Tâm Lý Học

Chương 44: C44: 44. Tâm Lý Những Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (16)



hương16: ĐẾN GẦN VỚI KẺ SÁT NHÂN

Người ta cho rằng nguồn thông tin tốt nhất để hiểu về một kẻ sát nhân thì hãy đặt mình vào chính kẻ sát nhân đó, nhưng vì những người bị tâm thần luôn tự cô lập mình , do vậy “những lời tự thú” của chúng đã bị làm lệch đi, và những tên sát nhân tâm thần thường bị hoang tưởng. Thêm nữa, tất cả mọi người đều có những điều mà mình không thể biết hết được. Lời thú tội của Unabomber Ted Kaczynski không cho thấy phong cách của hắn được thể hiện trong bài viết chống lại “bản Tuyên Ngôn” khi hắn xuất bản trên Bưu điện Washington vào năm 1995,nhưng anh trai và chị ruột hắn đã nhận ra sự giống nhau trong những quan điểm và phong cách viết. Vì vậy, sau 16 vụ đánh bom từ năm 1978 đến năm 1995, đã làm thiệt mạng 3 người, làm bị thương 23 người khác, mới xác định được hắn. Có vẻ hợp lý khi giả định rằng những người thân thuộc gần gũi với những kẻ sát nhân thường có nhiều thông tin về họ hơn là những luật sư bào chữa. Nếu như vậy, chúng ta có thể tiến hành khảo sát thêm ở 3 góc độ: gia đình, các mối quan hệ (bạn bè, người yêu, đồng nghiệp, hoặc các đối tác), và người sống sót. Hãy cùng theo dõi một vài người nói gì về những kẻ giết người hàng loạt được trình bày chi tiết ở các trường hợp trong cuốn sách này:

NHỮNG NGƯỜI THÂN CỦA KẺ SÁT NHÂN

Nhiều kẻ giết người hàng loạt đã từng kết hôn hoặc có những mối quan hệ xác định khi họ giết người. Một số đàn ông đã có con thường được đánh giá là người cha tốt, mặc dù kẻ sát nhân là phụ nữ có xu hướng giết chính đứa con của mình hoặc những thành viên khác trong gia đình. Sau khi những tên quỷ đội lốt người này bị bắt, gia đình họ thường sống thu mình lại và từ chối trả lời các phương tiện truyền thông. Rất ít người đã tiết lộ về việc đã sống cùng kẻ giết người máu lạnh như thế nào, ngoài việc phát biểu thay mặt họ trước tòa thì thường thấy trong khi kết án.

Thường thì gia đình sẽ nói rằng họ không hề biết rằng anh trai /cha /chị /mẹ của mình là một kẻ giết người hàng loạt, nhưng một trong số ít các thành viên trong các gia đình này đã thừa nhận là đã từng nghi ngờ trước khi bắt giữ là em gái của Edmund Kemper, Allyn. Cô đã làm chứng trong suốt phiên tòa xử anh trai mình rằng khi cô đọc về thông tin một nạn nhân ở Santa Cruz bị chặt đầu, cô đã nhớ lại cách mà anh trai cô đã từng chặt đầu con mèo của gia đình , cũng như cách mà anh trai cô đã làm với con búp bê của mình. Cô đã đương đầu với người anh cao 6 feet 9, người đã phủ nhận là kẻ giết người hàng loạt ở Santa Cruz. Cô cho biết anh cô đã rất kích động khi bị mẹ, bà Clarnell Kemper, tra hỏi về vụ giết người. Và sau cùng, anh ta đã giết chính ông bà nội của mình khi mới 15 tuổi, đúng như những gì mà Clarnell đã từng cảnh báo cho chồng trước của mình trước khi vụ việc xảy ra. Nhưng sau khi bị kết án một cách nhanh chóng về tội giết người,chính nhờ sự can thiệp của bà, hắn đã cố gắng tìm mọi cách được ra khỏi cơ sở giam giữ trẻ vị thành niên sớm, để rồi sau đó là cái chết thương tâm của chín Clarnell-người mẹ và cũng chính là nạn nhân cuối cùng của hắn.

Allyn hy vọng sẽ hỗ trợ biện hộ cho tình trạng điên rồ của Kemper bằng cách mô tả một số hành vi khác thường của y. Trong thời gian vụ án giết người của hắn chưa được chú ý, cô đã đến chơi ở căn hộ của hắn và đã vô cùng ám ảnh bởi bộ sưu tập súng cùng và còng tay của anh trai mình. Cô cũng nhớ lại thời thơ ấu, một trong những trò chơi của anh trai mình gồm có việc dàn dựng việc thi hành án tử hình chính anh ấy. Anh ta yêu cầu cô dẫn vào một chiếc ghế, bịt mắt hắn lại, và kéo “đòn bẩy”. Sau đó, anh ta sẽ quằn quại như thể bị hành hình bởi chất khí nào đó rồi giả vờ “chết”. Một sự cố mà cô nhớ là lần cố gắng trêu chọc anh trai mình để anh ta hôn một giáo viên, Anh trai cô đã phản kích lại rằng nếu như anh ta muốn hôn một người phụ nữ, thì việc đầu tiên anh ta sẽ làm là giết chết người đó trước.

Tại phiên tòa xét xử tên giết người Harrison “Marty” Graham, người đã từng sống trong một căn hộ ở Philadelphia với 12 xác chết là gái mại dâm, hai trong số những người bạn gái cũ của mình và mẹ nuôi của hắn đã cung cấp mọi thông tin chi tiết về quá trình phát triển, tính cách và thủ đoạn phạm tội của hắn.

