Thập Niên 60 Làm Giàu Trong Niên Đại Văn

Chương 47: 47: Tạo Hình Của Nam Chính Cũng Rất Đẹp 1



Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrước khi Tô Diệp trở lại đã mua một ít giấy đỏ để trang trí trong nhà, tết phải có chút cảm giác nghi thức, mặc dù cô đón tết một mình, nhưng Tô Diệp cũng muốn năm nay trôi qua thật tốt, cô cầm kéo vừa ngâm nga một bài hát vừa cắt hoa giấy.Cơm thịt xông khói hấp được một nửa, Tô Diệp nhớ ra mình chưa thu quần áo phơi trong sân, cô chặn lỗ thông hơi của bếp lò vội vàng xuống lầu thu quần áo.Sau khi Tô Diệp rời khỏi nhà, Cố Hướng Tiền về nhà.Vừa bước vào nhà anh liền cảm nhận được sự ấm áp nghênh đón phả vào mặt, bởi vì có thêm một người phụ nữ, căn nhà tựa hồ thay đổi: có thể nhìn thấy đồ dùng của phụ nữ ở khắp nơi, còn có bếp than, dao, trên bàn đầy dầu muối tương giấm, bên cửa sổ treo đầy ớt đỏ và tỏi tròn.

Cửa sổ kính dán hoa giấy xinh đẹp khéo léo, trên bàn bày hai câu đối chưa kịp dán.Vốn dĩ lạnh lẽo nay có thêm sự ấm áp, không khí năm mới tràn ngập.Trong không khí phảng phất mùi thịt nồng nàn, nhấc nắp nồi trên bếp, bên trong là cơm thịt xông khói hấp dẫn, điểm xuyết đậu xanh, mộc nhĩ, nấm hương xanh mơn mởn, ngửi thấy rất thơm, Cố Hướng Tiền vì kịp quay về quân đội chưa có ăn uống đàng hoàng gì, một đường phong trần mệt nhọc.Anh không kìm được chủ động xúc cho mình một bát cơm.Khi Tô Diệp mang chăn lên cầu thang về nhà, mơ hồ ngửi thấy mùi cơm thoang thoảng bay ra từ nhà mình.Tô Diệp nghĩ đến tối nay có thể ăn thịt rồi, ngực tràn đầy sự thỏa mãn nho nhỏ.

Đồng thời cũng cảm thấy hơi nghi ngờ, tại sao mùi cơm lại nồng nặc như vậy? Rõ ràng là cô đã đóng chặt cửa sổ rồi.Tô Diệp lấy chìa khóa ra, một chút ánh sáng yếu ớt lọt ra từ khe cửa.Trong nhà có bóng đàn ông, phản ứng đầu tiên của Tô Diệp là nhà bị trộm, còn là tên trộm không biết xấu hổ!Bóng đàn ông trong phòng quay lưng lại với Tô Diệp, anh có bờ vai rộng, vòng eo hẹp gầy, trên tấm lưng thẳng tắp là một đầu tóc đen nhánh, sảng khoái sạch sẽ.

Đôi chân dài bao trong quân phục rằn ri thoải mái tùy ý, người đàn ông hoàn toàn thoải mái như đang ở nhà mình.Cái bát trên tay anh sạch đến không thể sạch hơn.

Trong nồi đất dùng để hấp cơm là một mảng bừa bộn do bị vét sạch.Tô Diệp nhìn một cái, đầu ong ong: thịt của cô…!bị ăn hết rồi.Cố Hướng Tiền đã nghe thấy động tĩnh từ sớm, khóe mắt anh nhìn thấy ánh mắt thận trọng đánh giá của Tô Diệp, chậm rãi quay người lại.Hai mắt của Tô Diệp hơi mở to, lông mày nhíu chặt.Đây không phải là anh lính lạnh lùng mà Tô Diệp đã gặp lúc trước hay sao?Ánh điện đột nhiên xẹt qua, đầu của Tô Diệp hiện lên cảnh Cố Hướng Tiền giúp đỡ cô thuận tiện xách đồ vào nhà lần trước, anh tò mò đánh giá căn nhà mấy lần.

Tô Diệp đã có một số suy đoán không tốt lắm.Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, ánh mắt dò xét lẫn nhau.Tô Diệp thận trọng hỏi: “Anh …!anh là?”Cố Hướng Tiền đặt bát đũa xuống, ngồi thẳng người, giới thiệu bản thân nghiêm túc và trịnh trọng: “Xin chào đồng chí Tô Diệp, tôi là Cố Hướng Tiền, 24 tuổi, năm nay được cất nhắc từ phó doanh, chuyển sang chính doanh, hiện tại lương hàng tháng là 99 tệ, 20 ký lương thực, trợ cấp 250gr trứng.”Anh mặc một bộ quần áo màu xanh cây tùng được chăm chút tỉ mỉ, vẻ mặt nghiêm túc, ngồi thẳng người, lúc này đang dùng đôi mắt sáng rực nhìn Tô Diệp..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.