Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 46: Tìm bạn đời trăm năm? Bùi Thời sắp tức chết luôn rồi



Dịch: Hoa Linh Linh

Bạch Đào không biết mình đã ném một quả bom lớn cỡ nào cho Bùi Thời, cô chỉ biết phòng dành cho khách trong nhà Tôn Tĩnh không được thoải mái cho lắm, cô có chút nhớ tấm đệm mút hoạt tính trong biệt thự của Bùi Thời, mấy đêm trước cô đều ôm anh ngủ trên đó, vừa thoải mái lại ấm áp…

Phi phi phi!

Còn nhớ Bùi Thời cái gì chứ! Bạch Đào căm ghét lắc lắc đầu, chẳng qua chỉ là nhớ tấm đệm nhà anh chút thôi.

Sáng sớm Tôn Tĩnh đã đi làm, còn nhiệt tình gọi Bạch Đào cùng đi, Bạch Đào không muốn gặp Bùi Thời tự nhiên cũng sẽ không đến công ty của anh nữa, cô lại mắng mỏ tên cặn bã rác rưởi một hồi, tỏ ý để thể hiện rõ lập trường, phần công việc tạm thời chỗ Bùi Thời cô cũng không cần nữa.

“Còn có, chị ngàn vạn lần đừng nhắc đến em trước mặt Bùi… Bùi tổng” Bạch Đào kéo Tôn Tĩnh lại trước khi cô ấy đi ra ngoài, bức thiết nhắc nhở: “Đừng nhắc đến em, nếu anh ta nhắc đến em chị cũng đừng đáp lại, tóm lại chị nhất định phải giữ bí mật về hành tung của em cho em!”

Bạch Đào nói xong lại cảm thấy mình có chút nhàm chán: “Quên đi, chắc anh ta sẽ không nhắc đến em đâu.”

Cuộc hôn nhân trên danh nghĩa mà cô còn đặt tình cảm chân thật vào, có lẽ thực sự đã đọc bản nháp đến hỏng đầu óc rồi. 

Kết quả ánh mắt của Tôn Tĩnh lại như sáng tỏ: “Tôi hiểu rồi, cô sợ tên cặn bã thông qua Bùi tổng đến tìm mình phải không? Đừng lo, loại cặn bã này vừa nghe đã biết rất biến thái, cô mới đề nghị ly hôn, trò lừa bịp của anh ta thất bại, lại chưa lừa sinh con được, chắc chắn cảm xúc sẽ sụp đổ, khả năng cao là sẽ có xu hướng bạo lực, để đạt được mục đích của mình, rất có thể sẽ bắt cô về, đánh một trận trước, đánh phục rồi sẽ giam cầm lại, sau đó làm cái đó cái đó không thể miêu tả được, cho đến khi cô sinh con…”

“…” Bạch Đào có chút cạn lời: “Cô cho rằng mình đang đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo sao? Chú ý đến màu xanh văn minh có được không, đừng hở chút là trí tưởng tượng bay cao bay xa, còn không thể miêu tả…”

Tôn Tĩnh trợn trắng mắt về phía Bạch Đào: “Tôi là fan cứng của cô Bạch Đào, tôi có trí tưởng tượng tuyệt vời như vậy là điều bình thường.”

“…”

Bạch Đào không muốn nói chuyện với cô ấy nữa, nhưng mà Tôn Tĩnh vừa đi, chỉ còn một mình mình trong nhà, Bạch Đào lại cảm thấy cô đơn, sự tủi thân uất ức và suy sụp tinh thần trộn lẫn vào nhau, cô cũng không biết phải đối mặt với mớ hỗn độn trước mắt như thế nào, miệng nói muốn tìm kiếm mùa xuân thứ hai cho Bùi Thời tức chết, nhưng cả người vẫn không thể sốc lại tinh thần, không muốn làm gì cả. 

Chỉ là người không tìm việc, việc lại tự biết tìm người.

Khi Bạch Đào đang vô cùng buồn chán, cô nhận được điện thoại của Trang Nghiêm… 

“Bạch Đào? Tôi là Trang Nghiêm! Tôi phải tốn rất nhiều công sức mới nghe ngóng được phương thức liên lạc của cô, cô có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ…”

Trang Nghiêm và Bùi Thời có quan hệ khá tốt, Bạch Đào nghĩ cũng không thèm nghĩ liền từ chối: “Không rảnh, cảm ơn vì lời mời, tạm biệt. Coi như chúng ta chưa từng liên lạc.”

