Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 42: Chuyện hôn nhân sao có thể qua loa



Nữ quan Chu Đàm mặt không đỏ tim không loạn kể lại mọi chuyện, sau đó vô
cùng sầu lo hỏi: “Nương nương, ngài nói xem ông ta có thể suy nghĩ lung
tung không?”

Kim Phượng kéo căng khóe miệng. “Không đâu không
đâu, nghĩ đi nghĩ lại liền nghĩ thông suốt rồi.” Nàng thật không đành
lòng đi đo lường tâm tình của Đoàn Long Nguyệt giờ phút này. Đoàn Long
Nguyệt cũng không phải đang rối ren vì một cái hôn. Ông rối ren, có lẽ
là vì ông đường đường là một nam nhân, lại bị nữ nhân cưỡng bức đoạt
hôn, thẹn thùng không thể tự thắng.

Nữ quan Chu Đàm thở dài. “Kỳ
thật, trong lòng ta hiểu. Nữ nhân có tướng mạo xấu xí như ta đây, ông ta thấy chướng mắt cũng phải thôi. Ai, nếu ông ta không muốn ta chịu trách nhiệm, ta cũng có thể hiểu được.”

Kim Phượng nín cười, an ủi. “Chu nữ quan, công bằng mà nói, tướng mạo của ngài ở triều ta đã là thượng đẳng.”

Nữ quan Chu Đàm lắc đầu, lời lẽ nghiêm túc. “Làm sao có thể. Nương nương
là hoàng hậu. Mỹ nhân Thiên Triều tất nhiên đều giống như nương nương
vậy.”

Kim Phượng không nói gì, ngược lại Vân Nham lại lên tiếng: “Hoàng tẩu của ta không cùng một loại với những mỹ nhân kia đâu!”

Trên đầu Kim Phượng phủ đầy mây đen.

Suy nghĩ thật lâu, Kim Phượng bẻ một chiếc lá vạn niên thanh thật lớn, đưa
đến tay nữ quan Chu Đàm. “Chu nữ quan, trước kia có một người từng nói
với ta. Người sống trên đời, cũng giống như vạn niên thanh này vậy.
Không cần phải quan tâm đến người khác nhìn ngươi như thế nào, mấu chốt
là ở chính ngươi nghĩ về mình như thế nào.”

Vân Nham ở bên cạnh nhẹ nhàng hút không khí. Vẻ mặt Kim Phượng vẫn nghiêm túc như xưa.

Nữ quan Chu Đàm tiếp nhận lá vạn niên thanh, giống như ngộ ra điều gì.

“Chu nữ quan, hoàng thúc đã xuất cung hồi phủ. Ngài yên tâm, chỉ cần ông ta
còn sống, bản cung nhất định bắt ông ta cho ngài một lời giải thích.”

“Không không không, ta nên cho ông ấy một lời giải thích mới phải.” Nữ quan Chu Đàm khăng khăng.

Kim Phượng đành phải cười nói: “Cũng tốt.”

Tiễn Chu nữ quan đi, Kim Phượng cùng Vân Nham tủm tỉm cười, quay đầu lại.
Quả nhiên, Đoàn Long Nguyệt từ bụi vạn niên thanh, nghiêm gương mặt tím
xanh đi ra.

Kim Phượng cân nhắc cách dùng từ một chút: “Hoàng
thúc, hay là bản cung thượng tấu hoàng thượng, phối hôn cho ngài cùng
Chu nữ quan thành một đôi, thế nào?”

Đoàn Long Nguyệt cắn răng. “Không nhọc cháu dâu quan tâm.”

Vân Nham hoang mang. “Hoàng thúc, Vân Nham thấy Chu nữ quan cũng rất tốt mà, sao hoàng thúc lại không thích?”

“Đúng vậy, hoàng thúc ngài đã độc thân mấy chục năm. Nếu không cưới vương
phi, thái hậu nương nương sẽ lo lắng. Hôm qua, thái hậu nương nương còn
cho đòi bản cung đến bàn bạc việc hôn sự của Vân Trọng đây, nói là ngàn
vạn lần cũng đừng để Vân Trọng biến thành hoàng thúc thứ hai.” Kim
Phượng ưu quốc ưu dân nói.

“Nương nương…” Phong Nguyệt ở sau lưng có lẽ không chịu nổi giọng điệu của nương nương nhà mình, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Đoàn Long Nguyệt tức giận, ngược lại cười lạnh. “Hai tiểu nha đầu các ngươi, thật sự quan tâm đến chuyện hôn sự của lão nhân gia ta à.”

