Coi Mắt Đi Nhầm Bàn, Ta Bị Đối Tượng Hẹn Hò Bắt Cóc

Chương 44



Vương Đức Long bỏ chạy trong tuyệt vọng.

Vừa chạy gã vừa chửi thầm trong lòng: cái quái gì vậy,sao lại xui xẻo gặp cảnh sát? Tất cả đều là do tên khốn kia, lẽ ra nên đánh chết nó.

Chạy và chạy, Vương Đức Long chạy vào một bãi đỗ xe ngầm trong trung tâm mua sắm.

Gã không ngốc, đường phố đầy người theo dõi.

Nếu cảnh sát muốn bắt gã, trừ khi gã trốn được điểm mù của camera giám sát, mới trốn được.

Khi gã vào bãi đỗ xe, định ăn trộm một chiếc xe, lái xe bỏ chạy.

Một người đàn ông trẻ tuổi bước tới.

Vương Đức long da đầu run lên, trên mặt lộ vẻ khó tin.

Làm thế nào mà anh ta tìm được gã?

Khi gã chạy thoát.

Gã thỉnh thoảng vẫn chú ý sau lưng gã.

Tuyệt đối không có ai theo sau.

Sự phi lý này này làm gã choáng váng.

Đóng lại mũi của bướm chúa…

Tiêu ngự lạnh lùng từng bước đi về phía gã.

Sau khi chửi, Vương Đức long không những không chạy mà còn nở nụ cười nhìn về phía Tiêu Ngự.

Gã đã luyện tập chiến đấu tự do trong vòng vài năm và là một kẻ yêu thể hình, gã mới không sợ một gã cảnh sát trẻ.

Chỉ đánh nhau, hai ba người là không đánh lại gã.

Tên cảnh sát ban dầu truy đuôi gã là ví dụ điển hình.

Thay vì chạy trốn.

Đánh gục tên cảnh sát trước, rồi trốn thoát phải dễ hơn không?

Hai người dần dần tiến lại.

Đột nhiên.

Vương Đức Long vươn đùi lên đá vào bụng dưới của Tiêu Ngự.

Trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, Tiêu Ngự giơ tay sang ngang.

Bị giật!

Một đôi lòng bàn tay nắm lấy cổ chân Vương Đức Long, cánh tay anh dùng lực.

Nhấc bổng Vương Đức Long cao lớn lên ngay lập tức.

Bùm!

Cơ thể của gã bị ném vào một chiếc ô tô trong bãi đậu xe.

Tại sao?

Nằm ngửa trên nắp chiếc xe ô tô, Vương Đức Long hoang mang.

Đối phương ngoại trừ thân cao,rõ ràng không được khỏe mạnh, gương mặt trắng nõn, làm sao có thể ngăn được đòn của gã, lại còn…

………

Không đợi gã hồi phục.

Một thân ảnh đã xuất hiện trước tầm nhìn của gã.

Hình ảnh thay đổi uốn lượn trong không khi, cặp đùi uốn cong, đầu gối đập xuống người Vương Đức Long.

Ngay lập tức hoàn hồn, Vương Đức Long kinh hoàng.

Thành thạo boxing, gã biết rõ rằng đầu gối con người là một vũ khí gϊếŧ người.

Đặc biệt trong võ Muay Thái, những cú đánh đầu gối, đá đầu gối của võ sĩ chuyên nghiệp khi dùng hết sức mạnh của mình, có thể gϊếŧ người.

Anh ta định gϊếŧ gã sao?

Khi ý tưởng này xuất hiện trong đầu, mặt Vương Đức Long tái mét.

Đáng tiếc Tiêu Ngự không cho gã bất cứ cơ hội nào để trốn thoát.

Khi hai đầu gối đó sắp đổ xuống ngực và bụng của gã.

Tiêu Ngự giật mình, hai đầu gối đột nhiên tách ra. Không phải, bởi vì Quách Cường bị thương làm anh có hơi chút mất bình tĩnh…giờ thì.

Bang!

Một đôi đầu gối đập vào vai Vương Đức Long.

Ka!

