Huyết Y Kỳ Thư

Chương 38: Đấu Vong Ngã, hào kiệt rớt kiếm



Ngô Cương cười khạch một tiếng rồi nói:

– Đại hòa thượng! Câu đó có lừa trẻ nít cũng không xong

Quái hòa thưởng hỏi:

– Ngươi không tin ư?

Ngô Cương đáp:

– Ai mà lại để cho vài câu nói vu vơ lấp liếm được bao giờ.

Quái hòa thượng hỏi:

– Vậy ngươi muốn bần tăng trả lời sao đây?

Ngô Cương đáp:

– Đại sư cứ sự thực mà nói!

Quái hòa thượng nói:

– Người xuất gia giới vọng, chỉ nói toàn sự thực.

Ngô Cương nói:

– Đại hòa thượng! Hòa thượng nghe cho rõ. Thân thể tại hạ hiện thời là
một điều rất bí mật trên chốn giang hồ. Sự bí mật đó tại hạ còn phải giữ kín vì nó rất quan hệ cho tại hạ…

Vong Ngã hòa thượng kinh hãi hỏi:

– Hài tử! Chẳng lẽ ngươi muốn giết bần tăng để bịt miệng?

Ngô Cương mắt lộ sát khí, cất giọng lạnh lùng như băng đáp:

– Khi cần đến thì tại hạ đành phải làm.

Vong Ngã hòa thượng nói:

– A Di Đà Phật! Hài tử! Thế thì ngươi quá lắm!…

Ngô Cương ngắt lời:

– Vì thế tại hạ xin đại hòa thượng nói rõ lai lịch.

Vong Ngã hòa thượng hỏi:

– Nếu không thì sao?

Ngô Cương đáp:

– Không thì làm như câu đại hòa thượng vừa nói đó.

Vong Ngã hòa thượng hỏi:

– Giết bần tăng để bịt miệng ư?

Ngô Cương đáp:

– Đúng thế!

Vong Ngã hòa thượng nói:

– Bần tăng không thể trả lời khác được.

Ngô Cương rút thanh Phụng kiếm ra đánh soạt một tiếng. Chàng giơ kiếm lên thủ thế sắp ra chiêu, lạnh lùng nói:

– Đại hòa thượng không nên tự dối mình.

Vong Ngã hòa thượng kinh hãi lùi một bước dài run lên hỏi:

– Hài tử! Ngươi muốn ra tay thật ư?

Ngô Cương đáp:

– Chẳng lẽ còn là giả sao được .

Vong Ngã hòa thượng đáp:

– Vậy ngươi ra tay đi!

Ngô Cương nói:

– Đại hòa thượng hãy coi chừng!

Thanh Phụng kiếm thế mạnh như sấm sét, ảnh kiếm bao trùm khắp người Vong Ngã
hòa thượng. Chàng muốn hạ hòa thượng ngay nên vận công lực đến mười
thành.

Vong Ngã hòa thượng rên lên một tiếng trầm giọng. Tay lão
tăng bào quét một cái rất thần kì. Một luồng cương khí mãnh kiệt phi
thường xô ra đám rầm một tiếng rùng rợn.

Thế kiếm của Ngô Cương
bị hất trệch sang một bên. Cả tám chiêu sát thủ của chàng chém vào quãng không. Vong Ngã hòa thượng đã lùi ra ngoài tám bước

Ngô Cương cực kỳ kinh dị công lực của đối phương đã đến chỗ cao thâm khôn lường. Chàng quát lên một tiếng:

– Hãy tiếp một chiêu này nữa!

Chàng tiến lại nhanh như chớp phóng kiếm đánh tới. Lần này chàng phát uy đến mười hai thành công lực.

Vong Ngã hòa thượng vẫn không né tránh. Lão lại phóng cương khí ra đón đỡ.

Lại một tiếng rú điếc tai thét lên. Thanh Phụng kiếm của Ngô Cương rớt xuống đất. Chàng loạng choạng lùi lại ba bốn bước.

