Hờn Dỗi

Chương 24



“Đương nhiên không phải.”

Quý Thanh Ảnh không chút nghĩ ngợi phản bác.

Đối với cô mà nói, Phó Ngôn Trí lúc nào cũng đẹp hết.

Mà chắc chắn không phải là do cô người tình trong mắt hóa Tây Thi.

Ngũ quan của anh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, tổng thể cao ráo sáng sủa, vầng trán cao rộng, khuôn mặt vừa trong trẻo vừa lạnh lùng.

Khí chất cao ngạo, quý tộc từ trong ra ngoài khiến người ta bất giác bị anh thu hút.

Nhưng mà, lại xa vời không thể với tới.

Cô quay đầu, cười khanh khách hỏi: “Anh muốn em nhận xét hết không?”

Phó Ngôn Trí: “…”

Anh rũ mắt, có chút bất đắc dĩ: “Không cần.”

Quý Thanh Ảnh cười.

Thật ra cô chỉ theo thói quen trêu chọc anh một chút, chứ cũng không có ý gì khác.

Sau khi hai người ngắm hoàng hôn xong, thì theo dòng người rời khỏi đài ngắm cảnh.

Màn đêm dần buông.

Rời khỏi đài ngắm cảnh, hai người đi về phía chân núi.

Quý Thanh Ảnh muốn ăn ở một nhà hàng ở giữa sườn núi, nếu đi cáp treo thì sẽ đi quá chỗ

đó.

Đúng lúc cô cũng muốn ngắm cảnh, nên không để ý tới việc phải đi bộ xuống.

Phó Ngôn Trí đương nhiên cũng không để ý.

Nhưng trước khi đi, anh vẫn nhẹ giọng hỏi: “Xác định có thể đi?”

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, đưa mắt nhìn anh: “Sao lại không thể đi?”

Sau khi chú ý tới ánh mắt của anh, cô không nhịn được phản bác: “Thể lực của em cũng không tệ lắm đâu, chỉ chút chuyện này thì không thành vấn đề.”

“…”

Phó Ngôn Trí thu hồi ánh mắt trên người cô, thấp giọng nói: “Không phải ý đó.”

Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: “Ý anh là quần áo của em hả?”

“Ừm.”

Cô không thể thay đổi sở thích mặc sườn xám.

Hôm nay đi cùng với Phó Ngôn Trí, đương nhiên cô cũng mặc sườn xám.

Hôm nay cô mặc một bộ sườn xám màu xanh xám, thiết kế không quá đa dạng, nhưng lấy hoa văn cây tử đằng làm chủ đạo, mặc vào người vô cùng dịu dàng xinh đẹp.

Khí chất tuyệt mĩ, hàm súc giống hoa bách hợp, nhưng lại cũng xán lạn giống như hoa hồng.

Từ lúc ở đài ngắm cảnh thì đã có người đặt ánh mắt lên trên người cô.

Thậm chí còn có người cầm di động chụp lén.

Quý Thanh Ảnh cười cười, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu ạ.”

Cô nói: “Em cũng quen rồi, xuống núi cẩn thận một chút thì sẽ không sao.”

Hơn nữa bộ sườn xám này của cô, lúc thiết kế đã nghĩ tới vấn đề bước đi, vậy nên sẽ

không quá mức ảnh hưởng đến việc đi bộ.

Phó Ngôn Trí nghe cô nói vậy thì cũng không nói thêm nữa.

Hai người đi xuống chân núi, đi rất chậm.

Phó Ngôn Trí đi phía sau Quý Thanh Ảnh, lúc ngẫu nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt là vai nhỏ

eo nhỏ dưới lớp quần áo của người đi trước.

Anh hơi ngừng lại, sau đó nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt.

Đến giữa sườn núi.

Hai người mất đến nửa giờ đồng hồ.

Quý Thanh Ảnh đã chọn được nhà hàng, hai người trực tiếp qua đó.

