Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 12



Edit: Mai

Ở gần Tứ Trung có một nơi gọi là Thiên Không Chi Cảnh, là chỗ để mọi người sống phóng túng, không những có nhà hàng, tiệm net, KTV thậm chí trên lầu 7 còn có sân trượt băng.

Phải đúng là sân trượt băng thật sự chứ không phải trượt patin.

Ở đây có rất nhiều trò chơi, bởi vậy độ nổi tiếng cũng cao, khuyết điểm duy nhất chính là mực độ tốn kém rất cao.

Bình thường mà nói, tiệm net bình thường chỉ có khoảng 2 đồng tiền một giờ, nhưng mà tiệm net của Thiên Không Chi Cảnh lại được xưng là có thiết bị tốt nhất, tốc độ internet nhanh nhất, chỗ này mất mười đồng một giờ.

Đừng nói học sinh cao trung, ngay cả nhân viên hành chính bình thường cũng tiêu không nổi.

Mấy người cũng không đi xa, tới Thiên Không Chi Cảnh quen thuộc, ở tầng cao nhất có một quán bar. Bình thường họ không thích tới quán bar ở đây, đa số đều tới phòng bài dưới lầu hoặc phòng bi-a.

Thẩm Chấp thích yên tĩnh, ngại quán bar quá ầm ĩ.

Nhưng hôm nay mấy người này lại muốn giải tỏa một chút nên quyết định tới đây.

Loại quán bar kiểu thế này, thật ra cũng không ầm ĩ lắm, nguyên nhân Thẩm Chấp không muốn tới chủ yếu do mỗi lần cậu tới đều có nữ sinh không ngừng đến gần.

Khuôn mặt cậu có khí chất, lại lạnh lùng, miễn bàn tới chuyện chọc người cỡ nào.

Cho dù còn nhỏ tuổi thì cũng có một đống chị gái tới lôi kéo làm quen với cậu.

Hôm nay Hạ Giang Minh vô cùng vui vẻ, vì vậy vừa đến đã hô to gọi nhỏ: “Đừng tiết kiệm tiền cho tao, hôm nay ông Hạ đây thanh toán.”

Từ Nhất Hàng đá chân cậu ta, cười mắng: “Ông với ai hả?”

Trần Tùng rảnh rỗi nói: “Tao thấy bây giờ nó đang sung sướng cả người đấy.”

Hạ Giang Minh cũng không để ý bọn họ chọc ghẹo, kêu người lấy cho cậu một sofa dài, sofa dài lại rộng rãi thoải mái, đủ cho một người nằm.

Từ Nhất Hàng đang tính ngồi lên sofa này, Hạ Giang Minh lại ngăn cản ngay lập tức, nhếch nhếch cằm chỉ bên cạnh: “Mày ngồi ghế kia.”

“Sao, một mình mày ngồi ghế lớn như vậy?”

Hạ Giang Minh phủi phủi bề mặt sofa, hèn hạ ti tiện nói: “Cái này giữ lại cho anh Chấp nằm.”

Mẹ nó.

Từ Nhất Hàng tức muốn mắng người.

Cậu ta chỉ Hạ Giang Minh, hỏi Trần Tùng: “Mày xem bộ dáng chân chó của nó đi, có tiện* không.”

*Tiện: ở đây là hèn hẹ, ti tiện, bỉ ổi,…

Trần Tùng ngồi ghế bên cạnh, cười nhạo: “Bây giờ mày kêu nó đi làm ấm giường cho anh Chấp, nó cũng sẽ không nói chữ không.”

Ai ngờ Trần Tùng nói xong, Hạ Giang Minh lại làm bộ dáng: “Nếu anh Chấp muốn, tao bằng lòng.”

Lần này Trần Tùng cũng không bình tĩnh nổi bèn đứng dậy, nhấc chân đá qua: “Cút đi, mày làm ông đây ghê tởm nổi da gà.”

Rất nhanh, có phục vụ mang những món họ gọi lên. Để ăn mừng thắng lợi, Hạ Giang Minh còn đặc biệt gọi champage, tiền tiêu vặt của cậu ta không ít, cho nên cũng không thèm để ý.

Thoáng chốc, Từ Nhất Hàng bị một cô gái ở quầy bar thu hút, đi tới uống rượu nói chuyện với người ta.

Hạ Giang Minh nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: “Mày nói xem Từ Nhất Hàng bị cái tật xấu gì mà lại cứ thích chị gái.”