Một phụ nữ tên là Paula đã từng sống với Graham trong ba năm nói rằng trong khi quan hệ tình dục, hắn thường đặt tay quanh cổ họng của cô và siết chặt. Trong một vài lần, cô đã tưởng như là hắn sẽ giết chết cô. Hắn ta còn nói hắn đã giết Robin DeShazor, một trong những người bạn gái cũ, bởi vì hắn ta rất tức giận khi cô hẹn hò với người đàn ông khác, hắn đe dọa Paula sẽ bị như vậy nếu cô làm điều tương tự, đôi khi hắn đẩy cô vào căn hộ, vung dao về phía cô hoặc cưỡng hiếp khi cô đang bị say ma túy. Cô cũng nhớ lại rằng hắn thừa nhận đã từng quan hệ với xác chết. Paula cũng đã đến thăm Graham sau khi cô chuyển ra ngoài và thường ngửi thấy mùi hôi thối phát ra từ căn phòng ngủ họ từng sử dụng trước kia. Cô cho biết, hắn

ói với cô đó chỉ mùi hôi phát ra từ xô nước tiểu và cảnh báo cô đừng bao giờ vào xem xét trong căn phòng đó.

Mary Hogan cũng đã từng sống chung với Graham, và cô cho biết họ quan hệ tình dục
bốn hoặc năm lần một ngày. Hắn ta cũng cố siết cổ cô, và cô đã nhìn thấy thi thể DeShazor đang bị phân hủy ở trên mái nhà bên ngoài căn hộ. Để có thể ra ngoài với đồ dùng cá nhân của mình, cô đã phải tìm đến sự hỗ trợ của của cảnh sát, bởi vì Graham đã đe dọa sẽ giết cô bằng rựa và đã khóa cửa từ bên trong căn hộ. (Cảnh sát dường như không nhìn thấy bất cứ thi thể nào trên mái nhà tại thời điểm đó.)

Nhân chứng đầu tiên trong vụ án của Graham là mẹ nuôi cũ của hắn ta, Wilhelmina Williams, người đã nuôi anh từ lúc hai tuổi đến bảy tuổi. Williams cho biết, Graham trước đây một đứa bé “chậm phát triển”, về cơ bản không có khả năng tự chăm sóc bản thân mình. Cô chưa bao giờ thấy anh học đọc và viết. Mẹ của Graham cũng làm sáng tỏ thông tin này khi bà nói rằng con trai mình dường như không thể học bất cứ điều gì. Không giống như những đứa trẻ khác của bà đã nuôi dưỡng, Graham không thể phân biệt được đúng và sai. Hắn ta cũng chính là một đại ca và đầu trò trong việc gây rối trong trường học, và thường hay gặp nhiều cơn ác mộng.

THẾ GIỚI CỦA KẺ SÁT NHÂN

Dù là chỉ làm chứng với vai trò họ hàng, nhưng đứng trước sự soi mói của truyền thông, họ thường muốn thay tên đổi họ và lẩn tránh. Một chương trình trò chuyện tìm kiếm thành viên trong gia đình để phỏng vấn tên là truy bắt kẻ giết người hàng loạt có biệt danh là BTK, tên thật là Dennis Rader, nhanh chóng nhận ra những khó khăn khi tìm những người thân, ngay cả khi để họ một mình nói chuyện. Chương trình đã bị loại bỏ.

Tuy nhiên vẫn có một số người nỗ lực mô tả đời sống cá nhân của kẻ sát nhân, đặc biệt là thời niên thiếu với hy vọng hiểu được điều gì đó về con người, bản thân và gia đình họ. Người đã viết ra cuốn hồi ký được coi là chi tiết nhất khi ở gần kẻ giết người hàng loạt trong thời gian hoạt động của hắn chính là ông Lionel Dahmer, cha của Jeffrey Dahmer- một kẻ chuyên ăn thịt người và thích sống với tử thi. Bởi vì cuốn sách của ông ta mô tả quá rõ ràng những điều chúng ta sẽ kết luận, tôi sẽ để dành những sự mô tả của ông Dahmer cho chương sau.

Tôi sẽ thay vào đó một bức chân dung vô cùng chi tiết về một kẻ sát nhân trong quá trình trưởng thành, do người em út của Gary Gilmore tên là Mikal, cũng là người tiếp cận với 2 vụ giết người của anh trai mình bằng cách lý giải cấu trúc của gia đình anh ta. Như đã đề cập trong chương 11, vào ngày 19 và 20 tháng 7 năm 1976, Gary Gilmore đã bắn chết 2 thanh niên ở Utah, nhưng chỉ bị phạt tù 2 tháng. Hắn không kiếm đủ tiền để mua những thứ mình muốn. Hắn ta là người rất nóng nảy, không thích ứng với xã hội, giận dữ, và nhiều năm điều trị thuốc. Hắn ta là một trong những kẻ sát nhân thực hiện hành vi mà không cần nghĩ đến những lý do cụ thể, Mikal cũng thắc mắc về chuyện dường như Gary rất ít tắm, do đó trong cuốn sách Shot in Heart ( bắn vào tâm) anh ta đã phân tích gia đình của họ và một trong những những câu chuyện văn chương và truyền cảm sâu sắc nhất về những điều kiện đã tác động cho một đứa bé ngọt ngào và tài năng trở thành một tên sát nhân.

