Vương Quốc Màu Xám

Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ



Tần Thái dùng tay gõ gõ vào bức tượng tôn chủ bằng ngọc đó, nghe tiếng kêu rất thật. Hài hước tới nực cười, Tần Thái chăm chú quan sát kĩ vị “hôn phu” tương lai của mình. Một con người, sao có thể lấy một bức tượng chứ?

Lã Liệt Thạch và những người kia đương nhiên hiểu suy nghĩ của cô, sự thực thì Lã Liệt Thạch vẫn đang chú ý tới nhất cử nhất động của Tần Thái.

“Tiên tri đại nhân, tôn chủ vẫn đang đợi người, xin hãy ở lại bên ngài.” Giọng Lã Liệt Thạch vô cùng thành khẩn, bộ dạng đầy khẩn cầu. Nhưng Tần Thái dù có ngốc đến mấy vẫn hiểu: cho dù cô không đồng ý, cũng đâu thể bỏ đi, đúng không?

Buổi chiều, các vị trí quản lý cấp cao trong Trật Tự bái kiến tiên tri xong, đến lúc Bạch Hà phải quay về. Tần Thái tiễn anh tới tận cổng trường trung học kĩ thuật Tam Họa. Ngoài cổng có một bến xe bus, Bạch Hà phải ra đó đợi xe. Bắt được xe thì ngồi thẳng về thành phố, sau đó từ bắt xe khách từ bến xe phía bắc thành phố Tam Họa về trấn Chu Dương.

Theo quy định của Trật Tự, tiên tri không được bước ra ngoài cổng trường. Bạch Hà bèn đứng ở cổng, vừa đợi xe vừa nói với Tần Thái vài điều mà anh nghĩ sẽ có ích cho cô.

“Trong truyền thuyết, tôn chủ và tiên tri là một cặp tình nhân yêu nhau tha thiết, chỉ vì tôn chủ đã làm một chuyện vi phạm thiên đạo, bị trời phạt, nên hai người mới phải chia cắt. Sau đó tôn chủ đã buông lời thề, nguyện dùng cả đời để bảo vệ thiên đạo, chỉ cầu mong cho người yêu không phải chịu tai vạ, để tiên tri đời đời sống vui vẻ, mạnh khỏe.”

Đây là một câu chuyện tình yêu có tí tính chất lãng mạn, tạo ra được lực sát thương cho trái tim các cô gái trẻ: “Thiên đạo đồng ý, nhưng điều chỉnh giữ gìn thiên đạo là một việc hết sức khó khăn, cho dù tôn chủ tu vi cao thâm, hồn phách của ngài cũng khó mà chống đỡ nổi. Tiên trì vì muốn giúp đỡ ngài, nên đời đời kiếp kiếp đều đến bên ngài. Sự cố chấp của tiên tri, đã bảo vệ được hồn phách của tôn chủ, nhưng cơ thể ngài thực sự đã quá mệt mỏi, trải qua sương sa gió thổi, cuối cùng ngọc hóa. Ngài không thể nói được nữa, không thể nhìn được nữa, không thể nghe thấy bất kỳ điều gì nữa, thậm chí không còn có thể cử động được nữa. Có điều ngài vẫn sống, chỉ cần tiên tri đến, ngài sẽ biết được hướng đi của thiên đạo, đồng thời truyền đạt lại cho các sứ giả trong Trật Tự.”

Bạch Hà muốn xoa xoa đầu Tần Thái, nhưng giờ thân phận đã không cho phép anh làm thế nữa, anh vừa nói vừa thở dài: “Nay đã chứng thực được thân phận tiên tri của cô, hãy ngoan ngoãn ở lại bên….ngài đi.”

Tần Thái và Bạch Hà, nếu nói tình cảm sâu đậm thì không phải, có điều so với Tần Lão Nhị, Bạch Hà giống cha cô hơn. Mặc dù thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng cô đã hoàn toàn đặt mọi tin tưởng vào sư phụ của mình. Nay sắp ly biệt, cô phải một mình ở lại nơi xa lạ, trong lòng sao có thể không buồn?

Có điều, cô là một nha đầu hiểu biết, thấy Bạch Hà buồn bã không vui, cô lại cố nặn ra một nụ cười an ủi sư phụ: “Sư phụ yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu.”

Bạch Hà thấy càng buồn lo hơn, còn một chuyện anh chưa nói với Tần Thái. Một tổ chức, dù người lãnh tụ tài năng đến đâu cũng khó tránh khỏi sự chia bè chia phái, huống hồ tôn chủ của tổ chức này lại không thể quan tâm xử lý mọi chuyện?