Từ Nhất Hàng cũng quen bạn gái, nhưng cậu ta không tìm bạn gái ở trường, bởi vì khẩu vị của cậu ta là chị gái. Những trái cây nhỏ vị còn chát trong trường học kia không thu hút được cậu ta.

“Chị gái thì sao, vừa đáng yêu lại có dáng người còn không dính người nữa.” Trần Tùng cười nhạo.

Kết quả cậu ta mới nói xong, Thẩm Chấp đã tới.

Hạ Giang Minh vội vàng nhường sofa lớn cho Thẩm Chấp, còn ân cần hỏi: “Anh Chấp, anh uống gì?”

Thẩm Chấp dựa lên sofa, dáng người lười biếng, cậu thuận miệng hỏi: “Có thuốc lá không?”

Trần Tùng lấy hộp thuốc lá trong túi ra ném qua, Thẩm Chấp bắt lấy, lấy một điếu rồi lại lấy bật lửa trong túi mình ra, cậu cắn đầu điếu thuốc châm lửa lên.

Cậu để sát lại, hít một hơi, tàn thuốc sáng lên ánh hồng.

Vì có ánh đèn yếu ớt, nên ánh lửa tàn thuốc của cậu vô cùng rõ, dễ bị nhìn thấy.

Không biết khi nào, Từ Nhất Hàng về, kêu: “Hay chúng ta ngồi chung bàn đi.”

Bên quầy bar kia có mấy cô gái, cậu ta vô cùng thích một chị gái tóc ngắn trong đó, nhưng đối phương cũng có em gái, hơn nữa lúc Thẩm Chấp mới vào, bên kia có ý muốn chơi chung với bọn họ, nên cậu ta quay lại hỏi một chút.

Hạ Giang Minh và Trần Tùng không có ý kiến, chủ yếu là Thẩm Chấp.

“Tụi bay chơi đi.” Thẩm Chấp thản nhiên nói.

Từ Nhất Hàng biết Thẩm Chấp không có hứng, nhưng thấy cậu cũng không phản đối nên gọi người tới đây. Chỉ chốc lát sau mấy cô gái đi đến.

Những cô gái này cũng không phải người đã đi làm, mà là sinh viên trường đại học.

Nghe nói họ là học sinh cao trung, mấy cô gái đều kinh ngạc.

“Thật, nếu không tôi cho mọi người xem thẻ sinh học nhé.” Từ Nhất Hàng cười hì hì.

Cô gái tóc ngắn và cậu ta quan hệ hơi thân, cười hì hì nói: “Được đấy.”

Nhưng Từ Nhất Hàng lại cố ý nhấn mạnh: “Vậy tôi cũng muốn xem giấy thẻ sinh viên của mọi người.”

Vừa rồi cậu ta muốn hỏi tên cô gái tóc ngắn, nhưng đối phương vẫn không nói cho cậu ta nghe. Bây giờ cô gái tóc ngắn cũng đang tính nói không được, nhưng nghĩ tới chuyện thẻ sinh viên cũng chỉ có tên cô ta với tên trường nên lập tức đấm cậu ta mấy cái.

“Sao cậu hư hỏng thế.”

Thẩm Chấp cúi đầu chơi trò chơi trên di động, cảm giác chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, một cô gái mặc áo đầm trắng đến gần.

Tính tình cô gái này cũng không phải rất hoạt bát, nhưng mà liếc mắt một cái đã bị Thẩm Chấp thu hút.

Lực hấp dẫn của cậu quá lớn, dụ dỗ làm cho cô ta phải lấy hết dũng khí ngồi xuống.

Nhưng mà cho dù cô ta có ngồi xuống thì thiếu niên bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn nhìn di động của cậu, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Cô ta nhấp miệng cẩn thận nhìn qua di động của cậu.

Lúc cô ta nhìn thấy nội dung trên di động liền giật mình.

Thẩm Chấp đang chơi trò sudoku, cô gái cố gắng nhìn lắm mới miễn cưỡng nhận ra được, cậu đang chơi tính số một mình. Cô ta không ngờ thiếu niên này lại chơi trò chơi như thế này ở quán bar, cảm giác hơi mâu thuẫn.

Bạch Chỉ cắn nhẹ môi dưới, trong lòng càng tò mò về cậu hơn, rốt cục cũng lấy hết dũng khí hỏi: “Cậu đang chơi sudoku một mình sao?”

Cho dù cô ta tới quán bar này với bạn nhưng mấy người bên cô cũng ngồi quầy bar bên kia chơi vì có phí thấp nhất, không ngờ Từ Nhất Hàng lại tới làm quen, thế nên mới nói chuyện được.

