Huyết Y Kỳ Thư

Chương 1: Tiết thanh minh ngô cương tảo mộ



“Tiết thanh minh mưa gió hắt hiu.”

Khách qua đường như muốn tiêu hồn.”

Mưa phùng phất phới, đường đất bùn lầy. Từ nơi sơn dã đến ngoài thành thị
bao phủ một làn khói xám xịt mờ, bầu thiên địa trở nên hỗn độn. Thời
gian tựa hồ ngừng trệ khiến người ta khó mà phân biệt được thời giờ.

Người đi xe, kẻ đi ngựa, người ngồi kiệu, kẻ đi chân, không ngớt chuyển động. Hết thảy là những người đi tảo mộ.

Trong thành Khai Phong đài điện nguy nga cũng biến thành bộ mặt thê lương bí ẩn.

Một bóng người cô đơn lạnh lẽo, thân hình thất thểu lẽo đẽo trên đường lớn
trong thành đi về phía tây. Xe ngựa hất té bùn lầy khiến cho nửa người
dưới gã biến thành người đất. Nước mưa tưới xuống khiến đầu tóc và áo
quần gã dính lại thành một khối bó lấy chiéc thân gầy guộc khẳng kheo.
Trông gã thật đáng thương lại đáng buồn cười. Gã đi, đi mãi …

Lúc này mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn u ám tưởng chừng như chụp lấy người gã.

Gã xuyên qua khu rừng liễu thì ttước mặt hiện ra một bãi hoang rộng bát
ngát đến hai, ba dặm. tuy khói mây mờ mịt, nhưng vẫn thấp thoáng nhìn
thấy những bức tường xiêu vẹo, ngói vỡ chập chùng. Cứ bề ngoài đoán thì
bãi hoang này là hậu thân của một toà trang viện nguy nga ngày trước.

Giữa bãi hoang nổi nên một nấm đất cao chừng hơn trượng. Trước tầm đất dựng
một tấm bia đá, trên khắc bốn chữ lớn : Ngũ Bách Nhân Trùng ( mồ chôn
năm trăm người ).

Trong cái mã lớn này đã mai táng năm trăm người chăng ?

Bóng người cô đơn đi tới trước ngôi mã lớn thì dừng lại. gã đứng ngay người
lên móc trong bọc lấy hương nến và giấy tiền đặt xuống mặt đất trước tấm bia rồi đứng trơ ra như phỗng.

Bóng người này là một gã thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Gã áo quần lam lũ, mặt đầy cáu ghét ra dáng một đứa ăn xin.

Một gã ăn xin mà đến tảo mộ NGŨ BÁCH NHÂN TRÙNG, há chẳng phải là một truyện ly kỳ ?

Gã hành khất đứng ngây người ra trong khoảng thời gian uống cạn tuần trà
mới cúi xuống bật lửa châm hương thắp nến, đốt giấy tiền. Ngoài hương và giấy tiền không có một tế phẩm nào khác, Gã quỳ xuống miệng lâm râm
khấn khứa những gì không nghe rõ mà chỉ thấy nước mắt tuôn ra như mưa.

Một cơn gió lướt qua thổi tắt cây nến nhỏ và làm cho tàng giấy bay tung lên bốn phía.

Tiểu hoá Tử ngẩng đầu nên cất giọng thê thảm ngâm ca :

Tàn giấy bay thành đàn bướm trắng

Máu sa chẳng khác chiếc quyên hồng…

Giữa lúc ấy hai bóng ngưòi len lén xuất hiện phía sau Tiểu hoá Tử đứng cách chừng ba trượng. Đó là hai kiếm sĩ võ phục áo đen.

Tiểu hoá tử có lẽ công lực chẳng lấy gì làm cao thâm, có khi chưa từng tập
qua võ nghệ, nên hai người đến sau lưng mà gã vẫn không hay.

Hai kiếm sĩ áo đen ngước mắt trông rồi tiến lại gần một trượng nữa. Tiểu hoá Tử vẫn chưa phát giác.

Hai kiếm sĩ nhẹ nhàng rút trường kiếm ở sau lưng ra như để phòng bị. Vẻ mặt khần trương, hai người đưa mắt nhìn nhau. Kiếm sĩ lớn tuổi hơn gật đầu
một cái. Kiếm sĩ nhỏ tuổi đằng hằng rồi lên tiếng :

– Anh bạn kia ! Quay lại nói chuyện đã !

Tiểu hoá Tử quay phắt lại.

