Bình Thiên Hạ

Chương 43



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu Viên

Rốt cuộc đến khi Kiêu Vương nâng người lên, bên trong màn im lặng rất lâu, chỉ nghe Phi Yến thì thầm nói: “Ngủ đến mơ hồ, nhất thời quên bản thân đã ở trong Vương phủ, xin Kiêu Vương thứ tội.”

Kiêu Vương như mới thức dậy, nói: “Nếu ngủ hồ đồ, thì có tội gì? Nhưng tật xấu ra tay đánh người này phải sửa…”

Đợi đến khi trong phòng truyền ra tiếng gọi người của Kiêu Vương, bà tử tỳ nữ mới nối đuôi nhau bưng thâu đồng hộp trang điểm vào phòng. Kiêu Vương rửa mặt chải tóc trước, rồi bước ra khỏi phòng, sau đó tân phụ mới từ trong màn che bước ra, thẹn thùng trên mặt còn chưa tan, nút thắt dây lưng trước áo ngủ cũng không đúng cách.

Hình ảnh hôm qua Kiêu Vương tự mình bế Trắc phi vào cửa, các tỳ nữ bà tử trong Vương phủ đều để vào trong mắt, trong lòng biết vị Trắc phi này đang được Kiêu Vương sủng ái, nên lúc hầu hạ đều rất chú tâm.

Phi Yến một mình gả sang đây, hai tỳ nữ nha hoàn cũng không mang, bên cạnh chỉ có mỗi Bảo Châu là quen biết. Nàng khẽ thở dài, trong lòng biết Kiêu Vương cố ý làm thế. Đêm qua trằn trọc không ngủ đến nửa đêm. Nay mình đã trong Vương phủ, ngẫm thấy ý nghĩ thoát khỏi Vương phủ của trước kia thật đơn giản quá.

Hơn nữa, Kiêu Vương đối xử rất tốt với nữ nhân, tuy mình mấy lần tức giận đánh hắn, nhưng trước giờ hắn chưa động đến nửa đầu ngón tay của mình, nhưng chuyện gì cũng đều có giới hạn, suy cho cùng hắn cũng là hoàng tử, lúc này còn hứng thú thì có thể nhịn một hai lần, nếu hứng thú qua đi, ai biết liệu có gộp tội tính sổ không? Sau này chung đụng với Kiêu Vương miệng lưỡi oai hùng này không ít, thà cắn răng chịu đựng một hai, không thể mất mặt như sáng nay, bàn tay… bàn tay của hắn… xâm nhập vào trong hĩnh y [1], nghĩ đến đây, đùi lại âm ỷ run rẩy, nếu nam nhân muốn giày vò nữ nhân, hoá ra lại có nhiều thủ đoạn như vậy…

[1] hĩnh y: kiểu giống quần không đáy.

Trước kia Phi Yến nghĩ đây là viện riêng của Trắc phi mình, chỉ buổi tối Kiêu Vương mới vào ngủ, nào ngờ lúc ăn điểm tâm, hai người lại cùng dùng bữa trong phòng khách.

Bữa sáng ở Vương phủ rất đơn giản, bánh tráng chiên dầu thơm mùi lúa mạch, một đĩa đậu hủ tiểu ma, đặc biệt lấy trứng gà và hà tương làm thành nước sốt rưới lên bề mặt, xung quanh còn nhiều món nhỏkhác.

