Bảy Kiếp Xui Xẻo

Chương 30



Ta thắc mắc: “Tại sao bọn họ không thể ở bên nhau? Dây tơ hồng đã xe trong tay Nguyệt lão, dẫu là gì thì đều có thể ở bên nhau.”

Sơ Không ngơ ngác, thở dài một tiếng: “Thần tiên trên trời đều kì lạ như Tiểu Tường ư? Đầu óc toàn mấy thứ linh tinh.”

Ta lôi hắn về, chẳng thèm ngoảnh đầu lại: “Bây giờ người kì lạ là ngươi
mới đúng, đầu óc chứa đầy mấy thứ linh tinh cũng là ngươi. Nhân duyên là chuyện người ngoài có thể điều khiển được sao? Ngươi yên lặng một lát
cho ta đi.”

Sơ Không phía sau bỗng trầm mặc một lúc: “Vậy… nhân duyên của Tiểu Tường, con có thể để ý được không?”

Ta đứng lại, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong đôi mắt đen láy của hắn in
đầy ánh sao, lấp lánh động lòng người. Tim của ta ngượng ngùng lỡ nhịp,
hai gò má cũng hơi nong nóng: “Gì cơ?”

Sơ Không giật mình quay
người đi, vội vàng lắc đầu: “Không có gì, không có gì, hôm nay phải xua
yêu khí cho Tiểu Tường, chúng ta mau về thôi.”

Đêm nay vì câu nói mập mờ kia của Sơ Không mà ta bị mất ngủ, lơ mơ xuống giường đi vệ
sinh, vừa mới ngồi dậy thì một cơn gió đêm lạnh buốt đã ùa vào khắp
phòng. Ta nghiêng đầu xem thì thấy Sơ Không đang tựa vào bậu cửa sổ lẳng lặng nhìn ta, sắc mặt nặng nề.

Ta gãi đầu, buột miệng hỏi hắn: “Lại đái dầm hả?”

Sơ Không vẫn nhìn chằm chằm vào ta, ta vỗ đầu cho mình tỉnh táo. Sơ Không
bây giờ đã không còn là đứa bé thiểu năng nữa. Hắn ngây người hồi lâu,
bỗng lên tiếng: “Con mơ thấy Tiểu Tường nhắm mắt… trên nền tuyết.” Hắn
cúi đầu nhìn xuống tay mình, “Cảm giác chân thật lắm, không giống như
đang mơ. Con sợ quá bừng tỉnh, vội vàng qua đây thăm người.”

Khi hiểu được ý của hắn ta bỗng tỉnh táo hơn rất nhiều: “Ngươi…”

“Dù có học thêm bao nhiêu tiên pháp, con vẫn dựa dẫm vào Tiểu Tường như hồi xưa, đúng là vô dụng…”

Nhưng điều ta quan tâm không phải là những chuyện đó, ta hơi vội vàng ngắt
lời hắn: “Ngươi mơ thấy gì? Mơ thấy lúc nào? Còn gì khác không?”

Sơ Không ngẩng đầu nhìn ta một lát, ánh mắt cất giấu vẻ gì đấy mà ta không biết, hắn quay người đi, lắc đầu: “Hết rồi, chỉ mơ thấy chuyện đó
thôi.”

Hắn bắt đầu dần nhớ lại rồi!

Ta vui lắm, nếu tìm
được một phách cuối cùng, nếu hắn tu được tiên thân, nói không chừng Sơ
Không sẽ lấy lại được tất cả trí nhớ.

Ta nói: “Sơ Không, nếu sau
này có việc gì thì ngày mười lăm không cần về đâu.” Ta nghiêm mặt nói,
“Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất để nâng cao tu vi, có thể tu được
tiên thân hay không đều phụ thuộc hết vào mấy năm này. Nếu ngoài kia
ngươi có cơ duyên gì thì nhất định không thể vì ta mà từ bỏ. Ta không có vấn đề gì, chuyện này chắc ngươi biết từ lâu rồi.”

Người Sơ Không cứng lại, sau khi ngây ra một lúc lâu mới khẽ đáp lại ta.

Ngày hôm sau ta tới tham dự hôn lễ của Đại Hoa, còn Sơ Không thì một mình xuống núi.

Có điều ta không ngờ, chuyến này Sơ Không đi gần nửa năm không về.

Vào độ rét đậm cuối năm, sắp sang năm mới, ta cân nhắc có nên xuống núi tìm Sơ Không hay không, nhưng lại sợ hắn đang tu hành tới giai đoạn then
chốt, ta mà bốc đồng tới tìm sẽ khiến tiến trình của hắn bị rối loạn. Ta lưỡng lự vài ngày mà vẫn không quyết định được, rồi ta bỗng nhận ra, Lý Thiên Vương đã đạt được mục đích cuối cùng của mình rồi. Kiếp thứ bảy
này của ta và Sơ Không đã bước vào con đường gian khổ nàng dâu nhỏ theo
đuổi tướng công!

Đêm giao thừa, ta đào hũ rượu ngâm sừng thịt của thú hươu ngựa chôn sau vườn ra. Ủ bao nhiêu năm mà ta không nỡ uống,
nhưng giao thừa năm nay không có Sơ Không ở bên, ít ra cũng có hũ rượu
ngon an ủi. Ta nghĩ vậy bèn mở nắp rượu ra, thì bỗng nghe thấy tiếng
bước chân nhanh thoăn thoắt.

