Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 22: Cảnh cáo



Vân Nhiễm khí thế bức người, từng bước ép sát đem Tần Dục Thanhfbuwcs đến gcs tường, khuôn mặt tuấn mị của hắn trắng bệch, một đôi mắt phượng hiện lên sự khó có thể tin nhìn Vân Nhiễm thất thần.

Vân Nhiễm mắng mệt mỏi, lấy khăn lau tay, thấy Tần Dục Thành không có ý rời đi, liền căm tức nói: “Còn không đi, muốn ta mắng tiếp sao?”

Tần Dục Thành chợt tỉnh, lắc mình rời đi, bất qua đi được chục bức bỗng đứng lại, hôm nay hắn muốn báo thù Vân Nhiễm cơ mà, trước đâu ăn của nàng không ít khỏ, nay muốn bù lại giáo huấn nàng một chút, kết quả lại là mình bị giáo huấn.

Ngẫm lại lời mắng chửi của nàng thật sinh động giống như trong trí nhớ của hắn.

Anh Đào cùng Lệ Chi chạy nhanh lại vẻ mặt cung phụng Vân Nhiễm: “Quận chúa thật lợi hại.”

“Đúng vậy, sắc mặt Tần công tử thật là đặc sắc,” Lệ Chi nghĩ đến cũng thấy sảng khoái, ai bảo hắn muốn tính kế quận chúa.

Trong chỗ tối Long Nhất, Long Nhị cũng cam bái hạ phong đối với Vân Nhiễm sùng bái, chỉ cần sử dụng đầu lưỡi cũng có thể đả bại người.

Long Nhị thấp giọng: “Từ nay về sau ta sẽ sùng bái quận chúa.”

“Đúng vậy, ta cũng muốn học công phu dùng đầu lưỡi đả bại người khác, đó là một loại cảnh giới khác.” Long Nhất cũng gật đầu vẻ mặt vô cùng sùng bái.

Vân Nhiễm cũng không biết một hồi công phu đầu lưỡi của mình đã thu phục được hai thủ hạ, còn tiếp tục nói: “Đúng là không biết xấu hổ, muốn tính kế ta, nằm mơ đi.”

“Quận chúa, đã không còn sớm chúng ta nhanh chóng đi qua đi.”

Hoa vu viên sắc màu rực rỡ, một mảnh náo nhiệt, lúc Vân Nhiễm đến rất nhiều người đang vui vẻ nói chuyện, một đám người túm năm tụm, bát quá nàng vừa vào không ít ngườ lập tức im lặng, nhìn chằm chằm nàng. Đối với nhân vật phong vân này mọi người rất tò mò, lúc trước còn lộ ra tin nàng âm thầm trừng trị nhũ mẫu, nhưng sau tra ra được chỉ là lời đồn thổi.

Vân vương phi tận lực kìm nén hận ý trong lòng, dẫn hai mâm đi tới, vẻ mặt tươi cười: “Nhiễm Nhi, con đã tới, ngủ có ngon không?”

Một câu ngắn gọn, đã đem Vân Nhiễm bôi đen một phen ánh mắt mọi gười hiện lên sự khinh thường, Trường Bình quận chúa quả nhiên vẫn giống như trước, tùy tâm sở dục, đã lớn như vậy thế nhưng có thể ngủ đến tận bây giờ mới dậy, thật sự lười.

Ánh mắt Vân Nhiễm u ám, khóe môi ôn nhu cười: “Vân vương phi, sao lại biết ta ngủ đến giờ, sáng sớm ta đã dậy chuẩn bị này nọ, cho nên giờ mới tới.”

Vân Nhiễm một caai phản kích Vân vương phi, nàng cũng không gọi bà là mẫu phi.

Bốn phía xó người nghe ra cũng nhỏ giọng nghị luận, xem ra trong vương phủ có nội tình.

Vân vương phi bắn ra tia nhìn lạnh lẽo, sắc mặt tối lại, nhưng vẫn cố gắng duy trì ý cười: “Con tới thì tốt rồi, trước đi dạo chung quanh mọt vòng, yến hội sẽ nhanh chóng bắt đầu, ta đi an bài một chút.”

