Trời Sinh Một Đôi

Chương 23: Tuyển tỳ



Ai ngờ đôi mắt kia chỉ chớp chớp, sau đó Chân Diệu vươn tay, không kiên nhẫn hất hai tay La Thiên Trình ra khỏi cổ mình, còn lầm bầm nói: “Thật đáng ghét, sao lại gặp ác mộng chứ!”

Nói xong liền nhíu mày nhắm mắt, xoay người lại tiếp tục ngủ.

La Thiên Trình đứng trước giường nhìn chằm chằm Chân Diệu đang ngủ, sát ý nơi đáy mắt dần rút đi.

Sau đó xoay người nhảy qua cửa sổ, lặng yên rời đi.

Một hồi lâu sau, Chân Diệu mới khe khẽ mở mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa sổ đã đóng chặt, toàn thân run rẩy vùi mình vào trong chăn.

Lặng lẽ khóc.

Ngày hôm đó, thật sự không có́ cách nào vượt qua!

Ngày thứ hai, Chân Diệu giãy dụa rời giường, đáy mắt thâm quầng doạ Tử Tô nhảy dựng.

“Cô nương, có phải con sáo kia làm cô nương ngủ không ngon không?” Tử Tô đang cầm trứng gà vừa xoa mắt Chân Diệu vừa hỏi.

“Do trời nóng quá thôi.” Chân Diệu biết rõ Tử Tô không phải kiểu người lắm miệng nên thuận miệng nói đại một lý do.

Quả nhiên Tử Tô không hỏi thêm gì nữa, cùng mấy tiểu nha hoàn chuẩn bị cho Chân Diệu đi thỉnh an lão phu nhân.

Trên đường đi Chân Diệu vô cùng buồn ngủ, đầu giống như bị nứt ra.

Cũng may lúc này ở Ninh Thọ đường đã thả băng bồn, cảm giác mát lạnh khiến cho Chân Diệu vừa tới trước cửa tỉnh táo hơn.

Sau đó tất cả các phòng đều lục đục đến thỉnh an, cũng không có chủ đề nào đáng nói, ngoại trừ sắc mặt Ôn thị tái nhợt khiến cho Chân Nghiên và Chân Diệu có chút bận tâm.

Lão phu nhân thấy thế cũng nhíu mày: “Ôn thị, hôn sự của nhị nha đầu đã sắp tới, mặc dù con không quản lý việc nhà, cũng nên đi theo Đại tẩu con thu xếp chuẩn bị.”

Dưới cái nhìn sáng quắc của lão phu nhân, Ôn thị gật đầu: “Con dâu xin nghe ạ!”

Lão phu nhân lại nhìn về phía Đại phu nhân: “Tưởng thị, đám tiểu nha đầu mới mua được mấy tháng trước, dạy dỗ thế nào rồi?”

Thông thường, trâm anh thế gia, phần lớn vú già nha hoàn đều là thế bộc(nô bộc từ đời này qua đời khác)muốn bổ sung thêm mới mua từ bên ngoài.

Nhưng Kiến An bá phủ này, trước khi lão phu nhân được gả vào, rất là suy sụp, thế bộc đã sớm thất lạc, mãi đến khi lão phu nhân làm chủ mẫu, tình hình mới chuyển biến tốt đẹp, bởi vì nội tình mỏng nên tôi tớ cần mua bên ngoài nhiều hơn các gia đình quý tộc bình thường khác.

“Lão phu nhân, đã có thể sai sử được rồi ạ!” Tưởng thị nói.

“Mấy nha đầu kia đều lớn hết rồi, ngươi dẫn các nàng đi chọn thêm người cho đi.” Lão phu nhân nói xong bưng trà uống.

Tưởng thị mang theo mấy cô nương đi xử lý công việc phòng khách, rồi sai người dẫn nhóm tiểu nha hoàn tới.

Rất nhanh đã thấy hai hàng nha hoàn nối đuôi nhau mà vào, một hàng xanh lá cây, một hàng xanh da trời.

Tưởng thị ngồi xuống, chỉ vào hàng mặc quần áo màu xanh lá cây nói: “Hàng mặc quần áo màu xanh lá cây này là con của nô bộc trong nhà, còn mua ở ngoài là hàng quần áo màu xanh da trời, bắt đầu từ Nghiên nhi, tỷ muội các cháu chọn theo thứ tự, mỗi người một đứa, chọn hết một vòng lại tiếp tục.”

Nghe Tưởng thị nói như vậy, mấy tỷ muội đồng thanh ứng lời, chỉ có thần sắc của Chân Ngọc lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng cũng không dám nói gì.

