Tâm Lý Học

Chương 39: C39: 39. Tâm Lý Những Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (11)



Chương 11: GIẾT NGƯỜI KHÔNG VÌ LÝ DO GÌ

Những kế hoạch ngắn hạn

Vào cuối năm 1950, tội đồ cũ William “Cockeyed” Cook, cùng với chiếc áo khoác da đen và những hình xăm đầy sự bất hạnh, đã thoát khỏi nhà lao ở Bang Missouri và quay về Joplin. Một lần nữa hắn ta bị bỏ rơi bởi chính cha ruột mình (người đã từng nuôi dưỡng hắn và 7 anh em cùng mồ côi mẹ khác của hắn trong một đường hầm than bỏ hoang), 21 tuổi hắn đã khởi sự cho một bữa tiệc vô đạo đức khác, nhưng đây là quãng thời gian đáng bận tâm nhất. Gần Joplin, hắn ta cưỡng đoạt một chiếc ô tô nhưng khi người lái xe tháo chạy, hắn đã bỏ lại chiếc xe vì một cái mới trong đó có cả gia đình đang tham gia giao thông. Hắn khiến người bố lái xe sang Bang kế cận. Dường như, hắn chỉ là thích thú với việc có thể cưỡng ép người khác phải thực hiện những việc hắn muốn. Trong lúc đấy, chủ chiếc xe đầu tiên đã báo cáo vụ việc chiếm đoạt xe và cảnh sát đã truy tìm ra một hóa đơn với tên của Cook.

Quay trở lại Missouri sau một chặng lái dài, Cook tiếp tục kiểm soát gia đình con tin nhưng khi cảnh sát tấn công, hắn đã hoảng loạn và nã súng vào ba đứa bé, bố mẹ chúng lẫn như chú chó họ nuôi. Tiếp đó hắn lái xe vòng quanh một lúc cùng với các tử thi, như là hắn đã không có bất kỳ suy tính gì cho kế hoạch. Cuối cùng, hắn mang các thi thể về đường hầm than bỏ hoang, không giống như con người mà hắn đã được nuôi dạy, rồi hắn bốc dỡ họ xuống.

Mặc dù Cook bây giờ đã có chiếc xe với toàn quyền sử dụng nhưng hắn đã bỏ lại nó, cung cấp cho cảnh sát cách để theo vết, và để họ có thể liên kết 2 vụ cưỡng đoạt xe, mặc dù cảnh sát nghi ngờ về vết máu được tìm thấy ở trong chiếc xe thứ 2. Vì hắn ta đã bỏ lại cả 2 chiếc xe, rõ ràng Cook không có ý đồ ăn trộm những chiếc xe. Cảnh sát nhận ra rằng họ có lẽ đã tuột thứ gì đó trên tay với không quá nhiều thứ để tiến hành nhưng lại phiền nhiễu mọi người … có lẽ nó thật tồi tệ. Họ tìm kiếm ai đó người khớp với sự mô tả.

Nhưng Cook đã khống chế người bán hàng lái xe đưa hắn ta đến California, nơi mà sau đó hắn đã giết anh ta không cần lý do. Hắn không nhận thức được rằng, thông tin về hắn đã lan truyền khắp nơi và sự truy nã hắn đã được thiết lập đến Đông nam. Hắn ta bắt cóc vài người khác, rồi thả họ đi, và bắt 2 người đàn ông làm con tin ở Mexico, nhưng các nhà chức trách ở đây đã nhận ra Cook bởi lệnh truy nã họ được nhận từ các Bang khác. Họ đã bắt giữ hắn trước khi hắn có thể làm hại những con nạn nhân tiếp theo. Cook bị kết án ở Missouri với tội giết hại gia đình 5 người, ngoài ra California cũng đã kết tội hắn vì tội giết người bán hàng xấu số vào ngày 12 tháng 9 năm 1952, hắn đã phải thực thi án ở buồng khí gas. Cook đã không bao giờ cung cấp lý do vì sao hắn lại giết người, và mẫu nạn nhân của hắn dường như là ngẫu nhiên và cũng không ai có thể chỉ ra được một lý do hợp lý cho việc này, không một ai.

