Huyết Y Kỳ Thư

Chương 49: Chưa thoát tai ương lại gặp tai ương



Bầu không khí trong trường đột nhiên biến thành khẩn trương vô cùng.

Lã Thục Viên thét lên một tiếng lanh lảnh. Nàng nhảy xô về phía Ngô Cương.

Ngô Cương không kịp đề phòng. Cả hai người cùng ngã lăn ra.

Sầm một tiếng nổ vang! Cát đá mịt mù, mùi khói sặc mũi. Tiếng vang khủng khiếp vang lên. Bầu trời tối sầm lại.

Sự rung chuyển mạnh quá tưởng chừng như trời long núi lở.

Ngô Cương bị Lã Thục Viên ôm rịt lấy. Chàng phải một phen kinh hồn táng đởm.

Sau một lát khói tan bụi lặng. Chằng đứng dậy, bất giác kẽ mắt mơ hồ muốn
rách. Trước mặt chàng là một cái huyệt lớn. Máu tanh sặc mũi. Những chân tay và từng mảnh thịt tung tóe khắp nơi. Thảm trạng khiến cho người ta
không dám nhìn vào.

Những người sống sót đều đầu dính tro, mặt đầy đất, áo quần xốc xếch, thảm hại khôn tả.

Thập nhị Kim Cương còn lại một nửa thì hai người bị thương khá năng ngồi mà rên rỉ.

Ngô Cương đảo mắt nhìn xa xa thì thấy ngoài năm tượng, một bảng trắng đang
bị mấy người bao vây. Chàng không nghĩ ngợi gì nữa băng mình nhẩy xổ
tới. Chàng nhìn lại bất giác rùng mình ghê sợ.

Bốn thiếu nữ bu
quanh công chúa Hồ Ma. Công chúa Hồ Ma ngồi tự vào một tảng đá lớn. Quần trắng biến thành quần hồng. Tấm sa che mặt bị rớt xuống. Nét mặt nàng
đẹp như thiên trên lúc này nhăn nhó trông như quỷ sứ.

Ngô Cương run lên hỏi:

– Công chúa bị thương ư?

Công chúa Hồ Ma dương mắt lên nhìn Ngô Cương hồi lâu mới cất giọng thê thảm:

– Ta bị gãy mất hai chân rồi!

Ngô Cương rú lên:

– Trời ơi!

Chàng lùi lại ba bốn bước liền, người run bần bật .

Công chúa Hồ Ma nhắm mắt lại. Hồi lâu nàng mở mắt ra cất giọng yếu ớt hỏi:

– Thập Nhị Kim Cương thế nào?

Một trong bốn tên thị nữ đáp:

– Sáu người chết, 2 người bị thương.

Công chúa Hồ Ma nói:

– Bảo ta truyền lệnh cho họ thu thập thi thể rồi rút lui.

Một tên thị nữ vâng lời chạy đi.

Công chúa Hồ Ma chuyển động cặp mắt lờ đờ nhìn Ngô Cương hỏi:

– Ngô thiếu hiệp! Việc lấy lại Long kiếm và điều tra hành tung Long kiếm chủ nhân liệu đại hiệp có làm được không?

Ngô Cương đáp bằng một giọng kiên quyết:

– Tại hạ nhất định làm cho bằng được.

Công chúa Hồ Ma nói:

– Vậy thì hay lắm.

Ngô Cương ngập ngừng hỏi:

– Thương thế của công chúa…

Công chúa Hồi Ma ngắt lời:

– Ta không chết được đâu, ta cần sống để chờ thấy mặt Long kiếm chủ nhân một lần.

Ngô Cương run lên hỏi:

– Long Kiếm chủ nhân là ai?

Công chúa Hồ Ma đáp:

– Là người nói ở trong câu đầu bài hát.

Ngô Cương hỏi:

– Nhưng người ấy là ai?

Công chúa Hồ Ma hỏi lại:

– Đại hiệp muốn biết hay sao?

Ngô Cương đáp:

– Chính thế.

Công chúa Hồ Ma cất tiếng rên la ra chiều rất đau lòng. Nàng nói:

– Thiêu hiệp nhất định muốn biết hay sao?

