo đường đi có một đoàn con nít chạy theo xe, ném một đám đá nhỏ và cây nhỏ vào bên trong lồng.

Đá nhỏ bay đầy trời, đa số đều rơi vào khoảng không.

Bối Noãn lập tức động thủ, trà trộn giữa đám con nít, dùng sức ném miếng khô bò vào hướng lồng sắt.

Người khác đều là con nít, chỉ có Bối Noãn là hạc giữa bầy gà, cao hơn đám kia một đoạn, cô nổi bật hẳn lên.

Nổi thì nổi, quản không được nhiều như vậy, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất.
Vì khối nước ấm. Vì kem.

Đáng tiếc xe đã chạy nhanh hơn, hơn nữa càng lúc càng nhanh.

Ném chính xác không đủ, lại thêm tầng rào lưới ngăn chặn, vô luận như thế nào cũng không ném được vào trong lồng.

Xe chạy càng nhanh, đám con nít từ bỏ chạy theo, chỉ có Bối Noãn còn bám riết không tha, cẩn trọng tiếp tục ném khô bò tới hướng lồng sắt.

Có một cậu nhỏ khuyên Bối Noãn, “Chị ơi, đuổi không kịp đâu, nếu không chúng ta không ném nữa, cùng đi bắn bi đi?”

Bối Noãn: “……”

Xe tải vừa chạy ngang qua khu chợ nhỏ hẹp nhất, nó đột nhiên gia tốc, phun ra một đám khói xe, ném Bối Noãn ở lại, tuyệt trần bỏ đi.

Bối Noãn nắm khô bò trong tay, đứng mất mát ở giữa đường.

Trong lòng lại một lần nữa cổ vũ cho chính mình.

Bao nhiêu nhiệm vụ xảo trá tai quái còn làm xong, còn sợ cái này hay sao?
Một bữa ăn sáng mà thôi!

“Em nhỏ,” Bối Noãn xoay người hỏi cậu bé rủ cô đi bắn bi, “Em có biết sòng bạc ở đâu không?”

Mười phút sau, Bối Noãn tận mắt thấy được sòng bạc nổi tiếng nhất trên đảo.

Sòng bạc ở trong nham động cô đã vào lúc vừa mới lên đảo, chẳng qua phải đi vào thêm rất sâu bên trong.

Sòng bạc tương đối lớn, hơn nữa ngoài Bối Noãn dự kiến, tất cả mọi người có thể tùy tiện vào ra, ngay cả người đứng gác cửa cũng không có.

Sâu trong huyệt động tuy rằng không thấy mặt trời nhưng có không ít đèn măng-sông, so với bên ngoài mọi người tùy tiện đốt đuốc thì cao cấp hơn nhiều.

Bên trong tiếng người ồn ào, biển người tấp nập.

Không giống sòng bạc, bát nháo giống chợ bán thức ăn.

Sòng bạc được trang bị đầy đủ phương tiện, chiếu bạc là chiếu bạc, lợi thế là lợi thế, trừ bỏ yêu cầu dùng điện, những thức khác cần có đều có đủ.
Vô số người chen vào chiếu bạc thử vận khí.

Xem quần áo, có người ở tầng lớp trên ăn mặc chỉnh tề, cũng có người lao động bình thường.

Ở chỗ này không phân ra giai tầng, tất cả mọi người quậy với nhau, từng đôi mắt sáng rỡ, nhìn bài chằm chằm, nắm chặt lợi thế, sống mơ mơ màng màng.

Bối Noãn xuyên qua đám người hô to gọi nhỏ, khắp nơi tìm đến đám lồng sắt vừa đem tới.

Bối Noãn đi một vòng, tìm tất cả trong ngoài, ngay cả bóng dáng một con thây ma cũng không thấy.

Khẳng định không trưng ra ở bên ngoài.

Bối Noãn phỏng chừng, thây ma được vận chuyển đến tám chín phần mười là bị đưa đến chỗ nào đó phía sau.

Rời xa chỗ đánh cuộc náo nhiệt, có một đường hầm dài, bên trong tựa hồ rất sâu.

Chỗ cửa vào có dây thừng tượng trưng treo chặn lại, phía trên có dòng chữ “Người không phận sự miễn vào, vi phạm sẽ bị phạt”, chỉ có nhân viên làm việc đi ra đi vào.
Bối Noãn quan sát trong chốc lát, cảm thấy chưa chắc không trộn lẫn vào được.