“Chờ đã! Tôi có thể trả tiền! Giá cao…” Trang Nghiêm nhanh chóng nói: “Trả giá cao yêu cầu cô làm người mẫu để tôi chụp vài bức ảnh chân dung…”

Ồ, vậy mà lại không phải là trả giá cao để sinh con nha?

Chỉ chụp chân dung? Nghe nói Trang Nghiêm quả thực là một nhiếp ảnh gia khá nổi tiếng, hơn nữa chụp cũng không tệ?

Trong đầu Bạch Đào đột nhiên xuất hiện một ý tưởng tuyệt vời… 

“Nếu anh không phải do Bùi Thời cử tới, có thể đảm bảo tuyệt đối sẽ giữ bí mật về hành tung của tôi với Bùi Thời, tôi cũng không phải là không thể hợp tác…”

Cuối cùng, dưới sự đảm bảo hết lần này đến lần khác của Trang Nghiêm, Bạch Đào quyết định bớt chút thời gian đến gặp anh ta. 

Để thể hiện thành ý và sự nghiêm túc, Trang Nghiêm hẹn gặp Bạch Đào tại studio chụp ảnh của mình, anh ta đưa Bạch Đào đi tham quan phòng chụp và phòng chế tác hậu kỳ, sau đó lại bắt đầu thuyết phục cô: “Thực ra lần trước họp mặt bạn học tôi đã nhắc qua với Bùi Thời, muốn mời cô làm người mẫu chụp vài bức chân dung, nhưng Bùi Thời sống chết không cho…”

Trang Nghiêm vừa nhắc đến, Bạch Đào cũng nhớ ra, lúc đó cô nghĩ gì vậy? Cứ tưởng Bùi Thời yêu mình đến điên cuồng, đến mức người đàn ông khác chỉ cần nhìn cô nhiều hơn một chút thôi đều là tội chết, nhưng bây giờ sau khi biết những tin tức đó đều là bản thảo…

Cô ho khan, giả vờ tự nhiên không để ý nói: “Tại sao lúc đó anh ấy lại ngăn cản anh?”

Trang Nghiêm là một người làm nghệ thuật, có một số người làm về nghệ thuật đều thoải mái cởi mở, không quan tâm nhiều đến giao tiếp quan hệ, nhận thức về cảm xúc của con người cũng khá chậm chạp, anh ta lại quan sát Bạch Đào hai lượt, như thể đang đánh giá vậy, một lúc sau, có lẽ đã đánh giá xong, anh ta rất vui mừng cho Bạch Đào, nói: “Cậu ấy nói não cô có vấn đề, nhưng sau khi nói chuyện với cô, tôi cảm thấy cô rất bình thường.”

Trang Nghiêm nói xong liền giơ ngón tay cái lên với Bạch Đào: “Não của cô, tôi thấy được! Không thành vấn đề!”

“…”

Trang Nghiêm, tôi thấy não anh ngược lại có chút vấn đề. 

Trong lòng Bạch Đào tức đến muốn nổ tung, cô không quan tâm Trang Nghiêm nghĩ thế nào về mình, nhưng vừa nghĩ tới việc Bùi Thời căn bản không hề ghen tuông, ngăn cản không cho Trang Nghiêm đến gần cô chẳng qua là vì cảm thấy đầu óc cô hỏng rồi, sợ bị lộ liền khó chịu đến mức gần như không thở nổi.

Cũng vì loại cảm xúc này nên Bạch Đào đã tăng tốc hành động, cô đi thẳng vào chủ đề, thành công chuyển dời sự chú ý của mình: “Trang Nghiêm, không phải anh định dùng danh nghĩa làm nghệ thuật để thực hiện các hoạt động khiêu dâm đấy chứ? Anh chụp ảnh chân dung bình thường sao? Sau khi chụp ảnh xong tôi có thể tự sử dụng không?”