Nha hoàn bà tử của Chân Nghiên đều đẩy đủ hết đấy, nhưng do nàng sắp xuất giá nên theo lệ cũ, ngoại trừ thị tỳ sẽ được chọn thêm bốn nha hoàn nữa.

Bên trong bốn nha hoàn này sẽ được chọn ra hai người để dự bị làm nha hoàn thông phòng đấy, không chọn được tại lần này thì nàng chỉ cần chọn hai người mà thôi.

Chân Nghiên cẩn thận đánh giá một phen, từ trong hàng màu xanh lá cây chọn được một nha đầu nhìn có vẻ trầm ổn.

Rất nhiều tiểu nha hoàn thấy thế đều lộ ra vẻ hâm mộ, nha đầu kia trầm ổn thi lễ một cái rồi đi tới đứng sau lưng Chân Nghiên.

Đại phu nhân âm thần gật đầu.

Kế tiếp là Chân Tĩnh.

Bởi vì chuyện treo cổ tự tử lần trước, nên nô tỳ chỗ Tam cô nương đã bị đuổi đi khá nhiều, lại thêm việc hôn nhân cũng sắp tới gần, nên lần này cần thêm bốn người.

Đại phu nhân thờ ơ khi thấy lúc đến phiên Chân Tĩnhchọn người, nhất là các nha hoàn con của nô bộc trong nhà đều lặng lẽ cúi thấp đầu xuống.

Đại phu nhân bất động thanh sắc cười cười.

Chân Tĩnh từng bước từng bước đi tới, tỉ mỉ xem xét, mới chỉ vào một nha hoàn mặc áo màu xanh lá cây.

Vẻ ngoài nha hoàn kia nhìn khá bình thường không có gì đặc biệt, nhưng sắc mặt lại không hề lộ ra vẻ sợ hãi khi bị Chân Tĩnh tuyển chọn, chỉ ngây người trong chốc lát rồi quy củ đứng sau lưng nàng.

Chân Nghiên không khỏi liếc Chân Tĩnh một cái.

Tam muội thật biết cách chọn người.

Sau đó đến lượt Chân Diệu.

Lần này Chân Diệu muốn tìm năm nha hoàn, nghĩ đến tương lai không biết đối mặt với đầm rồng hang hổ như thế nào, các nha hoàn được mình chọn đều có chút xui xẻo đấy, nên nàng cũng không có hào hứng lắm, trực tiếp bỏ qua hàng nha hoàn con của nô bộc trong nhà, chỉ vào một nha hoàn có vẻ ngoài xinh đẹp nhất mặc áo xanh da trời nói: “Nàng này đi.”

Chân Nghiên sững sờ, liếc mắt nhìn Chân Diệu ra ý một cái.

Chân Tĩnh cúi thấp đầu, khoé miệng khẽ gợi lên nụ cười yếu ớt.

Vẻ mặt Chân Ngọc tức thì lộ ra vẻ cười nhạo, lặng lẽ nhìn Chân Băng nhướng mày.

Vốn dĩ Chân Băng và Chân Ngọc đều không thiếu người, nhưng mấy nha hoàn hầu hạ các nàng đều có chút lớn tuổi, không lâu tới sẽ phải thả ra, nên lần này đều cùng chọn trước vài người để sai sử.

Các nàng theo quy củ chọn xong, rất nhanh đã tới vòng tiếp theo.

Đợi đến khi mấy cô nương đều chọn đủ, sau lưng Chân Diệu cũng đứng cả bốn nha hoàn thuần một sắc áo màu xanh da trời.

Sắc mặt Chân Nghiên đều đen rồi, liên tiếp nháy mắt với Chân Diệu.

Lúc này còn thừa lại một danh ngạch cuối cùng, Chân Diệu mới đi về phía hàng nha hoàn con của nô bộc trong nhà.

Chân Nghiên có chút thở nhẹ ra.

Chỉ thấy Chân Diệu đứng trước hàng chỉ chỉ vào một nha hoàn béo phì.

Vẻ mặt nha hoàn kia không dám tin, ngơ ngác hỏi: “Cô nương chọn ta sao?”

Nhóm nha đầu đều cuối thấp đầu, cố nén ý cười.

Thầm nghĩ Tứ cô nương này thật kỳ lạ, sao lại tuyển nàng ta nhỉ.

Người nào không biết nha đầu này là cháu gái của Vương bà tử đầu bếp, một lần ăn ba cái màn thầu, toàn thân đều là thịt, đầu óc còn có chút không linh hoạt.