Cái sòng bạc này nhìn đều không quá chính quy.

Người chia bài cùng người phục vụ đều giống như người thường, tất cả đều mặc quần áo của mình, không có đồng phục, chỉ dựa vào quần áo thì hoàn toàn không phân ra được ai là “người không phận sự”.

Bối Noãn hít sâu một hơi, chui qua dây thừng vắt ngang, đi vào trong.

Thật đúng là không có người ngăn đón.

Bên trong rất sâu, hai bên đường hầm là một đám hang động như “phòng” ở hai bên, có vài “phòng” có người uống nước nghỉ ngơi.

Trong thông đạo có người gặp qua Bối Noãn, một chút phản ứng cũng không có.

Phía sau còn có phòng bếp, đang chuẩn bị thức ăn và rượu cho khách, thùng to thùng nhỏ giống như chứa rượu, còn có thịt nướng các loại.

Bối Noãn một đường đi đến chỗ sâu trong thông đạo, nhìn vào vài “phòng” để đồ linh tinh, bên trong là bàn ghế thùng rương để lung tung.
Bối Noãn đi vào tận cùng bên trong, rốt cuộc thấy được lồng sắt cô đang tha thiết mơ ước.

Không chỉ là mấy cái hôm nay Bối Noãn nhìn thấy mà là rất nhiều, cơ hồ để đầy một phòng.

Mấu chốt nhất chính là, tuy rằng có lưới sắt an toàn ở cửa nhưng lại không khóa, mở ra một khe hở.

Tuy rằng cửa mở ra, bên trong vẫn an toàn.

Thây ma tất cả đều nhốt ở lồng sắt, trên cửa còn treo khóa.

Bối Noãn chạy nhanh lặng lẽ đi vào, móc từ trong túi ra khô bò.

Hiện tại lồng sắt để ở đó không nhúc nhích, muốn ném thế nào thì cứ ném, so với lồng sắt di động trên xe thì ném đơn giản hơn nhiều.

Bối Noãn ném hai ba lần, đều bị lưới sắt ngăn cản.

Rốt cuộc có một lần, vèo một cái, khô bò xuyên qua lưới sắt, tiến vào lồng sắt.

Bên trong thây ma thấy có người tới, nó định ghé vào lưới sắt nhe răng hô hô kêu to với Bối Noãn, bỗng nhiên thấy có một vật thể không xác định được tiến vào lồng, nó lập tức đi nhặt lên.
Ngửi ngửi, có lẽ cảm thấy không hợp khẩu vị, không thơm bằng Bối Noãn, nó vứt bỏ miếng khô bò, tiếp tục đập đập lưới sắt thèm thuồng nhìn Bối Noãn.

Bối Noãn nhanh tay tra xét Thanh Nhiệm Vụ.

Tuy rằng thây ma không ăn, nhiệm vụ “Thương hại” vẫn là hoàn thành.

Bối Noãn nghĩ thầm: Vua thây ma ơi, anh không cần tự mình thử, thần dân của anh thật sự không ăn khô bò.

Thực đơn của thây ma chỉ có Bối Noãn, nó cứ hô hô kêu mãi, liều mạng nhìn Bối Noãn chảy nước miếng.

Bối Noãn thu lại khô bò, xoay người muốn chạy, đột nhiên phát hiện không đúng.

Đằng trước một lồng sắt, cửa không như những lồng khác có treo khóa.

Loại lồng sắt này kết cấu đặc thù, ngay cả không có móc khóa cũng có một đồ chặn từ bên ngoài mới mở ra được, chắn cửa chặt lại.

Nhưng mà đồ chặn này cũng là nửa mở nửa đóng.
Ngày thường còn không nói, hiện tại thây ma thấy được Bối Noãn, tâm tư nó đều để trên người cô, nó đang dùng sức lay động cửa lồng.

Mắt thấy đồ chặn trên cửa đong đưa, đang chậm rãi lỏng ra.

Bối Noãn bay qua, đóng chặt lại đồ chặn.

Đây là ý của ai đây, thật là đáng sợ.

Còn may Bối Noãn phát hiện kịp thời, nếu không quay người lại, nói không chừng thây ma phía sau vừa lúc thoát ra sẽ nhảy tới chỗ cô như hổ đói vồ mồi.

