Hôn nhân không tình yêu

Chương 33



Là một người vốn ham hiểu biết về vấn đề học thuật, tôi cúi đầu hỏi nhỏ bác sĩ Văn đang ghi chép bệnh án cho tôi: “Cần giảm đến mức nào?”

Anh ta không dừng bút. “Mỗi tuần một lần.”

Tôi giơ ngón tay nhẩm tính số lần của tuần trước, một bàn tay không đủ.

Tôi lặng lẽ tưởng tượng phản ứng của Cảnh Mạc Vũ khi nghe nói đến tần suất mỗi tuần một lần. Sau đó, tôi có một quyết định sáng suốt, mặt dày yêu cầu bác sĩ: “Phiền anh kê nhiều Nitroglycerin cho tôi một chút, theo lượng một năm luôn cũng được.”

Anh chàng bác sĩ nhướng mắt nhìn tôi rồi cúi xuống thêm một số không vào phần Nitroglycerin. “Cô cần phải chú ý, không thể sử dụng quá nhiều.”

“Chú ý gì cơ?” Tôi nhất thời không hiểu ý anh ta.

“Ví dụ như…” Anh chàng bác sĩ hắng giọng. “Chọn tư thế tiết kiệm sức lực, động tác không được quá mạnh. Tốt nhất nên bảo chồng cô rút ngắn thời gian…”

Không đợi anh ta nói hết câu, tôi cầm quyển sổ y bạ và đơn thuốc, chạy một mạch ra khỏi phòng khám.

Sau khi lấy một túi thuốc lớn rời bệnh viện, tôi lại tới hiệu thuốc mua các loại vitamin và thuốc bổ. Về đến ký túc đã là buổi trưa, trong phòng chỉ có một mình, tôi ngồi trên giường đổi vỏ lọ thuốc. Tâm Tâm Mơ Hồ đẩy cửa vào phòng, đi thẳng về giường mình, nằm bất động, không hề để ý đến tôi.

Nhìn thấy vết tím trên cổ Tâm Tâm, tôi lập tức toét miệng cười, ném lọ thuốc sang một bên rồi sáp đến giường cô. Nếu tôi đoán không nhầm thì đó chính là dấu hôn. “Bạn chuyên gia thân mến, cả đêm qua bạn không về, chắc cùng anh Trịnh nghiên cứu ra chân lý tình yêu rồi chứ?”

Có lẽ vì muốn lấy lại thể diện đàn ông, tối qua anh Trịnh chủ động mời Tâm Tâm Mơ Hồ tới quán bar nói chuyện. Tâm Tâm vui mừng diện bộ váy cô thích nhất đến cuộc hẹn. Trước khi ra cửa, cô còn hạ quyết tâm, hôm nay thà cô say khướt cũng không để anh Trịnh uống say.

Mười một giờ đêm, thấy Tâm Tâm vẫn chưa về, tôi hơi lo lắng nên gọi điện hỏi thăm tình hình. Lúc nhận điện thoại, Tâm Tâm có vẻ không tỉnh táo, nhịp thở gấp gáp. Đoán cô đã uống say như sở nguyện, lại sợ ảnh hưởng đến việc tỏ tình của cô nên tôi vội vàng cúp máy…

Lúc này, Tâm Tâm không nói một lời nào, tôi liếc qua đôi môi sưng đỏ của cô, hồi tưởng lại âm thanh trong điện thoại tối qua, một cảnh tượng nóng bỏng hiện lên trong đầu tôi. Tôi cười, nói: “Xem ra hai người nghiên cứu rất sâu… Tớ không nên hỏi thì hơn, tránh hỏi ra chuyện gì đó…”

“Ngôn Ngôn!” Tâm Tâm mở mắt ngồi dậy, mắt cô đỏ hoe. “Sau này đừng nhắc đến tên khốn đó trước mặt tớ. Tớ bị mù nên mới thích hắn…”

Biệu hiện của Tâm Tâm không có vẻ đùa giỡn. Tôi toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ có phải anh trai nào đó nhất thời không thể kìm chế, đã gây ra chuyện nghiêm trọng nhân lúc cô uống say?

Tôi đang do dự không biết có nên tiếp tục truy vấn chuyện riêng tư của bạn thì Tâm Tâm đã rút di động, bấm số. Điện thoại kết nối, cô nói: “Mẹ, mấy ngày trước con trai của dì Lưu mang đồ mẹ gửi cho con. Con thấy anh ta cũng không tồi…”

Vì ngồi rất gần nên tôi nghe thấy rõ giọng nói vui vẻ ở đầu máy bên kia: “Vậy sao? Hai ngày nay dì Lưu con đã nhắc với mẹ mấy lần, nói con trai dì ấy muốn hẹn con ăn cơm. Mẹ thấy con chẳng nói gì nên không tiện nhận lời người ta.”