Ngô Cương đánh bạo đáp?

– Tại hạ cần biết lắm:

Công chúa Hồ Ma nói:

– Vậy đại hiệp phải ưng chịu một điều kiện của ta.

Ngô Cương hỏi:

– Điều kiện gì? Xin công chúa cho nghe?

Công chúa Hồ Ma đáp:

– Trước khi có lời ước hẹn, Thiếu hiệp hứa phải giữ đúng theo điều ước.

Ngô Cương hỏi ngay:

– Chắc ý công chúa muốn cho tại hạ đừng gia hại đối phương.

Công chúa Hồ Ma đáp

– Đúng là thế đó.

Ngô Cương nói:

– Tại xin ưng chịu.

Công chúa Hồ Ma đáp:

– Y là Vô địch mỹ kiếm khách Ngô Hùng.

Ngô Cương chấn động tâm thần la lên:

– Ngô Hùng?

Chàng không ngờ những điều chàng đoán lúc ban đầu nay đã thành sự thực. Đối
tượng trong bài hát cùng Long kiếm chủ nhân chính là bào huynh Ngô Hùng. Vậy công chúa đã là vợ của bào huynh tức là tẩu tẩu của chàng.

Trong lòng nghĩ vậy chàng buột miệng:

– Xin tha thứ cho tại hạ mạo muội. Phải chăng Ngô Hùng là …

Công chúa Hồ Ma ngắt lời:

– Phải rồi là trượng phụ của ta.

Ngô Cương xúc động vô cùng. Chàng toan nói rõ thân thế mình nhưng lại nín
nhịn. Đại ca chàng mười năm trước đã giết người như ngóe lại gia hại đến kẻ vô tội khiến cho Võ Lâm đệ nhất bảo nhà mình toàn gia bị chết thảm.
Tội ấy khó bề dung thứ. Chàng đã quyết định chủ ý phải giết đứa con ngổ
nghịch trong gia đình, nhưng chàng cần giữ kín lai lịch mới tiện hành
động.

Đột nhiên, một ý nghĩa thoáng qua trong đầu óc. Chàng nhớ
lại Thái quản gia nói là trước đại ca chàng đã rút lui khỏi Kim Cương để vãn hồi kiếp nạn võ lâm. Người nắm then chốt tổ chức là một vị nữ lang
khuynh quốc. Hiện giờ thập nhị Kim Cương là lại nghe công chúa Hồ Ma chỉ huy. Phải chăng nàng là nữ lang huynh quốc kia ngày trước?

Theo
lời truyền ngôn thì nữ lang huynh quốc xuất hiện trên công nghĩa đài đã
gặp đại ca của chàng. Hai bên nói chuyện mấy câu rồi đình chỉ cuộc quyết đấu. Kim Cương Minh cũng tuyên bố rút lại khỏi giang hồ. Vụ bí mật này
đã làm bận rộn đầu óc mọi người võ lâm hơn mười năm nay.

Chàng lên tiếng:

– Công chúa…

Chàng chưa dứt lời thì thị nữ chạy đi truyền lệnh đã trở lại hỏi công chúa Hồ Ma:

– Xin công chúa chỉ thị cho có thể mai táng những người đã chết ở ngay đây không?

Công chúa Hồ Ma hỏi lại:

– Ai nói vậy.

Thiếu nữ sợ hãi ngập ngừng:

– Đó là … Công chúa!… Sáu vị bị tử nạn hai vị bị trọng thương. Chỉ còn bốn vị thì hai vị cũng bị thương nhẹ…

Công chúa Hồ Ma ra lệnh:

– Người chết cũng phải đem xác về để làm lễ mai táng theo Môn quy.

Thiếu nữ kia dạ một tiếng rồi trở gót chạy đi.

Công chúa Hồ Ma vừa đau đớn vừa nhọc một cơ hồ chịu không nổi. Mặt nàng lợt lạt, hơi thở phập phù.

Ngô Cương đảo mắt nhìn thấy quần nàng đẫm máu lại nhớ tới nàng bị cụt chân
chai thành người tàn phế thì trong lòng cũng cay đắng không bút nào tả
xiết.