Trật Tự bây giờ, sớm đã không còn là “người bảo vệ thiên đạo” thuần khiết như ban đầu nữa. Nội bộ có xung đột về quyền lợi, trưởng lão Lã Liệt Thạch và sứ giả Yến Trọng Hoan bằng mặt mà không bằng lòng, ngấm ngầm tìm cách đàn áp đối phương.Các vị trí cao cấp trong tổ chức cũng buộc phải lựa chọn phe phái nếu muốn tự bảo vệ mình. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà bao năm nay Bạch Hà thà lưu lạc bên ngoài, chứ nhất quyết không tham dự vào việc của Trật Tự.

Chỉ có điều, những chuyện như thế, sao anh có thể nói với một đứa trẻ còn chưa trưởng thành đây?

Chỗ này là ngoại thành, cứ nữa tiếng lại có một chuyến xe bus. Nhưng xe cộ luôn như vậy, lúc cần không thấy, lúc không cần lại lù lù xuất hiện. Bạch Hà lên xe, bảo vệ ngăn không cho Tần Thái ra tiễn, đành đứng trong cổng trường nhìn theo.

Xe bus rùng rùng chuyển bánh, đứng ở cổng trường trung học kĩ thuật đông đúc người ra kẻ vào, lại đột nhiên có cảm giác lạc lõng “chỉ còn lại mình mình ở đây”.

Tần Thái mắt đỏ hoe.

Đứng khoảng mười lăm phút, Tần Thái bước quay vào, giữa đường gặp Lã Liệt Thạch. Lã Liệt Thạch vẫn mỉm cười như trước, nhìn cô: “Tiên tri đại nhân, về phòng nghỉ ngơi trước đi đã.”

Tần Thái không biết phải xưng hô với ông ta thế nào, gọi là Lã trưởng lão, thì cô cảm thấy như mình cũng sắp ngộ lịch sử đến nơi. Nếu gọi cách khác….. Lã Liệt Thạch nhiều tuổi hơn cô, hình như không thích hơp lắm.

Lã Liệt Thạch lại cười: “Tiên tri gọi ta là Liệt Thạch được rồi.”

Tần Thái đỏ mặt, cô thực sự không quen được với cách xưng hô ở đây, “Tôi gọi ông là chú Lã vậy.”

Lã Liệt Thạch nghe thế, mắt thoắt sáng, nhưng vẫn cung kính mời cô lên lầu, “Tiên tri, mời người đi nghỉ, chiều mai còn có hội nghị.”

Tần Thái e dè hỏi: “Tôi có thể lên trên đó thăm ngọc…..à, tôn chủ không?”

Lã Liệt Thạch thản nhiên: “Đương nhiên, người là tiên tri, khắp Bất Ki Các này, người muốn đi đâu cũng được.”

Tần Thái gật đầu, Lã Liệt Thạch đưa cô lên tầng chín, đột nhiên nói: “Không dấu gì tiên tri, tôi có một đứa con trai, tên Lã Lương Bác…. Thật là bất hạnh cho gia môn, thằng con trai tôi từ nhỏ đã mắc bệnh tăng nhãn áp mãn tính, bây giờ hai mắt không thấy gì. Do linh khí ở Bất Ki Các dày, nên tôi muốn xin tiên tri cho phép nó vào trong các điều dưỡng. Đương nhiên, nó sẽ chỉ ở lầu dưới luyện công, tuyệt đối không làm phiền tôn giả.”

Tần Thái còn có thể nói gì, khoát tay đồng ý luôn: “Cứ làm theo lời chú Lã đi.”

Lã Liệt Thạch cười híp mắt đi xuống lầu, Tần Thái lên đến tầng chín, cô không biết là cách gọi “chú Lã” của mình khiến sau này cô phải chịu vô vàn thiệt thòi. Nay cô đã là tiên tri, là nữ chủ nhân của cả Trật Tự. Lã Liệt Thạch chẳng qua chỉ là cấp dưới của cô, cô gọi ông ta là “chú Lã”, chính là thừa nhận quyền uy lẫn khả năng của ông ta.

Tớ mạnh nhờ chủ, điều này đã phạm vào đại kỵ. Nếu đối phương là người có tâm tư lương thiện thì không sao, nhưng nếu đối phương là người lắm mưu nhiều kế, thì cách xưng hô đó đã tạo nền móng cho người ta.

Có điều, Tần Thái mới chỉ là một cô bé quê mùa mười lăm mười sáu tuổi, sao hiểu được những điều ngoắt ngéo ấy?

Tần Thái đứng trên Bất Ki Các ngẩn ngơ. Nơi này ánh nắng mặt trời rạng rỡ, ngàn hoa khoe sắc, dòng sông chảy nhẹ nhàng, trong đống đá lộn xộn kia thỉnh thoảng còn thấy bóng vài chú bướm.

Bức tượng kia vẫn lặng lẽ ngồi đấy, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua rồi.