“Con không có ý kiến, mẹ cứ thu xếp đi ạ!”

“Được! Đợi khi nào con về, hai gia đình sẽ cùng nhau ăn bữa cơm.”

“Vâng ạ!” Khóe mắt Tâm Tâm ngân ngấn nước, nhưng giọng nói vẫn bình thản như thường lệ. “Mẹ, con còn chút việc, buổi tối con gọi ẹ sau.”

Thấy Tâm Tâm cúp điện thoại, tôi nóng ruột đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, vội vàng túm tay cô, hỏi: “Tâm Tâm, cậu đang làm gì thế? Dù anh ấy không thích cậu, cậu cũng không thể túm đại một người cho xong chuyện. Cậu nhất định phải bình tĩnh.”

Tâm Tâm quay mặt đi chỗ khác nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy từng giọt lệ rơi khỏi khóe mắt cô. “Tớ biết rõ tớ đang làm gì.”

Di động của cô đổ chuông, màn hình nhấp nháy tên anh Trịnh. Tôi định giúp cô bắt máy nhưng cô đã nhanh chóng ngắt điện thoại, gửi một tin nhắn: “Xin lỗi, tôi đang ở cùng người tôi thích, không tiện nhận điện thoại của anh. Anh ấy đã chấp nhận tôi rồi, tôi rất yêu anh ấy. Tôi hy vọng anh ấy vĩnh viễn không biết chuyện xảy ra tối hôm qua. Cám ơn anh!”

Không đợi đối phương trả lời tin nhắn, Tâm Tâm rút sim điện thoại, bẻ cong. Sau đó cô ấy tiếp tục bẻ cho đến lúc sim điện thoại biến thành những mảnh vụn. Hành động tuyệt tình không cho bản thân và đối phương bất cứ cơ hội nào không phải là tác phong của Tâm Tâm.

Tôi cũng bất chấp đây là chuyện riêng tư, hỏi thẳng Tâm Tâm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu cậu còn coi tớ là bạn thì mau nói cho tớ biết đi!”

Tâm Tâm nhìn tôi, giọt lệ từ đôi mắt đầy tuyệt vọng chảy dài qua bờ môi hơi sưng đỏ, xuống vết hôn tim tím trên cổ cô. “Nhân lúc anh ta ngủ, tớ lén kiểm tra điện thoại của anh ta. Tớ chỉ muốn xem, liệu anh ta có lưu lại tất cả tin nhắn của tớ hay không…”

Cô ngẩng đầu, nước mắt càng trào ra. “Ngôn Ngôn, cậu có biết anh ta lưu số điện thoại của tớ bằng cái tên gì không?”

Tôi cố suy đoán, thậm chí nghĩ tới vô số cái tên có thể làm tổn thương đến sự tôn nghiêm của người phụ nữ nhưng không ngờ tới đáp án Tâm Tâm nói ra: “Bạch Lăng Lăng.”

Bạch Lăng Lăng! Tuy vào sau vài khóa nhưng tôi và Tâm Tâm cũng từng nghe qua tin đồn được lưu truyền rộng rãi ở Đại học T. Có điều, chúng tôi tưởng đó chỉ là mối tình thời niên thiếu của Trịnh Minh Hạo, đã bị năm tháng xóa nhòa từ lâu, giờ chỉ còn là quá khứ đẹp đẽ. Chúng tôi đều không ngờ, một tin nhắn xa lạ gửi vào số máy Tâm Tâm mới đăng ký ba năm trước không phải đánh dấu một cuộc gặp gỡ lãng mạn. Trò chuyện, tâm sự qua điện thoại suốt ba năm như những người bạn thâm giao, cũng không có nghĩa hai trái tim xích lại gần nhau, mà chỉ là một người đàn ông luẩn quẩn không thể thoát khỏi mối tình xưa cũ.

Trầm mặc một lúc lâu tôi mới mở miệng: “Tâm Tâm, dù anh ta đáng ghét đến mức nào, cậu cũng không nên tùy tiện tìm một người đàn ông để trả thù anh ta.”

“Trả thù ư?” Tâm Tâm lắc đầu. “Tớ đâu có ý định trả thù anh ta. Tớ chỉ muốn cho anh ta biết… tớ và anh ta đường ai nấy đi, không cần hối hận và chịu bất cứ trách nhiệm gì.”

Tôi cũng từng yêu nên hiểu tâm ý của cô. Đối diện với người đàn ông chúng tôi yêu tha thiết, dù trong lòng đầy những vết thương, chúng tôi cũng muốn giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng, cũng là để lại con đường lùi cho đối phương.

Hết chuyện để nói, tôi hỏi: “Cậu đã ăn cơm chưa? Tớ đi mua đồ ăn cho cậu nhé?”