Tiếng hét vang lên từ miệng Vương Đức Long.

Hai cánh tay gã rũ xuống hai bên như sợi mì.

Gã không rõ nó bị gãy hay trật khớp.

Bang!

Tiêu Ngự đấm vào hàm gã.

Tiếng hét ngừng lại, gã ngất đi.

“Reng reng”

Có cuộc gọi tới.

Đứng lên, Tiêu Ngự thở dài.

Anh thực sự hiểu nỗi kinh hoàng khi trở thành một kẻ mạnh.

Không, không phải bản thân anh mạnh, mà là hệ thống.

Kinh khủng quá.

Mười phút sau khi Tiêu Ngự kết thúc cuộc gọi, đội hình sự đến

Khi mọi người đến bệnh viện thì đã xế trưa.

Trong bệnh viện.

Quách Cường bị thương nhưng may không nghiêm trọng.

Nạn nhân bị đánh hôn mê đã tỉnh lại.

Tám gã hán tử, trong đó ba gã bị thương nặng.

Một gã bị gãy xương cổ, một gã gãy tay, một gã bị chấn thương nặng.

Năm gã còn lại cũng bị chấn động nhẹ, và đều khỏe mạnh.

Họ không sao cả, còn những người thuộc đội hình sự đều không bình tĩnh.

Hai mắt nhìn Tiêu Ngự như nhìn thấy một quái vật.

Một người có thể hạ gục tám người?

Cậu có chắc không đùa rằng mình cậu đã hạ gục tám người đàn ông cơ bắp không?

Điều tệ nhất là cậu đã đánh bại hết bọn chúng và cậu không bị thương gì cả?

Khoa học?

Nói cho tôi biết cậu là quái vật phương nào?

Đánh nhau quá giỏi rồi!

Tất cả mọi người đều chết nặng, như thể họ đang bị sốc.

Ngay sau đó, hô hấp của họ trở lên gấp gáp.

Bằng cách thẩm vấn những gã hán tủ, đội hình sự đã nhận được các tin tức thú vị.

Đúng như Tiêu Ngự đoán.

Vương Đức Long có tiền án trên người.

Nếu không những gã hán tử kia đã không liều mạng đánh cảnh sát để cho gã ta chạy thoát.

Vương Đức Long, 31 tuổi, người thành phố L, tội phạm truy nã trên mạng, biệt danh Vương Tiểu Quân, ẩn náu trong thành phố này.

Phạm vào tội gì?

Buôn bán ma túy!

Nếu không phải nạn nhân hôm nay (người đã mua ma túy), dùng ma túy bị phản phệ, lên cơn thèm, tìm đến câu lạc bộ gym và bị gã đánh, cảnh sát còn chưa biết Vương Đức Long trốn ở đâu.

Tại sao Vương Đức Long lại đánh khách hàng?

Nói ra cũng kỳ lạ.

Nạn nhân không có tiền, lên cơn nghiện và tìm đến phòng tập gym.

Đây là một địa điểm giao dịch ma túy, bình thường rất nhiều con nghiện đến đây mua thuốc.

Không có tiền còn muốn hàng?

Đây không phải là muốn ăn cứt?

Bằng không sao lại nói nạn nhân này thật kỳ quái, anh ta thực sự đắc tội, nói “ Mày không cho tao thuốc, tao sẽ báo cảnh sát!

Chuyện này có thể tha thứ được sao?

Nạn nhân bị rượt đuổi và đánh đập bên ngoài phòng tập.

Thật trùng hợp, Quách Cường người đang lái xe đã phát hiện ra.

Sở dĩ đội hình sự vui mừng vì một khí liên quan đến ma túy, đều không phải là án bé.

Hơn nữa còn bắt được tội phạm truy nã mạng, đây là lập công lớn.

Cái quái gì thế này, Tiêu Ngự sững người ở hành lang bệnh viện.

Anh ra ngoài điều tra vụ án nhỏ và có thể lượm được một tên tội phạm đang lẩn trốn.

Là trùng hợp ngẫu nhiên? Hay là?

Những món quà không rõ xuất xứ, luôn làm người không yên lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.