Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 94



Quý Lăng Bạch yên lặng buông tay Tam Vô.

Tam Vô vẫn nghiêm túc nhìn chăm chú Thịnh Thị, giống như đang nhìn một con gà mái đẻ trứng vàng.

“Được rồi, được rồi, đi hết đi.” Trần Nhất Tí đẩy những người phụ nữ kia đi, quay đầu tò mò nhìn Thịnh Thị, cảm khái nói: “Thật sự là đại minh tinh đó.”

Nếu là trong quá khứ, sao có thể tùy tiện nhìn mặt dễ dàng như này được.

Có lẽ là sau khi gặp được Thịnh Thị, mọi người bắt đầu nhớ lại “trước kia”, ví dụ như phim truyền hình nổi tiếng, trong lúc nhất thời, bầu không khí sôi nổi hơn hẳn.

Thịnh Thị tủi thân đi tới chỗ nhóm Tang Lĩnh, từ từ ngồi xuống một góc trong bầy tang thi đang nghỉ ngơi.

Tam Vô trợn mắt nhìn Quý Lăng Bạch, “Hôm nay anh sao vậy? Sao vừa rồi lại cản tôi?”

Quý Lăng Bạch ngồi trên một tảng đá lớn, thật lâu sau cũng không nghĩ ra mình nên nói cái gì.

“Quên đi, quên đi, đây cũng không phải lần đầu anh lên cơn.” Tam Vô hiếm khi không nghe, xua xua tay, đi kiểm tra cứ điểm.

Quý Lăng Bạch: “….!”

Đang buồn bực, anh cảm giác sau lưng có người đi tới, bả vai anh nặng trĩu, một bàn tay đặt lên vai anh.

“Ai da, Quý đội, theo đuổi con gái không phải như vậy đâu!”

Quý Lăng Bạch quay đầu nhìn, là bảo chủ 5.

Anh ta ỷ vào việc ở gần đây nên đã tự mình chuyển đến.

Quý Lăng Bạch gạt bàn tay đang đặt trên vai mình sang một bên, “Không phải như anh nghĩ đâu.”

“Yo, lại còn mạnh miệng với anh đây à?” Bảo chủ 5 cười ha ha vỗ vai anh.

Quý Lăng Bạch xoay người, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn anh ta, bảo chủ 5 phát hiện mình hơi nhiệt tình liền thu lại một chút, nói với Quý Lăng Bạch: “Quý đội, tôi cũng có phụ nữ, chút tâm tư của đàn ông chúng ta đều viết lên mặt anh rồi kìa?”

Bảo chủ 5 bĩu môi về hướng Tam Vô, “Tuy các bảo chủ khác đều nói cậu đặc biệt coi trọng Tam Vô là vì năng lực của cô ấy, nhưng tôi cảm thấy dựa vào những gì tôi biết về cậu, dù cho dị năng của người ta tốt đến thế nào thì cậu cũng sẽ không làm đến mức như vậy đúng không?”

Quý Lăng Bạch chà đầu ngón tay lên bề mặt tảng đá mà mình đang ngồi, liếc nhìn bảo chủ 5, không nói gì.

Không nói gì chính là đang thầm thừa nhận!

“Tam Vô xinh đẹp, năng lực lại độc nhất vô nhị, tôi nghĩ nhất định sẽ có rất nhiều người thích cô ấy, hiện tại không có là vì bên cạnh cô ấy chỉ có tang thi.”

“Cậu nhìn đi, ngay cả tang thi đẹp trai cũng biết cách đến gần cô ấy!”

Bảo chủ 5 vội vàng xoa mũi, “Quý đội, phụ nữ ấy, đôi lúc cậu không nói rõ ràng, cô ấy căn bản sẽ không nghĩ tới mấy chuyện lãng mạn kia đâu.”

“Huống hồ, Tam Vô lại là người như vậy.” Bảo chủ 5 lộ ra vẻ mặt khó có thể nói hết, “Cô ấy đui mắt, không nhìn ra.”

