Cô Giáo

Chương 18



– Trang: Ăn đồ Tây đi

– Nó: Sao không ăn lẩu. Lẩu ngon lắm a~~~

– Trang: Ăn lẩu nóng nổi mụn đó. Ăn đồ Tây đi

– Nó: Nhưng mà em thèm lẩu *chu chu mỏ*

– Trang: Haizzz được rồi lẩu thì lẩu- mỗi khi nó trưng ra bộ mặt dễ thương ấy thì Trang lại chịu không nỗi luôn luôn chìu nó.

Sau khi ăn no nê thì nó và Trang đi dạo trung tâm mua sắm để tiêu bớt đồ ăn cũng như mua một vài bộ đồ cho nó. Vì đồ của nó để ở nhà cô hết rồi. Nên rất bất tiện.

– Trang: Nè nhóc. Định mua gì thế???

– Nó: Mua vài cái áo với quần mặc tạm thôi. Ở nhà chị không có đồ thay rất khó chịu

– Trang: Nhóc không định về nhà hả???

– Nó: Vẫn chưa muốn về

– Trang: Ở nhà chị là phải tính phí đó nha

– Nó: =.=|| Ăn hai nồi lẩu chưa đủ sao?? (con gái gì mà ăn như hạm)

– Trang: Hai nồi lẩu bé xíu đó mà nhầm nhò gì =.=

– Nó: Dễ sợ. Thôi lựa dùm em mấy cái áo đi. Chẳng biết lựa cái nào hết

– Trang: Ngoài ăn với ngủ ra nhóc còn biết gì chứ =.=

– Nó: Nè em biết nhiều thứ lắm đó

– Trang: Qua đây thử cái áo này đi -Trang đưa cho nó một cái áo sơmi ngắn tay hoạt hình

– Nó: Nhìn như con nít vậy =.=

– Trang: Thì nhóc có lớn hơn ai đâu mà đòi- nói rồi Trang đưa thêm cho nó một cái quần lửng tới gối màu trắng rồi đẩy nó vào phòng thử đồ.

Nó bước ra làm các chị nhân viên ở đây đều mắt nổi trái tim vì độ baby cute của nó.

– Nhân viên 1: Cậu ấy thật đẹp trai. Cô thật có phúc khi có cậu bạn trai như vậy

– Trang: Chị quá khen ^.^

– Nó: Chị chọn cho em một vài bộ để em đi học đi

– Trang: Oki. Nhóc vài thử mấy bộ này nữa đi.-Nói rồi Trang đưa cho nó một đống đồ bắt nó thử

– Trang: chị lấy cho em 4 cái sơmi trắng với 2 cái quần tây xanh, 2 cái quần tây đen size của em ấy nha

– Nhân viên: Vâng cô chờ một chút ạ

Sau khi thử một đống đồ thì nó và Trang đi ăn kem sau đó về căn hộ của Trang để nghỉ ngơi

——-

Cô hiện giờ đang ở ngọn đồi mà nó dẫn cô đến. Cô nhớ nó rất nhiều. Đã một ngày một đêm rồi nó không về. Cô rất lo cho nó nhưng dù cô cố gắng gọi cho nó không biết bao nhiêu lần nhưng đáp lại cô chỉ là giọng nói máy móc của tổng đài. Cô đã đi tìm nó như một người vô hồn cả ngày hôm nay nhưng vẫn vô vọng.

– Cô: VƯƠNG THIÊN KHÔI. NHÓC CHẾT Ở ĐÂU RỒI HẢ????

– Cô: Nhóc có biết là cô nhớ nhóc biết chừng nào không???? Nhóc nói nhóc yêu cô mà. Tại sao nhóc lại bỏ cô một mình như vậy???- cô nói trong tiếng nấc


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.