Các chàng trai của nhà Gilmore đã lớn lên trong một gia đình hoang tưởng và bị chối bỏ, cùng với tình trạng ngược đãi thường xuyên bởi người cha nghiện rượu và cũng là một kẻ chuyên lừa đảo, Frank Gilmore Sr. Hắn cưới Bessie trong một ý thích thoáng qua, trong khi hắn đã có nhiều người vợ và nhiều gia đình trước đó, hắn cũng không chăm sóc hay hỗ trợ bất kỳ ai. Frank và Bessie có một con trai, Frank Jr., và sau đó đổi tên là Gary trong lúc họ đang lang thang Texas dưới biệt danh “Coffman” nhằm tránh bị bắt do những hành vi lừa đảo phạm pháp của Frank. Frank làm lễ rửa tội cho đứa con thứ 2 là Faye Robert Coffman, điều mà Bessie không chính thức thay đổi thành Gary, và khi Gary nhìn thấy tên gốc trên giấy khai sinh, anh ta tin rằng sự tồn tại của anh ta là bất hợp pháp và bị chối bỏ bởi người cha của mình.

Frank Sr. có những bí mật đen tối, và bản thân Bessie là một người theo đạo Mormon bị bỏ rơi. Do đó họ dường như bám vào nhau để thoát khỏi thực tế cuộc sống mang nhiều tổn thương. Bởi vì Frank khao khát sự tự do, ông ta thường biến mất trong một khoảng thời gian dài. Bessie thì lại không cho phép lũ trẻ chạm và ôm cô ta. Sống với bậc sinh thành như vậy, làm cho lũ trẻ thiếu hụt cảm xúc trong cuộc sống của chúng. Vì Bessie mong muốn sự an toàn, cô đã thuyết phục Frank sống ở Portland, Orregon, và mở một doanh nghiệp hợp pháp. Ông ta thực sự đã thành công ở đó và gia đình họ đã ổn định trong một khoảng thời gian.

Do Frank ngập trong bia rượu, ông ta thường có những cơn thịnh nộ khủng khiếp. Ông ta dùng roi đánh những đứa trẻ một cách tàn nhẫn. Những đứa trẻ nhanh chóng nhận ra dù bất kể chúng nói hay làm gì, đơn giản là người cha muốn bạo hành chúng, dù cho chúng luôn nói chúng thương ông. Mikal tin rằng Gary đã phải nhận lấy sự giận dữ của cha mình bởi vì hắn ta làm gợi nhớ rất rõ những thất bại của chính ông. Có một lần, Gary đã bị bỏ rơi ở ghế đá công viên trong khi cha của hắn đi lừa đảo người khác, và hắn đã ở trại trẻ mồ côi vài ngày. Những chuyện này đã để lại các vết sẹo tình cảm và đến khi trưởng thành, Gary lúc nào cũng giận dữ. Hắn khinh bỉ quyền của người khác và phản kháng lại bằng cách ăn cắp xe hơi. Cả cha lẫn mẹ hắn đều nhắm mắt làm ngơ trước các vấn đề của hắn. Không có sự tôn trọng luật lệ, Frank thà lừa dối hệ thống pháp luật nhằm thoát tội cho những đứa trẻ hơn là để cho chúng nhận ra hậu quả của những hành động của chúng đã thực hiện.

Thêm nữa và dường như có ảnh hưởng, là Bessie có sự mê tín sâu sắc về Gary mà nguồn gốc xuất hiện là trong thời thơ ấu của cô ta. Cô ta tin rằng thông qua bảng gọi hồn Ouija, cô đã triệu hồi một con quỷ bám vào gia đình cô ta. Khi một trong những chị em của cô ta bị giết và một số người khác bị liệt trong một tai nạn, cô ta càng chắc chắn là do ma quỷ. Sau đó cô kết hôn với Frank và phát hiện ra mẹ Frank, Fay, là một bà đồng. Một hôm khi ở nhà của Fay, Bessie đã học được có một cách đặc biệt để liên hệ với linh hồn của một người đàn ông nghi là vì bị giết. Sau buổi lễ, cô ta thấy Fay trong trình trạng kiệt quệ và sợ hãi. Trong đêm hôm đó, theo lời kể của cô ta, Bessie đã thức dậy nhìn thấy khuôn mặt của một người tàn bạo ghê rợn. Fay hét lên kêu cô ta ra ngay, rồi cô ta chạy đến phòng của Gary. Tại đó cô ta cho rằng đã nhìn thấy bóng ma quỷ nghiêng về con trai mình, nhìn chằm chằm vào mắt nó. Cô ta ôm các đứa trẻ và rời khỏi căn nhà. Fay chết ngay sau đó và Gary trở nên hoảng sợ, có những cơn ác mộng ghê rợn bị chặt đầu- và những cơn ác mộng đó đã theo đuổi hắn trong phần đời còn lại. Bessie đổ lỗi cho con quỷ.

Cô ta tin rằng Gary trở thành nạn nhân vì hắn ta bị trêu chọc. Cô ta đánh dấu cái đêm ở nhà Fay là một bước ngoặt của Gary, bởi vì cuộc đời của hắn về sau đầy những giận dữ, năng lượng ác độc mà dường như hướng vào sự tự hủy diệt. Không biết là do chịu ảnh hưởng từ người mẹ hay vị bị ngược đãi trong gia đình, Gary dường như dự định kết thúc bằng cái chết trong bạo lực; nghĩa là hắn dường như mong muốn được chết. Hơn nữa, hắn ta cũng như những bé trai khác, chịu ảnh hưởng bởi một câu chuyện mà Bessie đã lặp lại thường xuyên chuyện cha của bà đã ép buộc bà xem một vụ treo cổ thế nào. Tất cả những bé trai tin rằng chúng đã thực sự chứng kiến vụ việc và gây ấn tượng mạnh mẽ cho chúng.

