Vắng Em Không Vui

Chương 37: Chung đụng



So với lúc vừa mởi lĩnh giấy đăng kí kết hôn, hiện giờ Đàm Anh và Chu Độ mới giống như vợ chồng sống chung với nhau.

Lúc cô mười chín tuổi, cha cô kí vào hợp đồng sai lầm, bị quy tội thất trách lừa đảo, sau đó muốn bù vào lỗ hổng của công ty, ông phạm phải lỗi lớn hơn, vay nặng lãi. Đàm Anh đưa theo người mẹ sống đời thực vật phiêu bạt sáu năm, cô trước giờ chưa từng nghĩ bản thân còn có thể trải qua cuộc sống bình yên như thế này.

Thời niên thiếu yêu hận đều oanh oanh liệt liệt, khi thực sự chung sống với nhau, không ngờ có thể nhỏ giọt từng chút một bình phàm như dòng nước nhỏ chảy mãi.

Gần đây Đàm Anh quẫn bách nhất chính là việc chung đụng vào mỗi buổi tối, nhất là sau khi tắt đèn đi. Tần số nhịp thở của con người khi ngủ say và trong những tình huống khác hoàn toàn không giống.

Chu Độ giơ tay tắt đèn đi, Đàm Anh vẫn chưa chìm vào giấc ngủ trợn tròn mắt, trong bóng tối cảm quan được phóng đại lên, cô nghe thấy tiếng thở của Chu Độ, biết anh vẫn chưa ngủ. Vì tránh trường hợp xấu hổ khi anh biết bản thân mình cũng chưa ngủ, cô cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ say.

Chu Độ đột nhiên lật người, sấn về phía cô.

Đàm Anh: “….” Tuy đã nhắm mắt, nhưng cảm giác bị người ta nhìn chăm chú như thế này, rất khó để lờ đi. Anh không đụng vào cô, nhưng vẫn luôn cảm thấy hơi thở của người đàn ông này phả lên gương mặt cô.

Đàm Anh xoắn xuýt nửa ngày, quả thực không chịu nổi  nữa, ai buổi tối không ngủ mà chọn nhìn cô đến nửa đêm hả. Cô lựa chọn giả vờ như trong giấc mơ lật người lại, xoay lưng lại với anh, chỉ cần bản thân cô không vạch trần chính mình, Chu Độ cũng chẳng thể làm gì được cô.

Quay lưng lại với anh, cảm giác áp bách kia cuối cùng cũng giảm đi một chút. Nhưng khi con người giả vờ ngủ, xuất phát từ khẩn trương, sẽ có phản ứng sinh lý nuốt nước bọt. Đàm Anh càng khắc chế, càng cồn cào ruột gan.

Cô nhịn một lúc lâu, trong lúc sắp nhịn không nổi nữa, người sau lưng dính sát vào cô hơn. Chu Độ không nói không rằng, hơi thở phả lên cổ cô, Đàm Anh vốn sắp nổ tung đến nơi liền phó mặc tất cả mở mắt ra, giơ tay xoa xoa cổ họng mình.

Mẹ kiếp, cô thực sự không nhịn nổi nữa, dựa vào cái gì mà ngủ cùng nhau, mỗi đêm cô đều khó ngủ thế này, mà Chu Độ lại như không có việc gì thế kia.

Cô dứt khoát lật người lại, vò mẻ không sợ sứt, cùng lắm thì đêm nay cô với Chu Độ mắt to trừng mắt nhỏ.

Dám nghĩ dám làm, Đàm Anh xoay mặt về phía Chu Độ, dường như anh đã đợi lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được cô xoay người lại, Đàm Anh vừa định mở miệng nói, chào đón cô là một nụ hôn nhẹ của anh.

Chiếc hôn này khiến trái tim cô đập loạn nhịp, âm thanh bị chặn lại. Đàm Anh vốn tưởng rằng đây đã là cực hạn rồi, Chu Độ đột nhiên lật người, hai đùi tách ra, quỳ ở hai bên sườn cô, cúi đầu tiếp tục hôn cô.

