Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 19: Chương 19



Lục Hàm Chi không để ý vế trước, mà vế sau lại khiến mắt cậu sáng lên bling bling!
Giảm giá 50% đó!
Khi nãy cậu còn đang phiền muộn vì chưa kiếm được 9 điểm giao dịch, giờ lại nhận được cái voucher 50%.
Đáng tiếc nó chỉ sử dụng được một lần, mà trong tay cậu cũng chỉ còn 11 điểm giao dịch.
Còn làm gì được nữa đây?
Cậu chỉ có thể mau chóng mở khu mua sắm, đổi một lá bùa tấn công tinh thần có hiệu lực vĩnh viễn đối với một mục tiêu ở khu đổi pháp khí.
Số điểm giao dịch còn lại thì đổi cho A Thiền bốn hộp sữa bột trẻ em phù hợp với giai đoạn này của bé.

Cậu nhìn lướt qua hướng dẫn sử dụng bùa chú, thực ra trước đó cậu cũng hiểu sơ cách sử dụng.
Bùa này có thể được yểm vào bất cứ môi trường nào.
Lục Hàm Chi dự định dùng số tiền đầu tiên vừa kiếm được mua cho Lục phu nhân một cái vòng ngọc, rồi yểm lá bùa lên trên.

Dù sao những món trang sức khác sẽ được cởi ra khi đi ngủ vào buổi tối, còn món như vòng ngọc thì có thể đeo bên người.
Cậu nói thêm vài câu dễ nghe, chắc sẽ dỗ ngọt được Lục phu nhân để bà không tháo vòng ra khỏi người.
Mỗi ngày Đại hoàng tử phải uống thuốc kháng sinh ba lần và để Lục Hàm Chi tiêm bắp hai lần, cuối cùng bệnh của hắn ta cũng đã đỡ.

Chứng viêm đã được kiểm soát, uống thuốc thêm vài ngày nữa là khỏi hẳn.
Trên triều đình lại có vài tin đồn, Hoàng đế bị cảm lạnh, hai ngày nay đóng cửa từ chối tiếp kiến, cũng không vào triều sớm.

Thái tử đành phải tạm thời quản lý triều chính, ý đồ rất rõ ràng.
Đây là đang âm thầm xử lý một số phe phái khác để trải đường cho Thái tử nắm quyền.
Lúc này lại có một tin tức bùng nổ ở kinh thành, Võ Uy đại tướng quân Nhung Địch ở Thừa Hàm Quan bị tập kích trọng thương hôn mê bất tỉnh, sống chết chưa rõ.
Hoàng đế vừa nghe đã giận dữ, lập tức phái người đi tra rõ.
Khi tin tức truyền đến thôn trang phía nam, Lục Hàm Chi trợn tròn mắt.
Trong cốt truyện cũng có nhắc chuyện Võ Uy đại tướng quân Nhung Địch bị tập kích ở Thừa Hàm Quan, nhưng chưa đến nỗi bị thương rồi hôn mê bất tỉnh.
Lúc ấy, chính Tam hoàng tử Vũ Văn Cảnh đã bảo ông cậu ngoại tộc của hắn ta sai người diệt trừ Nhung Địch ở Thừa Hàm Quan.

Nhưng Nhung Địch là dũng tướng hàng đầu của Đại Chiêu, sao có thể dễ dàng bị giết hại?
Cậu còn nhớ rằng lúc đó Nhung Địch đánh lui tướng mạnh ở phiên bang, còn giết được vài người của bọn chúng.

Chẳng qua những người đó làm cực kỳ bí mật, trên người không để lại đầu mối gì.
Nhưng lần này lại khác, trên người kẻ bị giết đã tìm thấy ám khí có khắc chữ “Lang” và lệnh bài đeo hông.

Bộ tộc Lang Vương ở thảo nguyên, thủ lĩnh bộ lạc Thác Bạt Hoành chính là ông cậu của Tam hoàng tử.
Chẳng qua chuyện này không được công khai ở trong kinh.

