Giả Yêu Thành Thật

Chương 21: Say rượu loạn chuyện (2)



Phó Nhiễm lúc này còn có thể làm gì?

Chỉ có thể giả say, mà lại là một loại say bất tỉnh.

Tống Chức từ trước đến nay uống rượu rất kém, nếu không phải Phó Nhiễm biết rõ gần đây tâm tình cô không tốt, Phó Nhiễm nào dám sẽ cùng cô tụ ở chỗ này. Lần này thì tốt rồi, miệng cô giống như ba cái súng máy nói lia lịa, ngày mai tỉnh dậy ngược lại có thể phủi mông một cái, nói gì đều không nhớ rõ.

Tống Chức đem ông bà nội ngoại của người đàn ông kia đều ân cần thăm hỏi đến. Tay áo cô lau lung tung trên mặt, ngược lại cánh tay ôm lấy Minh Thành Hữu.

“Nếu tôi muốn mà cũng có thể tìm được người chồng như vậy thì tốt rồi, thần kia, ban thưởng cho ta người này đi…”

Minh Thành Hữu mặt lộ vẻ ghét bỏ, không nói cô thiếu não là đã nể Phó Nhiễm lắm rồi, một tay Tống Chức bám chặt trên người hắn không kiêng nể gì cả.

“Cô nói rõ ràng, ca ca là ai?”

“Ca ca… Ca ca…”

Tống Chức nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

“Em gái anh ngồi đầu giường, ca ca cạnh giường tôi… Ha ha, anh là ca ca Tiểu Nhiễm, ca ca, Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm, cậu nói…”

Trong tay Phó Nhiễm cầm một chén rượu, cô ôm cổ Tống Chức say khướt.

“Cái gì ca ca ở trên em gái. Chuyện cái giường, loạn luân, hai ta cứ quên đi, Xèo Xèo, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau thật tốt – -“

“Chính là cẩu nam nữ, oh không, cẩu nam nhân, gâu gâu gâu – – “

Phó Nhiễm đang lảo đảo bị Minh Thành Hữu kéo đi ra khỏi Mê Tính, cô nhìn thấy Minh Thành Hữu đang phân phó người đem Tống Chức nhét vào trong xe, cái dạng này là không tự trở về nhà được, hắn dùng sức kéo cửa xe, nghiêng đầu hướng chỗ ngồi phía sau xe hỏi Tống Chức hỏi.

“Này, nhà cô ở đâu đó?”

“Chít chít phục chít chít, chỗ cầm đồ Mộc Lan…”

“…”

Phó Nhiễm đem mặt hướng ra ngoài cửa sổ, được rồi, cô thừa nhận Tống Chức uống rượu xác định là kém tới cực điểm.

Minh Thành Hữu gọi điện thoại nói cho Tiêu quản gia bọn họ đêm nay không quay về, Phó Nhiễm dựa trên ghế lái phụ giả vờ ngủ, Tống Chức lần này xem đã như đẩy cô vào hố lửa chơi lớn rồi.

Nửa đường Tống Chức bị Minh Thành Hữu ném vào khách sạn, Phó Nhiễm thấy con đường càng đi càng không đúng, lại không muốn tỏ ra là đã tỉnh rượu, đành phải làm bộ như đang mơ mơ hồ hồ bắt lấy cánh tay Minh Thành Hữu.

“Về nhà, tôi phải về nhà.”

Bàn tay Minh Thành Hữu đưa tới thắt lưng Phó Nhiễm, lòng bàn tay hắn chẳng biết tại sao rất nóng, cả người Phó Nhiễm cứng đờ, như có một dòng nước ấm lan tràn trên eo.

“Anh là đang đưa em về nhà.”

Có thể thấy phương hướng đang đi hiển nhiên là không phải thế. Phó Nhiễm giữ vững tinh thần, rượu cũng đúng là uống không ít, cô hỗn loạn tựa vào trong ghế lái phụ.