Nhà hàng cũng không dễ tìm lắm, bên ngoài nhà hàng bị cây cối hoa cỏ vây xung quanh, chỉ có một lối nhỏ để đi vào.

Dưới lối đi là tiếng mạch nước ngầm róc rách chảy qua.

Tiếng nước chảy xiết, nghe như âm hưởng của một bản nhạc kịch.

Hỗn loạn, nhưng lại có kết cấu.

Trong nhà hàng có không ít người.

Hai người chọn một vị trí trong góc, cạnh cửa sổ. Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài kia là cảnh sắc đáng chú ý. Ăn cơm ở chỗ như này, tâm tình không khỏi sẽ tốt hơn, giọng nói theo đó cũng trở nên ôn nhu hơn.

Phó Ngôn Trí đưa thực đơn cho cô: “Nhìn xem muốn ăn gì?”

Quý Thanh Ảnh lật xem một chút: “Trước đây anh đã tới nhà hàng này ăn chưa?”

Phó Ngôn Trí gật đầu.

Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng lên, khóe môi giương lên nhìn anh: “Vậy anh đề cử cho em đi?”

Phó Ngôn Trí không từ chối.

Gọi món xong, Quý Thanh Ảnh nhìn xung quanh một vòng.

Nhà hàng thiết kế rất đặc biệt, bên kia nhà ăn được đặt đàn piano và các loại nhạc cụ.

Đúng lúc này, có người đang chơi violon.

Cô chăm chú nhìn một lát, tò mò hỏi: “Đây là nhà hàng mời tới ạ?”

Phó Ngôn Trí nhìn theo tầm mắt của cô, nhấp miệng: “Không phải.”

Anh nói:

“Là khách.”

Nhà hàng này cho phép mọi người lên sân khấu biểu diễn.

Chỉ cần thấy hứng thú, hoặc chỉ đơn giản là thấy thích, thì đều có thể lên biểu diễn.

Dù là thời gian ngắn hay dài, ngoài ra cũng không có quy định khác.

Chỉ cần thích là có thể lên, dù chơi đàn không tốt, cũng không có ai cười chê.

Quý Thanh Ảnh nghe vậy, nhướng mày: “Ông chủ nhà hàng này…”

Cô nghĩ nghĩ, bình luận: “Còn rất sáng tạo.”

Phó Ngôn Trí “Ừm” một tiếng.

“Vậy còn anh?”

Phó Ngôn Trí nhìn cô.

Quý Thanh Ảnh nâng tách trà lên, đưa mắt nhìn anh: “Anh từng tới đây vài lần rồi, đã từng lên biểu diễn chưa?”

“Chưa từng.”

Nghe thấy đáp án này, Quý Thanh Ảnh không có chút ngoài ý muốn nào.

Cô cong môi cười: “Em biết anh chắc chắn chưa từng mà.”

Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô.

Giây tiếp theo, Quý Thanh Ảnh đếm các nhạc cụ ở đối diện: “Ở đó có piano, có violon, có đàn cello, đàn ghi-ta…”

Cô đếm một chuỗi dài, ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện: “Anh biết chơi cái nào?”

Phó Ngôn Trí không phải không nhìn ra mục đích muốn tìm hiểu của cô.

Cô đang đào sâu tìm hiểu những thứ anh che giấu.

Cô không nói trắng ra nhưng cũng không che đậy chút tâm tư này của mình.

Cách tìm hiểu này của cô, sẽ không làm Phó Ngôn Trí phản cảm.

Dù cho là lúc đầu, hay là hiện tại, những việc làm của cô, dường như khiến người ta không thể nào chán ghét cũng như cự tuyệt.

Sau khi ý thức được điều này, Phó Ngôn Trí thoáng ngừng lại.

Anh thu hồi mắt, nhìn thoáng qua cô: “Biết chơi piano và violon một chút.”

Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng lên, cảm thấy “một chút” của Phó Ngôn Trí, chắc hẳn không phải

thực sự chỉ là một chút.

“Chỉ biết một chút?”

“Ừm.”