Cắm chặt đồ chặn lại, Bối Noãn nhẹ nhàng thở ra, đang định chuồn êm, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện.

Nơi này ngoài lồng sắt thây ma không có những thứ khác, Bối Noãn chạy nhanh trốn vào góc tường.

Trong nham động không có ánh sáng, chỉ có đèn măng-sông từ bên ngoài chiếu sáng, ở góc tường lại ngược sáng, đen như mực, còn có lồng sắt chống đỡ, sẽ không dễ dàng bị chú ý tới.
Một đám người đi đến.

Theo ánh sáng trên hành lang, Bối Noãn nhìn ra được một người quen —— là người sáng sớm ăn đồ của Tiểu Thiệu không trả tiền, người đàn ông mập mạp gọi là Thạch thúc.

Ông ta đi đằng trước, mở lưới sắt ra, cung kính né sang một bên, để hai người đi sau tiến tới.

Hai người kia, một là một người đàn ông trẻ tuổi.

Anh ta mặc đồ quân trang, lại không mặc đàng hoàng, nút thắt trước ngực chỉ cài 2, 3 nút, tay đút vào túi quần dài.

Một đôi mắt phượng xinh đẹp, đuôi mắt hơi nheo, cười như không cười, vẻ mặt không đứng đắn, đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên nhìn thực nghiêm túc.

Anh ta khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, làn da thật đen, vai lưng giống như quân nhân, thẳng đến nỗi giống như bên trong có mấy cái ván kẹp cố định lại.
Giữa mày có vài nếp nhăn, trên mặt toàn vẻ quen ra lệnh.

Anh ta mặc đồ cũng giống người trẻ tuổi, áo sơ mi quần dài, nhưng ăn mặc hợp quy tắc hơn nhiều, đồ được ủi thẳng, nút thắt từng viên không sót nút nào.

Không nhìn kỹ, quả thực không thấy được họ mặc quần áo là giống nhau.

“Khuyên cậu bao nhiêu lần,” người trung niên nói, “Đem đám đồ vật này lên đảo, quá nguy hiểm.”

Người trẻ tuổi nói: “Anh xem mấy cái lồng này, thật rắn chắc! Mấy con thây ma này thật sự không có việc gì, toàn bộ đều được nhốt kín.”

Vừa mới chốt chặt một cái chặn lồng sắt, Bối Noãn: ha hả.

Người trung niên vẫn đứng xa xa ở cửa, giống như đối với đám thây ma rối loạn lung tung trong phòng thật vô cùng chán ghét.

Người trẻ tuổi lại đi tới gần, ánh mắt đảo qua mấy lồng sắt phía ngoài, quay đầu hỏi Thạch thúc.
“Lần này thế nào? Tôi đã nói rất nhiều lần, thây ma thoạt nhìn phải hung dữ, nhưng cũng không thể quá hung, quá hung khi thi đấu không dễ khống chế.”

Thạch thúc gật đầu nhanh, “Chuyện đó là khẳng định. Tôi bảo đám người trao đổi phải đặc biệt chú ý, nhất định đều là tuyển chọn qua ngàn vạn cái.”

Người trẻ tuổi cười cười, ” “Thạch thúc, sòng bạc kiếm được nhiều, chú cũng được chia nhiều, đừng chỉ làm việc ứng phó.”

Thạch thúc cười mỉa, “Khẳng định là không có, như thế nào tôi lại tùy tiện ứng phó anh Tễ?”

Anh Tễ?

Bối Noãn lập tức biết người kia là ai.

Trong sách nói, đám phỉ trên đảo nguyên bản là một lực lượng vũ trang địa phương ở quốc gia N, bởi vì tranh chấp với địa phương mà vào rừng làm cướp.

Người đứng đầu thế hệ trước đã không ra mặt nữa, hiện tại người chỉ huy ở đảo này tên gọi Khâu Chính Huân, là một người trung niên tác phong làm việc sấm rền gió cuốn.
Khâu Chính Huân có một người em cùng cha khác mẹ tên là Khâu Tễ, lại là người ít nhiều không làm việc đàng hoàng.

Xem ra cái người cà lơ phất phơ mở sòng bạc bắt thây ma chính là Khâu Tễ.

Như vậy anh ta vừa rồi gọi người trung niên kia, hẳn chính là Khâu Chính Huân.