Nhưng lúc đi tiêm cho Đại hoàng tử, Lục Hàm Chi nghe được hai huynh đệ này nhắc tới.
Bây giờ bọn họ đã coi Lục Hàm Chi như người một nhà, bàn bạc cũng không tránh mặt cậu.

Nội tâm Lục Hàm Chi vô cùng khiếp sợ, nội dung vở kịch hôm nay biến thành như vậy có thật sự thích hợp không? Có thích hợp không? Hợp không?
Bất kể hợp hay không hợp thì cũng chẳng liên quan đến cậu.
Ngay lúc này, nội dung vở kịch đã lệch đến mức một trăm con trâu kéo cũng không nổi, cậu lại tiếp tục nhận nhiệm vụ thứ hai trên giao diện.

[Phát triển ba chuỗi cửa hàng, tăng GDP khu vực này lên 100 lượng mỗi ngày.

Buff sơ cấp đã khả dụng.

Khi nhiệm vụ tiến hành, ký chủ được hưởng 200% buff tăng thu nhập cho đến khi kết thúc nhiệm vụ.]
Lục Hàm Chi rất hài lòng về cái buff này, giống nhiệm vụ lần trước cũng được tặng một cái buff thu nhập.

Nhưng thu nhập bình quân mỗi ngày 100 lượng thì hơi khó khăn.
Cậu nhìn tổng GDP hiện có của mình, trừ đi 500 lượng mà người đàn ông mặt trắng không râu đưa cậu trước đó, thật ra GDP bình quân mỗi ngày chỉ có 35 lượng.

Nếu muốn đạt tới 100 lượng thì phải chắc chắn sẽ gặp được quý nhân.

Nhưng quý nhân đâu có dễ tìm vậy?
Lục Hàm Chi lại đau đầu, trừ chi phí thuê cửa hàng và mua nguyên vật liệu, chuyện muốn đạt 100 lượng GDP này không phải dễ dàng.
Không nói nhiều nữa, bắt tay vào việc thôi.

Buổi chiều, cậu dặn Tại Ngự đi tìm cửa hàng.

Lúc này cậu không chỉ tìm mỗi ở ngoại ô mà còn tìm cả trong kinh thành.
Cậu không muốn phụ thuộc vào sản nghiệp của nhà họ Lục, để tránh bị nói là cậy vào gia thế.

Đi lên bằng hai bàn tay trắng mới gọi là đàn ông đích thực.
Tuy thật ra cậu cũng chẳng phải là “đàn ông”.
Sau khi Tại Ngự ra ngoài, cậu lại bảo Hòa Minh đi mời chưởng quỹ của Trân Bảo Trai huyện Vĩnh Hưng đưa tới mấy loại vòng ngọc cao cấp cho cậu chọn.

Sắp đến sinh nhật của Lục phu nhân, nhất định phải tự tay đeo vòng ngọc cho bà.
Nếu nhớ không lầm, sinh nhật của Lục phu nhân cũng là ngày mà thái độ của bà đối với “Lục Hàm Chi” thay đổi.
Cậu nhớ rõ trong nguyên tác viết sau khi Lục Hàm Chi gả vào phủ Thái tử thì không về nhà, nhưng hôm sinh nhật Lục phu nhân thì y lại về, chẳng qua y đang bực bội chuyện gì đó.

Y vênh váo tự đắc, cảm thấy mình gả vào phủ Thái tử là tài trí hơn người, không để người nhà mẹ đẻ vào mắt.

Thậm chí y còn làm tổn thương bà Lục trước mặt khách khứa.
Thay vào đó, Tô Uyển Ngưng lại thành áo bông nhỏ tri kỷ.

