Cô Thư Ký Quyền Lực Của Tổng Tài

Chương 40: Không nghĩ con mình biến thái như vậy



Đến giờ đi ngủ, Hoàng Thiên đang ôm Thiên Thanh trong lòng thì cô muốn hỏi gì đó với anh nhưng cứ ngập ngừng, làm anh tò mò

– ***Em có gì muốn nói sao***

– ***À, ừm cũng không có gì***

– ***Thế đi ngủ thôi, hay em muốn vận động một chút rồi ngủ cho sâu giấc hơn hửm***??

– ***Anh đàng hoàng xíu đi***

– ***Đi ngủ thôi***

Đến gần đêm thì mẹ anh sợ tối cô không ăn được gì thì sẽ đói nên bà mang sữa lên, bà đặt ly sữa lên đầu giường rồi nhìn hai con người đang ôm nhau ngủ kia. Trời xui khiến sao làm cho tấm chăn đang phủ lên hai người tụt xuống lộ ra cảnh Hoàng Thiên đang ôm trọn bầu ngực của cô trong tay làm bà muốn đá tên này một cước ra khỏi nhà, đến ngủ cũng không để cho người ta yên nữa. Bà gỡ tay anh ra nhưng chưa được vài giây thì lại đâu vào đấy.

– ***Ngày mai tao đuổi mày ra khỏi nhà***!!

Hết cách với thằng con này, ở ngoài thì lạnh lùng cao ngạo nhưng ai biết được với vợ mình thì lại biến thái như thế chứ

Sáng hôm sau cả hai vừa xuống bếp thì mẹ anh đã rút chiếc dép đang đi ở chân ra phi thẳng vào người anh.

– ***Mẹ à, mới sáng sớm đã ra tay sát hại con rồi***

– ***Tao làm vậy là còn nhẹ đấy***

Chiếc dép đáp vào người anh tuy là không gây tổn thương gì nhưng ai đó lại nhõng nhẽo với vợ mình

– ***Em xem kìa, mẹ ném anh đau quá***

Hoàng Thiên giả vờ ôm ngực than đau, Thiên Thanh tưởng thật nên đỡ anh ngồi xuống ghế rồi xích lại xem. Hoàng Thiên nhanh chóng ôm sát cô vào lòng, đầu cọ vào ngực cô làm nũng

– ***Anh nghiêm túc đi, em coi có sao không đã***

– ***Không sao***

– ***Con đừng có tin thằng này, mẹ không nghĩ nó biến thái như vậy***

– ***Sao cơ mẹ***

Thiên Thanh khó hiểu vì lời nói của mẹ chồng mình

– ***Từ giờ con ngủ với mẹ đi, cho nó ngủ một mình, còn không thì con ở đây còn nó ở đây thì kệ xác nó***

– ***Con phải con ruột của mẹ không đấy***??

– ***Không***

Thiên Thanh không hiểu vì sao mẹ lại nói vậy còn Hoàng Thiên thì cực kỳ hiểu. Anh thừa biết rồi qua mẹ anh vào phòng rồi còn gạt tay anh ra khỏi ngực vợ mình nữa. Hừ…. Cô ấy là vợ anh cơ mà.

– ***Vợ con ở đâu thì con ở đấy, mẹ đừng có linh tinh nhé***

– ***Tao đập chết cha mày giờ đấy***

– ***Nó gây chuyện thì đập nó chứ đập thằng cha nó làm gì hả ( Ba anh***)

– ***Thôi vào ăn nhanh còn đi làm nữa mấy đứa ( ông nội***)

Sau khi ăn sáng xong Thiên Thanh và Hoàng Thiên lên phòng, anh đã thay đồ xong xuôi và cô cũng vậy nhưng cô nói với giọng hờn dỗi

– ***Anh đi làm trước đi, lát em đến sau***

– ***Không được, đi với anh***

Không để cô nói nhiều trực tiếp bế cô ra xe đặt cho cô ngồi vào lòng mình rồi nói với tài xế

– ***Đến bệnh viện***

– ***Vâng ạ***

Quay qua với cô, đặt tay lên bụng cô, dùng ánh mắt yêu thương nhất và giọng nói trầm ấm nhất chỉ dành cho mỗi Thiên Thanh

– ***Đi khám xem bảo bối của chúng ta lớn thế nào rồi nhé***

– ***Anh nhớ sao***??

– ***Chuyện gì thì quên được chứ chuyện gia đình anh thì không thể***

– ***Anh không nói gì với em làm em tưởng anh quên chứ***

– ***Không có đâu bà xã***

Cô không nói gì nữa, im lặng rúc vào cổ anh tham lam hít lấy hương thơm quyến rũ làm cô mê mệt

– ***Em nghiện anh quá***

– ***Anh cũng nghiện em*** ***quá***

Không lâu sau chiếc xe sang trọng dừng trước cổng bệnh viện nhưng Thiên Thanh chợt nhớ ra

– ***Em quên mất sổ khám thai ở nhà rồi***

– ***Không sao, anh có mang theo rồi***

– ***Ông xã em chu đáo quá, thưởng cho anh***

Cô lấy tay giữ lấy mặt anh rồi hôn lên môi nhưng vì ở bệnh viện nên cô không dám làm quá lộ mà chỉ hôn lướt qua.

Nắm tay nhau đi vào trong, thấy có rất nhiều bà bầu khác cũng đi khám. Anh có đề nghị sẽ cho cô vào khám ưu tiên vì đây là bệnh viện do gia đình anh đầu tư cũng như cổ đông lớn nhất nhưng cô không chịu.

Lúc này có một chị kia lớn hơn cô chắc vài tuổi đang ngồi tâm sự với mẹ về quá trình mang thai và được mẹ chia sẻ kinh nghiệm. Thiên Thanh nghe không sót một chữ, cô lại bắt đầu thấy tủi thân, nước mắt cũng trực trào rồi. Hoàng Thiên từ đầu đã lường trước được, anh nắm chặt tay cô hơn, kéo đầu cô dựa xuống vai mình sau đó hôn lên trán cô đầy sủng nịnh

– ***Có anh ở đây rồi, đừng buồn nữa***

– ***Em nhớ ba mẹ***

– ***Ngoan, cuối tuần anh đưa em đi thăm họ***


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.