“Tôi sẽ trả cho cô một khoản phí để mua bản quyền những bức ảnh đã chụp, bởi vì có thể tôi sẽ sử dụng những bức ảnh này để giới thiệu cho khách hàng mới hoặc tham gia cuộc thi, cô có thể giữ lại film chụp, nhưng không thể dùng cho mục đích thương mại, không thể xung đột với phạm vi hoạt động của tôi, chỉ có thể giữ lại làm kỷ niệm…”

Trang Nghiêm vừa nói về công việc liền rất ra dáng: “Về giá cả, thời hạn mua bản quyền và phạm vi chụp của chúng ta, nội dung công việc của cô, ở đây tôi có đầy đủ các điều khoản hợp đồng hoàn chỉnh, tôi dự định chụp cho cô năm bộ, mỗi bộ có mười bức ảnh. Tất nhiên, khi chụp có thể tôi sẽ chụp rất nhiều, nhưng cuối cùng tôi sẽ chọn, tôi sẽ tiêu hủy hết tất cả những bức ảnh bỏ đi, tuyệt đối sẽ không vi phạm quyền sử dụng.”

“Tôi không thiếu tiền, không cần tiền, nhưng anh phải cho tôi một phần film chụp, tôi cũng cần dùng.” Bạch Đào liếc nhìn Trang Nghiêm một cái: “Đương nhiên tôi sẽ không dùng với mục đích thương mại, cũng không quá có khả năng sẽ trùng lặp với phạm vi sử dụng của anh.”

Trang Nghiêm có chút do dự: “Cô thật sự không cần tiền sao? Cô cần dùng những bức ảnh này làm gì?”

Bạch Đào cười nhẹ: “Tìm bạn trăm năm.”

Trang Nghiêm sững sờ, đến mức nhất thời để lộ ra tình cảm chân thật: “Cô và Bùi Thời cuối cùng cũng ly hôn rồi?”

Theo như Trang Nghiêm biết được thì trước khi kết hôn Bùi Thời và Bạch Đào hoàn toàn không có cơ sở tình cảm, lúc đầu nhận được thiệp mời, tâm trạng của Trang Nghiêm có thể dùng từ khó hiểu để hình dung, vốn còn nghĩ không biết có phải Bùi Thời đã mắc phải sai lầm mà tất cả đàn ông trong thiên hạ đều phạm phải hay không, làm cho Bạch Đào nhà người ta to bụng, kết quả hiện tại đã kết hôn được gần một năm cũng chưa thấy hai người sinh con…

Đứng ở góc độ của Trang Nghiêm, lời nói của anh ta có lý có cơ sở, nhưng khi nghe vào tai Bạch Đào lại cảm thấy khó nghe khiến cô tương đối không vui, nhất thời quên mất việc giải thích mình và Bùi Thời vẫn chưa hoàn toàn ly hôn mà chỉ đang trên đường ly hôn thôi.

Bạch Đào gần như lập tức trợn trừng mắt, chỉ quan tâm đến một vấn đề khác: “Cái gì mà cuối cùng? Chúng tôi không xứng đôi đến vậy sao?”

“Không có không có. Hai người rất xứng đôi! Rất xứng!”

Bạch Đào lại bùng lửa: “Chúng tôi xứng chỗ nào? Anh ta xứng với tôi sao?!”

Trước việc hợp tác không có bạn bè, vẻ mặt Trang Nghiêm lập tức bình tĩnh nói: “Không xứng! Không xứng! Cái này chắc chắn là không xứng! Cô là một bông hoa tươi như vậy, cậu ta chính là phân trâu!”

“…” Bạch Đào một lời khó giải thích liếc nhìn Trang Nghiêm: “Tóm lại, anh nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối về việc hợp tác của chúng ta với Bùi Thời, gần đây tôi không muốn thấy Bùi Thời, anh hiểu có ý tôi chứ?”

“Cô yên tâm đi!” Trang Nghiêm nở nụ cười như hồ ly: “Tôi với Bùi Thời đã không liên lạc nhiều năm rồi, thực ra quan hệ cũng chẳng ra sao, bạn xã giao thôi, cô hiểu mà!”

……

*****

Chọn ngày không bằng gặp ngày, Bạch Đào và Trang Nghiêm đều không lãng phí thời gian, mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn chụp xong cả năm bộ ảnh trong ngày hôm đó.

Nằm ngoài dự liệu của Bạch Đào là, Trang Nghiêm thực sự là một nhiếp ảnh gia đàng hoàng nghiêm túc, những bức chân dung mà anh ta chụp quả thực rất xuất sắc, không cần cô phải cố tình tạo dáng, Trang Nghiêm tùy ý chọn góc chụp trong phút chốc là đã đủ rồi. 

Nhìn ảnh chụp, phút chốc trong lòng Bạch Đào chỉ có một suy nghĩ… 

Cô con mẹ nó quá đẹp rồi!