Phó Ngôn Trí thật sự không học lâu lắm, chỉ khoảng mấy năm.

Là mẹ Phó đưa anh đi học.

Khi Phó Ngôn Trí còn nhỏ, mẹ Phó dùng thái độ “nuôi thả” với anh.

Bà không bắt ép anh nhất định phải học gì cả, nhưng cũng sẽ đăng kí rất nhiều lớp năng

khiếu cho anh.

Ý của bà là, không biết con mình thích gì, không thích cái gì. Nhưng mà cái gì cũng

không học thì cũng không ổn cho lắm.

Cuối cùng, bà nghĩ ra một biện pháp thích hợp.

Bà đăng kí tất cả các lớp năng khiếu cho Phó Ngôn Trí, sau đó dần dần lọc ra những thứ

anh thích, rồi cho anh tiếp tục học.

Quý Thanh Ảnh hiểu rõ, không hỏi thêm nữa.

Đúng lúc phục vụ mang cơm lên, hai người dùng cơm trong không khí khiến người ta thoải mái này.

Cơm nước xong, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Từ nhà hàng đi ra, các cửa hàng giữa sườn núi đều lên đèn.

Đưa mắt nhìn khắp, từng dãy núi vây quanh kiến trúc, vừa đẹp vừa hợp lí.

Cô nhìn nhìn, rồi quay đầu nhìn người phía sau: “Chúng ta…”

Mấy chữ “trở về đi” còn chưa nói xong, Quý Thanh Ảnh liền chú ý tới náo nhiệt bên kia.

Cô theo bản năng nhìn qua.

“Bên kia có chuyện gì vậy ạ?”

Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn, nhàn nhạt nói: “Bên kia có một khu phố.”

Quý Thanh Ảnh ngẩn ra.

Anh rũ mắt: “Muốn qua xem không?”

“Mai anh không phải đi làm sao?”

Quý Thanh Ảnh muốn đi, nhưng cô sợ thời gian không cho phép.

Phó Ngôn Trí nhẹ đáp: “Vẫn kịp.”

Nói xong, anh nhấc chân đi về phía bên kia.

Quý Thanh Ảnh đứng ngây người tại chỗ mấy giây, bỗng dưng nhớ tới đề nghị của mình

với anh ngày đó —-

– — Cùng cô ăn cơm và đi dạo phố.

Phó Ngôn Trí thật sự nhớ kĩ lời cô nói.

Trên đường còn náo nhiệt hơn nhiều so với tưởng tượng của Quý Thanh Ảnh.

Hai bên là các cửa hàng liền kề nhau, diện tích không lớn không nhỏ, nhìn qua hết sức chật chội, nhưng rất có không khí.

Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí hòa nhập vào dòng người.

Cô nhìn xung quanh, thấy cái gì cũng có hứng thú.

“Phó Ngôn Trí, em muốn qua bên kia xem thử.”

Hai người bước vào cửa hàng.

Quý Thanh Ảnh cùng anh vào một cửa hàng thủ công.

Bên trong bày rất nhiều đồ thủ công mỹ nghệ, Quý Thanh Ảnh rất thích mấy đồ nhỏ nhỏ kiểu này, chỉ muốn ở lại trong cửa hàng chứ không muốn rời đi.

Cô chọn mấy món đồ chơi nhỏ nhìn qua không tồi, rồi cầm đến quầy thu ngân.

Bên cạnh liền có người cầm điện thoại đi tới.

Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, thấy Phó Ngôn Trí nói chuyện với nhân viên cửa hàng.

Cô vội vàng phục hồi tinh thần: “Không cần, em tự…”

Cô còn chưa nói xong, Phó Ngôn Trí đã quét mã trả tiền.

“Cảm ơn.”

“Hai vị đi thong thả.”

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Quý Thanh Ảnh ngước mắt nhìn anh: “Phó Ngôn Trí.”

Phó Ngôn Trí rũ mắt.