Phi Yến hơi nóng trong người, bữa sáng thanh đạm thế này rất hợp miệng. Kiêu Vương ăn rất nhanh, rõràng là thói quen luyện từ trong quân doanh, sau khi ăn xong, liền nhàn nhã ở bên cạnh nhìn Phi Yến dùng bữa. Trắc phi mới vào phủ bị hắn nhìn không chớp mắt, ăn không vô, nhưng Kiêu Vương lại nói: “Ăn nhiều chút đi, một hồi vào cung gặp Mẫu Hậu, cũng không biết chốc lát có gặp được ngay không, chắc phải đợi một lúc, e rằng sẽ lỡ bữa trưa, bữa sáng nên ăn nhiều chút mới tốt.”

thật ra cũng sớm đoán được Hoàng Hậu không yêu thích Kiêu Vương lắm, nhưng không ngờ lại biểu hiện rõ ra ngoài, ngay cả khi gặp mặt cũng phải cố ý kéo dài một lúc, khoan không nói từ ái của người làm mẹ, cho dù làm Hoàng Hậu cũng thiếu chút rộng lượng nên có, Phi Yến lập tức ăn chầm chậm như có đâm chiêu.

Kiêu Vương ở bên cạnh cười nói: “Chớ lo lắng, ngày mốt chúng ta sẽ lên đường đi Hoài Nam, sau này giảm đi những rối ren thỉnh an rồi. Nguy tổng quản sớm đã lên đường, trạch viện nơi đó đã có sẵn, mua lại chỗ cũ của đại nho gia Vương Á Chi tiền triều, hắn tạm sửa sang trước, lúc đến đó nếu nàng khôngvừa ý, có thể từ từ sắp xếp lại.”

Thấy sau cùng Phi Yến đã dừng đũa ngọc, Kiêu Vương mới đứng lên, lệnh cho tỳ nữ lấy xiêm y tiến cung, chuẩn bị vào cung.

Ai ngờ mới ra cửa, đã thấy một con ngựa chạy như bay đến, người xoay người xuống ngựa không phải ai khác mà là Đậu tướng quân Đậu Dũng. Sau khi Đậu Dũng xuống ngựa liền quỳ không dậy, nói với Kiêu Vương: “Nhị điện hạ, không phải ngài đã đồng ý cho mạt tướng đi Hàng Châu làm Đề Đốc sao? Mạt tướng không đợi được nữa, chắc ngài biết, nữ nhân kia mang cả đống vàng bạc đi rồi, đi đến nơi đó, nếu lại chậm chạp không đi, không lo tái giá, chỉ sợ ngay cả con côi cũng sinh ra…”

nói được phân nửa, thấy Phi Yến từ trong phủ bước ra, Đậu Dũng vội vàng ngậm miệng, nhưng lòng ngực cường trán vẫn phập phòng, có thể thấy tâm tình rất gấp gáp.

Vừa rồi Phi Yến ở trong nghe thấy Đậu Dũng ồn ào lớn tiếng, nghe hắn ta nói muốn đi Giang Nam thìtâm khẽ động, thoáng chốc đã hiểu rõ vì sao. Nhưng rõ ràng Đậu Dũng có niềm vui mới, và đồng ý hoà ly với Long Trân, tại sao hắn ta còn không chịu buông tay nàng ấy? Sớm biết như thế sao khi xưa làm vậy?

Kiêu Vương vỗ vai hắn ta, nói: “Đường đến Giang Nam xa xôi, có lẽ nàng ấy chưa đến nơi đó, ngươi gấp cái gì, phải trầm tĩnh chút, tóm lại là sẽ ổn…”

“Nhưng Kiêu Vương… Lúc trước ngài nói với mạt tướng, nếu muốn nữ nhân để ý, phải kiếm cho nàng vài đối thủ, nàng mới biết được chỗ tốt của mình, nhưng bên này đối thủ ta kiếm vào cửa phủ, bên kia nàng đã chạy, ngài lại nói đại trượng phu phải thể hiện lòng hào hiệp, mới làm nàng hiểu rõ mình đã lỡ mất thứ gì, nhưng mạt tướng vừa buông tay một cái, nàng liền như thỏ, hành lý nữ trang đều chuẩn bị thoả đáng, nhanh chân chạy trốn không còn bóng dáng… Điện hạ, ngài… cuối cùng là chọn đầu nào?”