Lúc Lục phu nhân bị đau khớp, nàng ta đã tự tay tặng bà chiếc mạt ngạch(*) mình thêu.
(*)Mạt ngạch: đai trán
Lục phu nhân càng ngày càng yêu thích Tô Uyển Ngưng, sau khi biết nàng ta trao trái tim cho Thái tử, bà không quan tâm đến địa vị con trai út nhà mình ở phủ Thái tử mà ngầm đồng ý cho bọn họ qua lại.
Tô Uyển Ngưng vừa “dằn vặt” lại vừa gắn bó keo sơn với Thái Tử, thậm chí cả hai đã vụng trộm nếm trái cấm, nàng ta còn có thai.
Ngay lúc Lục Hàm Chi đang nhìn một đống vòng ngọc trang sức đến ngẩn người, Vũ Văn Mân lại lặng lẽ đi vào.
Trọng kiếm tiếp xúc với mặt đất “keng” một tiếng, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn vòng ngọc trên tay cậu rồi nói: “Đều là đồ hạ đẳng, chẳng đáng giá là bao.”
Lục Hàm Chi hoảng sợ, đặt vòng ngọc phỉ thúy về chỗ cũ rồi chấn chỉnh lại sắc mặt, nói: “Sao ngài cứ xuất quỷ nhập thần vậy? Có biết làm vậy sẽ dọa người khác lắm không?”
Vũ Văn Mân nhíu mày: “Thì sao? Không gọi ta là điện hạ nữa? Không tự xưng là thảo dân nữa?”
Lục Hàm Chi:…
Diễn vài ngày rồi, giờ tui lười không được à?

Cậu cất hộp trang sức đi, nói: “Ở nơi thôn dã này thì còn mong có mặt hàng cao cấp gì?”
Cậu vốn tưởng hắn sẽ nói móc cậu vài câu.
Dù sao trong nguyên tác, Lục Hàm Chi là người có thể bóp chết con trai mình để gả vào phủ Thái tử vì vinh hoa phú quý mà.

Nhất định cậu sẽ bị Tứ hoàng tử cao ngạo nói là trơ trẽn.
Nhưng không ngờ Vũ Văn Mân lại lấy một chiếc khăn tay từ trong ngực, đưa đến trước mặt cậu rồi nói: “Lần này cảm ơn ngươi ra tay giúp đỡ.

Ta tiện tay lấy từ trong hộp trang sức của mẫu phi, khỏi cần khách sáo.”
Nói xong, hắn nhét khăn vào tay Lục Hàm Chi rồi cầm trọng kiếm rời đi.
Cho đến khi đối phương khuất bóng, Lục Hàm Chi mới hoảng hốt mở khăn tay ra, phát hiện bên trong là một cái vòng ngọc trắng thuần không lẫn tạp chất.
Cậu kinh ngạc nhìn vòng ngọc trong tay.
Ai nói Tứ hoàng tử lạnh lùng không biết cảm ơn? Cậu giúp hắn một lần mà đã nhận được sự báo đáp quý giá như vậy? Vòng ngọc này vừa nhìn đã biết không tầm thường, hơn nữa khăn tay dùng để bọc còn thêu chữ “điệp”.
Chữ “điệp” nho nhỏ này không phải của Nhung phi.
Nhung phi là con gái duy nhất của Nhung tướng quân, tên bà là Nhung Táp, có chút khí khái hào hùng.
Chữ “điệp” này là tên thân mật của vị Thái phi vốn là mẹ ruột của Vũ Văn Mân.
Lục Hàm Chi cũng không nhớ rõ tên đầy đủ của vị thái phi này.

Dù sao ở trong sách chỉ nhắc một câu, cậu nhớ được chữ “điệp” là đã giỏi lắm rồi.
Cậu nên cảm động hay sợ hãi đây?
Bạo quân tương lai cho cậu di vật của người mẹ quá cố!
Tuy hắn nói là tiện tay lấy từ trong hộp sức trang sức của mẫu phi, nhưng vật đó chắc là vật mà tiên đế ngự ban.

Tiên đế ở tuổi xế chiều mới tuyển vị Điệp quý nhân này vào cung, bà còn trẻ hơn hoàng thượng hiện tại không ít tuổi.
Bởi vì bà tuổi trẻ xinh đẹp, tiên đế cảm thấy có lỗi với vị quý nhân trẻ tuổi này nên thưởng không ít thứ tốt, còn trực tiếp phong phi cho bà.
Lúc tiên đế còn sống, bà không được sủng ái.

Sau khi tiên đế mất, lại hời cho ông con trai.