Cô sao chép ảnh từ film gốc sang ổ cứng điện thoại, cuối cùng tâm trạng cũng khá hơn chút, dương dương đắc ý về nhà.

Bùi Thời chó má mù mắt, cứ đợi đấy!

Chờ ly hôn rồi! Cô sẽ dùng bộ ảnh này để tìm bạn đời trăm năm ngay lập tức!

Nhất định phải tìm một tiểu thịt tươi tốt hơn anh về mọi mặt!

*****

Bạch Đào bên kia vô cùng hài lòng về ảnh, Trang Nghiêm bên này cũng vậy. 

Anh ta không thể không thán phục ánh mắt của mình, có một số người mẫu tuy đẹp nhưng lại không có hồn, ảnh chụp ra chỉ như người đẹp khúc gỗ, nhưng Bạch Đào thì khác, vẻ đẹp của cô rất sống động, trong đôi mắt như có câu chuyện, chỉ riêng ảnh chụp thôi đã đủ gây ấn tượng với người khác rồi.

Mặc dù nói cuộc hôn nhân này của Bùi Thời và Bạch Đào rất khó hiểu, nhưng Trang Nghiêm có trách nhiệm mà nghĩ, nếu mình là Bùi Thời, anh ta chưa chắc đã đồng ý ly hôn. Mỗi ngày đều có cảnh đẹp ý vui như thế, còn có gì không hài lòng chứ?

Anh ta xem lại một lượt ảnh gốc, sau đó đi tìm cô gái chịu trách nhiệm chỉnh ảnh: “Tiểu Đoàn, chỉnh sửa bộ ảnh này chút.”

Tiểu Đoàn tên đầy đủ là Đoàn Tinh Tinh, là một nhân viên mới ra trường đầu quân vào công ty, trước đây từng là master fansite của minh tinh nhỏ, kỹ năng chỉnh ảnh của cô ấy quả thực là nghịch thiên. 

(1)Master fansite thường được hiểu là những người hâm mộ “cao cấp” của một nhóm nhạc, một thần tượng nào đó, có khả năng theo chân idol trong hầu hết mọi lịch trình, từ sân bay, show âm nhạc, concert cho đến những sự kiện khác. Các master fansite có thể chụp ảnh mọi lúc mọi nơi, thường là chỉ của 1 thành viên trong nhóm và chia sẻ lên tài khoản mạng xã hội của họ để các fan khác có thể nhìn thấy.

Chỉ là khi Đoàn Tinh Tinh nhận ảnh, vừa nhìn một cái liền có chút sững sờ: “Cái này còn cần sửa sao? Có phải đã sửa qua rồi không? Còn có chỗ nào có thể sửa chứ?”

Trang Nghiêm vô cùng đắc ý: “Nhìn mẫu tôi chọn đi, hoàn mỹ làm sao! Vậy nên cô không cần chỉnh sửa hình dáng khuôn mặt và ngũ quan, chỉnh màu chút thôi, ánh sáng tự nhiên hôm nay có chút không đủ sáng, cô có thể chỉnh thêm vài phiên bản xem sao.”

Đoàn Tinh Tinh đáp ứng, bức ảnh có nền tốt, cô ấy gần như không có đất dụng võ, rất nhanh đã chỉnh màu xong, bí mật chuyển giao diện trò chuyện trở lại cuộc trò chuyện với những người theo đuổi minh tinh, đối phương đang gửi cho cô ấy một liên kết… 

“Nhìn những bức ảnh thần tượng của chúng ta khi ra mắt nè, tuyệt mật!”

Đoàn Tinh Tinh không nghĩ nhiều, trực tiếp ấn vào, kết quả vừa ấn màn hình máy liền đen xì.

Một lúc sau, người bạn có chung sở thích liền gọi đến… 

“Chị em! Tài khoản của tớ bị mất rồi! Tài khoản của tớ bị virus rồi! Hình như gửi cho cậu thứ gì đó, cậu đừng ấn vào nhé!”

Ấn đều đã ấn rồi…

Có điều sau một thời gian ngắn màn hình bị đen, máy tính lại hoạt động bình thường, Đoàn Tinh Tinh kiểm tra tài khoản thẻ ngân hàng của mình cũng không thấy có gì bất thường, nghĩ đến chiếc máy tính làm việc này ngoài ảnh của khách hàng ra cũng không có thông tin nhạy cảm gì nên không để ý nữa, lại vui vẻ làm việc riêng đuổi theo thần tượng. 

