Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ

Chương 15



Ánh sáng của đèn neon chiếu lên cửa kính xe tạo ra mấy quầng ánh sáng đỏ vàng. Những tòa nhà san sát mọc lên hai bên đường, Hoắc Hữu Thanh nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại một chút.

Ngày hôm đó vừa gửi tin nhắn đi, Hoắc Hữu Thanh muốn nói mình gửi nhầm người, nhưng Đới Nguyên trả lời rất nhanh, có thể thấy được tâm trạng phấn khích trên mặt chữ.

“Muốn!”

“Có thật không?”

“Tôi thật sự có thể xem nhạc kịch cùng chủ nhân sao?”

“Ngày mấy thế?”

“Tôi sẽ đến sớm.”

Mấy tin nhắn cứ ùn ùn kéo đến, tất cả lọt vào trong mắt Hoắc Hữu Thanh. Y nhìn những tin nhắn đó, cuối cùng cũng gửi thông tin của buổi nhạc kịch đi.

Y nhớ lần đầu gặp Đới Nguyên là ở đại sảnh nơi diễn nhạc kịch. Hẳn là đối phương cũng thích xem nhạc kịch.

Thôi vậy, mời cũng đã mời, rút lại cũng không tốt.

Cũng chỉ là cùng nhau xem một vở nhạc kịch thôi mà, y còn chăm sóc Đới Nguyên một tuần trong bệnh viện nữa kìa.

Nhưng lần sau y sẽ không hẹn Đới Nguyên nữa.

Xe taxi dừng bên ngoài hội trường, Hoắc Hữu Thanh trả tiền xong, xuống xe liền nhìn thấy Đới Nguyên đứng ở cửa hội trường.

Hôm nay Đới Nguyên không mặc âu phục mà giống như một sinh viên bình thường, mặc T-shirt trắng và quần jean. Đại khái là do ngoại hình quá chói mắt nên không ít người khi đi ngang sẽ liếc nhìn hắn một cái. Cũng có thể là bị hình xăm nơi cổ của hắn thu hút.

Không có mấy người dám xăm chữ lên cổ.

Nhưng bản thân Đới Nguyên coi như không thấy mấy ánh mắt đó, chỉ tìm kiếm bóng dáng người mà hắn muốn tìm trong những chiếc xe đậu bên ngoài hội trường.

Hắn nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh, đôi mắt hổ phách sáng rỡ lên, giống như một gian phòng u ám đợi chủ nhân trở về, đợi chủ nhân bật đèn lên.

Hắn nhanh chóng đi về hướng bên này.

“Chủ…” Lời nói của Đới Nguyên bị ánh mắt của Hoắc Hữu Thanh ép ngược trở lại, hắn mấp máy môi, rất cẩn thận mở lời: “Thật xin lỗi, tôi chưa sửa được, nhưng sẽ cố gắng. Hoắc Hữu Thanh, cậu đến rồi.”

Câu cuối có chút ngớ ngẩn.

Hoắc Hữu Thanh gật đầu như đáp lại, y liếc nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, chúng ta vào thôi.”

“Ừm.”

Hai người sóng vai đi vào hội trường.

Thật ra Hoắc Hữu Thanh hơi căng thẳng, không bình tĩnh như bề ngoài nhưng y không muốn để cho Đới Nguyên nhìn ra. Cùng nhau đi xem nhạc kịch mà thái độ của y kỳ lạ thì mới có vấn đề.

Hoắc Hữu Thanh tranh được ghế VIP, tầm nhìn rất tốt, sau khi ngồi vào chỗ y liền nhìn về phía sân khấu, dáng vẻ này là không muốn tán gẫu.

Nhạc kịch bắt đầu.

Vở kịch hôm nay là kịch mới, Hoắc Hữu Thanh chưa từng xem bao giờ, với lại mấy ngày qua y chỉ tản bộ ở trong tiểu khu nên y xem rất nhập tâm, thả hồn vào diễn xuất trên sân khấu.