Vân Nhiễm gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì nữa, nâng mắt nhìn người đến dự tiệc, cơ bản đều là những gương mặt quen thuộc, hơn nửa đều là các nhà quyền quý, phủ trưởng công chúa, phủ Cẩm thân vuong, Tần quốc công, có có Tĩnh Xuyên hà phủ, liếc nhìn mà hoa cả mắt.

Bất quá cũng không có ai lại đây nói chuyện với nàng, chỉ nhở giọng đanh giá.

“Các ngươi nhìn xem, Trường Bình quận chúa bị từ hôn, nhưng không biểu hiện gì?”

“Cố gắng giả bộ trấn tĩnh thôi, một nữ tử bị từ hôn, sao có thể không đau lòng?”

Vân Nhiễm tối sầm mặt nghe mọ người nghị luận, tất cả đều tại tên Yến Kỳ ban cho nàng, có thời gian nàng cũng muốn nhìn xem hắ là thần thánh nơi nào, hảo hảo thu thập một phen.

Phía sau Vân Nhiễm Anh Đào cùng Lệ Chi nhìn tân khách náo nhiệt, các nàng cũng không vội vàng thân cận với người khác.

Bất quá các nàng mới đi được vài bước đã có âm thanh vang lên: “TRường Bình quận chúa.”

Vân Nhiễm dừng bước, nhìn phía sau đi đến một dáng người cao gầy, ngữ quan tinh xảo, làn da trắng như sứ, mặc quần áo kim lũ điệp hoa, trên đàu búi sơ vân kế cài cây trâm điệp phỉ thúy, giống như một đôi cánh bướm đang giương cánh bay cao dưới ánh mặt trời, bất quá ánh mắt nàng lại thâm trầm, biểu hiện tyt rằng diện mạo diễm lệ, nhưng lại là người có tâm cơ thủ đoạn.

Người này chính là quận chúa Minh Tuệ nữ nhi duy nhất của đại trưởng công chúa, từ nhỏ đã được cưng chiều sủng ái, cũng từng tranh đấu qua với thâ thế này.

Bất quá vẫn bình an vô sự, cả hai đều xem nhau không vừa mắt, nay nàng gọi Vân Nhiễm lại chắc không có chuyện gì tốt.

Vân Nhiễm nhíu mi lên tiếng: “Quận chúa Minh Tuệ gọi bản quận chúa có chuyện gì?”

Phượng Quân Dao đi tới nhìn Vân Nhiễm cười nhạt: “Nghe nói ngươi bị Yến quận vương từ hôn?”

Bốn phía lại vang lên tiếng thì thầm, mọi người đều âm thầm quan sát bên này, muốn chờ xem kịch vui.

Hai người kia luôn đối nghịch nhau, nay quận chúa Minh Tuệ lại dứt khoát nói ra chuyện Yến quận vương từ hôn, quận chúa Trường Bình nhất định sẽ nổi giận cùng này gây sự.

Vân Nhiễm khóe môi nở nụ cười, nhẹ nhàng đap: “Quận chú Minh Tuệ đây là đến cười nhạo ta sao.”

Phượng Quân Dao nhìn Vân Nhiễm vân đạm phong khinh, không khỏi kinh ngạc, người bình thường nếu gặp phải chuyện này, không phát hỏa cũng sẽ thương tâm khóc lóc, vậy mà nàng vẫn bình thản, hơn nữa nàng cũng không trước kia, tyt rằng dung mạo bình thường nhưng lại tỏa ra sự cơ trí, rốt cuộc xảy ra vấn đề xảy ra ở chỗ nào, Phượng Quân Dao cũng không rõ, cũng lười suy nghĩ, nàng đến là muốn cảnh cáo Vân Nhiễm.

“Quận chúa Trường Bình ta cũng không có ý định cười nhạo ngươi, ta đến là cảnh cáo ngươi, Yến quận vương đã từ hôn, ngươi cùng đừng mơ mộng gì tới hắn, có biết không.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.