Hoa Hồng Sớm Mai

Quyển 3 - Chương 5



Sau năm giây sững sờ, những người đứng xem xung quanh mới tới tấp chạy
tới vừa cười cừa cởi bỏ sợi dây buộc chân hai người rồi mỗi người một
tay giúp đỡ nâng hai người dậy.

Thư Sướng cũng không có dũng khí nhìn mọi người mà vội vã chạy đến trước mặt Tạ Lâm. Tạ Lâm đang cười sấp cười ngửa rất không phúc hậu.

“Xướng Xướng, em đã không chơi thì thôi, một khi đã chơi là bao giờ cũng chơi lớn! Vở hài kịch do em và gã mặt người chết này đóng vai chính đủ
để tòa soạn cười nửa năm đấy!”

“Đều tại chị hết, cứ lôi em đến đây làm gì!” Thư Sướng đang cực kì hối hận trong lòng.

“Chị cảm thấy rất đáng giá đấy chứ, em mà không đến thì mọi người có vui như thế này không? Nhìn em với anh ta đổ ập xuống như hai cây cột, lại
còn cả tư thế mập mờ đó nữa, đúng là vui thật! Hì hì! Có điều sau này em sẽ thành kẻ thù chung của toàn dân đấy Xướng Xướng ạ!” Tạ Lâm nhìn một
vòng các người đẹp xung quanh rồi đắc ý nhếch miệng cười không ngừng.

Thư Sướng cảm thấy nếu vẫn còn tiếp tục ở đây thì nếu không bị ánh mắt
đâm chết cũng sẽ bị ngập nước bọt chết đuối, may mà bình thường cô vẫn
rất thấp giọng nếu không thật không biết sau này phải sống thế nào.

Không chào hỏi bất kì ai, thừa dịp vòng trò chơi tiếp theo đã bắt đầu, cô chán chường lách qua đám đông đi xuống tầng dưới.

Còn chưa tới phòng làm việc Thư Sướng đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên không ngừng.

Mở cửa vào nghe máy, người gọi là nhân vật nam chính trong vở hài kịch.

Không đợi anh mở miệng cô đã chất vấn trước, “Anh muốn thể hiện hình
tượng thân dân thì tùy anh, vì sao phải kéo em vào đóng vai phụ làm gì?
Trở thành chủ đề trà dư tửu hậu của người khác thú vị lắm à?”

“Vậy em muốn nhìn thấy người buộc chân vào chân anh là một phụ nữ khác?” Bùi Địch Văn cười hỏi ngược lại.

“Em nghĩ bọn họ sẽ vô cùng vinh hạnh”. Cô giận dỗi trả lời, “Có thể với
được anh chính là tâm nguyện tốt đẹp nhất của họ từ trước tới giờ đấy!”

Bùi Địch Văn yên lặng một hồi, “Vậy trước giờ em không hề nghĩ tới
chuyện với được anh?” Nụ cười nhạt hơn, ý cười xa dần. “Em lại muốn nói
chúng ta thuộc về hai thế giới khác nhau à. Em làm như vậy là để chứng
minh em thanh cao hay là thoát tục? Hay trong thâm tâm em sợ bị anh
quyến rũ nên mới cố tình bố trí rất nhiều chướng ngại giữa chúng ta?”

Thư Sướng không nói gì.

“Buổi trưa anh xuống máy bay, về đến tòa soạn được biết phải đến buổi
chiều em mới về được. Anh đã không còn là một thằng nhóc ngây ngô, đã
qua thời thẩn thơ thẫn thờ từ lâu rồi. Nhưng anh thật sự không có cách
nào ngồi xuống làm việc được, anh rất nhớ em. Đến hội trường xem mọi
người chơi đùa chỉ là để giết thời gian mà thôi, khi đợi một người sẽ
cảm thấy thời gian cực kì đằng đẵng. Đột nhiên em từ bên ngoài đi vào,
đã một tuần chúng ta không gặp nhau, không phải anh cố ý làm em xấu mặt
mà chỉ vì anh muốn tới gần em thôi!”