Rất nhiều lý do, hoặc là không gì cả

Số lượng rất lớn các kẻ đi săn đã thực hiện hành vi giết người từ nhiều động cơ và không dễ để tất cả được tái hiện như một xu hướng rõ ràng, như Jeffrey Dahmer đã làm, hay là một mục tiêu duy nhất, giống Dennis Rader đã thể hiện. Ví dụ, H.H.Holmes giết người vì sự hưng phấn tình dục, tính bản ngã gia tăng, và để khiến cho những nhân chứng phải im lặng, cũng giống Pee Wee Gaskins, kẻ đã giết chết hàng trăm nạn nhân dọc suốt các Bang bờ biển đông nam nước Mỹ. Khi các lý do bọn chúng nêu ra rõ ràng là các công cụ, ví thử như để loại trừ nhân chứng, thật không biết nói gì hơn. Một lý do hiển nhiên: chúng muốn biến mất cùng với tất thảy những gì chúng đã làm và không để lại bất kỳ dấu vết nào. Ngoài ra, những kẻ sát nhân tâm trí hoảng loạn thường là những kẻ hành động bộc phát, không vì mục đích rõ ràng nào cả, và hành động giết người được diễn ra nhiều lần. Gary Gilmore, là một ví dụ, dễ dàng giết chết 2 người đàn ông ở Utah vì hắn ta đã không hòa đồng được dễ dàng khi bước chân ra khỏi nhà tù, hắn đã cảm thấy bất lực và hoàn toàn mất phương hướng, và hình như rõ ràng cuối cùng ý tưởng hay ho đã đến. Trong khi một số các chuyên gia không bao gồm Gilmore như là một tên sát nhân hàng loạt, lý do duy nhất hắn ta đã không tiến hành giết người lần thứ 3 (và hơn thế), bởi chính hắn thú nhận, là do hắn bị bắt ngay sau lần giết người thứ 2. Hắn đã tuyên bố trong nhà tù rằng nếu hắn được tự do, hắn sẽ lại tiếp tục giết người. Theo đúng nghĩa này thì tâm lý từ sự gây hấn của hắn ta có liên quan đến học thuyết.

Vào thứ 2, ngày 19 tháng 7 năm 1976, Gilmore đã ghé qua một của hàng bán phụ tùng và không thấy bất kỳ ai xung quanh ngoại trừ một người phục vụ. Gil tiến lại phía người đàn ông, với biển tên “Max Jensen” và rút ra một khẩu a .22 Browning Automatic. Gil chỉ cho Jensen thấy những chiếc túi rỗng của anh ta, nhanh chóng như những thứ mà các tín đồ trẻ tuổi của Mormon vẫn làm. Sau đó, hắn bảo Jensen đi vào phòng tắm và nằm áp vào cánh cửa với 2 cánh tay vòng qua sau lưng. Jensen chỉ biết vâng lời. Không ngờ được, Gil đặt họng súng thẳng diện với đầu sọ Jensen rồi bắn liền 2 phát – 1 cho Jensen và 1 cho bạn gái cũ của anh ấy. Gil rời khỏi trạm xăng với không mảy may sự chú ý nào cùng một lượng tiền mặt từ quầy thanh toán. Hắn ta sau đó đi tới rạp chiếu phim, và không bị phiền nhiễu bởi những gì mà hắn đã gây ra.

Ngày hôm sau, Gil hắn gặp rắc rối với chiếc xe tải mới, nên phải mang nó đến trạm sửa chữa. Trong khoảng thời gian 20 phút sửa xe, Gil bước dạo trên phố và đã để ý đến Trung tâm Thương mại Thành phố. Một lần nữa, hắn lại nảy ra ý tưởng, hắn tiến vào tiền sảnh. Ben Bushnell đã hỏi Gil rằng hắn cần gì, và Gil đã để nghị Bushnell giao nộp hộp tiền cũng như nằm yên xuống sàn. Trước khi Bushnell kịp tuân theo thì hắn đã cho thẳng viên đạn vào đầu anh ấy.

Không khó khăn trong việc theo vết Gil, và chính cháu họ của Gil đã giao nộp hắn. Ban đầu, Gil phủ nhận việc đã giết người, nhưng vợ của Bushnell đã trông thấy sự việc vậy nên cuối cùng hắn ta cũng phải nhận tội. Hắn nói rằng hắn không biết tại sao lại giết chết 2 tín đồ kia. Hắn không có bất kỳ lý do nào, và thừa nhận rằng thực sự không phải hắn đang bị giam giữ, cũng như chắc chắn rằng hắn sẽ tiếp tục việc giết chóc.

Gilmore là một ví dụ điển hình của loại người với sự thôi thúc muốn tấn công người khác để cấu thành nên một tên giết người hàng loạt, như với mỗi định nghĩa cơ bản của tối thiểu 3 kiểu sát nhân với 3 kiểu sự việc xảy ra bất ngờ nhưng hắn đã bị bắt trước khi kịp tiến hành kiểu thứ 3. Hắn cho thấy những sự thiếu kiềm chế với cách xoa dịu cùng với việc hắn có khả năng để bắn hại 2 người đàn ông một cách không thương tiếc, hắn có lẽ đã đúng về việc sẽ giết người ngay khi ý muốn chợt nảy ra, từ lần này sang lần khác. Gilmore bị kết án tử hình và phải đấu tranh để được Bang Utah tiến hành bản án. Bản tuyên án của hắn ta trở nên nổi tiếng trong thực tế rằng hắn là người đầu tiên được thi hành án ngay khi Mỹ tiến hành phục hồi lại bản án tử hình sau một thời gian dài tạm ngừng. Lời cuối hắn đã nói, “Hãy thực hiện án thôi!”

