Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 46



Lúc tiếng bước chân truyền đến Ngu Hạ còn ngủ đang mơ màng ngủ, thẳng đến khi ngón tay bị người nhéo.

Ngu Hạ xoa xoa hai mắt, ngước mắt nhìn người phá giấc ngủ của nàng: “A……”

Là Lưu Tứ.

Lưu Tứ mặc bộ quần áo màu đen, trên cao nhìn xuống nhìn nàng: “Sao lại ngủ ở đây?”

Ngu Hạ nhịn không được thở dài: “Quá mệt, hôm nay ngồi xe ngựa một ngày, ta ghét nhất là ngồi xe ngựa.”

Trên cổ tay nàng còn mang vóng tay Thái Hậu cho, vòng tay chế tác cực kỳ tinh tế, ngọc trai cũng là xinh đẹp khó có được, ngọc trai oánh nhuận tỏa sáng được khảm ở tr6n vòng vàng, thoạt nhìn thập phần phú quý.

Ngu Hạ lớn lên trong nuông chiều sùng ái, ngọc trai cùng hoàng kim rất xứng với nàng, Lưu Tứ nhìn đến vòng tay trên cổ tay nàng: “Thái Hậu cho nàng?”

Ngu Hạ gật gật đầu: “Rất đẹp, muốn tháo cũng tháo không ra.”

Lưu Tứ cầm cổ tay nàng, vuốt ve vòng tay hai cái, tiện đà trên tay dùng sức, muốn mượn nước gỡ xuống cho nàng.

Nhưng lúc mang vào thì dễ dàng, gỡ xuống lại rất khó, tay Ngu Hạ bị Lưu Tứ dùng sức cởi ra, tức khắc bị ma sát chảy máu, da thịt mềm mại đều bị trầy, nàng đau đến nước mắt lưng tròng, rút tay về: “Bệ hạ làm gì vậy?”

Lưu Tứ nói: “Rất khó coi, gỡ xuống cho nàng.”

Tơ máu thấm ra, Ngu Hạ đau đến đẩy tay hắn ra: “Đau quá……”

Lưu Tứ ôm bả vai Ngu Hạ, vớt nàng từ trong nước ra: “Thực xin lỗi, để trẫm nhìn xem.”

Hắn không phải cố ý, chỉ là Lưu Tứ sức lực lớn, lại không biết nặng nhẹ, quên Ngu Hạ chịu không nổi lăn lộn, hắn hôn hôn nàng: “Trẫm bôi thuốc cho nàng.”

Ngu Hạ nhìn đoạn cổ tay bị thương, gật gật đầu: “Được a, về sau bệ hạ phải ôn nhu với ta một chút.”

Lưu Tứ sờ sờ đầu nàng: “Được.”

Sau khi thay quần áo, Lưu Tứ cầm thuốc mỡ bôi cho Ngu Hạ, cũng không phải bị thương quá nặng, chỉ cọ rách một chút da, chảy một chút máu, Ngu Hạ nhìn hắn bôi thuốc cho mình trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Nàng nhẹ giọng nói: “Ai, bệ hạ, chàng có từng bôi thuốc cho người khác chưa?”

Lưu Tứ nhẹ tay bôi thuốc cho nàng, tùy tiện hỏi “Người nào?”

Ngu Hạ nghĩ nghĩ nói: “Quý Phi gì đó……”

“Không có.” Lưu Tứ dùng băng gạc quấn mấy vòng lên cổ tay nàng, chỉ chốc lát liền bao thành cái bánh chưng, “Chỉ bôi thuốc cho nàng.”

Ngu Hạ cúi đầu, nhấp môi cười khẽ, cọ cọ lên người Lưu Tứ.

Hơi thở thiếu nữ thơm ngát, thân thể càng mềm mại, Lưu Tứ cứng đờ: “Được rồi, đừng nháo trẫm, đi ngủ đi.”

“Nhưng ta còn chưa có ăn cơm a.” Ngu Hạ dùng tay trái còn hoàn hảo bắt lấy cổ tay Lưu Tứ.

Khung xương nàng nhỏ, Lưu Tứ cao lớn hơn nàng nhiều như vậy, cổ tay cũng thô to, tay nhỏ của Ngu Hạ tất nhiên cầm không được.

Nàng cường ngạnh lôi kéo tay Lưu Tứ, đem lòng bàn tay hắn dán lên bụng mình: “Thật đói.”

Cái bụng bằng phẳng, đường cong mê người, mềm như bông.

Lưu Tứ nhịn không được nhớ tới hình ảnh nào đó.