Nữ lang thần bí, là một mỹ nhân, và là tẩu tẩu của chàng bị tàn phế rồi. Cuộc tao ngộ này sao lại thẩm khốc đến thế?

Chàng nghĩ thầm:

– Không phải nàng kém sức lực mà bị thương nàng đã bị ám sát. Nếu ta
không được Lã Thục Viên hất nằm xuống đất lăn đi thì cũng chết rồi.

Uy lực chất nổ thật là kinh người? Chắc họ phải chôn đầu từ trước nếu đúng như vậy thì chất nổ chôn trong hang núi này chắc không phải chỉ có một
chỗ, và lúc nào cũng bị mọi sự nguy hiểm đe dọa.

Ngô Cương nghĩ vậy, liền nói:

– Công chúa! Tại hạ còn điều chưa rõ…

Công chúa Hồ Ma xua tay gạt đi:

– Sau này còn có phen gặp gỡ. Ta chờ tin tức của thiếu hiệp ở trong hồ…

Nói tới đây nàng nhắm mắt lại.

Ngô Cương lớn tiếng:

– Công chúa! Tại hạ lập tức đi kiếm quái nhân che mặt mình mặc áo xám.

Chàng quay lại nhìn Lã Thục Viên rồi thộn mặt ra.

Bọn Kim Cương còn sống sót là một nữ năm nam. Hai người đàn ông bị trọng
thương, một vị nữ Kim Cương phụ trách việc mang thi thể một nữ Kim Cương bị nạn. Còn ba người đàn ông thì Kim kê Cổ Diệc Đồng vác một tử và hai
người nữa phụ trách việc mang hai xác chết kia. Tuấn mã Hồng Lượng cũng
bị tử nạn.

Hai thiếu nữ xốc hai bên tả hữu công chúa Hồ Ma rồi đoàn người ra đi một cách thảm hại.

Ngô Cương đưa mắt nhìn họ vác xác chết và nâng đỡ người bị thương cho đến
lúc họ mất hút vào bóng đêm. Bất giác chàng buông tiếng thở dài nói:

– Công chúa Hồ Ma là người bất hạnh nhất đời!

Lã Thục Viên buồn rầu nói:

– Cương ca ca! Chúng ta cũng rời khỏi nơi đây ngay, không nên chần chờ nữa.

Ngô Cương hỏi:

– Tại sao vậy?

Lã Thục Viên đáp:

– Chỗ này rất nhiều cạm bẫy giết người.

Công nghiệp nghiến răng hỏi:

– Chẳng lẽ buông tha bọn chúng ư?

Lã Thục viên đáp:

– Đành chờ cơ hội khác.

Ngô Cương nói:

– Viên muội! Một giờ tiểu huynh cũng không chờ được. Tiểu huynh muốn phát điên lên rồi.

Lã Thục Viên hỏi:

– Còn tiểu muội thì sao?

Câu hỏi này khiến cho Ngô Cương tắc họng không trả lời được. Vì Lã Thục
Viên gặp tai họa thảm khốc nhất đời mà nàng còn nhẫn nại được, chẳng lẽ
chàng không nhẫn nại được hay sao?

Lã Thục Viên lại nói tiếp:

– Cương ca ca? Chúng ta hãy rời khỏi nơi đây đã.

Ngô Cương nhìn nàng, không muốn trái ý liền đáp ngay:

– Phải đấy! Chúng ta nên đi mau.

Hai người lẹ bước chạy ra ngoài hang núi đến một nơi bí ẩn mới dừng lại ngồi tựa vào nhau. Ngô Cương hỏi:

– Viên muội! Người che mặt đó là ai?

Cương ca không nên hỏi tiểu muội điều đó.

Ngô Cương khẽ vỗ vai nàng hỏi:

– Viên muội! Tiểu huynh không hỏi không được.

Lã Thục Viên hỏi?

– Tại sao vậy?

Ngô Cương đáp:

– Tiểu huynh cần biết để điều tra xem Long Kiếm chủ nhân lạc sang nơi đâu?

Lã Thục Viên hỏi:

– Cương ca kêu người đàn bà đó bằng công chúa ư?

Ngô Cương đáp:

– Phải rồi! Y là công chúa Hồ Ma.