Một kẻ giết người khác đã cho thấy không có bất kỳ sự thấu hiểu nào trong động cơ của hắn là David Edward Maust, 51 tuổi, người đã bị kết án tại Ấn Độ vào ngày 18 tháng 12 năm 2005. Hắn ta đã sát hại 3 bé trai, và sau khi tuyên án, hắn đồng ý nói về tất cả 5 vụ án mạng mà hắn đã hứa trước đó. Hắn ta đã biết ít nhiều về những nạn nhân và tình huống dẫn đến cái chết của họ khi được hỏi, nhưng lại không thể nói ra nguyên do hắn lại có hành động như vậy. Hắn đã so sánh cảm giác giết người như khi mẹ hắn sẽ phạt hắn bằng cách lấy đi những đồ vật của hắn những thứ mà hắn thích nhất.

“Họ là những người trẻ ngây thơ, không bạo lực và tử tế những người không xứng để phải chết” Maust nói hộ lời cho những nạn nhân của ông trong nhà giam ở các bài viết đang được in ấn xuất bản. “Không ai trong số họ làm điều gì sai. Họ không có gì hết, ngọai trừ việc tôi muốn họ trở thành bạn tôi, và họ cũng không muốn gì từ tôi. Nhưng tôi vẫn giết họ không vì lý do gì hết… Tôi không thể đổ lỗi cho nơi tôi đã khôn lớn, sự sa ngã từ lúc 4 tuổi, hoàn cảnh, tính di truyền hay bố mẹ.”

Không có gì đáng nói về Nicholas James, 19 tuổi, người gây ấn tượng với Maust. Họ đã làm việc cùng nhau ở một cửa hàng trưng bày. Vào ngày 2 tháng 5 năm 2003, Maust đã mời James ghé qua nhà trọ của hắn và tấn công James trong nhà bếp bằng cây gậy đánh bóng chày. Hắn sau đó phủ một lớp sơn bên ngoài thi thể nạn nhân và đặt nó vào đống bê tông ướt dưới nền móng ngôi nhà. Ngay sau năm đó, vào tháng 9, Maust lại siết cổ James Raganyi, 16 tuổi, và Michael Dennis 13 tuổi. Ban đầu hắn mang họ về nhà từ hồ bơi từ 2 tháng trước đó, tháng 7, việc đó đã tiêu tốn của hắn một đêm. Trong suốt khoảng thời gian đó họ đã ở nhà hắn, Maust tưởng tượng về việc đâm giết họ nhưng hắn đã kiềm chế lại vì hắn muốn có ai đó để ở cùng. Nhưng sau đó, vài ngày trước khi bước sang tháng 9, Maust đào một cái hố ở nền móng nhà. Hai cậu bé có ý bỏ trốn, Maust đã bảo rằng, ai đã tìm chỗ ẩn nấp hắn ta. (Những người kia khăng khăng rằng hắn đã dụ họ đến đấy.) Hắn ta cho các nạn nhân uống rượu uýt-xki, dành ra 3 tiếng đồng hồ để giết một người, tiếp theo là gói các thi thể vào túi bóng và cuối cùng là phủ lên một lớp bê tông.

Maust cũng đã sát hại 2 cậu bé trai khác trước năm đó. Năm 1972, khi hắn đang thực hiện nghĩa vụ quân sự ở Đức, hắn đã giết chết Jimmy McClister, 13 tuổi. Quân đội kết ắn hắn tội ngộ sát và hắn phải đưa ra xét xử ở tòa án quân sự. Maust đã phải nhận bản án 3 năm tù giam. Sau đó hắn thừa nhận rằng hắn đã nghĩ đến những con mồi tuổi thiếu niên khác trong đầu, nhưng trong khoảng thời gian đấy thì McClister chỉ là nạn nhân duy nhất. Điều đó thật tội lỗi, hắn đã nói như vậy trong sự tuyệt vọng.

Năm 1981, trở về Illinois, hắn ta lại đâm và dìm chết một cậu bé 15 tuổi, Donald Jones. Bị kết tội, hắn lãnh 35 năm tù, nhưng chỉ phải chịu giam 17 năm. Năm 1999 hắn được thả, hắn mong muốn được xếp loại như một tên tội đồ bạo hành tình dục nên hắn xin được cư trú ở Sheridan Correctional Center, nhưng lời đề nghị của hắn đều bị từ chối hoặc lơ đi.

