Hoa Máu

Chương 16



Phòng bóng rổ vô cùng rộng lớn, hai bên lối vào là khóm hoa dại thật dài ôm dọc theo, dưới
chân cảm nhận được sự lồi lõm của những viên sỏi kích cỡ khác nhau tạo
thành cũng không giảm được bước chân của Trà Hồng Yên, đuôi mắt cô hơi
nheo lại, nắng làm chói mắt cô, đẩy cửa ra vào, vừa đi được chục bước
liền nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, tiếng vọng lại là âm thanh rên rỉ
đau đớn cộng hưởng với tiếng đồ vật đập xuống sàn gỗ được sơn bóng
loáng. Cô khoanh tay đôi môi hơi nhếch lên, định xử lí thật im lặng Tiến Bá Thông nhưng không ngờ có người lại tốt bụng giúp cô. Nhìn 4 nam nhân đứng ở trung tâm, xung quanh là mấy tên nam sinh không ngừng ra đòn ác
độc đánh Bá Tiến Thông mặt mũi bầm dập, nhìn không ra là nam sinh gương
mặt trắng nõn tuấn tú ban đầu, hiện tại là thành cái đầu heo đi, Trà
Hồng Yên ngón tay thon dài quấn lấy một sợi tóc cuốn thành vòng tròn
nhỏ, cảm giác thít chặt lấy đầu ngón tay làm cô thỏa mãn.

-“Yên Yên”
Triệu Tử Phong đang đứng khoanh tay, chân trái ra sức nghiến chặt bàn
tay vô lực của Tiến Bá Thông, bàn tay này chắc chắn đã bị phế, thấy bóng dáng yêu kiều xinh đẹp cùng hành động yêu dã quyến rũ, trong lòng liền
động một cái, trái tim liền chạy loạn nhịp, đuôi mắt anh khí say mê nhìn cô.

-“ Tin tức sao nhanh vậy” Đôi giày 3 phân gõ vào nền nhà như cây búa nhỏ gõ vào màng nhĩ của mấy tên đàn ông ở đây, khóe môi đỏ mọng
ngon miệng mân lên đầy vui vẻ, nhưng đáy mắt không chứa nổi một tia cười đổi lại là sự lạnh lẽo. Cô đi đến trước mặt Tiến Bá Thông, Triệu Tử
Phong hiểu ý liền đưa tay ra hiệu, hai nam sinh đứng về phía trước kéo
Tiến Bá Thông dậy

-“ Con…khốn” Hình như người nào đó không sợ chết liền lên tiếng

-“ Gì?” Nhạc Ly Ly gãi gãi tai, hình như nghe lầm, cmn dám chửi bạn cô

-“ Muốn chết” An Nhĩ Kỳ tức giận rống lên, đáy mắt màu tím lóe lên ánh
sáng tàn độc, hoa tai màu đen cũng ánh lên sắc màu tối tăm, Hồng Lân
đang đọc sách, một bộ dáng thờ ơ nhưng hắn là người đầu tiên phát hiện
Trà Hồng Yên, trái tim đã kích động nhưng lí trí vẫn chưa bị đánh vỡ,
Hồng Lân tầm mắt dõi theo chữ trong sách nhưng tâm trí đã bay về phía
cô, vừa nghe hai từ kia, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn
gàng liền gấp sách lại, hành động này dọa đám nam sinh đằng sau nổi hết
cả da gà

-“ Mày vừa nói gì” Hồng Lân tháo cái kính bạc của mình ra lộ ra khuôn mặt tuấn mĩ bất phàm, lúc đeo kính thì ưu nhã lạnh lùng, lúc
tháo kính ra liền mang một hương vị khác. Trà Hồng Yên hơi nghiêng đầu,
như xem kịch vui không có chút tức giận vì bị người ta khinh bạc.

