Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 162: C162: 180 Pn3



Chương 180: Phiên ngoại 3

Translator: Bạch Quả

Beta: Thuỷ Tiên

Tô Minh Châu ngoan ngoãn tắt lửa, lấy cái muôi trong nồi ra rồi đậy nắp lại.

Vốn dĩ Cơ Thập Nhất đang rất nghiêm túc, nhưng nhìn một loạt các hành động sinh động này của anh, cô vẫn không nhịn được mà đỡ trán bất đắc dĩ.

Tô Minh Châu không nhận ra có gì đó không đúng lắm, anh ngoan ngoãn đi theo cô ra phòng khách, sau đó tỏ vẻ ghét bỏ đuổi Tô Bảo đi, cười híp mắt ngồi bên cạnh cô.

Cơ Thập Nhất há miệng, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của anh, cả nửa ngày vẫn không nói được lời nào, chớp chớp đôi mắt cay cay.

Tô Minh Châu cười, nhẹ nhàng hỏi cô: “Sao vậy em?”

Căn hộ rất yên tĩnh, rất lâu sau, cuối cùng Cơ Thập Nhất cũng lấy lại sự bình tĩnh, cất tiếng nói: “Châu Châu, em sắp rời đi.”

“Rời đi? Đi đâu?” Tô Minh Châu hỏi: “Không phải fan meeting tổ chức ở thủ đô sao? Chẳng lẽ em sắp đến nơi khác quay quảng cáo?”

Anh nhớ công ty không hề nhắc đến quảng cáo nào, chẳng lẽ là cô đã nổi tiếng ở nước ngoài, nên họ mời cô sang quay quảng cáo hoặc là đóng phim?

Tô Minh Châu không để tâm cho lắm, nói: “Dù sao thì gần đây trong công ty cũng không có chuyện gì, anh sẽ đi cùng với em. Nếu không thì em biết làm gì với người hâm mộ đang chờ đợi trên Weibo?”

Vẫn là dáng vẻ tinh ranh “đàm phán” ấy.

Những lời Cơ Thập Nhất chưa nói nghẹn ứ lại trong cổ họng, cô không biết nên nói gì.

Căn hộ chìm vào sự thinh lặng quỷ dị, tiếng đồng hồ tích tắc trong phòng khách cũng trở nên rõ ràng hơn cả.

Kèm theo đó là tiếng kêu lười biếng của Tô Bảo, Tô Minh Châu chợt phản ứng kịp, ngẫm nghĩ lại lời nói của cô, thấy sắc mặt cô kỳ lạ, cuối cùng anh cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Hai mắt anh ưng ửng hồng, nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, uất ức mà bất lực, chỉ có thể không ngừng nói: “Không được phép rời khỏi anh, sao em lại rời đi. Không được…”

Bọn họ chỉ mới xác nhận mối quan hệ, mới chung sống được mấy tháng, sao lại tách ra như vậy được?

“Mơ ——” Cơ Thập Nhất vừa cất lời thì vội nuốt xuống, chi bằng cứ dứt khoát cắt đứt, thừa dịp mọi chuyện còn chưa đến mức nghiêm trọng.

Hai người im lặng một lúc lâu, cô chủ động rời khỏi phòng khách.

Chỉ là, không ngờ rằng, Cơ Thập Nhất vừa bước tới cửa, Tô Minh Châu đã bước nhanh đến nắm chặt lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng đẩy cô dựa vào tường, vội vã ngậm lấy môi cô, chẳng nén nổi tình cảm trong lòng mà tham lam mut lấy mut để.

Đây là lần đầu tiên họ hôn nhau kể từ sau nụ hôn ở quảng trường.

Trong lúc nhất thời, Cơ Thập Nhất không kịp phản ứng lại, mãi đến khi nhìn thấy tình cảm mãnh liệt đong đầy trong đôi mắt anh, cô không nhịn được nữa, mở miệng ra và khẽ khàng đáp lại anh, lời nói có đôi phần tuỳ ý: “Không… tiếp theo…”

Lời nói bị chôn vùi dưới từng dòng cảm xúc mãnh liệt.