Bối Noãn nghĩ thầm, hai anh em này nhìn ra quan hệ giống như còn không tồi.

Nhưng Bối Noãn tinh tường nhớ rõ, ở trong sách, ngay lúc đám người Bối Noãn vừa lên đảo, người em Khâu Tễ hình như là bị chết?

Trong sách có nói, tiểu đội nghe được họ nổ súng gϊếŧ người.

Vấn đề là, Khâu Tễ rõ ràng êm đẹp đang đứng ở nơi này, tay đút túi quần, đang từng bước từng bước xem xét lồng sắt, cự ly còn rất gần, làm cho đám thây ma liều mạng mà rung cửa.

Qua một hồi, Khâu Chính Huân đứng xa xa hỏi: “Xem cũng xem qua rồi, cậu một hai phải đem thây ma lên đảo, dù sao tôi cũng không quản được cậu, chúng ta đi chứ?”
Khâu Tễ vui vẻ gật đầu, “Được.”

Thạch thúc vội vàng tiến lên một bước, giúp họ mở cửa sắt.

Khâu Chính Huân lại đột nhiên quay đầu lại, liếc nhìn phương hướng Bối Noãn trốn. Ánh mắt anh ta giống như xuyên qua bóng tối rơi lên người Bối Noãn.

Bối Noãn sợ tới mức run lên, nhanh nhanh lùi về góc tường, không dám lại thò đầu ra.

“Đừng trốn nữa, tôi biết cậu trốn ở đó.”

Giọng Khâu Chính Huân truyền đến.

Bối Noãn nghĩ thầm, anh đừng trá tôi, nơi này tối như vậy, căn bản là không thấy gì.

Khâu Chính Huân tiếp tục lạnh lùng nói: “Chính mình ra tới, hay là một hai phải để tôi cho người qua bắt cậu?”

Bối Noãn đột nhiên nghĩ thông suốt.

Tuy rằng mình trốn rất kỹ, anh ta vẫn có thể dễ dàng nhìn ra góc này có người trốn.

Bởi vì chung quanh đều là lồng sắt chứa thây ma.

Bọn thây ma đều biết Bối Noãn trốn ở góc tường, mấy con ở gần đó đều nắm chặt lồng sắt nhìn về hướng Bối Noãn.
Trốn kỹ cũng thế, cũng vẫn bị đám thần dân ngây ngốc của Đỗ Nhược bán đứng.

Bối Noãn cọ tới cọ lui mà từ góc tường cọ ra tới, dịch đến phía trước đèn măng-sông chiếu sáng.

Khâu Chính Huân nhìn thoáng qua, phát hiện ra tới chỉ là một cô gái trẻ, biểu tình căng chặt trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ không kiên nhẫn.

Thạch thúc bên cạnh lại buột miệng thốt ra, “Cô không phải là người sáng hôm nay……”

Bối Noãn nghĩ thầm: ánh mắt của ông thật ra còn khá tốt.

Khâu Tễ hứng thú dạt dào mà đánh giá Bối Noãn, nghiêng đầu hỏi Thạch thúc: “Ông biết cô ấy?”

“Không quen biết,” Thạch thúc đáp, “Chỉ là sáng hôm nay tôi đã gặp qua cô ấy, xinh đẹp như vậy thế mà lại là F.”

“F?” Ánh mắt Khâu Tễ nhìn Bối Noãn lại thêm điểm hứng thú, anh kêu Bối Noãn, “Cho tôi xem thẻ bài của cô.”
Bối Noãn ngoan ngoãn đem thẻ bài từ cổ áo lôi ra đưa cho anh ta xem.

Khâu Tễ liếc mắt nhìn chữ F trên thẻ, mỉm cười một chút, “Cô đến nơi này làm gì?”

Khâu Chính Huân đã thật không kiên nhẫn, “Nói nhảm với cô ta làm gì, chỗ này không cho người không phận sự đi vào, đã ghi rất rõ ràng. Không tuân thủ quy củ chạy loạn khắp nơi, trói lại ném vào hồ đi.”

Bối Noãn hoảng sợ.

Bị trói lên ném vào trong hồ không phải là chuyện giỡn.

Khâu Chính Huân cau mày, vẻ mặt khó chịu, nâng tay lên ra hiệu cho thủ hạ phía sau.

Lập tức có hai người đi lên muốn bắt Bối Noãn.

