Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 112: Hoặc là nói vui sướng khi người khác gặp họa



Cái họ “Đào” này làm Khâu Dạng giữa mày nhảy lên.

+

Cốc Lam có chút kinh ngạc: “Hả? Cư nhiên là tổng giám đốc công ty sao?”

Cô nàng nhìn Khâu Dạng, cuối cùng cũng không đem suy nghĩ của mình nói ra.

Cái trường hợp này nói thật, có hơi thô.

Kevin tiếp tục phát ra tin tức: “Phải, bạn tôi nói, cậu ta nghe thấy một vòng người gọi người áo đen kia là Đào tổng, vậy chẳng phải là họ Đào sao?” Hắn nhìn xung quanh bốn phía, nhỏ thanh âm xuống thấp một chút, “Bạn tôi thấy mặt, nói trông rất bình thường, chỉ là thân hình cao lớn mà thôi.”

Cốc Lam nghe vậy liền nở nụ cười: “Như vậy a, vậy giải tán thôi, không phải soái ca có cái gì đáng xem đâu chứ.”

Khâu Dạng mím môi, thu hồi ánh mắt, Kevin nghe thấy Cốc Lam nói, nhướng mày lên: “Tôi đây có phải soái ca không?”

“Đem tự tin của anh chia cho tôi một chút đi, anh trai.” Cốc Lam cà khịa một câu liền kéo Khâu Dạng từ trong đám người rời đi, chỉ để lại bóng lưng cho cái người công cụ Kevin này.

Chờ về tới hành lang công ty, Cốc Lam mới nhẹ nhàng thở ra, cô nàng quay đầu nghi hoặc mà nhìn Khâu Dạng: “Chị Tiểu Khâu, chị đối chuyện này sao một chút hứng thú cũng không có vậy?”

“Hai ngày trước chị có thấy qua người đàn ông kia, lúc ấy anh ta ở dưới lầu đợi chị Cù một lúc lâu, cuối cùng hai người kéo tay rời đi, chị còn tưởng rằng bọn họ lúc ấy đã ở bên nhau.” Khâu Dạng bịa một cái lý do, trong lòng nàng nghĩ không phải cái này.

Cốc Lam hơi hơi trừng lớn đôi mắt: “Thật sao ạ?”

“Vậy hiện tại vừa rồi lại là gì a?” Cô nàng có chút ngốc.

Khâu Dạng mím môi: “Không biết.”

Nàng hiện tại chỉ là ở tự hỏi một chuyện, đó chính là người đàn ông họ Đào này, cùng Đào Tư Nhàn có quan hệ hay không?

Đối với gia đình Đào Tư Nhàn, Khâu Dạng không hiểu biết lắm, nhưng cơ bản nhât vẫn là biết được——

Nhà Đào Tư Nhàn có mở công ty, cha mẹ khoẻ mạnh, hơn nữa có một người anh trai.

Lúc trước bởi vì chuyện bị bệnh, cho nên hoài nghi Cù Ngôn cùng Đào Tư Nhàn có liên hệ ngầm, hơn nữa hiềm nghi Cù Ngôn hiện tại như cũ, hơn nữa tổng giám đốc họ đào này, nếu hắn cùng Đào Tư Nhàn thật là anh em mà nói, như vậy tất cả điều này tựa hồ đều được sáng tỏ.

Khâu Dạng tâm sự nặng nề, Cốc Lam đã nhận ra điểm này, cũng liền không kéo nàng gì nữa, trở về vị trí của mình.

Nếu không biết người đàn ông họ Đào, Khâu Dạng là sẽ không đem hắn và Đào Tư Nhàn liên hệ với nhau, bởi vì hắn cũng không có đẹp, liền thắng ở người cao chân dài, mà Đào Tư Nhàn lớn lên rõ ràng tinh xảo rất nhiều, hai anh em cơ hồ không có chỗ giống nhau.

Nhưng hiện tại nếu đã biết hắn họ Đào, khả năng hắn là anh trai của Đào Tư Nhàn tính liền trực tiếp tăng lên 99%.

Khâu Dạng tại vị trí ngồi, trong đầu loạn loạn, nàng có vài suy đoán, nhưng không biết rốt cuộc cái nào mới chính xác, chuyện này nhìn như rõ ràng sáng tỏ rất nhiều, nhưng trên thực tế tựa hồ càng thêm rối rắm.

Cù Ngôn trở lại văn phòng mười phút trước khi vào làm, trên mặt cô ấy treo tươi cười xán lạn, thậm chí còn phân phát chocolate cho mọi người.

Tề Dung “Oa” một tiếng, bộ dạng có chút khoa trương: “Chị Cù, đây là mời chúng ta ăn chocolate gì a?”

