Cực Hạn Săn Bắn

Chương 71: Phiên ngoại 3: Bày tỏ cộng chó phối rượu



Sau khi kết hôn cuộc sống hai người cùng trước không có gì khác nhau, sau khi trở về Phùng Ma Tả Xuyên Trạch cũng không có đi đảo nhỏ lần nữa, vẫn sống cao điệu phách lối như cũ, làm tuỳ tính, khiến người trong giới nhượng bộ lui binh. Tống Triết vẫn đang ngồi trên đảo nhỏ, khoảng cách rất gần tổng bộ Phùng Ma, nhưng vẫn không có đi tìm hắn, bởi vì y vẫn muốn tu sửa phòng tân hôn.

Y đứng ở bên trong thư phòng nhìn gian phòng cực lớn trước mặt, nhìn phòng tân hôn còn hồng hồng đỏ đỏ, suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm cho người kia chủ động tới đây. Mà đúng lúc này Ôn Bạch liền đi đến, Tống Triết hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn tia sáng đáy mắt người này, nói ôn hoà, “Có việc?”

Ôn Bạch đẩy mắt kính một cái, trong mắt là hưng phấn không che giấu được, cậu ta cười nói, “Tôi đến nói cho anh một chuyện đối với anh là chuyện tốt, đối người trong giới mà nói là tin tức ác mộng, đoán một chút xem là gì?”

Tống Triết hơi nhướng mi một chút, “Ừm, cùng liên quan đến đứa bé?”

Ôn Bạch gật đầu, “Tôi vừa kiểm tra thì phát hiện tim thai của hai đứa, nói cách khác em bé của anh và Tả Xuyên Trạch —— là sinh đôi cùng trứng.”

“Oh?” Tống Triết chỉ đáp lại một tiếng này liền không nói tiếp, nhưng thật ra ý cười nơi khoé miệng sâu hơn chút, Ôn Bạch nhìn y, “Anh chuẩn bị lúc nào nói cho cậu ấy biết?”

“Sắp tới.” Tống Triết nhìn phòng tân hôn trước mặt, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng như lúc ban đầu, không chứa nửa điểm tạp chất.

Thế là hôm nay Tả Xuyên Trạch vừa mới từ một buổi đấu giá nào đó trở lại Phùng Ma thì nhận được một cú điện thoại, hắn nhìn biểu hiện thông báo một chút, ấn nút trả lời nói lười biếng, “Thì ra là đại công tử Tống gia, như thế nào lúc rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi, khuê phòng trống trải cô quạnh?”

Giọng nói như ngọc của Tống Triết truyền đến, vô cùng êm tai, lại cười nói, “Hôn đều kết rồi, em cho dù không gọi tôi một tiếng chồng cũng không cần khách sáo như thế đi?”

Tả Xuyên Trạch xía một tiếng không chút tính toán nào, tiếp tục lười biếng nói, “Có kết hay không hôn với tôi mà nói không gì khác nhau.”

“Oh?” Tống Triết lên tiếng, hỏi dịu dàng, “Đối với em mà nói phải như thế nào mới coi như là có chỗ khác nhau đây?”

“Biện pháp cũng không phải là không có,” Tả Xuyên Trạch ngồi ở trên ghế sa lon dựa về phía sau, con ngươi cực đen mang theo một chút ý cười, “Hoặc là anh liền nằm xuống để cho tôi làm, hoặc thì là liền sinh cho tôi đứa con, như thế nào, chọn đi.”

Tống Triết cười nhẹ ra tiếng, “Nói thẳng em để cho tôi chọn điều thức nhất thì quên đi.”

Tả Xuyên Trạch đáy mắt ý cười sâu thêm, hỏi, “Vậy anh cuối cùng là chọn hay không chọn đây?”

“Không chọn,” Tống Triết nói dịu dàng, “Thực ra tôi còn có thể có một lựa chọn, nói ví dụ như ——” y dừng lại một chút, giọng nói dịu dàng mang theo một chút ý vị thâm trường, “Ví dụ như em sinh cho tôi một đứa con, như thế nào?”

