Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa

Chương 12: Chi tiết bỏ sót



Theo kiểu nói của chị họ thì, chiếc váy
độc đáo ấy cô đã mặc, Lộ Phi cũng đánh giá rồi. Thế nhưng hôm nay khi cô lấy nó
ra khỏi tủ và mặc vào, trước khi ra ngoài đã soi gương, vậy mà chẳng thấy chút
ấn tượng.

Tân Thần tắm rửaội đầu rồi đắp mặt nạ, sau đó đổ sữa
tắm hoa hồng vào bồn, xả nước mức lớn nhất, nhìn bọt xà phòng dâng lên rồi vào
nằm. Cô thở dài thoải mái, chỉ thấy cơ thể mệt mỏi như đang lâng lâng trên mây.

Sau khi bố mẹ dọn đi, Tân Địch đã sửa lại phòng tắm.
Hoàn toàn không đơn giản như ở chỗ Tân Thần chỉ có vòi hoa sen, phòng tắm ở đây
lát gạch moasic màu nhạt, bồn tắm massage nhỏ xinh hình vỏ sò, khăn tắm dày cộm
xếp ngay ngắn, trên giá đầy mỹ phẩm chăm sóc da nhìn rất bắt mắt. Tân Thần
không thể không thừa nhận rằng những món đồ mà Tân Địch trang bị rất hữu ích.

Tắm xong, cô nhất thời không thấy thèm ăn gì, nằm trên
ghế sofa nhung để thư giãn. Cô vẫn thích chiếc ghế sofa kiểu cũ này, thấp và
to, bọc vải nhung màu boocđô tuy cũ nhưng rất hay, tay sờ lên bề mặt, giống như
đang chạm vào một người bạn cũ khiến ta yên lòng.

Trên thực tế, cả căn nhà này Tân Thần đều rất thích.
Không gian cao và sâu, phòng khách dài hẹp, sàn nhà cũ kỹ in hằn đường vân gỗ,
màu cửa sổ hoa văn li ti, mỗi một góc đều toát lên vẻ thư thái của căn nhà, đầy
ắp cảm giác bình yên. Năm đó Tân Địch bảo phải sửa chữa lại hết nên đã khiến cô
giật bắn mình, vội vàng xua tay nói: “Đừng đừng, thế này là tốt lắm rồi”.

Tần Địch buồn cười, “Này, vật dụng gia đình cũ thì
thôi, quan trọng là chẳng đặc sắc gì cả, chỉ là đồ thủ công bằng gỗ của thập
niên bảy mươi thế kỷ trước thôi, sao em lại yêu quý đến thế?”.

Tân Thần hoàn toàn không nói được nguyên nhân nhưng cô
rất coi trọng nơi này. Một khi nhà có sân rộng trong thành phố phồn hoa, cho dù
không lớn nhưng khá yên tĩnh, trong sân có hai cây hợp hoan rậm rạp sum suê,
đến mùa hạ sẽ nở những đóa hoa xinh đẹp, tỏa mùi hương thanh mát. Ở đó đều là
những đồng nghiệp quen biết nhau, ở cổng có bác bảo vệ, hành lang có người
chuyên lo việc quét dọn. Đặc biệt bác gái Lý Hinh có một đôi tay khéo léo để
chăm sóc gia đình, nền nhà được đánh bóng định kỳ, tất cả đồ đạc đều được xếp
đặt ngay ngắn gọn gàng, mọi vật dụng trong nhà đều sạch sẽ không chút bụi bặm.
Ở đây khác hẳn với nơi mà cô sống.

Từ năm cô mười hai tuổi đã bắt đầu sống ở đây vào dịp
nghỉ lễ, đến khi lên lớp mười hai thì ở đây trọn một năm. Dù cô và bác gái Lý
Hinh chưa bao giờ thực sự gần gũi, nhưng cô vẫn không nỡ phá hoại sự sắp xếp
ngôi nhà tràn đầy hơi ấm mà bác gái đã tạo nên.

Bố mẹ Tân Địch cũng phản đối kế hoạch cải tạo vĩ đại
của cô, bảo cô bớt tự hành hạ mình đi. Cuối cùng cô chỉ thay một phần vật dụng
trong nhà, sửa sang lại nhà tắm rồi thôi.

Đến lượt Tân Thần ra tay sửa sang lại căn nhà, Tân
Địch đã cố ý lượn đến đó xem xét, gào lên: “Này, em xuống tay thật đó hả! Những
thứ vứt được đều vứt hết, tường cũng gỡ hết ra”.

Cô cười hì hì: “Em kiếm được tiền, bố mẹ cũng gửi tiền
đến, ủng hộ em hành hạ ngôi nhà”.

Đến khi cô sửa sang xong, Tân Địch lại đến thăm, cứ
thở dài, “Em làm nhà mình thành cái văn phòng rồi. Làm gì có người nào sửa nhà
như em?”.

Cô lại nói với vẻ hài lòng: “Thế này tốt lắm đấy”.

Đương nhiên, như thế thì tốt biết bao, không nhìn ra
chút dấu vết cũ ngày nào.

Tân Thần lật người trên ghế, thiếp đi một lúc. Trong
lúc mơ màng, dường như có một đôi tay dịu dàng nhưng mạnh mẽ ôm lấy cô, khẽ
khàng vuốt lưng cô, khiến cơ thể mệt mỏi căng thẳng của cô thả lỏng, đầu cô dựa
vào vai nơi hơi lõm xuống của anh. Giọng nói dịu dàng đang khẽ thì thầm bên tai
cô “Đừng sợ”, hơi thở ấm nóng thoảng qua tai, khiến cô có một cảm giác tê dại…
Tiếng chuông di động bỗng reo vang, cô đột ngột ngồi phắt dậy, ôm đầu: Lại mơ
giấc mơ như vậy.

Nhưng mày nằm trên ghế sofa này, chẳng phải là muốn
thả cho mình vào giấc mộng hay sao? Thậm chí vòng tay trong giấc mơ cũng không
còn trong sáng như hồi ức, mà gần như là giấc mơ xuân, có một vẻ đẹp khó thể
diễn tả. Cô tự cười giễu mình rồi lấy di động ra xem, là ông Tân Khai Vũ gọi
đến.

“Thần Tử, nửa đêm nửa hôm rồi vẫn chưa về nhà à?’. Ông
vờ tỏ ra nghiêm khắc.

Cô không nhịn được cười, “Giọng điệu của bố chẳng đáng
sợ tí nào. Hôm nay con ở bên chỗ Địch Tử, bố có mang chìa khóa không?”.

“Trời đẹp quá, ra ăn khuya với bố đi”.

Tân Thần quả có hơi đói, hẹn chỗ ăn với bố rồi đến tủ
quần áo của Tân Địch tìm đồ mặc. Cô cao hơn Tân Địch mười centimet, không thể
mặc quần áo của Tân Địch được, nhưng cũng may Tân Địch là nhà thiết kế, trong
nhà còn giữ lại đủ loại trang phục. Tân Thần thay một chiếc áo pull trắng và
một chiếc váy xanhải free size, mang giày sandal rồi ra ngoài.