Tần Thái ngồi bên cạnh “anh ta”, nghĩ đến Bạch Hà, bất giác lại nhớ tới câu chuyện sư phụ kể trước lúc rời đi. Mặc dù ngắn gọn đơn giản, nhưng lại vô cùng có sức hấp dẫn đối với một cô gái trẻ. Cô chậm chạp chạm vào bức tượng âm ấm đó, thầm thở dài: Sau khi tiên tri luân hồi, đương nhiên đã quên chuyện trước kia rồi.

Cái gọi là mỗi kiếp lại luân hồi về bên “anh ta”, chẳng qua do người của Trật Tự muốn đọc được “chữ” của thiên đạo, rồi sợ cô bị tổ chức khác lợi dụng, nên mới đưa cô tới đây, nhốt ở một chỗ cùng vị tôn chủ này.

Cho dù “anh ta” thật sự vì người mình yêu, mà nguyện chịu nỗi khổ mưa quật gió thổi, thân thế hóa đá, thì bao nhiêu năm như thế, ngay cả “hình dạng” cũng đã thay đổi, tình yêu ban đầu giờ còn nữa hay không?

Ít nhất thì, bản thân cô chẳng có chút ấn tượng nào về “anh ta” nữa.

Cứ ngồi ngẩn ra như thế một lúc, cuối cùng Tần Thái đi xuống, lúc ngang qua “phòng học” lớn ở tầng dưới, thấy một người đàn ông mặc bộ đồ thể thao màu trắng đang ngồi ở bàn đầu tiên cạnh cửa sổ. Cách anh ta đọc sách rất đặc biệt, đó là dùng tay sờ từng chữ một.

Đương nhiên Tần Thái biết ngay anh ta chính là con trai Lã Lương Bác của Lã Liệt Thạch. Cô chầm chậm lại gần, trên mặt anh ta đeo chiếc kính đen sẫm màu. Tần Thái tự thấy mình đã đi rất cẩn thận rón rén, nhưng anh ta vẫn đứng dậy nói: “Là tiên tri đại nhân phải không?”

Giọng nói đó điềm đạm, Tần Thái toàn thân cứng đồ: Cô nhớ đến giấc mơ mà mình mơ thấy vào cái đêm đầu tiên ở đây. Trong giấc mơ ấy, việc đi lên chiếc cầu thang kia là thật, nhưng người đàn ông mặc đồ trắng đứng ở bậc trên cùng cầu thang cũng là thật ư?

Lã Lương Bác đeo kính đen, Tần Thái không nhìn rõ mặt anh ta. Nhưng cô còn căng thẳng hơn Lã Lương Bác: “Anh…. Có thể bỏ kính ra không?”

Lã Lương Bác khẽ sững lại, thực ra anh ta cũng chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi thôi, nghe một yêu cầu như thế, vẫn cảm thấy hơi vô lễ. Nhưng giờ thân phận của Tần Thái là tiên tri, nên anh ta không nói gì, chầm chầm bỏ chiếc kính đen che đi nửa khuôn mặt của mình xuống.

Khuôn mặt ấy rõ ràng hiện ra trước mắt cô, vì quá trẻ quá non, nên vẫn có những góc cạnh nhìn chưa thực sự “trưởng thành”. Tần Thái bất giác giật lùi về phía sau một bước: Là anh ta, đúng là anh ta.

Lẽ nào sau này, cô sẽ ở bên cạnh anh ta ư?

Lã Lương Bác cũng thấy bối rối, đối với một người mù mà nói, đôi mắt chính là điểm yếu của người ấy. Cặp kính không chỉ che đi đôi mắt, mà còn che giúp anh ta cả sự bất lực và cô độc bên trong.

Khi Tần Thái bước lên trước, Lã Lương Bác lại giật lùi về phía sau.

Tần Thái giật nảy mình, cô đang làm gì thế này?

Cô cố gắng mỉm cười: “Tôi đi trước đây.”

Nói xong, cô như chạy khỏi tầng chín, đi thẳng về phòng mình.

Căn phòng sau khi được dọn dẹp, sạch sẽ tới mức không vương một sợi tóc, giống như chưa từng có người ở vậy. Tần Thái cầm di động trong tay, bên trong có số của Bạch Hà. Cô bấm máy, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Bạch Hà, nước mắt tuôn rơi.

Bạch Hà như cảm nhận được sự khác thường, hỏi dồn mấy câu. Mấy lần Tần Thái định kể cho sư phụ nghe về giấc mộng kỳ quái với Lã Lương Bác, nhưng chuyện như thế, một cô gái như cô sao dám nhắc đến?

Vậy là, hai người nói mấy câu xong cúp máy.

Tần Thái ngã ra ghế sô pha, bỗng nghĩ ra rằng dù không nhắc đến chuyện giấc mộng xuân kia, nhưng cô vẫn còn có chuyện khác quên hỏi Bạch Hà: Khi đang ngủ mà muốn tỉnh dậy thì phải làm thế nào….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.