Lã Thục Viên hỏi:

– Mà cũng là vợ Long Kiếm chủ nhân nữa phải không?

Ngô Cương đáp:

– Viên muội đứng bên đã nghe rõ cả rồi còn gì?

Lã Thục Viên hỏi:

– Vô địch mỹ kiếm khách Ngô Hùng là ai?

Ngô Cương đáp:

– Là bào huynh của tiểu huynh.

Lã Thục Viên “ủa” lên một tiếng:

Ngô Cương hỏi:

– Sao? Viên muội có biết y ư?

Lã Thục Viên đáp:

– Không, không! Tiểu muội không biết mà chỉ được nghe người ta nói đến người đó.

Ngô Cương nói:

– Viên muội! Tiểu huynh không dám miễn cưỡng Viên muội mà chỉ hy vọng
hiểu rõ vì lẽ gì Thanh Long Kiếm lại lọt vào tay người che mặt…

Lã Thục Viên đáp:

– Tiểu muội không rõ.

Ngô Cương lẳng lặng không nói gì, nhưng chàng biết rõ nàng không muốn nói
ra, mà chàng cũng không nỡ bức bách, nàng đã hy sinh vì chàng đã quá
nhiều rồi, chẳng có cách nào đền bồi cho xứng đáng.

Lã Thục Viên lại hỏi tiếp:

– Cương ca ca! Kiếp này tiểu muội chỉ yêu cầu Cương ca một điều.

Ngô Cương hỏi:

– Điều gì?

Lã Thục Viên đáp:

– Bất luận trước tình hình thế nào, Cương ca cũng đừng sát hại người che mặt áo xám.

Ngô Cương nói:

– Viên muội! Bất cứ Viên muội đề nghị điều gì, tiểu huynh cũng vui lòng nghe theo.

Lã Thục Viên hỏi vặn:

– Cương ca ưng chịu rồi phải không?

– Đúng thế! Tiểu huynh chịu lời rồi.

Lã Thục Viên nói:

– Cương ca ca! Tiểu muội rất cảm tạ ca ca…

Ngô Cương gạt đi:

– Sao Viên muội còn nói tới chuyện cảm tạ làm chi? Viên muội đã vì ta…

Chàng nói dở câu đột nhiên dừng lại vì e nhắc tới chuyện thê thẩm cũ chỉ tổ làm cho nàng đau lòng.

Lã Thục Viên cười đáp:

– Cương ca ca! Giả tỷ chúng ta được vĩnh viễn nương tựa vào nhau thì hay biết mấy?…

Giọng nói của hàng đầy vẻ thê lương.

Ngô Cương nâng mặt nàng lên cho đối diện nhau rồi cất giọng nói:

– Hiền muội! Ta yêu Viên muội vĩnh viễn.

Hai giọt lệ lớn bằng hạt đậu từ trên má Lã Thục Viên lăn xuống. Nàng mỉm
miệng cười. Nụ cười của nàng đượm vẻ thê lương khôn tả. Không phải nàng
cười đâu. Trái tim nàng đang tổn thức, lòng nàng đầy huyết lệ.

Hồi lâu Lã Thục Viên mới cất giọng run run nói:

– Cương ca ca! Cương ca nói một câu như vậy là đủ…

Ngô Cương nói:

– Viên muội! Đây không phải là lời nói suông.

Lã Thục Viên nói:

– Nhưng con người của tiểu muội ngày trước nay đã chết rồi…

Hai hàng lệ tầm tã tuôn rơi.

Tuy hiện giờ đang lúc đêm tối, nhưng hai người kề cận trong gang tấc nên thái độ nàng thế nào chàng đều nhì rõ.

Ngô Cương xiết nỗi buồn thẩm cất giọng run run:

– Viên muội! Viên muội không nên nói thế…

Lã Thục Viên ngắt lời:

– Tiểu muội đã thành tấm thân bại liễu tàn hoa.

Ngô Cương nói:

– Không! Viên muội! Viên muội nói thế thì tiểu huynh không còn đất đứng trên cõi đời này nữa.

Lã Thục Viên hỏi:

– Cương ca nguyện ý yêu một đứa con gái như thế này hay sao?