Hai chân Vong Ngã hòa thượng ngập sâu xuống đất đến đầu gối. Bộ râu của lão huyết tích loang lổ. Thanh Phụng kiến của Ngô Cương nằm ngay xuống bên
chân Vong Ngã hòa thượng.

Vong Ngã hòa thượng cúi xuống lượm Phụng Kiếm

Ngô Cương quát lên một tiếng nhảy xổ tới muốn đoạt Phụng kiếm

Vong Ngã hòa thượng tiện tay vung kiếm một cái. Kiếm khí rít đến veo véo.

Ngô Cương vội nhảy lùi lại. Vong Ngã hòa thượng không thu kiếm về. Người
lão vọt theo thế kiếm rượt Ngô Cương như bóng theo hình. Mũi kiếm chìa
vào trước ngực chàng khiến chàng phải bở vía.

Lúc này Vong Ngã hòa thượng chỉ cần đưa mũi kiếm về phía trước ba tấc là chàng bỏ mạng.

Thanh Phụng kiếm chàng đã mượn của công chúa Hồ Ma, nếu để mất về tay lão thì lấy gì mà trả nàng. Đồng thời chàng muốn ỷ vào chiêu “Tham hóa kiếm
pháp” cần phải có thanh bảo kiếm thì mới thu được hiệu quả phi thường.
Chàng mà mất kiếm thì chẳng khác gì mất một cánh tay. Hiện giờ cường
địch còn đang dòm ngó mà chàng không biết thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Ngô Cương nghĩ tới đâu không khỏi toát mồ hôi lạnh ngắt.

Vong Ngã hòa thượng trầm giọng nói:

– Hài tử! Ngươi đừng giở thói quật cường nữa. Chúng ta hãy bình tĩnh lại và nói chuyện.

Ngô Cương vẫn lạnh lùng ngạo nghễ hỏi lại:

– Nói chuyện ở dưới mũi kiếm này ư?

Vong Ngã hòa thượng thu kiếm về nói:

– Dĩ nhiên không phải thế.

Ngô Cương nghiến răng nói:

– Đừng nói chuyện khác vội. Tại hạ không thể phân ly thanh kiếm này. Người còn thì kiếm phải còn. Kiếm mất là người phải chết.

Vong Ngã hòa thượng hỏi:

– Thực thế ư?

Ngô Cương đáp:

– Bây giờ tại hạ ra tay đoạt kiếm…

Vong Ngã hòa thượng ngắt lời:

– Hài tử! Ngươi tự tin có thể làm được thế chăng?

Ngô Cương lạnh lùng đáp:

– Đổ máu hay mất mạng là cùng.

Vong Ngã hòa thượng nói:

– Bất tất phải thế. Kiếm đây ngươi cầm lấy.

Lão xoay chuôi kiếm đưa cho chàng.

Ngô Cương rất lấy làm kỳ, ngó hòa thượng bằng con mắt ngạc nhiên ra chiều luống cuống.

Vong Ngã hòa thượng giục:

– Cầm lấy kiếm đi!

Ngô Cương ngơ ngác hỏi:

– Đại hòa thượng làm thế mà có ý gì?

Vong Ngã hòa thượng thảm nhiên đáp:

– Bần tăng không muốn lấy thanh kiếm này mà cũng không muốn giết ngươi.

Ngô Cương đưa tay ra đón lấy thanh kiếm tra vào vỏ rồi chắp tay thi lễ nói:

– Đại sư! Vãn bối ghi nhớ món ân tình này.

Vong Ngã hòa thượng đáp:

– Thế là xong rồi.

Ngô cương hỏi:

– Đại sư có điều kiện gì không?

Vong Ngã hòa thượng hỏi lại:

– Điều kiện ư? Ha ha! Nếu nói về điều kiện thì ngươi giữ lấy thanh kiếm làm gì há chẳng có lợi ư?

Ngô Cương hổ thẹn cô cùng. Hào khí tiêu tan mất hết. Đây là một điều khuất
nhục cho chàng. Tuy chàng đả thương Vong Ngã hòa thượng, nhưng một tay
kiếm thủ để mất kiếm là một cái nhục thê thảm vô cùng.