Nhưng sau đó, Mikal, người đã bị tổn thương sâu sắc do mẹ của anh ta, đã nghiên cứu sự kiện trong hồ sơ ở Utah và nhận ra cô ta không thể nào chứng kiến những điều như vậy. Cô ta đã tự mình bịa ra chúng, và sự giả dối kinh khủng này đã tác động cuộc sống của tất cả bọn họ. Mikal kết luận rằng những điều giả dối mà mẹ anh bịa đặt là do những chấn động tâm lý sâu sắc không thể nói ra cho các con mình, dường như Bessie muốn họ xóa đi sự tồn tại của chính bản thân mình. Thực tế là, một Gilmore đã bị sát hại, một bị hành hình, một rơi vào tình trạng tâm lý hoảng loạn … và một Mikal đã trở thành một nhà văn- bất cứ điều gì như là một sự tẩy xóa.

Chân dung đầy sắc sảo về Gary của ông đã cho thấy từ một người đàn ông trẻ thông mình và tài năng đã bị bỏ bê, thờ ơ, giận dữ, lạm dụng, xu hướng phạm tội và không có khả năng vượt qua lịch sử tâm lý tâm thần của gia đình. Ngay cả khi hắn được cho một cơ hội thứ 2 ( hơn 1 lần), hắn dường như không thể tạo ra một kết quả tốt. Hắn ta thậm chí đã một lần được cho tại ngoại để học nghệ thuật vì hắn có tài thiên bẩm, nhưng thay vào đó hắn say xỉn và gây ra một vụ cướp có vũ trang và khiến phải hắn quay lại sau song sắt. Sự hung hăn của Gary đối với người khác có thể dễ dàng được coi như một hình thức tự hủy diệt.

Sự tìm tòi giải thích của Mikal chỉ ra sự lạm dụng, hỗn loạn, chăm sóc không tốt và những khó khăn chung đã gây ra. Những điều này càng trầm trọng hơn khi Gary dành trải qua phần lớn thời gian ở trong giáo dưỡng và nhà tù. Hắn không có những tấm gương tốt từ bậc cha mẹ hay phạm nhân một cách rõ ràng để phát triển các kỹ năng hòa nhập xã hội. Trong khi các nguyên nhân về bạo lực không được xác định một cách rõ ràng trong bất kỳ một trường hợp đơn lẻ nào. Bức chân dung kĩ lưỡng của Mikal về một gia đình đã cung cấp một trong nhiều lý do để coi trọng những ảnh hưởng của tình trạng bị lạm dụng sớm từ sự bất ổn trong một gia đình khắc nghiệt.

KẺ LẠ MẶT

Vào năm 1980, Ann Rule đã xuất bản quyển sách “Kẻ lạ mặt ngay cạnh tôi “, viết về một người đàn ông đã làm việc cùng cô ấy ở Trung tâm Cấp cứu Seattle. Tên anh ấy là Ted Bundy. Bundy là một sinh viên tại chức còn Rule thì tình nguyện tham gia công tác. Khi cô gặp Bundy lúc ấy anh ta là một chàng trai 24 tuổi với vẻ ngoài gọn gàng, sạch sẽ kèm theo một nụ cười niềm nở thường trực. Anh ấy học giữa những tiếng kêu gọi mà vẫn đạt được thành tích tốt trong chuyên ngành tâm lý học của mình, không những thế, Bundy còn có mong muốn được học tại trường luật. Ngày từ lần đầu gặp nhau, Rule đã có thiện cảm với anh ấy và cô nói họ đã là một đội ăn ý.

“Đến hôm nay tôi vẫn có thể hình dung được anh ấy… hình dung được anh ấy khom người để lấy điện thoại, tiếp chuyện bằng một giọng nói đều đều, đầy an ủi, rồi nhìn tôi, nhún vai và cười niềm nở. Tôi có thể cảm nhận được… sự kiên nhẫn vô hạn và sự quan tâm trong giọng của anh ấy… Anh ấy không bao giờ lỗ mãng, không bao giờ hấp tấp “.

Bất cứ khi nào được nghỉ, họ đều nói chuyện hàng giờ liền với nhau trong trung tâm. Rule thấy rằng Bundy hoàn toàn tập trung vào những gì cô ấy nói, ” Bạn có thể nói với Ted những thứ mà bạn không thể nói với người khác “. Vì cô rất thích anh ấy và thấy rằng anh ấy thật sự chu đáo, khi sau này Bundy nói với cô rằng hắn vô tội trong những cáo buộc giết người của hắn, cô ấy đã tin lời hắn trong một thời gian dài đến nỗi cô không nghĩ là mình có thể tin được đến như vậy.

Sau khi vài người phụ nữ mất tích ở Colorado và Utah, và Bundy đã bị bắt vì tội bắt cóc một trong những người đã nói chuyện với anh ấy qua đường dây tư vấn, một cuộc điều tra đã được tiến hành nhằm xác định sự liên quan giữa các cô gái bị mất tích ở Tây Bắc nước Mỹ, đó chính là khi Rule liên lạc với Bundy lần nữa. Vào tháng 9 năm 1975, hắn gọi để báo cho cô rằng hắn là một nghi phạm và trấn an cô rằng hắn không hề liên quan đến những vụ án mạng ấy. Hắn mong được sự ủng hộ của cô, và khi hắn đã bị kết tội bắt cóc, hắn vẫn tiếp tục liên lạc với cô ấy.