Quý Lăng Bạch từ nãy đến giờ không hề phản ứng gì, đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt anh khó coi, giọng nghiêm khắc cảnh cáo: “Miệng anh sạch một chút.”

Bảo chủ 5: “…”

“Không phải tôi không nói cho cô ấy biết.” Quý Lăng Bạch nhìn Tam Vô, ánh mắt khác hẳn với bình thường, “Có một số việc nói ra chưa chắc đã là tốt.”

Bảo chủ 5 thử thăm dò: “Thật ra, thứ cậu sợ là nói ra sẽ bị từ chối đúng không?” Giải thích nhiều lời vô dụng làm gì?

Khóe miệng của Quý Lăng Bạch giật giật.

“Tôi không có.” Anh cố gắng giải thích.

A, vẫn còn cứng đầu à?

Bảo chủ 5 khịt mũi hai lần, “Thế này thì sao? Tôi sẽ nghĩ kế giùm cậu, Quý đội, cậu nói với Tam Vô chia cho thành lũy chúng tôi nhiều hơn một chút được không?”

Để Quý Lăng Bạch thổi gió bên gối cũng tốt.

“Anh có cách gì?” Quý Lăng Bạch nhìn anh ta.

“Phụ nữ mà, không phải đều thích đồ đẹp sao… Phải, người phụ nữ của tôi rất thích hoa.” Dù sao những thứ đó hiện tại đều rất quý giá.

“Trong sân của cô ấy có một bông hoa tường vi biến dị, trong tất cả các loại thực vật biến dị, nó không được ưa chuộng nhất.”

Bảo chủ 5 xoa trán, “Vậy chẳng phải cô ấy thích thực vật sao? Phòng thí nghiệm hạt giống của cậu cho cô ấy nhiều thêm một chút được chứ?”

“Mỗi lần tới tôi đều mang theo.” Quý Lăng Bạch đang định đứng dậy, anh cảm thấy những gì bảo chủ 5 nói như đánh rắm vậy.

“Đợi đã!” Bảo chủ 5 giữ Quý Lăng Bạch lại, “Vậy được, tôi cho cậu một cách, đảm bảo cậu không cần nói rõ nhưng vẫn để cô ấy hiểu được.”

Quý Lăng Bạch miễn cưỡng đứng yên.

Bảo chủ 5 hít sâu một hơi, nhìn Quý Lăng Bạch từ trên xuống dưới.

“Cậu… Cậu cái này mẹ nó, không thể nghi ngờ, đây chính là tài sản lớn nhất của cậu, Quý Lăng Bạch!”

Ba giây sau, tất cả mọi người đã ổn định trong cứ điểm đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bảo chủ 5.

Người của thành lũy 5 đều nhìn sang đây, sau khi phát hiện Quý Lăng Bạch cũng ở đó liền cười mỉa, “Mối quan hệ giữa bảo chủ của chúng ta và Quý đội vẫn tốt như vậy.”

Lúc Tam Vô đến, Quý Lăng Bạch đang ngồi dưới gốc cây gai, trên mặt vẫn còn sự tức giận chưa nguôi.

May mà thân cây kia cuộn lại như một chiếc ô lớn tự nhiên, anh cẩn thận không để nước mưa dính vào người mình.

Nước mưa dọc theo cây gai từ trên đỉnh rơi xuống, đập vào những góc nhọn của hòn đá trên mặt đất và tan ra.

Đôi mắt của Quý Lăng Bạch nhìn theo những hạt mưa đang rơi, từ góc nhìn của Tam Vô, cách một bức màn mưa, cô chỉ cảm thấy đẹp đến kinh hồn.

Đúng lúc, Quý Lăng Bạch cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau qua từng tầng màn mưa.

Tam Vô mỉm cười với Quý Lăng Bạch, đôi mắt cong cong, điều đó khiến Quý Lăng Bạch không hề vui.

