Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào

Chương 15: "Xem mắt bằng Big Data"



“Xem mắt bằng Big Data”

Edit: Diệp Vũ Lam

➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖

Mặc dù Miêu Manh Manh đã cố gắng hăng hái tập thể dục, thế nhưng đến khi bắt đầu chạy thì lại thở hổn hển như trâu, bước chân nặng như chì.

Tô Nam Tinh chạy ở đằng trước cô ấy, sau khi Miêu Manh Manh chạy được 1km, cô ấy liền ngồi bệt xuống đất, cầu xin tha thứ. Tô Nam Tinh nói với cô ấy: “Tư thế chạy bộ của cậu sai rồi, phải dùng sức mạnh của vùng hông để đẩy bắp đùi di chuyển, chứ không phải dùng bắp chân để chạy.”

Miêu Manh Manh xỉa xói: “Cậu nói hay lắm, chạy bộ không dùng chân mà dùng mông thì còn gọi là chạy bộ sao?”

Tô Nam Tinh mắng cô ấy: “Cậu không chịu lắng nghe những kỹ thuật mà mình vừa nói. Nào, cậu đến đây, mình sẽ chỉnh sửa tư thế đúng cho cậu…”

Miêu Manh Manh ngồi trên mặt đất, ôm lấy đôi chân thon dài mặc quần bó sát của Tô Nam Tinh, thiếu điều khóc ròng cho cô xem. “Tinh Tinh của mình, xin cậu tha cho mình, cậu chạy một mình đi. Hôm nay mình chạy đến đây thôi, ngày mai mình sẽ tiếp tục, mấy chuyện vận động này phải tập từ từ.”

Tô Nam Tinh nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi, đỏ bừng của cô ấy, “Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi một lúc đi. Đừng có ngồi ở đó nữa, nền đất rất lạnh, từ từ đứng dậy đi.”

Nhận được sự phê chuẩn, Miêu Manh Manh lồm cồm đứng lên, không còn thở hổn hển nữa, vui vẻ nói: “Cám ơn lòng tốt của cậu.”

Tô Nam Tinh nói: “Ngày mai sẽ không tha cho cậu đâu.”

Miêu Manh Manh cười hì hì, khoác tay cô: “Cậu mau tiếp tục chạy đi, không thì lát nữa sẽ trễ giờ đi làm đấy.”

Ầm ĩ với Miêu Manh Manh cả buổi sáng, ngày thứ Hai tất bật cũng đã tới. Sau khi Tô Nam Tinh chạy bộ xong, cô về nhà lao ngay vào nhà tắm rồi vội vàng đi làm.

Sáng sớm khi đến phòng làm việc, cô chào hỏi các đồng nghiệp trước. Lúc nhìn thấy Chu Dịch, cô chủ động chào hỏi: “Giám đốc, chào buổi sáng.”

Chu Dịch gật đầu, chỉ đáp lại: “Chào buổi sáng.” Có vẻ như anh ta cũng không có điểm gì khác thường, thế nhưng Tô Nam Tinh biết có lẽ anh ta còn đang không vui.

Có điều cô cũng sẽ không nói ra, chỉ sắp xếp lại các bản báo cáo mà lát nữa Chu Dịch sẽ dùng đến. Sau khi in ra, cô gõ cửa và đi vào phòng làm việc của Chu Dịch.

Chu Dịch đang nghe điện thoại, Tô Nam Tinh nghe thấy Chu Dịch nói với người ở đầu dây bên kia: “Bà nội, lần trước con đã nói con sẽ không đi xem mắt. Bà đừng bận tâm nữa, bà nên lo lắng về vườn rau đi, cuối tuần này con sẽ về nhà ăn. Con phải đi họp, cúp máy trước đây.”

Tô Nam Tinh đặt bảng kê vào trong tay anh, tinh mắt nhìn thấy tách cà phê ở trên bàn thì đưa cho anh, “Uống cà phê.” Rồi đứng ở bên cạnh, dáng vẻ như chờ đợi sự chỉ đạo của sếp.