Anh không dùng cơ thể nặng nề đè ép lên người cô, nhưng bàn tay lại nắm chặt lấy tay cô, chậm rãi biến thành mười ngón tay đan vào nhau.

*che mắt* mọi người tưởng tượng được chứ. 

Có những lúc đàn ông và phụ nữ chung đụng với nhau kì diệu như thế này, không cần tới ngôn ngữ, cho dù là hai người xa lạ, sớm chiều nằm chung một chiếc giường, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ kiều diễm ướt át, huống hồ trước kia bọn họ không phải là không có tình cảm.

Cô từng vì gương mặt này của Chu Độ mà to gan theo đuổi ngược, làm hết chuyện ngu xuẩn. Nói thực lòng, bị Chu Độ đè xuống hôn như thế này, chỉ cần không bật đèn, Đàm Anh cũng cảm thấy hưởng thụ, mầm mống xấu xa trong lòng, khiến cô không thể khống chế mà bổ não, đè trên người cô là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, khi anh chủ động làm chuyện như thế này rốt cuộc trên mặt là biểu cảm như thế nào.

Trong lúc cô phân tâm suy nghĩ, nghe thấy trong bóng tối, người đàn ông ngày thường thuộc hệ cấm dục đang thở dốc, tìm kiếm góc độ hôn cô yêu thích không buông tay, ngón tay đan xen vào nhau bắt đầu dùng sức…..

Hiểu lòng không nói ra, ánh trăng ngoài cửa sổ đan xen vào nhau, trong bóng đêm cành hồng bắt đầu nảy chồi non.

Thực ra Đàm Anh rất rõ ràng, giữa bọn họ, ai chủ động, là người đó đang ngầm thừa nhận nhượng bộ, san bằng hết tất cả vết thương.

Chuyện này rất tổn thương tới tự tôn. Cho dù cô không còn trách Chu Độ, năm đó quả thực ba Đàm phạm phải sai lầm, cũng mang lại tại họa ngập đầu cho gia đình, chứng cứ không phải Chu Độ tung ra ngoài, trong tay Sở An Mật cũng có chứng cứ.

Ba Đàm phạm tội, tiền vốn thất thoát nhiều như vậy, không phải Sở An Mật lôi lên, cũng sẽ có người khác, ba Đàm vẫn đi trên con đường vay nặng lãi không lối về.

Sau khi hiểu lầm được cởi bỏ, nhưng Đàm Anh không có cách nào sải về phía anh thêm một bước, dưới thói quen tư duy của sáu năm qua, trong lòng Đàm Anh sinh ra một cảm giác phản bội.

Chu Độ cũng như vậy, rõ ràng biết cô gái nằm cạnh mình, cô là vô tội, lại có tội, anh như hãm sâu trong vũng bùn mà yêu cô, là một loại phản bội đối với mẹ và em gái anh.

Anh không có dục vọng mãnh liệt, nhưng cuối cùng vẫn đi tới bước này.

Ai cũng không nói chuyện, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng thở dốc trầm đục. Lần này Chu Độ không hỏi cô có làm không, có hứng thú không. Thậm chí ngay lúc cô muốn nói chuyện, anh đè lên môi cô. Ngay từ khi Chu Độ bắt đầu đã không tính để cô giãy giụa, cô căn bản không thể nào lên tiếng.

“Vấn đề mà em hỏi anh, anh đã nghĩ kĩ đáp án rồi, lần này là anh nợ em.” Anh trầm người xuống, “Cho nên, có chuyện gì trước tiên ngậm miệng đã, ngày mai tranh luận sau.”

Hai ngày trước cô hỏi anh, giữa bọn họ, ai nợ ai nhiều hơn, lúc đó Chu Độ nói không biết. Hiện giờ anh nói, anh nợ cô.