Không phải anh không nói.

Mà là vì trong mắt Tam Vô không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào.

Cô không thích anh.

Trong hoàn cảnh nay đây mai đó như vậy, mọi người dường như nghiêng về kiểu hôn nhân sương gió chớp nhoáng hơn việc không biết khi nào chia tay, vô vọng ở bên nhau.

Nhưng dù là bên nhau hay hôn nhân chớp nhoáng, anh đều chưa từng thấy trong mắt Tam Vô.

Cô dường như không có bất kỳ nhu cầu nào, cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.

Quý Lăng Bạch đột nhiên nhớ tới lời của Nguyễn Anh.

Một lúc lâu sau, anh cong môi cười, nhìn Tam Vô qua màn mưa.

Sau khi Tam Vô cười với anh xong liền thu hồi ánh mắt, cô lấy một cành cây vẽ ra một bản đồ dưới đất.

Càng vẽ càng vui.

Cô muốn trồng những loại lương thực có thể khiến mọi người no bụng ở mọi nơi trong Sinh Thành, nơi đây đã không còn là vùng đất trải dài đầy cát, cây xanh bóng mát, một đàn cá chim, cô muốn một thành phố lớn tràn đầy sức sống.

Sau đó hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.

Bởi vì cứ điểm được xây rất thuận lợi, đến khi trở về tâm trạng của Tam Vô vẫn rất tốt.

Sau khi trở về nhà, cô đã giới thiệu long trọng thành viên mới Thịnh Thị cho đàn tang thi.

Thịnh Thị hoàn toàn không chú ý đến việc mọi người đang quan sát mình, hắn ngơ ngác nhìn cánh cửa phía ngoài cùng.

Nhìn cái đường cong khung vuông xinh đẹp đó đi.

Nhìn những nét chạm chắc tinh xảo trên đó, không biết người thợ mộc lành nghề nào đã tạo nên những đường cong như vậy.

Bên cạnh, hai con nhện đang trong lúc thi công không nhịn được đập vào cánh cửa hai lần, đi chầm chậm qua Thịnh Thị, ánh mắt nhìn hắn đều là khinh thường tên tang thi đại minh tinh mới tới này.

Nhìn đi! Cái bộ dáng chưa trải sự đời này!

Thịnh Thị ôm thật chặt cánh cửa.

Đây chính là cánh cửa trong mơ của hắn!

Tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng tìm được một cánh cửa phù hợp với thẩm mỹ của mình.

Hắn muốn sống ở đây! Hòa làm một với cánh cửa này!

Tam Vô thấy hắn thích, vui vẻ vỗ tay nói: “Vừa hay, từ nay về sau anh ở đây trông coi cửa, tôi xây cho anh một căn nhà nhỏ.”

Dù sao đại minh tinh cũng không thể tùy tiện nhìn, xây một căn nhà nhỏ không phải cũng tiện cho cô thu “tiền vé” sao?

Một người một tang thi cùng tần số với nhau.

Nhất là Thịnh Thị, hắn thật sự ước mình được lớn lên trên cửa, Tam Vô bận kêu người đến xây nhà.

Nhìn thấy cảnh khởi công vội vội vàng vàng ở đây, Tam Vô bừng tỉnh nhớ tới, đây hình như… hơi giống phòng bảo vệ trước những tòa nhà trước đây nhỉ?

Ai có thể ngờ rằng một đại minh tinh cái gì cũng có cuối cùng lại có ước mơ đến chết cũng không thể quên đó là làm một người gác cổng giản dị và khiêm tốn?

Tam Vô đã bắt đầu tính toán xem mình có thể thu được bao nhiêu tiền vé vào cửa.

“Quý đội!”

Đại Hoàng vội vàng chạy tới sau lưng anh, hạ thấp giọng nghiến răng nói với Quý Lăng Bạch: “Quý đội, anh ở trong nhà vệ sinh lâu thật đấy!”