Hương rượu vấn vương bên mũi, ta ngước mắt nhìn Sơ Không bước trên nền tuyết quay về.

Chung quy hắn vẫn không nỡ để ta đón năm mới một mình.

Ta mỉm cười, vẫy tay với hắn: “Ngươi biết chọn thời điểm về thật đấy, ta
vừa mở vò rượu ngon xong, qua đây thử đi.” Sơ Không đứng sững ngoài sân
một lát, ta ngạc nhiên: “Vào đây đi.”

Hắn gãi đầu gãi tai: “Tiểu
Tường làm thế như thể ta mới đi ngày hôm qua vậy, bao điều chuẩn bị
trong lòng không cần dùng tới, ta bỗng thấy hơi bối rồi.”

“Ngươi
vốn chưa bao giờ rời đi.” Ta đáp trôi chảy. Sơ Không lại sững người, ngơ ngác hồi lâu rồi mới ngồi xuống. Ta rót hai ly rượu, đưa một chén cho
Sơ Không, quan sát hắn một lượt, thấy hắn vẫn mang thân xác người phàm
ta lại thất vọng, nhưng giờ hắn vẫn chưa tới hai mươi, còn mấy năm nữa.
Ta tự an ủi mình như vậy, cười nói: “Lần này ra ngoài tu hành có gặp
chuyện xấu gì không? Kể cho Tiểu Tường vui đi.”

Hắn lắc đầu, đắn
đo một lúc lâu rồi mới nói: “Chuyện xấu thì không có, nhưng ta gặp được
một người, người đó nói ba hồn bảy phách của ta còn thiếu một phách.”

Sơ Không cúi đầu im lặng, thấy trời dần chuyển tối, thị trấn dưới núi
giăng đèn kết hoa, đông vui hơn ngày thường rất nhiều, càng tôn thêm vẻ
lạnh lẽo trong núi Lộc Hoa. Sơ Không ngửa đầu dốc cạn ly rượu, hắn
nghiến răng hỏi: “Tiểu Tường không có điều gì muốn nói với ta ư?”

Ta đắn đo một lát, thầm nghĩ dù gì bây giờ Sơ Không cũng không còn nhỏ
nữa, kí ức của hắn chắc cũng đang dần hồi phục, so với việc cứ để hắn
đoán già đoán non chẳng thà ta kể hết cho hắn còn hơn. Ta hắng giọng,
nhấp ngụm rượu, vừa nhớ lại chuyện xưa, vừa biến những kí ức đó thành
lời, rủ rỉ cho hắn nghe.

Lúc nói xong sáu kiếp trước đây thì trời đã tối hẳn rồi, thị trấn dưới núi bắn pháo hoa khiến cả một vùng trời
sáng lên rực rỡ. Ta uống hết chỗ rượu còn dư trong chén, ngẩng đầu nhìn
Sơ Không, thì lại thấy hắn cúi đầu. Mấy sợi tóc trên trán giấu đi vẻ mặt của hắn khiến ta nhìn không rõ.

“Thì ra…” Im lặng hồi lâu, Sơ Không lại bật ra một tiếng cười khổ kì lạ, “Những điều người đó nói đều là thật.”

Ta ngỡ ngàng: “Gì cơ?”

“Người mà Tiểu Tường nhìn thấy, chưa từng là ta, mà là Sơ Không thần quân.”

Ta cau mày: “Ngươi chính là Sơ Không.”

Nhưng lúc này Sơ Không đã không thể nghe thấy lời ta nữa, tựa như đã nhập ma
chướng: “Ta vẫn biết Tiểu Tường có rất nhiều quá khứ, nhưng ta vẫn tin
Tiểu Tường đang sống cho hiện tại, nhưng giờ đây… Tiểu Tường lại khiến
ta không thể tin tưởng được nữa… Vì sao, vì sao Tiểu Tường cứ phải cố
chấp với quá khứ như thế?”

“Ta chỉ cố chấp với ngươi!”

“Không phải ta!” Sơ Không ngắt lời, “Điều người quan tâm là kí ức, người chỉ
muốn ta trở thành Sơ Không trước kia. Tu tiên cũng thế, tìm hồn phách
cũng thế, người Tiểu Tường thích chưa từng là ta!” Sơ Không lườm ta,
khóe mắt đã ửng đỏ.

Ta day day cái trán đang giần giật, cố nhịn,
kiên nhẫn nói: “Ngươi bình tĩnh nghe ta nói đã. Kiếp đầu tiên, sau khi
Lục Hải Không chết, ta cũng sa vào vòng luẩn quẩn này, thế nhưng để ý
tới những điều đó thì có ý nghĩa gì chứ? Chỉ cần là cùng một linh hồn
thì thân thể chẳng là gì đối với thần tiên. Ngươi vẫn là ngươi, chỉ có
điều đang tạm thời mất một phần trí nhớ thôi, đợi tới khi nhớ lại thì
chẳng sao hết, ngươi là Sơ Không, Sơ Không là ngươi…”

Có vẻ như
hắn không nhịn được nữa, nghiến răng nói: “Ta không phải là Sơ Không!”
Hắn quăng ly rượu, đứng phắt dậy, quay người bỏ đi, tiếng sứ vỡ vụn như
kim châm vào màng nhĩ ta.

Ta nhìn rượu văng đầy đất, sự lo lắng,
sợ hãi cộng thêm chút tủi thân bao nhiêu năm qua đều hóa thành lửa giận, xộc thẳng lên đầu.