Chu Dịch nhìn chằm chằm vào xoáy tóc của cô, nhấp một ngụm cà phê. Nhìn thấy dáng vẻ đứng cúi đầu không nói câu nào, lộ ra chiếc cổ trắng ngần của cô, anh thực sự cảm thấy không có cách nào để bắt ép cô, chỉ nói một câu: “Cô đó…” Giọng điệu không giống như giám đốc Chu lạnh nhạt gật đầu, nói chào buổi sáng lúc nãy.

Sau khi làm dịu tâm trạng của Chu Dịch, Tô Nam Tinh mới rời khỏi phòng làm việc của anh.

Trở về chỗ ngồi không lâu, Chu Dịch đã đi ra khỏi phòng làm việc, chào đón hai người ở lối vào của phòng ban tích hợp. Tô Nam Tinh nhìn thấy giám đốc bộ phận nhân sự dắt theo một cô gái mặc đồ màu vàng đứng ở trước cửa.

Giám đốc nhân sự nói với Chu Dịch: “Tôi đã dẫn người đến, bố trí công việc như thế nào thì tùy thuộc vào cậu.” Rồi nói với cô gái mặc đồ màu vàng: “Cô làm việc ở bộ phận tích hợp đi, đi theo học hỏi giám đốc Chu.”

Cô gái cười nói cám ơn, lộ ra một cái răng khểnh, trông rất đáng yêu.

Sau khi giám đốc bộ phận nhân sự rời đi, mọi người đang làm việc trong phòng ban đều đoán được cô gái đứng bên cạnh Chu Dịch chắc là người mới được bố trí vào bộ phận.

Quả nhiên Chu Dịch mở miệng giới thiệu: “Người này chính là người mới của bộ phận chúng ta, Hoàng Hân Nhiên.”

Tống Tập là người nhiệt tình nhất, đứng lên nói: “Chào mừng người mới.”

Sau đó, Chu Dịch nói với Hoàng Hân Nhiên: “Hân Nhiên, em chào hỏi mọi người đi.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt khi giám đốc Chu nói bằng giọng điệu này. Xem ra mối quan hệ giữa Hoàng Hân Nhiên và anh ta cũng không thuộc dạng bình thường, chắc là có quen biết nhau trước đây.

“Xin chào mọi người, em là Hoàng Hân Nhiên, sau này mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”

Chu Dịch nhìn quanh một vòng, nói với Tô Nam Tinh: “Giám đốc Tô, sau này Hoàng Hân Nhiên sẽ đi theo cô.” Anh sắp xếp một nhóm nhỏ cho Tô Nam Tinh, rồi nói với Hoàng Hân Nhiên: “Sau này em sẽ đi theo giám đốc Tô, có chuyện gì không biết thì có thể hỏi cô ấy, nếu cô ấy giao việc cho em làm thì em phải nghiêm túc hoàn thành nó.”

“Vâng.”

Tô Nam Tinh chào hỏi Hoàng Hân Nhiên rồi cùng Chu Dịch bố trí công việc cho Hoàng Hân Nhiên. Sau khi sắp xếp xong công việc cho Hoàng Hân Nhiên, Chu Dịch mới cầm tài liệu lên, vội vàng đi họp.

Sau khi Chu Dịch rời đi, Tống Tập bắt đầu giới thiệu mọi người với Hoàng Hân Nhiên. Hoàng Hân Nhiên đều ngoan ngoãn gọi “chị” và “anh”, gọi một lượt từ trên xuống dưới. Đối với cô gái mới vào phòng ban, mọi người cảm thấy cô ấy cũng khá tốt, cũng đối xử lịch sự với cô ấy.

Ngoại trừ Lý Uyển, Lý Uyển đối xử hơi lạnh nhạt với Hoàng Hân Nhiên. Hoàng Hân Nhiên gọi cô ta là “chị Lý”, cô ta cũng không thèm đếm xỉa đến, sau vài giây mới hừ mũi, xem như là trả lời.