Buổi tối mùa hè ở thành phố này, rất đông người ra
ngoài ăn khuya. Nơi họ hẹn nhau thường gần sông, không xa chỗ Tân Địch ở lắm.
Làn gió khẽ thoảng qua, những người qua lại đều tỏ ra thoải mái, bước chân thư
thái, không có cảm giác oi bức khó chịu như ban ngày.

Tân Khai Vũ đã ngồi ở đó. Trên chiếc bàn nhỏ bày đầy
những đĩa thức ăn. Ông vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, đẩy một bát canh dứa thịt bò
cho con gái. Tân Thần toét miệng cười: “Trời nóng thế kia mà bắt con uống thứ
này”.

“Chính vì trời nóng uống cái này mới nghiện đấy”.

Ở đây kì thực là một quán mì nhỏ, đã mở rất nhiều năm,
cũng rất nổi tiếng trong thành phố. Bà chủ có làn da đen sạm, dáng người phốp
pháp và gương mặt cau có, người ta gọi là bà Vương. Bà chưa bao giờ tươi cười
đón khách, giúp việc là con trai và con dâu, cũng không thể nói là nhiệt tình
nhưng canh thịt bò và các món ăn mặn khác thì làm ngon tuyệt vời, nên khách đến
ăn cũng không để ý đến thái độ của bà nữa.

Hễ đến tối là khoảng hơn mười bộ bàn ghế đơn giản bày
bên ngoài đều đầy ắp người. Không hiếm dân văn phòng áo mũ chỉnh tề, đặt cặp da
bên cạnh, tháo lỏng cà vạt, nới rộng cổ áo, bưng chiếc bát sứ thô ăn ngon lành,
và cũng không ít người lái xe đến để mua về ăn. Xung quanh cũng ăn theo mở ra
mấy quán nhỏ, bán những món khác, rất náo nhiệt, như thể một gian hàng lớn vậy.

“Lúc bố ở Côn Minh, ngoài lúc nhớ con ra thì nhớ cả
những món ăn ở đây”.

Tân Thần nhấc bát lên uống một ngụm canh, vị cay sực
như cô vẫn quen thuộc khiến cô hít một hơi, “E rằng thời gian nhớ con còn lâu
mới bằng lúc nhớ những món ở đây”.

Tân Khai Vũ cười lớn, rót một ly bia lạnh cho con gái,
lại đến quán bên cạnh gọi món đậu đỏ đá bào, “Mau uống cái này đi. Tân Địch còn
ăn cay giỏi hơn con, thích nhất là canh thịt bò ở đây, sao không gọi nó đến?’.

“Hôm nay chị ấy có hẹn”.

“Không ai hẹn con à? Con gái xinh đẹp của bố lại không
hẹn hò cuối tuần, không thể hiểu nổi”.

Tân Thần cũng cười, “Con gái bố không có được di
truyền tốt của bố, thật mất mặt quá”.

“Thần Tử, con đừng nhốt mình trong nhà mãi. Cứ thế này
thì bố không yên tâm”.

“Chẳng thấy ông bố nào như bố, cứ mong con gái ra
ngoài lang thang mới vui lòng”.

“Không tranh thủ lúc còn trẻ mà hưởng thụ cuộc sống,
chẳng lẽ đợi đến già mới hối hận?”.

“Thôi thôi, tuổi trẻ điên cuồng con đã hưởng thụ rồi.
Bây giờ thứ con cần là một một cuộc sống khác, cũng hay lắm”.

Tân Khai Vũ cứ lắc đầu, “Con nên yêu đương đi, hưởng
thụ sự theo đuổi của các chàng trai”.

“Con đã thử, đúng là có thể giết thời gian buồn chán,
nhưng hình như cũng chẳng mấy ý nghĩa. Bố, con luôn muốn hỏi bố, yêu đương
không ngừng thì có thể giữ tâm trạng tốt lúc ban đầu không?”.

“Tất nhiên cũng có lúc mệt mỏi, bố cũng chưa bao giờ
ngừng, được chưa? Đặc biệt là bây giờ, bố thực sự muốn ngừng lại nghỉ ngơi
rồi”. Tân Khai Vũ ngừng lại rồi nhìn con gái, “Thần Tử, bố định kết hôn”.

Tân Thần sững sờ, bàn tay đang cầm đũa gắp lưỡi vịt
khựng lại, nghiêng đầu nhìn bố mình. Ông tỏ vẻ ung dung, nhưng chắc chắn không
có ý nói đùa. Cô hỏi vẻ nghi ngờ: “Ai là cô dâu may mắn thế?”.

Tân Khai Vũ lấy ví tiền ra đưa cho cô. Cô mở ra xem,
bên trong có hai tấm ảnh. Một tấm là ảnh chụp chung của ông và cô; tấm khác là
một người phụ nữ, khoảng ba mươi tuổi, đôi mắt sáng rực có thần, đôi môi mỏng
thoáng nụ cười, dáng vẻ chỉ có thể gọi là thanh tú đoan chính, không thể nói là
xuất chúng.

Tân Thần không thể nào không kinh ngạc được. Từ nhỏ
đến lớn, cô đã thấy đủ dạng phụ nữ dùng mọi thủ đoạn để tìm kiếm hôn nhân và
lời hứa từ người cha phong lưu của mình, trong đó có một người phụ nữ rất ghê
gớm, chín năm trước khi cô học lớp mười một, thậm chí đã khiến việc làm ăn của
bố cô phá sản suýt phải ngồi tù.

Hôm đó cô bị cảm nhẹ và nhức đầu nên nghỉ học về nhà
sớm, đứng trước cửa nhà minh nghe thấy cuộc nói chuyện của bác và bố, lúc ấy
mới biết ông bố gần đây ở nhà thường xuyên đến bất thường, không chạy lung tung
của c thì ra đã gây rắc rối lớn.

“Hay chú cứ đồng ý kết hôn với cô ta đi. Để cô ta sắp
xếp chuyện đó. Thủ đoạn cô ta cũng hơi ác, nhưng đi lại với chú mấy năm rồi,
chắc cũng quan tâm đến chú thật”. Là giọng của Tân Khai Minh. Cô khựng lại,
nghi ngại nghĩ, chẳng lẽ bố cô sắp kết hôn?

“Kết hôn với cô ta thì chẳng khác gì ngồi tù”. Tân
Khai Vũ cũng cứng miệng, “Hơn nữa đã đến nước này rồi, cô ta cũng biết không
thể quay đầu lại. Anh à, đừng ngây thơ quá”.

Tân Khai Minh xưa này vẫn điềm tĩnh cuối cùng đã cao
giọng nổi giận, “Nếu chú chịu nghe lời khuyên của tôi sớm, tìm một người phụ nữ
an phận để sống với nhau, bớt quậy phá đi thì đâu đến nước này!”.

Tần Khai Vũ trầm tư một lúc mới nói: “Chuyện này anh
đừng lo nữa!”.

“Chú tưởng tôi muốn lo cho chú à! Tôi chỉ tội nghiệp
con bé Tiểu Thần có một ông bố thiếu trách nhiệm như chú. Việc này nhiều nhất
cũng bị xử một, hai năm tù, nhốt vào cải tạo cũng khiến chú thay đổi bản tính
ít nhiều, nhưng Tiểu Thần phải làm sao?”.