“Ăn cô đó.” Cù Ngôn cho cô ấy một cái kiều tiếu xem thường, “Đâu ra mà nhiều vấn đề muốn hỏi như vậy.”

Khâu Dạng nhìn viên chocolate trước mắt, môi nhấp hạ, nở một nụ cười tươi, cũng đi theo nổi lên dỗ dành: “Chị Cù, lần sau khi nào mời chúng em ăn kẹo mừng a?”

Cù Ngôn biểu tình tự nhiên, nhưng đối với Khâu Dạng cô ấy liền ôn nhu hơn nhiều: “Còn sớm, bát tự này còn chưa có một phiết.” Cô ấy nói rồi dừng một chút, lại nhìn một vòng các đồng nghiệp khác trong văn phòng, “Nếu thực sự có ngày đó, tôi liền mở cho mọi người một bàn, trên bàn đặt tấm bảng, liền viết ” mạc ngư nhân* “.”

*Mạc nhân ngư: đề cập đến việc sử dụng các nguồn lực công cộng để làm các công việc riêng tư tại nơi làm việc.

“Nhưng chúng tôi không mạc ngư, chị Cù chị đừng oan uổng người a.”

“Ha ha ha Chị Cù nếu không chị viết người làm công.”

Khâu Dạng khóe miệng liền không hạ xuống quá, nàng biểu hiện ra ngoài không khác gì các đồng nghiệp khác, nhưng chờ đến khi Cù Ngôn trở về vị trí ngồi của mình, Khâu Dạng tươi cười liền tắt đi.

Viên chocolate đóng gói tinh xảo kia nàng không mở ra, mà là bỏ vào trong ngăn kéo.

Bởi vì cuối tuần phải dọn qua bên nhà Thẩm Nịnh Nhược, có đồ đạc hiện tại là có thể thu dọn, nhưng kỳ thật còn không phải chắc chắn lắm có phải muốn dùng một lần dọn xong hay không, Khâu Dạng thu dọn cũng tương đối tùy ý.

Nàng rất giỏi thu dọn đồ đạc, lúc trước Miêu Nghệ đã đọc một tin tức về việc giúp người khác dọn dẹp, người được phỏng vấn nói thu nhập một tháng của chính mình hơn một vạn, làm Miêu Nghệ rất ngưỡng mộ, nói bản thân cũng muốn đi thu dọn đồ đạc cho người ta để kiếm tiền, hơn nữa còn làm cùng Khâu Dạng, bởi vì Khâu Dạng thu dọn càng giỏi.

Không nghĩ tới được Khâu Dạng nói một câu: “Mình không thiếu tiền.”

Miêu Nghệ:…… Làm phiền rồi.

Buổi tối sau khi Thẩm Nịnh Nhược trở về, liền thấy trên sàn phòng ngủ bày một cái vali hành lý, bên trong xếp một số quần áo ngay ngắn chỉnh tề, những bộ quần áo này được gấp rất tinh tế, không ai có thể nghi ngờ rằng những bộ quần áo này sớm đã mặc qua khi được đặt trong cửa hàng quần áo.

“Tiểu Dương.” Thẩm Nịnh Nhược kinh ngạc cảm thán, “Tuy rằng 1-5 đã cùng em đi du lịch, nhìn thấy khả năng xếp đồ của em, nhưng em gấp đồ quá gọn gàng.”

Khâu Dạng ngồi ở mép giường, vô cùng hưởng thụ cô khích lệ: “Thật sao? Rất đơn giản.”

Thẩm Nịnh Nhược thanh hạ giọng nói, cô cười nói: “Nếu là dùng hình thức Versailles ngữ khí nói những lời này của, đó chính là “ai nha, em cũng không biết sao lại thế này, vừa rồi bạn gái em về nhà liền nói quần áo của em được xếp rất gọn gàng, em cảm thấy bình thường mà? “”

Khâu Dạng đôi mắt cong lên, nàng vươn tay: “Lại đây ôm em một cái nào.”

“Tới đây.” Thẩm Nịnh Nhược đi đến trước người Khâu Dạng, cô nâng tay lên đặt ở gáy Khâu Dạng, đem người hướng vào trong lòng ngực mình.

1

Khâu Dạng vẫn ngồi như vậy, mặt cũng liền vùi vào trên quần áo Thẩm Nịnh Nhược, nàng cảm thấy có chút không đủ, đơn giản đem cúc áo sơ mi của Thẩm Nịnh Nhược tháo ra hai nút, lúc này mới lại lần nữa lại gần.

Bụng Thẩm Nịnh Nhược ấm áp, da thịt mịn màng, hơn nữa còn có chút mùi hương nhàn nhạt, chóp mũi Khâu Dạng cầm lòng không đặng mà cọ một chút, liền nghe thấy giọng Thẩm Nịnh Nhược từ đỉnh đầu truyền đến: “…… Ngứa.”

