Chào Em, Bảo Bối!

Chương 11: Pretty damn awesome



editor: Boomtini

Giang Niên thoáng thất thần đã bị Hạ Gia Dương bên cạnh bắt gặp.

“Cậu nhìn cái gì mà chăm chú ghê thế? Hạ Gia Dương ôm số bài tập còn lại, trước khi xuống bục giảng liếc nhìn Giang Niên một cái liền thấy Giang Niên đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lục Trạch, nhìn đến nghiêm túc.

Giang Niên đột ngột định thần trở lại, sau đó liên tục lắc đầu: “Không có gì, không có gì”.

Hạ Gia Dương cười cười, mang theo chút ý trêu ghẹo: “Không phải Lục Trạch của chúng ta rất đẹp trai hay sao?”

….. Lục Trạch quay đầu lại, nhướng mày nhìn nhìn Hạ Gia Dương.

“Sao cậu lại nói nhiều như vậy?” Thanh âm thiếu niên có chút không kiên nhẫn.

Hạ Gia Dương bĩu môi.

Được được được, lúc cần thì “Gia Dương, lại đây hỗ trợ phát bài tập”; lúc không cần lại “Sao cậu nói nhiều thế?”

Lục đại thiếu gia chính là điển hình của dùng xong liền vứt bỏ.

Giang Niên cắn cắn môi dưới, sau đó vẫn là thấp thỏm trong lòng về chỗ ngồi.

……

Liền lấy Đoạn Kế Hâm thở ngắn than dài.

Cô có chút ngạc nhiên.

Đoạn Kế Hâm cũng sẽ có lúc than thở sao?

Xem ra đã gặp rắc rối lớn rồi.

“Cậu gặp rắc rối gì rồi?”

Đoạn Kế Hâm sửng sốt.

“Sao cậu lại biết tôi đang gặp rắc rối?”

….. Là vì bản thân tôi có thể nhìn ra.

Đoạn Kế Hâm sờ sờ gáy: “Giang Niên, tôi muốn hỏi cậu, cậu làm đề nghe tiếng anh tốt lắm phải không?”

Giang Niên nghĩ nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, tôi cảm thấy câu hỏi đề nghe rất hay. Đương nhiên, đọc hiểu và điền từ cũng rất thú vị. Nói chung môn tiếng anh đối với tôi mà nói chính là rất tốt”.

Bạn học Đoạn Kế Hâm bổng dưng cảm thấy mình chịu một vạn điểm thương tổn.

Yên lặng nuốt máu vào trong, Đoạn Kế Hâm tiếp tục hỏi: “Vậy khi làm đề nghe cậu thấy thế nào? Tôi nghe nói có ba kiểu khi làm đề tiếng anh, học bá, người bình thường, học tra, cậu thuộc cái kiểu nào?”

Giang niên vẻ mặt mờ mịt.

Cô thực sự không biết ba kiểu mà Đoạn Kế Hâm vừa nói đến từ đâu.

Thi Vũ, người vẫn luôn ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện cũng nghiêng người: “À à, có phải như này không — học tra làm đề nghe chính là @ # ¥% #% ¥ ……; người bình thường làm đề nghe là: The price of the shirt is 9 pounds 15; còn học bá làm đề nghe chính là: áo sơ mi có giá 9 bảng anh 15 xu. Đúng không?

Đoạn Kế Hâm gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng. Aida, mỗi khi làm đề nghe, tôi đều cảm thấy tiếng anh họ nói và tiếng anh tôi nghe căn bản không phải là cùng một loại ngôn ngữ. Giang Niên, tiếng anh của cậu thật tốt, cậu thật sự nghe ra hương vị Hán ngữ sao?”

Giang Niên lắc lắc đầu.

Thi Vũ không khỏi bật cười: “Để tôi nói, đây chỉ là truyện cười thôi mà. Đúng không Giang Niên?”