Ngày đó ở trên bảo tọa, Lưu Tứ hùng hổ doạ người, nàng vẫn luôn nhỏ giọng khóc nức nở khát cầu Lưu Tứ ôn nhu, tất nhiên bị căng đến no.

Loại hình ảnh này không thể nghĩ tiếp, Lưu Tứ không phải là quân tử, nếu muốn hắn tiếp tục chỉ sợ sẽ đem Ngu Hạ khi dễ đến thảm không nỡ nhìn. So lần trước còn muốn thảm hơn.

Mi tâm hắn nhảy nhảy, trong mắt phượng hiện ra một tia âm u, hắn rút tay về, nói: “Ta kêu người làm cho nàng chút đồ ăn, ngoan, trẫm còn có việc vội, không rảnh bồi nàng.”

Ngu Hạ bắt lấy tay Lưu Tứ không buông: “làm ta bị thương liền đi, lần sau ta không muốn gặp chàng nữa. Chàng đi rồi ta phải dùng tay trái cầm đũa ăn cơm.”

Đôi mắt nàng ngập nước, làm người không đành lòng trách cứ, Lưu Tứ trở tay nắm eo Ngu Hạ: “Được rồi, trẫm đút nàng, lát nữa thành thành thật thật ngồi ăn, lúc ăn cơm không được leo lên người trẫm, càng không được tùy tiện làm nũng.”

Ngu Hạ ngoan ngoãn gật gật đầu: “Vâng.”

Nàng cũng không phải thời thời khắc khắc đều phải quấn lấy Lưu Tứ, muốn ngồi ở trên người hắn cũng chỉ có khi hai người đơn độc ở chung, Ngu Hạ quá thích Lưu Tứ, luôn là nhịn không được leo vào lòng hắn, muốn hắn ôm nàng.

Bữa tối chuẩn bị thanh đạm một chút, nhà bếp chuẩn bị cháo gạo tẻ, canh phổi heo, măng khô, canh rau nhút, Ngu Hạ ăn cháo gạo tẻ, tay phải nàng bị thương không tiện đũa, tuy rằng miệng nói muốn Lưu Tứ đút, nhưng nàng rốt cuộc không phải tiểu hài tử ba tuổi, sau khi ngồi xuống Ngu Hạ vẫn là tự mình chu miệng nhỏ uống cháo.

Nàng biết Lưu Tứ vội, gần đây không hiểu Lưu Tứ đang làm cái gì, luôn có đại thần tới tìm hắn, lần này tới suối nước nóng hành cung, đại thần tùy giá không ít.

Hậu cung không cho phép tham chính, lúc trước Tề Thái Hậu như mặt trời ban trưa, nàng tuy rằng ở trên triều đình giúp Tề gia không ít, nhưng cũng không có tham dự quá nhiều. Lưu Tứ cũng không có để Ngu Hạ biết quá nhiều chuyện trên triều đình.

Chính hắn có thể giải quyết rất nhiều việc, không muốn làm Ngu Hạ vì biết quá nhiều việc mà phiền lòng.

Chờ hơi muộn một chút, Ngu Hạ đi ngủ, Lưu Tứ cũng muốn rời Hoa Âm Cung.

Tuy rằng cũng có thể cùng nàng ngủ chung, nhưng hai người phát sinh hai lần quan hệ, mỗi lần đều là bất đắc dĩ, Lưu Tứ sợ chính mình thương tổn Ngu Hạ.

Hắn cũng không quá ỷ lại vu thuật, Ngu Hạ không thích hắn có thể không cần.

Nàng có thể vẫn luôn làm bạn bên người hắn vậy là đủ rồi.

Ngày hôm sau tới hành cung thì tuyết rơi, suối nước nóng hành cung có suối nước nóng lộ thiên, có thể một bên thưởng tuyết một bên ở ngâm suối nước nóng.

Lan Quốc khí hậu tương đối ôn hòa, Ngu Hạ lúc trước liền rất ít khi ngâm suối nước nóng, tới bên này tự nhiên cũng không ỷ lại suối nước nóng, không thích ở trong suối nước nóng ngâm nửa ngày.

Ngu Hạ ghé vào bên cửa sổ ngắm tuyết, vết thương trên tay nàng sau một đêm đã tốt lên rất nhiều, rốt cuộc chỉ rách một chút da, ra chút máu.

Tuyết rơi cả đêm, trên mặt đất đã đóng một tầng thật dày, cung nữ thái giám đem trên tuyết đọng trên đường quét sạch sẽ, Ngu Hạ mặc dày chút, Hà Tuyết chọn cho nàng một kiện áo choàng dày, phía dưới lộ ra hai cẳng chân, vớ còn chưa kịp mang.