Bộ dáng của cậu nhìn vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không hợp với quán bar lắm, nhưng vô cùng thu hút. Từ lúc cậu mới vào, cậu vẫn ngồi im ở trên ghế chơi điện thoại, nhưng cũng không biết có bao nhiêu cô gái liếc nhìn cậu.

Dung mạo Bạch Chỉ thanh thuần thanh tú, ở trong học viện cũng được gọi một tiếng hoa khôi.

Cô ta không ngờ chính mình chủ động mở miệng rồi nhưng thiếu niên lại làm như không nghe thấy, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Nhất thời cô ta cắn chặt môi dưới, có chút xấu hổ không chịu nổi.

“Bạn bè của cậu sao thế, không nể mặt chút nào, Tiểu Chỉ nhà chúng tôi là hoa khôi đấy, có rất nhiều người theo đuổi.” Cô gái tóc ngắn thấy Thẩm Chấp không để ý tới Bạch Chỉ, có chút không vừa lòng nói khẽ với Từ Nhất Hàng.

Từ Nhất Hàng vừa nghe, khuôn mặt đang cười liền trầm xuống, “Chuyện của anh Chấp, cô đừng nói nhiều.”

Mặc dù cậu ta cũng không thể hiện thái quá như Hạ Giang Minh, nhưng cũng vô cùng chịu phục Thẩm Chấp, bằng không sao có thể luôn đi theo cậu. Theo ý cậu ta, dù vẻ ngoài của người tên Bạch Chỉ này có được nhưng vốn dĩ Thẩm Chấp cũng không thích quan tâm tới mấy nữ sinh nên không quan tâm tới cô ta cũng là chuyện bình thường.

Thật sự muốn để cho Thẩm Chấp quan tâm, dù sao cũng phải là…

Đột nhiên trong đầu Từ Nhất Hàng hiện lên khuôn mặt Kỷ Nhiễm, cô ấy mới đúng là cô gái xinh đẹp nhất mà cậu ta nhìn thấy, kiểu làm cho người ta không chuyển mắt được.

Đúng lúc này Hạ Giang Minh lại giơ điện thoại lên hỏi: “Mọi người có thấy thẻ tên của em Nhiễm không?”

“Ai?” Trong nháy mắt Từ Nhất Hàng có chút chập mạch.

Hạ Giang Minh: “Kỷ Nhiễm, cậu ấy nói cậu ấy về nhà mới phát hiện không thấy thẻ học sinh của mình, hỏi chúng ta có nhặt được không.”

Từ Nhất Hàng và Trần Tùng lắc đầu, họ không nhặt được.

Lúc Hạ Giang Minh nhìn sang Thẩm Chấp, liền thấy cậu đang híp mắt nhìn mình, trong mắt lộ ra nguy hiểm, Hạ Giang Minh lại còn không biết sống chết hỏi: “Anh Chấp, anh có thấy không?”

Thẩm Chấp nắm điện thoại, nhìn cậu ta: “Sao mày có số điện thoại của cô ấy?”

Anh nói rất chậm, giọng nói cũng bình thường, nhưng nghe lại thấy có hương vị nghiêm trọng.

Hạ Giang Minh úp úp mở mở, sao có? Thì… Cậu ta với Kỷ Nhiễm trao đổi.

Chẳng nhẽ tới giờ anh Chấp còn chưa có số điện thoại của Kỷ Nhiễm?

Suy nghĩ đến điện thoại của mình, không những có số của Kỷ Nhiễm còn có cả QQ, Hạ Giang Minh lập tức hoảng.

Hiện tại nếu cậu ta quỳ xuống với anh Chấp thì có thể miễn tội chết không?

May mà Thẩm Chấp cúi đầu chơi điện thoại tiếp, mọi người tưởng không có việc gì rồi, tiếp tục uống rượu chơi trò chơi. Mới vài phút, đột nhiên Thẩm Chấp lại đứng lên.

“Anh Chấp, anh làm gì vậy?” Hạ Giang Minh vội vàng hỏi.

Thẩm Chấp thản nhiên nói: “Không có gì, về nhà ngủ.”

Nói xong, cậu cũng mặc kệ người khác, tự mình đi ra cửa. Mấy tên kia nhìn thấy cậu rời khỏi nhưng cũng không ai dám đuổi theo.

Họ nhìn nhau vài lần, trong lòng mờ mịt.

Sao đột nhiên lại không vui rồi?

Chẳng lẽ thật sự bởi vì số điện thoại?

*

Kỷ Nhiễm không ngờ mình lại xui như vậy, thứ sáu đến trường còn có thể gặp phải chuyện hội học sinh kiểm tra thẻ học sinh.