Trong lúc đợi phiên tòa xét xử về tội giết người ở Colorado, Bundy đã trốn thoát, bị bắt lại, và trốn thoát lần nữa, xuất hiện ở Tallahassee, Florida. Tại đó, hắn đã bị bắt vì vi phạm luật giao thông không lâu sau bị cáo buộc về ba tội giết người. Hắn đã nói chuyện với Rule trước phiên tòa sắp diễn ra vào năm 1979, cô ấy đã hoài nghi về vụ bắt giữ trước đó và đã có ý đồng ý giúp đỡ hắn, nhưng vào lúc này, cô ấy nghĩ rằng thế là quá nhiều cho một trường hợp ngẫu nhiên khi mà hắn đều ở đó khi các cô gái bị sát hại. Cô ấy nghĩ nhất định phải có một vài lời buộc tội trong số chúng là đúng.

Đối mặt với việc lựa chọn tham gia phiên tòa với tư cách là một người bạn hoặc người báo tin, cô ấy quyết định tham gia với tư cách là người báo tin. Tuy nhiên, trong suốt thủ tục tố tụng, Bundy luôn nhìn cô ấy như thể hắn muốn chắc chắn có được sự ủng hộ của cô. Rule hồi tưởng lại cái cách hắn nhìn cô sau đó, cách hắn nhún vai, và cách hắn không quan tâm đến mọi thứ xung quanh như thể hắn không liên quan đến phiên tòa hơn cả cô. Cô ấy thấy việc đó rất khó chịu, đặc biệt là khi nghĩ lại nó. Thời điểm khó khăn nhất mà cô đã phải trải qua chính là khi xem bằng chứng về vết cắn được đưa ra. Vết bầm để lại trên một nạn nhân đủ rõ ràng để đối chứng với khuôn răng của Bundy.

Điều đó làm cho Rule có tí nghi ngờ về kẻ đã giết cô gái trẻ ấy. Đột nhiên một nhân chứng đã chỉ thẳng mặt Bundy nói rằng chính hắn là người đàn ông mà cô ấy đã thấy trong kí túc xá nữ, nơi mà hai cô bạn của cô ấy bị giết. Ngay khi Rule nhận ra rằng cô ấy đã từng rất thân với người mà đã giết nhiều cô gái trẻ, cô liền chạy vào nhà vệ sinh nữ và nôn. Đó là một dạng phản ứng tâm sinh lý, và nó đã dạy cô ấy bài học về việc một tên tâm thần cẩn thận và thông minh như Bundy có thể làm được những gì.

Sau phiên tòa, Bundy bị tuyên ba án tử hình, Rule thì bắt đầu viết sách về vụ án. Khi hắn đọc được nó, Bundy không đồng ý về kết quả vụ án, hắn cho rằng cô đã không nói thật. Nhưng Rule đã khai báo đúng như những gì cô thấy. Những gì Rule đã trải qua đã ám ảnh cô, cô thấy bản thân bị lừa một cách quá dễ dàng. Nhưng câu chuyện của cô ấy đã cung cấp một bức tranh chân dung về một người làm bạn với một kẻ giết người trong một thời gian dài và không hề nhận ra dấu hiệu về mảng tối của hắn, thậm chí còn có thể trở thành người tình mà không hề biết hắn đang làm gì khi vắng mặt.

MỐI QUAN HỆ NGUY HIỂM

Sau khi giết chết hai người là Carswell Carr và con gái 15 tuổi, vào mùng 7/11/1974 tại nhà của họ ở Georgia, tên giết người Paul John Knowles đã thay đồ và xe của Carr đi dự lễ Inn ở Atlanta, Georgia. Cùng lúc đó, nhà báo người Anh Sandy Fawkes tới quán bar của một khách sạn để uống rượu. Họ ăn tối, khiêu vũ rồi ngủ với nhau.

Fawkes mô tả rằng Knowles cần phải tự kích thích thì mới quan hệ tình dục được và bản thân hắn cũng hiểu vấn đề của mình. Cô cảm nhận thấy hắn muốn được yêu, và dù cô thấy vài điểm lạ lùng nhưng hắn chứng tỏ mình có thể làm cô thỏa mãn nên cô vẫn ở với hắn vài ngày. Hắn rất nhạy cảm, chu đáo, mang lại cho người khác cảm giác được bảo vệ, nhẹ nhàng đi vào cuộc sống của cô. Mặc dù khá nhạy cảm, nhưng cô vẫn để mọi thứ diễn ra. Khi hắn là một người lạ, và mọi người vẫn thường hay cảnh báo về những người lạ như thế, Fawkes thình thoảng cũng đùa với rằng Knowles, người mà cô biết ví như là Lester Daryl Golden,có thể là kẻ giết người. Trông có vẻ chẳng buồn cười tí nào khi một buổi sáng thức dậy, hắn vẫn ngủ và nhìn thấy đôi môi của hắn cong như biểu cảm của một con vật bị dồn đến đường cùng, điều đó làm cô sợ.

