Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 29



Liệu có đôi tình nhân vừa chính thức ‘hò hẹn’ và chưa đến giai đoạn ‘yêu cuồng nhiệt’ đã bắt đầu cãi nhau? Có đấy!

“Em lặp lại lần nữa xem.” Trở về nhà sau khi kết thúc buổi học lái xe, Phù Hiểu liền báo cho ‘bạn trai mới nhậm chức’ của cô một ‘tin tốt’ và ‘tin tốt’ ấy khiến nụ cười đông lại nơi khóe môi Đường Học Chính.

Phù Hiểu rụt cổ lại, cô cũng cảm thấy mình có phần vớ vẩn, có phần nực cười, thêm vào đó… cô cũng hơi chột dạ: “Tối nay em phải cùng đối tượng xem mặt đi quán bar chơi.”

“Phù Hiểu!”

“Dạ!”

“Em dám giấu anh đi xem mặt cơ đấy! Chuyện từ bao giờ?” Giọng nghiêm cứ như đang hỏi cung tội phạm, Đường Học Chính xịu mặt ra lườm cô gái trẻ trước mặt, cô thật to gan mà.

“Thì là chiều hôm qua đó.” Phù Hiểu thấy mình khá là vô tội. Về mặt lý thuyết, việc đi xem mặt ngày hôm qua không cần qua sự đồng ý của anh – người hôm nay mới trở thành bạn trai cô.

Đường Học Chính híp mắt lại, vậy ra là lúc anh đến đây hôm qua ư? “Tại sao em lại đi xem mặt?” Lòng tự tôn của anh bị tổn thương ghê gớm: Một người đàn ông siêu tốt như anh đây đứng ngay trước mặt cô thì cô làm như không thấy; Trái lại, cô đi gặp gã đàn ông mà chả người phụ nữ nào thèm?

Thì cũng do di chứng để lại của việc anh rời đi thôi: cô bỗng thấy một mình cô đơn quá, lại được thêm cô Dương xúi giục; Thế là sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định đi gặp người ta một lần, dù có không thành thì thêm một người bạn cũng chẳng phải chuyện xấu. Nhưng lý do này đương nhiên là cô không thể khai thật ra với anh rồi, cô đành bảo: “Do phụ huynh giới thiệu nên em không từ chối được.”

Đường Học Chính săm soi cô, khẽ hừ một tiếng: “Không cho em đi.” Đùa đấy à, người đàn bà của anh đi bar với một gã đàn ông khác ư, coi anh là người chết phải không?

“Không được đâu, em nhận lời người ta rồi.”

“Phù Hiểu.” Đường Học Chính lên tiếng cảnh cáo. Ngoại trừ cô ra, những người đàn bà khác ai chẳng sợ anh giận, ai chẳng trăm phương ngàn kế lấy lòng anh chứ; Còn cô thì ngược lại, cứ chống đối anh hoài là sao?

“Những chuyện mình đã nhận lời rồi thì sao có thể đổi ý được?” Phù Hiểu phản bác, “Huống gì em chỉ đi chơi với anh ấy một lát thôi mà. Gặp mặt rồi trực tiếp xin lỗi người ta chẳng phải sẽ tỏ ra là mình có thành ý hơn ư? Em cũng không thể gọi điện thoại rồi bảo: “Này, xin lỗi, hôm qua tôi đi xem mặt đối tượng là anh, hôm nay thì tôi có bạn trai rồi, rất xin lỗi anh ha” được?” Cô nói một cách tức giận, sau chót còn thêm vào một câu: “Ai bảo anh sớm không đến, muộn không đến lại cứ phải đến vào sau lúc ấy.” Cô cũng rất khó xử có được không?

Anh phì cười vì câu nói hết sức vô lý của cô. Cái con nhóc này nữa, lại còn dám đổ vấy cho anh cơ đấy? Không hiểu vì sao mà cơn giận của anh bỗng biến mất tiêu, anh dang tay ôm cô vào lòng rồi nhéo yêu má cô với vẻ bất đắc dĩ, “Nếu anh đến muộn chút nữa, chắc em sẽ gửi thiệp mời cho anh mất.” Mà khi đó thì anh sẽ phải giết gã đàn ông kia để có được cô, xúi quẩy bỏ xừ.

“Sao có thể nhanh như vậy chứ!” Vừa ngã vào lòng anh và chưa kịp thích nghi, Phù Hiểu lớn tiếng phản bác, cô muốn giấu đi sự e thẹn của mình.

“Hừm, con nhóc nhà em nữa, anh thấy có vẻ như em định hẹn hò với cha đó thì phải.” Một người đàn ông đang lên cơn ghen nào đó cau mày và cúi đầu cắn mạnh vào cổ cô.

“Đau!” Cơ thể Phù Hiểu nhẹ run lên vì dòng xúc cảm, cô muốn né anh nhưng lại bị khóa chặt bởi vòng tay cứng cáp của anh; cái cảm giác có một thứ mềm mềm, ươn ướt đang mơn trớn cổ cô khiến người cô cứng lại.