Vân Nham cười cười. “Thật sự là hoàng thúc nên lấy vợ đi. Hoàng thúc rốt cuộc là vì chuyện gì mà vẫn chưa thèm cưới vợ đây?”

Đoàn Long Nguyệt sơ lược bình tĩnh trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: “Trong
lòng hoàng thúc đã có người, sao có thể tùy tiện cưới vợ?” Nói xong,
Đoàn Long Nguyệt quơ quơ tay áo, dùng khí độ đã từng như trăng thanh gió mát, giậm chân mà đi.

Kim Phượng cùng Vân Nham bị lời nói của ông trấn trụ, thật lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Một hồi sau, Vân Nham mới nói: “Trong lòng hoàng thúc đã có người? Gạt người sao?”

Kim Phượng gật đầu đồng tình. “Nhất định là lấy cớ.”

Nàng quay qua Vân Nham, thở dài nói: “Hoàng tẩu nói không sai mà, gả chồng
phải gả cho người tốt, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Muội nhìn lại
mình xem, may mắn được gả cho Lăng Tiêu, chứ nếu gả cho một người như
hoàng thúc hay là Vân Trọng, thì sẽ như thế nào.”

******

Đoàn Vân Chướng bước vào Hi La Điện. Mấy nữ nhân trong điện đang mỗi người cầm một bức họa, bình phẩm từ đầu đến chân.

Trong đó, cái người vừa đen vừa mập kia là người đầu tiên nhìn thấy hắn bước
vào, thần sắc không đổi đặt bức họa xuống, đứng dậy nhún người hành lễ.
Đoàn Vân Chướng vuốt cằm ra hiệu miễn lễ cho nàng. Hai người chưa từng
tiếp xúc đến một nửa ánh mắt.

“Hoàng nhi, mau đến xem thử, cô nương nào xinh đẹp duyên dáng hơn?” Thái hậu nương nương vui mừng ngoắc.

Đoàn Vân Chướng hồ nghi nheo mắt lại.

Từ thái phi cũng tha thiết cười nói: “Đúng rồi, để hoàng thượng đến chọn
đi. Ngài là nam nhân, ánh mắt sẽ khác hẳn nữ nhân chúng ta.”

Đoàn Vân Chướng bị nhét một bức họa vào tay, từ từ mở ra, chính là một gương mặt trái xoan xinh xắn. Hắn vẫn không biết rõ đây là tình huống gì, rốt cuộc đưa ánh mắt nghi hoặc nhảy về phía Kim Phượng.

Kim Phượng vẫn không nhìn hắn, thản nhiên nói: “Hoàng thượng, thái hậu cùng thái phi nương nương đang tuyển phi cho Vân Trọng.”

Đang nói, Đoàn Vân Trọng từ ngoài điện hân hoan tiến vào. Vừa thấy trận thế
này, lập tức hiểu ra bảy phần, sắc mặt bỗng dưng thay đổi, lại quay đầu
muốn đi.

Từ thái phi thấy thế giận dữ, lập tức quát lên: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Thân hình Đoàn Vân Trọng cứng lại ở cửa đại điện, chần chừ một lát, rốt cuộc đau khổ, từ từ xoay đầu lại.

“Nhi thần thỉnh an thái hậu, mẫu phi.”

Từ thái phi kéo căng thái dương: “Ngươi còn biết thỉnh an thái hậu, mẫu phi nữa sao?”

“Ách, mẫu phi, nhi thần chỉ là vừa rồi nhớ ra trong phủ còn có việc gấp…” Đoàn Vân Chướng lặng lẽ cười, thong thả bước trở vào.

“Việc gấp? Trong phủ của ngươi có thể có chuyện gì gấp? Chẳng lẽ là vị cô
nương nào ở Nghi Xuân Viện đến thăm?” Từ thái phi cười lạnh.

Đoàn Vân Trọng gặp mẫu phi nhà mình không nể tình như vậy ở trước mặt thái
hậu, hoàng thượng cùng hoàng hậu, lập tức cười cũng không được mà không
cười cũng không xong.

Ánh mắt thái hậu nương nương quay vòng giữa hai mẹ con Từ thái phi một hồi, lúc này mới từ tốn nói: “Vân Trọng mấy
năm nay đã tiến bộ không ít. Chút ít chuyện hồ đồ trước kia của hắn,
cũng đừng nhắc lại nữa.” Lại thấy Đoàn Vân Trọng như nhặt được đại xá,
cúi đầu khom lưng, liền cười, ra hiệu cho hắn lại gần. “Vân Trọng à, mau đến xem thử đi. Ai gia cùng mẫu phi của ngươi đang chọn nàng dâu cho
ngươi đây. Hoàng đế hoàng hậu cũng đang xem giúp. Theo ai gia thấy,
người cần phải xem nhất, chính là bản thân ngươi. Còn không mau tới
đây.”