Fawkles cũng gặp rắc rối khi họ đi du lịch với nhau và ở St. Augustine, hắn muốn tìm phòng tra tấn trong một lâu đài cổ. Trong dịp khác, cô thấy hắn xé bài báo khi cho rằng vụ giết Carr và con gái có thể liên quan đến ba vụ khác. Hắn nhanh chóng giấu sơ hở của mình, và lấp liếm bằng cách bảo rằng hắn có bạn bè sống trong khu vực đó. Hắn tỏ ra cẩn trọng, nhưng đều tỏ ra hứng thú khi bàn về chuyện kinh doanh và niềm tin vào Chúa của mình. Hắn cũng tin vào số phận, và nói với cô rằng hắn sẽ chết trong năm nay. (Trước đó, chúng ta đã thảo luận đầy đủ hơn về niềm tin của hắn khi cho rằng mình đặc biệt).

Một thời gian ngắn sau khi chia tay từ Gloden, Fawkes tìm cách né tránh hắn. Hắn liên lạc với vài người cô quen biết nhưng họ đều từ chối. Ngày hôm sau, hắn tìm cách cưỡng hiếp một người phụ nữ nhưng cô này đã trốn thoát và báo cảnh sát. Họ tiến hành vây bắt nhưng hắn đe dọa sẽ bắn con tin bằng khẩu súng ngắn. Sau đó hắn tẩu thoát, một con tin sống sót trong khi hai người còn lại đã chết.

Các thám tử đã tra hỏi thêm Fawkes để tìm ra những gì cô ta đã biết về Paul John Knowles, một nghi phạm giết người hàng loạt. Cô ta rất ngạc nhiên về những gì họ nói. Knowles di chuyển từng bang này sang bang khác, chủ yếu ở miền Nam. Nhật ký ghi âm của hắn đã đề cập đến 16 vụ giết người ở 8 tỉnh, một số thì vì tình dục, một số vì vật chất, một số khác thì thích sự tai tiếng. Hắn tự so sánh bản thân mình với tên cướp ngân hàng John Dillinger, rằng một ngày hắn cũng sẽ nổi tiếng như vậy.

Fawkes tự nhủ, tại sao Knowles không giết cô, thực sự không có chuyện gì đã xảy ra, thậm chí họ đã rất vui vẻ và hắn còn làm cô thỏa mãn. Có thể hắn tìm kiếm sự nổi tiếng vì cô là nhà báo, cô có thể làm cho câu chuyện của hắn thi vị hơn. Dù thế nào, Knowles khi ở đỉnh của trò chơi đầy mấu của hắn, Fawkes không hề thấy điều gì khác hơn một gã bình thường hay khó chịu. Do đó, khi hắn đề nghị cô nên viết một cuốn sách về hắn, cô không thể tưởng tượng nổi điều gì khiến hắn nghĩ mình đặc biệt.

NGƯỜI SỐNG SÓT

Theo những nguồn thông tin đáng tin cậy đã được thu nhận, những tên quỷ đội lốt người là người trông rất thân thiện trong khi chúng lại sự tấn công một cách bí ẩn.

Những người sống sót đã miêu tả chính xác cách thức chúng tiếp cận, những việc chúng làm và hình dáng của những kẻ sát nhân. Có rất nhiều người sống sót và nhiều người trong số họ trở thành nhân chứng trong việc khỏi tố những kẻ giết người.

Bốn trong số năm phụ nữ bị Ted Bund tấn công ở Utah đã chết. Carol DaRonch 19 tuổi, người đã tìm cách trốn thoát và câu chuyện của cô đã cho thấy cách hắn tiếp cận nạn nhân diễn ra như thế nào. Carol kể lại rằng, hắn giới thiệu mình như thể là “viên chức Roseland”, một nhân viên cảnh sát văn phòng, và nói rằng chiếc xe mà cô đã đậu bên ngoài cửa hàng Sears ở Murray, bang Utal đang bị đánh cắp. Có điều lạ là người hắn có mùi rượu và mái tóc đen được chải ngược bóng bẩy. Carol đã kiểm tra chiếc xe nhưng không thấy bất cứ điều gì bất ổn. Mặc dù trước đó Carol được yêu cầu xuất trình thẻ căn cước nhưng Bunny vẫn yêu cầu Carol hãy đi cùng với hắn đến một trạm biến áp gần đó và cô ấy đồng ý. Có một vật gì đó lóe sáng trong ví của hắn nhưng Carol không nhìn thấy rõ, hắn dẫn cô đến phía sau một tòa nhà nơi mà hắn bảo đó là trạm biến áp( đó là một tiệm giặt tự động ) và bắt buộc cô lên xe. Carol cảm thấy rất lạ, hắn lái một chiếc xe Volkswagen Beetle bị lõm và rất bẩn vì thế cô đã từ chối khi hắn muốn thắt dây an toàn cho cô. Họ lái xe một lúc thì bất ngờ “viên chức Roseland” tấp vào lề và còng tay cô.

DaRonch cố gắng vùng vẫy để cho tên bắt cóc không thể thực hiện được điều đó. Nhưng hắn có súng và đe dọa sẽ bắn ngay vào đầu cô nếu cứ cố gắng kháng cự nhưng cô vẫn tiếp tục và cửa bên cạnh ghế phụ chợt mở ra. Bundy nhào đến với một cái đòn bẩy lốp xe bằng sắt trên tay, DaRonch tìm mọi cách có thể để ngăn cản hắn,la hét và chạy ra khỏi xe. Dù không mang giày nhưng cô chạy rất nhanh xuống ra đường, vẫy một chiếc xe để chạy trốn. Bundy lái xe bỏ đi. Một cặp vợ chồng đã đưa cô đến cảnh sát, và khi cô đang trình báo sự việc thì lúc này Bunny đã tấn công một phụ nữ khác cách đó chỉ 20 dặm. DaRonch nói với cảnh sát rằng hắn có vẻ rất học thức và thân thiện, hắn không làm việc gì quá khác thường để khiến cho cô phải cảnh giác với hắn. Và mới vừa đây thôi, hắn đã có ý định giết cô.