Bị bắt vào tháng 12 năm 2003 sau khi 3 thi thể được tìm thấy dưới nền nhà, Maust đã giữ im lặng trong 2 năm. Luật sư đại diện đã đổi lỗi cho việc hành xử như một đứa trẻ của Maust là do sự sao lãng của bố mẹ hắn, những người đã đưa Maust vào viện tâm thần khi hắn mới 9 tuổi. Hắn đã ở tại đây 4 năm (mặc dù Maust nói rằng hắn đã rất thích nơi này). Giả sử là dựa vào những hoàn cảnh như trên, Maust dường như ngày càng căm ghét chính bản thân mình, và hắn cũng tự thấy thù hằn với tất thảy mọi người xung quanh. Khi được hỏi để cung cấp thêm các lý do tại sao hắn đưa ra quyết định cái chết cho những đứa trẻ, hắn đáp, “Tôi nghĩ câu trả lời rằng bạn phải bắt đầu với việc ghép toàn bộ cuộc đời tôi lại với nhau và xem xét chuỗi các sự kiện”. Nó, dĩ nhiên, chẳng phải là một câu trả lời. Hắn ta đã đề cập rằng nếu như hắn biết trước được nạn nhân cuối cùng của hắn ở tuổi 13, thì hắn đã không ở cùng cậu bé, bởi “Tôi đã giết một đứa trẻ 13 tuổi trước đó rồi.”. Những nhận xét giống như thế, cùng với sự bất lực chung của Maust đã xẩy đến động cơ, điều đó có ý rằng hắn đã giết người trên sự thôi thúc, có lẽ cũng dựa trên sự tưởng tượng nhắc lại. “Trở nên cô đơn chính nó đã hủy hoại tôi,” hắn đã nói. Không bất kỳ nạn nhân nào phải chịu sự tấn công tình dục, bởi, như Maust đã nói, hắn đang tìm kiếm tình cảm yêu mến, chứ không chỉ là tình dục. Không lâu sau phán quyết dành cho hắn, hắn đã nói bóng gió rằng hắn có thể sẽ chết sớm, và sẽ tự sát trong tù bởi việc tự treo cổ với chiếc ga giường.

Chỉ đơn giản là hành động

Khi 3 thành viên của gia đình Groene – Mckenzie bị đánh bằng dùi cui cho đến chết trong chính ngôi nhà của họ ở Idaho vào ngày 15 tháng 5 năm 2005, đứa trẻ Shasta và Dylan Groene đã bị bắt cóc, điều đó trở thành bản tin quốc gia. Nhờ chương trình Amber Alert toàn quốc gia, vài người đã nhận ra Shasta trong một nhà hàng và gọi cho cảnh sát. Đứa bé nói với mọi người rằng trong liên tiếp vài ngày, cô ta và đứa em trai 9 tuổi đã liên tục bị tiến hành bạo lực tình dục. Liền sau vụ bắt coc Dylan Groene đã xảy ra, Dylan bị tra tấn và bị bắn cũng như bị thiêu cháy phần còn lại của cơ thể, rồi bỏ trốn cùng bé gái. (Phần còn lại của Dylan được tìm thấy ở Montana.)

Kẻ bắt cóc của bọn họ là James Edward Duncan III, kẻ với tội danh quấy rối trẻ em. Tiền sử phạm tội của hắn bao gồm một chuỗi các cuộc tấn công trẻ em, ít ra cũng giống như một tên giết người, chỉ ra với hắn ta tổng cộng 6 vụ sát nhân trong 3 vụ động chạm khác nhau, dù rằng hắn là nghi phạm trong vài vụ giết người chưa có lời giải (trên trang mạng cá nhân, hắn đã ám chỉ về việc có thêm các vụ phạm tội nữa). Duncan, 42 tuổi, bắt đầu nghề nghiệp phạm tội của hắn một cách chính thức vào năm 1978 khi hắn mới 15 tuổi bằng việc hiếp dâm tàn bạo một bé trai 9 tuổi ngay trước họng súng. Hình như hắn đã nói với nhà trị liệu rằng hắn đã hành hung chí ít một tá các bé trai với một cách tương tự, 6 trong số các đứa trẻ đã bị hắn trói cột. Chỉ 2 năm sau đó, hắn bị tống vào tù vì tội cưỡng hiếp một bé trai 14 tuổi. Duncan đã ở trong tù 14 năm, và điều khoản cam kết được đặt ra cho hắn rằng hắn phải giữ khoảng cách với trẻ em khi được thả. Hắn vẫn chưa tự tường trình cho văn phòng FBI rằng hắn có liên quan đến vụ bắt cóc và sát hại Anthony Martinez tại bờ sông ở California, năm 1997. Hắn nỗ lực để tóm lấy em trai của Anthony nhưng cậu bé đã trốn thoát.

