Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 47



Tôi dùng chưa tới một phút để phân tích cục diện trước mặt, rồi sau đó, nhấn số điện thoại trên bàn phím.

“Đô — đô — đô —” Âm thanh khiến người ta sốt ruột vang lên ba tiếng: “Alo ~”

Giọng nói khàn khàn, ngữ điệu không có tâm tình gì, thật tốt quá, là Âm Tam Nhi!

Tôi thở phào một cái, nói:”Anh có thể tới đường Tân Giang không? Bên này tôi có phiền toái.”

“A ~” Chỉ một âm tiết ngắn ngủi đơn độc tuyệt đối có ý vị khinh bỉ: “Thật biết sai bảo người, thật đáng tiếc nói cho cô biết: tôi không rảnh.”

Tức giạn từ đáy lòng tôi liền bốc lên “Đùng đùng” rồi, nhưng, tôi cố đèn nén nó xuống. Bây giờ không phải là lúc tức giận, vì vậy, tôi nhẫn nại tính tình, đè ép một bụng lửa giận, Học cách nói chuyện của Lâm tỷ: “Nếu không anh gọi điện thoại cho Cổ Viêm cũng được, hắn để mắt tới Tô Mạt rồi, không chịu buông.”

Hắn khoan thai nói: “Chuyện này không tốt sao? Một mình cô về là được, không cần đưa cô ta về theo.”

Tôi nhẫn nhịn không được tát cho chính mình một bạt tai, hắn và Tô Mạt như nước với lửa, sao tôi lại có thể quên mất chuyện này chứ?

“Đừng có vò đầu nữa, nhanh về nhà thôi.” Âm Tam Nhi nói.

Tôi hít một hơi thật sâu, tỉnh táo nói: “Vậy coi như xong rồi, anh tiếp tục bận đi!” Nói xong, tôi liền cúp điện thoại.

“Rầm rầm rầm” cửa phòng chợt vang dội, làm tôi giật cả mình.

“Cô nhỏ, cô mau ra đây.” Ngữ điệu của Tô Mạt dồn dập.

Tôi mở cửa phòng ra, vội hỏi: “Hắn khi dễ cô rồi hả?”

Tô Mạt hít một hơi nói: “Kông phải, hai người bọn họ hợp lực đùa bỡn cô.”

Tôi sửng sốt, tầm mắt lướt qua Tô Mạt, chỉ thấy, con báo đen vốn phải ngồi sau bàn công tác lại đang nhìn tôi cười đùa giỡn, mà đối diện với con báo là ánh mắt lạnh lùng của một con chó sói.

“Cổ Viêm đã sớm gọi điện thoại cho Âm Hạng Thiên.” Tô Mạt nói.

“Hả?” Tôi đè xuống lửa giận như Bài SƠn Hải Đảo, nặn ra một nụ cười dữ tợn: “Thôi về nhà đi, đừng quấy rầy bọn họ.”

Tô Mạt gật đầu, nhìn hai con vật nguy hiểm nói “Công khốn kiếp xứng với thụ khốn kiếp, hai người thật là tuyệt phối!”

Cái gì gọi là lời nói khiến người ta chết vì kinh ngạc? Tôi rốt cuộc thấy được! Lại nói, ai dám chất vấn thân phận hủ nữ của Tô Mạt, tôi tuyệt đối chiến đấu với hắn!

Không thể không nói, lời nói của Tô Mạt rất có uy lực, lúc này Âm Tam Nhi và Cổ Viêm đều thay đổi sắc mặt,sắc mặt của Âm Tam Nhi là màu xanh vàng, còn Cổ Viêm lại là màu xanh tím. Đáng tiếc, hai hàng này da mặt quá dầy, cho nên thiếu màu đỏ, bằng không vừa đúng nói Cầu Vồng.

Tôi kéo Tô Mạt bỏ chạy, ngộ nhỡ hai người bọn họ thoát khỏi trạng thái bảng pha màu, Tô Mạt không phải là bị nghiền thành mảnh vụn thì không thể.