Bundy nổi tiếng bởi cách thức hắn tiếp cận nạn nhân, nhìn chung hắn sẽ giả vờ như đang tuyệt vọng và hoảng sợ để nạn nhân không cảnh giác. Tuy nhiên, hắn thay đổi hoàn toàn khi trở thành kẻ ăn thịt người ghê rợn trong lúc phá nát hộp sọ của những người phụ nữ. Và DaRonch là người phụ nữ duy nhất sống sót để có thể miêu tả rõ về điều đó.

Một cách tiếp cận nạn nhân nữ khác được thực hiện bởi Christopher Wilder (“Hoa hậu giết người” Chương 2). Nơi mà hắn tiếp cận nạn nhân nữ đầu tiên chính là ở một trung tâm thương mại và trong khi hắn đang trên đường bỏ trốn thì các nhà thám tử chỉ có thể nghĩ hắn đã làm gì nạn nhân, như thế là chưa đủ. Nạn nhân là một cô gái 19 tuổi với mái tóc màu vàng rất dễ thương và cô đã dễ dàng bị xiêu lòng trước những lời khen của hắn. Hắn nói với cô rằng hắn là à một nhiếp ảnh gia đang đi tìm kiếm người mẫu phù hợp cho ý tưởng của mình và cô chính là người mà hắn cần tìm. Hắn sẽ trả ít nhất 25$ cho một giờ để làm người mẫu cho hắn nếu cô đồng ý theo hắn đến công viên gần đây. Hắn dường như đã tạo được sự tin tưởng ở cô bởi lẽ hắn mặc một bộ com-lê sọc nhỏ và không có vẻ phô trương. Bỏ qua sự cảnh giác cô cùng đi ra xe, nơi mà hắn sẽ cho cô xem những một cuốn tạp chí thời trang và những bức hình tuyệt đẹp trông đó chính là do hắn thực hiện. Theo bản năng của mình, cô linh cảm có gì đó không ổn ở đây, vì vậy cô cảm ơn và từ chối lời mời của hắn rồi lập tức rời đi.

Ngay lúc đó, “nhiếp ảnh gia” đấm vào bụng rồi đánh liên tiếp vào mặt, đẩy cô vào bên trong xe, nhanh chóng lái xe. Quá bất ngờ, cô không thể thở được và cố chịu đựng những cơn đau mà không thể chống cự lại. Hắn dừng xe ở một nơi hẻo lánh, cửa xe bị khóa chặt, hắn dùng băng keo quấn hai tay và bịt miệng cô lại. Tiếp tục di chuyển, đột nhiên hắn dừng xe và lôi cô vào cốp xe phía sau để tránh sự kháng cự quyết liệt từ cô. Cô bị nhốt hàng giờ liền trong cốp xe vừa chật hẹp lại tối tăm với đôi tay bị cột chặt bằng băng keo dính, do vậy mà cô không biết mình được đưa đi đến nơi nào. Cuối cùng hắn đã đến nơi mà hắn muốn ( đã qua ranh giới tiểu bang), hắn mở cốp xe, nhét cô vào một túi ngủ và mang đến một phòng trọ. Cô không thể hình dung được đây là nơi nào và hắn sẽ làm gì cô tiếp theo. Cô chỉ có thể biết rằng cô sắp chết.

Thực ra,hắn nói nếu như cô không giữ yên lặng thì hắn sẽ giết cô. Cô bị đẩy lên giường mà trên người không còn mặc quần áo, hắn nằm bên cạnh và bắt đầu thủ dâm. Hắn cạo hết lông mu trên người cô, bắt cô phải làm những hành vi kích dục trước khi hắn cưỡng hiếp cô. Ngay trong lúc hắn hành hạ cô, hắn thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn ti-vi để theo dõi các chương trình truyền hình đang trình chiếu. Một lúc sau, cô gái hoảng sợ khi thấy hắn rút ra 1 đoạn dây điện bằng đồng được nối lại với nhau, gắn vào ngón chân của cô. Hắn bật công tắc và dòng điện chạy ngang qua cơ thể cô. Chưa dùng ở đó, ông dùng keo siêu dính để dán mi mắt và làm khô chúng bằng một chiếc máy sấy. Cô chỉ quan sát hắn thông qua những khe hở qua mí mắt và cô biết rằng cô cần phải làm việc gì đó ngay lúc này nếu muốn sống sót.

Hắn dò từng kênh truyền hình cho đến khi tìm thấy một chương trình thể dục nhịp điệu, và yêu cầu cô hãy bắt chước những động tác đó trên một cái ống. Cô phải làm theo khi mà hầu như không thấy gì bởi hắn sẽ tức giận khi cô không làm theo những gì mà hắn yêu cầu. Nhận thấy sự mất cảnh giác của hắn, cô lao thẳng phòng tắm. Hắn đuổi theo tấn công, cô rất khó khăn để chống trả và khóa chặt cửa ngay khi vừa kịp vào phòng tắm. Sau một lúc la hét, đập mạnh vào tường, cô nghe có tiếng động ở bên ngoài và cửa đóng sầm lại. Mạo hiểm ra ngoài sau khi chờ hơn 30 phút ở bên trong, căn phòng lúc này hoàn toàn yên tĩnh, kẻ bắt cóc đã bỏ đi, cô ngay lập tức chạy đến phòng trực của nhà nghỉ nhờ nhân viên báo cảnh sát.