Bị một đồ tể nghi ngờ tấm lòng chiêu hiền đãi si [2], sắc mặt Kiêu Vương trầm xuống, thấp giọng quát: “Tự mình hiểu sai, còn muốn trách ai? Ai bảo ngươi nạp tân tiểu thiếp vào cửa hả? Gặp dịp thì chơi, lấy lui làm tiến một cái cũng không biết? Nay ngay cả nữ tử của mình cũng không giữ được, còn ở trước cửa Vương phủ hô to hét nhỏ, ta thấy chức Đề Đốc ngươi đừng làm, cứ đến đó làm tổng binh đi!”

[2] chiêu hiền đãi sĩ: Quân, Vương hạ mình để tôn trọng, kết giao, chiêu mộ nhân sĩ hiền tài.

Đậu Dũng nghe vậy nét mặt lại rất vui vẻ, như gấu bò trên mặt đất, dập đầu ba cái, vô cùng phấn khởi từ bỏ đại quan nhất phẩm trong triều, đi nơi đó làm nhị phẩm.

Đợi đến khi Đậu Dũng đi rồi, Kiêu Vướng mới lên xe ngựa, ngồi cùng một chỗ với Phi Yến. Phi Yến thấp giọng hỏi: “Đậu tướng quân muốn đi tìm Long Trân?”

Kiêu Vương thong dong nói: “hắn ta ở trước Vương phủ không ra thể thống gì, phạt hắn ta đến đó rèn luyện tính tình, về phần tới đó rồi, hắn ta muốn làm gì, Bản Vương cũng không quản được!”

một câu này, ngăn chặn Phi Yến thỉnh cầu cho Long Trân. Nhưng vừa rồi vì có liên quan đến Đậu Dũng, Phi Yến đã đoán ra chân tướng không khác là mấy, không ngờ phía sau việc Đậu Dũng nạp tiểu thiếp, tổn thương Long Trân, lại do Kiêu Vương ra chủ ý.

Vừa nghĩ đến đây, Kiêu Vương lại mở miệng nói: “Đậu tướng quân thật lòng yêu tiểu thư Long gia Hầu phủ, nhưng luôn tự ti mặc cảm, thấy nữ tử này không thể nào yêu hắn ta, một hôm say rượu đã hỏi Bản Vương, Bản Vương thuận miệng nói dùng chút ghen tuông để xem thử có tình ý không, ai ngờ hắn ta lại làm ra chuyện hoang đường thế này, đúng là gỗ mục không thể khắc.”

Phi Yến khẽ nhíu mày, một lời thuận miệng của những nam nhân say rượu, lại khiến bao nữ tử vô tội phải ưu phiền…

Kiêu Vương nhìn ra nàng không vui, kéo tay nàng nói: “Nhưng qua chuyện nhà Đậu tướng quân, Bản Vương đã hiểu, nếu trong lòng có nữ tử mình ái mộ, đừng học cái gì mà quân tử rộng lượng buông tay, một khi có trong tay, phải giữ thật kỹ, nắm chắc trong lòng bàn tay mình.”

nói xong, khoé miệng lại nhếch lên nụ cười xảo quyệt sâu xa. Phi Yến quay đầu không nhìn hắn, đồng thời trong lòng lo lắng Long Trân đang ở phía Nam, cũng biết lời kia của Kiêu Vương là nói cho mình nghe.

Đúng lúc này, Kiêu Vương ôm nàng vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ xinh đẹp, vuốt ve bên dưới, thấp giọng tiếc nuối nói: “Ban ngày, không có hĩnh y thật bất tiện, đêm nay Yến Nhi tìm cái nhỏ hơn mặc vào cho Bản Vương xem thử có đẹp không?”

“…”

Chưa đến một lúc, xe ngựa đã đi vào cung, đúng như Kiêu Vương dự đoán, bọn họ ở ngoài cung đợi rất lâu, cũng không nghe thấy Thẩm Hoàng Hậu triệu kiến.