Khâu Dạng bật cười, lại hôn một cái, mới hơi hơi ngẩng đầu, cùng Thẩm Nịnh Nhược cúi đầu đối mặt: “Hôm nay có một phát hiện mới.”

“Cái gì vậy?” Ánh mắt Thẩm Nịnh Nhược nhu nhu, bên trong ẩn chứa vô tận kiên nhẫn.

Từ lúc cùng Khâu Dạng ở bên nhau tới nay, hai người ở chung càng thêm tự nhiên, nhưng tình cảm cũng lớn dần theo.

Thẩm Nịnh Nhược trước kia chưa từng lĩnh hội qua loại cảm giác này, cô tự mình cảm thụ được bản thân đối với Khâu Dạng thích càng ngày càng biến nhiều hơn, chứ không phải giảm bớt.

“Chính là……” Khâu Dạng mím môi, chân mày cau lại, “Cù Ngôn và anh trai Đào Tư Nhàn, hiện tại là tình lữ.”

Thẩm Nịnh Nhược sửng sốt: “Cô ta còn có anh trai?”

“Chị còn tưởng rằng cô ta trưởng thành như bây giờ là bởi vì cỏ trên mộ của gia đình cao mười mét chứ.”

Khâu Dạng vẻ mặt đứng đắn: “Về mối quan hệ trước đây của Cù Ngôn, em thật ra cũng nhiều ít đều biết một chút, bốn năm nay trừ mối tình này, chị ấy nói có qua hai mối tình, chỉ là…… Không thế nào vừa lòng điều kiện đối phương, kỳ thật em có thể lý giải, bởi vì bản thân Cù Ngôn năng lực nghiệp vụ không tồi, mà hai người yêu cũ kia đều tương đối bình thường, bản thân chị ấy cũng cảm thấy không xứng với chị ấy.”

“Nhà Đào Tư Nhàn làm gì?”

“Mở công ty, hình như là công ty thời trang, em cũng không rõ nữa.”

“Vậy em vừa mới nói những cái đó, không phải có thể trực tiếp lý giải vì……”

“Chị ấy chính là cảm thấy người ta không có tiền nên chướng mắt.”

“Đúng vậy.” Khâu Dạng đôi mắt chớp chớp, “Không sai chính là ý này.”

“Vậy điều kiện anh trai Đào Tư Nhàn cũng tính là không tồi, cô ấy sẽ nhìn trúng cũng không bất ngờ.” Thẩm Nịnh Nhược nhìn Khâu Dạng, vẻ mặt nghiêm túc, “Chị đại khái suy đoán một chút, cô ấy đại khái lấy tin tức này của em làm lợi thế, tiết lộ cho Đào Tư Nhàn, mà cô ấy yêu cầu hồi báo chính là anh trai Đào Tư Nhàn.”

Khâu Dạng mí mắt thấp thấp, hai tay ôm Thẩm Nịnh Nhược cũng rũ xuống, buông lỏng Thẩm Nịnh Nhược ra, nàng nhẹ nhàng mà thở dài: “Có khả năng hay không, là Đào Tư Nhàn chủ động thì sao?”

“Hai người này không nhiều khác biệt lắm.”

“Cũng phải.”

Đôi mắt Thẩm Nịnh Nhược mị lên: “Mấu chốt vấn đề là, chúng ta không biết Đào Tư Nhàn muốn tin tức của em làm cái gì.”

Khâu Dạng cũng cùng khoản mờ mịt: “Em cũng không biết.”

Lúc này Bình Tử nghênh ngang mà đi đến, nó cảm thấy không khí có chút không thích hợp, liền lại muốn đi ra.

Khâu Dạng nhìn nó, mắt sáng rực lên một chút: “Em nhớ ra rồi.”

“Nhớ ra cái gì?”

“Gia cảnh Đào Tư Nhàn đúng thật cũng không tệ lắm, nhưng trong nhà không quá coi trọng cô ta, bản thân cô ta cũng rất muốn gầy dựng sự nghiệp.”

“Tết Thanh Minh kia cô ta tìm tới chỗ em, là vì nói chuyện của Mập Mạp với em, cô ta muốn biến Mập Mạp thành một võng hồng miêu.”

Khâu Dạng một chút như là cái gì cũng đều nghĩ thông suốt: “Em không cảm thấy cô ta là bởi vì thích em mới tìm tới cửa, hơn nữa lúc trước cô ta chưa từng đến cửa, lần đó cũng là bởi vì video của Mập Mạp nổi tiếng ở trên mạng, cô ta thấy cơ hội kinh doanh, mới gấp đến không chờ nổi mà tới tìm em.”