Cặp sách trong tay Tân Thần rơi xuống đất, lúc đó họ
mới phát hiện ra cô đứng ở cửa. Tân Khai Vũ vội vàng đến nhặt cặp hộ, nói vẻ
bình thản: “Hôm nay tan học sớm thế? Lát nữa bố đưa đi ăn cơm”.

Tân Thần cuống cuồng chụp lấy tay áo ông, nức nở:
“Bố…”.

Tân Khai Minh vốn yêu chiều cô cháu gái, hối hận mình
trong phút tức giận đã buột miệng khiến cô sợ hãi, “Tiểu Thần, đừng sợ. Lúc nãy
bác giận quá nên nói thế thôi. Chỉ có tí khúc mắc về kinh tế, bố con sẽ giải
quyết được”.

Tân Thần làm sao tin được, nước mắt lưng tròng nhìn
ông, “Bác, con không ngăn cản bố kết hôn. Con không muốn bố ngồi tù”.

Tân Khai Minh thở dài thườn thượt, “Không đâu, Tiểu
Thần. Con cứ chăm chỉ học hành, mấy chuyện này để người lớn lo”.

Về sau Tân Thần mới hiểu đại khái là bạn gái lúc đó
của Tân Khai Vũ có gia cảnh rất khá, luôn làm ăn chung với ông, khi ép hôn
không thành, cô ta đã lấy danh nghĩa của ông để ký mấy hợp đồng đủ để ông
khuynh gia bại sản. Mấy người khách đó được cô ta xúi giụciện Tân Khai Vũ tội
danh lừa đảo.

Vài ngày sau, Tân Khai Vũ bị cơ quan kiểm sát dẫn đi
để điều tra ngay trước mặt Tân Thần. Tân Khai Minh nghe tin chạy đến, đưa cô
cháu sắc mặt tái nhợt về nhà. Bà Lý Hinh lấy khăn ấm ra lau mặt, lau mồ hôi
lạnh cho cô, cho dù không thể nói là yêu mến cháu gái, đồng thời chán ghét
những phiền phức em chồng mang lại, nhưng bà cũng không thể không thấy tội
nghiệp, khẽ an ủi cô: “Đừng sợ, bác của con sẽ nghĩ ra cách. Chuyện này đừng
nói cho ai biết, kể cả chị con và Lộ Phi”.

Cô đành gật đầu một cách máy móc, biết đây không phải
là chuyện tốt, không đáng chia sẻ với bất kỳ ai.

Cũng may vụ án đó vốn không phức tạp, Tân Khai Minh
tìm người quen làm thủ tục bảo lãnh Tân Khai Vũ. Tân Thần ôm người cha râu mọc
tua tủa của mình, đã sợ đến mức không khóc nổi. Tiếp đó ngày nào cô cũng nhân
lúc nghỉ giữa các tiết học để cầm thẻ điện thoại ra gọi di động cho bố, để xác
định ông không sao; tan học xong cô về ngay nhà, chỉ mong không rời khỏi ông
bước nào. Tân Khai Vũ thấy con gái như chim non sợ cành cây cong thì rất hối
lỗi, đành hứa với con gái nếu không cần thiết sẽ không ra khỏi nhà.

Trong tình huống đó, thành tích của cô tuột dốc cũng
không có gì là lạ.

Tân Khai Minh chạy tới chạy lui không ngừng nghỉ vì
chuyện của em trai ông, cũng từng gặp người nhà của cô bạn gái cũ vì ân ái mà
sinh hận ấy. Kết quả của việc khuyên giải điều đình là bồi thường và hòa giải,
Tân Khai Vũ bắn đứt công ty, lại nhờ anh trai giúp một khoản tiền, xem như gom
góp để tránh khỏi cảnh ngồi tù.

Nhận lời mời của một người bạn, Tân Khai Vũ quyết định
bắt đầu lại từ đầu ở nơi khác, còn Tân Thần đành đến ở nhà bác mình.

Hôm gần đi, Tân Khai Vũ đưa con gái đến một nhà hàng
để ăn, nhìn cô và nói: “Lần này không giống đi công tác, trong một thời gian
ngắn bố không về được. Con phải chăm sóc bản thân, đừng làm hai bác giận”.

Tân Thần biết bố đã ổn, cuối cùng đã thấy yên tâm. Sau
mấy tháng thấp thỏm sợ hãi, hai người đều gầy đi nhiều. Nếu là hai cha con
người khác, trò chuyện chia tay thế này chắc đã không khỏi thấy cảm thương,
nhưng họ chỉ cố gắng nói với vẻ thoải mái như đang trò chuyện ở nhà lúc bình
thường, “Con biết rồi, con hứa sẽ ngoan ngoãn. Bố cũng đừng chọc giận loại phụ
nữ đó nữa”.

Tân Khai Vũ lắc đầu cười khổ, “Thần Tử, nghe lời bác
gái, đừng qua lại với cậu bé tên Lộ Phi đó nữa”.

Thực ra câu nói chính xác của bà Lý Hinh với cha con
họ là “Đừng đeo bám Lộ Phi nữa”. Tân Thần đã đứng phắt dậy, Tân Khai Vũ cũng
rất tức giận nhưng vẫn ghìm con gái sắp nổi điên của mình, lạnh lùng nhìn chị
dâu và nói không hề khách sáo: “Trước nay chỉ có người khác đeo bám con gái
em”.

Bà Lý Hinh hết cách với ông em chồng gây ra họa nhưng
không hề tỏ ra hối lỗi, đành nói với vẻ đau đầu: “Dù sao tôi cũng đã nói tình
nói lý với hai bố con rồi. Cũng là vì tốt cho Tiểu Thần thôi. Tự chú nghĩ xem
làm thế nào thì làm”.

Tân Thần vẫn phản ứng kịch liệt với câu trả lời của
bố, “Con đi hỏi Lộ Phi. Nếu anh ấy không muốn qua lại với con nữa thì con bảo
đảm sẽ mặc kệ anh ấy. Con sẽ không bám theo ai hết”.

“Nếu con thích cậu ta thì đừng bắt ép cậu ta quyết
định. Thần Tử, cậu ấy đã học đại học rồi, chắc cũng hiểu mình nên làm gì mới
tốt nhất cho con. Con chỉ cần nhận lời bố sẽ không chủ động tìm cậu ấy là
được”.

Tân Thần tỏ vẻ nghĩ ngợi, “Mọi người đều sợ người khác
ép mình quyết định hay sao?”. Thấy Tân Khai Vũ không hiểu, cô nói, “Giống như
bố lần này, thà ngồi tù cũng không muốn bị ép phải kết hôn”.

Tân Khai Vũ cười, vuốt tóc cô, “Chuyện của bố con khá
phức tạp, không hoàn toàn là ý đó. Có điều cũng đại khái là thế”.

Không biết cô ta trói bố kiểu gì, Tân Thần chăm chú
ngắm tấm ảnh. Dù sao đi nữa thì chuyện mà những phụ nữ khác không làm được thì
người này đã làm được, chắc cũng có điểm đặc biệt chăng. Cô đưa trả ví tiền lại
cho Tân Khai Vũ, đùa: “Lại còn để ảnh vào ví ngang hàng với con gái nữa chứ.
Chắc sớm muộn cũng có ngày con bị đuổi thẳng ra ngoài đường mất”.