Vong Ngã hòa thượng dường như hiểu thấu tâm sự Ngô Cương liền cất giọng hiền hòa nói:

– Hài tử! Đừng lấy chuyện này làm buồn. Người võ sĩ chân chính phải biết đường lui tới. Thắng không kiêu mà bại cũng không buồn. Giả tỷ ngươi ra tay chiêu đầu đã đem toàn lực hạ sát thủ thì bần tăng không đỡ nổi. Nếu ngươi vừa ra tay đã có lòng độc ác thì bần tăng cũng không né tránh
được. Bản tính thiện lương của ngươi là ở chỗ đó.

Giả tỷ Ngô Cương không đeo mặt nạ thì ai cũng nhìn rõ chàng bẽ bàng mặt đỏ ra đến mang tai.

Chàng đổi giọng đáp:

– Vãn bối xin nghe lời giáo huấn.

Vong Ngã hòa thượng gật đầu nói:

– Có thế mới phải. Hài tử! …

Ngô Cương ngắt lời:

– Đại sư còn muốn hỏi chuyện gì?

Vong Ngã hòa thượng hỏi:

– Ngươi biết chủ nhân thanh Phụng kiếm này ư?

Ngô Cương đáp:

– Đúng thế!

Vong Ngã hòa thượng lại hỏi:

– Ngươi có biết y là ai không?

Ngô Cương đáp:

– Y là một nàng công chúa ở Hồ Ma.

Vong Ngã hòa thượng hỏi:

– Công chúa Hồ Ma là ai?

Ngô Cương ngập ngừng đáp:

– Cái đó … Vãn bối chỉ biết vậy mà thôi …

Vong Ngã hòa thượng hỏi:

– Y có biết lai lịch ngươi không?

Ngô Cương đáp:

– Vãn bối không tiết lộ điều đó,

Ngô Cương động tâm nghĩ thầm:

“Vong Ngã hòa thượng đã biết chủ nhân thanh Phụng kiếm cùng chủ nhân thanh
Long kiếm, vậy lão tất biết lai lịch của mình rồi. Cái gì bí mật về Long Phụng song kiếm lão đều biết hết mà mình không biết tí gì về lão. Lần
này lão xuất hiện tất không phải chuyện ngẫu nhiên, nhưng không hiểu lão có mục đích gì?”

Nghĩ vậy chàng kiền hỏi:

– Đại sư! Vãn bối muốn hỏi lại đại sư có được chăng?

Vong Ngã đại sư đáp:

– Khi nào đến lúc là tự nhiên ngươi sẽ biết.

Ngô Cương đầu óc trầm trọng. Chàng tự hỏi:

“Sao lão này lại kín đáo như vậy? Cứ coi lão trả kiếm mình thì quyết nhiên
lão không có ác ý. Nhưng đó là một điều khiến lòng mình vẫn thắc mắc…”

Vong Ngã hòa thượng đột nhiên lộ vẻ nghiêm trang hỏi:

– Hài tử! Ngươi có chịu nghe bần tăng một lời chăng?

Ngô Cương đáp:

– Xin đại sư cho biết!

Vong Ngã hòa thượng nói:

– Tạm thời ngươi hãy ngừng hoạt động trả thù …

Ngô Cương kiên quyết ngắt lời:

– Về điểm này vãn bối không thể tuân lệnh được.

Vong Ngã hòa thượng nhắc lại:

– Bần tăng chỉ nói là tạm thời mà thôi.

Ngô Cương vẫn một mực:

– Dù là tạm thời vãn bói cũng không làm được

Vong Ngã hòa thượng nói:

– Hài tử! Trước hết ngươi hãy nên tìm tới bào huynh là Ngô Hùng để phanh phui những điều bí mật về vụ thảm án này trước …

Ngô Cương động tâm giương cặp mắt tròn xoe lên hỏi:

– Sao đại sư biết rõ vụ này đến thế?