Ngô Cương nóng nảy lớn tiếng la:

– Viên muội! Vì sao Viên muội gặp cảnh tao ngộ đó? Đó là vị kiều huynh.
Viên muội trong sạch lắm! Trong sạch hơn cả lúc mới gặp nhau…

Lã Thục Viên bật lên tràng cười ha hả như người điên.

Ngô Cương nói:

– Viên muội! Tiểu huynh xin Viên muội đường cười nữa. Tiếng cười của Viên muội khiến cho tiểu huynh tan nát cả cõi lòng.

Lã Thục Viên nói:

– Cương ca ca ơi! Con người chết đi không sống lại được thì trái tim chết rồi cũng vậy mà thôi.

Ngô Cương hai mặt đẫm lệ cất giọng bi thương hỏi:

– Viên muội! Sao Viên muội tự đối với mình tàn nhẫn đến thế.

Lã Thục Viên đáp:

– Đó là số mệnh xui nên.

Ngô Cương nói:

– Không phải! Vận mệnh là ở nơi tay mình.

Lã Thục Viên nói:

– Nhưng mệnh vận của tiểu muội đã bị hủy rồi.

Ngô Cương nói:

– Đó không phải là mệnh vận mà chỉ là thú tính của Khúc Cửu Phong gây ra. Tiểu huynh…

Lã Thục Vân dẫy ra khỏi lòng Ngô Cương đứng ngay người lên nói:

– Tiểu muội phải đi đây.

Ngô Cương sửng sốt hỏi:

– Sao? Viên muội định đi ư?…

Lã Thục Viên đáp:

– Dĩ nhiên tiểu muội phải đi.

Ngô Cương hỏi:

– Trở về Võ minh hay sao?

Lã Thục Viên ngập ngừng đáp:

– Tiểu muội… Còn về Võ minh được chăng? Bên trời góc biển tất có chỗ dung thân.

Ngô Cương lòng đau như cắt, nắm lấy tay Lã Thục Viên, nói bằng một giọng rất kích động:

– Viên muội! Viên muội hãy nghe lời tiểu huynh. Đừng rời xa nhau nữa.

Lã Thục Viên nói:

– Bây giờ đã chậm quá rồi.

Ngô Cương ngập ngừng:

– Viên muội! Tiểu huynh thiết tưởng nhất thiết mọi việc nên bắt đầu lại…

Lã Thục Viên bất giác la lên:

– Nhưng tiểu muội không đáng.

Ngô Cương nói bằng một giọng rất thành khẩn:

– Viên muội! Câu này đáng lẽ để tiểu huynh nói mới phải. Tiểu huynh thật không đáng…

Lã Thục Viên nhìn Ngô Cương nở một nụ cười thê thảm nói:

– Cương ca yêu tiểu muội, tiểu muội yêu Cương ca. Thế là đủ rồi.

Ngô Cương nói:

– Viên muội! Viên muội nên quên điều bất hạnh đi!…

Lã Thục Viên hỏi:

– Quên ư? Liệu có quên được không?

Ngô Cương nói:

– Nếu vậy thì Viên muội nên để tiểu huynh chết ngay từ trước sao còn…

Lã Thục Viên ngắt lời:

– Nhưng tiểu muội không đáng lãnh tụ mối thâm tình của Cương ca.

Ngô Cương nóng nẩy nói:

– Viên muội! Không phải ý tiểu huynh như vậy. Nếu Viên muội cố chấp thì tiểu huynh phải đau khổ cho đến ngày chết.

Lã Thục Viên nghiến rằng nói:

– Cương ca không nên thế.

Ngô Cương lại la lên:

– Viên muội!…

Lã Thục Viên ngắt lời:

– Viên muội của Cương ca đã chết rồi. Cương ca chỉ lưu lại trong ký ức là đủ.

Ngô Cương nắm lấy vai Lã Thục Viên lớn tiếng hỏi:

– Viên muội! Viên muội bức bách tiểu huynh phải ra tay tàn nhẫn chăng?