Thái giám ngoài cửa cung cũng rất hiểu chuyện, đặt hai cái ghế ở dưới bóng râm để Kiêu Vương và Trắc phi ngồi. Kiêu Vương nhìn Phi Yến ở bên cạnh, chỉ thấy nàng bình tĩnh ngồi trên ghế, dáng ngồi khôngchỗ nào bắt bẻ được, tuân theo quy củ trong cung, ngồi lẳng lặng khoảng một chung trà ( mười phút) mà không hề động đậy, dáng vẻ tiểu thư khuê các này, được rèn luyện từ nhỏ. dù màn trời chiếu đất ở Bạch Lộ Sơn vài nắm, nhưng không hề thay đổi.

Đúng lúc này, Thái Tử từ trong cung của Hoàng Hậu đi ra, thấy Kiêu Vương ngồi ở một bên, cười nói: “Mẫu Hậu vì có chuyện dặn dò, nên trì hoãn chút thời gian, Nhị đệ không chờ đến nôn nóng chứ?”

Kiêu Vương cười nói: “Cũng không có gì quan trọng, chỉ là vì gấp rút đi Hoài Nam, muốn thỉnh an Mẫu Hậu, để làm trọn hiếu đạo nhi tử mà thôi.”

Thái Tử cười cười: “Phụ Hoàng cũng vậy, bắt Nhị đệ lên đường gấp gáp thế, vừa mới nạp Trắc phi, còn chưa kịp bồi dưỡng tình cảm, đã phải đi Hoài Nam, ngay cả đại hôn của người làm đại ca ta cũng khôngthể tham gia.”

Kiêu Vương nhanh chóng khom người nói: “Hôn lễ Thái Tử, tuy không thể đích thân đến chúc mừng, nhưng quà mừng hậu hĩnh đã chuẩn bị từ lâu, chẳng qua ở Hoài Nam gần đây trộm cướp hoành hành, trên biển từ nam đến bắc đều có hải tặc cướp bóc hàng hoá tư trang, Phụ Hoàng thương cảm cho nỗi khổ dân chúng, lệnh thần đệ dẹp loạn giết tặc, không thể chậm trễ.”

Thái Tử nghe xong nheo mắt lại: “thì ra là vậy, Phụ Hoàng còn dặn dò ngươi gì không?”

Kiêu Vương cung kính đáp: “Còn lệnh thần đệ sau này làm việc không thể tự cao tự đại, phải nhớ từ đâu đến cuối trên đầu thần đệ còn có Phụ Hoàng và Thái Tử, ở Hoài Nam phải tu thân dưỡng tính, tự suy ngẫm lại những hành động không ra gì của trước kia…”

Thái Tử nghe vậy liền cười, an ủi Nhị đệ của hắn vài câu, rồi xoay người rời khỏi.

Đúng lúc này, rốt cuộc trong cung cũng truyền Kiêu Vương và Trắc phi vào thỉnh an.

Khi Phi Yến cúi đầu theo Kiêu Vương vào tẩm cung, chỉ nghe thấy Hoàng Hậu sai cung nữ ôm con mèo mới được nhận nuôi lên, muốn đích thân dùng lược ngọc chải bộ lông dài của mèo Ba Tư trắng.

Liếc thấy Kiêu Vương và Trắc vương phi thỉnh an, rồi phất tay nói: “Đứng lên đi, cũng không phải chính phi, ngươi một mình vào cung là được rồi, không cần mang theo thiếp thất vào thỉnh an, nếu không sau này Vương phủ nạp thêm nhiều thê thiếp, ba huynh đệ ngươi mỗi ngày đều dẫn vào đây, chẳng phải một khắc thanh nhàn của Bản Cung cũng không còn.”

rõ ràng trước khi thành thân, có truyền khẩu dụ của Hoàng Hậu, muốn sau ngày thành thân Kiêu Vương mang tân phụ vào cung, nhưng lúc này dường như đã quên không thừa nhận, bộ dạng tận tận tình khuyên bảo.