Tả Xuyên Trạch cười nhạo một tiếng, “Tống Triết, anh tại sao không đi nằm mơ? Tôi nếu như …” Hắn nói đến chỗ này bỗng nhiên dừng lại, chợt nhớ tới cảm giác quái lạ ở trên đảo nhỏ, đáy mắt con ngươi yêu mị dày thêm một phần, nguy hiểm nói, “Tôi ở chỗ của anh trong lúc dưỡng thương, anh và bác sĩ tư nhân của anh kia có đúng hay không làm chuyện gì sau lưng tôi?”

“Vấn đề này của em rất giống đang bắt gian.” Tống Triết bất đắc dĩ cười nói.

Tả Xuyên Trạch suy nghĩ một chút, dường như có chút giống, nhưng mà bây giờ là lúc nào mà còn thảo luận vấn đề này, mắt của hắn híp một cái, “Anh nói cho tôi sự thật đi, rốt cuộc anh làm gì?”

Tống Triết cười khẽ, “Em thông minh như vậy, sẽ không đoán sao?”

Tả Xuyên Trạch nhớ tới thời điểm đó chẳng biết tại sao cùng người này nói mấy lời vừa rồi, hoài nghi nói, “Tống Triết, anh sẽ không phải là … Tại sao có thể có chuyện điên rồ như thế …”

“Ừ,” Tống Triết biết hắn đoán được liền lên tiếng, dịu dàng nói, “Em phải biết rằng thể chất của em là khác biệt.”

Tả Xuyên Trạch vẫn chưa hoàn hồn, đứa con của hắn và Tống Triết … Mở trò đùa quốc tế gì chứ? Cái này cũng có phần rất không thể tưởng tượng nổi … Nhưng mà tuy rằng kinh ngạc, hắn lại cũng không có sinh ra cảm giác chán ghét.

“Trạch.”

“Ừ.” Tả Xuyên Trạch hơi chút hoàn hồn, nhẹ nhàng trả lời một câu, hắn vốn cho là người đàn ông này sẽ an ủi vài câu hoặc giải thích một chút, ai biết bên kia yên lặng một chút truyền tới giọng nói vô cùng sung sướng, lại cười nói, “Ôn Bạch nói con của chúng ta là thai song sinh cùng trứng, em muốn nhìn không?”

“…”

Lang Trì lúc này đang chán ngắt giữ ở ngoài cửa, anh vừa nhìn biểu hiện thông báo, biết là Tống Triết gọi tới, đang mong mỏi chủ nhân nhà anh có thể đi đảo nhỏ, như vậy là anh có thể tiếp tục theo đuổi vợ, mà đúng lúc này anh nghe được trong phòng truyền tới một giọng nói nghiến răng nghiến lợi, “Tống Triết, anh chính là tên khốn nạn!” Sau đó cửa phòng bị ầm một tiếng mở ra, chủ nhân nhà anh vẻ mặt hung tàn xuất hiện ở trước mặt, phân phó nói, “Đi lấy trực thăng, tôi muốn đi đảo nhỏ tìm Tống Triết.”

Lang Trì lập tức gương mặt happy quay đầu đi chấp hành.

“Chờ một chút,” Tả Xuyên Trạch gọi lại anh ta, hỏi, “Về việc đứa nhỏ cậu có đúng hay không cũng biết?”

Lang Trì ngẩn ra, gật đầu, “Biết a.”

Tả Xuyên Trạch híp mắt một cái, “Vậy cậu vì sao không nói cho tôi?”

Lang Trì vừa ngẩn ra, đáp lại, “A Bạch không cho tôi nói a.”

“…” Tả Xuyên Trạch nói, “Tiểu Trì, thực ra cậu là thân ở doanh (trại) Tào lòng ở Hán đúng không?”

“… Chủ nhân sáng suốt.”

“…”

Tả Xuyên Trạch rất nhanh liền đến đảo nhỏ Tống Triết rồi, ngoài ý muốn, ra nghênh tiếp hắn không chỉ Tống Triết, còn có một con Husky mập mạp, hắn kinh ngạc nhìn con chó kia chỉ thấy hắn liền run lẩy bẩy, hỏi, “Em trai thứ hai nhà anh cũng tới?”

“Không có,” Tống Triết đưa hắn kéo đến trong lòng xoa rồi xoa, còn không đã nghiền hôn hai cái, lúc này mới cười nói, “Anh chỉ là mượn đến chơi đùa một chút, còn nữa không phải là ‘nhà anh’ mà là ‘chúng ta’, nhưng sau này phải nhớ kỹ.”