Nhưng Tô Nam Tinh lại thấy tính cách của Hoàng Hân Nhiên rất tốt, cũng không có tức giận. Lý Uyển lại hỏi một vấn đề mà mọi người đều rất muốn biết: “Trước đây cô có quen biết với giám đốc Chu của chúng tôi sao?” Tô Nam Tinh cho rằng thật ra Lý Uyển rất muốn hỏi: Quan hệ của cô và giám đốc Chu là gì?

Hoàng Hân Nhiên đáp lại: “Em và anh ấy quen biết nhau từ khi còn nhỏ, người lớn của hai nhà cũng quen biết nhau.”

Mọi người lắng nghe câu trả lời đó, ba của Chu Dịch là “cánh tay trái” của thành phố C, có thể quen biết với ba của Chu Dịch thì xem ra cũng không phải là người đơn giản.

Lúc ăn trưa, Hoàng Hân Nhiên ngoan ngoãn đi theo sau Tô Nam Tinh. Tô Nam Tinh cũng không tụm năm tụm bảy khi ăn trưa, ở đâu có chỗ thì ngồi xuống đó. Chị Tiền ở bàn bên cạnh chủ động gọi Tô Nam Tinh tới ngồi chung, Hoàng Hân Nhiên cũng đi qua đó.

Sau khi ngồi xuống, chị Tiền bắt đầu trò chuyện, trọng tâm của câu chuyện đều xoay quanh Hoàng Hân Nhiên: “Em bao nhiêu tuổi?” “Là người ở đâu?” “Tốt nghiệp ở trường đại học nào?” Hoàng Hân Nhiên đều ngoan ngoãn trả lời.

Tô Nam Tinh ngồi bên cạnh đã ghép nối các thông tin cá nhân của cô ấy lại với nhau. Là một cô em gái 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, từ quần áo mặc trên người có thể thấy gia đình cũng khá giả, được giáo dục tốt, biết lễ phép với người khác.

Tổng thể mà nói, Hoàng Hân Nhiên là một cô gái trông có vẻ rất ngoan ngoãn, được người trong nhà chiều chuộng, bởi vì trong lúc nói chuyện, cô ấy luôn nhắc đến người nhà, ông nội bà nội gì đó, ba mẹ nuôi các kiểu.

Rõ ràng Tô Nam Tinh chỉ lớn hơn cô ấy ba tuổi, nhưng mà cô lại có cảm giác như đang tiếp xúc với một đứa trẻ. Nhưng mà dù gì Hoàng Hân Nhiên cũng đã tốt nghiệp đại học hệ chính quy 211*, cô cảm thấy cô ấy sẽ làm việc nhanh nhẹn hơn các đàn anh đàn chị đánh máy chậm rì trong trong phòng ban.

*Đại học hệ chính quy 211: là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Những trường đại học hàng đầu này rất khắt khe trong tuyển sinh đầu vào, chú trọng chất lượng đào tạo cũng như chất lượng đầu ra của sinh viên. Việc tốt nghiệp đại học 211 sẽ đem lại một tấm bằng khá là danh giá tại Trung Quốc.

Ăn cơm xong, chị Tiền lại hỏi: “Hân Nhiên đã có người yêu chưa?”

Câu hỏi này khiến Hoàng Hân Nhiên đỏ mặt, dáng vẻ xấu hổ.

Chị Tiền hỏi: “Trông em xinh đẹp như vậy chắc là đã có bạn trai rồi phải không?”

Hoàng Hân Nhiên nói nhỏ: “Vẫn chưa có.”

Chị Tiền nói một câu đầy thấm thía: “Điều kiện của em rất tốt, mặt mũi cũng xinh đẹp, nhất định sẽ tìm thấy một người phù hợp, có điều kiện tốt.”

Buổi chiều, Tô Nam Tinh nói sơ về những công việc chính thường ngày trong bộ phận tích hợp cho Hoàng Hân Nhiên biết, sau đó giao cho Hoàng Hân Nhiên một số tài liệu để đánh máy hoặc photocopy.