Ông con trai này là kẻ vô trách nhiệm, lão đã cưỡng bức mẹ nhỏ mà còn giết mẹ để giữ con, quả là một người tàn nhẫn.
Lục Hàm Chi thở dài, lặng lẽ nhận lấy vòng tay.
Vòng ngọc này mà đặt cạnh mấy cái kia thì đám vòng ngọc còn lại chẳng khác nào cục đá.

Chưa nói tới Lục phu nhân, kể cả mấy vị phi tần trong cung bây giờ cũng còn thích.

Cậu lập tức lấy ra lá bùa vĩnh cửu rồi yểm nó vào vòng ngọc theo bản hướng dẫn.

Một luồng sáng trắng thoáng hiện, bùa đã được yểm trong vòng ngọc.
Lục Hàm Chi lại đi tìm một cái hộp gấm rồi cất vòng ngọc vào, chờ đến đại thọ của Lục phu nhân.
Buổi tối, lúc Tại Ngự trở về đã đưa hai tờ khế đất đến cho cậu.
Hai cửa hàng này, một cái ở đại lộ phía đông, cái khác lại ở đại lộ phía tây, đều nằm ở những nơi phố xá sầm uất.
Lượng khách ở hai vị trí này khá đông, nhưng tiền thuê rất đắt, cùng diện tích nhưng lại đắt gấp 3 lần so với cửa hàng ở thị trấn nhỏ này.
Lục Hàm Chi nhìn GDP bình quân 80 lượng/10 ngày rơi xuống 70 lượng, nháy mắt đau như bị ai cắt mất miếng thịt.
Phần thưởng nhiệm vụ lần này giống như trước, cũng 5 điểm giao dịch và được thêm một rương báu sơ cấp.
Lục Hàm Chi ngẫm lại, dặn Tại Ngự tuyển thêm tá điền làm công nhân, trong vòng 3 ngày cố làm ra ít nhất 1000 bánh xà phòng.
Chờ khi mọi việc đâu ra đấy, trời đã dần tối.
A Thiền được bà vú A Mãn ôm ra hành lang gấp khúc phơi nắng một lúc, vừa hay đúng lúc này đã trở về.

Lục Hàm Chi vội vàng đón lấy bé, suýt bị sức nặng trên tay dọa hết hồn.
Nếu cậu nhớ không lầm thì bé chưa tròn 2 tháng tuổi? Tại sao em bé 2 tháng tuổi của cậu lại nặng như được 6 tháng thế?
Hơn nữa bé còn chưa tròn 2 tháng hẳn, tại sao cái đầu nhỏ lại thẳng như vậy? Không phải người ta nói 3 tháng tuổi mới có thể ngóc được cổ lên sao?
Xem ra ăn được ngủ được sẽ mau lớn!
Lục Hàm Chi ôm Thiền béo, nói: “Nom giống cha con phết, sao càng lớn càng giống cha con thế?” Nhắc đến lại thấy buồn phiền, đứa nhỏ này chính là con ruột của hắn, giữa cha và con sẽ có tâm linh tương thông.
May là Vũ Văn Mân không quá để ý đứa bé này, chứ nếu bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ suốt ngày, cửa ải này không dễ qua thế đâu.
Ngày hôm sau, Lục Hàm Chi chờ vị khách sộp kia đến lấy hàng.
Người tới vẫn là người đàn ông trung niên mặt trắng không râu kia, chẳng qua lần này Lục Hàm Chi quan sát khá cẩn thận.

Lưng người đàn ông này hơi cong, giọng nói the thé, khi đi hơi lom khom.
Chắc hẳn là một thái giám.
Thái giám đến mua xà phòng của cậu?
Nếu đúng là thái giám, vậy chủ nhân sau lưng hắn ta là ai?
Người sẽ dùng xà phòng chắc chắn là người phụ nữ nào đó trong hậu cung.

Nhưng Đại Chiêu cấm cung phi ra ngoài một mình, mà người có thể đi đến vùng ngoại ô của kinh thành chỉ có hai.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lăng An Vương: Hiếu kính mẹ vợ tương lai.
Lục Hàm Chi: Nói chuyện chú ý một chút, ai là mẹ vợ ngươi?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.