Vong Ngã hòa thượng ngẩn người ra một chút rồi hạ thấp giọng xuống nói:

– Mười năm trước đây ta đã gặp y .

Ngô Cương hất hàm hỏi:

– Thế ư! Có thù tất phải trả. Vãn bối cùng muốn kiếm gia huynh, nhưng đó là hai việc khác nha, Vãn bối tìm thấy gia huynh rồi…

Vong Ngã hòa thượng giục:

– Kiếm thấy y rồi sao?

Ngô Cương đáp:

– Vãn bối phải giết …

Chàng buột miệng nơi ra cảm thấy có điều không ổn liền dừng lại.

Vong Ngã hòa thượng ngửa mặt lên trời tuyên Phật hiệu rồi tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Anh em như chân tay sao lại tàn hại lẫn nhau?

Ngô Cương cất giọng run run đáp:

– Chẳng lẽ y không phải là thân hữu hay đồng môn với hung thủ đã hạ sát song thân vãn bối cùng cả nhà hơn năm trăm người?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

– Bần tăng nói là vụ đó hãy còn trong vòng bí mật …

Ngô Cương ngắt lời:

– Đại sư! Đây là việc riêng của nhà vãn bối.

Vong Ngã hòa thượng giương ra cặp mặt chiếu ra những tia hàn quang nhìn chòng chọc Ngô Cương toan nói lại thôi.

Ngô Cương không muốn kéo dài câu chuyện nữa dù chàng chưa hỏi ra được lai
lịch nhà sư quái dị này nhưng chàng biết rằng mối ngờ trong lòng chàng
hiện giờ chẳng có cách nào cởi mở được, vì đối phương rất kín đáo không
chịu thổ lộ. Lão lại có ơn trả kiếm chàng chẳng lẽ lại bức bách lão phải xưng ra. Vả lại về võ công thì hai người không hơn kém nhau mấy, nhưng
về phần lịch duyệt thì chàng còn kém lão xa lắm.

Chàng liền hỏi:

– Thưa đại sư! Nếu đại sư không còn điều gì chỉ dạy thì xin cho vãn bối từ biệt.

Vong Ngã hòa thượng nói:

– Hãy khoan!

Ngô Cương hỏi:

– Đại sư còn có điều chi nữa?

Vong Ngã đại sư đáp:

– Ngươi có một người bái huynh tên gọi Tống Duy Bình …

Ngô Cương vội ngắt lời:

– Đúng thế … Y … làm sao?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

– Ngươi đừng phí công kiếm y nữa …

Ngô Cương hỏi:

– Tại sao vậy?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

– Y đã được người cứu chạy đi rồi.

Ngô Cương hỏi:

– Ai đã cứu y?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

– U Linh địa cung.

Ngô Cương ủa lên một tiếng. Chàng tưởng chừng một khối đã trầm trọng buộc
vào trái tim rớt xuống đất. Chàng đoán đã không sai. Quả nhiên trưởng
lão Địa cung đã cứu y mà người nào được trưởng lão Địa cung cứu thoát
thì không thể chết được. Nhưng …

Lòng chàng xúc động hỏi:

– Chính mắt đại sư đã trông thấy ư?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

– Phải rồi!

Ngô Cương lại hỏi:

– Không hiểu bái huynh của vãn bối đã được giải khai khỏi điều cấm chế chưa?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

– Cái đó bần tăng không biết.

Ngô Cương xao xuyến trong lòng vì nếu Tống Duy Bình không giải khai được sự kiềm chế tất phải đến chết.

Nghĩ tới đây chàng căm hận minh chủ phu nhân thấu xương. Chàng tự thề ngầm
với mình là nếu lần sau còn gặp mặt quyết giết mụ. Chàng hỏi lại Vong
Ngã hòa thượng:

– Đại sư có biết lai lịch Võ Lâm Minh Chủ thế nào không?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

– Y tự xưng là “Nam Hoàng kỳ nhân”. Nhưng trước đây trong Võ Lâm không
có nhân vật vào danh hiệu thế này. Từ ngày y làm Minh Chủ đến giờ chưa
lộ chân tướng lần nào…

Ngô Cương hỏi:

– Đại sự cũng không biết rõ ư?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

– Bần tăng không biết .