Vào mùa xuân năm 2005, Duncan bị buộc tội quấy rầy Minnesota, bé trai 6 tuổi cùng nỗ lực quấy rối bạn của cậu bé. Bản cáo trạng đã được thành lập, như là một sự trả đũa, Duncan đã tậu một khẩu súng lục, một chiếc búa và một ít đạn dược. Hắn ăn trộm chiếc xe Jeep Grand Cherokee, rời bang để tới Idaho. Hắn ta hình như theo vết những đứa trẻ nhà Groene trong sân nhà và giám sát ngôi nhà trong vòng vài ngày sau đó cho tới khi hắn xác định chính xác thời gian để bắt lấy bọn trẻ. Mặc dù hắn đã không thú nhận thực hiện điều này, nhưng việc dựng lại tội ác đã cho thấy rõ nó đúng như kịch bản của hắn.

Nhưng thay vì bắt cóc bọn trẻ đi xa khu sân nhà khi có cơ hội, Duncan nảy ra quyết định thâm nhập vào ngôi nhà và giết hại 3 người ở bên trong. Hắn không chỉ bắn họ, mà hắn chọn cách trói các nạn nhân cùng nhau và dùng chiếc búa cầm tay đánh từng người tới chết. Hắn như đã tái hiện lại sự việc của Shasta và Dylan, sau khi mang những đứa trẻ đi, hắn xử lý nốt mọi việc và ghi lại tất cả những gì hắn đã đối xử với họ để phục vụ cho sự giải trí hàn mạt sau này. Có vẻ vì vậy nên hắn đã đi đến quyết định rằng giết nốt toàn bộ thành viên còn lại của gia đình chỉ vì hắn muốn thế, không phải vì thực sự hắn phải làm vậy hay vì hắn đã trót trộm đồ, và hắn đã trở nên hèn hạ trái ngược với Dylan. Shasta chắc là nạn nhân tiếp theo của hắn nhưng cô bé đã được cứu đúng lúc.

Duncan, 42 tuổi, đã than vãn về cách cư xử như người có tội về tình dục trên blog du lịch online với tiêu đề “Chiếc móng tay thứ 15”, tham khảo từ chiếc móng tay bị dùng để đóng đinh Chúa Jesus trên cây thánh giá. Các dòng đầu, hắn nói về những ý tưởng đúng sai và các thứ nhận thức mà hắn chưa thấy được sự khác biệt. Hắn đổ lỗi cho quỷ dữ vì những thứ khát khao của hắn. “Mục đích của tôi,” hắn viết, “là để làm hại xã hội nhiều chừng nào tôi có thể và để chết đi.”

Lý do căn bản như là lời giải thích đến sau

Đôi khi, động cơ phát triển sau khi kẻ săn mồi đã thấy các mẫu vật của hắn xuất hiện quá các phương tiện truyền thông. Vào năm 1984, Richard Ramirez đột nhập vào nhà của một bà cụ già 79 tuổi ở Glassell Park, California. Hắn ta cắt cổ bà lão và tiếp tục đâm bà một cơ số nhát sau khi bà lão đã chết. Hắn tiếp tục tiến hành giết người 2 lần nữa trong vòng 8 tháng tiếp theo trước khi cảnh sát có được miêu tả từ những người sống sót của hành đồng giết người có chủ ý gấp đôi. Người đàn ông đột nhập vào condominium cô ta đã tâm sự với người bạn sát nhân của cô ta. Cô ta chỉ ra đặc điểm của tên sát nhân, mặc bộ đồ màu đen, có đôi mắt lồi, mặt hẹp, tóc xoăn đen, có mùi khó chịu và hàm răng xấu tệ.

Việc giết người và hãm hiếp lại tiếp tục, với một số người phải đang chịu đựng hơn những số khác. Vincent Zazzara đã bị tấn công và bị giết ngay trong nhà, trong khi vợi của anh ấy bị bắn và sau đó bị đâm cho đến chết. Kẻ tấn công cắt bỏ mí mắt, đục lấy đôi mắt của người vợ và mang chúng đi. Không lâu sau đó, hai người phụ nữ già hơn bị tấn công bằng dùi cui và tên tấn công đã để lại các biểu tượng của quỷ Xa-tăng trên đùi của một trong 2 thi thể, với mẫu ngôi sao năm cánh. Trong khi những kẻ sát nhân ở Los Angeles tiến hành một cách ngẫu nhiên, thì “Night Stalker” đã giết hại một cặp đôi ở San Francisco. Nhưng hắn đã để lại một dấu vân tay. Kiểm tra qua dữ liệu, cảnh sát thu được cái tên Richard Ramirez, được cho là con chiên của quỷ Xa-tăng kẻ đã có một danh sách dài về các vi phạm giao thông và ma túy.