Mỗi tuần Tứ Trung đều phải kiểm tra thẻ học sinh và đồng phục.

Không có định ngày trước luôn kiểm tra ngẫu nhiên.

Có đôi khi ngay ở cửa trường, cũng có khi giữa giờ nghỉ, chỉ cần bị tra có vấn đề, nhất định bị trừ điểm, ảnh hưởng tới bình chọn của lớp.

Kỷ Nhiễm không ngờ cả một tuần không kiểm tra, lại kiểm tra ngay sáng thứ sáu.

Họ còn biết tâm lý nữa, biết nhất định vào thứ sáu học sinh sẽ lơi lỏng, quả nhiên chỉ một lát đã có mấy người bị bắt. Bây giờ học sinh vào trường đều bước từng bước, ngay cả lẫn cũng không lẫn vào trường được.

Lúc Kỷ Nhiễm đeo ba lô đang tính cam chịu số phận, đột nhiên phía sau lại vang lên tiếng gầm rú.

Là tiếng xe máy.

Đáy lòng cô như cảm ứng được, quay đầu nhìn, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, xe máy của Thẩm Chấp dừng ở ven đường.

Kỷ Nhiễm chớp chớp mắt, lúc nhìn thấy ánh mắt cậu liền quay đầu lại tính đi vào trường the bản năng.

Thẩm Chấp nhìn cô né tránh mình, giả vờ như không quen biết cậu.

Trong lòng có chút vừa bực mình vừa buồn cười.

Cậu vẫn không nhịn được, kêu: “Kỷ Nhiễm.”

Tiếng cậu không lớn nhưng Kỷ Nhiễm nghe được, bước chân cô dừng lại, hiện tại ở cửa trường học có rất nhiều học sinh.

Thẩm Chấp như cười như không kêu phía sau: “Còn không qua đây?”

Giọng cậu cũng không hoàn toàn tức giận, mà còn có chút bất đắc dĩ.

Kỷ Nhiễm kéo ba lô xuống, cuối cùng vẫn xoay người, từ từ đi về phía cậu. Trước cửa trường có không ít học sinh tò mò nhìn qua.

Đại lão có tiếng tăm lừng lẫy trong trường và một nữ sinh vô cùng xinh đẹp?

Nữ sinh này học lớp nào?

Lúc Kỷ Nhiễm tới trước mặt cậu, Thẩm Chấp đánh giá bộ đồng phục chỉnh tề của cô, chỉ là thẻ học sinh đeo trước ngực trái lại không có.

“Cậu tính vào trường như vậy?”

Kỷ Nhiễm do dự nhìn cậu.

Đôi mắt như trẻ con, óng ánh như chứa sương sớm, lúc nhìn cậu, giống như lông vũ xẹt nhẹ qua lòng cậu.

Vừa tê vừa ngứa.

Thẩm Chấp lấy đồ ra, Kỷ Nhiễm vẫn chưa lấy lại tinh thần, mãi đến khi cậu trêu chọc: “Không muốn hả?”

Cô nhìn chăm chú, là thẻ học sinh của cô.

Thẻ học sinh của Tứ Trung không những có tên Tứ Trung, còn có ảnh và tên lớp của học sinh, bởi vậy sẽ không nhận sai thẻ học sinh của người khác. Bảng tên này có ảnh của cô.

“Cầm, lần sau đừng làm mất nữa.”

Thẩm Chấp nói xong, chạy xe máy đi cũng không vào trường.

Chờ chạy xe tới chỗ cách xa, Thẩm Chấp mới chạy chậm lại. Ở thành phố buổi sáng vẫn rất ấm áp, không giống như trên núi sớm tối đều lạnh.

Đột nhiên Thẩm Chấp cảm thấy cậu thực sự điên rồi.

Tối hôm qua ra khỏi quán bar, vốn dĩ tính chạy xe về nhà, kết quả lại quay đầu lại, chạy tới ngọn núi. Cậu tìm cả một đêm, tìm qua lại dọc theo đường núi.

Khi ánh sáng ban mai chiếu lên con đường trên núi, cậu mới tìm được bảng tên ở trong bụi cỏ ven đường, đột nhiên bật cười.

Thứ đồ chơi này ở trường học chỉ cần bỏ ra mười đồng tiền là làm lại được.

Kỷ Nhiễm đứng tại chỗ, rất lâu cũng không nhúc nhích.

Cô cầm chặt thẻ học sinh, cảm giác được trên thẻ học sinh vẫn còn mang theo hơi ấm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.