Ngô Cương nói:

– Y đã không dám để lộ bản tướng thì tất có ẩn tình gì…

Vong Ngã hòa thượng nói:

– Trên chốn giang hồ kỳ bí này có thiếu chi sự lạ. Dĩ nhiên phải có nguyên nhân.

Ngô Cương hỏi:

– Lúc ban đầu võ lâm ở Trung Nguyên đã suy tôn nhân cật này lên làm Minh Chủ, chẳng lẽ lại không một người nào biết ư?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

– Hài tử! Khi đó Võ Lâm bị bọn Thất Kinh Giáo đầu độc sắp lâm vào mạt
vận mà có người ra đương đầu gánh trách nhiệm hứng lấy tai họa thì ai mà không cảm ơn đức? Thế rồi gây thành sự thực.

Ngô Cương hỏi:

– Thế là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, phải không?

– Phải rồi! Nhiều bạn đồng đạo cũng nhận thấy như vậy, nhưng hối hận thì đã không kịp nữa.

Ngô Cương nói:

– Chính nghĩa Võ Lâm ở Trung Nguyên đã lâm vào tình trạng lu mờ mà võ đạo bị chìm đắm, nên gặp kiếp nạn này.

Vong Ngã hòa thượng nói

– Hài tử! Thiên kiến của ngươi …

Ngô Cương ngắt lời:

– Đại sư, vụ huyết án ở Võ Lâm Đệ Nhất Bảo là thế nào?

Vong Ngã hòa thượng thở dài nói:

– Hỡi ôi! Đó là luật nhân quả.

Ngô Cương nói:

– Đại sư ưu thời mẫn thế, nhất thiết đều cho là nhân quả …

Chàng ngưng lại một chút rồi nghiến răng nói:

– Mười năm trước các môn phái đã trồng cái nhân kia để bây giờ vãn bối phải hái quả này.

Vong Ngã hòa thượng nói:

– Đức Phật từ bi! Thiên đạo tuần hoàn. Lòng thiện ngăn điều tàn ác. Hài tử! Ngươi nên thể theo lòng trời mà hành động.

Ngô Cương buông tiếng thở dài. Non thù biển hận của chàng chẳng thể vì mấy câu này mà tiêu tan được.

Vong Ngã hòa thượng cũng buông tiếng thở dài ra chiều ngẫm nghĩ.

Ngô Cương lại chắp tay nói:

– Vãn bối có việc xin đi trước.

Vong Ngã hòa thượng buồn rầu đáp:

– Hài tử! Chúng ta còn có ngày tái hội.

Ngô Cương băng mình ra khỏi khu rừng nhằm nẻo đường Tương Dương mà tiến.

Ngoài cửa Tây thành Tương Dương thiên về mặt Bắc là bến sông Hán thủy nổi lên một tòa nhà ngất trời. Đó là Tàng Long Trang, một trang viện đem lại
nhiều khoái trá cho đồng đạo võ lâm, mà cũng là tổng đàn của Thần Đao
hội.

Thần Đao hội cũng nổi tiếng như Võ Lâm Đệ Nhất Bảo ngày trước và có một địa vị tương đương với các môn phái lớn.

Lão hội chủ Thần Đao là Đoạt Mệnh Nhất Đao Âu Dương Chí đã gác đao quy ẩn
từ năm năm trước. Con trai độc nhất của lão là Âu Dương Phương nắm giữ
công việc trong hội.

Hôm ấy ở Tàng long trang treo đèn kết hoa.
Tráng đinh cùng người nhà đều mặc quần áo mới. Trong trang tràn trề một
bầu không khí vui mừng.

Bắt đầu từ ba bữa trước đã có tân khách
lục tục kéo đến. Bữa nay từ sáng đến trưa xe ngựa tới tấp không lúc nào
ngớt mà toàn là hào khách Võ Lâm từ tam sơn ngũ nhạc tới nơi.