Ảnh của Ramirez được cáo thị trên các báo và khi hắn cố để trộm chiếc xe hơi vào 30 tháng 8, hắn đã bị nhận diện và bị tấn công bởi một nhóm thường dân, những người sau đó giao nộp hắn cho cảnh sát. Hắn rút cuộc bị kết tội với việc giết hại những đứa trẻ 13 tuổi và cùng 30 tội trạng khác được đưa ra, bao gồm tội hiếp dâm và trộm cắp. Về các động cơ, hắn nêu ra rằng một trong những người bảo vệ của hắn người hắn từng yêu đã đứng nhìn mọi người chết dần.

Ramirez thích thú khi tường trình lại về tất cả những kiến thức của đạo Xa-tăng và thiên hướng của hắn về Mặt tối, và thật mơ hồ về việc hắn thực sự hành động như các mục đích Xa-tăng hay chỉ đơn giản là hắn tự nhận các tính cách như là cách để nổi bật, thu nhận ý kiến từ những báo cáo được viết cho hắn ta. Trong phiên tòa sơ bộ, hắn ca tụng quỷ Xa-tăng và làm rực sáng biểu tượng ngôi sao năm cánh hình hắn đã xăm vào lòng bàn tay. Khi hắn bị kết án, các luật sư biện hộ cảnh báo hắn rằng hắn có thể phải chịu án tử hình. Và hắn không mấy quan tâm. “Tôi sẽ xuống địa ngục với quỷ Xa-tăng” hắn nói. Hắn bị kết án tử hình và bây giờ hắn đang ngồi trong khu tử tù California. Dù hắn có bất kỳ động cơ nào khác kẻ hắn đã chọn để tâng bốc cho sự tai tiếng của hắn đền không được biết đến, mặc dù một vài chuyên gia người đã nghiên cứu rất nhiều về tội phạm cho rằng sự thôi thúc trong hắn để giết người là vì động cơ tôn giáo và/hoặc vì kinh nghiệm hắn có lúc còn nhỏ.

Lúc còn bé, Ramirez đã tôn thờ người anh họ tên Mike của mình, người đã trở thành vai trò hình mẫu. Mike thích thể hiện sự thô bạo mà hắn có. Vì Richard đã ở cùng hắn, tiếp thu các triết lý cuộc sống của Mike, hắn đã học được cách làm cho vẻ ngoài trở nên hung bạo hơn. Mike đã sống sót trong hoàn cảnh khắc nghiệt của Việt Nam, và khi hắn trở về với những câu chuyện đầy thú tính, hắn trở nên vĩ đại hơn trong mắt Richard. Mike đã nói với Richard rằng việc giết người khiến hắn cảm thấy như mình là chúa tể. Hắn khoe khoang việc hắn đã cưỡng hiếp và giết hại rất nhiều phụ nữ. Richard đã xem những bức ảnh Polaroid về hoạt động tình dục của Mike với cô gái, một nạn nhân bất lực và sau đó bị giết giống như những cô gái khác. Mike còn khoác loác và các nạn nhân, và thời niên thiếu của Richard không nghi ngờ gì nữa đã rất hào hứng với các phụ nữ suy đồi. Thêm vào đó, Mike đã dạy Richard rằng nghệ thuật của việc truy đuổi như là động vật săn mồi, và trong một dịp đặc biệt, Mike đã bắt giết hại vợ của hắn ta trước mặt Richard. Vậy nên sự tiếp xúc của Richard tới bạo lực đã liên đới tới tuổi trưởng thành có thể đã ảnh hưởng tới sự phát triển những suy điễn kỳ quặc của Richard.

Tuy vậy, không ai biết thành phần chính xác những thứ biến đổi một cậu bé thành một tên sát nhân khát máu. Kẻ giết người khác nghĩ rằng để có thể đặt toàn tâm trí vào việc luyện tập thần kỳ phải biết chối bỏ tất cả những thứ các tên sát nhân khác nói về hắn, và biểu thị rằng hắn ta thực sự không có lý do gì để giết người. Điều này bắt đầu không lâu sau khi Richard bị bắt và chỉ trước sự cố gắng để bắt đầu của hắn.