Anh giam cầm, nhưng vẫn vô thức đưa tay lên đặt sau đầu cô.

Mà, ngay sau đó, động tác của Tô Minh Châu trở nên nhẹ nhàng và từ tốn, tựa như nhận được một thứ bảo bối trân quý vậy, cứ li3m láp thật khẽ, chẳng dám dùng lực quá nhiều.

Một lúc lâu sau, Cơ Thập Nhất đẩy anh ra, thở hổn hển và nói: “Em sẽ ở với chị Thanh mấy ngày, chờ fan meeting kết thúc sẽ quay về.”

“Không được phép đi.” Tô Minh Châu giữ cô lại.

Cơ Thập Nhất cắn môi, nếu đã quyết định rời đi, cô nhất định phải nhẫn tâm.

Nếu thật sự quay trở về, sau này cô sẽ tìm cách quay lại. Chỉ cần cô muốn tiếp tục mơ giấc mơ này, thì nhất định sẽ mơ lại lần nữa. Nếu thật sự không được, cô sẽ tìm kiếm người tạo giấc mơ duy nhất của đại lục mộng cảnh để nhờ giúp đỡ.

Nhưng cô chẳng dám nói ra câu “Hãy đợi em”.

Sai lầm lớn nhất của cô là không nhận ra đây là một giấc mơ mà trêu chọc người ta ở đây, hiện thực và hư ảo, cuối cùng cũng sẽ phải xa rời nhau.

Cô đoán không sai. Quả thật sẽ phải giằng co một trận. Tô Minh Châu không nỡ dùng lực quá mạnh với cô, cuối cùng chỉ đành mang đôi mắt đỏ hoe đi theo sau lưng cô, giống như một chú chó con tội nghiệp.

Cơ Thập Nhất gọi một chiếc xe, mở cửa ra, nói với anh: “Anh quay về đi!”

Tô Minh Châu cứng cổ cứng miệng, nói: “Anh sẽ không về!”

Nói rồi anh cũng chen lên taxi.

Cơ Thập Nhất không còn cách nào, đành phải xuống xe, cũng lôi anh xuống theo: “Em không đi nữa, được không?”

Nghe vậy, Tô Minh Châu lập tức cười toe toét, nhưng vẫn lo lắng nói: “Vậy em đi về với anh đi.”

“Về về về.” Cơ Thập Nhất được anh dắt đi, cùng nhau đi về.

Chuyện rời đi là điều tất yếu, cô ở đâu cũng vậy, chỉ khác là tâm trạng không giống nhau mà thôi.

Giá vé 1 tệ nhanh chóng được công bố trên trang Weibo chính thức và trang web. Nhìn thấy tin tức mới được công bố này, không chỉ người hâm mộ kinh hãi, mà rất nhiều người trong giới giải trí đều bị dọa sợ.

“1 tệ!!! Tôi thấy tin tức này là kích động tới nỗi phi xuống lầu chạy vài vòng. Vốn dĩ mẹ tôi không cho phép tôi đi, nhưng bây giờ đã đồng ý rồi!”

“Đây có lẽ là buổi fan meeting rẻ nhất mà tôi từng đi…”

“Thập Nhất của chúng tôi đúng là có lương tâm, thực sự rất tuyệt vời, ha ha ha ha tôi rất mong chờ tới ngày đó, nhất định sẽ có rất nhiều người!”

“Vì giá vé quá rẻ nên nhất định sẽ hạn chế số lượng người. Trời ơi, đến lúc đó tôi vẫn phải tranh thủ cướp vé. Hy vọng tốc độ Internet của tôi ngày hôm đó không tệ.”

“Không quan tâm, không quan tâm, bây giờ chướng ngại duy nhất ngăn cản tôi đi fan meeting đã không còn nữa, thủ đô à, chờ tôi đến đi ha ha ha ha!”

Đối với người hâm mộ mà nói, giá vé như vậy quả thực là niềm vui nằm ngoài sức tưởng tượng.

Có rất nhiều người hâm mộ hỗn hợp, bọn họ đã tham gia không ít buổi fan meeting, có vé giá trên trời, mà cũng có vé giá phổ thông.