Trước một toàn nhà lầu nguy nga. Hàng trăm ngọn đèn kết thành một chữ “THỌ”
lớn vô cùng. Hiện giờ tuy đèn chưa thắp lên mà coi đã có vẻ rất mỹ quan.

Nguyên bữa nay là ngày sinh nhật bảy mươi tuổi của lão hội chủ Đoạt Mệnh Nhất Đao Âu Dương Chí.

“Ông thọ” hớn hở tươi cười chắp tay vái chào khắp một lượt rồi cất giọng dõng dạc:

– Bữa nay là sinh nhật tiểu lão được các vị chẳng ngại đường xa ngàn dặm tới đây để chúc thọ cùng ban cho đồ tặng. Tiểu lão rất lấy làm cảm
khích. Gọi là có chén rượu lạt mong các vị chiếu cố một cách vui vẻ.

Lão nói xong lại vái vòng quanh một lượt.

Tiếng vỗ tay hoan hô như sấm dậy. Ông Thọ tiến vào nhà đại sảnh ngồi xuống thủ vị.

Lát sau rượu nhắm bày la liệt. Rồi tiệc rượu bắt đầu. Những người có mặt
tại trường đều là hào khách Võ Lâm, không câu chấp lễ tục. Tiếng cười
nói pha với tiếng sai quyền hành lệnh thành một khúc nhạc điên cuồng.

Ngoài ra còn tiếng trống tiếng đàn vang động cả một vùng.

Giữa lúc náo nhiệt, một tên đệ tử chuyên việc đón khách chạy đến cửa sảnh đường lớn tiếng hô:

– Xin mời hội chủ!

Một hán tử trung niên áo xiêm lộng lẫy rời chiếu tiệc đi ra bên ngoài cửa. y chính là chủ hội Thần Đao ten gọi Âu Dương Phương.

Tên đệ tử kia nói:

– Quản sự là Tăng Giang có việc bẩm báo.

Âu Dương Phương hỏi:

– Việc gì?

Tăng Giang đáp:

– Ngoài trang có một khách nhân mới đến …

Âu Dương Phương nói:

– Mời y vào đây hay là … bản tòa phải ra đón?

Tăng Giang đáp:

– Vị khách này tính tình cổ quái …

Âu Dương Phương hỏi:

– Cổ quái thế nào?

Tăng Giang đáp:

– Y không chịu nói rõ lai lịch mà chỉ bảo là có mối quan hệ lớn với lão hội chủ. Vả lại …

Âu Dương Phương hỏi:

– Vả lại làm sao?

Tăng Giang đáp:

– Phần lễ mừng do bốn tên hán tử khiêng tới …

Âu Dương Phương hỏi:

– Hình dạng khách nhân thế nào?

Tăng Giang đáp:

– Y là một lão già mặc áo đen.

Âu Dương nói:

– Được rồi! Để bản tòa thân hành ra đón.

Y nói xong rảo bước đi ra ngoài viện. Quản sự Tăng Giang theo sau

Ngoài cổng trang một lão già mặc áo đen đứng sững tại đó. Sau lão là bốn tên
khất cái vào tuổi tráng niên khiêng một vật lớn hình vuông mà dài phủ
đoạn màu hồng, không hiểu vật gì.

Mấy tên tráng đinh thấy hội chủ xuất hiện, vội đứng thành hai hàng khom lưng thu lễ.

Lão già áo đen cười ha hả cất tiếng oang oang:

– Hội chủ thân nghinh. Lão phu không dám…

Thần Đao hội chủ Âu Dương Phương nhìn thấy là một lão già lạ mặt chưa gặp
mặt bao giờ. Bốn mắt gặp nhau, Âu Dương Phương bất giác phát run vì cặp
nhãn thần của lão khiến cho người ta trông thấy phải khiếp sợ.

Người đến là khách. Âu Dương Phương không dám thất lễ. Y định thần lại gượng cười chắp tay hỏi:

– Các hạ là cao nhân phương nào?

Lão già áo đen đáp:

– Lão phu là bạn cố cựu với lệnh tôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.