Khóe mắt Đàm Anh cay cay, biết rằng Chu Độ không muốn cái gì nữa rồi. Anh đã từng lạnh lùng kiêu ngạo, hiện giờ giẫm đạp lên tự tôn và kiên trì suốt hơn hai mươi năm qua, nhận tội lỗi vốn không thuộc về mình.

Người được yêu giống như quỷ đòi nợ, người yêu cô, cái gì cũng nợ cô.

Mà…..cảm nhận được anh đang lấy lòng cô, trong bóng tối, dưới tình huống ngay cả gót chân cũng cuộn chặt, cô lặng lẽ cong mắt lên.

Trong kí ức của thiếu nữ mười chín tuổi làm sao cũng không ngờ tới, có một ngày người được yêu sâu đậm là cô.

*

Đàm Anh cảm thấy, thế gian này đúng là khó có thể tìm được đôi “vợ chồng tân hôn” kì lạ như bọn họ.

Đêm qua cô vừa sung sướng vừa đau khổ, dưới một số hành vi nào đó của anh suýt chút nữa phụt cười. Ngủ xong rồi, buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại cô có thể cố gắng giả vờ như không có việc gì.

Luật sư Chu còn cực phẩm hơn, anh kéo cơ thể trước ngực sau lưng toàn vết cào mặc quần áo, đóng từng cúc áo một rồi đi nấu cơm, gương mặt quanh năm ngày tháng lạnh lùng kia không mang theo xuân ý, nếu không phải tối qua người cực lực chủ động là anh, Đàm Anh còn cho rằng bản thân mình ngủ mơ.

Đàm Anh âm thầm chúc mừng trong bụng, Chu-par thuộc phái hành động, lúc làm không nói mấy câu tình thú. Nếu không…..A a a a Tình hình này hai người không thể nào bình tĩnh như vậy được.

Cô xoa xoa hai má đang đỏ ửng lên của mình, đợi anh mặc xong quần áo mới dậy đánh răng rửa mặt, vừa kịp lúc ăn cơm.

Trên bàn ăn, Chu Độ nói: “Có gì muốn nói, thì bây giờ có thể nói rồi.”

Lời này của anh đang chỉ hành động bịt miệng không cho cô nói tối qua, Đàm Anh nhìn anh một cái, ngón tay anh siết chặt, nhạt tới mức khiến người ta khó phát hiện ra anh đang khẩn trương.

Cô bỗng nhiên hiểu ra, tác phong bình tĩnh lạnh lùng sáng nay của Chu Độ, không phải giống như tưởng tượng của cô. Anh cho rằng cô ít nhiều sẽ biểu đạt bất mãn, muốn anh giải thích hoặc biện bạch.

Đàm Anh rất tò mò luật sư Chu đang suy nghĩ gì về hành đồng xấu xa kia, nhưng cô đã vô ý giày vò anh và bản thân mình, cắn miếng bánh sandwich, hàm hồ nói: “Không có gì muốn nói.”

Đôi mắt bình tĩnh của anh mang theo ý cười.

“Ồ, có điều muốn nói.” Đàm Anh nói, “Nếu anh có thời gian ra ngoài, mua cho em chút thuốc.” Tuy đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng luật sư Chu thi thoảng vẫn phải đi xã giao uống rượu, trong tình huống chưa chuẩn bị mang thai, cũng chưa có tâm lý chuẩn bị, Đàm Anh không muốn có con.

Thứ nhất đứa bé sẽ dễ bị bệnh, chuyện đêm qua đối với cô mà nói quá đột ngột, cô không có tâm lý chuẩn bị muốn có con, lại thêm Kim Tại Duệ…..Cô không có cách nào bảo đảm cho bất cứ ai một cuộc sống yên ổn cả.