Đoàn Vân Trọng vặn lông mày thành mười hai sợi dây thừng.
“Thái hậu, chẳng phải Vân Trọng vẫn còn trẻ lắm sao, cưới nàng dâu cái
gì chứ?”

“Nói bậy.” Thái hậu cười giận. “Ngươi còn trẻ lắm sao,
năm nay đã hai mươi hai. Hoàng huynh của ngươi mười hai tuổi đã lấy vợ
rồi đó.”

Đoàn Vân Trọng có chút bất mãn nhìn Đoàn Vân Chướng một
cái, dường như muốn nói: Huynh lấy vợ sớm như vậy làm cái gì. Trong
miệng lại lẩm bẩm càu nhàu: “Dù sao cưới hay không cưới cũng như nhau
thôi mà.”

Tâm tư thái hậu đang phiêu lãng, không nghe rõ. Từ thái phi lại dồn toàn bộ tâm tư lên người con trai mình, đương nhiên nghe
rất rõ ràng tường tận, tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Cái đồ
nghiệt chướng ngươi, nói lung tung cái gì đó?” Giận đến cực điểm, nắm
ngay cây quạt tròn trên bàn nhằm thẳng vào mặt Đoàn Vân Trọng mà đập
tới.

Thái hậu sợ hết hồn, vội vàng ngăn lại. “Từ thái phi làm gì
vậy? Hắn còn trẻ không hiểu chuyện. Nói sai rồi thì dạy bảo lại là được
mà.” Thấy Từ thái phi vẫn tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng không
ngừng, liền khuyên nhủ tiếp. “Tính tình của muội quá nóng nảy, đặc biệt
là khi bàn bạc chuyện này với Vân Trọng, làm sao có thể dễ dàng nói
chuyện với nhau được đây?”

Từ thái phi thấy thái hậu điều đình, đành phải trợn mắt trừng Đoàn Vân Trọng một cái rồi thôi.

Lúc này, Kim Phượng mới lên tiếng: “Vân Trọng, mau đến xem thử đi. Đại
thiên kim của Giám sát ngự sử, ngoại hình dung mạo đều đẹp, vừa nhìn đã
thấy là phúc tướng. Đệ nhất định sẽ hợp ý.”

Đoàn Vân Trọng đi đến ngồi xuống bên cạnh Kim Phượng, nhìn lướt qua bức hoa trong tay nàng,
không khỏi cười xì một tiếng. “Ngoại hình dung mạo đều đẹp? Nha đầu này
còn mập hơn cả tẩu…” Chạm phải ánh mắt của Kim Phượng, thức thời thay
đổi hướng gió. “Thần đệ nói là, vị thiên kim này tuy đẹp, nhưng vẫn còn
thua hoàng tẩu một chút…”

Kim Phượng mỉa mai ôm lấy khóe môi. “Nếu Vân Trọng cũng cảm thấy nàng ấy không tệ, vậy không bằng chọn nàng ấy đi?”

Đoàn Vân Trọng luống cuống, khoát tay lia lịa. “Không thể! Không thể!”

Đoàn Vân Chướng nãy giờ vẫn luôn bàng quan, rốt cuộc không đành lòng, mở
miệng cứu vớt thân đệ đang bị giày vò trong nước sôi lửa bỏng. “Mẫu hậu, chuyện chọn phi nếu để Vân Trọng quyết định, hình như quá khó khăn cho
hắn. Theo trẫm thấy, mẫu hậu cùng thái phi làm chủ là được. Cô nương
được tuyển chọn, nhất định Vân Trọng sẽ hài lòng.”

Kim Phượng
nghe Đoàn Vân Chướng nói vậy, lền phụ họa theo. “Không sai. Ánh mắt của
Thái hậu cùng thái phi nương nương nhất định không có sai.”

Từ
thái phi thở dài. “Dung mạo gia thế đều tính sau đi, mấu chốt là phải có chủ kiến, có phẩm hạnh. Vậy mới có thể thay thế ai gia trông nom chăm
sóc cái tên nghiệt chướng không tiến bộ này.”

Thái hậu cùng Đoàn Vân chướng lại khuyên lơn Từ thái phi một phen. Đoàn Vân Trọng trước sau vẫn luôn cúi đầu.

Vẫn là Kim Phượng phát hiện ra hắn có điều không ổn đầu tiên, liền thu hồi
dáng vẻ cười giỡn, nghiêm túc hỏi: “Vân Trọng, đệ thật sự có chuyện gì
khó xử ư?”