-“
Tao nói tụi mày, anh họ tao sẽ không tha cho tụi mày, mày có biết anh họ tao là ai không hả là đương gia của Hắc Vân Bang? Tụi mày là một đám
ngu, cùng hưởng một đứa con gái không biết nhục” Tính khí đại công tử
của Tiến Bá Thông dù bị đánh chết cũng không đổi, nói cũng phải, gia
đình hắn có quan hệ ruột thịt với Hắc Vân bang – mà người đứng đầu chính là anh họ – Hắc Đình Khương – cháu ruột của mẹ hắn kêu bằng dì nên dù
gia đình chỉ là một công ty tiếng tăm thường thường nhưng không ai dám
đụng đến, Hắc Vân bang thật không phúc hậu lại là kẻ thù của giới chính
trị – mà điển hình là gia đình vị phó học trưởng của chúng ta, trước đây Hắc Đình Khương cũng đã trú ngụ tại cái trường này – thế nhưng mà cái
thành tích cả ngày gây loạn, đánh nhau của hắn nhà trường thật sự không
quản được, thế là—- cho dù đắc tội với hắc bang cũng không dám đắc tội với cả một đám đại gia tộc, liền cắn răng sợ đến ban đêm còn gặp ác
mộng cho hắn thôi học.

-“….” Nhìn thấy hàm răng bị đánh đến rụng mấy
cái, thẩm mỹ một chút cũng không có, Trà Hồng Yên liền thổi thổi móng
tay, chưa kịp để 5 nam nhân cùng với một đại mỹ nhân Nhạc Ly Ly đằng sau xông lên đánh hội đồng liền bị cô dùng chân đạp đầu xuống đất, ngăn cản mấy lời nói dơ bẩn tiếp tục ra khỏi miệng. Cô dùng sức nghiến đầu Tiến
Bá Thông xuống nền nhà, hắn đau đớn rên rỉ, đôi mắt vẫn oán độc không sợ hãi nhìn cô, món nợ nhục nhã hôm nay hắn nhớ, đợi hắn nói với anh họ,
con tiện nhân này chết chắc.

-“ Không cam lòng, một thằng nhóc miệng
hôi sữa như mày cũng dám đánh giá tao, còn như trẻ lên ba ăn vạ với
người lớn, ha ha hôm nay tao mở rộng mắt, xem ra Hắc Vân Bang cũng bị
trình độ ăn vạ khóc lớn như mày sỉ nhục chết” Trà Hồng Yên cười lạnh,
“Hắc Vân Bang” – “Hắc Đình Khương” – hắn còn nợ cô một mạng người chưa
trả, xem ra thời gian gặp mặt cũng không còn lâu, lại nhìn Tiến Bá Thông cảm thấy thật buồn cười, người như Hắc Đình Khương lại có loại em họ
trẻ trâu như vậy thì thật ….

-“ Tiện Nhân…” Tiến Bá Thông nghiến răng rên lên.

-“ Đưa cây gậy kia lại đây” Trà Hồng Yên nói với gấu thúi đang xắn tay áo
lên chuẩn bị bước qua xử lí tên sỉ nhục cô, bị cô điểm danh liền giật
mình, ngơ ra liền gật gật đầu mau chóng chạy đến lấy cây gậy đang để dựa vào một góc

-“ Mày…mày định làm gì?” Tiến Bá Thông trong lòng hơi sợ hãi

-“ Thưởng cho mày, hôm nay tao định sẽ bỏ qua cho mày, nhưng cái miệng
thối của mày…thật sự là cần người dạy dỗ, cha mẹ mày không dạy được thì
Trà Hồng Yên hôm nay dạy cho một bài học” Đón lấy cây gậy cảm nhận sức
nặng, cô mỉm cười, nói đến Tiến Bá Thông ngày thường cũng không tốt lành gì, là tên ỷ thế ức hiếp bạn bè, lấy uy của Hắc Đình Khương đi đè
người, còn lầm tưởng là đại vương của cái trường này, đối với người như
thế tất nhiên 4 nam nhân như hoa như ngọc, khí thế cường đại chỉ hỉ mũi
khinh thường, nên mới làm cái tên này gan lớn đến thế nghĩ người khác nể mặt hắn.