Ta niệm tiên pháp, lách lên phía trước, chắn
trước người Sơ Không: “Thằng bé hư hỏng này…” Ta vươn tay túm lấy hắn,
định bụng xử ngay tại chỗ, lột quần đánh mông hắn một trận nhớ đời. Nào
ngờ tay ta còn chưa chạm vào, Sơ Không đã chuyển động, thoắt cái biến
mất khỏi trước mắt ta. Ta quay đầu sang, chỉ thấy hắn đi theo con đường
nhỏ xuống núi mà không thèm ngoảnh lại.

Hôm nay hắn không đùa
rồi! Ta nóng mặt, niệm tiên quyết, tiên khí trên đầu ngón tay hóa thành
một sợi dây thừng, ta vừa vung tay lên sợi dây thừng vàng óng đã trói
lấy người Sơ Không. Nhưng đúng lúc sợi dây tiên sắp trói chặt được hắn
rồi thì quanh người Sơ Không lại phóng ra một luồng tà khí, phá nát sợi
dây tiên.

Ta sững sờ, vụt biến tới trước mặt Sơ Không, mặt đanh
lại: “Nếu còn dám đi nữa thì ngày hôm nay phải bước qua xác ta mới được
ra khỏi núi Lộc Hoa.”

Quả nhiên Sơ Không đứng lại, hắn ngoảnh đầu đi không nhìn ta, hắn vẫn đang tức giận. Nhưng giờ này ta đâu còn tâm
trí băn khoăn cái tính trẻ con ấy của hắn, ta nhìn Sơ Không chằm chằm,
cất giọng hỏi: “Ai đã nói cho ngươi biết những chuyện này? Pháp thuật đó là ai dạy cho ngươi?”

Hắn im lặng.

Ta lấy cái quạt tròn bằng trúc tía trong ngực ra, cầm nó trong tay: “Ngươi có nói không?”

Hắn biết giờ ta giận thật rồi, lưỡng lự mãi, cuối cùng mới chịu nhả ra hai chữ: “Cẩm Liên…”

Nghe thấy cái tên này ta chỉ thấy trước mắt mình tối đen, suýt thì ngã
khuỵu. Cảnh Sơ Không và Cẩm Liên cùng chết lại hiện ra trong đầu ta, ta
day trán, cố ép bản thân bình tĩnh lại. Đáng lẽ kiếp trước gã phải hồn
phi phách tán rồi mới đúng, lẽ nào gã lại mượn sức mạnh chuyển nghịch
chuyển hồn phách ra khắp thế gian, nhưng vì không có ai giúp gã thu thập hồn phách nên chỉ có thể trôi dạt. Mà nay lại tìm tới Sơ Không… chẳng
lẽ là muốn dụ hắn nhập ma?

Ta lừ mắt nhìn Sơ Không đằng trước: “Ngươi gặp gã từ lúc nào?”

“Ba năm trước.”

Không ngờ lại lâu như thế… Ta quá tệ, vậy mà lại không phát hiện ra chút nào.

“Những gì ta nói với ngươi lúc nãy đều không để tâm đúng không? Cẩm Liên là
người thế nào, sao ngươi còn dám tới tìm gã? Ngươi ngẫm xem vì sao mình
bị hồn phi phách tán? Nếu không phải tại Cẩm Liên…”

“Nếu không có Cẩm Liên thì ta đã chẳng có cơ hội gặp Tiểu Tường.” Sơ Không nhìn ta,
chất chứa nỗi đau khó nói thành lời, “Ta không biết Sơ Không thần quân
là người thế nào, dù Tiểu Tường đã kể lại những chuyện của hai người
nhưng những thứ đó đều xa lạ đối với ta. Trong cuộc sống của ta, chỉ có
mình Tiểu Tường, tất cả những gì ta làm đều là vì Tiểu Tường, nhưng Tiểu Tường lại vì Sơ Không thần quân. Dù người có nói hai chúng ta là một,
nhưng ta không quen người đó, người đó cũng không quen ta. Người bảo ta
phải chấp nhận thế nào khi Tiểu Tường quan tâm ta chỉ là vì một kẻ xa
lạ.”

Sơ Không vừa nói vừa lùi ra đằng sau, “Kẻ làm tiên làm thần
là Sơ Không thần quân, kẻ bị hồn phi phách tán cũng là Sơ Không thần
quân, kẻ địch của Cẩm Liên cũng là Sơ Không thần quân. Còn ta thì không, ta chỉ là một người được Tiểu Tường trao cho cái tên của Sơ Không thần
quân. Lâu dần, đến cả tên thật của mình ta cũng quên. Ta không muốn làm
Sơ Không nữa, ta chỉ muốn làm chính mình!”

Ta ngây ra như phỗng.
Giật mình nhận ra từ trước tới nay ta chưa từng đứng trên góc độ của Sơ
Không mà suy nghĩ cảm nhận của hắn. Trong lòng hắn không có Sơ Không
thần quân hống hách kia, hắn chỉ tồn tại vì bản thân, cũng luôn tưởng
rằng người khác quan tâm tới hắn là vì chính bản thân hắn, bỗng có một
ngày, hắn nhận ra sự quan tâm của người khác dành cho hắn chỉ là vì một
người không hề có can hệ gì, dẫu người đó có là kiếp trước.