Tân Khai Vũ cười lớn, cốc vào đầu cô: “Nói nhảm! Con
chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời bố, chẳng ai thay thế được”.

“Con chẳng cảm động đâu”. Cô nhếch miệng, “Sao tự dưng
lại muốn kết hôn? Chẳng lẽ đã cho con một đứa em rồi nên mới kết hôn?

“Càng nói càng chẳng ra gì?”. Tân Khai Vũ lắc đầu cười
nói, “Không, bố và cô ấy đã thỏa thuận không có con nữa. Bố không có hứng tuổi
này rồi còn phải thay tã cho con, cô ấy không muốn làm sản phụ cao tuổi nữa. Cô
ấy bảo, chỉ cần con muốn…”.

“Dừng, dừng! Đừng bao giờ nói với con rằng chỉ cần con
muốn, cô ấy sẽ xem con là con gái đấy nhé. Con thật sự sợ ai đó nói như vậy.
Hai người kết hôn đi. Con đảm bảo sẽ không có ý kiến, nhưng đừng chơi trò thân
mật với con là được”.

Tân Khai Vũ cười bất lực, “Cô ấy chỉ nói nếu con muốn
thì lúc nào cũng có thể đến ở cùng thôi”.

Tân Thần cũng cười, “Haizz, bố nên cảnh báo cho cô ấy
biết bố có một đứa con gái tính tình xấu xa do được nuông chiều thành hư, không
dễ dỗ ngọt đâu. Con sống một mình quen rồi. Côn Minh rất tốt, nhưng dù con có
đến đó cũng sẽ tìm nhà sống một mình thôi”.

“Không cần tìm, Thần Tử. Cô ấy đang cho sửa nhà, cố ý
để lại một gian phòng ngủ hướng nam cho con, còn bảo bố hỏi con xem có yêu cầu
gì đặc biệt không. Nếu con không muốn sống chung thì bố dồn tiền mua cho con
một căn nhà nhỏ ở gần đó”.

Tân Thần nhăn nhó van xin, “Bố, bố cứ phải làm con cảm
động đến khóc thì mới vui hả? Không cần thật mà. Bố cũng có phát tài to đâu,
làm ăn phải cần tiền để xoay vòng chứ. Hơn nữa vừa định kết hôn nên chắc chắn
cần tiền. Đừng đi mua thêm nhà nữa. Nếu con đến thì sẽ ở phòng khách. Con sẽ
không ở lâu bên đó đâu”.

“Con muốn đi đâu bố cũng không phản đối, Thần Tử, chỉ
cần con vui. Nhưng bố sẽ luôn để lại một nơi cho con. Bao năm nay bố cũng không
phải là người cha tốt, không cho phép con cướp đoạt cơ hội biểu hiện tình cha
này của bố”.

Tân Thần bưng bát canh thịt bò lên uống một hơi, vị
cay khiến nước mắt trào ra, sau đó cô lấy khăn giấy chấm lên nó, “Hừ, hối lộ
con à, cũng đừng nghĩ sẽ bắt con gọi cô ấy là mẹ. Nhìn chẳng lớn hơn con bao
nhiêu cả. Dù con có mặt dày gọi cô ấy là mẹ thì e rằng cô ấy cũng không thể mặt
dày nhận tiếng gọi đó được”.

“Gọi gì cũng được. Không thành vấn đề”. Tần Khai Vũ
lại rót đầy bia cho mình, rồi bỗng chuyển đề tài, ung dung hỏi, “Lúc nãy bố về
nhà, thấy Lộ Phi cứ đứng mãi dưới lầu chỗ

“Lộ Phi là ai?”.

“Bớt giả vờ giả vịt đi”. Tân Khai Vũ cười nói.

Tân Thần cũng cười, “Ôi, thật là! Người đợi con nhiều
lắm, trước kia cũng có thấy bố để ý đến ai đâu”.

“Con trách bố à, Thần Tử? Nếu năm đó không phải vì
bố…”.

Tân Thần tỏ vẻ không – chịu – nổi, “Bố à, bây giờ bố
giống một người đàn ông sắp kết hôn rồi đó, sao mà đa sầu đa cảm thế. Chuyện
của con và anh ấy không liên quan đến bố. Nếu bố làm ăn suôn sẻ ở lại thành phố
này cũng thế thôi. Bọn con chia tay, không ai ép ai, cũng chẳng có hiểu lầm.
Con gái bố tính cách thế nào, bố cũng biết mà. Nhưng ai cũng có con đường riêng
của mình thôi”.

“Bây giờ còn nghĩ đến cậu ấy không?”.

“Đã đường ai nấy đi rồi, nghĩ gì nữa. Bố, con chưa bao
giờ hỏi bố về mẹ của con, đúng không?”.

Tân Khai Vũ sững người, “Có nghĩa là con đang ra hiệu
cho bố câm miệng, đừng lo chuyện của con à”.

“Bố, với bố thì con cần dùng trò ra hiệu đó à? Chỉ là
nghe bố nói sắp kết hôn và cho con một người mẹ kế, con bỗng nhớ ra. Bố và mẹ
con là người đầu tiên của nhau nhỉ? Nhưng đừng nói với con là bố mười chín tuổi
đã là kẻ đào hoa, từng lăng nhăng vô số lần đấy”.

Tân Khai Vũ không tránh khỏi cảm khái. Tuổi trẻ của
ông đã trôi xa lắm rồi, ông cũng không thích hồi tưởng quãng thời gian quá
nhiều phiền muộn và hoang mang ấy. Đương nhiên họ là người đầu tiên của nhau,
lại vừa thoát ra khỏi gánh nặng học hành cấp ba và sự giám sát của người lớn,
yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, hưởng thụ tình cảm nồng nhiệt chỉ có ở thời trẻ,
một nụ hôn một vòng tay rất nhanh chóng đã không thể thỏa mãn hiếu kỳ và khát
vọng của họ.

Nếu không có những bất ngờ sau đó, cho dù về sau chia
tay cũng sẽ không làm mất đi hồi ức trong sáng tuyệt đẹp đó. Thế nhưng lại có
một sự cố làm nảy sinh ra hậu quả mà tuổi trẻ không thể gánh vác, sau đó thì
chỉ có thể trả giá đắt vì nó.

Cái giá mà cô ấy phải trả nhiều hơn ông, bnhà từ quê
đến trách mắng, bị trường đuổi học, khi rời trường bụng đã nhô cao, ánh mắt các
bạn xung quanh đều tỏ vẻ thương hại lẫn khinh khi. Khi gia đình hai bên bàn
bạc, họ ngồi với nhau nhưng không có cơ hội lên tiếng. Ông nhìn sang thấy gương
mặt cô ấy tiều tụy, ánh mắt đờ đẫn, tay đặt trên bụng, chiếc áo khoác dày cũng
không che được phần bụng đã đội lên, hoang mang nhìn bức tường trước mặt. Cô
gái ấy bấy giờ đã mất đi sự nhanh nhẹn trước đó, sắc mặt tái xám, khiến ông
cũng cảm thấy vô cùng hoang mang.