-“ Gửi lời chào của tao tới Hắc Đình Khương” Kết thúc một
câu là tiếng xương chân vỡ vụn kèm theo đó là tiếng lợn kêu như bị cắt
tiết, bóng dáng của Trà Hồng Yên dưới tia nắng yếu ớt len lỏi được vào
phòng càng trở nên nổi bật, cô đứng thẳng, tay cầm gậy hơi hạ xuống,
khóe miệng đỏ mọng nhếch lai, sợi tóc không yên phận xõa ra trước trán
cô, ánh mắt lạnh lẽo khát máu, ẩn sâu trong đó là sự thích thú cùng chờ
đợi phảng phất còn là sự hận thù thấu xương….kẻ tra tấn cô kiếp trước,
kẻ giết đồng đội trước mặt cô, kẻ trợ giúp Bạch Liên Hoa cướp đi mạng
của Nhạc Ly Ly – cô chờ. Cô như một cây hoa hồng trắng thấm đẫm máu mà
chuyển thành màu đỏ, vẻ đẹp của cô như tắm từ tử khí mà đi ra làm rung
động tâm hồn của mọi người đứng ở đây, mấy nam sinh khối 11 theo chân 4
người kia cũng như bị hốt mất hồn, ô ô ngày mai liền gia nhập fan clup
của cô thật muốn truyền bá, muốn kể đến văng nước bọt bộ dáng nữ vương
đầy sát khí của cô.

-“ Nặng muốn chết” Cô ghét bỏ ném cây gậy xuống
đất, bộ dạng trẻ con làm bọn hắn yêu thương hận không đem tim đào ra cho cô. Triệu Tử Phong cùng bọn người đằng sau định tiến lên vây quanh hỏi
han cô liền bị cái bóng dáng đằng sau vừa mới bước vào kích thích, đáy
mắt Triệu Tử Phong, An Nhĩ Kỳ, Bạch Chính Lăng đồng thời nhìn về phía
Hồng Lân vô tội như nhìn một con gà chuẩn bị lên bà mổ.

-“ Anh Hồng
Lân” Vương Oa Oa vừa chứng kiến một bộ dạng giết người không thấy máu
của Trà Hồng Yên bị dọa cho ngây người, nhưng mau chóng ghen tị liền che lấp, tại sao, tại sao những nam nhân này đều vây quanh cô, những nam
nhân như vương tử trong truyền thuyết, vì là hôn thê của Hồng Lân nên
tất nhiên Vương Oa Oa cũng quen biết 3 người còn lại, luôn luôn muốn
tiếp cận, ảo tưởng bọn họ đều vây quanh mình như nữ vương, nhưng hình
ảnh trước mắt này đúng là trong giấc mơ của Vương Oa Oa có điều nhân vật nữ chính là Trà Hồng Yên – nữ nhân cao ngạo, đáng ghét cướp đi hào
quang của Vương Oa Oa

-“ Yên Yên” Nhạc Ly Ly sợ hãi lui lại mấy bước, cảnh tượng Trà Hồng Yên bạo lực vừa rồi tất nhiên không đủ lượng hạ gục thần kinh biến thái của cô, mà là cái người trước mặt này thấy cảnh
tượng Vương Oa Oa chạy nhào đến trong lòng Hồng Lân như chim yến nhỏ sa
tổ, xung quanh khí lạnh lại bốc lên

-“ Hồng Lân… hu hu….cô ấy sao lại tàn nhẫn đến như thế chứ, đánh bạn ấy ra thế kia, bạn ấy chỉ là giúp em nói một tiếng, bạn trai này vì thấy cô ấy bắt nạt em nên mới lên tiếng, anh Lân” Vương Oa Oa như bị mất nhận thức nói, rõ ràng hôn thê cô cũng
tham gia vào đó, tố cáo cái gì, An Nhĩ Kỳ chán ghét đảo mắt

-“ A…Hồng Lân sao anh lại đẩy em” Hồng Lân nhìn đôi mắt Trà Hồng Yên lạnh nhạt
nhìn mình liền bối rối đơ ra một lúc, khi lấy lại tỉnh tảo, ngửi thấy
mùi hương ngào ngạt gây mũi của Vương Oa Oa liền chán ghét, không khách
khí đẩy ra.

– “ Yên Yên…em…tôi” Hồng Lân không biết nói gì, giọng nói như bị tắc ngay cổ, “cơn ghen” của cô đối với Bạch Chính Lăng gấu thúi
cùng Hoàng Ân tiểu bạch kiểm hắn đã được diện kiến.