Khi một người đàn ông đã lâu không gần nữ sắc ôm lấy người phụ nữ mà mình đã phải hao hết tâm tư mới chiếm được thì cả trái tim lẫn thể xác anh ta đều sẽ rục rịch; Anh mút mạnh hơn nữa lên làn da cô và tiếng thở của anh nặng dần. “Muốn đi cũng được thôi nhưng phải bồi thường anh, để anh nghiệm hàng trước.” Liếm láp vành tai ngọc ngà của cô mà Đường Học Chính nóng hết cả người. Anh rất muốn cứ thế này mà ăn cô sạch sành sanh đến xương cốt cũng chẳng thừa, “Yên tâm, có đạt tiêu chuẩn hay không anh đều nhận, cam đoan không trả hàng.” Hòng làm rõ vấn đề ‘tiêu chuẩn’, anh trực tiếp để tay mình lên ngực cô.

“Á –” Phù Hiểu với khuôn mặt đỏ lựng tát cho bàn tay ma quỷ của anh một phát rồi nhảy ra khỏi người anh. Có nhầm không vậy, cái anh chàng này nữa, hai người bọn họ bên nhau còn chưa được năm tiếng đồng hồ đâu nha, thế mà anh đã… đã… bảo cái gì mà muốn nghiệm hàng?! “Anh có cần phải bộc lộ bản chất nhanh vậy không hử!” Tuy là cô từng nghe người ta nói là: đàn ông rất háo sắc nhưng cũng đừng có khủng vậy chứ!

Đường Học Chính thấy mình oan chết đi được: “Nhanh? Thế này mà gọi là nhanh á?” Tiến độ bình thường của anh là: kéo cô lên giường ngay buổi tối cái hôm anh gặp cô ở Bắc Kinh ấy, được chưa ạ? Anh nhịn hơn nửa năm giời, giữ thân như ngọc vì cô, làm những việc đến chính anh cũng khó mà hiểu nổi sao mình lại làm vậy, thế mà bây giờ cô còn phê bình anh bộc lộ bản chất quá nhanh ư?

Anh ta lại còn trưng ra cái bộ dạng vô tội cơ đấy, rốt cuộc cái gã đàn ông này háo sắc đến mức nào hả! “Đừng nói là hai mươi tư giờ chúng ta bên nhau còn chưa được mười hai giờ đâu đấy!” Cô giận dữ nói.

À, ra là trục thời gian của hai người họ khác nhau, Đường Học Chính không thèm tranh giành với cô về mấy vấn đề thứ yếu ấy, “Thế qua mười hai giờ hay qua hai mươi tư giờ thì được?” Phúc lợi là quan trọng nhất.

Nhất thời, mặt Phù Hiểu nóng đỏ như núi lửa phun trào, “Anh là đồ quỷ háo sắc… Em muốn trả hàng!” Cùng một chỗ với một kẻ háo sắc cỡ này rất không có cảm giác an toàn, “Trả hàng, chắc là…” Mọi thứ bỗng xoay tròn, cô còn chưa kịp bật thét lên thì đã thấy mình bị người ta ghì trên sô pha.

Cơ thể cường tráng và tràn ngập tính uy hiếp của Đường Học Chính ép xuống cô, khuôn mặt tuấn tú của anh kề sát vào cô và cô có thể thấy rõ bóng mình trong đôi con ngươi đen như mực của anh: “Cô gái thật thà ơi, chẳng lẽ em chưa từng nghe câu: “hàng đã mua rồi miễn trả lại” ư?” Vẻ mặt vô cùng hối hận của cô khiến vị đại thiếu gia là anh rất không vui, anh há miệng ra gặm gọ cô, mặt cô, môi cô, cổ cô đâu anh cũng gặm.

Phù Hiểu né đông né tây, ngứa đến mức cô phải trộm bật cười nhưng ngoài miệng thì cô vẫn không chịu khuất phục: “Nhưng mà anh quá háo sắc…”

“Được rồi, được rồi, chờ đến khi em chuẩn bị sẵn sàng thì anh mới ăn em, thế đã được chưa?” Đường Học Chính hứa hẹn dù anh rất là không tình nguyện. Đâu dễ gì mà bẫy được cô vào lưới chứ, nếu ép quá cô thật muốn trả hàng thì chẳng phải là anh lỗ lớn ư?

Hai cơ thể kề sát nhau nên đương nhiên cô cảm nhận được: anh đang cháy lên. Phù Hiểu mềm lòng, cô thẹn thùng lấy ôm cổ anh và chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn thật khẽ.

Nụ hôn phớt qua khiến Đường Học Chính híp mắt lại, anh vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi: “Giao tiền đặt cọc đi!” Nói xong, anh ghì mạnh môi anh lên cô.

Phù Hiểu hết cười lại quậy, nhưng đến cuối cùng thì tất cả đều hóa thành những tiếng thở dốc nhỏ nhẹ, yêu kiều.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.