Đáng sợ nhất là số lượng vé có hạn mà giá vé lại cao, cuối cùng còn bị người lợi dụng cơ hội mua, đến lúc bọn họ mua được thì giá vé đã cao đến đáng sợ rồi.

Nếu không thực sự thích minh tinh đó, người hâm mộ sẽ không chi một số tiền lớn để mua vé. Người khác đánh vào loại tâm lý này nên những người cơ hội cứ xuất hiện mãi, không thuyên giảm được.

Giá vé lần này rẻ như vậy, chắc chắn số lượng có hạn, bọn người cơ hội cũng sẽ từ từ tăng giá vé chợ đen lên mất thôi.

Trong mắt những người trong nghề, đây lại là một câu chuyện khác.

Nếu fan meeting được tổ chức tốt sẽ giống như một buổi concert, khó kiếm được vé, đến lúc đó lại buôn bán vé trên mạng, kết quả cuối cùng là minh tinh và phòng làm việc của công ty kiếm được bộn tiền.

Đây mới là fan meeting chân chính.

Giá vé fan meeting 1 tệ chẳng phải là ai cũng có thể đến, cuối cùng, nơi tổ chức lại không chứa được nhiều người đến vậy, lỗ vốn là điều tất nhiên, công ty nào cho phép làm loại chuyện này, nếu có, đoán chừng não người đó bị úng nước mất rồi.

Nhưng khi bọn họ nhìn nhận ở một góc độ khác, công ty Giải trí Hoàng Thiên hoàn toàn không để t4m đến điều này. Cơ Thập Nhất muốn làm gì thì làm, chắc chắn là ông chủ của công ty sẽ đồng ý mà không hề suy nghĩ!

Khiến người khác đỏ mắt không thôi.

Không ít minh tinh nhỏ thở dài. Nếu khi còn bé bọn họ quen biết được một người có tiềm lực vậy thì tốt rồi, có lẽ bây giờ thứ chờ đợi bọn họ phía trước là tiền độ tươi sáng, chẳng cần phải ở đây chụp ảnh quảng cáo, quay phim làm gì cho bõ công.

Khoảng cách giữa người với người, quả thực là vô cùng to lớn.

Thời gian thấm thoát thoi đưa.

Đầu tháng sau, công ty Giải trí Hoàng Thiên đưa ra một vài hình thức mua vé.

Tất nhiên là công ty Giải trí Hoàng Thiên đã tính đến chuyện đầu cơ trục lợi, phương án cuối cùng được định ra là mua vé bằng tên thật. Khi mua vé, bạn phải điền tên và số căn cước của mình, trên vé cũng sẽ in tên của người mua. Nếu như tên không trùng khớp thì không được phép vào cửa.

Ngay sau khi phương án này được đưa ra, có không ít người cơ hội bị dập tắt ý định bán vé chợ đen. Lúc này có mua được vé cũng không có tác dụng gì, còn lãng phí 1 tệ nữa chứ, ít nhiều gì thì 1 tệ cũng đi được một chuyến xe buýt.

Nhưng mà, đối với người hâm mộ thì tin này quá sức tuyệt vời!

Điền tên và số căn cước thì có là gì, dù gì thì ai cũng phải điền, đến lúc đó xem ai gõ chữ nhanh hơn, điền trước và mua được vé.

Điều này công bằng với tất cả mọi người. Cướp vé là dựa vào tốc độ tay.

“Đối với tôi, điền tên và số căn cước là hành động tôi vô cùng điêu luyện. Tốc độ tay độc thân suốt hai mươi năm qua chỉ chờ đến ngày này thôi.”

“Mặc dù tôi cướp vé tốc độ chậm, nhưng tốc độ điền tên của tôi rất nhanh. Ha ha ha ha vốn còn nghĩ mình không thể cướp được vé, bây giờ xem ra là có thể cướp được rồi.”

“Chẳng lẽ chỉ có mình tôi chú ý, gần đây Tổng giám Tô không show ân ái nữa? Đã nửa tháng rồi, không bình thường chút nào cả.”

“Tôi cũng quan tâm! Weibo của anh ấy bỗng dưng im ắng quá, chẳng lẽ bọn họ cãi nhau rồi? Làm sao đây, đột nhiên thấy không quen cho lắm.”