Tả Xuyên Trạch sớm thành thói quen những động tác này của y, cũng không có ngăn cản, mắt liếc con chó đang nỗ lực đem chính mình co lại thành một nhúm để cảm giác tồn tại giảm lại, hỏi, “Nó có gì có thể chơi đùa?”

“Anh trước đã nói với em nó có một bản lãnh đi,” Tống Triết lôi kéo tay hắn hướng đi vào trong, cười nói, “Nó sẽ phối rượu.”

“Chính nó?” Tả Xuyên Trạch khinh bỉ nhìn con chó nhưng đang phát run kia, không tin nói.

“Chính nó,” Tống Triết cười nói, “Không tin em có thể thử xem.” Y nói liền lôi kéo hắn vào biệt thự, ở quầy bar phòng khách phía trước dừng lại, dịu dàng nói, “Đứa con thì ở phía trên, em có thể uống một ly rượu lại lên nhìn.” Y để cho hắn ngồi ghế trước quầy bar, xoay người nhìn con chó vẫn như cũ đang run rẩy không ngừng, khom lưng ý vị thâm trường nhìn nó, nói ôn hoà, “Cục Cưng, đi phối cho em ấy một ly rượu, phối loại mày sở trường nhất, hiểu không?”

Con Husky kia rên rỉ hai tiếng, tội nghiệp nhìn người trước mắt, giãy dụa một lát vẫn là chậm rãi đi từ từ tiến lên, ở trên người Tả Xuyên Trạch ngửi một cái, sau đó đi tới một loạt rượu trước mặt, đưa móng vuốt mập mạp ở trong đó trước một bình rượu kêu hai tiếng, lại đi tới trước một bình rượu kêu ba tiếng, sau đó lại chỉ vài bình rượu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tống Triết, thấy người kia tán thưởng gật đầu liền như trút được gánh nặng, quay đầu liền chạy lên lầu.

Tả Xuyên Trạch nhìn quái lạ, còn chưa mở miệng thì thấy Tống Triết cầm lấy mấy bình rượu được móng vuốt của con chó kia chỉ, dựa theo tiếng kêu của nó bắt đầu phối, chẳng qua bao lâu liền phối ra một ly rượu, dịu dàng nói, “Này, nếm thử xem.”

Tả Xuyên Trạch kinh ngạc nhìn rượu trước mặt, cầm lên uống một ngụm, chỉ cảm thấy mùi vị có chút kỳ lạ, cũng không khó uống.

Tống Triết mỉm cười nhìn hắn, “Như thế nào?”

“Tạm được.” Tả Xuyên Trạch lên tiếng, chợt nhớ tới lời nói trước — em đừng thấy hình dáng con chó kia nhìn qua rất ngu, nhưng nó lại có một bản lãnh tốt, bản lãnh này cũng giúp không ít chuyện thất đức của A Phong. Mắt của hắn híp một cái, “Thứ này có thể giúp chuyện thất đức gì của em trai thứ hai của anh?”

“Tất cả bọn họ đều nói,” Tống Triết bất đắc dĩ nhìn hắn, giải thích, “Em ngẫm lại xem, do một con chó chỉ huy mà đi phối ra rượu đương nhiên sẽ làm người khác nhịn không được muốn nếm thử một ngụm có đúng hay không? A Phong cũng không phải là người tốt lành gì, nợ phong lưu của nó ngay cả ông nội anh cũng nhức đầu.”

Tả Xuyên Trạch hiểu rõ gật đầu, “Cậu ta dùng con chó này theo đuổi người đẹp?”

Tống Triết cười không hề sơ hở, “Đúng vậy, cùng người đẹp phối rượu nói chuyện phiếm chẳng phải là rất tuyệt vời.”

Tả Xuyên Trạch nhún nhún vai, đem ly rượu đặt xuống giương mắt nhìn y, Tống Triết hiểu rõ lôi kéo hắn đi lên lầu, trực tiếp đi vào phòng thí nghiệm Ôn Bạch, chỉ vào lọ thủy tinh thật lớn trước mặt, dịu dàng nói, “Này, thấy quả cầu thịt nhỏ ở giữa kia không?”