Hai kiếm sĩ áo đen bất giác lùi lại ba bốn thước.

Tiểu hoá Tử mặt mũi cáu ghét tám tầng, có thể bóc ra từng lớp. Gã gầy lắm, gầy đến nỗi chỉ còn dúm ra bọc xương.

Tuyệt nhiên gã chẳng có chút bộ dạng nào đáng ghê mà chỉ có cặp mắt đen láy
đầy phẫn nộ, tưởng chừng bao nhiêu mối hận trong thiên hạ đổ cả vào cặp
mắt này. Uất hận ngưng tụ thành hình khiến người ta bất luận là ai ngó
thấy cũng phải sợ run.

Kiếm sĩ lớn tuổi nuốt nước miếng rồi hỏi :

– Anh bạn cho hay tên họ được chăng?

Tiểu hoá Tử nhìn đối phương hồi lâu rồi đáp :

– Đã là kẻ lần từng nhà xin miếng cơm ăn thì còn có tên họ gì nữa ?

Thanh âm gã lạnh như băng khiến người ta buốt đến tận ruột.

Kiếm sĩ lại hỏi :

– Anh bạn đối với Võ lâm đệ nhất bảo có mối liên quan thế nào ?

– Trong võ lâm không còn Võ lâm đệ nhất bảo nữa rồi.

Kiếm sĩ biến sắc hỏi :

– Phải chăng anh bạn không muốn trả lời ?

Tiểu hoá Tử vẫn lạnh như băng đáp :

– Chả có gì mà phải trình bày.

– Trong mười năm nay anh bạn là người thứ nhất đến đây tảo mộ NGŨ BÁCH NHÂN TRÙNG.

– Thế thì làm sao?

– Xin anh bạn cho biết lai lịch.

– Chả có lai lịch gì mà nói hết.

– Anh không sợ phải hối hận ư ?

Tiểu hoá Tử trợn mắt nhìn hai người rồi cất bước ra đi. Nét mặt và thấi độ
của hoá tử sâu sắc khiến cho kẻ khác không biết đâu mà lường. Hai tay
kiếm thủ bị thái độ lạnh lùng của gã uy hiếp, bất giác tránh sang bên
hai bước, tay nắm đốc kiếm chặt hơn.

– Ha ha ! …

Một
tràng cười rộ. Một lão già áo đen ở bên ngôi mộ lớn từ từ xuất hiện. Lão này mặt choắt. tai vểnh, mũi khoằn, miệng rộng, dưới cằm lún phún một
chòm râu dê. Mắt bên phải nhỏ hơn mắt bên trái. Hình dáng cổ quái của
lão khiến người nhìn phải chán ngấy và khó chịu khôn tả.

Tiểu hoá Tử bất giác dừng bước lại.

Hai tên hắc y kiếm sĩ lập tức đảo đốc kiếm cho mũi chúi xuống đất khòm lưng thi lễ đồng thanh nói :

– Xin tham kiến phó lãnh đội.

Hắc bào lão giả ngang tàng vẫy tay một cái. Cặp mắt chim ưng hau háu nhìn tiểu hoá tử.

Miệng khẽ đằng hắng một tiếng hắn quay lại hai kiếm sĩ nói :

– Các ngươi là hạng toi cơm còn làm Thần phong võ sĩ thế nào được ?

Hai tên kiếm sĩ cúi gầm mặt xuống không dám thở mạnh.

Hắc bào lão giả trỏ vào tiểu hóa tử hỏi lại thuộc hạ :

– Các ngươi không nhận ra là gã chẳng hiểu võ công chi hết ư ?

Hai tên kiếm sĩ không dám nói nửa lời.

Tiểu hoá tử mặt vẫn lạnh ngắt như tiền, không lộ vẻ gì cả, chỉ có cặp mắt
vẫn căm hờn như cũ. Đối với gã, ngoài cừu hận ra tựa hồ không còn mối
tình cảm nào khác tồn tại được.

Hắc bào lão giả thoáng lộ vẻ thần bí nhìn tiểu hoá tử xuy tay nói :

– Thôi ngươi đi đi !

Tiểu hoá tử ngó lão già mặc áo đen một cách thâm trầm nhưng không nói gì rồi cất bước đi ngay.

oOo

Bóng chiều dần dần mờ mịt, trên không phất phới hạt mưa bay. Trong toà Thiên Vương miếu cách thành khai phong không đầy hai dặm, bữa nay náo nhiệt
phi thường. Những trẻ ăn xin lũ năm lũ ba từ các ngả kéo về lũ lượt.