Buổi tối ông tìm cho họ khách sạn, bảo phục vụ lên đưa
mảnh giấy cho cô ấy. Một lúc sau, cô ấy xuống. Hai người ngồi đối diện, nhưng
bỗng thấy người kia có phần xa lạ, vòng tay thân mật khi xưa bỗng chốc trở nên
xa vời. Đại sảnh của khách sạn cũ kỹ vàng vọt bởi ánh đèn, vẻ mặt của người này
trở nên nhạt nhòa trong mắt người kia.

Tân Khai Vũ ngỡ mình đã hạ quyết tâm gánh vác trách
nhiệm mà cuộc sống đã phũ phàng ném cho ông, nhưng lúc này đây lại do dự. Ông
trầm tư một lúc rồi quyết định không cho mình cơ hội hối hận, nói với cô ấy: “Em
ở lại đi. Chúng ta đợi đủ tuổi rồi sẽ kết hôn”.

Cô ấy rung động, nước mắt cuối cùng cũng đã rơi, nhưng
chẳng nói gì mà chỉ lắc đầu, lắc đầu mãi. Ông không biết sự cự tuyệt ấy khiến
ông đau khổ hay là nhẹ nhõm vì được giải thoát nữa.

Ông ra khỏi khách sạn, gió thu bên ngoài lồng lộng, đã
thấy chớm lạnh. Ông kéo cao cổ áo, lang thang mãi đến tận khuya rồi mới về nhà.
Cha mẹ vẫn trách mắng ông, nhưng ông như lờ đờ, hoàn toàn không phản ứng lại.

Từ đó về sau, họ không còn gặp riêng nhau nữa. Khi cha
mẹ bế đứa trẻ sơ sinh từ bệnh viện về, lần đầu tiên ông cảm nhận được, năm ông
mới hơn mười chín tuổi, đã thành một người cha, đứa bé đang ló phần đầu bé xíu
ra, có một mái tóc đen nhánh kia mang trong mình một nửa huyết thống của ông.
Chỉ một lần ham vui mà đã kết thành một sinh mệnh bé nhỏ, ông chỉ thấy kỳ diệu
và hoang mang.

Cơ hồ như trong chớp mắt, đứa bé sơ sinh đã lớn lên
thành một cô gái xinh đẹp, ngồi cạnh ông, thẫn thờ nhìn ly bia cầm trong tay,
dường như quên mất lúc nãy vừa hỏi gì, càng không biết được câu hỏi đó đã gợi
lên ký ức sầu não trong lòng bố cô.

Tân Khai Vũ biết, con gái ông có tâm sự. Ông vốn cố
gắng chiều chuộng cô, ít nhiều muốn bù đắp cho cô gái bị bắt ép kết thúc tuổi
xuân quá sớm để đối diện với những khó khăn của cuộc đời; nhưng đồng thời ông
cũng cố gắng dung túng cả bản thân, thật không thể xem là người cha tốt có
trách nhiệm được.

“Bố và mẹ con, chắc là mối tình đầu của nhau”.

Tân Thần quay lại nhìn bố. Thực ra cô cũng không biết
mình định hỏi gì. Mà hỏi để làm gì? Lúc nhỏ ông bà nội và bố yêu chiều cô,
không có mẹ cũng chẳng khiến cô quan tâm lắm. Về sau lớn hơn, gặp thoáng một
lần với người phụ nữ tự nhận là mẹ, thế mà lại không có can đảm quay về xác
nhận với người cha vốn chưa một lời nhắc đến.

Họ đều rất trẻ hoàn toàn khác với phụ huynh của chị họ
và các bạn học của cô. Sau khi trưởng thành rồi, cô đành nghĩ, chắc chỉ là một
sai lầm thời trẻ của họ, sau đó ai nấy cũng quên lãng. Là kết quả của sự sai
lầm ấy, có hỏi cũng chỉ thêm khó xử hoặc thương cảm mà thôi.

Mọi người đều dè dặt đối xử với cô bằng thái độ dịu
dàng, bao dung, tránh vấn đề đó, chỉ sợ đụng đến tâm sự của cô. Cho đến khi mẹ
của Phùng Dĩ An đột ngột tìm đến cô, cô mới phát hiện ra một cách lạ lùng rằng,
thì ra không có mẹ, trong mắt người khác, lại là khiếm khuyết bẩm sinh.

Nghe câu đó từ chính miệng Tân Khai Vũ, cô bỗng thấy
lòng nhẹ nhõm. Thế thì lúc đầu họ cũng có tình cảm, hơn nữa lại là những tháng
ngày tuyệt đẹp của mối tình đầu. Ai có thể quy kết mối tình say đắm cuồng nhiệt
thời trẻ thành một sai lầm không nên xảy ra được?

Cô chạm ly bia của mình với bố, “Bố, con chỉ cần biết
thế là đủ rồi. Chẳng ai dám đảm bảo sẽ đi trọn đời với ai được. Chẳng có gì
đáng tiếc cả”. Cô ngửa đầu uống cạn.

Ăn xong đã khuya lắm rồi. Tân Khai Vũ đưa Tân Thần về
đến khu nhà của Tân Địch rồi dặn cô nghỉ sớm. Tân Thần chuyếnh choáng say, uể
oải vào trong, thấy ngay trong góc mờ tối của khu nhà có hai người đang đứng
rất gần nhau cạnh xe, như đang thì thầm to nhỏ gì đó. Thị lực cô vốn rất tốt,
nhìn ngay ra là Đới Duy Phàm và Tân Địch, chỉ nhìn thẳng rồi đi lướt qua. Hai
người đó vội vã chia tay, Tân Địch cười toe toét gọi cô, “Này, em giả vờ không
thấy cứ như chị đang làm chuyện gì mờ ám ấy”.

Đới Duy Phàm cười, vẫy tay với họ, “Chúc ngủ ngon, anh
đi trước”.

Hai chị em lên lầu. Tân Địch lấy chìa khóa ra mở cửa,
hỏi cô: “Chơi ở đâu vậy? Giờ

“Ăn khuya với bố em. Hình như vẻ không đúng lắm. Ha
ha”.

Tân Địch ngáp rõ to, “Em quay về đúng lúc lắm. Chị
đang không biết phải chào tạm biệt thế nào nữa. Tình cảm ấy mà, ít ít một tí
mới khiến tim đập nhanh, máu chảy nhanh, còn nhiều quá thì vô nghĩa lắm”.

Tân Thần cười vẻ hiểu ý, đồng ý tuyệt đối. Tân Địch
thuận tay ném túi xách lên ghế sofa, thấy chiếc váy cô mặc thì sững người. “Đây
là tác phẩm lúc chị mới học cách may đó, còn nhớ không? Dù cắt cúp nó theo dáng
người của em, lúc làm xong bảo em mặc thử. Lộ Phi nói rất đẹp, còn em thì chẳng
chịu nghe cho, bảo nó giống cái túi. Về sau cứ để nó trong tủ áo của chị. Kiểu
này bây giờ cũng chưa qua mốt đâu, mặc cùng áo pull cũng đẹp lắm mà”.