Kịch mới kể về một câu chuyện tình yêu không được người đời chấp nhận, từ lúc mở đầu đã gần như thấy được kết thúc buồn của vở kịch này. Nhưng Hoắc Hữu Thanh hoàn toàn bị diễn xuất xuất sắc và cảm xúc phong phú của diễn viên kéo theo, đến lúc kết thúc còn nhịn không được mà chua xót nơi đầu mũi.

Khăn tay màu trắng đưa tới trước mặt y.

Đới Nguyên không nhìn y, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, chỉ là tri kỷ đưa khăn tay cho Hoắc Hữu Thanh, sau đó lại nhẹ nhàng đặt một bịch khăn giấy vào tay vịn trên ghế.

Hoắc Hữu Thanh khựng lại, sau đó thấp giọng nói cảm ơn, nhận lấy khăn giấy của đối phương.

Sau khi các diễn viên chào cảm ơn xong, mọi người lục tục ra về, Hoắc Hữu Thanh cũng đứng dậy ra ngoài, Đới Nguyên đứng cạnh y chủ động nói về vở kịch.

Hoắc Hữu Thanh vốn chỉ hời hợt lắng nghe nhưng càng nghe càng phát hiện, đối phương thật sự thích nhạc kịch, thậm chí so với y chỉ có hơn chứ không kém.

Khi nói đến sở thích của bản thân mà đối phương cũng giống mình, Hoắc Hữu Thanh quên luôn cả mấy tính toán khi đến đây, y hàn huyên với Đới Nguyên. Bọn họ bàn từ vở kịch này đến vở kịch khác, y kinh ngạc phát hiện khiếu thẩm mỹ của Đới Nguyên vậy mà lại rất tương đồng với y.

Chẳng hạn như vở kịch y thích nhất sẽ là vở kịch Đới Nguyên thích thứ hai.

Vở kịch Đới Nguyên thích nhất thì y chưa xem, nhưng đã từng nghe đến, vé của vở đó rất khó tìm.

“Cậu từng xem vở kịch đó rồi sao?” Hoắc Hữu Thanh nghe đến thứ mình thích sẽ nói chuyện nhiều hơn: “Xem được ở đâu thế? Diễn viên là ai? Bộ kịch đó khó xem được lắm, bây giờ lại rất ít chiếu, mỗi lần diễn lại tôi đều không giành được vé.”

Đới Nguyên rất kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của Hoắc Hữu Thanh, sau đó lại nói một chuyện: “Thật ra lần đó là tôi xem cùng cậu.”

Hoắc Hữu Thanh sửng sốt.

“Bốn năm trước, ở California. Quan hệ của chúng ta vừa hòa hoãn, cậu dẫn tôi đi xem nhạc kịch, cũng ngày hôm đó là lần đầu tiên cậu hôn tôi.”

Hai má Hoắc Hữu Thanh đỏ lựng, y cũng chợt nhận ra mình và Đới Nguyên đã đứng ở cửa ra vào gần mười phút rồi, y lập tức dừng đề tài này lại: “Không còn sớm nữa, tôi về đây.” Y đảo mắt nhìn xung quanh, một lát sau mới quay lại trên gương mặt của Đới Nguyên.

Thanh niên trước mắt đang cúi đầu nhìn y, ánh mắt nghiêm túc và ôn nhu hơn bao giờ hết, điều này làm cho Hoắc Hữu Thanh có chút nghẹn lời nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cái nóng trên mặt cũng từ từ dịu đi: “Cậu đến bằng gì?”

“Tôi lái xe.”

“Ồ, vậy tôi đi gọi xe đây.” Hoắc Hữu Thanh chỉ tay về hướng có rất nhiều xe taxi đang đậu. Y nói xong chuẩn bị rời đi thì bị Đới Nguyên bỗng nhiên níu lại.

“Chủ nhân, tôi có thể ôm cậu một chút không?” Giọng nói của thanh niên lộ ra sự dè dặt.