“Có lẽ… Có lẽ…” Có lẽ là cô cảm thấy sợ hãi vì nhớ đến lời Thôi Kiện nói, có lẽ là nghĩ đến Dương Phàm vừa tỏ ra lưu luyến với cô vừa điên
đảo trăng hoa với Đàm Tiểu Khả và đã có kết tinh của tình yêu, cô cảm
thấy cô giống như một kẻ ngớ ngẩn không còn năng lực phân biệt trắng
đen. Cô không muốn dây dưa mãi với mối tình trước, cô muốn thỏa thích
tận hưởng tình yêu tiếp theo, yêu nghiêm túc, có một kết quả tốt. Nhưng, ai là người cô có thể dựa vào?

“Địch Văn, hôm nay em mệt nên hơi cáu bẳn, ngày mai em gọi điện thoại cho anh được không?”

“Em định về nhà à?” Bùi Địch Văn che giấu sự mất mát trong đáy lòng.

“Vâng, em có việc phải nói với bố mẹ”.

“Buổi tối cùng đi ăn cơm, sau đó anh đưa em về”.

“Để mai đi!” Cô phải sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình một chút rồi mới có thể đường hoàng đối mặt với anh.

Bùi Địch Văn không cố ép cô.

Thư Sướng thu dọn đồ đạc rồi đeo máy tính xuống lầu chuẩn bị về nhà.
Không có gì bất ngờ, cô nhìn thấy Dương Phàm vừa mới biết tin mình sắp
làm bố ở ngoài cổng tòa soạn. Thật khó hiểu, vẻ mặt anh ta lại ngơ ngẩn
như nhìn thấy sét giữa trời quang.

“Dương Phàm, anh có vui không?” Đàm Tiểu Khả vừa lắc cánh tay anh ta vừa hỏi.

Nước mắt từ từ dâng đầy hai mắt anh ta, Thư Sướng nghĩ, có thể đó chính là vui quá mà khóc!

Không để anh ta nhìn thấy cô, cô quay lại ra cửa sau vẫy một chiếc xe
taxi về nhà. Vừa lên xe không lâu thì điện thoại di động đã đổ chuông,
là Dương Phàm.

Muốn khoe khoang niềm vui mới với cô sao? Không hề nghĩ ngợi, Thư Sướng
bấm nút từ chối cuôc gọi. Dương Phàm lại gọi tới, Thư Sướng vẫn không
nghe. Dương Phàm vẫn gọi, Thư Sướng đành phải nghe máy.

“Có chuyện gì?” Cô hỏi rất ngang ngược.

Dương Phàm chỉ gọi một câu, “Xướng Xướng…”, sau đó Thư Sướng đã nghe thấy anh ta nghẹn ngào.

Thư Sướng đợi một lát, “Rốt cục anh muốn nói gì?”

“Xướng Xướng, anh… phải lấy vợ rồi, tạm biệt em!” Dương Phàm dừng cuộc gọi trước.

Nghe âm thanh tút tút gấp gáp trong điện thoại, mắt Thư Sướng đỏ lên.

Tạm biệt! Lần này cô và Dương Phàm thật sự tạm biệt rồi!

Có em bé, Dương Phàm phải gánh vác trách nhiệm làm chồng, làm bố trên
vai, kết hôn là điều tất nhiên. Tất cả những gì giữa cô và anh ta đã
thật sự trở thành quá khứ.

Thư Tổ Khang và Vu Phân vừa bày cơ tối ra bàn, không ngờ Thư Sướng lại
về. Thư Tổ Khang mừng rỡ vội vàng xới cơm cho Thư Sướng. Mặc dù vẻ mặt
Vu Phân vẫn còn lạnh lùng nhưng cũng không nói gì thêm, còn đẩy đĩa tôm
nõn rang tới trước mặt Thư Sướng.