Giang Niên nghĩ nghĩ một hồi: “Ồ, nếu phải nói thì thật ra là như vậy, mình nghe tiếng anh âm thanh giống như này—“

Nữ sinh cố ý dừng một chút, sau đó mới tiếp tục, bắt chước một cách sống động: “Cho nên cậu hẳn là chọn B, sau đó tôi liền chọn B, vì vậy đã cân bằng tỷ số”.

Đoạn Kế Hâm, Thi Vũ: “…”

Không biết vì cái gì, tự dưng lại cảm thấy chính mình lại nhận thêm một vạn điểm thương tổn.

Ngoài mặt hơi mỉm cười

Nhưng trong lòng Giang Niên đã cười đến điên rồi.

Xem ra cũng không cần phải làm cho sét đánh, cùng lắm chính là bản thân tạo mây lên thôi.

/ ******************* /

Tiết học cuối cùng của buổi chiều là tiết tự học.

Ngày đầu tiên đi học, nhiệm vụ thầy cô giao cho cũng không quá nặng nề, hơn nữa mọi người vẫn chưa thu hồi tâm tư trong ngày nghỉ.

Cho nên một tiết tự học cuối cùng, trong lớp vẫn luôn có chút âm thanh vụn vặt, giống như có không ít người thấp giọng nói chuyện phiếm.

Hạ Gia Dương cũng biết rõ tâm trạng của mọi người, cho nên chỉ bắt đầu kỷ luật khi âm thanh trong lớp quá lớn, còn lại cũng không quản quá nhiều.  

Giang Niên đem nội dung thầy đã nói trong giờ vật lý ôn lại một lần, sau đó sắp xếp lại các ghi chú của mình, cẩn thận làm bài tập của tiết sau.

Sau khi làm xong chuỗi công việc này, Giang Niên nhìn lên đồng hồ trên tường, trong lòng lập tức cao hứng.

——Chỉ còn chưa đầy năm phút nữa là hết giờ học rồi!

Buổi trưa hôm nay cô không ăn quá nhiều, vừa rồi lúc nghiêm túc bài cũng không có cảm giác, hiện tại phục hồi tinh thần mới thấy bụng mình đã sớm kêu gào.

Hơn nữa, lớp học rõ ràng xao động rất nhiều.

Trong vài phút cuối cùng, Giang Niên thất thần mà nhìn vài trang trong sách toán, rồi sau đó liền bắt đầu nhìn chằm chằm đồng hồ, thầm đếm ngược: “Năm, bốn, ba, hai, một!”.

Khi đếm đến “một”, Giang Niên lập tức buông bút, cầm lấy phiếu ăn trên bàn chạy ra ngoài.

Là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp.

Chê cười rồi, mọi người ở Minh Lễ đều rất coi trọng bữa ăn, cho nên cô và Khương Thi Lam ngay từ đầu đã hình thành thói quen—-

chạy đến nhà ăn.

Hiện tại, nếu cô đoán không lầm, chắc hẳn Khương Thi Lam đang đợi cô ở cửa lớp 5 tầng một.

Bởi vì lao quá nhanh nên hiện tại cầu thang vẫn chưa có ai.

Một tiếng trống khiến cho Giang Niên càng thêm hăng hái mà chạy xuống thang lầu, quả nhiên, Khương Thi Lam đang ở cửa thang nhón nhân mong chờ.

Vừa nhìn thấy Giang Niên, Khương Thi Lam đã lập tức nhảy dựng: “Niên Niên, mau mau mau! Hôm nay là thứ hai, có món bánh kếp mình thích!”  

Bánh kếp cho bữa tối ở nhà ăn Minh Lễ là tuyệt nhất, nhưng chỉ có vào thứ hai và thứ sau thôi, hơn nữa, cầu vượt quá cung.

Cho nên nếu như đến chậm, nhất định sẽ không thể mua được.  

Nghĩ đến hương vị bánh kếp do dì ở nhà ăn làm, Giang Niên không cầm nổi nuống nước bọt, sau đó lại nhanh chóng chạy về hướng Khương Thi Lam.