Chắc chắn hắn rất hụt hẫng…

Ta thở dài, đưa tay về phía Sơ Không: “Chúng ta cũng về rồi bình tĩnh nói
chuyện được không? Cẩm Liên muốn dụ ngươi nhập ma, gã không phải hạng
người tốt đẹp gì, ngươi đừng tìm hắn nữa.”

Sơ Không lắc đầu:
“Muộn rồi, một phách duy nhất của gã đã bổ khuyết hoàn chỉnh cho linh
hồn của ta rồi, kiếp này, ta không muốn tu tiên, ta chỉ muốn làm chính
mình.”

Ta kinh ngạc ngây người, bao ngọn lửa giận trong lòng lại
bùng lên. Kẻ Sơ Không phải liều mạng hủy diệt hoàn toàn lại muốn mượn cơ thể của hắn để quay trở lại nhân gian, thật nực cười! Hắn bay lên, định cưỡi mây bỏ đi.

“Làm chính mình cái con khỉ!” Ta nghiến răng,
phất cái quạt trong tay đánh tan đám mây dưới chân hắn đi. Ta bay lên
trước, túm lấy tay hắn: “Hôm nay dù có đánh gãy chân ngươi ta cũng không để ngươi ra khỏi núi Lộc Hoa một bước!”

Sơ Không ngoảnh đầu lại
nhìn ta, trong đôi mắt chứa đựng một ánh sáng sâu xa: “Tiểu Tường.”
Tiếng hắn vang lên phía sau ta, ta hốt hoảng, Sơ Không mà ta túm đã hóa
thành một làn khói trắng, tan biến trong không trung. Một bóng đen bao
phủ lấy ta từ phía sau, ta nghiêng đầu lại nhìn, Sơ Không đứng sau lưng
ta, mấp máy môi: “Xin lỗi.”

Được lắm, không ngờ tên nhóc này lại biết cách dùng huyễn thuật lừa người!

Gáy ta bỗng đau nhói, mọi thứ trước mắt nhòa dần đi, trong đầu ta chỉ có
đúng một ý nghĩ, nhóc Sơ Không này… trở nên hư hỏng rồi!

Ta ôm cái cổ đau nhói mà tỉnh lại, nằm trên tuyết cả một đêm nên có vẻ bị đông cứng rồi.

Thằng nhóc đáng ghét kia đánh ngất ta thật cơ đấy, bỏ mặc ta ngủ trên tuyết
cả một đêm! Ta hận tới ứa máu, đứa bé ta vất vả nuôi nó khôn lớn, vì
giúp hồn phách của hắn được vẹn toàn mà đã liều mạng mấy lần, nghĩ xem
Tường Vân tiên tử này vì ai mà mất bao nhiêu công sức, chiến thắng đến
nơi rồi mà Cẩm Liên lại chen ngang ăn cắp thành quả! Thù cũ hận mới, ta
chỉ tiếc không thể lôi tàn hồn của gã ra ngoài rồi ném cho hươu ngựa ăn, để gã biến thành đống phân làm màu cho đất luôn!

Nhưng sau sự
tức giận ấy cảm giác tủi thân và bất cam lại càng nhiều hơn, ừ thì Cẩm
Liên là người xấu, có điều Sơ Không lại đi theo người xấu mất rồi…

Cách giáo dục của ta vẫn thất bại.

Ta vỗ mặt, tự nhủ rằng không thể từ bỏ như thế, ta phải nhớ hết mấy món nợ này, đợi tới khi Sơ Không tìm được trí nhớ thì ta sẽ bắt hắn trả dần!
Ta đứng dậy, thì đột nhiên cảm thấy một luồng yêu khí xộc tới từ phía
sau, ta niệm tiên quyết bảo vệ bản thân theo phản xạ rồi quay ngoắt lại, chỉ có một tiếng rít dài vang lên, sau đó một cái sừng thịt húc vào
bụng ta.

Cái thứ mềm mềm ấy cứ chốc chốc lại đâm vào bụng ta,
nhướn mày nhìn con yêu quái cũng coi như quen biết, hỏi: “Ngươi định
dùng cái sừng thịt này đâm chết ta ấy hả?”

Xem ra con hươu ngựa
này là một con yêu quái thù dai, đã bao nhiêu năm rồi còn tới tìm ta báo thù… Có điều bình thường không dám ho he, cuối cùng cũng đợi được tới
ngày ta bị thương, chắc tưởng ta dễ bị bắt nạt lắm…

Nhưng sao sống bao nhiêu năm rồi mà trí khôn của nó vẫn bị người ta nắm thóp thế nhỉ?

Ta thò tay nắm cái sừng lành lạnh của nó, cơ thể của hươu ngựa cứng đờ như thể hồi tưởng lại kí ức không hay nào đó, vội vàng đứng im. Ta thấy lạ: “Nếu ngươi đã tới để báo thì thì sao hòa hoãn thế? Phản xạ cũng chậm
quá…” Nhìn tuyết trên lưng nó, ta hiểu ra: “Chẳng lẽ, mày nấp trong tối
quan sát cả đêm mà không dám ra tay, bây giờ thấy ta sắp đi, lo quá nên
mới liều mạng xông ra đúng không?”

Cơ thể hươu ngựa lại cứng lại.

— —— BỔ SUNG THÊM — ——

Ta đập cái sừng thịt của nó rồi phá lên cười: “Ngô nghê thế này thì ngươi
sống thế quái nào được nhỉ! Ngươi làm thế nào mà bắt được đống tàn hồn
ấy không biết!” Câu vừa thốt ra khỏi miệng khiến ta sững sờ, hươu ngựa
là yêu quái chuyên đi săn tàn hồn, chắc chắn có cách tách tàn hồn nhập
vào cơ thể của người khác ra ngoài!

