Võ Lâm Tuyệt Địa

Chương 40: Gặp Gỡ Nơi Quán Rượu



Tuyết mỗi lúc càng xuống thật nhiều. Xa xa tàng cây trắng xốp như những núi bông sừng sững…
Vương Lân Hoa thở dài:
– Người con gái giữa chốn phong trần này không thể tin được…
Chu Thất Thất cười nhạt:
– Người con trai chốn giang hồ lại có thể tin được họ sao ?
Vương Lân Hoa cười:
– Đúng, đúng, đàn ông cũng không phải giống tốt.
Chu Thất Thất hừ hừ trong miệng:
– Lần thứ nhất ta nghe nói tiếng đó, nhưng mà chắc là cũng chỉ một thứ dối trá thôi…
Khinh công của Chu Thất Thất không phải là yếu, nhưng phải vác Vương Lân Hoa trên vai, cho nên đi quá bất tiện mà họ Lân cũng chẳng sướng ích gì.
Lâu quá, Vương Lân Hoa sốt ruột:
– Cô nương định đưa tại hạ đi đâu ?
Chu Thất Thất nói:
– Kẻ ra lệnh và nắm quyền sinh sát trong tay là ta, hiểu chưa ? Bất luận là ta đi đâu ngươi cũng phải ngậm miệng, hiểu chưa ?
Vương Lân Hoa cười gượng:
– Vâng, xin tuân mạng.
Dòm quanh quất, không thấy nhà mà cũng không thấy dấu vết gì chứng tỏ gần đây có làng mạc, Chu Thất Thất có hơi lo. Nhất là mang một người đàn ông trên vai thì thật là một vấn đề kỳ cục.
Đi mãi một lúc nữa, Chu Thất Thất thấy y như là đã gặp một con đường rộng, hình như có dấu xe, nhưng mà tuyết lấp, thành ra khó phân biệt lắm.
Chu Thất Thất tìm một phiến đá dưới gốc cây ngồi nghỉ, nàng ném Vương Lân Hoa trong một đống tuyết, hành động thật tàn ác, nhưng nàng oán hận Vương Lân Hoa thấu xương nhập cốt, nên việc đối xử với hắn nàng không cảm thấy hối hận gì cả.
Qua một lúc lâu, chợt có một cỗ xe lớn từ xa chạy lại. Chu Thất Thất xông ra cản đường. Gã đánh xe chưa kịp phản ứng thì trong xe có người thò đầu ra nói:
– Xe này bao cỗ, không rước khách.
Chu Thất Thất không nói, với tay hất rèm xe. Bên trong ba gã đàn ông ăn vận theo kiểu lái buôn, trong đó có một gã trông thấy hơi quen, nhưng Chu Thất Thất cũng không cần nhìn kỹ, nàng quát lớn:
– Xuống, xuống hết.
Một gã có khuôn mặt tròn hơi kinh ngạc:
– Sao… sao lại xuống ?
Chu Thất Thất nói:
– Các người đã gặp cường đạo, biết chưa ?
Gã mặt tròn có vẻ sợ:
– Đâu… Cường đạo đâu ?…
Chu Thất Thất quát:
– Cường đạo là ta đây.
Liếc thấy tên ấy có đeo một thanh đao, Chu Thất Thất đoạt lấy, kê lên gối và gặt mạnh một cái, thanh đao gãy làm đôi.
Ba tên lái buôn mặt xanh như tầu lá, run rẩy tuột xuống xe, Chu Thất Thất quăng Vương Lân Hoa lên xe và quát lớn:
– Đánh xe đi.
Tên đánh xe run lẩy bẩy:
– Cô… Cô… dạ thưa đại vương… dạ đi đâu ạ ?
Chu Thất Thất lạnh lùng:
– Cứ cho chạy thẳng, đến nơi ta sẽ bảo.
Cỗ xe lăn bánh, bỏ ba gã lái buôn lại đàng sau…
Trên xe, Vương Lân Hoa cười nho nhỏ:
– Đại vương…. Không dè bây giờ cô lại biến thành đại vương.
Chu Thất Thất không thèm nói…
Sự thật thì nghĩ lại việc làm đó nàng cũng tức cười thầm. Chỉ trong nửa ngày mà nàng đã biến đổi và làm quá nhiều việc…
Nửa ngày trước đây, nàng còn ở bên Trầm Lăng…
Nhớ đến Trầm Lăng, nàng nghĩ giá mà hắn biết được nàng làm những chuyện này, không hiểu hắn nghĩ ra sao… có lẽ mặt hắn trông tức cười lắm…
Nhưng bây giờ hắn ở đâu ? Làm gì hắn thấy nàng được ?…
Chỉ trong khoảng khắc, trong lòng Chu Thất Thất nghe cực kỳ phức tạp… khi thì buồn, khi thì vui, khi thì nghe lòng chua xót như bị ai vò xé…
Cuối cùng nàng quyết định…
Vô luận như thế nào, Vương Lân Hoa đã lọt vào tay mình thì hắn phải nghe lời mình. Hắn là kẻ thông minh, nhất định hắn không dám vọng động.
Chu Thất Thất suy nghĩ và gật gù đắc ý…
Có hắn, nắm hắn trong tay, nàng sẽ làm cho được những việc kinh thiên động địa… Phải làm cho Trầm Lăng hết hồn, dù bây giờ không gặp, nhưng sau này hắn cũng phải nghe. Phải làm cho hắn nể sợ.