-“ Cô với hắn, quan hệ gì?” Trà Hồng Yên không nói nhiều trực tiếp đi vào vấn đề, đừng để điều cô nghĩ là thật sự….nếu không…

-“ A…tôi là vị hôn thê của anh Lân” Vương Oa Oa như quên đi nhục nhã bị
đẩy ngã, kiêu ngạo phủi váy đứng lên, câu vừa nói xong liền nhận được
tiếng hít khí của mọi người. Nhạc Ly Ly cười nhạo một cái, hảo cảm bị
rút hết, cmn có hôn thê còn dám đeo bé cưng của cô

-“ Thật?” Trà Hồng Yên lòng hơi lên men, nhưng sự cao ngạo liền đánh gục, lạnh nhạt quăng
một cái ánh mắt nghi hoặc cho Triệu Tử Phong

-“ Thật” Triệu Tử Phong liếc qua Hồng Lân một cái, im lặng một lát mới trả lời.

-“ Đùa tôi vui lắm sao” Câu này là nói với Hồng Lân

-“ Không…em nghe tôi giải thích” Hồng Lân chân dài nhanh chóng đứng trước
mặt Hồng Yên… vừa nắm lấy tay của cô liền bị cô hất ra, chân giơ cao đạp một cái vào bụng, lực đạo của cô không phải nhẹ khiến Hồng Lân ngã ra
xa.

-“ A…anh Lân….cô thật quá đáng, sao lại đánh anh ấy, cô rõ ràng
là ghen tị với tôi, hừ thứ con gái bạo lực như cô ai muốn chứ” Vương Oa
Oa tức giận ngón tay chỉ vào mặt cô

-“ Câm miệng” Hồng Lân ho hai
tiếng, bụng truyền đến trận đau xót không nhẹ, miệng cười một tiếng, lần đầu tiên bị em ấy đánh, hắn biết cô đã thu lại lực đạo của mình, nếu
không hắn cũng như An Nhĩ Kỳ, đánh cho nhập viện

-“ Anh Lân…em” Vương Oa Oa hai mắt đầy nước, ngồi xuống bên cạnh Hồng Lân, 3 tên kia thấy
bạn như thế cũng xót, mau chóng đỡ dậy, một màn trước mắt này làm cho
Trà Hồng Yên cảm thấy mình bị coi thường, cmn muốn giết người, cô tức
đến run người

-“ Các người…biết chuyện này hết” giọng Trà Hồng Yên
lạnh lẽo vang lên, liền nhận được sự im lặng, cô cười một tiếng, không
nói hai lời liền xoay người đi, cmn bị biến thành đồ chơi xoay vần, Trà
Hồng Yên – mày bị người ta coi thương

-“ Yên Yên” Mấy nam nhân đồng thanh gọi

-“ Tốt nhất từ nay về sau tránh xa tôi ra một chút, lời này là thật” Trà
Hồng Yên xoa xoa tai, cảm xúc bị người khác thao túng thật không tốt,
xem ra Trà Hồng Yên đã đi lệch kế hoạch ban đầu. Cần sắp xếp lại một
chút

Tiến Bá Thông đáng thương bị bỏ quên trên sàn nhà, tay trái cùng chân phải đều bị phế gãy….

Tại bệnh viện – 9h tối

Phòng bệnh cao cấp chật ních người, truyền đến từng trận tiếng khóc của thiếu phụ xinh đẹp đứng bên cạnh giường con trai

-“ Khương…Khương…con nhất định phải làm chủ cho dì” Hắc Đạm Yến vừa thấy
cháu trai cùng thuộc hạ mở cửa bước vào liền nhào tới khóc lóc đau khổ.