Nếu không phải gặp ngày tiết Thanh minh mà khí trời như buổi hôm nay thì lũ ăn xin khó lòng kiếm được bữa no. Nhưng hôm nay chúng xin được những đồ tế tự đủ ăn hai ba ngày không phải ra khỏi cửa.

Trong toà Thiên
Vương miếu đổ nát tưng bừng như một ngày hội. Hiện trước thềm sau khói
tuôn nghi ngút. Bên những đống lửa đầy hũ sành nồi vỡ, hương vị của thức ăn trộn lẫn với mùi khét lẹt của bọn ăn xin, quần áo chúng ẩm ướt gặp
khói lửa trở nên khê nằng nặc. Tất cả biến thành một mùi vị khôn tả như
chọc vào mũi người ta.

Dưới ánh lửa nổi lên những thanh âm quái
dị. Nào tiếng khua đũa bát tiếng trẻ con cười nói, tiếng bi ca diệm từ
…Ngoài ra tiếng cười ha ha, tiếng mắng chửi om sòm, tiếng sai quyền uống rượu. Tất cả những thanh âm hoà lại thành một khúc nhạc phức tạp, khó
nghe.

Lúc ấy một gã tiểu hoá tử gầy guộc ốm o tay cầm cái hũ sứt miệng. Gã cúi đầu đi qua mọi người tiến vào phía sau.

– Kìa ! Tiểu Cương ! Đến ngay Đào hoa am…

Một người khất cái đứng tuổi mặt như mặt ngựa kêu gã tiểu hoá tử đứng lại.

Lại một lão cái dường như say rượu giương mắt nhìn tiểu hoá tử ấm ớ lên tiếng :

– Không ! Đến thành Đại cô nương !…

Tiểu hó tử nhăn nhó gượng cười không trả lời.

Trong góc hiên, một lão cái mắc bệnh lao dường như bị quần cái ruồng bỏ, nằm
co ro một mình trong xó xỉnh. Toàn thân lão chúi vào trong một tấm chăn
rách chỉ đề thò cái đầu bù xù ra ngoài. Lão cố gượng ngẩng đầu lên thều
thào hỏi :

– Tiểu Cương ! Lại đây !

Tiểu hoá tử chạy đến ngay hỏi :

– Đại thúc ! Đại thúc chưua ăn gì ư ?

– Úi chao ! Tiểu Cương ! Bữa nay có gì không ?

– Nửa hũ cháo một tấm bánh nướng.

– Sao ! Bữa nay mà người ta cũng thí cháo ư ?…

– Dạ !

– Bánh thì rắn mà cháo thì nhạt không ăn được. E rằng gia gia ngươi nguy mất. Ngươi hãy đi đi.

Tiểu hoá tử vành mắt đỏ hoe cất giọng thê lương nói :

– Đại thúc ! Bữa trước đại thúc cho viên thuốc kiến hiệu lắm.

– Tiểu Cương ! Thuốc nào chữa bệnh cho người không chết, cũng như đức
Phật chỉ độ kẻ có duyên. Gia gia ngươi như ngọn đèn khô dầu. Thuốc thang chẳng qua là để cho y đau khổ thêm mấy ngày nữa mà thôi. Trời ơi !
Ngươi…đi đi !

Tiểu hoá tử nước mắt tuôn ra xối xả. Gã trở gót lật đật chạy về phía sau.

Tiếng người huyên náo phức tạp bên ngoài bị mấy tầng tường viện ngăn cản không vọng vào tới bên trong.

Đây là một gian nhà bếp đầy tường khói đen, nồi vỡ, bếo đỡ lạnh léo, thê
lương, rùng rợn tựa hồ có ma quỷ ẩn núp. Dưới đất thấp thoáng một đống
đen nằm lù lù.

Tiểu hoá tử ba chân bốn cẳng chạy đến bên cửa, cất tiếng run run gọi :

– Gia gia ! …

Bóng đen phát ra một tiếng ho yết ớt.

Tiểu hoá tử bước vào bật lửa đốt vào thanh củi đã cháy dở. Dưới ánh lửa soi
rõ màng nhện chằng chịt khắp nơi, dưới đất cát bụi ngập đến mắt cá. Bên
bếp lửa một lão cái nằm co ro quấn chăn chiên rách.

Tiểu hoá tử lại cất tiếng hỏi :

– Gia gia ! Có chút cháo đem về cho gia gia đây ! Gia gia có đói không ?