Lời này vừa nói ra, ba người còn lại đều tĩnh lặng, nhìn xem Đoàn Vân Trọng.

Đoàn Vân Trong bị Kim Phượng hỏi như vậy, sắc mặt càng thêm quái dị. Hắn trù trừ thật lâu, rốt cuộc cũng ngập ngừng nói: “Thái hậu, mẫu phi, nhi
thần… Nhi thần không muốn lấy vợ.”

“Ngươi nói cái gì?” Từ thái phi lại muốn trở mặt.

Thái hậu vội vàng an ủi, lại hỏi: “Vân Trọng, ngươi nói thử xem, đến tột cùng là vì cái gì?”

Đoàn Vân Trọng cắn răng, cố lấy dũng khí mà nói: “Nhi thần… trong lòng nhi
thần đã có người! Cho nên… cho nên dù mọi người có tìm cho nhi thần một
thiên tiên, nhi thần cũng không cần!”

Trong điện lập tức lặng ngắt như tờ.

Thái hậu cùng Từ thái phi há to miệng, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

Kim Phượng dở khóc dở cười. Hôm kia mới vừa nói không thể để cho Đoàn Vân
Trọng trở thành Long Nguyệt vương gia thứ hai, hôm nay liền trở thành
lời sấm. Nhưng cũng không biết Đoàn Vân Trọng đang nói dối, hay đã thật
sự yêu thương cô nương nhà ai rồi.

Rồi lại không giống. Nếu Đoàn Vân Trọng chỉ vì trốn tránh lấy vợ, sẽ không đưa ra một lý do thấp kém như vậy.

Đang lúc trầm tư, nàng ngẩng đầu lên liền trông thấy một đôi mắt đen sáng
quắc của Đoàn Vân Chướng đang nhìn mình chằm chằm. Trái tim nàng mạnh mẽ nhảy dựng, lại thấy trong ánh mắt hắn toát ra ý điều tra, liền đưa mắt
ra hiệu cho hắn.

Đoàn Vân Chướng hiểu ra, vì vậy đứng dậy, cáo từ thái hậu.

“Nhi thần còn có chút chính sự phải xử lý, xin được cáo lui trước.” Rồi xoay mặt về phía Đoàn Vân Trọng nói: “Vân Trọng, đệ cũng đi theo trẫm, trẫm
còn có chút việc công muốn hỏi đệ.”

Đoàn Vân Trọng biết rõ những
gì mình vừa nói ra tựa như sấm sét giữa trời quang, chỉ sợ thái hậu cùng Từ thái phi phải tiêu hóa một lúc mới có thể tiếp nhận. Vì vậy liền
ngoan ngoãn đi theo Đoàn Vân Chướng rời khỏi hiện trường.

Thật
lâu sau, thái hậu mới ho nhẹ một tiếng, nói: “Muội xem thằng bé Vân
Trọng này, trong lòng có người cũng không phải là chuyện gì xấu. Nói ra, ai gia làm chủ cho hắn cưới cô nương kia cũng không sao mà.”

Kim Phượng nhẹ nhàng nói: “Vân Trọng nếu đã không dám xin thái hậu cùng
thái phi làm chủ, chỉ sợ là bởi vì thân phận của cô nương kia không
thích hợp.”

Thái hậu cùng Từ thái phi ngẩn ra, trong lòng đều có
chút sáng tỏ. Người đầu tiên hiện lên trong đầu các bà, chính là Lưu
Bạch Ngọc.

Có thể làm cho công tử ăn chơi Đoàn Vân Trọng khuynh tâm, lại bởi vì thân phận mà không dám cầu hôn, còn có thể là ai?

Người đầu tiên Kim Phượng nghĩ đến, cũng là Lưu Bạch Ngọc. Nhưng nghĩ tới
nghĩ lui, lại cảm thấy sẽ không có chuyện như vậy. Nàng nghĩ đi nghĩ lại liền suy nghĩ miên man, rốt cuộc nhảy ra một ý tưởng hoang đường: Chẳng lẽ Đoàn Vân Trọng cũng giống Chu đại tài tử, là một kẻ đồng tính?

Ngoài mặt vẫn còn phải làm ra vẻ trấn an, nói với thái hậu và Từ thái phi:
“Thái hậu, thái phi, không cần lo lắng quá mức. Bên phía Vân Trọng đã có hoàng thượng khuyên bảo. Tình cảm hai huynh đệ họ tốt như vậy, nhất
định không có vấn đề.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.