Đến chiều Chu Dịch mới xuất hiện tại phòng ban, vừa về phòng làm việc thì đã vội vàng thu dọn đồ đạc. Anh bỏ vài bìa hồ sơ vào trong cặp đựng tài liệu, vừa đi vừa mặc áo khoác vest, dáng vẻ rất phóng khoáng, khiến người khác nhìn là thấy “no con mắt.” Tô Nam Tinh thấy Lý Uyển ở bên cạnh cũng đang lén nhìn Chu Dịch.

Trong lúc gấp gáp, Chu Dịch vẫn giao phó công việc rõ ràng cho Tô Nam Tinh và Tống Tập: “Tôi phải đên nhóm công ty với tổng giám đốc Lý để báo cáo công việc, có lẽ sẽ mất hai ngày, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Rồi giao phó cho Tô Nam Tinh: “Về dự án “mắt thần” của thành phố Phổ Khẩu, hôm nay tôi đã nói chuyện với bộ phận marketing và bộ phận nghiên cứu và phát triển, lát nữa cô gửi những tài liệu thông số cho mấy người giám đốc bên đó, đợi tôi quay về sẽ mở cuộc họp để nghiên cứu và thảo luận.” Tô Nam Tinh đáp lại, Chu Dịch liền vội vàng rời đi.

Chu Dịch rời đi không lâu, chị Tiền liền đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, lúc trở vào thì trên khuôn mặt không kiềm nén được vẻ phấn khởi.

Nắm bắt cơ hội Hoàng Hân Nhiên rời khỏi phòng làm việc, chị Tiền bắt đầu say sưa nhiều chuyện với mọi người: “Các cô có biết lai lịch của Tiểu Hoàng đó rất lớn hay không?”

Chị Trương nói: “Tất nhiên là có gia thế rồi. Cô không thấy cô ấy vừa mới vào công ty tỉnh trong năm nay đã là nhân viên chính thức rồi sao?”

Chị Tiền liền nói thẳng đáp án: “Người ta được vào đây cũng là chuyện bình thường, ba của người ta là Hoàng Lương Ngọc – tổng giám đốc đứng đầu thành phố C đó.”

Không ngờ lai lịch lại lớn như vậy. Mọi người nghe thấy vậy đều ngẫm nghĩ không biết hôm nay có nói gì bậy bạ với Hoàng Hân Nhiên hay không. Tất cả mọi người đều cảm thấy sau này phải đối xử với Hoàng Hân Nhiên tốt hơn, dù sao cô ấy cũng là con gái của người đứng đầu tỉnh C, ai biết lúc nào mới có thể nhờ cậy được mối quan hệ này?

Lúc này có người kịp thời phản ứng: “Tổng giám đốc của tỉnh C chẳng phải là cấp trên của ba giám đốc Chu chúng ta hay sao?” Ba của giám đốc Chu chính là phó tổng giám đốc tỉnh C.

Có người đã “ồ” lên đầy ẩn ý, tất cả người ngồi đối diện đều mỉm cười, không nói gì thêm.

Đến khi Hoàng Hân Nhiên quay trở lại, trong tay cô ấy là một túi đồ ăn vặt lớn, bắt đầu phân phát đồ ăn vặt cho mọi người, “Xin mọi người nhận chút đồ ăn vặt này, em không hiểu biết gì nhiều, sau này nhờ các anh chị chỉ dạy thêm.”

Thái độ lúc này của mọi người đều nhiệt tình hơn buổi sáng, ngay cả Lý Uyển cũng không còn khó chịu nữa, bày ra khuôn mặt tươi cười, gọi cô ấy: “Em gái Hân Nhiên này, lúc nào rảnh rỗi thì đi mua sắm với nhau nhé.” Lý Uyển rất thẳng thắn, bắt đầu cười nói giả lả.