Nghĩ đên đây, chợt nghe hứng khởi, nàng quát lớn:
– Mau lên, cho chạy mau lên. Đánh đến một thị trấn lớn, tìm một khách điếm lớn mhất cho ta. Mau lên.

Tên phu xe vâng dạ liên hồi, hắn tra roi cho ngựa phi nước lớn. Quả nhiên một lúc sau, xe đi vào thị trấn, tên phu xe ngoan ngoãn tìm một khách sạn lớn cho xe đậu lại.
Mò trong mình Vương Lân Hoa lấy ra một tập ngân phiếu, Chu Thất Thất thấy tờ ít nhất cũng năm trăm lượng, nàng xé ngay một tấm trao cho gã phu xe.
Vừa thoáng thấy tấm ngân phiếu, tên phu xe mừng đến ngây người…
Hắn mừng đến sửng sốt.
Chu Thất Thất gằn gằn:
– Nhớ bịt cái mồm ngươi lại, không thì mất mạng, nghe chưa ?
Tên đánh xe vâng dạ rối rít… Hắn không nói được lời nào cả… Bằng vào chuyến này, bằng vào số bạc đó, hắn đốt chiếc xe và nghỉ luôn suốt đời cũng được.
Đi thẳng vào quầy hàng, Chu Thất Thất ném tấm ngân phiếu một ngàn lượng bạc và ra lệnh:
– Tiêu bao nhiêu tính bấy nhiêu. Cho trước mỗi tên tiểu nhị hai mươi lượng… Bây giờ, chọn ngay một phòng rộng và mang người bệnh trên xe vô ngay lập tức.
Tấm ngân phiếu ngàn lượng bạc y như một sắc chỉ của đế vương, làm cho đám “thần dân” từ quản lý đến tiểu nhị trong khách điếm cúi đầu tuân răm rắp…
Bọn chúng y như một bầy khỉ trong gánh xiếc, vừa thấy ngọn roi “ngân phiếu” là chạy loạn cả lên. Tên nào cũng muốn làm cho được một chuyện đẹp dạ “quân vương”.
Phòng, tự nhiên là phòng lớn nhất, đẹp đẽ nhất, sạch sẽ nhất. Từ chiếc giường đến chăn màn, lò sưởi, tất cả đều được thay mới nhất.
Chu Thất Thất lại ra lệnh:
– Đi mua cho ngay cho hai bộ đồ, một đàn ông, một đàn bà, mới nhất, đẹp nhất, thuê sẵn một cỗ xe lớn túc trực. Không ai được phép lảng vảng ở đây, bao giờ gọi thì lập tức đến mau, biết chưa ?
Bọn tiểu nhị rạp mình, vâng dạ lui ra.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả đồ dùng đều đầy đủ…
Vương Lân Hoa cười:
– Cô nương thật xứng một con người hào phóng.
Chu Thất Thất nhướng mắt:
– Của người phúc ta mà. Sao, có nóng ruột không ?
Vương Lân Hoa lắc đầu:
– Không, không… Tôi bây giờ là người của cô nương rồi. Đừng nói chi tiền bạc, mà xương thịt tôi đây, cô nương muốn lóc xẻo lúc nào cũng được nữa mà.
Chu Thất Thất gật gật:
– Biết điều vậy thì tốt lắm.
Vương Lân Hoa cười:
– Tại hạ luôn làm cho cô nương hài lòng.
Chu Thất Thất nói:
– Được, tốt lắm. Vậy ta hỏi ngươi điều này, ta cần ngươi làm việc gì ngươi có bằng lòng không ? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì sinh mạng ngươi sẽ được bảo đảm.
Vương Lân Hoa nói:
– Bất luận cô nương sai bảo điều gì, tại hạ cũng nguyện tuân theo.
Chu Thất Thất gật đầu:
– Tốt, vậy thì, việc thứ nhất, ngươi hãy sửa đổi dung mạo của ngươi đi. Ta biết vật dụng để dị dung có ngay trong hộp của ngươi đó.
Vương Lân Hoa do dự:
– Tôi… tôi sợ. Được rồi, cô nương muốn tôi cải sửa dung mạo như thế nào ?
Chu Thất Thất nói:
– Biến thành một cô gái.
Vương Lân Hoa sửng sốt:
– Con gái ?…
Chu Thất Thất trầm mặt:
– Sao ? Không bằng lòng à ?
Vương Lân Hoa lật đật nói:
– Vâng, vâng… Nhưng tôi sợ không giống.
Chu Thất Thất gằn giọng:
– Giống, ngươi vốn cũng có đôi phần giống phụ nữ rồi. Bây giờ ta giải khai huyệt đạo phân nửa thân trên cho ngươi. Mau đi.
Vương Lân Hoa cười gượng:
– Bây giờ cô nương bảo tôi phải biến thành một người con gái, mà người ấy phải như thế nào ?…
Chu Thất Thất nói ngay:
– Mặt trắng trắng, mày nho nhỏ, vẻ mặt phải u buồn như kẻ bị đau lâu… à, à… tóc phải rối rối, biết chưa ?
Vương Lân Hoa miễn cưỡng gật đầu.