Quý Thanh Ảnh mím môi, thấp giọng nói: “Anh cũng mời em ăn cơm rồi, quà tặng lần trước

cũng không cần khách khí như vậy chứ?”

Người này thật là, một chút cũng không muốn nợ cô.

Tuy rằng việc Phó Ngôn Trí thanh toán hộ như vậy khiến cô rất vui.

Nhưng nghĩ tới việc anh làm vậy chỉ là vì quà tặng trước kia cô mua hộ, Quý Thanh Ảnh liền cảm thấy không thể vui nổi.

Phó Ngôn Trí hơi ngẩn ra, nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên lại tủi thân của cô, không hiểu sao có chút buồn cười.

Anh đè nén ý cười trong mắt, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Không phải.”

Quý Thanh Ảnh còn đang trong tâm trạng tủi thân vì anh tính toán chi li với mình, bất ngờ nghe thấy một câu “Không phải” thì vẫn chưa kịp hoàn hồn.

“A?”

Cô mở to mắt nhìn anh: “Cái gì không phải?”

Phó Ngôn Trí dời tầm mắt, thản nhiên nói: “Không phải vì quà tặng cô mua hộ.”

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào thì Phó Ngôn Trí đã cất bước đi trước.

Cô sửng sốt một chút, đuổi theo anh.

“Thế thì vì sao ạ? Em có thể xem như đây là quà anh tặng em không?”

Phó Ngôn Trí: “…”

“Anh không nói gì thì em xem như anh đồng ý rồi đấy.”

“…”

Quý Thanh Ảnh cầm cái túi nhỏ, trầm mặc nói: “Nhưng mà có mấy món em chọn là để tặng cho

mấy người Tân Ngữ và Dung Tuyết, hay là em không tặng họ nữa?”

Phó Ngôn Trí: “…”

Hai người đi thêm một đoạn dài.

Dần dần, bên kia bỗng ùa đến rất nhiều người, giống như là đoàn du khách.

Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí có chút bất động.

Nhiều người nhiều chuyện.

Càng đi tiếp, thì hai người bị tách ra.

Chờ tới lúc Quý Thanh Ảnh hồi phục tinh thần, cô đã không nhìn thấy Phó Ngôn Trí nữa.

Còn cô thì bị bao phủ trong biển người.

Quý Thanh Ảnh nhíu nhíu mày, muốn gọi điện thoại cho Phó Ngôn Trí, nhưng xung quanh quá

nhiều người, bên tai đều là âm thanh nói chuyện lung tung rối loạn.

Cô hơi chau mày, nhìn xung quanh một vòng, thấy có một cửa hàng sườn xám.

Không chút suy nghĩ, Quý Thanh Ảnh đi tới cửa hàng sườn xám đó.

Cửa hàng sườn xám so với chỗ vừa rồi thì tương đối ít người.

Cô đi vào, lúc này mới gọi cho Phó Ngôn Trí.

Vừa kết nối, một giọng nữ ôn nhu vang lên, nói cho cô biết rằng thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận.

Quý Thanh Ảnh cũng không sốt ruột.

Cô cúp máy, chỉnh âm lượng điện thoại lên mức lớn nhất, sau đó bắt đầu thưởng thức

sườn xám trong cửa hàng.

Sườn xám trong cửa hàng khá mang tính dân tộc, kiểu dáng đẹp đẽ, vải may được nhuộm màu

lạ mắt hơn.

Nếu là người ngoài ngành, nhìn vào có thể cảm thấy thô tục.

Nhưng Quý Thanh Ảnh nhìn vào, lại có những cảm nhận khác.

Đại phong tục nhã chính là điều căn bản nhất.

Cô ngẩng đầu thưởng thức, thích tới mức không nói nên lời.

Sau khi nhìn thấy một bộ sườn xám rất đặc biệt trong cửa hàng, ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng rực lên.

Cô giơ tay sờ sờ một chút, quay đầu định gọi nhân viên, thì bên cạnh truyền đến một giọng nữ xa lạ: “Ông chủ, bộ sườn xám này có bán không?”