Texas, nơi mà Wilder gặp nạn nhân tiếp theo. Hắn giữ các cô gái còn sống để làm mồi nhử các nạn nhân tiếp theo. Thủ đoạn của hắn ngày càng tinh vi, hắn tiếp cận các cô gái xinh đẹp,giả danh là một người có thể giúp họ trong công việc và chính nhờ điều đó đã giúp hắn thực hiện được những hành vi : tra tấn, cưỡng hiếp và thậm chí là giết người.

Trong vụ án 10 thiếu nữ bị giết ở Tampa Bang Florida, các nạn nhân bị cưỡng hiếp chính là những người giúp cho cảnh sát truy tìm được kẻ giết người bằng cách miêu tả lại sự việc diễn ra giữa họ với kẻ giết. Vào ngày 3 tháng 11 năm 1984, Lisa McVey 19 tuổi đã bị một người đàn ông giấu xe đạp của cô vào trong bụi cây. Hắn dùng súng và dao đe dọa, bịt mắt và đẩy cô lên một chiếc xe. Lisa cầu xin hắn đừng giết cô, cô sẽ làm bất cứ điều gì mà hắn muốn. Người đàn ông này ra lệnh cô hãy cởi bỏ hết quần áo trên người và yêu cầu quan hệ tình dục bằng miệng với hắn. Lisa thực hiện và nhân lúc hắn sơ hở khi đang bịt mắt cô, Lisa đã thấy xe của hắn. Sau một lúc chạy xe, hắn đưa cô về căn hộ, nơi giam giữ các con tin. Trong 26 giờ trôi qua, hắn vuốt ve, liên tiếp cưỡng hiếp và buộc cô phải quan hệ tình dục, thậm chí hắn tắm và lau khô người cô.

Trong suốt cơn ác mộng này, Lisa cố gắng giữ đầu óc thật tỉnh táo để tìm kiếm cơ hội nhận diện được hắn nếu sau này cô được tự do. Cô đã nhìn lướt qua xe cũng như tòa nhà trét vữa trắng nơi mà họ đã leo lên mười bảy bước đỏ. Phòng bên cạnh toàn mùi thuốc khử trùng, McVey cố tình đánh rơi kẹp tóc của mình gần chiếc giường để chứng minh rằng cô đã từng đến nơi này. Lisa quyết tâm cô phải sống sót mặc cho chuyện gì cô cũng làm.

Trong suốt thời gian bị cưỡng hiếp liên tục, kẻ bắt cóc liên tục đe dọa để cô có thể làm cho hắn kích thích hơn, sau đó hắn đã ngủ thiếp đi. Cô quả quyết với hắn rằng cô thích hắn và thích những việc hắn đang làm, nhưng hắn vẫn trói cô lại nhằm đảm bảo cô không thể trốn thoát. Sau khi hắn thức dậy, hắn nói bây giờ hắn đã tin tưởng cô. Hắn đã ít hung ác và không còn gọi cô là “con đĩ” mà thay vào đó là “em yêu”. Hắn thậm chí còn bảo ước gì có thể giữ cô ở lại, nhưng cuối cùng, hắn dường như mất đi sự thích thú vào những việc hắn đang làm, vì vậy hắn lôi cô ra ngoài xe, cô cảm thấy rất ngạc nhiên khi hắn lái xe và thả cô đi.

McVey lập tức đến cảnh sát trình báo và họ gửi bằng chứng là quần áo của cô đến phòng thí nghiệm của FBI để chắc rằng liệu có sự liên kết giữa các vụ án giết người hàng hoạt nào ở trong khu vực gần đó. Các kĩ thuật viên phòng thí nghiệm đã xác định có 1 loại sợi màu đỏ được tìm thấy ở hầu hết ở trên người nạn nhân của vụ giết người. Cùng với sự mô tả của Lisa về chiếc xe và căn nhà của kẻ bắt cóc, cảnh sát đã bắt giữ Bobby Joe Long. Sau khi bị cảnh sát thẩm vấn với những bằng chứng mà họ đã có từ những vụ giết người, hắn đã thú nhận về việc mình đã giết chết 10 người phụ nữ.

Một người phụ nữ từng hẹn hò với hắn và cũng đã từng bị cưỡng hiếp và đánh đập, đã hợp tác cùng với McVey để viết một cuốn sách kể về những thử thách mà họ đã từng trải qua. Cả hai người họ đều nhận thấy ở Long có một sự kết hợp kì quặc giữa sự thiếu thốn và sự công kích. Khi hắn cảm thấy làm nhục, hắn sẽ trả đũa nhưng khi một người phụ nữ làm một chút gì đó để thay đổi hắn, hắn trở nên dễ sai bảo, thậm chí còn mong muốn cô gái ấy sẽ ở lại bên cạnh hắn. Hắn không khác gì những con quỷ đội lốt người ham muốn tình dục cảm thấy tức giận vì phụ nữ chính là vấn đề của họ, thất vọng khi họ không thể đạt được những điều mà họ muốn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.