Quả thật, Vương Lân Hoa rất đáng được tôn là sư trong thuật dị dung, hắn loay hoay một lúc là làm xong y theo lời dặn của Chu Thất Thất.
Có lẽ bản thân hắn có nhiều điểm giống gái, nhất là bộ mặt non non của hắn, cho nên muốn làm thành một cô gái xem chừng không khó lắm.
Cũng da mặt trắng hơi xanh, đôi mắt chân mày cũng có nhiều quyến rũ… đúng là một cô gái đẹp bị bệnh lâu ngày.
Nhìn hắn, Chu Thất Thất muốn bật cười, trái lại, Vương Lân Hoa thì lại muốn khóc…
Xem bộ áo quần mới, Chu Thất Thất cười:
– Bọn tiểu nhị tưởng là bộ này mua cho ta mặc, chứ không phải là của ngươi.
Vương Lân Hoa cố dằn cơn tức, hắn hỏi:
– Cô nương còn dạy bảo chi nữa không ?
Chu Thất Thất nói:
– Ngươi hãy dị dung cho ta đi.
Vương Lân Hoa hỏi:
– Cô nương định cải dạng như thế nào ?
Chu Thất Thất nói:
– Sửa cho ta thành một người thanh niên.
Vương Lân Hoa sửng sốt:
– Thành đàn ông ?
Chu Thất Thất gật đầu:
– Phải, một người con trai, phải làm cho thiếu nữ thấy mê. Nhưng không được làm ra vẻ yếu đuối nghe. Đẹp mà hiên ngang chứ không phải đẹp uỷ mị. Biết chưa ?
Vương Lân Hoa thở dài:
– Giá tôi đừng biết thuật dị dung thì đỡ khổ hơn.
Chu Thất Thất gằn gằn:
– Nếu ngươi không biết thì ta đã giết ngươi rồi.
Thấy vẻ mặt hầm hầm mà lạnh ngắt của Chu Thất Thất, Vương Lân Hoa phát rùng mình, hắn biết Chu Thất Thất không đùa, nàng dám làm những việc động trời, nàng dám giết hắn như con dế vậy…
Hắn lui cui sửa đổi dung mạo cho nàng…
Vốn là một cô gái hơi giống trai hơn gái, chỉ trừ những lúc nàng khóc thôi, do đó mà chuyện dị dung cũng không khó lắm . Chỉ cần một đôi nét trên mặt mà thôi.
Chu Thất Thất soi mặt vào trong gương, vừa tức cười vừa thích thú, nàng nói lầm thầm:
– Trầm Lãng… bây giờ nếu cần tranh một cô gái thì ngươi phải thua ta…
Nhưng cứ nghĩ đến Trầm Lăng thì tiếng cười của nàng biến thành tiếng thở dài…
Chu Thất Thất đi lại cửa sổ, đứng lơ láo nhìn về phía khoảng trời xa xa…
Thình lình nàng chợt nghe tiếng xe ngựa ồn ào từ ngoài cửa, Chu Thất Thất bèn xô cửa, gọi to:
– Tiểu nhị.
Gã tiểu nhị khom khom lưng cười cười chạy vào, nhưng vừa tới cửa, hắn vùng khựng lại:
– A… a… thì ra công tử đã… mạnh lại rồi.
Biết hắn tưởng mình là Vương Lân Hoa lúc nãy, Chu Thất Thất cố nén cười:
– Mạnh rồi sao ?
Gã tiểu nhị lại khúm núm:
– Dạ dạ… tiểu nhân xin chúc mừng.
Và chợt thấy Vương Lân Hoa nằm đắp mền, gã tiểu nhị kêu lên:
– Ủa, vị cô nương lại đau….
Chu Thất Thất gật đầu:
– Ừ… Ừ này, ta hỏi, trong khách điếm này có gì mà ồn ào thế ?
Gã tiểu nhị nói:
– Chẳng dấu chi khách quan, khách điếm này làm ăn cũng khá, nhưng không quá lắm như thế đâu. Nhưng không biết sao hai ngày nay khách bốn phương lại đến đông quá. Ngay gian phòng này, chúng tôi phải xoay sở lắm mới có cho công tử đó.
Chu Thất Thất hơi lo:
– Họ đến đây phần đông là hạng nào ?
Gã tiểu nhị đáp:
– Xem chừng như là bảo tiêu hay là quan nha gì đó… Ối, họ lỗ mãng, ồn ào lắm chứ không như công tử, xin công tử thông cảm cho chúng tôi.
Chu Thất Thất gật gật, tiếp lời:
– Được rồi, không sao. Thôi, cho ngươi ra.
Gã tiểu nhị khúm núm lui ra mà hắn cứ cảm thấy lạ lùng… Sao mà lạ quá, công tử thì lành bệnh rất mau, mà cô nương cũng ngã bệnh… cũng quá mau…
Không biết họ là ai mà lại xài tiền như nước…
Nhưng hắn không thích tìm hiểu, hắn chỉ thích mỗi món tiền thưởng trước hai mươi lượng đó thôi. Cái nghề của hắn là như thế.
Chu Thất Thất gài cửa lại và nói với Vương Lân Hoa:
– Vương Lân Hoa, trong thành này chợt đến khá đông nhân vật giang hồ, chắc có lẽ phát sinh chuyện gì đó. Ngươi có nghe nói đến không ?