Tâm Tâm lắc đầu. “Tớ hơi buồn ngủ, chỉ muốn ngủ một lát.”

Có vẻ Tâm Tâm rất mệt mỏi, cô ngủ đến tận sáng hôm sau mới dậy. Sau khi thức giấc, cô làm như không có chuyện gì xảy ra, đi đăng ký một số điện thoại mới, gọi điện cho từng người bạn, vui vẻ bàn về lý tưởng cuộc đời, không đả động gì đến chủ đề tình yêu. Tôi thật sự không chịu nổi, kéo Tâm Tâm tới nhà hàng ăn cơm, cô gọi rất nhiều món, vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện với tôi.

Tôi hỏi cô: “Cậu thật sự định qua lại với một người đàn ông không quen biết?”

Cô mỉm cười, đáp: “Tớ quen anh ta ba năm trời, cũng có khác gì không quen biết đâu?”

“Nhưng cậu đâu có thích anh ta.”

Tâm Tâm vẫn cười. “Anh ta cũng chưa thích tớ. Chỉ là xem mắt thôi, hợp thì hẹn hò, không hợp thì thôi.”

Tôi thở dài, không nói thêm lời nào.

Bên ngoài cửa sổ, gió thổi lá vàng bay. Tâm Tâm ngoảnh mặt ngắm nhìn phong cảnh. Trên gương mặt cô, tôi không bao giờ còn nhìn thấy hình ảnh cô gái nhỏ năm thứ nhất đã đọc hết các tiểu thuyết ngôn tình, luôn tuyên bố hiểu rõ tình yêu và tự xưng là chuyên gia tình yêu. Cô gái nhỏ không để ý đến vật chất và ngoại hình của người đàn ông, chỉ mong tìm được một người đàn ông yêu cô thật lòng, sống bên nhau trọn đời. Cô gái nhỏ hơi mơ hồ, hơi ngây thơ, hơi cố chấp nhưng cũng rất quật cường, có nụ cười đặc biệt ngọt ngào, ngọt đến tận trái tim…

Cô nói: “Tớ đã từng thích, từng dũng cảm, từng tranh thủ… Tớ không hề hối hận… mặc dù người đàn ông đó không đáng để tớ yêu.”

Cô nói: “Tớ phát hiện trên mạng có một câu nói rất đúng: “Thượng Đế ban tặng ngoại hình xinh đẹp cho người phụ nữ là để đàn ông yêu phụ nữ. Thượng Đế ban tặng đầu óc ngu xuẩn cho người phụ nữ là để phụ nữ có thể yêu đàn ông…”

Cô vẫn cười.

Tôi không cho cô biết, nụ cười của cô vô cùng xót xa, khiến người đối diện muốn khóc.

***

Cuộc hợp tác giữa Bác Tín và Cảnh Thiên diễn ra vô cùng thuận lợi. Năm ngày sau, tôi và Dương Dĩnh nhận được chỉ thị của Giám đốc Trần, yêu cầu chúng tôi tham gia cuộc thảo luận với công ty Cảnh Thiên vào ba giờ chiều ngày hôm sau. Giám đốc Trần còn yêu cầu chúng tôi chuẩn bị hai báo cáo tóm tắt, Dương Dĩnh chuẩn bị vấn đề cụ thể liên quan đến việc hợp tác, còn tôi làm báo cáo về những dự án đã thành công của công ty. Sau một buổi thức thâu đêm, tôi chẳng kịp thu dọn hành lý, phi thẳng ra sân bay, tiếp tục chỉnh sửa bản báo cáo trên máy bay.

Taxi dừng lại trước tòa nhà của công ty Cảnh Thiên, tôi mới tắt máy tính xách tay, xuống xe.

Nhiều năm không đến đây, tòa nhà Cảnh Thiên bây giờ hoàn toàn khác với vẻ xa hoa lúc ba tôi mới tạo dựng. Đại sảnh rộng lớn, giản dị, nền đá hoa màu trắng bong loáng, tường nhà màu xám nhạt. Lá cây xanh và những bông hoa dành dành trắng muốt đan xen, lan tỏa mùi hương dìu dịu khắp không gian.

Dưới sự hướng dẫn của cô lễ tân, chúng tôi đi thẳng tới thang máy. Cửa thang máy màu xám từ từ mở ra. Một bóng người mặc đồ màu trắng từ trong thang máy bước ra. Tôi ngây người, nhìn thấy gương mặt sững sờ của Hứa Tiểu Nặc. Cô ta đã tháo dải băng y tế ở cổ tay, chỉ buộc một chiếc khăn lụa màu trắng.