-“ Đỡ dì đứng dậy đi” giọng nói trâm thấp đầy sức quyến rũ vang lên, người đàn ông một thân cao lớn ngồi xuống ghế sa lông được đàn em lau chùi
sạch sẽ, bộ vest đen bao bọc cơ thể nam tính, vest đen không là Hắc Đình Khương trở nên nghiêm túc, hay có khẩu vị của mấy vị thương gia nhà
giàu mà ánh lên sắc lạnh, sự ma mị, khát máu, gương mặt góc cạnh như
tượng tạc, đôi môi mỏng hơi sẫm màu, sống mũi đặc biết cao thẳng, đôi
mắt phượng yêu dã vô cùng cao ngạo, tròng đen không chút cảm xúc, mái
tóc màu chocolate được vuốt keo gọn gàng, ngón tay đeo ngọc xanh lóe lên ánh sáng quỷ dị, tôn lên sự cao quý cùng nét quyến rũ của đàn ông, nếu
nói gấu thúi là mẫu đàn ông cao to chính trực, người gặp người thấy yên
tâm, thì tên đàn ông này dù có nét cao lớn như Bạch Chính Lăng nhưng lại mang cảm giác nguy hiểm, tựa như độc dược, muốn tới gần nhưng lại khiến ngườ ta sợ hãi, kẻ thù số một của Hồng Lân – thiên sứ cánh trắng thanh
nhã – ác ma Hắc Đình Khương – khụ nếu nói điều gì khuyết thiếu đối với
Hắc Đình Khương thì đó là….khụ….chưa tốt nghiệp cấp 3 (=.= sau này bị
chị đại nhà ta chọc đến quê luôn). Hắn tính cách tự cao tự đại, nhưng
điều đó không làm người ta thấy bất nhã như Tiến Bá Thông mà cực kì thấy phù hợp với hắn, có chút tàn độc của hắc bang, tất nhiên không thiếu
dòng máu cùng bản tính dã thú tồn tại trong người. Rõ ràng là soái ca
version đại ca học đường dù đã trở thành kẻ thất học, nhưng điều đó vô
cùng hợp ý hắn, người không tuân theo nguyên tắc ngoài ánh sáng như hắn, đi học là vô cùng cực hình, dù khi vi phạm chẳng ai dám động đến hắn,
cho hắn thôi học hắn càng thích ( ờ sau này hối hận ).

-“ Là ai?” Hắn chơi đùa chiếc nhẫn to lớn của mình, lạnh lùng nói

-“ Anh..anh họ” Vừa đúng lúc Tiến Bá Thông tỉnh lại, ủy khuất nhìn anh họ của mình, trong lòng liền ác độc nghĩ

-“ A..con trai đáng thương của mẹ, con tỉnh rồi sao, lại, mẹ đỡ con uống
miếng nước” Hắc phu nhân rõ ràng là bộ dáng mẹ chiều con đến hư, làm
cháu như Đình Khương cũng cảm thấy đau đầu, nhưng vì sự trói buộc bởi
huyết thống, hắn dù chán ghét nhưng cũng phải ra mặt vài lần vì thằng em họ ngu ngốc của mình. Nếu Hắc Phu nhân không phải từ nhỏ yêu thương hắn như con ruột khi mẹ hắn mất, hắn cũng chẳng buồn quản

-“ Anh…anh…”
Nước mắt nước mũi liền tuôn ra, Bạch Tuân đứng sau Đình Khương trong
lòng vô cùng xem thường đứa em họ của đại ca, làm mất hết mặt mũi của
đại ca.

-“ Nói” Đình Khương lông mày đã muốn nhíu chặt, giọng hơi mất bình tĩnh, mất thời gian của anh

-“ Là…là bọn Triệu Tử Phong cùng Hồng Lân” Bá Tiến Thông thấy ánh mắt lạnh lùng không kiên nhẫn của anh họ, sợ muốn chết

-“ Trời đất…con trai sao con lại động đến bọn chúng làm gì” Hắc phu nhân
tuy thương con nhưng vẫn không mị đến mức không phân biệt đúng sai, con
trai bà ra ngoài là gây chuyện, nhà bình thương giải quyết qua loa là
xong, nhưng cái này là tứ đại gia tộc, dù Hắc Đình Khương không sợ,
nhưng chồng bà chắc chắn sẽ la làng lên cho xem

-“ Mẹ…con không làm
gì bọn họ cả, con chỉ là nói Trà Hồng Yên có mấy câu, bọn họ liền đánh
con” Bá Tiến Thông không cam lòng nói, nhưng đầu vẫn cúi xuống trốn
tránh tầm mắt của anh họ đang nhìn mình.

-“ Cả bốn người đánh ngươi”
Đình Khương ngạc nhiên, tên tiểu tử Hồng Lân này hắn đương nhiên biết,
dù là kẻ thù nhưng tính cách của Hồng Lân hắn cũng hiểu rõ, không phải
dạng người thích dính dáng tới chuyện bạo lực này, nếu nói một mình
Triệu Tử Phong làm hắn còn tin, Hồng Lân một bọ dạng trích tiên cao quý, vào mắt Đình Khương hắn vốn không ưa.

-“ Trà Hồng Yên – đứa con gái
Trà Gia sao” Hắc Phu nhân đau đầu, con à – sao hôm nay con lại chọn toàn nhà cao quý mà gây chuyện không vậy

-“ Ngươi nói vì một nữ nhân cả bốn người bọn họ đánh ngươi” Chuyện dính tới Hồng Lân cùng bọn tiểu tử kia, hắn vô cùng hứng thú.

