Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 40: Chương 40



Bạch phu nhân nghe trọn hết mấy lời khó nghe mà Sở Ngu nói ra, khuôn mặt bà ta theo đó mà thập phần ảm đạm.
Hiện tại sinh ý mua bán kén tơ tằm của Bạch Phủ đã hoang phế cực độ, Bạch Lâm nằm liệt ở trên giường bệnh còn cha chồng cái gì cũng không làm, cả ngày chăm chăm cùng lão bằng hữu bên ngoài khoe chim.

Khoảng thời gian này là thời khắc mấu chốt để nhi tử nhà nàng thi đậu công danh thành ra việc lớn việc nhỏ trong nhà đều không tới lượt hắn lo liệu.

Lần này nếu bọn họ không tranh thủ nắm chặt cọng rơm cứu mạng mang tên Sở Ngu thì quả thật không biết Bạch phủ còn có thể trụ được bao lâu.
– Tiểu ngu ngươi đừng nóng vội, lần này không hẳn bọn ta chỉ tới đây vay tiền.

Cửa hàng của ngươi ở tận trên chợ huyện, ta cảm thấy nếu ngươi cất nhà ở trong thôn thì riêng việc tới tới lui lui trên đường cũng đã phí rất nhiều thời gian.

Hay là ngươi hãy dựng một tiểu viện bên cạnh Bạch Phủ, dù sao cũng xây chi bằng xây gần một chút cũng thuận tiện cho ngươi và Hồng nhi tới lui chiếu cố lẫn nhau.
Đôi mắt sáng ngời của Bạch phu nhân chuyên chú nhìn thẳng vào Sở Ngu, Hồng nhi nhà mình qua vài lần khảo thí đều đạt điểm cao.

Nếu Sở Ngu hết lòng vì Bạch gia cống hiến, đến lúc đó cân nhắc cưới nàng làm thiếp cũng không tính là làm nhục nàng.

Dẫu sao nữ nhân này lớn tuổi như vậy, xem ra Sở gia đời trước tích không biết bao nhiêu công đức mới để cho người đọc sách như Hồng nhi nguyện ý cưới nàng.
Sở Ngu không ngờ người nhà họ Bạch dám đưa ra chủ ý hạ tiện thế này, bọn họ muốn dùng Bạch Phúc Hồng để ép nàng tiếp tục làm trâu làm ngựa.

Chưa nói đến chuyện nàng đối với Bạch Phúc Hồng một chút tình yêu nam nữ cũng đều không có, lúc trước chiếu cố mấy người này bất quá là bởi vì thực hiện di nguyện của Bạch Phúc Ấm và Đinh Nhiêu để lại trước khi chết.

Nào đâu những người này cư nhiên dám dựa vào lí do đó mà lên mặt với nàng.
Hơn nữa xem tư thái Đinh thị vào thời điểm này, nếu đến lúc đó Bạch Phúc Hồng thật sự trúng cử thì tình huống nước sôi lửa bỏng mới chính bắt đầu.
Bạch gia đối đãi với nàng như vậy, so với Mộc gia đối đãi với Mộc Đinh Hương có cái gì khác nhau!
Nghĩ đến đây, Sở Ngu quay đầu liếc mắt nhìn đến Mộc Đinh Hương vẫn còn tiếp tục xới đất, tiểu cô nương tuy cúi đầu làm việc nhưng thi thoảng lại lén lút ngó sang bên này, trên nét mặt tựa hồ có chút bất an.
Sở Ngu thấy nàng như vậy trong lòng nhịn không được có chút đau đớn xen lẫn một chút đồng cảm.

Nhìn lại đôi mẫu tử tỏ vẻ ung dung cao quý trước mắt tự nhiên sinh ra một trận chán ghét, dù là một chút Sở Ngu cũng không muốn nán lại cùng bọn hắn tiếp tục nói chuyện, đầu óc suy nghĩ tìm cách nhanh chóng đem đám người vô liêm sỉ này đuổi đi.
Bạch phu nhân thuận miệng nói một phen, Bạch Phúc Hồng nghe lời hay ý đẹp rót vào lỗ tai còn gật gù tỏ vẻ thập phần đồng thuận.
Thì ra hôm nay mẫu thân đến đây là muốn khuyên Sở Ngu trở về, trong lòng hắn nổi lên từng trận vui mừng, đôi mắt gắt gao khóa chặt trên người Sở Ngu mong chờ nàng gật đầu đồng ý.
Nhưng mà Sở Ngu đã hoàn toàn không còn hứng thú tiếp tục trò chuyện, nàng chà xát hai cánh tay đang nổi từng trận da gà bởi vì thỉnh cầu vô sỉ mà hai người này khơi ra, nhếch môi cười lạnh nói:
– Cho nên lần này phu nhân tới tìm ta chính là muốn ta chuyển đến phụ cận Bạch phủ, dùng tiền của chính mình xây một gian tiểu viện tiếp tục vì Bạch gia các người làm trâu làm ngựa có phải hay không?
Bạch phu nhân nghe nàng thốt ra câu này trong lòng thực sự không thoải mái, nhưng nghĩ lại xác thật đề nghị của mình chính là mang ý tứ này.