Chu Độ nhìn cô một lúc, cũng không từ chối, nói: “Được, chuyện này sẽ không có lần sau, anh sẽ không để em phải uống thuốc nữa, sau này anh sẽ mang bao.”

Đàm Anh suýt thì bị sặc sữa đậu nành, hàng phòng ngự bị phá vỡ lần nữa. Dùng gương mặt anh tuấn đẹp trai không gợn sóng, nói những thứ này trên bàn ăn có thích hợp không?

Chẳng bao lâu sau Chu Độ ra ngoài một chuyến, quả nhiên đã mua thuốc về cho cô. Còn có một thùng giấy nhỏ.

Đàm Anh liếc một cái, không hỏi đây là cái gì. Cô có một suy nghĩ bạo dạn…..

Cô không ngờ suy nghĩ kia đến buổi tối đã được xác thực.

“Tắt đèn?” Chu Độ hỏi.

Đàm Anh nhìn một cái, mới bảy giờ…..

Chu Độ giơ tay tắt đèn, sau loạt âm thanh lục đục, anh dùng giọng nói bình tĩnh trầm đục: “Anh làm xong rồi, lại đây.”  

Đàm Anh biết anh nói làm xong rồi là chỉ cái gì, đeo bao.

Hoặc là lại có được cuộc sống được người khác yêu thương chiều chuồng quá ấm áp, hai ngày nay dường như tính cách hoạt bát thích đùa của cô dường như đã quay về, cô cố ý không đi qua, xem anh làm thế nào.

Chu Độ nắm lấy cổ tay cô, cướp lấy điện thoại của cô ném lên đầu giường, nặng nề đè xuống.

Vốn Đàm Anh còn đang xem video, vậy nên nói: “Em còn chưa xem xong.”

“Đợi chút nữa rồi xem.”

Cô cố ý hỏi: “Chút nữa là bao giờ?”

“Rất nhanh.”

Kết quả không gọi gì là rất nhanh cả, đã đến nửa đêm, cô chẳng còn tâm trạng mà lướt xem video nữa, cho dù cố ý trêu chọc Chu Độ cũng không làm nổi, mơ hồ ngủ mất.

*

Cuộc sống như vậy trải qua được mấy ngày, bọn họ thân mật lên khá nhiều. Không chỉ là phương diện ngủ, trước đây hai người xem tivi, tuy anh thích ngồi bên cạnh cô, nhưng rất ít lời. Nếu Đàm Anh không chủ động nói gì với anh, Chu Độ dường như mắc phải chứng mất ngôn ngữ.

Hiện giờ xem tivi, anh sẽ ôm lấy cô, kể cho cô nghe một số chuyện.

Phần lớn là thời sự chính trị, nếu đổi là người khác có lẽ sẽ cảm thấy cuộc sống với anh rất nhàm chán. Nhưng Đàm Anh không cảm thấy vậy, cô biết Chu Độ là người nghiêm túc sinh hoạt như thế nào.

Quả thực anh chẳng biết nói lời đường mật để lấy lòng con gái, trong cuộc sống và trên tòa, mỗi khi độc miệng giống hệt như xuyên tim. Nhưng anh không có thói quen xấu nào, không thích uống rượu, bình thường khi xã giao nhiều nhất là uống hai ly, không hút thuốc, lúc bị cô chọc cho tức chết mới hút hai hộp. Sau khi hai người kết hôn, anh không hề động tới nó nữa.

Anh không thích đua xe, cũng không tiêu tiền lung tung, cũng không thích chơi đùa phụ nữ như Kim Tại Duệ.

Cách anh cố ý tìm chủ đề bắt chuyện với cô, có lẽ là chuyện nhàm chán, cẩn thận từng li từng tí nhất trong cuộc đời luật sư Chu.

Chẳng tới hai ngày, anh bắt đầu hiểu được cô gái không thích xem thời sự, anh đổi sang chương trình gameshow hoặc phim thần tượng xem cùng cô.

