Cao Duy Xâm Lấn

Chương 32



Edit: jena

Dư Liên kéo cổ về lại vị trí cũ, xoay xoay đầu nắn lại khớp.

Không hiểu vì sao Trường Sinh Uyên lại phát ra một tiếng thở dài, cảm thấy có chút tiếc nuối.

Tư Thần bỗng nhiên hơi thèm cổ vịt ngon*.

*cổ vịt Juewei của tập đoàn Juewei Food Co.

Cậu xấu hổ, ho khan giấu đi sự đói bụng: “Đối với lần cao duy xâm lấn này, anh nghĩ sao?”

Dư Liên trầm tư: “Vừa lúc cao duy xâm lấn bắt đầu, người bạn đồng hành của tôi nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ. Sau khi cậu ta nhận điện thoại, cậu ta liền đòi đi cứu mẹ, sau đó từ chối hành động với tôi. Theo lý thuyết, cậu ta là tiến hóa giả cải tạo theo phương hướng cơ giới, không thể dễ dàng bị ảnh hưởng bởi sự kiện Thần Quái.”

“Sau đó, tôi cũng nhận được một cuộc điện thoại. Tôi quăng điện thoại vào thùng rác, không bắt máy. Nhưng khi tôi đi ngang qua quảng trường, màn hình LED trên tòa nhà cao tầng bỗng nhiên sáng lên, TV phát ra âm thanh của một người, gã nói gã là bác sĩ chữa trị của tôi…”

Tư Thần ngắt lời hắn: “Vậy anh nhìn thấy bộ dáng của gã rồi?”

Dư Liên mờ mịt lắc đầu: “Màn hình chỉ là sáng lên một mảng lớn, chỉ có âm thanh, không có hình ảnh.”

“Tôi bịt lỗ tai lại, đi theo hướng dẫn đến đây. Mới vừa vào phòng, bên ngoài liền phát tiếng giới thiệu.”

“Có người gõ cửa, lý trí tôi biết đó là những thứ giả dối lừa bịp, nhưng đầu óc tay chân lại không thể khống chế, trong đầu toàn là hình ảnh của người nhân viên bị ngộ sát đến tìm mình. Tôi có thể cảm giác mình đánh mất cả dũng khí và hi vọng, nhưng không có cách nào thoát ra ngoài, thậm chí còn có suy nghĩ chờ chết.”

Tư Thần: “Trải nghiệm của tôi và của anh không khác nhau lắm. Trên đường đi, tôi nhặt được bốn con búp bê hình người. Sau khi đến đây tìm anh, tôi nhìn thấy một con gấu bông cầm búa đang gõ cửa. Tôi cảm thấy những món đồ chơi này là thủ đoạn công kích của “bác sĩ”.”

Hai mắt Dư Liên phát sáng: “Đặc tính của nền văn minh Thần Quái lộ rõ nhất khi căn cứ vào hiện thực! Hình thái của “bác sĩ” có lẽ liên quan đến thú bông, có khả năng đang lẩn trốn trong những món đồ chơi ngẫu nhiên!”

Tư Thần: “Đúng, không sai. Hơn nữa anh có cảm thấy rằng một đường đi đến đây, người có hơi ít không?”

Cứ cho là 100 mét sẽ 1 người, quãng đường Tư Thần đến đây là 2 km, nhưng chỉ gặp đúng mỗi Dư Liên.

Dư Liên: “Hừm, cái này… Tôi cũng không biết. Trong không gian gấp khúc, phần lớn mọi người đều hạn chế gặp nhau.”

Không phải ai cũng đi riêng lẻ như Tư Thần, hơn nữa cậu còn có thể dùng máy rà quét năng lượng những người xung quanh.

Ở đây, mọi người đều tuân theo những quy ước ngầm không nói ra, ví dụ như không nói chuyện với người lạ.

Nếu không phải Tư Thần cứu hắn, chưa chắc Dư Liên đã nói ra những chuyện này.

“Tôi đến đây là vì tôi có máy đo lường, kiểm tra những vật phẩm cao duy có cấp bậc cao, máy đó thường được gọi là đạo cụ.” Dư Liên nhìn xích sắt treo trên người Tư Thần: “Xích sắt của cậu cũng là đạo cụ, nhìn qua có vẻ chất lượng không tồi.”

Nói xong, hắn tiếp tục ở trong phòng tìm đồ.

Phòng ở tuy không lớn nhưng vì không có đèn, không gian rất tối. Dư Liên ngậm đèn pin, vốn không có ấp ủ nhiều hi vọng, đột nhiên đạo cụ đo lường bắt đầu chớp tắt ánh sáng xanh.

Thứ khiến cho đạo cụ sáng đèn là một cái gương đặt ở trước bàn trang điểm.