Tác dụng phụ gây tử vong

Vào tháng tư 1988, Chris Bryson đã nhảy ra khỏi nhà của Robert Berdella từ tầng thứ hai và chạy đi kêu cứu. Anh ta chỉ đeo một cái vòng cổ cho chó và gặp khó khăn khi mở mắt. Câu chuyện anh kể thật khó để chấp nhận, nhưng nó lại là sự thật. Anh ta bị đánh gục trong nhà của Berdella và thấy mình tỉnh dậy trên một chiếc giường, bị trói vào cột theo kiểu đại bàng sải cánh. Không một mảnh áo và khi anh ta sắp ngất lần nữa anh ta cảm thấy Berdella đang đeo cái vòng cổ cho chó xung quanh cổ của mình. Khi anh ta vừa mới tỉnh lại thì Berdella đã nhỏ một dung dịch có mùi nồng nặc vào trong mắt của anh ta. Nó có cảm giác rất là nhức nhối nhưng Bryson không còn cách nào khác là phải chịu đựng. Berdella sau đó dùng một thanh sắt đập vào tay bị trói của Bryson và gắn một thiết bị điện tử vào tinh hoàn và đùi của anh ấy. Bryson liền cảm thấy choáng mạnh bởi một dòng điện, truyền cơn đau từ cánh tay của anh lan khắp cơ thể. Trong cơn đau đớn, anh ta thấy một luồng ánh sáng chớp nhoáng và tiếng kêu vù vù. Berdella đang chụp hình. Sự tra tấn Bryson vẫn tiếp diễn trong quá trình nhiều ngày, bao gồm cả việc tiêm vào cổ họng anh ta dung dịch tẩy rửa cống, nhưng vào một ngày nọ Berdella rời khỏi nhà và Bryson đã đốt sợi dây trói để tự giải thoát mình bằng những que diêm bị bỏ đi và anh ta đã trốn thoát.

Những người khác thì không được may mắn như vậy. Bằng hình thức tra tấn tâm lý, Berdella đã cho Bryson xem những tấm hình của nhửng người đàn ông khác đã chết. Thực tế đã có tất cả 6 người bọn họ. Trong khi khám xét nhà của Berdella, cảnh sát phát hiện ra một mảnh ghi chú đầy đủ trong đó Berdella đã mô tả những gì mà hắn ta đã làm đối với nạn nhân và đã ghi lại cách họ phản ứng. Trong một bản viết tay riêng, hắn đã rút ngắn thời gian, ghi chép vắn tắt những chuyển động nhỏ nhất của một nạn nhân, liệu rằng nạn nhân có nhận thức được những việc đang được thực hiện trên người của anh ta, và thỉnh thoảng có những ký hiệu đáng ngờ, “DD” hay “86”. Sau đó không còn ghi chép gì về người này. 3 năm trước, Berdella đã bị tra hỏi về vụ mất tích của 2 người đàn ông trẻ, Jerry Howell, 19, bị mất tích vào tháng tư năm 1984, và James Ferris, 25, biến mất vào tháng 9 năm 1985. Một người đàn ông tên Todd Stoops đã báo với cảnh sát rằng anh ta đã nhìn thấy cả 2 người đàn ông này đi cùng với Berdella. Cuối cùng ngay cả ông ta cũng biến mất. vào thời diểm hiện tại không có bất kỳ chứng cứ nào liên kết giữa những người đàn ông này với Berdella, nhưng bây giờ vụ án đã chuyển hướng. Xác người được tìm thấy ở sân sau khiến Berdella không còn gì để chối cãi.

Berdella đồng ý khai báo tường tận để đổi lấy bản án chung thân và hắn ta đã cung cấp chi tiết về những cuộc tra tấn bạo dâm của mình. Trong một căn phòng hội nghị nhỏ của tầng hầm nhà tù thành phố Kansas, hắn ta bắt đầu khai báo và bảng báo cáo cuối cùng lên đến 717 trang. Berdella đã nghĩ đến những ảnh hưởng trong đó có một bộ phim có thể là nhân tố tác động, phim The Collector, hắn ta đã xem lúc còn trẻ (đã được đề cập trước đó thông qua một tên sát nhân khác như một ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng). Dựa trên tiểu thuyết của John Fowles, bộ phim nói về một nhân vật bị thôi thúc bởi nhu cầu bắt giam một người phụ nữ trong căn hộ của mình và cùng lúc phát triển mối quan hệ với cô gái này. Cô ta chống cự hắn, nhưng khi cô ấy biết rằng không thể trôn thoát, cô ta cố gắng chấp nhận. Cuối cùng cô ta chết và hắn ta cho rằng sự cố không may này là lỗi của cô ta. Hắn ta tính toán những việc cần làm để biến vụ bắt cóc tiếp theo trở thành một cuộc thử nghiệm hoàn hảo hơn và sau đó bắt đầu theo dõi đối tượng. Berdella khai báo rằng bộ phim này đã cho hắn ta nguồn cảm hứng về việc kiểm soát người khác cho mục đích tình dục, và tạo cảm hứng cho hắn ta thử làm tương tự.