Dường như có một con đường
tươi sáng trải ra trước mắt ta, ta vuốt ve cái sừng của hươu ngựa, ngồi
xổm xuống, nhìn vào mắt nó, vận tất cả sự dịu dàng có trong đời: “Hươu
ngựa à, bé con à, chị hỏi cưng này, cưng có biết cách đuổi tàn hồn xâm
nhập cơ thể của người khác ra ngoài không?”

Hươu ngựa trố mắt ra nhìn, hoảng hồn lùi ra sau hai bước, y như thể lúc nào cũng chuồn được.

“Đừng sợ, chị là một vị tiên tốt, nói nghe xem nào, có cách gì đuổi tàn hồn ra không?”

Nó chần chừ gật đầu. Ta mừng rỡ, vành mắt nóng cả lên, bước lên hai bước
vuốt ve gương mặt mượt lông của nó: “Cục cưng, cưng xem, đời người ở đâu mà chẳng gặp gỡ, chúng ta quen nhau cũng là duyên, dù trước kia chúng
ta có thù oán gì, nhưng giờ hãy mỉm cười xóa sạch ân thù, hóa địch thành bạn, nắm tay nhau cùng tạo ra một tương lai tươi sáng, được không?”

Hươu ngựa trố mắt lùi ra sau hai bước, nghiêng đầu nhìn ta, hiển nhiên là
không tin lời ta nói. Ta nghiến răng, tiếp tục mỉm cười dấn lên phía
trước: “Không dám giấu, thần tiên tỷ tỷ có chuyện muốn nhờ cưng…”

Hươu ngựa quay người định đi, chớp cái ta đã chắn trước mặt nó: “Thôi được
rồi, mày ra điều kiện đi, phải thế nào mới chịu giúp.”

Nó liếc
mắt nhìn ta, ta hít sâu một hơi, cúi người xuống: “Xin lỗi vì trước kia
đã nhổ sừng của mày.” Nó hừ hai tiếng, ta lại nói: “Xin lỗi mày, đáng lẽ ra ta không nên mang nó đi ngâm rượu.” Nó không dám tin nhìn thẳng vào
ta, giống như đang hỏi: “Ngươi ngâm sừng của ta?” Ta thành thật nhận
lỗi: “Xin lỗi mày, hôm qua là đêm giao thừa, ta sơ sẩy uống hết rồi,
không để chừa tí nào cho mày cả…”

Hươu ngựa ngửa đầu lên trời hét dài, hình như mắt ngân ngấn nước, nó quay người định vọt lên trời, ta
không thèm để ý tới sĩ diện nữa, nhào tới ôm lấy cổ nó, hét toáng lên:
“Đã xin lỗi rồi mày còn muốn gì nữa! Ta sai rồi! Tất cả đều là lỗi của
ta được chưa!”

Đầu nó ngọ ngoạy, giãy giụa muốn chạy, ta dằn lòng hét lên: “Được rồi! Giẫm đi! Ta cho mày giẫm lên mặt ta! Mày cứ giẫm
đi! Trút giận đi!”

Hượu ngựa ngoảnh lại nhìn ta, ta buông nó ra,
cột đống tóc lòa xòa phía sau lại, nằm xuống dưới đất ngửa mặt lên trời
rồi nói: “Giẫm đi, giẫm thoải mái, trút giận xong thì đi tìm người với
ta.”

Trong thời tiết giá buốt, hơi thở phả ra hóa thành làn khói trắng muốt vẩn vơ, hươu ngựa giơ vó lên, nhằm ngay về phía mặt ta.

Ta nhắm mắt lại, nghĩ bụng, Sơ Không, vì ngươi bà đây đã chẳng thiết gì nữa rồi đấy.

Ai ngờ đợi mãi lâu mà vẫn không thấy cái vó ấy đạp lên mặt ta, mà thay vào đó lại là từng giọt ngọc nước ấm áp tuôn rơi. Ta mở mắt ra, thấy cảnh
thú hươu ngựa đang cúi đầu lẳng lặng khóc trên đầu ta, nước mắt rơi tí
ta tí tách, rất đáng thương.

Ta mềm lòng, vươn tay vuốt ve mặt
nó: “Mày đừng khóc, nếu không thì đợi tới khi ta về Thiên giới quay
xuống nhận mày làm thú cưỡi nhé, ta sẽ không để kẻ nào chế nhạo mày vì
mày chỉ có một chiếc sừng.”

Nó cứ lẳng lặng khóc, ta an ủi nó một lúc nó mới lấy lại được tinh thần. Ta còn đang cân nhắc xem có nên đi
ngay không thì hươu ngựa lại cắn gấu tay áo của ta bảo ta đi đi, không
ngờ con yêu quái này lại lương thiện đến thế…

Vì thế ta không
giấu nó chuyện gì nữa, nói thẳng hết ra: “Cơ thể của Sơ Không nhà ta bị
thiếu một phách, tàn hồn của một tên thần tiên xấu xa chui vào trong cơ
thể của hắn, trong tàn hồn đó có tà khí, gã muốn khiến Sơ Không lạc lối. Vì thế sau khi tìm được Sơ Không, mày đuổi nó ra, rồi ta thanh tẩy. Sau đó mày ăn nó đi, cho nó thành phân linh hồn rồi thải ra luôn.”

