Xuyên Thành Nhân Vật Quần Chúng

Chương 27: Chương 27



Buổi chiều khi đi làm về, Thiệu An hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi lướt mạng xã hội, ngoài việc có một nữ diễn viên rất nổi tiếng công khai tỏ tình Thẩm ảnh đế ra thì còn có tin tức Thẩm Lạc chuẩn bị gia nhập một chương trình thực tế mới, bởi vì là chương trình mới chưa từng phát sóng nên không ai biết rốt cuộc nó sẽ như thế nào.
Đã là chương trình thực tế thì nghĩa là cậu sẽ phải xa cách với Thẩm Lạc một thời gian rồi, Thiệu An có chút không vui, cậu lướt tiếp xuống dưới, ấy vậy mà cái tin tức nữ diễn viên nổi tiếng tỏ tình Thẩm Lạc kia lại xuất hiện, gần như ai cũng chia sẻ vụ việc này nên lướt mười bài thì có tới sáu bài là nói về vụ việc này rồi.

Tâm tình vốn cũng đang không vui của Thiệu An lại trở nên khó chịu hơn.
” Dù sao cũng chưa là gì của nhau, mày buồn cái gì chứ?” Thiệu An tự nhủ chính mình.
Hôm sau, Thiệu An chính thức thực nghiệm phát sóng trực tiếp lần đầu tiên.

Cậu hồi hộp tới mức cả người đều trở nên căng thẳng.

Nhân viên dẫn cậu tới một khu vực tách biệt rồi đóng cửa lại quan sát từ bên ngoài.
Thiệu An đeo lên kính thực tế ảo, camera 360 độ quét một vòng quanh căn phòng rồi gửi dữ liệu lên máy tính, nút màu đỏ trên đó sáng lên, chính thức bắt đầu.
Trên ứng dụng QQ, 50 người dùng thử mau chóng kết nối với phòng phát sóng của Thiệu An, trước mắt bọn họ hiện lên hình ảnh căn phòng nơi cậu đang đứng, mỗi người chỉ thấy được bản thân và chủ phòng phát sóng, chứ để 50 người cùng chen chúc ở đây thì cũng quá chật chội.
Thiệu An dựa theo những gì đã học mà mở lời với người xem ” Xin chào các bạn! tôi là chủ phòng phát sóng, đây là lần đầu tôi tiếp xúc với công việc này, mong các bạn hãy giúp đỡ nhé!”.
Thiệu An thao tác tay, trước mắt cậu hiện lên kênh chat lơ lửng giữa không trung ” Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau trải nghiệm trò chơi thoát khỏi mật thất, nếu các bạn phát hiện manh mối nào thì hãy báo cho tôi nhé, hiện tại chúng ta bắt đầu thôi”.
Trên kênh chat nhảy lên những dòng bình luận đầu tiên.
Tiểu Tiên Nữ: ” Oa, tay của chủ phòng đẹp quá, tôi vừa lén sờ một chút, chỉ tiếc là không thể chạm vào”.
Cút Lộn Xào Ánh Trăng: ” Sao xung quanh tối thế, tôi sợ lắm, chỉ có thể đứng dựa sát một chút vào chủ phòng”.
Cá Sấu Mắc Cạn: ” Tôi vẫn luôn thích chơi trò này nhưng quanh chỗ tôi không có chỗ để chơi, giờ có thể dùng công nghệ mới cùng người khác chơi thật là thú vị, cũng đỡ tốn kém hơn nhiều”.
Không gian xung quanh có chút tối, giống như một căn phòng ngủ, Thiệu An mò mẫm đi tới bật đèn bàn lên, ánh sáng tuy yếu ớt nhưng còn hơn là không có gì, cậu tìm thấy một quyển nhật ký ở trên bàn bèn mở ra đọc ” Tôi theo lời của đám bạn thử chơi trò gọi hồn vào ban đêm, không ngờ lại gọi tới một thứ vô cùng quỷ dị, tôi sợ hãi chỉ dám trốn ở trong phòng”.
Thiệu An là người theo chủ nghĩa vô thần, cậu chẳng hề sợ mấy thứ này nhưng đạo cụ công ty chuẩn bị quá chân thật khiến cậu cũng hơi rợn tóc gáy.