Quý Thanh Ảnh sửng sốt, quay đầu lại nhìn.

Đứng bên cạnh cô là một người phụ nữ trông có vẻ lớn tuổi hơn cô.

Người này mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, phối cùng chân váy dài, nhìn qua rất ưu nhã, có khí chất.

Nhận thấy ánh mắt của Quý Thanh Ảnh, bà cũng nhìn lại cô.

Sau khi nhìn thấy bộ sườn xám Quý Thanh Ảnh đang mặc, trong mắt người phụ nữ chợt lóe

lên tia mừng rỡ: “Xin chào.”

Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Xin chào.”

Người phụ nữ ôn hòa cười: “Cô cũng thích bộ sườn xám này?”

“Vâng.”

Quý Thanh Ảnh cười nhạt, nhẹ nhàng nói: “Không sao, ngài cứ xem trước.”

Cô chỉ chỉ: “Cháu xem bộ khác.”

Diệp Thanh gật đầu, ánh mắt dừng trên mặt cô vài giây mới rời đi: “Bộ sườn xám này

của cháu vô cùng đẹp.”

Quý Thanh Ảnh hơi giật mình, rồi cười nói: “Cảm ơn.”

Diệp Thanh đang muốn nói thêm gì đó, chuông điện thoại của Quý Thanh Ảnh bỗng vang lên.

Cô lơ đãng đưa mắt nhìn, thấy được cái tên quen thuộc.

Bên ngoài nhiều người, nên cô không đi ra ngoài nghe.

Cô nghiêng người, nhẹ nhàng “Alo” một tiếng.

Bên kia truyền đến âm thanh của Phó Ngôn Trí.

“Hiện giờ đang ở đâu?”

Quý Thanh Ảnh nhìn nhìn: “Em đang gần ở chỗ lúc đầu bọn mình đi ấy, từ chỗ em mua nước đi

thêm một đoạn nữa có một cửa hàng sườn xám, em đang trong đó.”

Phó Ngôn Trí hiểu rõ, nhanh chóng nói: “Đừng đi loạn, giờ tôi qua.”

“Vâng, vậy em ở trong cửa hàng chờ anh.”

Sợ cô sốt ruột, Phó Ngôn Trí bổ sung một câu: “Ba phút nữa tôi đến.”

Cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh cũng không còn tâm tư ngắm sườn xám nữa.

Cô cười cười với người bên cạnh, đi ra cửa.

Trong cửa hàng có không ít người, ánh đèn của cửa hàng làm cho đêm đen sáng hơn một chút.

Quý Thanh Ảnh dựa vào cạnh cửa, chốc lát lại ngẩng đầu nhìn xa xa.

Cô liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại.

Rõ ràng chỉ có ba phút, nhưng lại khiến cô cảm thấy dài như ba năm.

Rất lâu rất lâu.

Qua hai mươi phút nữa, Quý Thanh Ảnh liền ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy người đàn ông giữa đám đông.

Phó Ngôn Trí rất cao.

Dù cho có rất nhiều người, thì cô cũng có thể nhìn thấy anh đầu tiên.

Vì đề phòng anh không nhìn thấy mình, Quý Thanh Ảnh vẫy vẫy tay với anh, gọi to: “Phó Ngôn Trí, em ở đây!!!”

Trong cửa hàng.

Người phụ nữ đang thảo luận sườn xám với ông chủ bỗng chống tay xuống bàn.

Ông chủ kinh ngạc: “Quý khách sao vậy?”

Người phụ nữ lắc đầu, quay đầu lại nhìn về phía cửa, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Bà nhướng mày, nghiêng người nhìn chằm chằm chỗ đó.

Phó Ngôn Trí nhanh chóng bước tới.

Lúc đứng trước mặt Quý Thanh Ảnh, anh nhìn người hoàn hảo không bị hao tổn gì trước mắt, nhẹ nhàng thở ra.

“Thật xin lỗi.”

Quý Thanh Ảnh cười: “Xin lỗi chuyện gì?”