Gương hình tròn, tuy chưa biết giá trị là gì nhưng dù sao cũng là vật phẩm cấp cao, đem ra ngoài có thể bán được chút tiền.

Dư Liên vui vẻ, cầm cái gương lên, hơi xấu hổ: “Anh trai, thứ này… là tôi tìm thấy, nên là tôi lấy nha?”

Tư Thần trả lời: “Anh lấy đi.”

Giết người cướp của là hành động của nhân vật phản diện, Tư Thần sẽ không làm.

Dư Liên trong lòng rạo rực, lấy túi thu dụng ra.

Hắn đặt cái gương lên bàn, mở túi thu dụng bằng plastic.

Ánh trăng ngoài cửa sổ soi rọi vào, khi chiếu lên mặt gương đã phản quang vô cùng chói mắt.

Có người đang nằm trên lưng cậu.

Là một người mặc váy trắng.

Đầu của người nọ đang tựa lên vai Tư Thần, hai tay ôm lấy cổ cậu, như một con koala đu trên cây.

Những sợi tóc rũ xuống nhẹ nhàng lay động theo gió thoảng, tựa hồ như còn đang ngâm nga một điệu nhạc.

Tư Thần lớn lên rất đẹp, người mặc váy trắng cũng có gương mặt giống cậu, nhưng nhìn đối phương lại có nét tinh tế và mong manh hơn.

Nhận thấy thân thể của Tư Thần cứng đờ, người mặc váy trắng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía mặt gương.

Gương không có dấu hiệu vỡ nát, nhưng gần như nổ mạnh, những mảnh thủy tinh lạo xạo rơi xuống đất.

“Vãi!” Dư Liên hốt hoảng la lên, đau lòng đến tột độ: “Sao đột nhiên gương lại vỡ? Đạo cụ này bán sỉ hai cái ngoài thị trường à?!”

Tư Thần ban đầu cho rằng con gấu bông nhìn thấy cậu rồi bỏ chạy là vì nó không đánh lại cậu được.

Nhưng bây giờ mới biết sự tình không đơn giản như vậy.

Tư Thần sờ sờ sau lưng mình, không có cái gì. Cậu cũng không cảm nhận được trọng lượng của người váy trắng.

Nhưng Tư Thần biết, người đó vẫn luôn ở đây.

Cậu mấp máy môi: “Trước tiên đi ra ngoài đi.”

Vì Tư Thần tùy hứng cắt rớt dây điện, bây giờ không chỉ không có thang máy mà còn không có đèn.

Dư Liên vô cùng kinh ngạc: “Tôi lên đây bằng thang máy mà, sao bây giờ lại không có?”

Tư Thần ngượng ngùng nói là mình làm.

Hai người đành phải s0 soạng cầu thang để đi xuống.

Kiến trúc sư của tòa nhà này hẳn là không thể nghĩ đến chuyện năm 47 Tân Lịch còn có người đi cầu thang bộ, nên phần lối đi vô cùng chật hẹp.

Tư Thần đi phía trước, trong tay cầm đèn pin. Hai người từng bước đi trên cầu thang eo hẹp, lộp cộp lộp cộp.

Thật ra Dư Liên có chút sợ quỷ.

Hắn biết những thứ đó là “sinh vật cao duy”, cũng là một loại “năng lượng”; nhưng nếu đầu óc giữ bình tĩnh tốt thì cũng sẽ không có nhiều người nghỉ làm như thế vào giây phút cuối cùng.

Tư Thần quá im lặng, Dư Liên muốn giảm bớt không khí ngượng ngùng: “Anh trai, anh là người ở nơi nào vậy? Bao nhiêu tuổi rồi? Năm nay tôi 42, ở Khu An toàn, đã tốt nghiệp đại học 20 năm trước, trong nhà có ba phòng. Thu nhập mỗi năm là 5 triệu.”

“Sau khi tốt nghiệp, tôi có đi phỏng vấn ở bốn tập đoàn lớn, nhưng mà tích điểm của tôi không ổn, họ không cần tôi. Sau khi tích cóp đủ tiền thì tôi tự mình buôn bán nhỏ. Trong một lần tránh khỏi cao duy xâm lấn, tôi đã thành tiến hóa giả.”

“Ôi… Đây là điểm không tốt của Thiên tai Thần Quái, quá dễ khiến tinh thần xuống dốc, còn có rất nhiều quy tắc kỳ quái khác, đáng ra tôi nên mang theo máy đo lường các số liệu, triệu chứng sinh mạng.”

Khi hắn nói chuyện, âm thanh rất vang.

Tư Thần rút súng ra từ giữa chân, thấp giọng nói: “Im lặng, đừng có gọi tôi là anh.”

C4u nhỏ hơn Dư Liên tới 20 tuổi, hơn nữa, còn bị gọi là “anh trai”… Trật tự cấp bậc không thể loạn như vậy.