Nơi Minh Thành Hữu mang cô đến chính là một biệt thự ở giữa Bắc khu vực sườn núi. Lúc Phó Nhiễm bị hắn túm xuống xe, gió lạnh rót vào tai. Bởi vì chỗ vắng vẻ, vị trí lại cao, gió thổi như nhảy lên ôm vào khắp cơ thể mà hoàn toàn không có lực chống đỡ, Phó Nhiễm ôm chặt hai tay.

Minh Thành Hữu mở cửa đi vào nhưng cũng chưa bật đèn, Phó Nhiễm vẫn còn đứng ở ngoài cửa, chỉ cảm thấy một lực giữ chặt bả vai cô. Sau đó cô liền bị đẩy vào nơi giống như hang động tối tăm.

Sau lưng chạm vào lạnh buốt, cô trốn tránh nghĩ đứng dậy, nhưng lực ép càng lúc càng mạnh không cách nào thở nổi. Cảm giác xa lạ làm người hít thở không thông, kèm theo hơi thở tinh khiết và mùi rượu thơm tập kích đi tới, cô chỉ biết kinh hoàng lắc đầu.

Trong phòng khách tối om, đưa tay không thấy rõ được năm ngón, làn môi mềm mại trong lúc đó lại có thể chính xác không sai chiếm lấy miệng cô. Trong cơ thể Phó Nhiễm như có ngọn lửa nhen nhóm, bả vai, thậm chí cả chân run rẩy khó có thể tự đè nén. Một tay Minh Thành Hữu nhấc lên vạt áo bó của cô, lòng bàn tay đã chạm vào da thịt mềm mại tinh tế, nhanh chóng chiếm đoạt.

“Đừng…”

Một tiếng nói mảnh mai mà gợi cảm. Minh Thành Hữu cắn vành tai cô, nhẹ một cái, nặng một chút, loại trêu chọc này vô cùng muốn lấy mạng người.

Phó Nhiễm không chịu nổi. Bàn tay cách lớp áo ngực, Phó Nhiễm nghe được Minh Thành Hữu ghé đến cạnh tai cô.

“Tên của chúng ta xứng đôi mất hồn như thế, không cấu kết làm chuyện đó, quả thực là phung phí của trời.”

Cô bị hắn vác lên trên vai trong lúc không khí trong lồng ngực như đảo ngược sơ tán không hít thở nổi. Lên đến trên lầu vẫn không có bật đèn, Minh Thành Hữu đối với nơi này rất quen thuộc, đem Phó Nhiễm đặt vào trong giường lớn, cả người cô hoàn toàn bối rối.

Chẳng lẽ Minh Thành Hữu muốn cùng cô say rượu đến mất lý trí?

Một đôi tay bắt đầu cởi y phục của cô ra, hai chân cô chắp lại vén lên.

“Nóng quá…”

“Để anh hạ hỏa cho em.”

“Lạnh…”

“Vừa vặn, làm việc này có thể ấm lên.”

Phó Nhiễm hai tay ôm lấy đầu.

“Đầu đau quá…”

Trước ngực bị đè ép vật gì đó, cô đưa tay ra đẩy mới phát hiện là đầu của Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm không tin Tống Chức vừa rồi nói tại Mê Tính, Minh Thành Hữu không nghe thấy, cúc quần jean bị hắn cởi bỏ, cơ hồ không muốn phí sức lực lại đem quần cô xé ra.

Phó Nhiễm bất chấp là đang giả bộ, hai tay che ở trước ngực. Minh Thành Hữu như không để ý đến, nắm đè lên cô. Hắn nặng như vậy, đè ở trên người cô ngay cả ngực cuối cùng một chút không khí cũng không chen lấn được, làn môi mỏng lại lần nữa dán đến cạnh tai cô.

“Em uống rượu say…”

“Tôi không có…”

“Nếu như lúc này em muốn đẩy anh ra, vừa rồi kia hay là tại giả say. Phó Nhiễm, em khá lắm, anh lại muốn hỏi em một chút… Bạn của em trong miệng nói người ca ca kia là ai? Hắn đối với em đều đã làm những gì?”