“Đúng vậy, chuyện này giống như trái tim của đám anti-fan vậy á. Nhưng trước đó hai người bọn họ rất ngọt ngào mà. Hai người yêu nhau cãi nhau là chuyện bình thường mà, đúng không? Nhất định là Tổng giám đốc Tô chọc Thập Nhất tức giận rồi!”

Những bình luận này khiến người hâm mộ đang vui vẻ bàn chuyện fan meeting chuyển hướng, lập tức tập trung sự chú ý vào tình hình phát triển trong chuyện tình cảm giữa hai người.

Người hâm mộ biết rõ Thập Nhất của bọn họ, cô chỉ lộ mặt giải mã giấc mơ cho người hâm mộ lúc đầu tháng, còn lại đều là tin tức từ Weibo của công ty. Cách duy nhất để bọn họ cập nhật tin tức chính là vô số bài đăng trên Weibo của Tổng giám đốc Tô.

Mặc dù ngoài miệng họ nói ra những lời đó, nhưng thật ra bọn họ rất hâm mộ tình cảm của hai người, hơn nữa, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy những mặt khác nhau của thần tượng, bọn họ thấy vui vô cùng.

Bỗng nhiên nửa tháng nay không cập nhật Weibo, rất nhiều người hâm mộ tinh ý phát hiện ra có gì đó không ổn. Với tính cách hận không thể khoe cho cả thế giới biết của Tổng giám đốc Tô, thì lần này đúng thật là không bình thường chút nào.

Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người bọn họ.

Bất kể là mối quan hệ ấy tốt đẹp hay không tốt đẹp, thì giờ đây, có vẻ nó đã còn tốt đẹp nữa rồi.

Đêm thanh vắng.

Tô Minh Châu nằm trên sô pha không ngủ được, bây giờ Thập Nhất thường ở bên nhà Ngũ Thanh chờ đến tận khuya mới trở về. Ngũ Thanh không dám cho anh vào, mà anh cũng không thể phá cửa xông vào được.

Vừa trở về nhà thì Cơ Thập Nhất đi thẳng về phòng, quyết tâm không nói chuyện với anh.

Nhưng mà, rốt cuộc là cô đi đâu? Trong lòng Tô Minh Châu chỉ toàn là sợ hãi tích tụ lại, giống như đó là một mảng mờ mờ ảo ảo, anh hoàn toàn không hiểu, tất cả những chuyện xảy ra trong giấc mơ mộng trong mộng bất giác hiện lên trong đầu.

Tô Bảo hiếm khi di chuyển trên bụng chủ nhân, nó nặng đến kinh người, nhưng người bên dưới lại hoàn toàn không phát giác.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Tô Minh Châu vẫn còn ôm nỗi muộn phiền mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Nhưng, rất nhanh sau đó, bỗng nhiên anh ngồi bật dậy từ trên ghế sô pha, động tác mạnh đến nỗi khiến Tô Bảo lập tức nhảy xuống dưới vì bị dọa sợ, nó đứng cạnh chân bàn trà nhìn anh chằm chằm.

Tim Tô Minh Châu đập thình thịch, như muốn nhảy xổ ra khỏi lồng nguc, dáng vẻ bồn chồn. Căn hộ rất yên tĩnh, đèn không bật, nhưng anh lại cảm giác được bản thân vừa nhìn thấy thứ gì đó.

Giọng nói vừa mới xuất hiện bên tai anh là câu “Tỉnh lại”, đúng không?

Anh liếc nhìn căn phòng đằng kia, chắc chắn lúc này Thập Nhất đang rửa mặt, không thể nào là cô được, hơn nữa, cô cũng không thể nào chạy nhanh như vậy được.

Về phần Tô Bảo thì càng không thể, sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thì không có yêu tinh yêu quái. Cho dù là có đi chăng nữa, thì năm nay Tô Bảo mới có hai tuổi thôi, còn là giống đực nữa, sao có thể phát ra giọng nói của một bà lão được?

Vậy thì, rốt cuộc là ai đang gọi anh tỉnh lại?

– —–oOo——

*** 180 ***


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.