Thanh Cung Bí Sử

Chương 7: 7: Hồi 7 Gặp Gỡ



Chiều tà buông xuống mái hiên Trữ Tú cung, Lan Nhi thẫn thờ nhìn vô định vào một góc tường.

Bên ngoài Đức Hải tiến vào, hắn cúi người, mắt luôn nhìn xuống sàn nói:” Chủ tử! Vị tân nhân đã đến trước cổng Trữ Tú cung rồi ạ”.
Lan Nhi nghe vậy tiến đến phía gương, đeo vào bộ hộ giáp bạc trơn, phía trên điểm một hạt phỉ thúy nhỏ.
Nàng bước đến trước cửa điện, hít vào một hơi thật sâu, mùi trầm đốt trong điện tỏa nhẹ hương khiến cho con người ta có một cảm giác thư thả, thoảng mái.

Dù chất lượng của trầm không cao do Lan Nhi vô sủng, nên đám người Nội Vụ phủ cũng cắt xén đi mấy phần.
Lan Nhi màn cánh cửa gỗ chạm khắc yến oanh ra.

Nàng nhìn về phía Trữ Tú môn.

Cũng đã lâu lắm rồi nàng mới thấy cổng chính mở ra như thế.
Dưới mái hiên Trữ Tú môn, một dáng người nhỏ nhắn, lại có chút đáng yêu.

Nữ nhân ấy mặc sa phục màu hồng phấn thêu hạnh hoa, lưỡng bã đầu của nàng ta đơn giản mộc mạc, kiểu dáng có đôi phần giống các cung nhân dùng.
Nữ nhân ấy từ từ quay lại về phía Lan Nhi, hai mắt nàng ta long lanh, phát sáng tựa ánh sao.

Vừa thấy Lan Nhi nụ cười đã hiện lên trên mặt:” Tỷ tỷ! Là tỷ sao?”.
Lan Nhi nhìn nữ nhân kia, chợt nhận ra cố nhân, vui vẻ tiến đến nắm lấy tay nàng ta:” Như Uyển! Cô là người Nội Vụ phủ dâng cho Vạn Tuế gia sao?”.
Như Uyển “vâng” một tiếng, mỉm cười, xoay người lấy ra từ hành trang một nhánh hồng mai, đưa cho Lan Nhi.
Lan Nhi đón lấy cẩn thận xem từng đóa hoa trên cành.

Nàng đưa mắt nhìn Như Uyển, nàng ta như sự an ủi cho tâm hồn cô đơn của nàng đương thời.
Đôi mắt nàng ngấn lệ, từng giọt lệ lăng dài trên má trắng nỏn của Lan Nhi.

Như Uyển dịu dàng đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt nàng.
Ban trưa, sau khi thỉnh an các thái phi thái tần.

Kim Nhiên trở về Chung Túy cung, nàng sang noãn các phía Đông ngồi lên sạp.
Các cung nhân theo đó mang trà bánh lên.

Nàng ta chán nản, phẩy tay, Ngọc Diệp hiểu ý mang đến một chậu đá, rồi đứng quạt vào chậu đá.
Kim Nhiên thỏa mãn hưởng thụ làn gió mát, từ từ hưởng trà.

Nàng ta nhìn quanh nói:” Vân tần đó chuẩn bị đại tiệc cho Như Thái phi thế nào?”.
Ngọc Diệp cúi đầu tay vẫn phẩy quạt:” Hồi nương nương! Vân tần chuẩn bị rất chu toàn, nghe bảo còn định bắn pháo hoa ạ”.
“Pháo hoa sao?” Kim Nhiên nhìn Ngọc Diệp.
Một ý nghĩ thoáng chốc lướt qua trong đầu Quý phi, nàng khẽ cười thầm, lấy một mẫu bánh trên đĩa từ tốn hưởng thức.
Từ Ninh viên là nơi diễn ra thọ thần Như thái phi.