*****

Ở một nơi khác, mặc dù việc niêm yết đang tiến triển vô cùng thuận lợi nhưng Bùi Thời lại bắt đầu bị mất ngủ.

Bạch Đào đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, sau khi để lại bản thỏa thuận ly hôn linh tinh vớ vẩn kia, cô dường như bốc hơi, Bùi Thời đã tìm đến tất cả bạn bè thân thích cô có thể nương nhờ, nhưng đều không có kết quả. 

Anh biết nếu báo cảnh sát, tin tức rò rỉ ra có thể sẽ ảnh hưởng đến việc niêm yết, nhưng đã ba mươi sáu tiếng trôi qua, Bùi Thời khó có thể chịu đựng được việc không gặp Bạch Đào lâu như vậy, nếu đến tối nay Viên Mục còn chưa tìm thấy Bạch Đào, Bùi Thời vẫn quyết định báo cảnh sát.

Nếu so sánh giữa Bạch Đào và niêm yết, Bạch Đào có vẻ càng quan trọng hơn chút.

Luật sư Cao mặt ủ mày chau: “Bùi tổng, đến thời kỳ mấu chốt rồi, đừng làm lớn chuyện, nhất định sẽ tìm ra được Bùi phu nhân thôi, anh ngàn vạn lần đừng kích động… Càng tìm đầu mối càng loạn, anh không tìm nói không chừng tin tức của phu nhân sẽ tự xuất hiện…”

Bùi Thời không quá quan tâm đến lời của luật sư Cao, là một luật sư, đương nhiên niêm yết thành công ông ấy mới kiếm được nhiều lợi nhuận nhất, Bạch Đào lại không phải vợ ông ấy, ông ấy tất nhiên không quan tâm đến cô.

Chỉ là Bùi Thời không nghĩ tới, cuối cùng cái miệng này của luật sư Cao lại thật sự linh nghiệm. 

Sau khi Bùi Thời kết thúc cuộc họp kiểm toán, lúc cuộc họp kết thúc, anh thấy một nam cấp dưới nóng lòng mở điện thoại lên bấm vào ứng dụng gì đó, vốn dĩ anh cũng chỉ vô tình liếc nhìn, kết quả không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Đào trên màn hình điện thoại của đối phương. 

“Cậu ở lại một lát.”

Nam cấp dưới hơi nơm nớp lo sợ: “Bùi tổng, trong báo cáo kiểm toán có vấn đề gì sao?”

“Không phải.” Bùi Thời mím môi: “Vừa rồi cậu xem cái gì vậy?” Anh giả vờ tự nhiên nói: “Hình như tôi nhìn thấy khuôn mặt của Fiona, trước đây cậu đã chụp ảnh cô ấy?”

“Ồ ồ!” Nam cấp dưới nghe thấy không phải công việc xuất hiện vấn đề liền vô cùng nhẹ nhõm, sau đó có chút ngượng ngùng: “Tôi không chụp cô ấy, gần đây tôi có đăng ký một ứng dụng xem mắt, vừa thấy quảng cáo thông tin kết duyên trên trang chủ có cô ấy… Không ngờ cô ấy xinh đẹp như vậy mà vẫn độc thân, hơn nữa còn cần xem mắt…”

Bùi Thời hoàn toàn không nghe thấy đối phương nói gì sau đó nữa, anh trầm mặt xuống nói: “Tên của ứng dụng xem mắt này là gì?”

“Hả?”

Bùi Thời mím môi, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: “Gần đây tôi đang xem xét mở rộng nghiệp vụ, loại phần mềm ứng dụng này cũng đang trong phạm vi xem xét, dựa theo mức độ sàng lọc kết nối ghép đôi cùng thành phố hay không, sở thích, cái này cũng có những vấn đề về thuật toán, ngoài ra, việc quản lý cơ sở dữ liệu của những người dùng đã đăng ký này cũng có thể cần đến dịch vụ của chúng ta.”

Không hổ là Bùi tổng!

Cậu ta chỉ muốn tìm đối tượng xem mắt, nhưng Bùi tổng lại luôn nghĩ đến nghiệp vụ kinh doanh!

Nam cấp dưới vô cùng xấu hổ, lập tức cung cấp toàn bộ thông tin về ứng dụng này: “Bùi tổng, có cần tôi liên hệ với người phụ trách và đoàn đội vận hành của phần mềm ứng dụng này không?”

