Búp Bê Cầu Nắng

Chương 48: Mời em đi ăn một bữa cơm, thế nào?



Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Đến giờ nghỉ trưa, Lâm Giang Nam mới cùng Kim Giai Giai ra khỏi phòng quay chụp. Từ sáng sớm các cô đã đến studio chụp hình, vẫn luôn chụp đến giữa trưa mới xong.

“Đi thôi, đi ăn cơm đi, chị sắp chết đói rồi.” Kim Giai Giai nói với cô.

“Vâng, được.” Lâm Giang Nam mở ngăn kéo lấy điện thoại của mình, đã một buổi sáng cô không chạm vào điện thoại rồi.

Các cô vẫn đi cửa hàng cơm cà ri như cũ.

“Em nói đi, ba ngày Nguyên Đán ở Bắc Kinh sảng khoái lắm nhỉ, tận mắt nhìn thấy Khương Trừng đi show, có phải đẹp trai lắm không?”

Vừa nói đến show diễn hôm đó, Lâm Giang Nam lại bắt đầu say mê, đẹp, rất đẹp, rất rất đẹp.

Kim Giai Giai không nhịn được mà dùng tay chọc chọc Lâm Giang Nam: “Đừng có ngẩn người nữa.”

Lâm Giang Nam cười đen tối. “Nhìn tận mắt so với cách một màn ảnh thì rất khác, tóm lại là rất đẹp trai.” Lâm Giang Nam chụm tay, ngây ngốc đi cả một đoạn đường.

Kim Giai Giai liếc cô một cái, nhìn cô khoe khoang.

Vào trong tiệm, hai người liền gọi cơm. Lúc chờ cơm, Lâm Giang Nam định lướt Weibo một lát theo thói quen, kết quả vừa lên Weibo là đã thấy hot search Weibo như này:

# Khương Trừng thừa nhận tình cảm, bày tỏ tình yêu trên Weibo

Cô sửng sốt một hồi lâu mới click mở Weibo Khương Trừng, quả nhiên là thấy cái trạng thái được đưa lên hot search kia.

Khương Trừng V: Yêu em

Cô nhìn bức ảnh đính kèm trên Weibo, đúng là tấm ảnh ngày hôm qua khi đi dạo ngõ Nam La Cổ ở Bắc Kinh hai người đã chụp lại.

Là một người nửa năm, một năm không update, anh cứ như vậy đột nhiên up Weibo, hơn nữa còn liên quan đến mình.

Cô yên lặng bình luận dưới Weibo anh.

Lâm Tiểu Miêu V: Em yêu anh.

Khương Trừng cũng nhanh chóng trả lời.

Khương Trừng V trả lời Lâm Tiểu Miêu V: Anh cũng yêu em.

Lâm Giang Nam đột nhiên cảm thấy mũi mình đau đớn, không biết nghĩ gì mà lúc ấy lại soạn một trạng thái mới rồi up lên.

Cô vừa up lên không lâu, nhân viên phục vụ đã bưng cơm cà ri đến.

Kim Giai Giai buông điện thoại trong tay. Cô ấy nhìn Lâm Giang Nam còn đang mân mê điện thoại, nói: “Mau ăn đi, ăn xong chúng ta còn phải về chụp hình đấy, chiều nay lại phải tiếp tục chịu đựng.”

“Vâng.” Lâm Giang Nam bỏ điện thoại vào túi.

Đang ăn cơm, Kim Giai Giai lại bị nghẹn họng, đột nhiên ho khan.

Lâm Giang Nam nhanh chóng đưa một ly nước ấm cho cô ấy. Kim Giai Giai ôm ly nước tu mấy ngụm mới hòa hoãn lại, cô ấy dùng ngón tay lướt lướt màn hình. Vừa rồi cô ấy chỉ lướt Weibo một chút, kết quả lại thấy đổi mới vừa rồi trên Weibo của Lâm Giang Nam, cô ấy tò mò nghiêm túc xem, ban đầu không nghĩ gì.

Vậy mà lại thấy…

Khương Trừng like trạng thái này!

Khương Trừng lại còn bình luận!!

Cô ấy còn cố ý nhìn lại Weibo Khương Trừng, sau đó lại nhìn Weibo Lâm Giang Nam.

Hai… hai… hai người này… Cứ như vậy mà công khai… Công khai khoe ân ái đấy…

Lâm Giang Nam bình tĩnh nuốt miếng cà ri trong miệng, sau đó nhìn điện thoại của cô ấy, trên màn hình điện thoại không phải là đổi mới vừa rồi trên Weibo cô sao?

“Hai người… Hai người…”

“Ừm.”

“Quá…” Kim Giai Giai trợn mắt há hốc nhồi một miếng cà ri vào miệng mình.

Lâm Giang Nam ăn thêm một ít cơm, điện thoại đột nhiên rung lên vài cái, là WeChat Khương Trừng gửi cho cô.