Đại phu nhân bất động thanh sắc nhìn xem, tâm tình cũng có chút ít buồn bực.

Nha hoàn béo này nàng cũng biết, là nhờ Vương bà tử lo lót tiền nàng ta mới có cơ hội lần này, việc thế này tại đại trạch đều thường xảy ra, nàng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, vạn lần cũng không nghĩ nàng ta lại được Tứ nha đầu chọn.

Tứ nha đầu này, rốt cuộc đang nghĩ gì?

Tưởng thị cảm thấy sau khi Chân Diệu rơi xuống nước càng ngày càng không nhìn thấu.

“Ừ, là ngươi.” Chân Diệu cười một tiếng, bỏ qua ánh mắt khác lạ của người khác.

Lúc này nha hoàn béo kia mới hớn hở chạy ra đứng sau lưng Chân Diệu.

Một thân thịt như đâm vào mắt đám nha hoàn còn lại không được tuyển.

“Được rồi, các ngươi đã tuyển xong rồi thì trở về phòng đi, nhớ rõ sai người đem danh tự đám nha đầu này nhập sách.” Đại phu nhân khoát tay, rồi để cho nhóm quản sự bà tử đứng chờ bên ngoài tiến vào, bắt đầu xử lý công việc hàng ngày.

“Phốc… ánh mắt Tứ tỷ thật tốt.” Chân Ngọc liếc nhìn đám nha hoàn sau lưng Chân Diệu, phì cười rời đi.

“Tứ muội, muội theo ta.”

Chân Nghiên dẫn Chân Diệu đến một đình nghỉ mát, mệnh bọn nha hoàn đứng cách xa xa, lúc này mới tức giận nói: “Tứ muội, muội nghĩ gì khi chọn những người này?”

Vì một đêm ngủ không ngon nên biểu hiện của Chân Diệu có chút ngốc trệ.

Chân Nghiên nhìn thấy thế, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nói: “Chẳng lẽ muội không biết, những nha hoàn kia là được mua từ bên ngoài sao, cho dù đã được dạy mấy tháng, cho dù có tư chất đi nữa, cũng rất khó vượt qua những nha hoàn được nô bộc trong nhà sinh ra sao?”

Thấy bộ dáng Chân Diệu vẫn còn ngốc ngốc, lại nói tiếp: “Chớ nói chi nha hoàn được sinh ra trong phủ đều có dây mơ rễ má, nếu muội chọn được đúng người có khi còn nhiều hơn vài phần trợ lực.”

Chân Diệu cụp mắt xuống thầm nghĩ có trợ lực lớn đến mấy khi đến Quốc công phủ rồi cũng sẽ thành pháo hôi, đến lúc đó những người thân của các nha hoàn được sinh ra trong phủ kia có thể ghi hận nàng, rồi lại ngáng chân Ôn thị.

Chân Nghiên tiếp tục nói: “Chuyện này coi như bỏ qua, nhưng tại sao muội đều chọn những nha hoàn có tướng mạo đẹp vậy? Tương lai khi muội xuất giá, đều có thông lệ chọn nha hoàn thông phòng cho muội, còn nha hoàn sai sử ngày thường như thế này cần phải có dung mạo đẹp như vậy không? Họ có thể an phận sao?”

Không an phận mới tốt, tốt nhất nên mê hoặc được Thế tử, có như vậy thì sát tinh kia sẽ không có thời gian đi tìm nàng làm phiền.

“Nha hoàn có dung mạo xinh đẹp đều ánh mắt cao hơn đầu, Thế tử Trấn Quốc công lại còn trẻ, tương lai nếu xảy ra chuyện gì, không phải muội sẽ rất đau lòng sao?”

Tỷ tỷ, ta thật sự sẽ không vì vậy mà đau lòng đâu.

Chân Nghiên càng nói càng bực: “Chọn được duy nhất một đứa nhà hoàn trong nhà, lại chọn trúng đứa bị khờ, rốt cuộc muội đang nghĩ gì vậy?”

Bỏi vì nha hoàn kia có thể ăn được một lần ba đến bốn màn thầu, thần lực trời sinh a!

Chân Diệu nhớ lại có một lần nàng đi phòng bếp, ngẫu nhiên nhìn thấy nha đầu béo kia phụ giúp xay cối, bước đi nhanh như bay, trong lòng nàng lại kích động từng hồi.

“Tứ muội _” giọng nói Chân Nghiên lạnh xuống “Không phải muội ngủ rồi đó chứ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.