Cái này thì anh chẳng mấy khi tiếp lời cô.

Đàm Anh cố ý hỏi anh: “Cậu trai số 13 kia đẹp trai quá, đúng không?”

Trên người Chu Độ tỏa ra ý lạnh, quay lại nhìn chằm chằm vào cô. Rất muốn nói có phải mắt em bị mù rồi không, nhưng trước mặt Đàm Anh, tất cả gai nhọn của anh không tự chủ thu hết lại, lúc lâu sau, anh mở miệng, đánh giá một cách khách quan hà khắc: “Tàm tạm.”

Đàm Anh buồn cười: “Số 22 thì sao, đẹp trai không.”

“Còn được.”

“Vậy số 6, cậu ta là thực tập sinh ra mắt sớm nhất đó.”

Gương mặt Chu Độ chẳng có biểu cảm gì: “Cũng được.”

Đàm Anh vi diệu cảm nhận được, một loại khao khát rất lâu trước kia, chính là vui vẻ khi làm trò trước mặt Chu-par.

Rất nhanh cô không vui nổi nữa rồi, luật sư Chu nhìn xuống cô, lật lại nợ cũ.

“Số 13?”

Đàm Anh: “…..À, chẳng ra làm sao cả….”

“Số 22.”

“Quên rồi, quên rồi!”

“Số 6.”

“Không đẹp trai, chẳng đẹp trai bằng anh được chưa.”

Anh vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, không tiếp nhận câu lấy lòng kia của cô: “Khẩu thị tâm phi, số 6, ha ha.” Anh nhìn ra được Đàm Anh thực sự thưởng thức nhan sắc của anh chàng số 6 kia, lúc nhìn số 6 mắt của cô sáng lên lấp lánh.

Đàm Anh suýt chút nữa thì hộc máu, anh đã không tin thì hỏi em làm cái gì! Tính nợ cũ cũng không cần nhanh như vậy chứ. Mà sao anh lại có thể nhìn ra chuẩn xác cô hỏi ba người, nhưng lại thưởng thức số 6 nhất?

Có một đêm này để so sánh, cuối cùng Đàm Anh cũng biết được những ngày trước là Chu Độ chỉ toàn khiến cô sung sướng. Thế nào khiến cô thoải mái thì anh sẽ làm như thế.

Gương mặt nhỏ nhắn đau khổ, cô thề sau này không bao giờ xem loại chương trình này cùng với Chu Độ nữa, cô thà xem đánh bi-a xem thời sự còn hơn.

*

“Anh không cần đi làm à?”

“Trăng mật.” Chu Độ thản nhiên đối diện với ánh mắt hoài nghi của cô, “Gần đây không nhận case, nếu em thấy buồn chán, anh đưa em tới chỗ mẹ em.”

Thấy anh nói vậy, Đàm Anh lắc đầu: “Tạm thời không cần.”

Cô có động tĩnh, chỉ sợ không giấu nổi Kim Tại Duệ. Mà Chu Độ muốn đưa cô đi, khiến cô nghĩ tới trước kia bản thân tự đi tìm chết, đưa Tôn Nhã Tú rời đi.

Hai ngày này giống như tắm trong hũ mật, nhưng cô còn chưa đến nỗi mụ mị đầu óc, mà quên đi hiện tại đang trong thời kì đặc thù.

“Ừ.” Chu Độ cũng không phản đối, dường như anh thực sự chỉ nghỉ tuần trăng mật mà thôi.

Kết quả buổi chiều hôm thứ hai, đã không thấy anh đâu nữa, để lại cho cô chỉ có một mảnh giấy.

“Anh ra ngoài một thời gian, sẽ nhanh chóng trở về, nếu nhanh thì năm ngày, chậm thì nửa tháng. Trong ngăn kéo có giấy chứng nhận tất cả tài sản trong nhà và chìa khóa, mật khẩu thẻ ngân hàng là sinh nhật em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.