Cam lớn: Đang ăn cơm à?

Lâm Giang Nam lập tức lấy điện thoại chụp lại cơm cà ri của mình cho Khương Trừng.

Tiểu Miêu: Đang ăn nè. / hình ảnh

Kim Giai Giai nhìn Lâm Giang Nam cúi đầu cùng Khương Trừng gửi qua gửi lại WeChat, vẻ mặt thẹn thùng, không khỏi cảm thấy thứ mình ăn trong miệng không phải là cơm cà ri, mà là cẩu lương lạnh như băng.

Hai người cơm nước xong, vừa về liền vào studio.

Cả một buổi chiều Lâm Giang Nam đều tập trung làm việc, cho nên căn bản không biết Weibo của mình và Weibo của Khương Trừng đã nổ tung rồi.

Trong lúc nhóm fangirl chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Khương Trừng và Lâm Giang Nam cứ như vậy đột nhiên mạnh mẽ nhét một ngụm cẩu lương to lớn lạnh như băng vào miệng các cô.

Ảnh chụp của Khương Trừng và Lâm Giang Nam ngày hôm qua ở ngõ Nam La Cổ cũng bị tung ra, nói là do khách du lịch ở Bắc Kinh chụp được. Tuy rằng hai người đều mang khẩu trang, nhưng dù là thế thì vẫn rất đẹp mắt cho nên mới không kiềm chế được chụp vài tấm, ai ngờ người họ chụp lại là Khương Trừng và Lâm Giang Nam.

Tình cảm giữa Khương Trừng và Lâm Giang Nam nhanh chóng được chứng thực, an ổn nằm trên bảng xếp hạng những hot search hàng đầu. Lượt xem của chủ đề này cực kỳ khổng lồ, nam thần và nữ thần không cho ai chuẩn bị trước, cứ như vậy đột nhiên công khai tình cảm, điều này làm cho nhóm fangirl không thể tiêu hóa, đặc biệt là fangirl trong quân đoàn Cam của Khương Trừng.

Các cô đã sớm biết Lâm Giang Nam từ vụ “Trừng Nam CP”, nhưng lần đó không đào được gì quá sâu, còn lần này lại đào ra được Lâm Giang Nam là fangirl trung thành của Khương Trừng, đã là fan của Khương Trừng từ cao trung đến nay, hơn nữa ID của Lâm Giang Nam cũng bị đào ra, là người vẫn luôn hoạt động sôi nổi trong diễn đàn fangirl của Khương Trừng.

Thậm chí còn có không ít Cam tỏ vẻ rất quen mắt với ID của Lâm Giang Nam, bởi vì cái tên Cam Miêu hoạt động rất tích cực trong các diễn đàn fangirl của Khương Trừng, hơn nữa cô còn là chủ của một diễn đàn fangirl Khương Trừng giới hạn năm trăm người. 

Quân đoàn Cam đào tới đào lui, lại đào ra Cam phu nhân cũng giống mình, là một fangirl trung thành của Khương Trừng.

Buổi chiều, sau khi kết thúc chụp hình, Lâm Giang Nam cùng Kim Giai Giai từ từ ra khỏi studio.

Vừa bước ra, Lâm Giang Nam liền cảm giác ánh mắt của mọi người nhìn mình là lạ, nhưng khi cô nhìn qua, bọn họ lại cúi đầu làm việc của mình. 

Lâm Giang Nam ngại ngùng, cô biết ảnh hưởng của việc vừa xảy trên Weibo có bao nhiêu lớn, có lẽ bây giờ mọi người trong phòng làm việc đều đã biết chuyện của cô với Khương Trừng. Nghĩ đến đây, Lâm Giang Nam không khỏi mặt đỏ tai hồng, cô vùi mặt vào khăn quàng cổ, che khuất gương mặt đỏ ửng của mình. 

Kim Giai Giai cũng cảm giác được không khí kì lạ này. Cô ấy đẩy đẩy Lâm Giang Nam.

“Chị cảm thấy mọi người đã biết hết rồi.”

Lâm Giang Nam nhìn Kim Giai Giai.

“Em cũng cảm thấy vậy.” Cô nhỏ giọng đáp lại.

“Tự giải quyết cho tốt đi.” Kim Giai Giai mỉm cười, tiêu sái về lại chỗ của mình. 

Lâm Giang Nam cũng ngại ngùng về lại chỗ của mình, thu dọn đồ đạc. Mọi người nhìn Lâm Giang Nam im lặng thu dọn, người này đẩy người kia, một đám mang vẻ mặt hóng chuyện nhưng lại không dám trực tiếp hỏi Lâm Giang Nam.

Lâm Giang Nam dùng dư quang nhìn đồng nghiệp đang ngo ngoe rục rịch trong văn phòng, cô thở dài một hơi.

“Mọi người muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.” Cô ngại ngùng nói.