Nơi này chỉ cách Từ Ninh cung một con đường.

Thái phi có tuổi không thể đi quá xa nên việc tổ chức tại đây cũng xem là hợp lệ.
Hôm đại tiệc đến, các phi tần các cung đều tụ hợp đủ cả.

Lan Nhi và Như Uyển cũng đến, nhưng chỉ ngồi ở cuối dãy.
Lan Nhi nhìn các món ăn được bày sẵn trên bàn, chẳng buồn động đũa.

Nàng ngẫng nhị ánh trăng xanh xa xôi.

Vầng trăng mờ sáng cả bầu trời, tạo một cảm giác thê lương vô tận.
Nhưng không khí bên trong đình lại không thế.

Có lẽ cảm giác thê lương ấy chỉ mỗi Lan Nhi cảm thấy mà thôi.

Chẳng qua lòng nàng không vui dẫn đến vạn vật quanh nành cũng vì thế mà trở nên ảm đạm, u sầu mà thôi.
Như thái phi ngồi tại chính tọa, bà nhìn thức ăn trên bàn gật đầu hài lòng:” Tuyết Liên! Hôm nay con làm tốt lắm, ta đã sống đến từng tuổi này, hôm nay cũng xem như là một ngày vui nhất của ta”.
Vân tần nghe vậy đứng lên, cười dịu dàng, nâng chung rượu lên nói:” Là thái phi dạy dỗ thần thiếp chu toàn, nên thiếp mới có thể chuẩn bị chu toàn như hôm nay”.
Kim Nhiên không nói gì, cụp mắt xuống lặng lẽ ăn thức ăn.

Như thái phi nhìn quanh, chân mài kẻ mảnh của bà chau lại nói:” Hoàng Đế không đến sao?”.
Vân tần hướng mắt về phía Kim Nhiên, bởi chính nàng ta cũng không biết tại sao Hoàng Đế vẫn chưa đến.
Lan Nhi thấy không khí cũng không mấy vui vẻ, lặng lẽ lẻn đi dạo một vòng.
Đây là lần đầu nàng đến Từ Ninh viên, tuy chỉ là một hoa viên nhỏ.

Không to và tráng lệ như Ngự Hoa viên, nhưng nếu so sánh thì cũng là một chín một mười.
Ban đêm, chỉ mình nàng cầm theo đèn lồng đỏ, len lõi qua từng hàng cây.

Nàng dừng chân tại một góc Hoa viên.

Ngẫng nhìn ánh trăng xa xăm, nàng cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.

Lan Nhi bây giờ như một đóa bồ công anh, chỉ cần một cơn gió thôi tất cả đều bay đi mất, chẳng còn gì, chẳng còn gì.

Nàng đưa tay chỉnh lại trang sức trên điền tử, cánh tay nàng từ từ buông xuống, vuốn theo bên thái dương, qua đến mang tai.
Lan Nhi giật mình, hoa tai nàng đeo đã bị rơi mất.

Nàng lay hoay đi tìm khắp nơi.
Hoàng Đế cũng đến Từ Ninh viên, hẳn sải bước không dài không ngắn, thái giám đi trước soi đèn.

Một vật lấp láng dưới mặt đất làm thu hút ánh nhìn của Hoàng Đế.
Tên tiểu thái giám đi trước suýt nữa thì giẫm phải, may mà có Hoàng Đế ngăn lại.
Hắn cúi người nhặt lên, là một chiếc hoa tai bằng ngọc trai.

Là một chiếc hoa tai tầm thường, nhưng lại toát lên vẻ đoan trang.

Lan Nhi cùng lúc cũng đến đây.
Nàng chỉ cúi người tìm hoa tai, không để ý đến đám người trước mặt.

Lan Nhi va vào một bóng người cao to, nàng bị dọa sợ lùi về sau.
Lan Nhi trộm nhìn người ấy, hắn mặc y phục màu vàng, bên trên thêu rồng.