Vương Lân Hoa lắc đầu:
– Tại hạ không biết.
Chu Thất Thất đập mạnh lên bàn:

– Tại sao lại không biết ?
Vương Lân Hoa cười gượng:
– Trong giang hồ ngày nào lại không có chuyện, có chuyện khắp chỗ, khắp nơi, tại hạ làm sao mà biết cho hết được.
Chu Thất Thất hừ hừ luôn hai ba tiếng, rồi như sực nhớ, nàng hỏi:
– Tại sao bọn Triển Anh Tòng vừa vào Nhân Nghĩa Trang là đều chết cả ?
Vương Lân Hoa trố mắt:
– Thật thế à ?… Nhưng tại hạ cũng đâu có biết.
Chu Thất Thất gằn giọng:
– Chứ không phải thủ đoạn của ngươi à ?
Vương Lân Hoa thở dài:
– Tại hạ bây giờ là vật trong tay của cô nương, chết sống đều do cô nương thao túng. Cô nương bảo làm gì, tại hạ tự nhiên không dám cãi, cô nương muốn hỏi gì, tại hạ dám đâu không nói. Nhưng xin cô nương đừng hỏi những điều tôi không biết… Những điều không biết thì có chết tại hạ cũng không nói được.
Chu Thất Thất cười nhạt:
– Được, có ngày thì ta sẽ làm cho ngươi phải biết nói hết, nhưng bây giờ thì chưa
vội.
Nàng lại xô cửa , gọi lớn:
– Tiểu nhị.
Gã tiểu nhị lom khom chạy lại, toét miệng cười:
– Công tử dạy chi ạ ?
Chu Thất Thất nói:
– Đi mướn một chiếc kiệu trần, chọn hai người khiêng cho sạch sẽ, ta sẽ đưa cháu gái ta đi một vòng ngoài phố cho thoáng gió. Biết chưa ? Mau lên.
Gã tiểu nhị nhanh nhẩu:
– Vâng, vâng… cái đó thì dễ quá.
Gã cúi rạp mình lui ra…
Vương Lân Hoa cười nhăn nhó:
– Cháu gái ? Tôi mà làm cháu gái của cô nương thì… nghe lớn quá… Sao không nói là thư thư hay muội muội ? Hoặc bảo là “hiền nội trợ” thì có lẽ họ tin nhiều hơn.
Chu Thất Thất sừng sộ:
– Gò má ngươi bộ hơi ngứa rồi phải không ?
Vương Lân Hoa vẫn cố nói ráng:
– Không, không… tôi chỉ sợ người ta không tin mà….
Chu Thất Thất nói:
– Ta không bảo là cháu nội, cháu ngoại của ta là tử tế lắm rồi…
Ngừng một giây nàng lại nói tiếp:
– Bây giờ đưa ngươi ra đường, chắng những ta điểm vào “khí hải nang huyệt” làm cho ngươi không cử động được mà còn điểm vào á huyệt ngươi nữa. Ngươi chịu khó ngậm câm một lúc nghe.
Vương Lân Hoa gượng cười:
– Cô nương cứ tùy tiện chứ bảo tại hạ biết làm chi.
Chu Thất Thất nói:
– Ta muốn ngươi biết để giữ mình. Đừng có ngờ bậy bạ. Nên nhớ, lúc nào cần ta đều có thể kết liễu sinh mạng ngươi đấy.
Tên tiểu nhị đưa kiệu trần và hai người đàn bà khiêng kiệu đến. Chu Thất Thất đỡ Vương Lân Hoa ngồi lên, lấy mền phủ lên lưng hắn và nàng tức cười thầm: ” Vương Lân Hoa, ngươi đã làm cho không biết bao nhiêu người khổ sở, bây giờ ngươi đền tội mới một phần thôi”.
Vương Lân Hoa ngồi yên như chết. Trong trí hắn có lẽ cũng ê chề lắm…
Kiệu khiêng đi trước, Chu Thất Thất lẳng lặng theo sau. Họ đi thật chậm, đúng là nhà giầu đi dạo .
Thị trấn này thật là náo nhiệt, bây giờ trời đã về chiều, dọc theo đường quả nhiên xuôi ngược khá nhiều võ lâm hào kiệt. Chu Thất Thất không nhận ra ai quen cả.
Có điều, nàng thấy vẻ mặt người nào cũng hớn hở vui mừng, tự nhiên chuyện sắp xảy đến trong trấn này nhất định không phải là hung hiểm, không phải là chuyện lưu huyết.
Chợt thấy trong ngõ hẹp đi ra hai người, một nam một nữ.
Người đàn ông mặt đỏ hồng hào, vai hùm lưng gấu, mắt to mày rậm, mặc áo choàng mầu tía, khí thế hùng dũng, hiên ngang…
Người đàn bà thì thật quá xấu, vừa lùn vừa mập, bên má lại có cục bứu khá lớn…
Giá như mà người đàn ông quá xấu thì còn đỡ, đàng này người đàn ông uy vẻ hiên ngang quá, thành ra cái xấu của người đàn bà càng nổi bật. Hai người song song đi sát bên nhau trông thật là trái mắt, mọi người qua đường đều cảm thấy vừa lạ mà cũng vừa tức cười: đúng là gà hạc sánh vai.