Tâm trạng của Quý Lăng Bạch không được tốt lắm, nghe thấy cũng không đáp lại.

Đại Hoàng bĩu môi, cầm cái rương dài từ trên tay người bên cạnh, đặt ở trước mặt Quý Lăng Bạch, mở ra nói: “Đây là vũ khí mới, Quý đội, anh mang theo đi.”

Quý Lăng Bạch chưa từng chạm lại vũ khí mà anh đã sử dụng trước đây sau khi tiễn Nguyễn Anh đi.

Đại Hoàng cảm thấy mình không cần hỏi gì hết, chỉ cần chuẩn bị vũ khí mới là được.

“Được chế tạo đặc biệt, lần này lão Lý đã bỏ ra rất nhiều công sức, hai loại dị năng của lão đại đều có thể xuất ra ở mặt trên vũ khí.” Đại Hoàng mím môi, đẩy chuyện của Nguyễn Anh ra khỏi đầu mình, “Nhìn này, đây là công tắc.”

Đây là một cây gậy ngắn màu trắng, khu vực màu đen ở giữa cây có một công tắc, ở chỗ đó dùng chất liệu đặc biệt nên có thể hấp thụ dị năng của Quý Lăng Bạch, được gắn vào vũ khí một cách hoàn hảo, có thể phát huy tác dụng lên tới 200%.

Loại sương mù này còn mạnh và hiếm hơn những vũ khí nóng của Tam Vô.

Đương nhiên, bởi vì nguyên liệu thật sự quá khan hiếm nên không mấy ai sử dụng.

Quý Lăng Bạch ấn công tắc, hai đầu gậy b.ắn ra hai luồng ánh sáng sắc bén, bên trái trở thành một cây súng, bên phải là một bình xịt dạng khí động*.

*Một đầu nhọn, nhẵn, thường mô phỏng hình dáng này để chế tạo xe hơi, máy bay

Là một cái đuôi cầm màu bạc.

Quý Lăng Bạch giơ tay ném gậy ra xa, lúc thả tay, xung quanh cây gậy đều là tia sấm sét, trực tiếp đâm vào một tảng đá lớn, nổ tảng đá thành bột.

Anh giơ tay lên, vũ khí thực sự tự động bay ngược trở lại, vững vàng trở lại trong tay anh.

Tam Vô đứng bên cạnh nhìn thì thèm muốn chết.

“Quý Lăng Bạch?” Cô cười híp mắt tiến tới, kéo góc áo anh thăm dò.

Cô vừa mở miệng Quý Lăng Bạch đã biết cô muốn nói gì.

Anh bất đắc dĩ nói: “Cái này chỉ có thể nhập bằng dị năng của chính em, hai dị năng bên ngoài của em không dùng được.”

Tam Vô lập tức bị đả kích nặng nề.

Cô cũng muốn một món vũ khí tuyệt vời như vậy.

Kể từ khi cô kích hoạt dị năng hệ chiến đấu, Tam Vô không thể kiềm được sự háo hức của mình.

Quý Lăng Bạch thấy cô như vậy thì cười nói: “Tôi nói bọn họ làm cho em một đôi găng tay, em có thể phóng đại dị năng của mình, lượng lọc sạch mỗi ngày của em hẳn là nhiều hơn rất nhiều.”

Tam Vô nghe thấy, cái này cũng được đó.

Đến lúc đó cô có thể chiêu mộ thêm tang thi, tang thi của cô cũng là sức chiến đấu của cô, không khác nhau lắm.

“Đại Hoàng, tới giúp bọn tôi một tay đi.” Nhóm người Trần Nhất Tí mang theo rất nhiều thú biến dị và tang thi trở lại, tốc độ chậm hơn rất nhiều so với tay không như nhóm người Tam Vô, hiện tại chỉ mới đến cổng thành.

“Ồ, sao nhiều vậy?”

Đại Hoàng đi ra ngoài, nhìn thấy thì mắt sáng hết lên, trên người của những con thú biến dị toàn là báu vật, càng nhiều càng tốt, chỉ sợ không đủ mà thôi.