Chỉ là ý tốt của mình bị Sở Ngu trần thuật theo cái cách rất khó nghe vì thế nàng vội vàng bổ sung câu nói:
– Ngươi nếu không muốn bỏ tiền ra xây dựng phủ trạch cũng không sao, chuyển vào ở trong Bạch phủ là được.

Tuy rằng trong phủ thiếu phòng nhưng miễn cưỡng vẫn có thể ở lại, tiền kia không dùng thì có thể tiết kiệm, quãng đời về sau sẽ không cần phải vất vả như bây giờ nữa.
– Nói thật Hồng nhi trải qua vài kì thi hương biểu hiện thực không tồi, tiên sinh trong thư viện khen hắn không dứt miệng.

Ai nấy đều cảm thấy lần này hắn có hi vọng đậu tú tài cho nên ngươi không cần quá lo lắng, khi hắn công thành danh toại ta đảm bảo Bạch gia luôn chừa cho ngươi một vị trí nhỏ.
Xem bà ta thao thao bất tuyệt bổ sung thêm một đống vấn đề, Sở Ngu nhịn không được tự cười bản thân mình trước kia có mắt như mù, nhìn không ra người họ Bạch vô sỉ.

Đáng tiếc phụ thân còn vì bọn họ bán mạng nhiều năm như vậy, thật đúng là không biết nhìn người a.
Cũng không biết đám người này lấy đâu ra nhiều tự tin mà cho rằng Sở Ngu không phải Bạch Phúc Hồng thì không thể gả, một hai phải làm con dâu của nhà bọn họ.

Hơn nữa Bạch phu nhân nói tới nói lui cũng chẳng thấy nhắc tới chữ chính thê, nghĩ sơ thôi cũng biết tám chín phần là cưới nàng về làm thiếp!
Đúng rồi, mình tuổi tác lớn thế này nếu không phải vì tiền thì Bạch lão thái gia cùng vị phu nhân trước mặt há có thể để tâm can bảo bối của nhà bọn họ cưới một nữ nhân lỡ thì như nàng vào cửa.
– Nói vậy các người đã nghĩ sai hết rồi, ta chưa từng muốn trở lại Bạch phủ.
Bạch Phúc hồng đợi cả nửa ngày lại nghe Sở Ngu đáp lại một câu tuyệt tình như vậy, không khỏi mở to hai mắt mà nhìn.

Người này rốt cuộc có ý tứ gì đây, từ nhỏ nàng đi khắp nơi để bảo hộ hắn, sau khi xuất ngũ trở về cũng thường xuyên ân cần hỏi han.

Thế gian này làm gì có nữ tử chưa lập gia đình mà ân cần mà đối đãi cực tốt với một nam tử khác, nếu nói nàng không giấu giếm tình cảm với hắn ai sẽ tin tưởng.

Nếu đã có tình ý với mình thì tại sao nàng ấy lại không muốn quay về Bạch gia?
Trong lòng Bạch Phúc Hồng có chút sốt ruột, hắn đối với Sở Ngu rễ tình đã đâm sâu từ sớm, tuy rằng nữ nhân này hơn hắn tới tám tuổi nhưng hắn không ngại.

Dù sao Bạch Phúc Hồng đường đường là một tú tài, hắn đã đích thân hạ thấp giá trị con người của hắn, nàng chỉ là một nữ nhân giết heo tầm thường, dựa vào cái gì muốn cự tuyệt hắn.
Có lẽ nàng chỉ là muốn thử lòng của hắn, Bạch Phúc Hồng trong đầu âm thầm khẳng định.
– Sở Ngu..ngươi không cần phải dùng biện pháp lạt mềm buộc chặt đối với ta, nhà ta tuy rằng hiện tại nghèo túng nhưng chỉ là tạm thời.

Chờ ta đậu nhất cử Bạch gia liền có thể khôi phục dáng vẻ phong độ hệt như năm đó, đến khi dọn về tòa nhà lớn chúng ta vẫn như cũ bảo đảm địa vị của ngươi, cứ tin ở ta..
Sở Ngu xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương, nàng híp mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Phúc Hồng nói:
– Bạch thiếu gia có lẽ người đã lầm, từ đầu chí cuối ta đối với ngươi chưa từng có bất kì thứ tình cảm gì.