Phó Nhiễm trợn to hai mắt, lại như thế nào đều thấy không rõ vẻ mặt người đàn ông trên người. Lần đầu tiên gặp mặt ở tiệc đính hôn cô cũng biết hắn không đơn giản, hắn mặt ngoài cương quyết, kì thực tâm tư giấu thật sâu, nếu không như thế nào ngồi vững vàng ngôi vị Thái tử Minh gia?

Phạm Nhàn trước cũng nói qua, Minh gia đám hỏi, Lý Vận Linh đề xuất yêu cầu, quan trọng chính là trong sạch, lúc trước cũng chính là thấy Phó gia gia cảnh tốt. Phó Nhiễm đang nắm chặt hai đấm liền buông ra, từng ngón tay một vô lực dán vào mặt chăn.

Thấy cô không nói lời nào, Minh Thành Hữu cười, mang theo hơi nóng phả vào cổ cô.

“Lời nói đều nói không nên lời, ừ, xem ra thật sự là say không nhẹ.”

Minh Thành Hữu kéo vạt áo nâng lên trên, bởi vì Phó Nhiễm mặc một bộ áo bó, lúc cởi lên cô không thể không giống như cái tượng gỗ giơ lên hai tay, sau khi đầu chui ra, hắn lại chưa tiếp tục tiếp, hai ống tay áo như sợi dây thừng buộc chặt ở cánh tay Phó Nhiễm.

Cô cứ như vậy bất động, Minh Thành Hữu biết là cô không muốn lại làm cho hắn hỏi tiếp. Cô tình nguyện lựa chọn giả say, tình nguyện cùng hắn làm việc trái lương tâm trên giường.

Cũng không cần nói đến Minh Tranh, cứ việc như thế này. Lần ở nhà, Phó Nhiễm cùng Minh Tranh gần kề gặp nhau, một mặt sau lại không liên quan nhiều hơn, có thể nghe Minh Tranh một tiếng ca ca yêu cầu rõ ràng đến đây.

Người khác còn nhìn thấy là hành động bình thường, nhưng Minh Thành Hữu đã nhìn thấy qua Phó Nhiễm tại trên gương viết hai chữ ca ca. Nếu vậy sao còn nói là trùng hợp, Tống Chức say rượu lời kia mà nói có thể giải thích, vì không có lửa thì sao có khói?

Hắn vuốt ve dưới cổ của thân thể này, Phó Nhiễm run gay gắt, nụ hôn của hắn như từng giọt rượu độc lan tràn trải qua từng nơi một trên cơ thể.

Phó Nhiễm có thể cảm giác được đau, hiển nhiên là độc tính phát tác. Minh Thành Hữu hai tay nâng nửa người trên, từ trên cao nhìn xuống mở miệng.

“Còn muốn giả bộ sao?”

Âm thanh này, sớm đã lạnh băng, lạnh thấu xương. Phó Nhiễm cắn chặt răng, cô nghe được giường lớn vì hắn dùng sức đứng dậy mà phát ra rất âm thanh nhỏ run rẩy.

Ngay sau đó là tiếng va chạm của đồ bị ném trên mặt đất, cô còn chưa kịp thích nghi lại bị một ánh sáng mạnh chiếu lên đỉnh đầu.

Hai mắt cô nhanh chóng nheo lại, có một thoáng mù ảo giác, cô xem lại chính mình, so sánh với trên người Minh Thành Hữu quần áo đầy đủ, còn cô thì chỉ còn mặc mỗi chiếc quần lót. Phó Nhiễm giơ lên cánh tay mỏi nhừ, bất chấp lúc này người cô trông giống như một bức tranh khỏa thân tuyệt mỹ.

Từ lúc biết Minh Thành Hữu đến bây giờ, cô chưa từng thấy hắn tức giận như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.