Nhưng phần đông võ lâm hào kiệt thấy họ thì không ai lộ vẻ lạ lùng như những người khác thường. Ai ai cũng cung kính chào hỏi rất là…
Vừa thấy mặt hai người đó Chu Thất Thất giật mình…
Tại sao “Hùng Sư” Kiều Ngũ và “Xảo Thủ Lang Tâm Nữ Gia Cát” Hoa Tứ Cô lại có mặt nơi đây ?
“Hùng Sư” Kiều Ngũ vẫn đi một cách ngang nhiên, y như chuyện người ta khúm núm lễ phép là một chuyện quá thường vậy. Hoa Tứ Cô thì in như là toàn vũ trụ chỉ có một mình “Hùng Sư” Kiều Ngũ Ca mà thôi, cô ta không thèm ngó tới ai, không thèm để ý đến bất cứ chuyện gì cả.
Diện mạo tuy xấu nhưng Hoa Tứ Cô ăn vận lại hết sức trang nhã, vẻ mặt sáng rỡ xem khá hơn trước, dễ coi hơn trước.
Chu Thất Thất nhận ngay được vẻ rực rỡ trên gương mặt của Hoa Tú Cô. Nàng lạ gì sắc thái ấy chứ. Đó là sắc thái của cô gái khi đã được yêu. Nàng đã từng có vẻ mặt đó rồi, lẽ tự nhiên bây giờ không soi gương nàng cũng tự biết nó không còn nữa.
Nàng tuy có hơi lạ vì vẻ bất tương xứng của cặp này, nhưng nàng cũng mừng thầm cho họ…
Hoa Tứ Cô tuy không phải là mỹ nữ, cô ấy lại là một tài nữ mà “tài nữ” thì vẫn xứng với “anh hùng”. Tự nhiên, Kiều Ngũ cũng không có gì thua thiệt.
Hai người đi ngược chiều và đụng đầu Chu Thất Thất. Họ có nhìn nàng, nhưng chỉ nhìn qua thế thôi. Dị dung thuật của Vương Lân Hoa thật là tuyệt diệu.
Đi qua mặt rồi mà Chu Thất Thất vẫn không dằn được, vẫn quay đầu ngó lại…
Nàng thấy Kiều Ngũ và Hoa Tứ Cô rẽ vào tiểu điếm “Duyệt Tân Lâu” và bây giờ người qua đường mới bắt đầu bàn tán:
– Biết ai đấy không… ? Hai người đều là nhân vật trong thất đại cao thủ uy danh hiển hách đấy nhé.
– Sao lại không biết. Trong giang hồ trừ kẻ nào đui mới không biết họ… Chỉ có điều là là sao hai kẻ ấy lại…
– Xì, coi chừng đứt lưỡi đấy nghe.
Nghe họ bàn tán, Chu Thất Thất khẽ gật đầu:
– Thất đại cao thủ quả là danh vọng giang hồ, chỉ hiềm vì trong ấy lại có con sâu Kim Bất Hoán. Thật đúng là con ngựa què lại hại cả đàn kiện mã.
Nàng thoáng suy nghĩ rồi vùng bảo hai người khiêng kiệu:
– Hãy ghé “Duyệt Tân Lâu” và đỡ cháu ta lên ngồi chơi trên đó một lúc. Lúc đó đôi mắt của Vương Lân Hoa chợt hơi đổi sắc, y như vừa gặp thấy một chuyện gì, hay một người nào, chỉ vì không nói được và không cử động được, nên cứ đành để hai mụ khiêng kiệu đỡ vào tiểu lâu. “Duyệt Tân Quán” quả là quán rượu rộng lớn vô cùng, hàng trăm thực khách ngồi vẫn choáng chưa hết chỗ. “Hùng Sư” Kiều Ngũ và Hoa Tứ Cô chọn một bàn sát cửa sổ. Rõ ràng có người thực khách mới nhường lại, vì đây là nơi tốt nhất mà thực khách lại đông, không làm sao giờ này lại trống.
Vừa bước lên lầu, Chu Thất Thất bắt gặp ngay hai cặp mắt ấy xỉa vào mình và cúi xuống nói nhỏ với nhau gì đó. Nàng làm bộ không thấy, cứ khệnh khạng tìm một bàn ngồi xuống. Vương Lân Hoa được hai người khiêng kiệu đưa lên ngồi kế bên.
Nhìn vào bên ngoài Chu Thất Thất và Vương Lân Hoa không giống nhân vật giang hồ, do đó nhiều người không chú ý đến họ, chỉ có bàn kế bên có người nói nhỏ:
– Không dè chuyện này làm kinh đông nhiều người quá nhỉ ? Luôn cả hai vị này cũng đến đây.
Người nói câu nói đó Chu Thất Thất trông hơi quen quen, nàng lại quên không biết đã gặp nơi nào. Hắn là con người ăn sang lắm, gương mặt lại sáng láng, hàm răng trắng như ngọc, vành môi hồng nhậm như cánh hoa đào… Nghĩ mãi cũng không nhớ, Chu Thất Thất bỏ qua luôn.