Nàng tự biết bản thân đã đụng phải Hoàng Đế, liền lặp tức quỳ xuống xin tội.
Hoàng Đế nhìn dáng vẻ co rúm của nàng, trông có chút ngốc nghếch, buồn cười:” Ngươi là ai? Đang làm gì ở đây?”.
Lan Nhi cúi mặt nhẹ đáp:” Tần thiếp là Trữ Tú cung Lan Quý nhân, tần thiếp bị rơi mất một bên hoa tai, nên đến đây tìm”.
Hắn tiến đến, đưa cho Lan Nhi vật đang cầm trên tay nói:” Là cái này đúng không”.
Lan Nhi ngẫng mặt lên nhìn, lộ ra vẻ đẹp thanh tú, kiều diễm trên gương mặt nàng.

Lan Nhi đưa hai tay nhận lấy chiếc hoa tai, định rời đi.
Hoàng Đế lần đầu gặp nàng, hắn có chút lưu luyến, gọi nàng lại:” Lan Quý nhân!”.
Lan Nhi hoảng sợ tiến đến quỳ trước Hoàng Đế:” Không biết Vạn Tuế gia gọi thiếp có việc gì sai bảo?”.
Hoàng Đế nâng cằm nàng lên, nàng giương mắt nhìn hắn.

Hoàng Đế không giống nàng tưởng tượng, hắn cũng không khác gì với người thường, nhưng nói là tầm thường thì thật bất kính.

Và cũng không xứng, vì so với các trang nam tử nàng từng gặp thì Hoàng Đế là người mà nàng thấy đẹp nhất.
Trái tim nhỏ bé giữa lòng ngực đập loạn nhịp, nàng ngượng ngùng đưa mắt sang hướng khác.

Hai má nàng đỏ ửng lên, trông lại thêm xinh xắn, đáng yêu.
Hoàng Đế bị vẻ đẹp ấy động lòng, hỏi:” Nàng tên là gì?”.
” Tần thiếp là Lan Nhi, Diệp Hách Na Lạp Lan Nhi”, nghe đến Diệp Hách Na Lạp, Hoàng Đế có chút thất vọng, thấy long nhan biến sắc, Lan Nhi nói tiếp:” Kì thật tổ tiên tần thiếp là Khách Sơn, suy cho cùng không liên quan đến tộc Diệp Hách Na Lạp”.
Hoàng Đế nghe vậy mỉm cười, nắm lấy tay nàng:” Vậy cùng trẫm đến tiệc thọ thần nhé”.
Lan Nhi ngượng ngùng “dạ” một tiếng.

Hoàng Đế chợt nhớ ra một việc, khi đã đến cận đình, hắn khẽ vào tai Lan Nhi:” Trẫm chợt nhớ đến đã ban lệnh cấm túc nàng, nếu để họ nhìn thấy lại trách nàng thất đức, nàng lẻn vào đi, trẫm sẽ vào sau”.

Lan Nhi nghe theo lẻn vào trong.
Hoàng Đế bước vào, các phi tần liền lập tức quỳ xuống hành lễ, cùng lúc đấy Lan Nhi cũng vừa vào vội quỳ xuống hành lễ.

Hoàng Đế đưa mắt thoáng nhìn nàng một lát rồi ngồi xuống long vị:” Trẫm bận việc triều chính, nên đến muộn, mong Như thái phi thứ lỗi”.
Như Thái phi cười đáp:” Ấy ấy! Người nào làm sai chuyện gì, đến cũng đến rồi.

Nào chúng ta dùng bữa”.
Lan Nhi nhìn vào thức ăn trên bàn, tùy ý gắp một món ăn.

Nụ cười không giấu được trên gương mặt nàng.
Nàng đã gửi trái tim nhỏ bé cho nam tử đang ngồi trên long vị kia rồi.
…•…
…Hết Tập 7….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.