Tuy nhiên chính sự tra tấn mới đem lại cho Berdella cảm giác hưng phấn chứ không phải là việc thực sự giết người, hắn ta đã được hỏi tại sao lại giết những người đàn ông khác. Hắn ta khai báo rằng hắn ta không thật sự có một lý do nào cả, ít nhất không phải không biết mình đang làm gì. Hắn ta chỉ nghĩ rằng vì hắn ta không bị bắt sau vụ giết người đầu tiên nên có gì khác biệt đâu nếu như hằn ta giết người một lần nữa? Thái độ của hắn ta đã quá rõ ràng khi để những phần còn lại của nạn nhân trong những chiếc túi bên ngoài trên lề đường cho những người thu gom rác.

Những Ảnh Hưởng Tiềm Ẩn

Adrian Raine, Đại học Nam California, nghiên cứu những tương quan thần kinh của bạo lực. Anh và đồng nghiệp đã nhận diện một số trường hợp tổn thương não để đóng góp, chính xác là hệ viền (được biết đến như là trung tâm cảm xúc) và vùng vỏ não trước trán. Những tổn thương này có thể làm con người trở nên bốc đồng, bạo dạn, ít phản ứng với kích thích tránh né, và giảm khả năng đưa ra quyết định đúng đắn về những tấn công với người khác. Họ cũng tìm những hoạt đông kích thích cảm giác. Nghiên cứu này cho thấy một số người hay thiên về bạo lực bốc đồng hơn người khác dưới tác dụng của cấu trúc não, và điều này cũng có thể ảnh hưởng đến cuộc sống tưởng tượng của họ.

Đi tìm một câu trả lời mang tính triết học hơn, giáo sư pháp lý hình sự Candice Skrapec của Đại học Bang California tại Fresno chỉ ra từ nghiên cứu định tính rằng những kẻ giết người hàng loạt sử dụng hành vi phạm tội của mình để đưa ra ý nghĩa và mục đích sống của họ. Cô tìm dẫn chứng về những nhu cầu cơ bản con người trong những gì họ làm, dù bị xuyên tạc hay phóng đại. Từ những cuộc tham vấn, cô phát hiện ra rằng những kẻ giết người hàng loạt thuộc dạng lợi dụng người khác mà là nam giới thường cảm thấy mình như là một nạn nhân, nên họ vùng dậy và bắt người khác phải trả giá. Điều này có vẻ là trường hợp của Duncan trong ví dụ trên. Hắn, như những kẻ khác, có vẻ như xem bản thân là một người được miễn khỏi bất kỳ luân lý đạo đức nào và được trao quyền làm bất cứ điều gì hắn muốn. Khi những kẻ giết người hàng loạt có được cái đà từ những tưởng tượng bạo lực của mình, họ có thể cảm thấy mình có khả năng giết người hơn. Nghĩ đến những hình ảnh đó bảo vệ họ bằng cách nhắc họ về cảm giác điều khiển. Điều này cũng làm họ cảm thấy đặc biệt, vì họ đang đạt được những thứ mà hiếm ai có thể làm được.

Vì vậy viếc giết người mang lại cảm giác sinh khí, gây trạng thái phởn phơ và theo sau đó là cảm giác bình tĩnh và nhẹ nhõm trước áp lực. Rồi khi những vụ giết người lan ra giới truyền thông, cảm giác quyền lực của họ được khẳng định. Không khó để tình dục hóa bạo lực, ngay cả khi việc lợi dụng tình dục không phải là động cơ ban đầu. Với tầm hạn chế của tiến hóa – mọi thứ chỉ có thể là trắng hoặc đen mà không có khoảng ở giữa – hành động của họ hoặc là tất thảy hoặc là không có gì. Việc giết người làm họ cảm thấy trọn vẹn. “Đến cuối cùng,” Skrapec nói, “thứ bề ngoài có vẻ là hành vi tấn công về cơ bản lại chính là phòng thủ.”

Dù điều này không lý giải hoàn toàn tại sao một người lại có thể gây ra những vụ giết người điên rồ như vậy, nó vẫn khiến ta hiểu rõ hơn vì sao họ lại tiếp tục. Nó cũng khai sáng việc tại sao một số lại bắt đầu khi còn rất trẻ. Những kẻ gắn với việc hành hạ, ngược lại với kiểu giết người chớp nhoáng, đã cho thấy những tổn thương về khả năng cảm nhận bất cứ điều gì về nạn nhân, làm ngăn chặn sự đau khổ và dằn vặt với những gì họ đang làm. Vì vậy, nếu họ khao khát quyền lực, điều khiển, và sự chi phối, họ sẽ tiếp tục tìm kiếm cơ hội sau khi hết hiệu ứng của lần phạm tội trước. Tương tự, nếu họ tìm kiếm một cảm giác cấp cao hơn, họ sẽ cần phải đổi mới liên tục. Một số bắt đầu điều đó ở tuổi dậy thì. Vậy nên chúng ta sẽ đến với những đứa trẻ bạo lực đã từng giết người nhiều hơn một lần.

Cre: ver1.tamlyhoctoipham.com


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.