Tân Thần hơi ngẩn ngơ, “Năm nào nhỉ?”.

Tân Địch đẩy cô xoay nghiêng lại với mình, quỳ xuống
giúp cô thắt lại thắt lưng váy, “Này, em thắt nơ cẩu thả thế này rồi ra ngoài,
đúng là có lỗi với thiết kế của chị quá, cho dù nó là tác phẩm đầu tay. Để chị
nhớ xem, chắc là mùa hè năm chị sắp học năm thứ ba, còn em sắp học lớp mười
hai”.

Tân Thần để mặc chị họ thắt lại nơ, chỉnh lại góc váy,
không muốn bảo rằng mình sắp cởi ra để thay váy ngủ rồi, không cần phải phí
công làm chuyện đó.

Tất nhiên, là mùa hè đó, ký ức vui vẻ của cô sắp đến
hồi kết. Khi ấy cô đã cao gần bằng bây giờ, quần áo ưa thích đều là kiểu thiếu
nữ, tất nhiên là không thích kiểu váy dài qua gối chất liệu batik thô màu xanh
ảm đạm này. Cô không có trí nhớ siêu phàm về những chi tiết có liên quan đến
trang phục như Tân Địch, nhưng theo cách nói của chị cô, chiếc váy đặc biệt này
cô từng mặc, Lộ Phi cũng từng đánh giá rồi.

Thế nhưng hôm nay khi cô lấy nó ra khỏi tủ và mặc vào,
trước khi ra ngoài đã soi gương, vậy mà chẳng có chút ấn tượng nào. Cô có phần
chán nản, lại có phần nhẹ nhõm.

Thế thì, hồi ức rồi cũng sẽ nhạt dần theo dòng thời
gian, rất nhiều chi tiết sẽ biến mất trong quá khứ, rồi cũng có ngày, những
khắc cốt ghi tâm cũng sẽ mờ nhạt hoàn toàn.

Tiễn Tân Khai Vũ đi rồi, Tân Thần lại làm việc, lại
ngồi trước máy tính miệt mài sửa hình ảnh, cả một tuần cũng không đ

Lâm Lạc Thanh trở thành khách thường xuyên ở đây. Cậu
thường xuyên mang máy ảnh đi chụp đủ mọi kiến trúc cổ trong thành phố, thời
gian còn lại sẽ mang thức ăn đóng gói đến, ăn cùng với cô. Ăn xong, cô tiếp tục
làm việc, cậu lấy laptop của cô để chỉnh sửa hình ảnh mình chụp, hoặc chơi
game, đọc sách, mệt rồi thì tự nhiên nằm trên chiếc ghế xếp trong góc phòng để
nghỉ ngơi, cho đến khi Tân Thần sắp ngủ thì mới về.

Tân Thần dở khóc dở cười, “Này, cậu ngồi lì ở chỗ tôi
không chịu về nhà, nếu bố cậu đến tìm cậu thì tôi không nói rõ được đâu”.

“Chị dụ dỗ trai trẻ. Tội danh này chị không thoát được
rồi”. Lâm Lạc Thanh cười lớn.

Tân Thần đành bó tay nên để mặc cậu. Thực ra cô cũng
rất hoan nghênh Lâm Lạc Thanh. Cậu ở đây, không quấy rối công việc của cô,
nhưng sau khi cô đã liên tục ngồi máy một thời gian khá dài, cậu sẽ đột ngột
đẩy ghế xoay của cô ra khỏi bàn làm việc, dời đến bên ban công, bắt cô nhìn ra
ngoài, trò chuyện một lúc, xem như thư giãn.

Cậu nghiêm túc bảo cô biết tên của mình, “Lâm Lạc
Thanh. Tôi còn có một cô em sinh đôi, tên Lâm Lạc Bình. Cô bé chỉ nhỏ hơn tôi
có sáu phút, ỷ nhỏ hiếp lớn, lấy việc bắt nạt tôi làm niềm vui. Tên chúng tôi
hợp lại là một bài từ: Thanh Bình Lạc, có ý thơ biết bao. Sau này chị gọi tôi
là Lạc Thanh thân mật hơn”.

Tân Thần nén cười, “Vậy tôi có cần chính thức giới
thiệu bản thân không?”

“Không cần. Tôi biết chị tên Tân Thần. Nhưng tôi thích
gọi chị là Hợp Hoan, cái tên đó rất hay”.

Lâm Lạc Thanh giúp cô tưới hoa, “Năm mười lăm tuổi đến
Canada rồi, tôi phải giúp mẹ cắt tỉa thảm cỏ để có được ít tiền tiêu vặt đấy.
Thế nào? Tư thế chuyên nghiệp chứ”.

Cô đập một tờ tiền vào tay cậu, “Cầm lấy, khỏi trả
lại”.

Đến lượt cậu dở khóc dở cười, “Ngang nhiên lợi dụng
tôi à, Hợp Hoan”.

Tân Thần đã sửa xong ảnh. Buổi trưa hôm ấy cô xuống
lầu, Lâm Lạc Thanh đứng dưới đợi, chuẩn bị đi cùng nhau đến công ty quảng cáo
giao ảnh trước, sau đó cô sẽ đi cùng cậu chụp một bộ phận kiến trúc cũ nằm ẩn
một khu phố nhỏ.

Lúc ra ngoài, cô ngạc nhiên phát hiện ra cánh cổng gần
phố bỗng dán những tấm giấy dài, trên đó viết “Thà có một chiếc giường trong
thành phố còn hơn là một căn nhà ở ngoại ô”, “Chúng tôi yêu cầu khoản bổi
thường phá dỡ hợp lý công bằng”… Thì ra nơi dán thông báo phá dỡ đã dán đè lên
một bản thông báo chữ còn chưa ráo mực, phân tích rất tường tận giá của khu nhà
mới, khoản đền bù mà công ty phá dỡ đưa ra nằm ở mức nào, giải thích những liên
quan đến pháp luật… khiến tất cả các hộ dân đều đoàn kết lại phản đối việc phá
dỡ bất hợp lý. Khắp nơi đều có những nhóm nhỏ hai ba người, đề tài bàn tán tất
nhiên là việc phá dỡ nhà.

Lâm Lạc Thanh cười nói: “Chị đúng là cách biệt với thế
giới. Mấy hôm nay chỗ chị ở luôn náo nhiệt thế này”.

Cậu đang định lấy máy ảnh ra chụp cảnh này thì bên
cạnh có người hỏi: “Chàng trai à, cậu là phóng viên hả?”.

Cậu lắc đầu, đang định lên tiếng thì bỗng có người gọi:
“Lạc Thanh, Tiểu Thần”.

Đang đến chỗ họ đứng là Lộ Phi và một người phụ nữ tóc
ngắn khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo lụa màu xanh ngọc, quần vải màu xám.
Lâm Lạc Thanh cười đáp lại, “Hi, chào. Thím à, sao thím lại ở đây?”.

Người phụ nữ đó cười nói, “Đang đến đây xem tình hình
với mấy người bên Viện thiết kế. Phương án bước đầu của họ chị không hài lòng
lắm. Chào Tiểu Thần, lâu quá không gặp em”.