Lão hóa tử dương cặp mắt thất thần lên nhìn tiểu hoá tử, khoé mắt hãy còn ngấn lệ.

Tiểu hóa tử lòng đau như cắt nhưng ráng gượng cười nói tiếp :

– Gia gia ! Viên thuốc của Hồ đại thúc thật linh nghiệm ! Sắc mặt của gia gia nay đã khá nhiều.

Lão hoá tử để giọt nước mắt chảy xuống chòm râu bạc, lão máy môi mãi mới nói được :

– Ta … nguy đến nơi rồi.. có điều không bỏ ngươi được.

– Gia gia ! ..

– Tiểu Cương ngươi quên rồi sao ? Ta không phải gia gia ngươi..

Tiểu hoá tử không nhịn được hai hàng nước mắt chảy xuống má. Gã nghẹn ngào nói :

– Mười năm nay hài nhi được nuôi dưỡng, dù sao cũng không thay đổi cách xưng hô nữa.

Lão hoá tử ho sù sù một cơn rồi nói :

– Bây giờ ngươi biết rõ thân thế cần phải thay đổi cách xưng hô..

– Gia gia ! Gia gia yên lòng nghỉ ngơi đừng nói nhiều cho hại tinh thần.

– Thiếu chủ ! Nhân lúc ta còn chút khí lực cần nói cho thí chủ nghe..
Hỡi ôi ! Mười năm trời chạy chọt suốt hai vùng nam bắc sông Đại Giang.
Bây giờ trở về cố khổ… không tìm được minh sư cho thiếu chủ. Thái ngọc
Thư này chết cũng không nhắm mắt.

– Gia gia ! Gia gia đừng nói vậy, gia gia đối với hài nhi thật hết lòng.

– Thiếu chủ bất tất phải an ủi lão nô. Nay lão nô tự biết mình cùng số
tận Thiếu chủ nhớ lấy tên gọi Ngô Cương. Nhưng.. thiếu chủ đừng thổ lộ
họ tên với bất cứ một ai, nếu không thì phải hoạ sát thân. Lão nô nguyện trời phật rủ lòng thương cho thiếu chủ tìm được minh sư luyện nên một
bảnh lãnh nghiêng trời lệch đất để báo thù cho năm người bị chết oan.

Tiểu hoá tử toàn thân run lên bần bật. Trong khoé mắt càng chứa đầy lửa căm hờn.

Lão hoá tử nhắm mắt lại rồi nổi cơn ho sù sụ.

Tiểu hoá tử Ngô Cương bắt nồi cháo xuống.

Lão hoá tử dường như tinh thần khá hơn một chút lại mở mắt ra nói :

– Mười năm trước, đêm hôm xảy ra vụ huyết án nếu không được quỷ thần xui khiến đưa thiếu chủ ra ngoài khu đó thì hương khói nhà họ Ngô đến phải
đoạn tuyệt..

– Gia gia ! Gia gia hãy ăn một chút cháo đã..

– Thiếu chủ ! Mười năm trời ngày tháng mòn mỏi… Tội nghiệt của lão nô
càng thêm thâm trọng, thực không còn mặt mũi nào mà trông thấy tiên chủ ở dưới suối vàng. Tuy nhiên cũng biết một kỳ tích thiếu chủ mà học được
toàn bộ công lực đó thì bọn cửu gia khó lòng chống nổi…

Ngô Cương lau nước mắt nói :

– Lão nhân gia hãy ăn cháo đã.

– Không được ! Lão nô không còn sống được mấy lúc nữa, cần phải nói cho hết. Tên họ kẻ thù thiếu chủ đã nhớ chưa ?

– Ghi nhớ rồi.

– Võ lâm đệ nhất bảo khác nào cây cao gặp bão. Danh vọng càng cao càng
nhiều kẻ ghen ghét. Đó là một nguyên nhân… Nhưng nói về công việc thực
ra không nên…

Ngô Cương nghiến răng nói :

– Có một ngày kia hài nhi sẽ giết hắn.

– Thiếu chủ ! Không nên thế ! Hắn là bảo huynh của thiếu chủ.

– Nhưng hắn là một tên nghịch tử, một kẻ loạn đồ của Ngô gia.

– Hỡi ôi… ! Đó là ý trời. Có khi hắn chẳng còn sống ở nhân gian nữa ..

– Cái đó chưa chắc.