Hơn nữa ta hiện giờ đã thành thân, nhị vị có thể quay trở về.
Câu nói Sở Ngu vừa thốt ra tựa như sấm sét giữa trời quang, tạc thẳng vào đỉnh đầu hai mẫu tử Bạch thị, choáng váng đến mức trong đồng tử toàn là hình ảnh sao Kim.
– Không có khả năng, ngươi mới trở về nửa năm thì sao có thể thành thân…? Trên đường đến đây chúng ta đã hỏi qua rất nhiều thôn dân, nhưng tuyệt chẳng một ai nhắc tới chuyện này.
Phong độ trí thức trên người của Bạch Phúc Hồng nháy mắt tan biến không còn một mảnh, cả người hắn trở nên kích động, ngữ khí dồn dập làm hắn thoạt nhìn giống như trong nhà đang có tang sự.
– Ngươi không có nghe lầm, ta thật sự đã thành thân.

Nè, nhìn thấy bên kia có một tiểu cô nương đang làm việc hay không..?Người đó chính là thê tử của ta……!Không sai, ta cùng tỷ tỷ của ngươi rất giống nhau, bọn ta đều yêu thích nữ tử…….!Ha ha ha ha ha ha, bất ngờ lắm đúng không?
Mộc Đinh Hương từ xa nhìn thấy mấy người kia khi trò chuyện cứ nhìn chằm chằm vào mình, không biết bọn họ ở nói cái gì đành phải nhợt nhạt cười xem như là lấy lệ.
Mà nụ cười này lọt vào trong mắt Bạch Phúc Hồng thoạt nhìn cực kỳ chói mắt, trong khoảng thời gian ngắn tay chân hắn có chút nhũn ra, đã tức lại càng tức hơn.
– Không có khả năng, ta không tin..! Ngươi nhất định là đang nói dối.
Bạch phu nhân không tin nhi tử nhà mình thế nhưng si ngốc đến nông nỗi này, bà rất sợ hắn chịu đả kích sinh ra biến cố.

Bạch gia cũng còn mỗi mình hắn làm chỗ dựa tinh thần, vì đau lòng hắn nên ngữ khí có chút nghiêm khắc mà quát mắng Sở Ngu:
– Tiểu ngu!! Ta không ngờ ngươi là cái loại người này, chỉ vì Bạch phủ chuyển nhà quên lưu lại cho ngươi một phòng ngươi liền vứt bỏ bọn ta.

Dẫu cho ngươi thật sự không thích Hồng nhi cũng không cần dùng thủ đoạn hạ tiện như vậy tới trả thù hắn.
Quả thực ông nói gà bà nói vịt, Sở Ngu cảm thấy đầu óc rất mệt mỏi.

Nàng không muốn tiếp chuyện với hai người này nữa liền vẫy vẫy bàn tay nói:
– Các ngươi mau chút trở về đi thôi, Phù Dung thôn của ta không chào đón các ngươi.
Mẫu tử Bạch Thị bị người ta xem như là chó hoang mà xua đuổi, sắc mặt bọn họ trở nên thập phần khó coi.

Bạch Phúc hồng xưa nay tâm cao khí ngạo đâu chịu nổi đả kích như vậy, hắn vung ống tay áo trực tiếp dẫm lên băng ghế nhỏ trở lại xe ngựa.
Mắt thấy xe ngựa muốn đi, Sở Ngu ở phía sau vội hoán lên một câu.
– Phiền Bạch thiếu gia nắm chắc thời gian thi cử, chờ ngày nào đó ngươi trở thành cử nhân nhớ đem tám mươi lượng kia trả lại cho ta nha.
Bạch Phúc Hồng ngồi bên trong xe ngựa nghe không sót một câu, hai bàn nguyên bản đặt trên đầu gối nắm chặt đến gắt gao, sắc mặt hắn nhăn nhó một mảnh âm trầm, đen thui như muốn tích ra nước mực.
Sở Ngu tiễn mẫu tử họ Bạch đi khuất lúc này mới xoay người quay trở về, đi đến bên cạnh Mộc Đinh Hương.
– Thật là đen đủi, sáng sớm đã phải tiếp đón hai kẻ điên.
Sở Ngu khom lưng cầm lấy cái cuốc tiếp tục làm việc.
Mộc Đinh Hương có chút chần chờ trộm mắt nhìn Sở Ngu, vừa nãy nàng nghe thấy người này hướng về phía xe ngựa kêu cái gì mà trả tám mươi lượng bạc.

Nhớ lúc trước phu quân nói bạc bị sơn tặc đánh cắp chắc hẳn là giả, cốt để tìm lí do thoái thác cho qua chuyện, số tiền đó cho hai người kia mượn mới là sự thật.