Hai người hăng hái cùng nhau chạy về phía nhà ăn.

Truyện chỉ được đăng tại truyenwiki1.com và wordpress của Boomtini

Lục Trạch, Hà Gia Dương, còn có Tạ Minh, những người gần như ở cuối lớp học, dường như không quan tâm lắm đến việc họ sẽ ăn gì cho bữa tối.

Hạ Gia Dương và Lục Trạch đi cạnh nhau, sau đó lại nhớ đến cái gì, bỗng dưng bật cười: “Nói đến đây, tôi thật sự không thể nhìn ra Giang Niên thế mà lại là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp. Cậu ấy chạy nhanh thật, ngay khi tiếng chuông vang lên, tôi liền cảm thấy như có phong ba đi qua, quả thực nghĩ lại buồn cười gần chết.”

Lục Trạch một tay đút túi quần, tay kia cầm điện thoại, tựa hồ cũng nghĩ đến cảnh tượng Giang Niên chạy ra ngoài, bổng dưng cũng bật cười.

Thật sự rất thú vị.

Ngày hôm qua khi cùng cô gái kia trong quán phở, cô ấy không thèm nhúc nhích sau khi gắp vài đũa, hắn đã nghĩ cô là người không thích ăn cho lắm.

Hiện tại xem ra…

Tốt, thích ăn cơm, dễ nuôi.

  / ********************* /

Sang năm hai, tự học buổi tối tăng từ hai tiết lên ba tiết.

Có thể là đã quen với hai tiết tự học buổi tối, cho nên Giang Niên đột nhiên cảm thấy tăng lên một tiết tự học lâu đến mức khó có thể nhẫn nại.

Đặc biệt là ở trung học Minh Lễ, có thể nói là kiểu nuôi thả, buổi tối trừ phi ngoài ý muốn, cơ hồ tất cả đều là tiết tự học.

Vì vậy, nếu còn ở năm nhất sẽ cảm thấy hai tiết tự học buổi tối hết sức phong phú, nhưng cho đến bây giờ là tiết tự học thứ ba của buổi tối ….

Lại còn mới vừa khai giảng …..

Giang Niên cảm thấy hai tiết cuối cùng đều nhàm chán mà buông bút.

Diêu Tử Kiệt thỉnh thoảng vào lớp xem mọi người đang làm gì, Giang Niên lập tức khẩn trương cầm bút lên và tiếp tục giải bài tập.

Khi Diêu Tử Kiệt rời đi, cô lại thả lỏng tinh thần, tiếp tục xoa tay.

Cũng không trách được, cô đã chuẩn bị xong mọi thứ cho buổi học ngày mai, cho nên hiện tại thực sự mờ mịt.

Trong khi tiếp tục xem qua các ghi chú vật lý lần thứ tư, Giang Niên cảm thấy cánh tay trái của mình bị thứ gì đó chọc vào.

  

Cô lúng túng quay đầu lại, sau đó thấy Hàn Dơ Dạ đang cầm một bài thi nhìn mình.

Giang Niên nhìn xung quanh rồi hạ giọng: “Sao vậy?”

Hàn Sơ Dạ chỉ vào một câu hỏi trên giờ A4 đang cầm: “Giang Niên, cậu có thể giúp tôi làm câu này được không?”

“Tiếng anh sao?”, Giang Niên hỏi một cách tự nhiên, “Để tôi xem thử”.

Sau đó đưa tay ra để cầm lấy đề thi trên tay Hàn Sơ Dạ.

Hàn Sơ Dạ lắc đầu: “Không phải, toán học”

Giang Niên: “…”  

Cái sự tình này khiến tôi thực sự bối rối đó bạn học Sơ Dạ.

Trong lớp có rất nhiều học sinh giỏi toán, cô tuy rằng học toán không tồi, nhưng như thế nào cũng đâu có giống đối tượng để hỏi môn toán?