Cô nói: “Có phải chuyện anh không thể nghe điện thoại của em không?”

Phó Ngôn Trí gật đầu.

Sắp tới Từ Thành Lễ phải tham gia một buổi giao lưu học thuật, vừa rồi gọi đến, hỏi anh về

một tình huống của người bệnh.

Lúc Phó Ngôn Trí vừa nhìn thấy cuộc gọi đến, anh liền nói với Quý Thanh Ảnh, bảo cô ở bên cạnh nghỉ ngơi một chút đừng đi loạn, anh đi nghe điện thoại.

Đợi đến lúc anh nghe điện thoại xong quay lại thì không thấy người đâu.

Quý Thanh Ảnh ngượng ngùng nhấp môi dưới: “Là do em sai, lúc đó em đang tâm hồn treo

ngược cành cây nên không nghe thấy lời anh nói.”

Chờ đến lúc cô phục hồi tinh thần ngẩng đầu nhìn, thì đã không thấy anh đâu.

Phó Ngôn Trí không để ý.

Anh đưa mắt nhìn vào trong cửa hàng, thấp giọng hỏi: “Còn muốn xem nữa không?”

“Không xem nữa.”

Quý Thanh Ảnh nói: “Chúng ta trở về đi.”

Phó Ngôn Trí gật đầu.

Hai người đi ra ngoài, nhưng người vẫn đông như cũ.

Quý Thanh Ảnh nhìn đám đông, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Phó Ngôn Trí.”

“Sao vậy?”

Cô chỉ chỉ: “Chúng ta liệu có lạc nhau lần nữa không?”

Phó Ngôn Trí không lên tiếng.

Quý Thanh Ảnh cúi đầu, từ lâu đã thèm nhỏ dãi áo sơ mi trên người anh.

Cô thử vươn tay, thấp giọng nói: “Em có thể cầm áo anh không?”

Không dám nói cầm tay.

Quý Thanh Ảnh biết, nếu cô xin cầm tay anh, chắc chắn sẽ bị từ chối triệt để, còn nếu là quần áo… thì còn có hi vọng.

Phó Ngôn Trí ngừng lại, không đoán được tâm tư của cô lúc này.

Anh trầm mặc một lát, dưới cái nhìn chăm chú của Quý Thanh Ảnh, đưa tay ra.

Trở về xe.

Trong lòng bàn tay dường như vẫn còn đọng lại mùi hương nhàn nhạt, cùng với độ ấm trên người anh.

Quý Thanh Ảnh nghĩ tới hình ảnh vừa nãy, khóe môi không nhịn được giương lên.

Cô nắm chặt lấy cổ tay áo của Phó Ngôn Trí, được anh dẫn ra ngoài.

Xung quanh tất cả đều là gương mặt xa lạ, âm thanh xa lạ.

Nhưng cô không có chút cảm giác bất an nào.

Giống như con thuyền luôn trôi nổi trên biển, cuối cùng cũng đã tìm được bến bờ.

Chỉ cần ở cạnh người kia, dù không làm gì cả, chỉ cần có anh ở đó, là có thể khiến cô tại

nơi xa lạ bỏ xuống phòng bị, tìm được cảm giác an toàn.

Trở lại tiểu khu, hai người đi vào thang máy.

Quý Thanh Ảnh cúi đầu nhìn giờ, đã gần 12 giờ.

Cô cúi đầu nhìn mũi chân, nghĩ nghĩ nói: “Ngày mai em không ở nhà.”

Phó Ngôn Trí nhìn cô.

Quý Thanh Ảnh nói qua về cuộc thi mình sắp tham dự với anh.

“Đi bao lâu?”

Phó Ngôn Trí đột nhiên cất tiếng hỏi.

Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ, không quá chắc chắn nói: “Chắc khoản ba bốn ngày ạ.”

Phó Ngôn Trí gật đầu.

Quý Thanh Ảnh nhìn sườn mặt của anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh không cảm thấy gì sao?”