Hươu ngựa ngoan ngoãn gật đầu.

Ta mân mê viên ngọc tím trước ngực, mượn sức mạnh của nó để tìm vị trí của Sơ Không.

Ta tìm khắp nơi mà không dám dừng lại, chỉ sợ tới muộn Sơ Không lọt hẳn
vào con đường không có lối về ấy. Ta tìm kiếm trong tâm trạng nơm nớp lo sợ, đúng vào lúc hơi nản lòng thì cuối cùng viên ngọc tím trước ngực
cũng có chút phản ứng.

Ta sung sướng đi theo sự chỉ dẫn của viên
ngọc, phóng từ trên trời xuống, vừa nhìn thấy khung cảnh ta đã sững
người, đây chẳng phải chính là nơi trước kia Cẩm La giấu trái tim của
yêu đá ngàn năm sao…

Ta lắc lắc đầu lấy lại tinh thần. Giờ đây
nơi này chỉ là một đống đá vụn, phía trên đống đá vụn đó là một bóng
người cô độc, ta tập trung nhìn kĩ, đó chẳng phải là Sơ Không sao! Vừa
thấy hắn, ngọn lửa không tên trong lòng ta lại bốc lên ngùn ngụt, không
nói tiếng nào với hươu ngựa mà xông ngay lên phía trước. Ta hít thật
sâu, không để Sơ Không kịp nhìn kĩ, ta đã vung mạnh tay, không nói một
lời giáng thẳng một cú vào mặt hắn.

Từ nhỏ tới lớn ta chưa từng đánh hắn, nhưng lần này, ta không thể mềm lòng được nữa.

Sơ Không bị ta đánh bay đi rất xa, mãi tới khi đập vào một tảng đá lớn mới dừng lại. Hắn khuỵu một gối xuống dưới đất, ho khù khụ trong bụi bay mù mịt.

Không cho hắn có cơ hội nghỉ ngơi, ta bay người tới trước
mặt hắn, niệm quyết. Dây trói tiên từ đầu ngón tay phóng vụt ra, quấn
quanh Sơ Không như rắn, xung quanh hắn tỏa ra một luồng khí đen, định
phá tan dây trói tiên như đêm đó, nhưng đã có bài học, ta sao có thể để
hắn đắc ý được lần nữa.

Dùng tay khác lấy chiếc quạt bằng trúc tía trong ngực ra, ta hét lên: “Tịnh!” Tiên khí tỏa ra quanh người, thanh lọc tà khí.

Từ sau khi Sơ Không hồn phi phách tán ở ngay trước mặt ta, ta đã rất cố
gắng tu luyện tiên pháp. Tuy rằng vẫn còn kém tiên nhân chính phái rất
nhiều, nhưng cũng đủ để đối phó với một người mới tu tiên được mười mấy
năm như Sơ Không, dù trong cơ thể của hắn có tàn hồn của Cẩm Liên.

Tà khí tản đi, dây trói tiên trói chặt lấy Sơ Không, ta đanh mặt, đứng từ
trên cao nhìn xuống dưới: “Ngươi có gì không hài lòng với ta, ngươi muốn làm người thế nào, ta đều có thể bình tĩnh nói chuyện với ngươi, thậm
chí có thể thỏa hiệp, nhưng điều duy nhất ta không thể khoan nhượng là
ngươi sa vào ma đạo. Là thần tiên, dù trong lòng không có muôn dân trăm
họ, thì cũng nên phân rõ đúng sai.”

“Tiểu Tường.” Sơ Không ngẩng
đầu lên, khuôn mặt vẫn thuần khiết như trước đây, nhưng nụ cười trên môi hắn lại mang theo một sự bất lực cực lớn: “Từ trước tới nay người chưa
từng hỏi mong muốn của ta là gì? Vì sao ta nhất định phải làm thần tiên? Ta tu tiên chỉ vì có thể bảo vệ người, ấy vậy mà, thứ Tiểu Tường muốn
lại không phải là sự bảo vệ của ta.”

Ta nghẹn họng, có lẽ bây giờ ta có nói gì hắn cũng không hiểu. Ta ngoảnh đầu lại gọi hươu ngựa, đúng lúc nó chạy qua thì một luồng tà khí trào ra, ta hoảng hốt quay đầu thì lại thấy tà khí quanh người Sơ Không dày đặc, ăn mòn dây trói tiên từng tí một.

Tên Cẩm Liên đó… rốt cuộc đã làm gì Sơ Không!

Ta
sửng sốt, xông lên trước định nắm lấy tay Sơ Không. Hắn lại quay người
tránh ta, ta bực mình, vận thân pháp cực nhanh đuổi kịp, so mấy chiêu
với Sơ Không. Bên hông hắn có kiếm, mấy lần định rút nhưng lại không
rút. Biết hắn vẫn không muốn ra tay với mình, ta bỗng thấy ấm lòng, sau
đó lại dằn lại, ta cố ngáng chân hắn, túm lấy vạt áo của Sơ Không khiến
hắn ngã nhào xuống đất.

Ta đè chặt hắn, giương giọng gọi: “Hươu ngựa.”