Thư Sướng vừa ăn vừa kể chuyện ra ngoài phỏng vấn như trước. Ăn xong, cô giúp Vu Phân dọn dẹp bát đũa. Ra khỏi phòng bếp, cô thấy lá nho trên
giàn gần như đã rụng hết, thảo dược trong vườn cũng vàng úa hơn nhiều.
Chiếc Chery đỗ ngoài sân được phủ một lớp bạt màu đen, không cần vén ra
xem cô cũng biết nhất định Thư Tổ Khang và Vu Phân đã lau rất sạch sẽ.

Vừa đến bảy giờ Thư Tổ Khang đã nhất quyết đòi bật TV xem chương trình
thời sự, Vu Phân ngồi bên cạnh đan một chiếc áo len, Thư Sướng gọt hai
quả táo rồi bưng tới.

Vu Phân thoáng liếc nhìn cô rồi đá đá Thư Tổ Khang.

Thư Tổ Khang cau mày, hắng giọng, “Xướng Xướng, ngày mai là thứ bảy,
chúng ta mời cả nhà Dương Phàm đến nhà hàng ăn cơm được không?”

Thư Sướng cẩn thận bổ táo thành từng miếng rồi cắm tăm lên, “Chắc là nhà bọn họ sẽ không có thời gian đâu”.

“Sao con biết?” Vu Phân hỏi.

“Dương Phàm sắp cưới rồi, bọn họ có rất nhiều việc phải chuẩn bị”.

“Dương Phàm sắp cưới?” Thư Tổ Khang và Vu Phân cùng kêu thành tiếng.

Thư Sướng chậm rãi ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn bố mẹ, “Bạn gái anh ta có thai rồi”.

Thư Tổ Khang và Vu Phân ngây ra như phỗng.

Thư Sướng cười cười, ăn một miếng táo, “Bố, mẹ, con về phòng lên mạng đây”.

Cửa phòng còn chưa đóng lại, Vu Phân đã khóc lóc chạy vào vung tay đánh
cô, “Tại sao con lại vô dụng như vậy, ngay cả một người đàn ông cũng
không giữ được…”

Thư Sướng không né tránh, hơn nữa Vu Phân đánh cũng rất nhẹ. Cô biết đây là mẹ áy náy vì đã trách oan cô, bà không biết phải làm gì khác nhưng
thực ra trong lòng rất thương con. Giống như một em bé bị lạc, bố mẹ
đang tìm kiếm như hai người điên, đột nhiên nhìn thấy con mình đang đứng cách đó không xa, lao tới, không phải sẽ ôm con vào lòng mà sẽ ra sức
đánh con. Đánh, rồi nghe thấy con khóc, sự lo sợ trong lòng mới từ từ
biến mất.

“Đàn ông có phải muốn giữ là giữ được đâu!” Thư Sướng nghẹn ngào.

Vu Phân gào khóc ôm lấy cô, “Sao con lại ngốc thế, vì sao con phải giữ
kín việc này trong lòng? Vì sao phải bảo vệ nó như thế? Nếu mẹ mà biết
trước thì đã mắng cho cả nhà nó máu chó ngập đầu rồi. Đúng là không có
thiên lí, con nhà bà ta là loại chẳng ra gì mà La Ngọc Cầm lại chửi mắng bố mẹ không thiếu lời nào.

“Khi đó Thần Thần đang chuẩn bị phẫu thuật, con sợ làm bố mẹ đau lòng”.

Càng ngày Vu Phân càng khóc không thành tiếng. Khóc xong bà thề với Thư
Sướng, “Xướng Xướng, bố mẹ không thích cái thằng Dương Phàm không có
lương tâm kia, ngày mai mẹ tìm người giới thiệu cho con, nhất định phải
tìm được một người đàn ông tốt hơn, ưu tú hơn nó cả trăm lần”.

“Mẹ, sao phải trút giận như thế làm gì”. Thư Sướng nói.