Đến giờ tan sở, tất cả mọi người trong phòng ban đều không gọi Hoàng Hân Nhiên là “Tiểu Hoàng” nữa, mà đã gọi cô ấy là “Hân Nhiên,” nghe có vẻ rất thân thiết.

Hoàng Hân Nhiên gọi Tô Nam Tinh là “chị Tô Tô,” đến giờ tan sở cũng vẫy tay chào Tô Nam Tinh: “Tạm biệt chị Tô Tô!”

“Tạm biệt.” Hôm nay Tô Nam Tinh cũng không có ý định tăng ca, Chu Dịch không có ở đây, cô cũng không bận rộn mấy.

Buổi tối sau khi về nhà, hôm nay Miêu Manh Manh cũng không có tăng ca, hai người cùng nhau làm salad. Miêu Manh Manh ăn vài muỗng salad thì lấy điện thoại ra, đưa cho Tô Nam Tinh xem số lượng người hâm mộ trên Weibo của mình: “Lượt follow thật nhiều, mình đã có 15 nghìn lượt follow rồi!”

Sau khi khoe khoang với Tô Nam Tinh còn nói: “Sau khi ăn xong, cậu giúp mình quay một đoạn video ngắn ghi chép lại quá trình giảm cân. Mình phải cho người hâm mộ của mình xem.”

Có điều sau khi hai người ăn salad xong, Miêu Manh Manh đã quên mất chuyện quay một đoạn video ngắn, bởi vì cô ấy đã phát hiện ra một chuyện mới. Cô ấy phấn khích gọi Tô Nam Tinh: “Tinh Tinh, cậu mau vào trang mạng Vân Bảo trên điện thoại đi!”

“Sao vậy?”

Miêu Manh Manh mở trang Vân Bảo lên: “Vân Bảo vừa ra mắt một tính năng ở bên trong “Tương lai dựa vào Big Data”, chỉ có những người có điểm tín dụng* trên 650 mới có thể truy cập, cậu mau vào xem một chút đi!”

*Điểm tín dụng: điểm số mà các tổ chức tài chính dùng để đánh giá sự uy tín của bạn khi sử dụng các hình thức cho vay của tổ chức đó. Điểm số của bạn càng cao bạn càng được đánh giá tốt.

Tô Nam Tinh truy cập theo lời của cô ấy, kết quả là bên trong “Tương lai dựa vào Big Data” có một cái nút gọi là “Tâm tư dựa theo Big Data.”

Miêu Manh Manh nói: “Hôm nay tất cả mọi người đều bàn tán chuyện này trên Weibo, nói rằng ba Vân không chỉ quan tâm đến túi tiền tiền của chúng ta, mà còn lo lắng đến chuyện hôn nhân của chúng ta! Giới thiệu người yêu cho chúng ta!”

Cô ấy đọc một đoạn trên Weibo: “Những gì bạn mua trên mạng, những bộ phim và cuốn sách bạn theo dõi, những bài hát bạn thích nghe, những nhà hàng bạn từng khen ngợi, những dịch vụ giao đồ ăn từng gọi, thậm chí những tuyến đường bạn đi làm hằng ngày, những vết tích của việc dùng dịch vụ đặt xe chung trên mạng đều sẽ trở thành dữ liệu cá nhân của bạn trên hệ thống. Sau khi Big Data phân tích sở thích của bạn thì sẽ bắt đầu giới thiệu một người tương xứng cho bạn.”

“Nghe nói là do trang mạng Vân Bảo thu mua trang web hẹn hò Thiên Hi Chi Xuân, cho nên Vân Bảo mới mở thêm một tính năng. Một số trang web hẹn hò khác đã có tính năng ghép đôi bằng Big Data từ lâu, nhưng mà kho dữ liệu của bọn họ không đồ sộ bằng Vân Bảo, có thể giới thiệu chính xác đối tượng phù hợp cho bạn.”

Tô Nam Tinh cũng nhấp vào “Tâm tư dựa theo Big Data,” cô cảm thấy tính năng này nên gọi là “Xem mắt bằng Big Data” mới đúng.