Thẩm Nịnh Nhược nghe được sửng sốt, cô cắn cắn môi, ánh mắt cùng Khâu Dạng liên tục giao hội.

Cù Ngôn và Đào Tư Nhàn hiện tại đến tột cùng là kiểu quan hệ gì cùng lui tới, cái này là nhất định phải làm cho rõ ràng.

Khâu Dạng đầu lệch một bên, nhìn về phía di động mình, yết hầu nàng động hạ, lại nhìn hai mắt Thẩm Nịnh Nhược: “Em…… hẹn cô ta cuối tuần ăn một bữa cơm.”

“Chị không yên tâm.”

“Không sao đâu mà, chị cũng ở gần đó.” Khâu Dạng lấy di động, “Em tới “câu cá” thử xem.”

Phương thức liên hệ Đào Tư Nhàn bị nàng block, nàng đem số từ danh sách đen ra, rồi sau đó đầu ngón tay hơi do dự, liền quay số điện thoại.

“Alo?” Giọng Đào Tư Nhàn như là rất kinh ngạc, “Dạng Dạng, như thế nào lại gọi điện thoại cho mình a?”

Ngữ khí cô ta giống như hai người còn chưa chia tay, cũng giống như hai người không cãi nhau xấu hổ đến như vậy.

Thẩm Nịnh Nhược lặng yên nắm chặt tay.

Một tay khác của Khâu Dạng vỗ vỗ tay cô, lúc này mới bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ thông suốt rồi.”

“Nghĩ thông suốt cái gì?”

“Tôi xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.”

“Chuyện gì vậy, họ Thẩm kia với cậu chia tay rồi?” Đào Tư nNàn có chút nghi hoặc.

Hoặc là nói vui sướng khi người khác gặp họa.

Khâu Dạng nhìn Thẩm Nịnh Nhược sắp không vui đến bùng nổ sắc mặt, ho khan, phớt lờ câu hỏi của Đào Tư Nhàn, mà chính mình tự nói: “Bình Tử rất có tố chất trở thành võng hồng miêu, tôi có thể cùng cô hợp tác.”

Đào Tư Nhàn rõ ràng sửng sốt vài giây, mới khó nén vui sướng nói: “Thiệt hay giả a? Cậu đừng có gạt mình.”

Lời nói cô ta thấm thía mà giáo dục tới Khâu Dạng: “Mình đã nói rồi, cái này sẽ không thương tổn gì đến mèo đâu, đến lúc đó có thương gia tìm đến Bình Tử hợp tác, vậy miêu lương và đồ hộp cho mèo cùng đồ chơi cho mèo này kia, cậu một đồng cũng không cần bỏ ra, người ta cho cậu nhận thầu, trừ cái này ra còn có thể kiếm được tiền, tại sao lại không làm chứ?”

Khâu Dạng hiện tại nghe Đào Tư Nhàn nói chuyện liền có chút muốn nôn, nàng “hiểu biết” với Đào Tư Nhàn lại nhiều thêm vài phần.

Đem mèo chế tạo thành một cái võng hồng đối với thế giới bây giờ mà nói, không có khó khăn như vậy, chỉ cần mèo đủ đáng yêu, không, cũng không cần bản thân nó có nhiều đáng yêu, dù sao bên ngoài con người sẽ làm nó có vẻ đáng yêu, hơn nữa tốn chút tiền đẩy lưu lượng, là có thể cho càng nhiều người thấy do đó có càng nhiều chú ý, lại nhiều một chút kiên nhẫn cùng thời gian, sẽ có thương gia nhìn trúng lưu lượng tìm tới cửa, đạt tới mục đích kiếm tiền.

Có chủ nhân bị mỡ heo che tâm, cũng sẽ không để ý sản phẩm có phải có vấn đề gì hay không, cũng sẽ không quan tâm sản phẩm đối với thú cưng có ảnh hưởng gì, chỉ cần thương gia cấp tiền nhiều, như vậy liền sẽ chạy quảng cáo, khiến fans đến mua sắm.

Rất hiển nhiên, Đào Tư Nhàn là loại người không có tâm.

Lúc trước khi nuôi Bình Tử, cô ta liền đối với Bình Tử không thế nào tốt, chẳng lẽ hiện tại cảm thấy Bình Tử có thể kiếm tiền, là có thể trông cậy vào cô ta đối với Bình Tử tốt hơn rất nhiều sao?

Không có khả năng, cho dù là có, vậy cũng là giả vờ.

“Cuối tuần ra ăn bữa cơm đi.” Khâu Dạng không muốn nghe nàng nói những cái đó, trực tiếp nói câu.

Đào Tư Nhàn sảng khoái đáp ứng: “Được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.