– Nhất định rồi ! Đại ca thiếu chủ là Ngô Hùng năm hai mươi tuổi nhằm
vào lúc thiếu chủ mới ra đời. Vô tình hắn lấy được một cuốn Thượng Cổ kỳ thư ở núi Bắc Mang. Sau ba năm tập luyện thành một bản lãnh vô địch
thiên hạ. Về kiếm thuật lại còn xuất sắc, mới lần đầu lộ diện đã đạt
được danh hiệu Vô địch mỹ kiếm khách, tiếng tăm lừng lẫy chín châu. Cứ
bản lãnh của y mà bàn thì việc báo cừu rửa hận dễ như trở bàn tay. Trong thiên hạ không còn ai địch nổi. Thế mà mười năm trời chẳng thấy động
tĩnh gì. Thật khó mà tìm ra được lời giải thích.

– Đã là kẻ lòng chim dạ thú thì ai mà biết được tâm địa hắn.

– Thiếu chủ đừng nói vậy. Y cùng thiếu chủ một mẹ sinh ra…

– Đúng thế ! Nhưng năm trăm nhân mạng trong Võ lâm nhất bảo đã bị huỷ diệt về tay hắn.

– Hỡi ôi ! Y là một tay võ sĩ cương trực, sao lại biến thành sát tinh được ? Phải chăng võ công đã làm hại y ?

– Đó là bất hạnh cho nhà họ Ngô mà cũng là điều bất hạnh cho cả võ lâm nữa.

– Thiếu chủ ! Nếu thiếu chủ luyện được thân thủ như đại ca là có thể báo thù được rồi đấy.

– Không ! Hài nhi phải cao thâm hơn hắn vì có thế mới giết được hắn.

Giọng nói vô cùng oán độc, khiến người nghe không rét mà run.

Lão hoá tử thở một hơi dài rồi hỏi sang chuyện khác.

– Thiếu chủ ! Bữa nay thiếu chủ về chậm hơn mọi ngày.

– Đúng thế ! Hài nhi còn đi tế NGŨ BÁCH NHÂN TRÙNG.

Lão hoá tử ngồi bật dậy run lên hỏi :

– Thiếu chủ… đi tảo mộ NGŨ BÁCH NHÂN TRÙNG ư ?

Tiểu hoá tử băn khoăn đáp :

– Phải rồi ! Bữa nay gặp tiết Thanh minh.

– Thiếu chủ… có gặp ai không ?

– Có hai tên kiếm sĩ ra hỏi lai lịch và một lão quái bảo để cho hài nhi đi.

– Lão quái…hình dạng thế nào ?

– Mắt to mắt nhỏ, cằm lún phún râu. Hắn là Thần Phong kiếm phó lãnh đội chi chi đó…

Lão hoá tử mặt xám như tro tàn run lên nói :

– Hư hết rồi.

Ngô Cương chân tay luống cuống run lên hỏi :

– Làm sao mà hư hết ?

– Lão biết hắn. Hắn là một tên trong ” Bát đại hung ” danh hiệu là Xú
Diện nhân đồ Đăng thập Ngũ. Hắn hung dữ tàn độc đến nỗi hai phe hắc đạo
và bạch đạo nghe đến tên đều phải kinh hồn đáng tởm. Năm năm trước hắn
nhận lễ làm phó lãnh đội trong Thần Phong kiếm đôi của Võ Minh. Trên
thực tế hắn là một tay đao phủ cho Võ Minh.

– Thế thì làm sao ?

– Mấy năm nay Võ Minh giám thị NGŨ BÁCH NHÂN TRÙNG một cách rất gắt gao.

– Tại sao vậy ?

– Đó chính là nhổ cỏ nhổ tận gốc. Phàm người nào có liên quan đến Võ lâm đệ nhất bảo không một ai sống sót.

Ngô Cương trợn mắt cơ hồ rách cả mí ra. Chàng nói :

– Võ Minh là minh chủ võ lâm sao lại khinh miệt chính nghĩa ?…

– Hỡi ôi ! Ngày trước lão chủ nhân tính khí cương trực, không chịu gia nhập Võ Minh, quyết đứng một mình…

– Tiên phụ không chịu gia nhập Võ Minh tất có nguyên nhân.

– Vì không hiểu rõ lai lịch minh chủ.

Ngừng lại một chút lão hoảng hốt la lên :

– Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây. Đối phương buông tha thiếu chủ là
để theo dõi đến tận sào huyệt giết cho kì hết, không chừa…bây giờ chạy
khó thoát mất rồi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.