Hà Tuyết nhìn Ngu Hạ quần áo bất chỉnh chạy đến bên cửa sổ xem tuyết, nhịn không được thở dài: “Này có cái gì đẹp? Về sau hàng năm đều có thể nhìn, công chúa vẫn là vào đi, cầm quần áo mặc đàng hoàng, bằng không sinh bệnh làm sao bây giờ?”

Hà Tuyết cầm vớ tròng vào chân Ngu Hạ, nàng biết đêm qua Lưu Tứ tới, trong khoảng thời gian này Lưu Tứ tựa hồ không có lâm hạnh Ngu Hạ, Hà Tuyết không thấy bất kỳ dấu vết nàng trên người Ngu Hạ.

Nghĩ nghĩ, Hà Tuyết nói: “Công chúa, bệ hạ tối hôm qua sao không sủng hạnh ngài?”

Mặt Ngu Hạ đỏ lên: “Cái này…… Ta làm sao biết, hắn khả năng gần đây quá mệt mỏi, bệ hạ trăm công ngàn việc, buổi tối cũng phải ngủ, không giống ta thanh nhàn như vậy.”

Hà Tuyết đóng cửa sổ, đem người ấn lên giường: “Không được nhìn nữa, gió lạnh thổi đến mức mặt ngài đều đỏ lên.”

Ngu Hạ dựa vào trên người Hà Tuyết, Hà Tuyết nói: “Nô tỳ cảm thấy, nếu bệ hạ đồng ý, người nên sinh cho ngài ấy một hài tử, vẫn là bền chắc một chút.”

Mẫu bằng tử quý, đây là không phải đương nhiên sao. Hậu cung của Lưu Tứ đến nay còn chưa có ai sinh, nếu Ngu Hạ sinh hạ một hoàng tử, hoàng tử này không chỉ là trưởng tử, còn là con vợ cả.

Hà Tuyết không cầu đứa nhỏ này tương lai có thể giống như Lưu Tứ quân lâm thiên hạ, chỉ hy vọng thời điểm mấu chốt có thể đổi lấy Lưu Tứ thương hại, cứu Ngu Hạ một mạng thôi.

Tay Ngu Hạ dần dần ấm áp, nàng nói: “Chờ ngày sau hắn nhàn rỗi, không còn bận nhiều việc lại suy xét việc này. Bệ hạ vội chuyện triều chính, hắn cũng không quá vui khi ta chạm vào.”

Hà Tuyết không hiểu được Ngu Hạ cùng Lưu Tứ cảm tình đến tột cùng như thế nào, ở trong mắt nàng Lưu Tứ lãnh khốc vô tình, giỏi ngụy trang, trong lòng hẳn là không thích Ngu Hạ, làm ra bộ dáng tốt với Ngu Hạ đại khái cũng là vì lợi dụng Ngu Hạ.

Bởi vì bị Lý Đại Cát nhắc nhở cùng đe dọa, Hà Tuyết cũng không tiện nói trắng ra.

Hà Tuyết nghĩ rồi lại nghĩ, khô cằn cười cười: “Thôi, công chúa cũng không cần nghĩ quá nhiều.”

Nàng cảm thấy Lưu Tứ đại khái là không quá thích Ngu Hạ, cho nên rất ít cùng Ngu Hạ cùng phòng.

Nhưng mà cũng không có nghe nói qua Lưu Tứ đi sủng hạnh nương nương trong cung.

Theo lý thuyết, này đã có điểm khác thường. Hà Tuyết nghĩ rồi lại nghĩ, một nam nhân đang lúc tráng niên, hơn nữa huyết khí phương cương, bên người đầy nữ nhân, nếu hắn không đụng nữ nhân hoặc là chán ghét nữ nhân, hoặc là không được.

Lưu Tứ không giống như là không được, lúc trước Ngu Hạ có bị hắn khi dễ thảm. Đại khái là trời sinh liền không thích nữ nhân.

Ngu Hạ dựa vào người Hà Tuyết ủ ấm tay, nàng nói: “Chúng ta đi ra ngoài ngắm tuyết đi, ta muốn ra ngoài một chút.”

Hà Tuyết “Ân” một tiếng: “Mùa đông tới, lại hạ trận tuyết này, nô tỳ lấy cho ngài bộ cung trang tinh xảo.”

Hà Tuyết chọn bộ cung trang hoa mai cho Ngu Hạ, Ngu Hạ da thịt trắng nõn, trên cánh môi tô lớp son đỏ tươi ướt át, trên trán cũng vẽ một đáo hoa mai, nhìn thấy Hà Tuyết dùng phấn vẽ hoa mai tinh xảo, Ngu Hạ lại nghĩ tới Thái Hậu. Nàng vẽ tiếp bức họa của thái hậu, lúc ấy rời đi vội vàng, cũng không biết Thái Hậu đánh giá như thế nào.