Không gian vang lên một tiếng thét dài, hươu ngựa xé trời phi tới, Sơ Không
giãy giụa, ta ấn cổ hắn xuống nói: “Hoặc là giết ta, hoặc là đưa tay
chịu trói.” Ta nói đầy vẻ hùng hồn, Sơ Không lại cắn răng, tiện tay mò
lấy một hòn đá khẽ bắn đi, đập đúng vào cái chân chuẩn bị tiếp đất của
hươu ngựa. Hươu ngựa bị đau, cơ thể mất ổn định, đổ ập người về phía ta.

Ta hốt hoảng, Sơ Không nhân cơ hội đó xoay người chạy trốn, ta định đứng
dậy đuổi theo thì hươu ngựa lại đè nặng lên người ta, ta mắng: “Mày đúng là chẳng được tích sự gì!”

Bên đó Sơ Không định cưỡi mây bay đi, nhưng khó khăn lắm mới tìm được hắn, sao dễ dàng để hắn trốn thoát được!

Đồ ngốc không biết cho người khác bớt lo này!

Ta đẩy hươu ngựa ra, còn chưa đứng vững đã giơ cái quạt tròn trong tay rồi hét lên: “Mây đâu!” Áng tường vân dưới chân Sơ Không bay tới bên cạnh
ta, ta niệm quyết: “Tên.” Tức thì đám mây mềm mại tụ lại hình mũi tên,
ta không hề xao động, chỉ thẳng tay về phía Sơ Không, mũi tên mây sắc
bén phóng vụt qua.

Sơ Không cũng không hề chậm chút nào, loáng
một cái đã né được đợt tên mây đầu tiên, hắn lẳng lặng nhìn ta, không
dằn nổi sự bất lực trong mắt: “Tiểu Tường, đừng đi theo ta nữa, ta không phải là Sơ Không thần quân mà Tiểu Tường muốn. Người cứ coi như kiếp
này chưa từng tìm thấy ta đi.”

Ta tức quá chửi ầm lên: “Vớ vẩn!
Mất bao nhiêu công sức nuôi ngươi mười mấy năm, ngươi nói chưa từng tìm
thấy thì ta phải bôi đen hai mắt cho mù luôn à! Tại sao! Ta không quan
tâm ngươi là Sơ Không nào, dẫu có nuôi ra đầu heo thì ta cũng quyết
không để kẻ khác nẫng tay trên! Cút về!”

Môi Sơ Không mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại nuốt vào trong bụng.

Ta vung quạt, gọi càng nhiều mây đến, biến hết thành mũi tên sắc nhọn, vừa úp quạt xuống, dòng mưa tên đã ào ào trút xuống. Sơ Không không tránh
được, thoáng chốc đã bị trúng mấy mũi, tên mây chạm vào người Sơ Không
liền biến thành sương trắng bay đi, nhưng vẫn để lại những vết thương
nông hoặc sâu.

Mục đích của ta là khiến hắn không thể động đậy vì thế không hề nương tay, nhưng khi thấy máu ướt đẫm khắp người hắn, xấu
hổ thay ta vẫn mềm lòng.

Tên mây thoáng chững lại, người Sơ Không mềm đi, khuỵu xuống dưới đất. Ta lo lắng muốn chạy lên đỡ hắn theo bản
năng, nhưng vừa đi được hai bước đã thấy tà khí xung quanh Sơ Không trào ra. Ta giật mình kinh ngạc, Sơ Không đang khuỵu một gối từ từ ngẩng đầu lên nhìn ta, mắt trái của hắn vẫn bình thường, nhưng trong con mắt phải lại đỏ sậm đầy sát khí.

Hắn chỉ nhìn từ phía xa nhưng vẫn khiến ta lạnh cả người, như thể nhìn thấy Cẩm Liên thần quân khiến người khác phải run sợ.

Ta nuốt nước bọt, nhủ thầm tuyệt đối không để kiếp này của Sơ Không lại bị hủy trong tay Cẩm Liên, dẫu ta có phải trả bằng tính mạng của mình. Ta
cố lấy dũng khí, nhấc chân bước về phía Sơ Không.

Sơ Không lừ
mắt, rồi bỗng nhiên như bừng tỉnh, hắn ho hai tiếng, miệng trào ra máu,
vẻ mặt có chút hoảng loạn, y như hồi còn bé làm vỡ bát đĩa, lúng ta lúng túng: “Đừng tới đây! Tránh xa ta ra…” Hắn lùi từng bước ra phía sau,
như thể sợ ta chạm vào hắn. “Ta không muốn làm Sơ Không thần quân cao
cao tại thượng, ta không muốn về với Tiểu Tường.”

Nghe hắn nói
vậy, ta càng điên tiết hơn, không thèm quan tâm nhảy vọt lên trước, ta
vươn tay bắt lấy vai hắn, không biết lúc nãy vai hắn bị trúng tên nên
giờ bàn tay ta nhuốm đầy máu.

Ta cứng người, Sơ Không rụt vai
tránh khỏi tay ta, rồi đánh một chưởng lên bụng ta, tà khí lạnh buốt xộc thẳng vào trong cơ thể, ta bị đẩy lui hai bước, sững sờ nhìn Sơ Không:
“Ngươi… thật sự đánh ta?”

Tuy trước kia ta cũng đánh hắn, tuy
trước kia ta cũng thường đánh Sơ Không, tuy giờ đây hắn đã không còn là
Sơ Không trước kia nữa…

Sơ Không cũng sửng sốt nhìn xuống tay mình, hắn lúng túng muốn giải thích: “Tiểu Tường, không phải ta…”

Nhưng lúc này ta đã giận tới mức không nghe nổi lời hắn nữa, không thèm dùng
cảm pháp khí mà bay người lên, túm lấy tay Sơ Không, thục một cú vào đầu gối của hắn bắt hắn phải quỳ xuống, ta vội vàng gọi: “Hươu ngựa!”