Đại Hoàng nhìn kỹ một chút, nhưng lại hít vào một hơi lạnh, “Kỳ lạ thật, lần này mọi người lại mang về thú biến dị cấp thấp sao? Cấp trung không nhiều, cấp cao lại càng ít.”

“Đúng vậy.” Trần Nhất Tí nghe vậy thì nhíu mày, “Chúng tôi cũng cảm thấy kỳ lạ.”

Tam Vô vẫn còn đang quấn lấy Quý Lăng Bạch hỏi về đôi găng tay, vẻ mặt của Quý Lăng Bạch chợt biến đổi.

“Sao thế?”

Tam Vô vừa dứt lời, Quý Lăng Bạch đã kéo cô ra đằng sau, vẻ mặt căng thẳng kêu lên: “Chú ý! Có địch tấn công!”

Nhiều người còn chưa kịp phản ứng, vài giây sau, âm thanh rung chuyển từ xa truyền đến, thành lũy 2 cách khá gần bên ngoài, Hạ Chí Thanh đứng trên đài cao nhìn xung quanh, vô số năng lượng dao động khiến Hạ Chí Thanh kinh ngạc không thôi.

“Mau! Báo động!”

Còi báo động của thành lũy 2 lập tức cảnh báo mọi người xung quanh.

Tam Vô lập tức được một bầy tang thi và nhóm Đại Hoàng bao vây.

“Bảo vệ Thành chủ!”

Từng đám bụi mù từ đằng xa bay thẳng lên, Nhện Hoàng Tây ở vòng ngoài đã sớm dẫn theo bầy nhện và kiến chuẩn bị xông lên.

Không bao lâu sau, những thứ bên ngoài cuối cùng cũng lộ ra cơ thể của mình.

Đứng trên tháp canh cao nhất, Quý Lăng Bạch nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài, sắc mặt trầm xuống, nghiêm nghị quát lớn: “Là thú triều cấp cao! Thành lũy 1, theo tôi xuất trận!”

Vừa dứt lời, cây gậy trong tay anh cắt ra một luồng vòng cung ánh sáng sắc bén trong không trung.

Giây tiếp theo, người đã xông thẳng ra ngoài, Tam Vô thậm chí còn chưa kịp nói.

“Thành chủ, cô đến đường hầm trốn đi!” Nhóm người Giang Thiên che chở Tam Vô thật chặt chẽ, đám Tang Lĩnh cũng canh giữ bên cạnh Tam Vô, Tam Vô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, đây là chuyện mà mọi người có mặt ở đây đều ngầm đồng ý.

Tam Vô cũng biết năng lực của mình chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ nhưng chắc chắn không thể đối phó với thú triều cấp cao.

Cô lùi vào chỗ sâu hơn, vừa đi vừa hét lên với mọi người: “Nhất định phải giữ vững tuyến phòng thủ bên ngoài, tuyệt đối không được để bọn chúng tấn công vào!”

Bên trong đều là đất đai và thực vật dùng thời gian tích góp nên từng chút một.

Lão Hoa và những người khác có liều cái mạng già này cũng không để những thứ bên trong bị phá hủy.

Tam Vô đứng trên một đài cao ở lối đi dưới đất nhìn ra bên ngoài.

Hàng loạt tang thi cấp cao khiến lòng cô nguội lạnh.

“Làm sao có thể… đột ngột như vậy.” Ngay cả báo trước cũng không có.

Từng đợt nhện biến dị lao ra, những con thú biến dị kia gầm lên với bầy nhện.

[Làm việc cho con người! Các ngươi điên rồi sao?] Thú biến dị cấp cao có ý muốn khống chế bầy nhện.

Nhện biến dị không quan tâm lắm.

Chúng sẽ giết bất cứ ai muốn làm hỏng rau mà chúng đã cực khổ trồng ra!