Bất quá trong lòng nàng cũng không có bao nhiêu so đo, nếu không phải lúc ấy thiếu tám mươi lượng nàng đã không có cơ hội cùng Sở Ngu quy hoạch tương lai.

Hơn nữa bây giờ nàng đã có thể kiếm tiền, chuyện xâyy nhà Mộc Đinh Hương hợp tình mà nói thì nàng cũng phải đóng góp một phần.
Chỉ là nhìn hai người kia lúc nào cũng bày thái độ vênh mặt hất hàm, còn thích sai khiến thật là làm cho người ta khó chịu.
Tâm tình tốt đẹp của Sở Ngu bị họ phá hư, cuốc được vài cái lại than thở một tiếng.
Mộc Đinh Hương dừng việc trong tay, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của nàng nói:
– Đừng mãi không vui nữa, có được không??
Sở Ngu quay đầu nhìn thấy trên mặt nàng tràn đầy lo lắng, khe khẽ thở dài nói:
– Kỳ thật ta và ngươi rất giống nhau, số mệnh đều là làm trâu làm ngựa cho kẻ khác.
Mộc Đinh Hương đương nhiên không đồng ý với câu nói này, trong lòng nàng Sở Ngu là nữ tử đầu đội trời chân đạp đất.

Quyết định người này đưa ra khẳng định cũng là vì thiện tâm, không giống với mình căn bản không hề sức phản kháng chớ nói chi là tự đưa ra quyết định.

Đinh Hương nắm lấy tay Sở Ngu chân thành mà nói:
– Chúng ta cùng mấy kẻ đó không có quan hệ, sau này sẽ không lại để cho người khác khi dễ.
Sở Ngu thấy nàng vẫn còn suy nghĩ non nớt mà khuôn mặt lại tràn đầy nét an ủi, tâm tình vốn dĩ uể oải cũng bắt đầu chậm rãi biến mất, Sở Ngu nhìn tiểu cô nương cười híp cả đôi mắt.
– Được rồi không nghĩ tới những chuyện đó nữa, hiện giờ ta có ngươi ngươi cũng có ta, hai chúng ta không cần phải sợ ai cả…
Sở Ngu ánh mắt kiên định đầy lửa nóng nhìn nhiều đến nỗi Mộc Đinh Hương có chút ngượng ngùng.

Tiểu cô nương buông tay áo Sở Ngu, ra vẻ trấn định mà xoay người cầm lấy xẻng tiếp tục đào xới.

Sự thẹn thùng cố gắng che giấu lại bị hai bên tai đỏ ửng như máu bán đứng.
Thiếu nữ lỗ tai đỏ bừng cùng khuôn mặt ngượng ngùng làm Sở Ngu trong lòng kích động vạn phần.

Nàng hai cái tay gắt gao nắm chặc cái cuốc hận không thể không dùng hàm răng bén nhọn cắn đứt đầu lưỡi, đem hứng khởi vừa mới bùng lên nỗ lực áp chế.
Đinh Hương không hề cảm nhận được động tĩnh phía sau, cho đến khi xoay người lại xem thử thì lại vừa vặn gặp phải ánh mắt nóng bỏng của nữ nhân kia.

Chỉ trong khoảnh khắc nhanh bằng một cái chớp mắt toàn bộ thân hình muốn tránh cũng không thể tránh, nàng có chút luống cuống chân tay đứng im tại chỗ, xấu hổ nắm nắm cán xẻng buồn bực nói:
– Không được nhìn ta như vậy!
Sở Ngu mắng thầm trong đầu một tiếng, từ trong mớ suy nghĩ rối loạn tỉnh lại.

Nàng khẽ cắn môi, ánh mắt vẫn không dời khỏi người của Mộc Đinh Hương.

Trên mặt Sở Ngu cũng một mảnh hồng hồng, không biết là bởi vì phơi lâu dưới vầng thái dương chói chan trên trời hay vì một lí do nào khác, cuối cùng cả buổi nàng mới ấp a ấp úng nói:
– Hương nhi, bộ dạng của ngươi lúc này thật đẹp!!
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Ngu: Thê tử nhà ta quá đáng yêu, nuôi mập như bánh bao~~
Mộc Đinh Hương: Điên khùng, ngươi có tà tâm xem ta là đồ vật à?
Sở Ngu: Tức phụ, ngươi đối với ta có cái gì hiểu lầm phải không? Ta bất quá là vì săn sóc ngươi.
Mộc Đinh Hương: Săn sóc cái gì??? Nữ nhân trong thôn cùng độ tuổi với ta đã có hài tử chạy đầy đất, ta cần ngươi săn sóc ta chắc!!
Sở Ngu: !!!
Được rồi được rồi, mọi người tạm thời đừng nóng nảy, viết nhiều thế này cho nên những điều ngọt ngào cũng chuẩn bị đến..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.