Hắn nói: “Thời gian này tôi vẫn luôn ngoan ngoãn đến gặp bác sĩ, cũng cố gắng kiềm chế không gọi cậu là chủ nhân, nhưng nhìn thấy cậu lại không nhịn được. Tôi muốn ôm cậu một chút để biết liệu tình cảm của tôi đối với cậu có thay đổi hay không.”

Hoắc Hữu Thanh đang quay lưng với hắn trầm mặc một hồi, y xoay người lại nhưng không giang hai tay, người trước mắt đã hiểu ý, biểu cảm yếu ớt trên mặt cũng biến thành vui vẻ, bước chân đi tới cũng nhẹ nhàng.

Hắn không vội vàng chạy đến ôm Hoắc Hữu Thanh như lần ở bệnh viện, mà chầm chầm và nhẹ nhàng ôm lấy, tựa như đối với một món hàng dễ vỡ.

Hoắc Hữu Thanh thầm đếm số trong lòng, chuẩn bị đếm tới năm sẽ đẩy người nọ ra. Lúc đếm đến bốn, y dường như nghe thấy một tiếng hít sâu giống như Đới Nguyên ngửi một cái ở cổ y vậy.

Chắc là nghe lầm thôi.

Chiều cao của Đới Nguyên và Hoắc Hữu Thanh có sự chênh lệch, từ cái ôm lần trước Hoắc Hữu Thanh đã biết. Lần này cảm nhận càng sâu sắc hơn, đối phương ôm cả người y vào lòng, giống như y là một con búp bê vậy.

Có lẽ là do mùa hè, làn da của Đới Nguyên cũng trở nên ấm nóng, cảm giác nơi da thịt cận kề cứ như bị thiêu đốt.

Hoắc Hữu Thanh vừa muốn đẩy người nọ ra thì Đới Nguyên đã buông tay trước, lùi lại một bước như giữ khoảng cách an toàn, mím môi khe khẽ cười: “Tôi cảm thấy sau này có thể làm bạn với chủ nhân, à không, làm bạn với cậu, Hoắc Hữu Thanh.”

Người được gọi tên vậy mà có chút không tự nhiên “a” một tiếng, y không muốn trả lời nhưng cảm thấy từ chối thẳng thừng thì không tốt. Dạo này y vừa nếm trải cảm giác suy sụp khi không thể kết bạn, giờ đây y có chút cảm động, cuối cùng qua loa nói sang chuyện khác: “Tôi phải đi rồi, về trễ quá anh họ lại nói này nói nọ.”

“Ừ.”

Đới Nguyên không khăng khăng muốn đưa Hoắc Hữu Thanh về, hắn vẫn đứng ở cửa hội trường chờ chiếc xe chở người nọ rời khỏi tầm mắt, biểu cảm trên mặt hắn trong nháy mắt liền thay đổi. Hắn cúi đầu nhìn hai tay mình, nhìn đến gần mười phút mới nhấc chân đi về phía hội trường.

Hắn đi đến hội trường nơi diễn nhạc kịch lúc nãy, trong hội trường trống trải chỉ có một chiếc đèn pha được bật sáng, hắn ngồi vào chỗ trước đó Hoắc Hữu Thanh đã ngồi và cười nhẹ.

Vừa cười vừa v.uốt ve tay vịn mà Hoắc Hữu Thanh từng chạm vào.

Một lát sau có người đi đến trước mặt Đới Nguyên: “Đới tiên sinh, ghế này là ghế mới, chúng tôi cố ý thay theo lời dặn của ngài, chưa từng có người ngồi vào trước tối nay.”

“Đợi lát nữa giao đến địa chỉ này.”

Đới Nguyên lấy một tấm thẻ đưa cho người trước mặt, người nọ có chút hoảng sợ nhìn Đới Nguyên vẫn đang cười nãy giờ, ngón tay run rẩy nhận lấy rồi vội vàng rời đi.

Đới Nguyên không nhìn người đó nữa, hắn vẫn ngồi trên chiếc ghế kia, hai tay tạo thành chữ thập như cầu nguyện, lẩm bẩm nói: “… Sẽ yêu tôi.”

– Hết chương 15-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.