“Đứng lại!” Âm Tam Nhi đột ngột kềm chặt cánh tay Tô Mạt, hơi dùng lực một chút, Tô Mạt nhếch nhác ngã vào lòng Cổ Viêm.

“Đồ quỷ sứ đáng ghét, anh muốn chết sao?” Tô Mạt tức giận mắng to.

Âm Tam Nhi cười buồn bực: “Cổ Viêm, cậu có thể uốn nắn tư tưởng lệch lạc của cô ta đi vào đúng quỹ đạo chứ?”

Cổ Viêm giữ Tô Mạt ở trong ngực, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Có thể.”

“Vậy thì giao cho cậu.” Âm Tam Nhi nắm tay tôi nói: “Về nhà sẽ cùng cô tính sổ.”

Tôi tức giận đập vào tay của hắn: “Đưa Tô Mạt cùng đi.”

Âm Tam Nhi cười lạnh: “Nằm mơ!”

Tô Mạt giùng giằng kêu to: “Công cặn bã, thụ hạ tiện!”

Tôi khóc không ra nước mắt, mặc dù hủ nữ không có gì là không tốt, chỉ có điều, ngài có thể đừng lửa cháy đổ thêm dầu hay không?

Tôi bị Âm Tam Nhi cứng rắn ném ra khỏi phòng làm việc của Cổ Viêm, tôi sống chết nắm chặt tay nắm cửa không chịu đi: “Âm Hạng Thiên, anh không thể để Tô Mạt ở lại nơi này.”

“Tôi có thể.”

“Anh không thể, không đem cô ấy đi, làm sao anh có thể ăn nói với cha của Tô Mạt?”

Hắn xem thường nói: “Con gái của ông ta thích chơi, sao tôi phải đi nói với ông ta?”

“Anh khốn kiếp!” Tôi trợn to hai mắt, cuồng loạn quát: “Phụ nữ ở trong mắt các người là cái gì? Là một món đồ chơi để cân bằng sinh lý sao? Cho dù các người nghĩ như vậy, cũng phải phân biệt rõ là đối với người nào chứ, Tô Mạt không phải là cô nhi không có bối cảnh, không có cha mẹ chăm sóc! Nếu như cô ấy bị thương tổn, người nhà của cô ấy sẽ không bỏ qua cho các người!”

Trong hành lang, chỉ có giọng nói của tôi vang vọng, nước mắt trào ra trong hốc mắt, tôi không dám nháy mắt, bởi vì chỉ nhẹ động, nó sẽ rơi xuống.

Âm Tam Nhi ngưng lông mày nhìn tôi chằm chằm: “Ngoan ngoãn cùng tôi về nhà, những lời cô vừa nói, tôi có thể không so đo.”

“Anh cứ việc so đo, tôi không quan tâm!” Tôi giận không kềm được đạp cửa phòng một cước: “Cổ Viêm, anh ra đây cho tôi, khi dễ cô gái nhỏ, anh có còn là đàn ông không?”

Sự thật chứng minh, người đàn ông nào cũng đều sợ bị phụ nữ mắng hắn không phải đàn ông. Tiếng nói của tôivừa rơi xuống, người trong phòng đã mở cửa rồi, nhưng, đáng chết, tôi lại quên, cửa nơi này là mở ra ngoài. Mắt thấy cánh cửa đánh tới, tôi căn bản không còn kịp phản ứng nữa, trước khi cửa phòng lần thứ ba hôn lỗ mũi của tôi thì Âm Tam Nhi đã kéo tôi ra rồi.

Cổ Viêm đứng bên trong cửa đùa giỡn nói: “Hai người mỗi lần gây gổ cũng đều giận chó đánh mèo sao?”

Tôi đè nén ý nghĩ muốn vọt tới giết chết hắn, cắn răng nghiến lợi nói: “Giao Tô Mạt ra đây, tôi sẽ thừa nhận anh là người vô tội, chịu cho anh nhận lỗi.”