Trái lại Kiêu Vương không tranh luận với Mẫu Hậu, cung kính cúi đầu nói: “Nhi thần không hiểu chuyện, đã quên Phụ Vương lại nạp vài phi tử, hầu như mỗi đêm đều có người mới nhận ân sủng, chắc hẳn mỗi sáng hôm sau đều phải vội tới Mẫu Hậu thỉnh an, mấy ngày nay có lẽ Mẫu Hậu cực nhọc…”

Đúng lúc này, có thể Hoàng Hậu quá mạnh tay, con mèo kia đau quá chịu không nỗi, kêu “Meo meo ——” thảm thiết, giãy ra khỏi tay cung nữ, cào lên tay Hoàng Hậu một cái.

Cung nữ ôm mèo sợ đến cả người run rẩy, vội vàng quỳ xuống đất xin Hoàng Hậu tha tội.

Thẩm Hoàng Hậu cúi đầu nhíu mày nhìn vết máu trên tay, lạnh lùng nói: “Súc sinh không biết tốt xấu này không cần giữ lại, xách ra ngoài cung siết chết! Cung nữ này cũng không có tâm can, ngay cả mộtcon mèo cũng không ôm nỗi… Người đâu, kéo ra đánh chết!”

Hoàng Hậu chưa dứt lời, mấy thái giám to khoẻ đã đi đến kéo cung nữ và con mèo ra ngoài. Cung nữ kia còn muốn lên tiếng xin tha, đã bị chặn miệng, nhanh chóng bị kéo đi.

Trái lại Kiêu Vương điềm nhiên như không, thảnh thơi ngồi trên ghế, tràn đầy hứng thú thưởng thức hoa ngọc lan mới nở ở giàn hoa bên cạnh…

Phi Yến chậm rãi hít sâu một hơi, hai người này nào phải mẫu tử? rõ ràng là oan gia kiếp trước chưa tính hết ân oán! Làm tức phụ (con dâu) hoàng thất không dễ, làm thiếp thất hoàng thất khó càng thêm khó, nay nàng đã lên thuyền giặc của hắn, chỉ mong Kiêu Vương không đi sai nước cờ, nếu không thìphải cùng nhau chôn xác trong biển rộng, hài cốt không còn.

Từ tẩm cung Hoàng Hậu đi ra, lúc đầu cho rằng sẽ quay về Vương phủ, nhưng không ngờ xe ngựa lại đira cổng thành, đi tới ngoại thành. Phi Yến vén rèm nhìn cảnh vật ngoài cửa khổ, khó hiểu hỏi: “Điện Hạ muốn đi đâu?”

Kiêu Vương nửa dựa vào xe, tay chơi đùa với hai viên ngọc hạnh đào bích lục, sắc mặt hơi âm trầm, không dễ chịu như lúc trong cung, khép hờ mắt nói: “đã quá bữa trưa, dẫn Yến Nhi đi ăn món ngon.”

nói là ăn món ngon, lại không phải đi tửu lâu nổi tiếng, mà là dừng trước một hộ trang viện, Kiêu Vương nhảy xuống xe, đưa tay đỡ Phi Yến xuống xe ngựa.

Đúng lúc này, một nam tử trung niên khôi ngô, da ngăm đen đứng ở trước cửa viện, tuy cả người vải thô nhà nông, nhưng sống lưng thẳng tấp có loại khí chất nói không nên lời, như vị ẩn sĩ ẩn cư nơi sơn dã, thấy Kiêu Vương xuống xe ngựa, nam tử trung niên ấy liền cười to nói: “Thừa Nhi, cuối cùng con đãtới, a nương con làm một bàn tiệc rượu, mở vò rượu ủ lâu năm, nếu con không đến, a nương sẽ khôngcho ta động đũa!”

Rốt cuộc trên mặt Kiêu Vương lúc này mới hiện chút vui vẻ, mở miệng goi: “A Đại, con dẫn tân tức phụ đến gặp cha.”

___________________________________

Đậu hủ tiểu ma

IMG


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.