Cô lễ tân không còn thái độ thờ ơ như vừa tiếp đón chúng tôi mà cung kính với Hứa Tiểu Nặc giống như gặp nữ chủ nhân của Cảnh Thiên. “Hứa tiểu thư, cô về rồi à?”

Hứa Tiểu Nặc như không nghe thấy, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt đen láy của cô ta phóng ra một tia sắc nhọn. Đó là nỗi căm hận không thể che giấu. Một buổi trưa nắng rực rỡ, Cảnh phu nhân danh chính ngôn thuận là tôi tình cờ gặp “tình nhân” ba năm của ông xã. Trông cô ta có vẻ “súng ống sẵn sàng”. Tôi cố gắng hồi tưởng tình tiết “cẩu huyết” trong các bộ phim truyền hình “cẩu huyết”. Gặp phải tình huống này, “chính cung” nên cười nhạt để giải tỏa mối hận trong lòng? Tôi không vô vị như vậy, cũng chẳng có thời gian.

Tôi hơi nghiêng người tránh đường cho Hứa Tiểu Nặc, gật đầu mỉm cười với cô ta, giống như gặp người quen biết xã giao. Hứa Tiểu Nặc không nhúc nhích, Cô ta đáp trả tôi bằng một nụ cười khuynh thành. Sau đó, cô ta lấy từ túi xách một sợi dây chuyền màu bạc, đeo vào cổ.

Khi mặt dây chuyền hình chữ thập trên cổ Hứa Tiểu Nặc đập vào mắt tôi, nụ cười trên môi tôi cũng cứng đờ. Tôi không phải người có trí nhớ tốt nhưng đồ của Cảnh Mạc Vũ tôi đều nhớ rõ ràng, đặc biệt là sợi dây chuyền mặt chữ thập này. Nghe ba tôi nói, sợi dây chuyền đã đeo ở cổ Cảnh Mạc Vũ từ lúc anh được nhận nuôi, là thứ duy nhất ba mẹ ruột để lại cho anh.

Một lần, chứng kiến cảnh nhân vật nam chính tặng đồ của mẹ cho nữ chính làm vật đính ước, tôi nửa đùa nửa thật hỏi Cảnh Mạc Vũ: “Nếu em thích sợi dây chuyền của anh, anh có nỡ tặng nó cho em không?”

Cảnh Mạc Vũ hơi do dự. Tôi vội vàng vỗ vai anh. “Anh khỏi cần nghĩ, em chỉ nói đùa thôi.”

Vậy mà bây giờ, anh tặng di vật của ba mẹ cho Hứa Tiểu Nặc, điều đó có nghĩa như thế nào… Tôi không dám nghĩ tiếp.

“Ngôn Ngôn, sao còn chưa đi? Em đứng ngây ra đó làm gì?” Giọng nói thúc giục của Dương Dĩnh đã đánh thức tôi, lúc này tôi mới phát hiện cô lễ tân đã mất kiên nhẫn, còn Dương Dĩnh đang nhìn tôi vẻ nghi hoặc.

Tôi liếc qua thẻ nhân viên trên ngực cô lễ tân, đi theo bọn họ vào thang máy, tới văn phòng ở tầng sáu.

Cuộc họp bàn về những vấn đề không quan trọng như phương án thực thi cụ thể, Cảnh Mạc Vũ tất nhiên không tham gia. Phòng hội nghị chỉ có Giám đốc Trần và hai kỹ sư của Bác Tín, phía Cảnh Thiên là tổng giám sát dự án trẻ tuổi tài cao và Phó giám đốc Châu của phòng Kế hoạch. Phó giám đốc Châu là người phụ nữ có khí chất xuất chúng, chị trang điểm tinh tế, không chê vào đâu được. Đáng tiếc, tuổi tác không chừa một ai, “bạch cốt tinh” ngoài ba mươi tuổi, dù trang điểm kĩ lưỡng cỡ nào cũng không thể che giấu vết của năm tháng ở đuôi mắt.

Không khí cuộc họp rất thoải mái. Chúng tôi thảo luận vấn đề hợp tác cụ thể. Giám đốc Trần cho tôi cơ hội báo cáo. Hiếm có dịp được rèn luyện khả năng phát biểu trước đám đông, tôi không từ chối, đi lên phía trước phòng hội nghị. Dưới ánh đèn chiếu màu lam, tôi tập trung tinh thần để báo cáo, hoàn toàn không chú ý đến hình bóng màu đen đang đứng ở cửa phòng, cho đến khi nơi đó vang lên tiếng gọi: “Cảnh Tổng, tài liệu anh cần đã chuẩn bị xong rồi!”

Theo phản xạ có điều kiện, tôi đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào. Người đàn ông tôi nhớ nhung nhiều ngày đứng ngoài cửa phòng hội nghị, anh nhận tài liệu, nhanh chóng ký tên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.