Tân Thần mỉm cười, “Chào chị Lộ Thị. Đúng là lâu quá
không gặp. Xin lỗi, em phải đi chút chuyện, không ở lại được”. Cô lịch sự gật
đầu chào hai chị em Lộ Thị, Lộ Phi. Lâm Lạc Thanh cũng vẫy tay với họ: “Bọn em
đi trước nhé, tạm biệt”.

Lên xe taxi, Lâm Lạc Thanh nói: “Chị không hỏi tôi sao
lại quen biết Lộ Phi và chị anh ấy à?”.

“Nghe nói giữa hai người xa lạ bất kỳ trên thế giới
đều có thể dùng sáu người để liên hệ lại, ai quen biết ai hình như cũng không
có gì lạ”. Tân Thần tỏ ra không hào hứng lắm.

“Mấy hôm trước tôi mới biết, Lộ Phi là em trai của vợ
chú họ tôi”. Kiểu nói vòng vo ấy khiến Lâm Lạc Thanh cũng thấy buồn cười, nhưng
Tô Kiệt, anh trai của Tô Triết chú họ của cậu lại cùng cha khác m với chú họ
cậu, cậu chỉ có quan hệ thân cận với chú họ, nên gọi Lộ Thị – vợ của Tô Kiệt –
là thím cũng chỉ thuần túy là vì lễ tiết, cũng khó mà giải thích những khúc mắc
bên trong.

Tân Thần không hứng thú tìm hiểu, chỉ lặng thinh nhìn
phía trước. Tất nhiên liên hệ giữa những người xa lạ còn phức tạp hơn họ tưởng
tượng nhiều, mà những người đã từng quen biết sau khi trở nên xa lạ, thì càng
không thể nào duy trì mối liên hệ lạ lùng với nhau được nữa.

Đến công ty quảng cáo, Tân Thần bảo Lâm Lạc Thanh ngồi
đợi cô trong phòng khách. Cô thường xuyên đến đây nên đi thẳng đến văn phòng
của Đới Duy Phàm, vừa vào đến nơi cô đã ngẩn người. Đới Duy Phàm không ở đó,
một cô gái cao ráo mặc áo hai dây mát mẻ, có làn da nâu mịn màng khỏe mạnh vừa
nghe điện thoại vừa bước ra ngoài, thấy cô vào thì đặt di động xuống, dừng chân
quan sát cô không hề khách khí. Cô đành hỏi: “Xin hỏi giám đốc Đới có ở đây
không?”.

Cô gái kia quan sát cô, thấy cô không hề trốn tránh,
ngược lại cũng quan sát mình với vẻ hứng thú thì mở miệng, “Anh ấy không ở đây.
Cô tìm anh ấy có việc gì không?”.

Tân Thần nghĩ, đúng là lâu ngày không gặp phải thay
đổi cách nhìn thật. Chẳng lẽ Đới Duy Phàm đã có giá đến độ phải nhờ thư ký chặn
hết những người không liên quan tới công việc hay sao. Cô chỉ nói: “Vậy tôi ra
ngoài đợi anh ấy”.

Tân Thần quay về lại phòng khách, thấy Tiểu Triệu nhân
viên văn phòng của công ty đang trò chuyện với Lâm Lạc Thanh, “Anh đến để thử
làm người mẫu cho quảng cáo đó à?”.

Lâm Lạc Thanh tỏ ra nghiêm túc: “Cô thấy tôi có phù
hợp không?”.

“Khí chất của anh mà quay mấy sản phẩm tầm thường đó
thì hơi lãng phí. Nếu quảng cáo về khu nghỉ mát suối nước nóng lần trước mà anh
quay thì hay quá”.

“Tôi vẫn chưa biết là sản phẩm nào”.

“Thuốc bổ cho nam giới”.

Lâm Lạc Thanh đập bàn cười lớn, nói: “Không không
không, cái này hay lắm, chắc hợp với tôi. Thực ra nội tâm tôi rất điên cuồng,
rất có khí chất người đàn ông mạnh mẽ”.

Tân Thần không nhịn được cười, “Tiểu Tri cậu ấy là bạn
tôi, không phải là người mẫu”.

“Bảo bạn chị có thể thử làm thêm mà, Tân Thần”.

“Cô thử thuyết phục cậu ấy đi, tôi mặc kệ. Haizz, giám
đốc Đới có thư ký rồi à?”

Tiểu Triệu lạ lùng, “Công ty chỉ có Trân Trân là thư
ký kiêm tiếp tân, có phải chị không biết đâu”.

“Thế cô nàng vừa ra khỏi văn phòng anh ấy là ai?”.

Đang lúc nói chuyện thì Trân Trân bưng hai ly trà đến
đưa cho họ, toét miệng cười: “Đó là thần dân dưới gấu quần Âu của giám đốc Đới,
Thẩm Tiểu Na, là dân du học mới về nước nửa đầu năm nay, con gái của sếp công
ty thời trang Tín Hòa kiêm giám đốc thiết kế, cứ cách vài ba ngày là lại đến
chầu chực ở công ty chúng tôi. Tôi nghĩ chắc văn phòng giám đốc Đới sẽ kê thêm
bàn cho cô ta nhanh thôi”.

Tiểu Triệu cũng cười, “Trân Trân, mồm miệng cậu thật
là! Cô Thẩm chẳng phải nhờ công ty chúng ta làm album hay sao?”.

“Album giao từ lâu rồi mà. Trước đó viện cớ đến, bây
giờ thì chả cần lý do nữa. Còn kiêu căng hơn cả sếp mình nữa, lúc thì đòi café
lúc lại đòi điều chỉnh nhiệt độ máy điều hòa, mà ngồi là cả nửa ngày. Hê, cuối
cùng cũng đi rồi”.

Mọi người đều cười to. Nhưng chưa cười dứt, Đới Duy
Phàm đã xuất hiện ở cửa, “Trân Trân, lại tán dóc à?”.

Trân Trân thè lưỡi nhưng không tỏ ra sợ hãi, chỉ
nghịch ngợm nói: “Sếp ơi, em nói sự thật thôi mà. Haizz, ai bảo giám đốc Đới
của chúng ta có sức hấp dẫn vô biên, gọi mời biết bao ong bướm”.

Đới Duy Phàm xưa nay vẫn tỏ ra hòa nhã thân thiện
trong công ty, thật sự cũng bó tay với đám nhân viên lười nhác hay chuyện của
mình, chỉ cười mắng: “Đi làm việc cho tôi ngay. Tân Thần đến văn phòng của tôi
đi”.

Đới Duy Phàm chuyển hình ảnh trong ổ cứng di động của
Tân Thần vào máy tính mình, vừa xem vừa nói: “Thẩm Tiểu Na kia là đàn em của
tôi, cô đừng nghe họ nói nhảm”.

Tân Thần không nói gì. Đới Duy Phàm ngước lên, thấy cô
nửa cười nửa không thì cuống lên, “Trong mắt Tân Địch danh của tôi cũng đã tệ
lắm rồi, cô đừng thêm mắm dặm muối nữa”.

“Tôi có cần nói gì không, giám đốc Đới?”. Tân Thần ung
dung nói, “Dù anh sạch sẽ cũng chưa chắc theo đuổi được Tân Địch nhà tôi, thử
vác theo của nợ ấy mà theo đuổi xem sao”.