Nàng sờ sờ vòng tay trên cổ tay, tuy rằng ngay từ đầu mang lên không quá thoải mái, mang lâu rồi cũng quen, vòng tay này thật xinh đẹp, Thái Hậu hiện tại thập phần khô gầy cho nên mới có thể đem này tháo xuống đeo tới tay Ngu Hạ, Ngu Hạ tuy rằng cũng gầy, nhưng sờ lên mềm mại, trên tay cũng là có chút thịt, không giống Thái Hậu chỉ có da bọc xương, cho nên tạm thời cởi không ra.

Ngu Hạ đi ra ngoài chơi tuyết, đôi tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, sau khi trở lại phòng Hà Tuyết một bên nhỏ giọng cằn nhằn, một bên nhét lò sưởi vào tay Ngu Hạ.

Trong phòng tuy ấm, Ngu Hạ thân thể hư nhược, nhất thời không có cảm giác ấm áp, Hà Tuyết không kịp lau lớp trang điểm trên mặt Ngu Hạ, chỉ cởi quần áo Ngu Hạ nhét nàng vào chăn.

Ngu Hạ ngoan ngoãn chui vào trong chăn, Hà Tuyết kêu người nấu canh gừng, Ngu Hạ không thích mùi gừng, Hà Tuyết bức nàng uống, nàng liền tránh ở trong chăn không ra, Hà Tuyết không có biện pháp, trên người Ngu Hạ không có mặc quần áo, nàng sợ đem trong chăn nhấc lên lại đông lạnh Ngu Hạ, liền ở một bên nói: “Nô tỳ biết ngài không thích, nhưng uống canh gừng có thể đuổi hàn khí.”

Ngu Hạ nói: “Ngươi lấy rượu lại đây, uống chút rượu ta cũng có thể ấm lên.”

Lưu Tứ tới Hoa Âm Cung, Hà Tuyết thấy Lưu Tứ đến, chạy nhanh hành lễ: “Bệ hạ.”

Lưu Tứ nói: “Ngươi ở chỗ này làm gì?”

Hà Tuyết nói: “Nấu một chút canh gừng cho nương nương uống.”

“Bỏ xuống đó đi.”

Hà Tuyết buông chén canh gừng xuống, đi ra ngoài.

Lưu Tứ nói: “Ra đây.”

Ngu Hạ nói: “Ta thật sự không thích hương vị canh gừng, bệ hạ, ngươi thay ta uống đi.”

Lưu Tứ cũng không thích, hắn biết Hà Tuyết trung tâm với Ngu Hạ, đang êm đẹp sẽ không bắt Ngu Hạ uống canh gừng nàng ghét, hắn nói: “Đi ra ngoài bị dính hàn khí?”

Ngu Hạ không hé răng.

Lưu Tứ giơ tay đem chăn nhất lên, khoảnh khắc xốc chăn lên Lưu Tứ lắp bắp kinh hãi.

Hai chân Ngu Hạ nhỏ nhắn lả lướt, lại đến cặp đùi tinh tế thon dài, lại hướng lên trên, độ cong vòng eo nàng quá mức mê người, mắt Lưu Tứ tối sầm lại, đem chăn che lại “Quần áo đâu?”

Ngu Hạ ôm chăn ngồi dậy, nàng cũng không muốn náo loạn tiếp, nhận chén canh gừng uống một ngụm.

Vừa nồng vừa cay, hương vị thực làm người không thích.

Ngu Hạ uống một ngụm, nhíu nhíu mày.

Lưu Tứ nói: “Thật khó uống như vậy?”

Ngu Hạ gật gật đầu, Lưu Tứ nhận lấy: “Trẫm đút nàng, uống một hơi thì tốt rồi, cái miệng nhỏ uống ngược lại là tra tấn.”

Hắn cầm chén đút Ngu Hạ, Lưu Tứ cũng không phải người biết chiếu cố người khác, chỉ nghĩ để Ngu Hạ uống thật mau, ai biết canh gừng lại chảy ra ngoài.

Đường đỏ nấu canh gừng, nước canh đen như mực, mùi vị vừa ngọt vừa cay, theo cằm nàng chảy xuống, chảy tới cổ rồi xương quai xanh.

Thật vất vả chờ hắn buông tay, Ngu Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Uống hết rồi.”

Cái chén men gốm xanh trắng khắc hoa rớt trên mặt đất, nháy mắt vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Ngu Hạ mở to hai mắt, cổ có cảm giác đau đớn tê dại làm nàng nhịn không được nắm góc chăn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.