Cậu đi ra phía cửa, quả đúng là nó bị khóa, xem ra phải tìm cách để mở nó ra ” Mọi người có tìm thấy manh mối gì không? Chúng ta cần mật mã gồm 4 con số”.
Trên kênh chat nhảy lên dòng bình luận của Cá Sấu Mắc Cạn ” Trên tường có mấy bức ảnh rất kì lạ!”.
Thiệu An đi tới chỗ đó nhìn thì quả thật có những bức ảnh chụp hình chủ nhân của căn phòng này, xem ra phải dựa vào thông tin trên đó để đoán ra mật mã.
Thiệu An học về lập trình nên rất nhạy cảm với toán học và những con số, chưa tới năm phút cậu đã tìm ra đáp án chính xác, mật mã chính là ngày tháng năm sinh của chủ căn phòng này.
Kênh chat nãy giờ cùng nhau bàn luận nhưng đều không nhanh bằng Thiệu An cho nên cậu giải thích cho bọn họ hiểu rồi mới đi mở ổ khóa.

Ai cũng phải gật đầu cảm thán cách suy luận của cậu rất thông minh.
Thiệu An không thấy được nhưng lúc này người xem đều đang núp sau lưng cậu, sợ mở cửa ra sẽ bị npc nhảy ra hù dọa.
Nhưng không ngờ là npc thì chả thấy đâu mà mở ra lại là một bức tường phẳng lì, Thiệu An đoán ” Xem ra đây không phải lối ra rồi”.

Trong lúc người xem còn đang bàn luận cửa ra ở đâu thì Thiệu An chú ý tới một thứ khác, trên tường ở góc tối bên kia có một tấm gương, bởi vì ánh sáng không tới được chỗ đó nên cậu vẫn luôn bỏ qua sự tồn tại của nó nhưng hiện tại cậu phát hiện ra một chuyện kỳ lạ.
Thiệu An lấy được một cái nến trong ngăn kéo và một hộp diêm trên giá sách, cậu thắp nó lên rồi đi về phía cái gương kia.

Người xem đều tò mò đi theo cậu, khi tới đủ gần thì bọn họ đều kinh ngạc sợ hãi vì trên gương không xuất hiện hình ảnh của chủ phòng.
Thiệu An càng tiến tới gần hơn, cậu nhận thấy tấm gương này hình như không phản xạ với ánh sáng từ ngọn nến, Thiệu An đưa tay ra phía trước xuyên qua cả khung kính sau đó cậu bước cả người sang bên kia.

Hóa ra phía sau cái gương giả đó là một căn phong y hệt như căn phòng khi nãy, đánh lừa thị giác rằng đây là một chiếc gương.
Người xem đi hết từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác theo chân Thiệu An khám phá, trải nghiệm này đối với họ quá thú vị, sau buổi phát sóng này bọn họ nhất định sẽ gợi ý cho bạn bè biết về công nghệ mới này.

Sau khi bước sang căn phòng mới, bỗng dưng có tới năm người ăn mặc như thị nữ thời cổ trang xông vào lấy hết đồ vật trong phòng như quần áo, đồ dùng cá nhân bỏ vào hộp mang đi.
Thiệu An, người đang đóng vai chính – chủ nhân của căn phòng này – đành phải lên tiếng ” Các người sao lại mang đồ của tôi đi?”.
Một thị nữ quay đầu lại, khuôn mặt cô ấy nhìn như xác chết đáp lại ” Hôn lễ sắp cử hành, bọn ta đương nhiên phải mang đồ của tân nương đi”.

Nói xong cô ấy đóng sầm cửa lại.
Tiểu Tiên Nữ: ” Chủ phòng là nam mà nhỉ? nhưng không sao, chủ phòng yên tâm tôi sẽ bảo vệ anh”.
Bỗng ở đâu phát là tiếng lộc cộc như tiếng vó ngựa, Thiệu An đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện ở cách một khoảng có một đoàn rước dâu toàn người giấy, tân lang ngồi trên yên ngựa cúi đầu không rõ mặt.
Người xem thấy cảnh này, hơi yếu tim chút là muốn òa khóc lên rồi, quá sợ hãi, quá kỳ quái rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.