-“ Phải…anh họ….con nhỏ đó một lần ngã xuống hồ liền biến thành người
khác, không biết mang bùa gì cả 4 tên đó đều đi theo nhỏ như con chó
theo chủ, ngay cả lớp trưởng lớp em Trần Hoàng Ân cũng mê đắm ả tiện
nhân đó” Nói đến nước miếng văng tùm lum…nghe đến nhà họ Trần – Hắc phu
nhân lại choáng váng, con à…là chính trị gia đó….chính trị gia đó con à

-“ Khi em đem anh ra dọa cô ta…cô ta còn khinh thường anh…cô ta nói….” Trà Hồng Yên mày chết chắc, anh tao chắc chắn sẽ giết chết mày, xem mấy tên kia bảo vệ mày tới đâu

-“ Nói gì” Càng nghe càng gợi nên hứng thú
trong lòng Đình Khương – nữ nhân này không đơn giản – làm Hồng Lân mê
đắm cũng thôi lần này cả tên họ Triệu kia cũng mê đắm quả thật cần tìm
hiểu một chút.

-“ Cô ta nói “ Gửi lời chào của tao đến Hắc Đình
Khương”” Bạch Tuân nghe đến đó liền sặc nước miếng, dám gọi cả tên lẫn
họ của đại ca, là nữ nhân đó không biết đến đại ca, chưa nghe qua Hắc
Vân Bang hay là bị ngu người.

-“ Vậy sao?” Ngược lại với dự định rằng cái bàn trước mặt Đình Khương sẽ bị vỡ nát dưới tay hắn, Hắc Đình
Khương lại bật cười, tốc độ vuốt ve nhẫn cũng tăng thêm lực, Bạch Tuân
thấy thế đầu liền chảy mồ hôi, đây là hành động mỗi lần thấy con mồi
ngon của đại ca. Mặc niệm a Trà Tiểu Thư

-“ Này Đình Khương ….con…”
Dì Hắc sợ đến mất hồn nhìn vẻ mặt của đứa cháu liền chán nản con trai
của mình, sao Đình Khương không phải con trai của bà a.

-“ Phu nhân”
Tiếng gõ cửa vang lên, dì Hắc ra mở cửa liền thấy bác sĩ, hai người nói
chuyện một lúc liền truyền đến tiếng hét của dì Hắc, giấy tờ trên tay bà rơi xuống, bà liền chạy vào phòng ôm con trai khóc rống lên, là do bà
chiều hư con rồi, con nó hư không nói nay lại vì sự ngỗ nghịch mà bị tàn phế.

-“Mẹ…mẹ sao vậy” Bá Tiến Thông sợ hãi

-“ Con a….đứa con số
khổ, chân phải của con bị phế cả rồi” Hắc Phu nhân khóc rống lên, gương mặt trái xoan đau khổ vô cùng, trách người khác sao, bà biết trách ai
ngoài mình đi

-“A…sao lại vậy…CON KHÔNG TIN…KHÔNG TIN…mẹ sẽ có cách
đúng không…Sao lại như vậy…là Trà Hồng Yên, con tiện nhân đó đã dùng gậy đánh gãy chân con…mẹ…anh họ….mọi người phải trả thù cho con” Tiến Bá
Thông rống lên, cuồng loạn như người điên, Hắc Đình Khương nghe như vậy
liền nhíu mày, một nữ nhân được nuôi dưỡng trong một gia đình như thế
lại có loại hành động tàn nhẫn này, làm hắn cảm thấy vô cùng hứng thú,
rõ ràng Hắc Đình Khương cũng không thích Bá Tiến Thông, nên một chút cảm xúc thương xót cũng không có, chỉ hơi đau lòng vì dì của mình. Sinh ra
đứa con như vậy thật không biết trách ai.

-“ Bạch Tuân…điều tra Trà
Hồng Yên cho tôi” Khi cửa phòng đóng lại, hắn không thanh sắc nói một
tiếng, sau đó tay đút vào túi quần cùng đàn em rời đi khỏi bệnh viện,
khí thế bức người của hắn khiến người đi trên hành lang né sang một bên, mấy nữ y tá và bác sĩ nhìn đến nước miếng chảy ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.