Gã thiếu niên đó đang ngồi với người khác, nàng nghe người này nói:
– Chuyện này đâu phải nhỏ, đệ không chừng rồi sẽ có người đến nữa…
Gã thiếu niên mặt trắng cười:
– Đến thì tới đây chứ còn đi đâu nữa. Vừa ăn ngon vừa được nhìn mặt chủ nhân…
Chu Thất Thất cứ làm bộ lo ăn uống, nhưng nàng cố nghe ngóng.
Chung quanh… có mấy điểm mà nàng hơi lấy làm lạ…
Chuyện gì xảy ra mà lại kinh đông giới võ lâm ?
Chủ nhân “Duyệt Tân Lâu” này là ai ? Là ai mà nhiều người thích gặp mặt ?
Tuy cúi xuống ăn mà mắt nàng cứ âm thầm theo dõi xung quanh, nàng nhận ra thực khách ở đây, cứ mười người thì có đến tám người là nhân vật giang hồ, Cách ăn mặc của họ tuy không có gì khác thường, nhưng dáng cách, lời lẽ và nhất là đôi mắt đã nói lên điều đó.
Đám đông thực khách này xấu có, đẹp có, dáng dấp uy nghi minh mẫn cũng có, mà kẻ hung dữ cũng không phải ít. nhưng nàng xem kỹ thì không có người nào có vẻ đặc biệt cả.
Nhưng nàng hơi sửng sốt, nàng vừa bắt gặp một người mà đôi mắt nàng bị thu hút ngay lập tức…
Con người này thì không có gì đặc biệt so với thực khách có mặt nơi đây. Nhưng cái bình thường của người ấy có một cái gì “không bình thường”, chính Chu Thất Thất bị thu hút bởi điểm đó, nhưng nàng không giải thích được “nó” là gì.
Người này trên dưới khoảng năm mươi tuổi, da mặt vàng như sáp, đôi mày thưa và đôi mắt nhỏ ti hí, dưới cắm có chừa một chòm râu…
Dáng cách thì giống như một lái buôn thông thường, hoặc giả một quan lại nho nhỏ hồi hưu. Lão ta chỉ ngồi một mình nhấm nháp…
Chỉ có tửu lượng thì quả là không nhỏ. Nếu nói điểm khác người thì có lẽ là điểm này. Bàn của lão chỉ có hai đĩa đồ nhắm sơ sài, nhưng rượu thì đã có bảy tám hồ đã trống. Một cái lạ khác là chén uống rượu cũng đến bảy tám cái.
Một tay vân vê chòm râu, một tay bưng chén, hai mắt ti hí như đang tự tán thưởng rượu ngon…
Thỉnh thoảng lão mỉm cười, và lâu lâu cau mày gục gật…
Số bảy tám bầu rượu không bầu nào giống bầu nào, có lẽ lão muốn thưởng thức mùi rượu nên phải dùng đến bảy tám chén để mùi rượu không lộn xộn. Vì bảy tám cái chén này cũng phân biệt khác nhau.
Xem thì lão cũng chỉ thích rượu , không ai đả động đến lão mà lão cũng chẳng đả động đến ai. Mọi người đối với lão cũng như lão đối với mọi người, những tia mắt bình thường, không có gì ác ý.
Thế nhưng không biết tại sao vừa trông thấy lão, Chu Thất Thất lại cảm thấy chán ghét và lại có hơi sờ sợ… Nàng cũng không hiểu tại sao ?
Nàng cứ phải liếc chừng lão ta, mà càng nhìn lão nhiều lần, nàng càng cảm thấy lão này sẽ gây tai họa…
Lão mắt hí này thì y như đang mắc bận cân phân mùi rượu, lão không có thì giờ để ý đến ai cả. Lão cứ nhấm nháp hết chén này sang chén nọ rồi lại gật gù…
Chu Thất Thất thấp giọng:
– Ngươi biết lão ấy là ai không ?
Vương Lân Hoa lắc đầu…
Ngay lúc đó chợt nghe một tràng cười từ dưới thang vọng lên lầu…
Có tiếng nói:
– Sao lâu quá cũng chưa thấy đại ca vậy ? Chà, bọn đệ khổ quá, nếu đại ca có hưởng lộc nơi nào thì cũng cho chúng đệ hay với chứ.
Có tiếng đáp:
– Hưởng lộc hưởng phúc cái khỉ khô. Cứ chạy tới chạy lui như ngựa, nếu không gặp Lương Tam thì chẳng còn biết các anh em ở đâu mà tìm nữa.
Chưa thấy người, chỉ nghe thôi, Chu Thất Thất mừng lộ ra ngoài mặt, trái lại, Vương Lân Hoa thì khẽ cau mày…
Vì tiếng nói giọng cười đó là khẩu khí Hùng Miêu Nhi, và họ lên lầu. Cả một đám hán tử ngang tàng đang vây quanh, thiếu điều muốn đội hẳn một người đi lên, đó là một gã thiếu niên da mặt hồng hào, bóng láng: Hùng Miêu Nhi.
Đám tiểu nhị nhìn nhau cau mày khó chịu…
“Duyệt Tân Lâu” là một quán rượu sang, từ lâu nay thực khách đều là tay hào phú, hoặc giang hồ hào kiệt, thế tại sao bữa nay bọn lưu manh du đảng này lại dám mò lên đây ?
Hai tên tiểu nhị đưa mắt cho nhau, một tên đi ngay lại đón đầu Hùng Miêu Nhi, một tên đi lòn ra sau trướng.