“Cô nhỏ, tôi không sao.” Tô Mạt từ sau lưng Cổ Viêm chen đến trước mặt tôi, lau nước mắt của tôi chẳng biết chảy ra lúc nào: “Đừng khóc đừng khóc, tôi rất tốt, một chút thương tích cũng không có.”

Cổ Viêm nhíu mày nhìn tôi: “Tam Thiếu không nói cho cô biết, hắn đã kêu anh cả của hắn tới đón người sao?”

Tôi đứng run tại chỗ, thì ra là, Âm Tam Nhi và Cổ Viêm cố ý hù dọa Tô Mạt, như vậy, tôi hung dữ với Âm Tam Nhi, chẳng phải là. . . . . . Oan uổng hắn sao?

“Chị nhỏ, có phải cô nên nhận lỗi với tôi hay không?” Cổ Viêm đùa giỡn.

Tô Mạt giận dữ trừng hắn: “Khi dễ cô nhỏ nữa, tôi liền phá hủy hang ổ của anh.”

Cổ Viêm bật cười: “Đi vào từ từ hủy đi, đừng ở chỗ này quấy rầy cô nhỏ của cô.”

“Tôi muốn bắt đầu hủy từ tầng một.” Tô Mạt kéo tay của tôi nói: “Cô nhỏ, chúng ta đến bãi đậu xe chờ Âu cơ tương thôi.”

“Ừ.” Tôi ngơ ngác đáp một tiếng, cùng Tô Mạt đi về phía thang máy.

Âm Tam Nhi không nói một câu đi theo, mặc dù hắn không lên tiếng, tôi cũng không nhìn hắn, nhưng, tôi biết rõ hắn vô cùng tức giận. Chính xác mà nói, từ sau khi tôi rống lên với hắn, hắn giống như một cái tủ lạnh bốc lên khí lạnh.

Nếu không phải Tô Mạt đang ở đây, tôi đoán chừng hắn có thể khiến tôi chết rét, nhưng, Tô Mạt cuối cùng cũng phải đi, ở bãi đậu xe đợi không tới mười lăm phút, lão đại liền chạy đến.

Chiếu theo sự ngạc nhiên của lão đại, chắc chắn trước khi đến, hắn cũng không biết tôi và Tô Mạt ở chung một chỗ. Trước khi đưa Tô Mạt đi, hắn vỗ vỗ vai Âm Tam Nhi: “Đừng quên, cậu có lỗi trước.”

Trên đường về nhà, an tĩnh dị thường, không biết là do Âm Tam Nhi nghe lời khuyên của lão đại, hay là lười để ý đến tôi.

=

“Bụp” chìa khóa xe đập vào khay trà, Âm Tam Nhi cởi áo khoác xuống, ngồi xuống đối diện tôi, ánh mắt sáng quắc, giọng nói lạnh như băng: “Nói chuyện một chút đi.”

Tôi nghiêm mặt dựa nửa người vào ghế salon, ngón tay nhẹ nhàng vuốt sống mũi đau nhức: “Tôi nhàm chán rảnh rỗi, liền cùng Tô Mạt đi ăn cơm, sau khi ăn xong cơm tối còn rất sớm, nên đi “tốc độ” chơi.”

“Tôi không kêu cô nói những chuyện này!”

“Cổ Viêm chính là người mở cửa đụng vào tôi, Tô Mạt. . . . . .”

“Khỏi phải nói những lời vô nghĩa, cô biết tôi muốn cô nói gì.”

Tôi ngước mắt nhìn hắn, cảm thấy biểu tình nặng nề của hắn nên cười: “Được rồi, tôi thừa nhận tôi hiểu lầm anh, anh không phải là tên khốn kiếp xem phụ nữ là món đồ chơi. Tôi nói xin lỗi, rất xin lỗi, có thể sao?”

“Đây không phải là mấu chốt của vấn đề!” Giữa ánh mắt màu đen của hắn lộ ra màu xanh lá nhàn nhạt, nhìn qua lạnh lẽo kinh người: “Biết nhau đã hai năm rồi, hôm nay tôi mới biết, thì ra, trong mắt tôi cô lại bất kham như vậy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.