Tả Xuyên Trạch quan sát thiết bị trước mặt một chút, sau đó mới đưa mắt chuyển tới trên điểm nhỏ ở giữa, con ngươi cực đen nhìn không ra chút tâm tình nào, bất kể hai đứa bé kia là tới thế nào, có một chút có thể xác định, chính là trong cơ thể của bọn nó đều chảy dòng máu của hắn, đây coi như là … Người nhà sao?

Hắn trầm mặc thật lâu, vừa muốn mở miệng liền kinh giác sức lực trong cơ thể hình như bị thoáng cái hút hết, hắn không khỏi hướng một bên ngã xuống, đáy lòng nhất thời cả kinh, “Tống Triết, anh bỏ thuốc cho tôi?”

Tống Triết chuẩn xác tiếp được cơ thể suy yếu của hắn, cười đến rất vô hại, “Anh đi đâu tìm thuốc thích hợp cho em chứ? Trác Viêm đã sớm quay về nước Anh.”

Tả Xuyên Trạch nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, thốt ra, “Ly rượu kia?”

“Đúng vậy, có đúng hay không rất thần kỳ?” Tống Triết đưa hắn ôm ngang lên, cười nói, “Cục Cưng có thể căn cứ thể chất khác biệt phối ra rượu khác nhau, nhưng mà hiệu quả đều là giống nhau, như thế nào, rượu này có thể mời làm gì?”

Toàn thân Tả Xuyên Trạch như nhũn ra, chỉ cảm thấy một cổ khô nóng từ trong cơ thể xông ra, hắn thế mới biết bộ mặt thật của “chuyện thất đức”, không khỏi có chút nghiến răng nghiến lợi, giọng nói cũng phủ lên một tầng khàn khàn, “Khốn nãn!”

Trên da thịt trắng nõn của hắn phủ lên đỏ ửng nhàn nhạt, đáy mắt cũng thêm một tầng hơi nước, Tống Triết nhìn một trận tim đập nhanh, ôm hắn liền trở về gian ***g sắt kia, đưa hắn đặt ở trên giường lớn màu đỏ, ngón tay thon dài chậm rãi cởi ra đai lưng bên hông của hắn, cười nói, “Em còn nợ anh một đêm động phòng, ngày hôm nay thanh toán được rồi.” Nói xong liền cúi đầu hôn lên, hung hăng mút vào, hai tay cũng bắt đầu xoa nhẹ, bên trong gian phòng trong lúc nhất thời tràn đầy âm thanh mập mờ.

Tả Xuyên Trạch ở giữa ý loạn tình mê thấp giọng lẩm bẩm câu gì đó, Tống Triết ở trên môi hắn hôn một cái, vừa hoạt động vừa thấp giọng nói, “Nói cái gì đó?”

Tả Xuyên Trạch thở hổn hển, lại từ từ lặp lại một lần, “Đứa bé phải họ Tả.”

Tống Triết bất đắc dĩ nhìn hắn, tính tình tốt cùng hắn thương lượng, “Một họ Tống một họ Tả được không?”

“Không được, đều họ Tả.”

“Em thật đúng là bá đạo.” Tống Triết đỉnh mạnh về phía trước, hô hấp hai bên lại hổn hển một phần, y nhìn sắc đẹp trước mặt, theo đuổi bản thân chìm đắm vào, nghĩ thầm vẫn là bây giờ quan trọng, vấn đề tương lai mai sau giải quyết.

Vì vậy về sau hai đại ma đầu khiến trong giới đã sợ mất mật có chung một nhược điểm nhức đầu, đó chính là khi người khác hỏi bọn nó họ gì lúc thì không biết trả lời như thế nào, trả lời họ Tả đi, Father thân ái của bọn nó sẽ đối với bọn nó cười đến vô cùng dịu dàng, đúng thật làm cho rợn cả tóc gáy; trả lời họ Tống đi, trên người Daddy thân ái của bọn nó sẽ phát ra hơi thở kinh khủng, khiến người khác nhượng bộ lui binh.

Cho nên lâu ngày trong giới đều có chung nhận thức: Tuyệt đối không thể hỏi hai đại ác ma họ gì, bởi vì mi sẽ chết rất thảm rất thảm, thảm đến mức sau khi xuống địa ngục tổ tiên nhà mi cũng không nhận ra mi, nhớ lấy, nhớ lấy a!

———

Quyết định đổi xưng hô của anh Triết với bạn Tả:3

Còn 3 chương PN sau nói về hai bạn nhỏ đáng yêu của chúng ta a


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.