Chu Thất Thất bắt đầu thích chí, nàng biết sẽ có chuyện hay. Bên hông Hùng Miêu Nhi vẫn đeo chiếc bầu lủng lẳng, đôi mắt tròn xoe của hắn đảo chung quanh và miệng cười toe toét.
Gã tiểu nhị bắt đầu xẵng giọng:
– Xin lỗi, bàn đã đầy hết, xin các vị cảm phiền sang quán khác.

Đôi mắt xếch ngược của Hùng Miêu Nhi khẽ nhướng lên:
– Thế còn mấy bàn trống bên kia ?
Gã tiểu nhị đáp:
– Đã có người dặn trước.
Một gã cao lớn đi cạnh Hùng Miêu Nhi bắt đầu sôi máu:
– Ai dặn ? Người nào dặn ? Ngươi coi thường chúng ta à ? Uống rượu thì trả tiền, có bạc thì tiếp rước chứ.
Gã tiểu nhị cười nhạt:
– Có bạc sao không thể sang quán khác ? Cho rằng còn có bàn trống đi, nhưng hôm nay không bằng lòng cho các ngươi ăn uống ở đây thì sao ? Cấm người à ?
Thật là lời lẽ khinh bạc trắng trợn, gã cao lớn nắm tay tạt mạnh…
Nhưng tên tiểu nhị này cũng có đôi miếng, hắn hụp xuống tránh khỏi, và liền theo một đám tiểu nhị tràn vào ẩu đả…
Chỉ mới qua lại mấy quyền, thình lình cả đám tiểu nhị lực lưỡng thi nhau ngã xuống, có một số văng tuốt xuống lầu. Chu Thất Thất vỗ tay khẽ nói:
– Ngón của mèo hoang đấy nghe.
Hào kiệt của “Duyệt Tân Lầu” lúc đầu không để ý, họ cho đây là chuyện xung đột thường lệ của đám tiểu nhị và bọn du đãng địa phương, nhưng bây giờ thì họ bắt đầu kinh ngạc, bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía Hùng Miêu Nhi…
Y như không có chuyện gì xảy ra, Hùng Miêu Nhi cứ cười hì hì:
– Bọn mình cứ lại bàn ngồi, nếu không có ai tiếp thì mình lại đi tìm rượu uống. Bữa nay nhất định là ăn uống ở đây thôi.
Các đại hán reo lên:
– Đúng, đại ca nói đúng.
Gã thiếu niên mặt trắng ngồi kế bên bàn Chu Thất Thất nói nhỏ:
– Khá, thủ pháp thật là vững vàng.
Một người khác nói:
– Thủ pháp tuy khá nhưng ở đây thì chỉ sợ nuốt không trôi đâu.
Ngay lúc đó, từ phía sau trướng phòng, có mấy người đi ra, Hùng Miêu Nhi cũng thấy nên vội vàng đứng lại…
Không khí tửu lầu vùng nín lặng…
Vừa rồi Chu Thất Thất định đánh cuộc với người mới nói là “Hùng Miêu Nhi nhất định không thua”, nhưng kịp thấy mấy người từ sau trướng bước ra, sắc mặt nàng vội biến… Nàng cơ hồ muốn đứng lên nhưng lại cố dằn ngồi xuống…
Gã thiếu niên mặt trắng ngồi cạnh Chu Thất Thất lại khẽ nói:
– Ủa, sao bữa nay hắn lại đến đây ?
Người cùng ngồi nói:
– Lạ nhỉ, hắn tuy là chủ nhân, nhưng suốt năm chỉ đến một đôi lần, không dè hôm nay lại có hắn ở đây nhỉ ?
Gã thiếu niên mặt trắng nói:
– Hắn có mặt nơi đây thì sợ e gã mang bầu rượu ấy mệt đấy.
Người mà họ nói, người mà họ gọi là “hắn” đã đi ra, còn sáu bảy người nữa thì xoay quanh như hộ vệ…
Con người này có một vóc mình trung trung chứ không cao lớn, nhưng khá nhiều khí phách. Quần áo cũng bằng hàng thường thôi nhưng cắt may vừa vặn quá thành ra trông cực kỳ đẹp mắt.
Niên kỷ của hắn không lớn nhưng cũng không nhỏ lắm, nước da ngăm ngăm, đôi mắt không to nhưng thật là có thần.
Hắn có chùm râu mép, bộ râu được cắt xén thật sắc, làm cho bộ mặt nghiêm trang của hắn thêm chút phong lưu.
Nói chung từ đầu đến chân, con người này có một sắc thái vừa đường hoàng vừa mạnh mẽ, bất quá ai nhìn qua cũng không dám khi dễ.
Trên mình hắn không có vật trang sức nào đáng tiền, nhưng bất cứ ai trông vào cũng thấy ngay hắn là một tay hào phú…
Hắn xuất hiện là lập tức thu hút mọi người, dù quen mặt dù không, họ đều xì xào bàn tán…
– Chắc gã đeo bầu này nguy quá.