Hàn Sơ Dạ dường như đã nhìn thấy sự lúng túng của Giang Niên, vội vàng thấp giọng giải thích: “Không phải, tôi thật sự đã hỏi rất nhiều người, nhưng mà đáp án của mọi người không giống nhau, vì vậy tôi muốn nhờ cậu làm thử. Xem đáp án nào là đúng. Hơn nữa đề này không khó, chính là vừa rồi em tôi học sơ trung đã nhắn qua wechat hỏi tôi… chẳng qua có chút lòng vòng”.

Giang Niên nhận ra, sau đó lên tiếng nhận lấy câu hỏi: “Vậy mọi người làm ra đáp án như thế nào?”

Hàn Sơ Dạ đưa cho Giang Niên một tờ giấy khác.

Được rồi, Hàn Sơ Dạ hỏi năm người, và cậu ấy nhận được năm đáp án khác nhau.

Hàn Sơ Dạ có chút buồn cười: “Vì vậy nên muốn hỏi cậu thử xem, cứ coi như đã có sẵn năm đáp án cho cậu chọn rồi đi.”

Giang Niên gật đầu, sau đó bắt đầu nghiêm túc làm bài.

….. Rồi sau đó, xuất hiện thêm đáp án thứ sáu

Hai người mắt to đối mặt nhỏ, càng thêm hoang mang.

Không phải, cái đề này rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với nó vậy?

Giang Niên nhíu mày, sau đó nhìn vào từng bước giải đề của mình, vẻ mặt nghiêm túc, hợp tình hợp lý nói: “Tôi cảm thấy tôi làm rất tốt, mỗi một bước đều là nghiêm túc mà làm, hơn nữa rất có đạo lý!”

Hàn Sơ Dạ gật đầu: “Được rồi, mọi người trước đó đều nói với tôi như vậy.”

….. Được rồi.

Giang niên không còn cách nào khác: “Không bằng tan học cậu ở lại một chút hỏi người khác thử xem, lớp mình không phải có rất nhiều người giỏi toán sao? Aida …..”, cô đột nhiên vỗ đầu, rồi dùng nắp bút chọc vào Hạ Gia Dương ngồi phía trước,”Lớp trưởng, làm đề không?”

Thực là, sao cô lại quên mất còn có Hạ Gia Dương kia chứ.

Hạ Gia Dương thập phần sảng khoái, cầm lấy tờ A4

….. Năm phút sau, đề này thành công có được đáp án thứ bảy.

Cho nên, Giang Niên không biết tại sao cô buộc phải cùng Hạ Gia Dương đến tìm Lục Trạch để giải bài toán này một cách khó hiểu.

Giang Niên thật sự cảm thấy chính mình vô cùng bối rối, theo sau Hạ Gia Dương hỏi: “Tôi hỏi một chút, vì sao cậu lại muốn tôi theo cậu đến chỗ Lục trạch?”

Hạ Gia Dương mặt không đổi sắc, trợn mắt nói dối: “Bởi vì A Trạch đối với nữ sinh có thái độ tương đối tốt”.

Giang Niên xoay xoay đuôi tóc của mình.

….. Phải không?

Không phải hôm nay Thi Vũ mới cùng cô nói rằng thái độ của Lục Trạch đối với nữ sinh không tốt lắm sao? Vậy cuối cùng là tốt hay không tốt?

Thái độ của Lục Trạch là Schrodinger* sao?

(*) Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrodinger nghĩ ra vào năm 1935. Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết, theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chồng chất lượng tử

Theo mình, ý ở đây muốn nói thái độ của Lục Trạch như con mèo trong thí nghiệm của Schodinger, tức là vừa tốt vừa không tốt

———————

Tiên tỷ, Lục Trạch ở chương này làm cái gì??? =))

lúc đầu đọc mình tưởng là nhàn văn, chưa hết 2 ngày đi học, ừm, 11 chương =)))

nhưng không phải đâu, sau này tình tiết sẽ nhanh hơn đó


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.