Lâm Giang Nam vừa nói, tất cả mọi người trong văn phòng đều kích động, mau chóng vây quanh cô. 

Kim Giai Giai nhìn Lâm Giang Nam bị người người vây quanh.

“Tiểu Miêu à, nói thật cho chị biết, có phải tài khoản Weibo của em bị trộm không?”

Lâm Giang Nam xấu hổ lắc đầu.

“Vậy… Em và Khương Trừng…”

“Giống trên mạng vậy…” Lâm Giang Nam thành thật trả lời.

Tất cả mọi người im lặng, văn phòng yên tĩnh vài giây.

Vài giây sau, văn phòng lập tức nổ tung, mồm năm miệng mười bắt đầu oanh tạc.

Chuyện này quả thực rất khó tin, lúc trước Lâm Giang Nam và Khương Trừng có scandal, mọi người chỉ cho đó là scandal mà thôi, nhưng bây giờ scandal được chứng thực, hơn nữa chỉ tính phòng làm việc này cũng không biết có đến bao nhiêu người là fangirl của Khương Trừng, thành ra mọi người đều có cảm giác mình yêu nam thần của đồng nghiệp.

“Lâm Tiểu Miêu à, em đúng là không nghĩa khí.”

“Đúng rồi đúng rồi, dám gạt mọi người lâu như vậy…”

“Lâm Tiểu Miêu, chị đã nhìn lầm em…”

Đầu Lâm Giang Nam đầy hắc tuyến.

Kim Giai Giai bật cười nhìn Lâm Giang Nam bị mọi người vây quanh, nhìn đi nhìn đi, đến lúc bị trừng phạt rồi. 

Điện thoại Lâm Giang Nam đột nhiên rung lên, cô thấy trên màn hình điện thoại hiện thị một quả cam lớn, thế là nhanh chóng nhận điện thoại.

Đương nhiên mọi người cũng thấy được màn hình.

Một quả cam lớn…

Khương Trừng?

Cái tên này đúng là… Đúng là khoe ân ái…

“Alo?”

“Tan làm chưa?” Giọng của Khương Trừng truyền qua điện thoại trong trẻo nhẹ nhàng, khiến Lâm Giang Nam run rẩy. 

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ. 

“Ừm… Sắp rồi…”

“Anh ở bên dưới chờ em, chúng ta cùng nhau về nhà.”

Về nhà…

Đáy lòng Lâm Giang Nam chấn động. Cô im lặng vài giây, sau đó mới nhỏ giọng trả lời.

“Vâng.”

Lâm Giang Nam cúp điện thoại thì cũng đã đến giờ tan tầm, mọi người đều biết là Khương Trừng gọi nên không phá cô nữa.

Lâm Giang Nam dọn đồ của mình, sau đó cười tươi chào tạm biệt với đồng nghiệp rồi mới ra ngoài.

Kim Giai Giai nhìn bóng dáng hí hửng của Lâm Giang Nam, không khỏi lắc đầu cười cười.

Cô đang chuẩn bị ngồi xuống, đột nhiên lại nhìn thấy Trì Nguyên yên tĩnh ngồi tại chỗ. 

Trì Nguyên ngồi yên cách cô không xa, lúc nãy cũng không vây quanh Lâm Giang Nam như những người khác mà chỉ yên lặng ngồi ở chỗ mình tiếp tục chỉnh sửa. Kim Giai Giai nhìn gáy anh rồi nhẹ nhàng đi đến từ phía sau, thấy bức ảnh anh đang chỉnh sửa liền hít một hơi khí lạnh. 

Đây mà gọi là chỉnh sửa sao?

Chỉnh sửa là để ảnh chưa hoàn hảo trở nên hoàn hảo, còn anh hiện tại đã tiến vào trạng thái thất thần. Bức ảnh trên màn hình bị anh chỉnh cho rối loạn, còn không đẹp bằng ảnh chưa chỉnh sửa. 

Kim Giai Giai mím môi, vươn tay vỗ vai Trì Nguyên.

“Anh Trì, anh đang ngẩn người nghĩ gì đấy, anh nhìn ảnh anh chỉnh đi, chị Mạn mà thấy được, không mắng anh mới là lạ đấy.”

Đột nhiên bị Kim Giai Giai vỗ một cái, Trì Nguyên lập tức tỉnh lại. Anh cũng sửng sốt nhìn bức ảnh bị mình chỉnh cho rối loạn trên màn hình máy tính. 

“Bất ngờ nhỉ?” Kim Giai Giai vui cười nói.

Trì Nguyên nhìn Kim Giai Giai, cũng mỉm cười theo. 

“Ừ, cũng may em nhắc nhở anh.”

“Ừm… em giúp anh, vậy anh nên báo đáp em thế nào?”

Trì Nguyên: “…”

“Như vậy đi, yêu cầu của em cũng không cao, mời em đi ăn một bữa cơm, thế nào?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.