– Thật là xui cho hắn hết cỡ nhỉ ?…
Hùng Miêu Nhi thì vẫn tươi cười như không, đôi mắt tròn xoe của hắn cứ nhìn chầm chập vào người chủ nhân “Duyệt Tân Lâu”. Mặc dù thấy tia mắt sắc như dao của người ấy nhưng hắn vẫn không nhìn lệch. Vị chủ nhân “Duyệt Tân Lâu” vừa đi ra vừa vẫy tay chào những người quen biết và nói lớn:
– Bằng hữu từ xa đến, đệ đáng lý phải sớm ra chào, chỉ vì…
Hùng Miêu Nhi cười ha hả:
– Chỉ vì sợ bằng hữu làm khách mất tiền, cho nên trốn trong phòng không dám ló
ra.
Vị chủ nhân “Duyệt Tân Lâu” giả bộ không nghe, cười nói lớn:
– Nếu bọn tiểu nhị có gì sơ xuất, xin chư vị tha thứ…
Hùng Miêu Nhi cười lớn:
– Sơ xuất thì chẳng nói chi, chứ hỗn láo thì không tha thứ được.
Vị chủ nhân “Duyệt Tân Lâu” cứ nói lãng:
– Xin chư vị cứ vui vẻ uống rượu…
Hùng Miêu Nhi cứ tấn vô:
– Đánh lộn rầm rầm thì làm sao vui vẻ uống rượu được chứ.
Mỗi một câu chưa dứt là bị Hùng Miêu Nhi bẻ ngay, thế mà vị chủ nhân “Duyệt Tân Lâu” vẫn không tỏ ra chút gì giận dữ, chỉ nhè nhẹ dời đôi mắt qua phía Hùng Miêu Nhi… Hùng Miêu Nhi hỏi:
– Ngó gì ? Có quen không ?
Vị chủ nhân “Duyệt Tân Lâu” đáp:
– Rất lạ, hoàn toàn xa lạ.
Hùng Miêu Nhi cười lớn:
– Quen hay không quen cũng đánh.
Vị chủ nhân “Duyệt Tân Lâu” cười:
– Huynh đài muốn chi thì khó, chư đánh nhau thì rất dễ, chỉ hiềm vì ở đây là chỗ quí vị bằng hữu cao minh đang vui, có lẽ chúng ta nên xuống phía dưới…
Hùng Miêu Nhi lắc đầu:
– Không người xem thì đánh nhau có thú gì.
Vị chủ nhân “Duyệt Tân Lâu” hơi đổi sắc:
– Như thế huynh đài định quyết làm bẻ mặt tôi à ?
Hùng Miêu Nhi cười:
– Ngươi bẻ mặt ta thì ta bẻ lại.
Vị chủ nhân “Duyệt Tân Lâu” cười sằng sặc:
– Được, ta là…
Hùng Miêu Nhi khoát tay:
– Khỏi, chuyện chi lại muốn nêu danh hiệu ? Ta đã định bẻ mặt ngươi, thì cho dù là ai ta cũng bẻ, nêu danh hiệu ra đâu có cái tác dụng khỉ mốc gì.
Vị chủ nhân “Duyệt Tân Lâu” hơi giận:
– Cứng, quả là một thiếu niên khá cứng.
Hùng Miêu Nhi cười lớn:
– Ai không chạm ta, ta không hề chạm họ, nhưng nếu kẻ nào đụng vào ta thì tính mạng thật không đảm bảo.
Hai gã đại hán áo đen hầu cận của chủ nhân “”Duyệt Tân Lâu” không còn dằn dược nữa, cả hai xốc tới, một vung tay quát lớn:
– Ngã này.
– Ngã này….
Quả thật, tiếng thét vừa nổi lên là bóng người ngã xuống…
Nhưng không phải là Hùng Miêu Nhi mà chính là hai gã áo đen hầu cận chủ nhân “Duyệt Tân Lâu”.
Hai gã áo đen võ công chẳng những không phải tầm thường mà quyền thế tung ra vừa nhanh vừa mạnh, đã thế mà hai người lại ở hai bên tấn công theo thế gọng kềm, chiêu thức chéo ngang cực kỳ hung hãn.
Hùng Miêu Nhi hơi rùn tay xuống, hai tay kéo ngang qua, hai cánh tay như sắt nguội của hắn làm cho hai đại hán toàn thân tê điếng…
Đà tay chưa hết, Hùng Miêu Nhi bắt cứng cánh tay một gã, kéo xoay mình lại nhấc bổng lên không, rồi thuận thế hất nhẹ một cái, cả xác thân tám chín nươi cân của gã như con diều đứt dây bay tuốt xuống lầu.
Quần hùng nơi “Duyệt Tân Lâu” buông chén bgẩn ngơ trố mắt, luôn cả “Hùng Sư” Kiều Ngũ và Hoa Tứ Cô cũng xô ghế nhổm lên, họ muốn xem rõ mặt gã thiếu niên
mang bầu rượu… Đám anh em của Hùng Miêu Nhi vỗ tay hoan hô như sấm, chỉ riêng có lão già ti hí mắt vẫn ngồi nhấm nháp như không…
Hùng Miêu Nhi nhìn vị chủ nhân “Duyệt Tân Lâu” hất mặt mỉm cười:
– Sao ? Được không ? Giờ thì đến lượt ngươi rồi.
Vị chủ nhân “Duyệt Tân Lâu” không trả lời, hắn cởi áo choàng xếp lại, từ từ trao cho gã hầu cận, hắn làm rất thong thả và lại cũng thong thả tiến lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.