Hai dòng nước lũ nhanh chóng đụng mặt nhau.

Những con thú biến dị trên mặt đất thì khá dễ chặn lại, nhưng quan trọng là những con thú biến dị trên bầu trời kia kìa, Tam Vô lo lắng nín thở.

Hiện tại chỉ có một tuyến phòng thủ trên không trung.

Tam Vô nhìn bóng dáng màu trắng giống như một ngôi sao băng, mỗi khi anh di chuyển, Tam Vô có thể nhìn thấy một cơn mưa máu từ trên trời rơi xuống.

Lần trước khi đánh thi triều, Tam Vô cảm thấy đó chính là thực lực của Quý Lăng Bạch.

Nhưng khi anh đối đầu với Nguyễn Anh, cô đã thay đổi nhận thức của mình về sức chiến đấu của Quý Lăng Bạch.

Cô nghĩ đó là kích hoạt toàn bộ hỏa lực.

Nhưng hôm nay nhìn Quý Lăng Bạch, cô cảm thấy mình đã nghĩ quá đơn giản về anh.

Toàn bộ bầu trời đều giống như của anh, không một con thú biến dị bay trên không nào có thể vượt qua tuyến phòng thủ đó, trái tim của chúng bị phá hủy rơi thẳng xuống dưới, không phân biệt cấp bậc.

Giang Thiên đứng bên cạnh Tam Vô, sinh ra cảm giác ngưỡng mộ bẩm sinh đối với những kẻ mạnh.

“Tôi dám khẳng định.” Giang Thiên đột nhiên mở miệng, trong mắt tràn đầy sự thán phục và khiếp sợ, “Đây chính là người có sức chiến đấu cao nhất tính đến thời điểm hiện tại mà tôi biết!”

Chỉ đến khi những con thú biến dị bay trên không trung đồng loạt lùi lại và gầm lên, Tam Vô mới thấy rõ bóng dáng của Quý Lăng Bạch.

Đôi cánh và mái tóc của anh hoàn toàn đẫm máu, cả người như được vớt ra từ trong vũng máu.

Đôi cánh rung nhẹ, vô số thịt vụn lẫn cùng bọt máu rơi ra từ trên người anh.

Quý Lăng Bạch vung súng, bay về phía trước.

Thú biến dị trên bầu trời đều rút lui.

Nhìn bộ dạng kinh khủng đó, Tam Vô cảm thấy mình có thể đồng cảm với những con thú biến dị biết bay kia.

Ngay khi Tam Vô nghĩ những con thú biến dị kia đã thực sự sợ hãi, đang định thở phào nhẹ nhõm.

Thì Giang Thiên bên cạnh đột nhiên sợ hãi kêu lên.

“Mặt đất!”

Mọi người căn bản không bắt được con thú biến dị cấp cao có tốc độ cực nhanh, trơ mắt nhìn nó xông thẳng vào tầng trung tâm!

Đây không phải là cấp cao, là thú biến dị có cấp bậc vượt xa cấp cao!

Trên bầu trời, Quý Lăng Bạch quay đầu liếc mắt nhìn, con thú kia đã đến cổng thành.

“Quý Lăng Bạch!” Tam Vô vô thức kêu lên.

Nhưng Quý Lăng Bạch không hề nhúc nhích.

Đôi mắt của mọi người sắp trào cả máu, không thể để cho nó xông vào!

Nhưng ngay khi nó đến gần cổng, thấy cổng sắp bị nghiền nát, một bóng người chợt lao ra, Tam Vô thậm chí không thấy rõ động tác của bóng người đó.

Cô chỉ nghe thấy hai tiếng nổ lớn.

“Rầm” một tiếng, xác của một con báo không đầu trượt ra xa trên mặt đất hàng trăm mét, đập vào một tảng đá, máu me lẫn lộn.

Ở cổng, Thịnh Thị vẫn luôn cụp mắt xuống.

Trên tay cầm một cái đầu báo hung dữ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.