Sau khi nhấp vào, bên trong có hai hình đại diện, điều đó có nghĩa là Vân Bảo căn cứ vào điều kiện của cô rồi giới thiệu hai người cho cô. Không có lời giới thiệu nào ở bên dưới hai hình đại diện này, Tô Nam Tinh nhấp ngẫu nhiên vào một người. Tên thật của người này là Trương Đào, cũng là người ở thành phố S.

Nhấp vào hình đại diện thì nhận ra người này cũng bằng tuổi với Tô Nam Tinh, tóc ngắn, đeo cặp kính đen, cười rất thật thà.

Lúc này Miêu Manh Manh cũng cầm điện thoại lên và đọc to: “Trên Weibo đã có người trò chuyện qua lại với đối tượng được giới thiệu, kết luận rằng Big Data sẽ giới thiệu đối tượng có chung sở thích với bạn, hoặc là có cùng mức độ chi tiêu với bạn.”

Tô Nam Tinh nghĩ ngợi: Vậy nên thật ra chuyện xem mắt bằng Big Data chính là nói thẳng cho bạn biết một sự thật, đó là bạn đang ở mức độ nào thì nửa kia của bạn cũng sẽ giống như vậy.

Có hơi tàn nhẫn, nhưng lại rất thực tế.

Tô Nam Tinh thoát ra khỏi Vân Bảo, không cần Big Data giới thiệu một người trò chuyện cho cô thì cô cũng tự biết cấp bậc của đối phương sẽ không được cao, bởi vì cô rất nghèo.

Cô nói với Miêu Manh Manh: “Cho nên phải làm việc chăm chỉ, cố gắng giảm cân, cố gắng kiếm tiền. Nếu chúng ta trở thành một người hoàn hảo thì nửa kia cũng là một người hoàn hảo.”

Buổi tối sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô phát hiện Vân Bảo liên tục nhắc nhở có những tin nhắn chưa đọc. Khi mở lên thì thấy đó là từ anh chàng tên Trương Đào mà Big Data giới thiệu. Anh ta gửi một vài tin nhắn cho Tô Nam Tinh: 【Có ở đó không?】 【Xin chào? 】 【Cô là nửa kia mà Big Data giới thiệu cho tôi sao? 】

Thấy Tô Nam Tinh không trả lời, anh ta lại nhắn thêm một câu: 【Xin hỏi cô vẫn đang độc thân sao?】

【Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn xem Big Data có chính xác hay không. Tôi rất thích tập thể dục mỗi ngày, tiền lương bốn nghìn tệ, tôi muốn xem có phải cô cũng giống tôi hay không?】

Tô Nam Tinh thấy Trương Đào tự giới thiệu thì suy nghĩ: Quả nhiên Big Data rất chính xác, bởi vì tiền lương của cô cũng là bốn nghìn tệ, thích tập thể dục. Thế nhưng Tô Nam Tinh vẫn không trả lời anh ta, bởi vì cô không có ý định tìm bạn trai.

Ngày hôm sau đi làm, lúc đi đến gần trạm xe buýt cách công ty không xa, cô gặp chị Tiền vừa mới xuống xe buýt, hai người cùng nhau đi vào công ty. Ngay lúc này, cô bỗng nghe thấy có người hét lên ở cổng vào vườn công nghệ sát bên: “Trương Đào, cậu làm rớt nón kìa!”

Tô Nam Tinh ngoảnh đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một anh chàng có mái tóc ngắn, đeo cặp kính màu đen. Anh ta nhặt chiếc nón bị rớt xuống đất rồi đội lên đầu, mỉm cười với đồng nghiệp của mình. Đó không phải là anh chàng mà Big Data của Vân Bảo giới thiệu cho cô vào ngày hôm qua sao?

Cho nên Vân Bão đã giới thiệu một anh chàng bảo vệ với mức lương bốn nghìn tệ, thích tập thể dục cho cô.

HẾT CHƯƠNG 15


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.