Dư Liên thấy cậu rút súng thì có chút khẩn trương.

Hắn vốn dĩ cảm thấy mình chỉ nhiều lời một chút cũng không đến mức bị giết người diệt khẩu.

Nhưng mà còn chưa nói gì, búp bê ngày nắng trong tay hắn đột nhiên tan biến thành cát bụi.

Búp bê ngày nắng là đạo cụ mà Dư Liên lấy được ở một phó bản cấp thấp khác.

Sau khi được hiệp hội giám định, đây là một con búp bê có thể báo trước được tai ương, số lần sử dụng là 3 lần.

Lúc trước gặp Tư Thần, đã mất một lượt. Sau đó nghe âm thanh giới thiệu trên loa phát thanh, lại mất thêm một lượt.

Bây giờ là lần thứ ba.

Động tác của Dư Liên chợt cứng đờ lại.

Sau khi hắn im lặng, Tư Thần cuối cùng nhận ra có gì đó khác thường.

Ví dụ như tiếng bước chân hơi ồn, giống như không chỉ là tiếng bước chân của hai người.

Dư Liên sống đến năm nay cũng không phải giả ngây giả dại, mơ hồ cười cười cho qua ngày.

Hắn điều chỉnh lại tiết tấu trên đường đi, hòa cùng với tiếng bước chân của Tư Thần.

Tiếng bước chân dần dà có quy tắc, vì vậy tiếng bước chân còn lại đã trở nên rõ ràng hơn.

Không có tiếng nói, người thứ ba đang đi theo bọn họ dường như vô thanh.

Tư Thần dừng lại, tiếng bước chân kia cũng dừng lại, giống như đang chờ đợi.

Tư Thần tắt đèn pin.

Dư Liên thấp giọng hỏi: “Bố ơi, bây giờ phải làm gì?”

Vì quá mức tĩnh lặng, câu hỏi này của hắn như vang vọng khắp nơi.

“…” Dân thành phố mấy người đùa vui nhỉ.

Tư Thần đẩy cửa an toàn, trên cửa có trí năng phát ra ánh sáng màu xanh, biểu thị tầng 13, yêu cầu cậu nhập mật mã.

Hiển nhiên, bọn họ bị nhốt trong một quy tắc nào đó của sinh vật cao duy.

Tư Thần dựa vào ngay chỗ rẽ trên cầu thang, nói: “Anh tiếp tục đi về phía trước, đừng ngừng lại.”

Chân Dư Liên run lập cập.

Hắn nghe thấy tiếng tim mình đang đập nhanh, adrenalin khiến cho máu toàn thân dồn lên não.

Nhưng hắn hiểu rõ, mình có thể ngẫu nhiên giúp đỡ, trong thời khắc mấu chốt có thể phát huy giá trị sử dụng.

Dư Liên ra dấu OK: “Được, cậu nhớ cẩn thận.”

Nói xong, hắn bắt đầu đi xuống lầu.

Tiếng bước chân của Dư Liên càng lúc càng xa.

Mà tiếng bước chân thứ ba thì không ngừng tới gần.

Trên cầu thang không có đèn, nhưng Tư Thần có mắt nhân tạo, có thể dùng tia hồng ngoại để nhìn trong bóng tối.

Nghe theo tiếng bước chân đang đến gần, tầm nhìn của cậu dần đen đặc.

Đây hẳn là đặc tính của sinh vật cao duy.

Tư Thần lập nên những cảnh tượng có thể gặp được, sau đó lặp đi lặp lại căn dặn bản thân không được khẩn trương, hi vọng có thể khắc chế nỗi sợ hãi.

Không liên quan đến lòng dũng cảm. Đây là phản ứng tự nhiên của con người khi đối mặt với những thứ mình chưa biết.

Trên cầu thang bỗng xuất hiện một mùi hương kỳ lạ, giống mùi formalin ngâm xác chết.

Rất gần.

Tiếng bước chân gần như dán lên lỗ tai của Tư Thần.

“Cộp”, “cộp”.

Cả người Tư Thần căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm vào lối rẽ của cầu thang, giống như một mũi tên đang chờ sức vận động.

Khi mũi tên chuẩn bị được bắn, đột nhiên tiếng kêu thảm thiết của Dư Liên truyền đến từ dưới lầu.

Tiếng kêu thê lương đến cực điểm.

Để phòng ngừa, Tư Thần bắn vài phát súng vào lối rẽ, sau đó mở đèn pin, chiếu sáng vào màn sương đen đang bao phủ.

Không có gì, ở chỗ rẽ cũng không có gì.

Tư Thần cuối cùng mới nhận ra. Quỷ không theo bọn họ đi xuống lầu.

Tiếng bước chân chỉ là ngụy trang. Nó đang đi lên lầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.