Đới Duy Phàm cười lớn, “Yên tâm, tôi biết cách mà, sẽ
không làm chuyện mất tư cách đâu”.

Tân Thần cáo từ. Đới Duy Phàm ném bút lên bàn, bắt đầu
nghiền ngẫm câu nói ban nãy của Tân Thần. Tất nhiên, việc theo đuổi Tân Địch
của anh vừa thuận lợi vừa không. Thuận lợi chính là Tân Địch không làm bộ làm
tịch, nếu anh gọi điện hẹn cô, mà cô có thời gian thì sẽ vui vẻ nhận lời; không
thuận lợi là Tân Địch cũng có lúc mê loạn, nhưng căn bản không như anh mong
muốn là hòa nhập hoàn toàn vào trạng thái yêu đương.

Đới Duy Phàm chưa bao giờ nếm trải cảm giác đau đầu vì
tình, xưa nay chỉ có người ta yêu thầm hoặc yêu công khai anh. Kinh nghiệm yêu
đơn phương có hạn của anh chỉ dừng ở mức mới manh nha, chưa kịp sâu sắc đã vội
kết thúc, chỉ cảm thấy chút buồn bã mà thôi. Trước nay anh chỉ thấy con gái
điên đảo vì anh, nhìn anh với ánh mắt sáng rực, như thể ở bên anh thì tiết mục
có nhạt nhẽo mấy cũng trở nên thú vị vậy.

Nhưng Tân Địch không thế. Cho dù là ở cạnh anh, cô
cũng rất dễ lơ đãng và lại còn rất thẳng thắn thừa nhận mình đang nghĩ đến cách
thiết kế một bộ trang phục nào đó. Trong quán bar cô cũng sẽ che miệng ngáp,
chê không khí vẩn đục, âm nhạc và không khí chẳng hợp nhau. Lúc xem phim thì cô
rất chăm chú, nhưng rõ ràng là không quan tâm đến tình tiết, bộ phim tình cảm
đến mấy mà đến cô thì cũng chỉ còn lại trang phục và phông nền. Diễn viên đang
khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, cô lại nói: “Kiểu áo có độn vai và eo cao này
có thể sẽ thịnh hành trở lại. Có lẽ sếp bọn em nói đúng, thời trang đúng là thứ
không thể hiểu nổi”.

Biểu hiện đó khiến Đới Duy Phàm vừa thấy thất bại lại
vừa thấy thê thảm, quyết tâm phải theo đuổi bằng được cô gái khó cưa đổ ấy. Anh
nhìn giờ, gọi điện thoại hẹn cô cùng ăn cơm tối. Tân Địch lơ đãng “ừm” vài
tiếng đáp lại.

Đới Duy Phàm ghét nhất kiểu nghe mà như không nghe của
cô. Có lần rõ ràng đã hẹn gặp dưới tòa nhà cô làm việc, anh ngốc nghếch đợi gần
bốn mươi phút cũng không thấy cô xuống. Gọi điện lên thì cô lại tỏ ra ngạc
nhiên, “Em nhận lời anh khi nào?”.

“Hôm qua hẹn mà”.

“Em không có ấn tượng. Bây giờ đang làm cho kịp một
mẫu thiết kế, anh tự đi ăn nhé”. Cô rất dứt khoát cúp luôn điện thoại. Đới Duy
Phàm tức đến nỗi muốn đập vô lăng xe, đồng thời cũng khinh bỉ mình tại sao phải
giận đến thế. Nhưng hai hôm sau cô lại gọi điện thoại đến, tỏ như không có việc
gì mà hỏi anh có rỗi không để cùng đi uống rượu, anh nhận lời ngay.

Thực ra đi uống rượu không chỉ có hai người họ. Anh
đến đó mới biết, Tân Địch tìm anh chủ yếu là để đi cùng với A Ken. A Ken không
có bạn bè gì ở đây, những người khác không lọt nổi vào mắt anh ta, nhưng lại vô
cùng hiếu kỳ, thích đi lang thang khắp nơi, nên đi đâu cũng thích lôi Tân Địch
theo.

Tân Địch đi cùng vài lần rồi thấy rất phiền phức, thế
là với tinh thần tận dụng triệt để người có khả năng, cô gọi Đới Duy Phàm
ra, đồng thời nói với giọng dặn dò: “A Ken, sau này muốn tìm niềm vui thì cứ
tìm Đới Duy Phàm, để phụ nữ như tôi cản trở việc của các anh. Anh ấy rất rành
khoản ăn chơi này, chắc chắn là đủ điều kiện đi cùng anh. Hoặc anh cũng đặt cho
anh ấy tên tiếng Anh để dễ gọi đi. Ừm, bây giờ có rồi, gọi David đi”.

Đới Duy Phàm thấy vẻ hí hửng của Tân Địch thì vừa tức
vừa buồn cười, lại thề với lòng rằng, đến khi cô nàng mắc bẫy rồi, anh sẽ… sẽ
thế nào thì anh chưa biết, bản thân anh cũng thấy suy nghĩ đó đúng là trẻ con
quá.

“Này, em có đang nghe anh nói gì không?”.

“Đang nghe đang nghe, lúc nãy anh nói gì thế?”.

Đới Duy Phàm đành kiên nhẫn nhắc lại, “Buổi chiều anh
đến sân bay đón Nghiêm Húc Quân, sau đó chúng ta cùng mời hắn đi ăn”.

Tân Địch cười, “Nói cho rõ chứ, là anh mời, không phải
chúng ta, Nghiêm Húc Quân đến Bắc Kinh trở thành nhiếp ảnh gia thời trang nổi
tiếng thì kiêu lắm chắc? Cậu ta có mặt mũi nào mà bảo em mời? Anh đón cậu ta
rồi gặp mặt sau vậy. Em và A Ken ở đây thẩm định album này trước đã. Ngày kia
anh ta về Hồng Kông rồi, mấy hôm nay phải tranh thủ thời gian làm cho xong”.

Tân Địch bỏ di động xuống, tiếp tục thảo luận với A
Ken về mẫu thiết kế. Đang bận rộn thì có người gọi điện cho cô.

Khi một giọng nói dịu dàng cất lên trong điện thoại:
“Chào cô, Kỷ Nhược Lịch”, cô hoàn toàn không có khái niệm gì, chỉ đáp lại:
“Chào cô”.

Trong di động bỗng im lặng, khiến Tân Địch thấy ngượng
ngập. Cô đang định thừa nhận cái tên ấy không để lại chút ấn tượng gì, thì
giọng nói ấy đã tiếp tục: “Hơn hai năm trước, chúng ta đã gặp nhau ở Bắc Kinh,
cùng ăn cơm. Tôi là vợ chưa cưới của Lộ Phi, có lẽ phải nói là vợ chưa cưới cũ
mới phải”.

Tân Địch vỡ lẽ, kéo dài tiếng “ồ”, nhưng không biết
phải nói gì nữa, chỉ ý thức rằng cô rất ngượng ngập, không nói rõ được là vì
đối với tên cô ta, hay là với thân phận “vị hôn thê cũ” khiến người nghe có vẻ
rất bất an ấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.