Phó Ngôn Trí ngẩn ra.

Còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy giọng nói tủi thân của Quý Thanh Ảnh: “Em không được gặp anh trong ba bốn ngày nữa cơ đấy, anh không động viên em gì cả à?”

“…”

Không có âm thanh đáp lại, Quý Thanh Ảnh ủ rũ cúi đầu đi tới cửa nhà mình.

Cô nhập mật mã, lúc đẩy cửa ra định đi vào thì phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc.

“Quý Thanh Ảnh.”

Quý Thanh Ảnh sửng sốt quay đầu lại nhìn anh.

Nếu cô nhớ không nhầm thì hình như đây là lần đầu tiên Phó Ngôn Trí gọi tên cô. Trước

đây, hình như anh chưa từng gọi.

Giọng nói của anh vốn dễ nghe, lúc gọi tên cô, lại càng dễ nghe.

Âm thanh của anh mát lạnh như tiếng suối ở Đào Lĩnh, khiến cho người ta say mê.

Cô mở lớn mắt: “Dạ?”

Phó Ngôn Trí nhấp môi dưới, có chút không quen.

Anh nhìn chằm chằm người đứng cách mình không xa hồi lâu, thấy trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp kia, có ánh sáng, cũng có chút mờ mịt.

Nhưng càng nhiều hơn là vui sướng.

Phó Ngôn Trí nói: “Trong lúc tham gia cuộc thi được dùng điện thoại không?”

Cô gật đầu.

“Có thể.”

Cô nhìn Phó Ngôn Trí, chủ động hỏi: “”Em có thể gửi tin nhắn cho anh không?”

Phó Ngôn Trí còn chưa trả lời đã nghe thấy cô lẩm bẩm: “Nhưng mà không được, làm vậy em sẽ phân tâm.”

Phó Ngôn Trí: “…”

Anh ho nhẹ, có chút buồn cười.

“Sao lại phân tâm?”

Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn anh, hợp tình hợp lí nói: “”Vì phải nhớ anh đó.”

“…”

Phó Ngôn Trí đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã gọi cô lại.

Nhìn vẻ mặt bị mình làm cho cạn lời của anh, Quý Thanh Ảnh cũng hối hận vì bản thân quá mức trắng trợn.

Khóe môi cô giật giật, tìm lại đề tài lúc đầu.

“Anh hỏi em có thể sử dụng điện thoại hay không để làm gì?”

Phó Ngôn Trí trầm mặc một lát, nói: “Không có gì.”

“?”

Quý Thanh Ảnh nhìn vẻ mặt của anh, lúc này mới phản ứng được: “Anh muốn em gửi tin nhắn

cho anh?”

“…”

Anh không nói chuyện, giống như đang thừa nhận.

Một lúc lâu sau, Quý Thanh Ảnh nhấp đôi môi khô ráo của mình một chút, không quá chắc

chắn hỏi: “Em có thể hiểu là —-” “Nếu em nhớ anh thì có thể gửi tin nhắn cho anh?”

Cô dừng một lát, được đằng chân lân đằng đầu nói thêm một câu: “Em muốn hỏi anh một chút… Em có thể video call với anh không?”

Phó Ngôn Trí không trả lời.

Lúc Quý Thanh Ảnh cho rằng anh sẽ không chút lưu tình mà từ chối, thì cô nghe thấy giọng nói của anh.

Anh nói:

“Thứ tư tôi phải trực ban, còn những ngày khác đều đi làm như bình thường.”

Quý Thanh Ảnh kinh ngạc ngẩng đầu.

Anh tiến lên hai bước, âm thanh trầm thấp: “Có thể gửi tin nhắn, cũng có thể gọi qua video.”

Anh ngẩng đầu, bàn tay lướt qua sợi tóc của cô, nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh đầu cô.

Có cảm giác ôn nhu không nói nên lời.

Rất nhanh, anh thu tay lại.

Ở bên tai cô nói một câu: “Tôi sẽ cổ vũ cho cô, cố lên.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.