“Không, mẹ nhất định phải làm thế”. Vu Phân đưa tay lau nước mắt, mái
tóc muối tiêu lấp lánh ánh bạc dưới ánh đèn. Thư Sướng đau xót trong
lòng, quay người lại ôm mẹ thật chặt, “Xin lỗi mẹ, con đã lớn thế này
rồi mà còn làm mẹ phải bận tâm”.

“Thần Thần đi rồi, mẹ không bận tâm vì con thì không phải sống chỉ để chờ chết thôi à? Xướng Xướng, con có giận mẹ không?”

Thư Sướng lắc đầu.

Vu Phân thương xót vuốt gương mặt gầy gò của cô, “Mắt mũi mẹ kém quá nên mới không nhận ra gần đây con vẫn đang nhẫn nhịn. Thôi chúng ta không
nghĩ đến chuyện này nữa, con cũng đừng khó chịu”.

“Vâng ạ!”

Vu Phân khép cửa lại đi ra ngoài.

Thư Sướng nghe thấy mẹ ra đến ngoài lại khóc. Bây giờ cô đã có thể bình
tĩnh tiếp nhận tất cả những chuyện này, nhưng đối với bố mẹ việc này lại như một hòn đá ném xuống nước tạo thành hàng ngàn vòng sóng. Tối nay
chắc chắn bố mẹ sẽ không ngủ được.

Có điều mọi chuyện đều sẽ qua đi. Thư Sướng thầm an ủi chính mình.

Chín giờ tối, đột nhiên Thư Sướng nhận được điện thoại của Trưởng phòng, “Thư Sướng, bảy giờ tối nay ở Hàng Châu, một cậu ấm lái chiếc xe đua
Mitsubishi chạy điên cuồng ở trung tâm thành phố, đâm một sinh viên xuất sắc của đại học Chiết Giang văng ra hai mươi lăm mét chết tại chỗ. Việc này đã khiến công chúng công khai lên án cậu ấm đó như nước thủy triều, sáng mai cô lập tức đến Hàng Châu tiến hành phỏng vấn”.

Săn tin gấp như cứu hỏa, Thư Sướng vừa buông điện thoại xuống đã lập tức bắt đầu thu thập hành lí, sạc pin cho điện thoại di động và máy tính
xách tay.

Hàng Châu cách Tân Giang năm sáu tiếng ngồi xe. Để cho thuận tiện, Thư Sướng quyết định dậy sớm lái xe đi.

Cô lên tầng nói chuyện phải đi công tác với bố mẹ, Vu Phân và Thư Tổ
Khang trong lòng không muốn rời nhưng lại không có cách nào giúp đỡ con
gái, dặn cô đi đường phải lái xe cẩn thận, đến tỉnh khác phải chú ý ăn
uống thật tốt.

Thư Sướng gật đầu, thấy đã sắp đến mười một giờ, cô định tranh thủ thời
gian ngủ một hồi. Còn chưa nằm xuống thì Bùi Địch Văn đã gọi điện thoại
tới.

“Không được tự lái xe, anh đã xem lịch bay rồi, sáu giờ sáng mai có
chuyến bay đến sân bay Tiêu Sơn, em đi máy bay đi”. Bùi Địch Văn cũng
biết đến sự kiện đâm xe ở Hàng Châu, nghe quyết định của Thư Sướng, anh
lập tức bác bỏ.

“Từ nội thành đến sân bay cũng mất đến một tiếng, rất lãng phí thời gian”, Thư Sướng oán giận.

“Sáng mai anh lái xe đưa em đi. Cũng chỉ mất một tiếng, nếu em lái xe đi thì cả đi cả về mất mười hai tiếng, em thử nghĩ xem, làm sao anh có thể chịu được?”

“Ơ?”

“Em lái xe một mình thời gian dài như vậy, em cho rằng anh sẽ không lo
lắng à?” Bùi Địch Văn than một tiếng, “Thư Sướng, đối với anh, em đã
quan trọng đến mức không có ai có thể thay thế được rồi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.