Lã Thục Viên liếc mắt nhìn Ngô Cương, lạnh lùng nói:

– Hạ thủ tàn nhẫn ư? Cương ca ơi! Tiểu muội hy vọng được chết trong tay Cương ca ca là yên hết mọi việc…

Ngô Cương đau khổ đến cùng cực nói:

– Tiểu huynh làm cho Viên muội thành người tàn phế để được suốt đời
chiếu cố cho Viên muội. Như vậy chắc Viên muội không thể rời xa tiểu
huynh được nữa.

Câu hỏi ngắn ngủi này biểu lộ hết mối tình thiết tha của chàng đối với Lã Thục Viên. Nó có sức mạnh hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.

Lã Thục Viên ngây người ra nhìn Ngô Cương. Hai hàng châu lệ nhỏ xuống tong tong. Nàng được chàng yêu nàng đến thế thì còn cần gì hơn nữa. Đây là
một sự đại hạnh hay là điều bất hạnh?

Bất thình lình một tiếng cười lại đột nhiên vọng tới.

Ngô Cương nhìn lại thì thấy một bóng người tờ mờ như quỷ hiện hình đứng ngoài hai trượng.

Tuy đang lúc đêm tối, nhưng chàng cũng nhận ra được là một bà già mái tóc
bạc phơ mình mặc áo gấm. Mắt sáng như sao. Tay cầm một cây thiết trượng.

Lã Thục Viên toàn thân run lên bần bật khẽ bật lên tiếng la hoảng đường như khiếp sợ vô cùng!

Ngô Cương tâm hỏi:

– Mụ là ai vậy?

Lã Thục Viên không trả lời, cựa mình ra khỏi tay Ngô Cương rồi lùi lại mấy bước.

Ngô Cương tiến gần lại hỏi:

– Lão tiền bối là cao nhân phương nào?

Cầm y lão bà bàng giọng một tiếng rồi hỏi lại:

– Phải chăng người là Sách Huyết Nhất Kiếm?

Ngô Cương đáp:

– Chính thị vãn bối!

Cầm y lão bào hỏi:

– Người là một thằng lõi ngôn cuồng lắm phải không?

Giọng nói khinh miệt của mụ khiến Ngô Cương lửa vận bốc lên ngùn ngụt. Đổi cách xưng hô, chàng hỏi:

– Tôn giá có điều chi dạy bảo?

Cầm y lão bào cất giọng the thé đáp:

– Lão thân muốn lấy cái đầu trên cổ ngươi.

Ngô Cương cười ha hả hỏi:

– Đầu tại hạ đây rồi. Tôn giá có bản lãnh thì cứ tự tiện lấy đi…

Cầm y lão bà nói:

– Ngươi hãy thử đi coi!

Ngô Cương đáp:

– Hãy khoan!

Cầm y lão bào hỏi:

– Ngươi còn điều chi muốn nói?

Ngô Cương đáp:

– Chắc tôn giá không phải là hạng vô danh. Vậy xin cho biết lai lịch.

Cầm y lão bà đáp:

– Lão nhân gia là Siêu Sinh bà bà Vị Tam Nương! Tiểu tử! Bây giờ người đã biết danh hiệu lão thân rồi. Vậy ngươi nhắm mắt lại.

Ngô Cương chấn động tâm thần. Chàng nhớ lại Thái quản gia hồi sinh tiền đã
đề cập đến mụ ma đầu này. Ngày trước mụ ngang hàng với Yêu Vương và đã
mấy chục năm không xuất hiện trên chốn giang hồ. Người ta đồn mụ chết
rồi. Dè đâu lại xuất hiện nơi đây.

Trong lòng nghĩ vậy, chàng lạnh lùng hỏi:

– Tôn giả ra tay tưởng nên nói rõ vì lẽ gì?

Siêu Sinh bà bà cười khành khạch đáp:

– Diễn nhiên là thế.

Ngô Cương hỏi:

– Vì duyên cớ gì?

Bất thình lình Siêu Sinh bà bà cất tiếng quát:

– Con nha đầu kia! Ngươi dám trốn chạy chăng?

Mụ lạng người đi toan rượt theo.

Bản năng tự nhiên của Ngô Cương thúc đẩy chàng tiến ngang ra. Rút kiếm
phóng chiêu đánh Siêu Sinh bà bà một cách mau lẹ, không thể tưởng được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.