Khâu Tễ cũng nâng tay lên, ngăn cản hai người bọn họ.

Khâu Tễ lại không hung chút nào, anh lại hỏi Bối Noãn lần nữa: “Cô tới đây làm gì? Một người lao công, nghĩ thế nào lại chui vào chỗ nhốt thây ma?”

Thật sự nghĩ không ra cớ gì.
Thạch thúc cũng ở bên cạnh hỏi Bối Noãn, “Cô tiến vào tìm người?”

Nếu thừa nhận là tới tìm người, bọn họ hỏi tới tìm ai, làm sao bây giờ? Bối Noãn mới vừa lên đảo, trên đảo một người cũng không quen biết, bịa ra cũng vô pháp bịa thêm.

Bối Noãn lắc đầu, còn chưa nói lời nào, Thạch thúc lại hỏi: “Vậy cô là tới tìm đồ ăn? Hay là lạc đường?”

Bối Noãn cảm thấy ông ta hỏi chuyện đều là bẫy rập.

Phía trước chính là phòng bếp, tìm ăn căn bản không cần chui vào sâu bên trong như vậy. Đi lạc đường? Nơi này chỉ có một đường, trên đường đều có thể hỏi người khác, căn bản không thể bị lạc.

Lại nói ở cửa có treo tấm bảng người không phận sự miễn vào.

Bối Noãn căng da đầu, “Đều không phải. Tôi tiến vào chơi.”

Hứng thú trong mắt Khâu Tễ càng đậm, “Cô chạy tới chỗ nhốt thây ma để chơi? Chơi vui sao? Cô không sợ?”
Dù sao đã bắt đầu bịa, vậy tiếp tục bịa đi.

Bối Noãn nói: “Bởi vì trước kia tôi đặc biệt sợ thây ma, sau lại cảm thấy như vậy không tốt, nghe người khác nói, nơi này nhốt không ít thây ma, lại đều là ở trong lồng, rất an toàn, tôi nghĩ lặng lẽ lại đây luyện gan.”

Lại nhỏ giọng bồi thêm một câu, “Tôi thật sự…… Không khi dễ thây ma của mấy người.”

Ném khô bò không tính khi dễ.

“Khi dễ thây ma?” Đôi mắt Khâu Tễ đều cong lên, “Người không lớn, lại là cái F, lá gan nhưng thật ra không nhỏ.”

Khâu Chính Huân không muốn nghe bọn họ tiếp tục nói chuyện phiếm, ra lệnh cho thủ hạ, “Trói cô ta lại, đưa ra ngoài ném vào trong hồ.”

Anh ta muốn đùa thật?

Bối Noãn nhanh nhanh quét qua không gian một lần, tìm được lần trước thu áo cứu sinh khi qua hồ, thuận tiện lại chọn một con dao thật bén.
Cũng không biết người ở trong nước, có khả năng cắt dây thừng cột trên tay hay không.

Vai chính trong phim đều làm như vậy, Bối Noãn thân là nữ phụ, trong lòng không có chút ý tưởng nào, không biết có được hay không.

Khâu Tễ lại tiếp tục ngăn người đi lên trói Bối Noãn.

“Đừng. Rất đáng tiếc nha. Ngay cả anh muốn phạt cô ấy, tôi cũng có biện pháp tốt hơn.”

Khâu Chính Huân nhìn qua giống như hận không thể kêu thủ hạ một phát bắn chết Bối Noãn, nhưng mà Khâu Tễ cũng thật kiên trì.

Hai em xung đột.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, vì một lao công nho nhỏ, không ai chịu nhượng bộ.

Qua một hồi lâu, Khâu Chính Huân thỏa hiệp trước, gật đầu.

Năm phút lúc sau, Bối Noãn liền biết Khâu Tễ nghĩ ra được biện pháp phạt cô là cái gì.

Bọn họ đem Bối Noãn đưa tới sâu bên trong sòng bạc.
Nơi đó là một hang động rất lớn, bên trong dòng người chen chúc xô đẩy, hô to gọi nhỏ, tất cả đều thực hưng phấn, giống như đang đợi chuyện gì tốt.

Lướt qua vô số đầu người, Bối Noãn có thể nhìn đến, tận cùng bên trong hang động có đắp một mảng đất khá cao, giống như một cái sân khấu.

Trên sân khấu có để một cái lồng sắt thật lớn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.