Thú hươu ngựa vẫn đứng một bên quan sát tình hình lập tức chạy lên. Sơ
Không giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế, ta đè chặt lấy hắn, tà khí trên tay Sơ Không trườn lên cổ tay ta, Sơ Không càng giãy kinh hơn: “Bỏ ta ra!”

Ta không chịu buông ra, hươu ngựa chạy đến, nó cúi đầu
xuống, dùng cái sừng thịt khẽ chạm vào trán Sơ Không. Tà khí dần hiện
ra, hươu ngựa lùi về sau hai bước, như thể có chút sợ sệt.

Có thể lôi tàn hồn của Cẩm Liên ra không đều phụ thuộc vào lần này, ta cắn
răng, dùng tất cả tiên lực đè ép tà khí, càng cố áp chế tà khí càng phản kháng dữ dội. Cơn đau xối ngược lại như thể nghiền nát tim, xâm nhập
từng chút vào xương tủy. Ta gắng nhịn không nói một lời. Khoảnh khắc đó, ta vừa thấy vui vừa thấy buồn, vui ở chỗ là ta chỉ gặp phải tàn hồn của Cẩm Liên, vẫn có thể đủ sức đối chọi. Buồn ở chỗ, trước kia Sơ Không đã phải chịu bao nhiêu đau đớn mới cùng chết được với Cẩm Liên, mà nay…
kiếp sau ngốc nghếch lại muốn nhập ma theo gã!

Vừa nghĩ đã thấy bực mình!

Ta không nhịn được nữa, đạp mạnh một cái trúng mông Sơ Không. Vậy mà hắn
không hề phản ứng. Kể cũng đúng, Cẩm Liên đã nhập vào hồn hắn, giờ lại
chia tách hồn phách, dễ chịu sao cho được.

Tà khí đọng lại trên
sừng thịt của hươu ngựa ngày càng nhiều, ta thoáng nhìn thấy một vệt
sáng trào ra khỏi trán Sơ Không, đó là tàn hồn của Cẩm Liên! Ta sung
sướng, tập trung áp chế tà khí, Sơ Không không chịu được đau, rên thành
tiếng.

Hươu ngựa thét dài một tiếng, ngửa đầu lên trời, trong đám khí đen bám trên sừng thịt của nó có tàn hồn ánh vàng. Ra rồi! Ta mừng
rỡ vô cùng, đang định niệm quyết thanh lọc nó thì tàn khí xung quanh tàn hồn sắc vàng đột nhiên xoay vòng, thú hươu ngựa bị đau, liên tục lắc
đầu rít lên thảm thiết.

Gã muốn nhập vào cơ thể của hươu ngựa! Ta hoảng hốt, bay lên trước, túm chặt lấy cái sừng thịt của hươu ngựa,
quát lên: “Không muốn cái sừng cuối cùng này bị nhổ ra thì đừng cử động
lung tung!” Người hươu ngựa cứng lại, rồi ngoan ngoãn đứng yên dù đang
run bần bật vì sợ.

Ta lấy viên ngọc tím đeo trên cổ xuống, ta
không biết nó có tác dụng gì, nhưng giờ đây thứ có thể dùng trên người
ta chỉ có mỗi nó, vì thế ta không để ý gì nữa hết, đặt nó trong lòng bàn tay, rồi nắm lấy sừng của hươu ngựa, ta dồn hết sức mạnh nguyên thần
của mình, tỏa tiên khí ra, hét lớn một tiếng: “Tịnh!”

Thoáng chốc cả đất trời như lặng yên, viên ngọc tím trong tay bùng lên rực rỡ,
chẳng khác nào mặt trời bừng sáng phá tan làn sương, thanh lọc vẩn đục
khắp nhân gian.

Ánh sáng dần biến mất, cái sừng của hươu ngựa vẫn nằm trong tay ta, tà khí tan biến, tàn hồn của Cẩm Liên cũng không còn
nữa, ta mở tay ra, viên ngọc tím trong tay đã hóa thành một viên đá xám
xịt, không còn lấp lánh.

Cả đời Cẩm Liên đều muốn giành được trái tim của Tử Huy, đều muốn giành được sức mạnh nghịch chuyển, bây giờ…
cũng xem như ước nguyện cuối cùng của gã đã được hoàn thành. Còn Tử Huy… thế gian này đã không còn Tử Huy nữa, tất cả những gì y để lại đều đã
tan thành mây khói.

Ta rũ rượi ngồi xuống đất, cổ tay nhói đau,
đó là chỗ lúc nãy bị tà khí của Cẩm Liên xâm nhập. Cơ thể này đã không
thể tiếp tục sử dụng, nếu không sẽ hại tới nguyên thần, khiến ta sa vào
tà đạo.

Ta ngoảnh đầu lại nhìn Sơ Không, người hắn đẫm máu lê
bước về phía ta, sau đó hắn quỳ xuống, đưa tay ra, nhưng lại không dám
chạm vào ta. Ta nhìn thấy gương mặt trắng bệch của mình qua đôi mắt đen
láy của hắn, ta nói: “Thật ra ngẫm kĩ, lời người nói cũng không sai.”

Hắn ngẩn người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.