“Tạm thời chưa cần.” Giọng của Bùi Thời vẫn bình tĩnh tự nhiên: “Tôi đánh giá trước đã.”

Sau khi nam cấp dưới rời đi với vẻ bội phục, sắc mặt của Bùi Thời liền trầm xuống, anh tải ứng dụng rồi đăng ký và đăng nhập.

Căn bản không cần tìm, ứng dụng này đã trực tiếp gửi ảnh của Bạch Đào qua giới thiệu cho anh. 

Hình ảnh lớn trên trang chủ, không mang theo hiệu ứng động, kèm theo một dòng khẩu hiệu quảng cáo phá hỏng thẩm mỹ… 

“Mỹ nữ độc thân, nhu mì chờ các anh đến nhặt đi.”

……

Này mà chịu được thì còn cái gì không chịu được. 

Bùi Thời sắp tức chết luôn rồi. 

Gần đây bởi vì chuyện niêm yết, đoàn đội luật sư và kiểm toán liên tục đi đi lại lại, Bùi Thời biết mình cần phải duy trì hình ảnh chuyên nghiệp và ổn trọng mọi lúc, nhưng vào lúc này, anh thậm chí không thể quan tâm đến việc công ty, dứt khoát bực bội kéo cà vạt ra. 

Ly hôn còn chưa ly hôn, Bạch Đào đã nóng lòng muốn tìm ngôi nhà tiếp theo rồi?

Bức thiết đến mức sử dụng cả loại ứng dụng xem mắt tìm bạn trăm năm đẳng cấp thấp này?

Còn chờ các anh đến nhặt đi?

Cô có biết cái này được gọi là lừa gạt không? Trùng hôn? Không có luân thường đạo lý?

Giáo dưỡng tốt khiến Bùi Thời nhẫn nhịn không thốt ra lời chửi thề, nhưng anh quyết định không nhịn nữa dù chỉ một khắc, anh phải gặp Bạch Đào ngay lập tức sau đó tóm lấy cô.

Giờ phút này, trong lòng Bùi Thời thậm chí còn lóe lên rất nhiều ý nghĩ đen tối, loại đèn không cạn dầu như Bạch Đào này, đeo dây xích cho cô, nhốt cô trên giường, có lẽ như vậy cô mới an phận một chút.

Bùi Phi nói cô trêu ong ghẹo bướm quả thực không sai. 

Bùi Thời lại nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Bạch Đào trên ứng dụng.

Toàn bộ bức ảnh không hề hở hang gì, mặc cũng đủ đoan trang cao quý, nhưng trong đôi mắt của Bạch Đào như mang theo khí chất quyến rũ, tổng thể khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời chứ không hề thô tục, nhưng Bùi Thời cảm thấy nó sẽ khiến người ta liên tưởng đến phương diện đó. 

Chỉ dựa vào việc cô xinh đẹp thế này còn chụp ảnh đăng lên ứng dụng xem mắt tìm bạn đời trăm năm chính là có tội rồi. 

Chỉ là trong lòng Bùi Thời đã sắp tức điên lên rồi, nhưng tay anh vẫn không nhịn được bắt đầu thao tác. 

Đợi đến khi phản ứng lại, anh mới nhận ra mình đã bất giác lưu ảnh của Bạch Đào vào album điện thoại.

Nhưng phẫn nộ thì phẫn nộ, ít nhất theo manh mối trong bức ảnh này, có thể tìm được Bạch Đào rồi. 

Bùi Thời nhìn thời gian một chút, còn một tiếng nữa mới đến cuộc họp tiếp theo, loại ứng dụng xem mắt này có thể trò chuyện trực tuyến, anh hoàn thiện thông tin đăng ký của mình, sau đó ấn vào giao diện trò chuyện riêng với Bạch Đào.

Ban đầu Bùi Thời định dành nửa tiếng để moi ra vị trí của Bạch Đào, nhưng sau mười phút anh liền thoát khỏi ứng dụng, chỉ cần chút thời gian này, Bùi Thời đã có thể chắc chắn đối phương căn bản không phải là Bạch Đào.

Anh hiểu Bạch Đào, cũng biết giọng điệu nói chuyện của cô.

Bùi Thời kiểm tra phần giới thiệu của công ty mà ứng dụng này trực thuộc, rất nhanh liền đưa ra kết luận. E là ảnh của Bạch Đào đã bị người ta lấy cắp và đăng lên các trang hẹn hò xem mắt kiểu này để thu hút khách hàng nhằm phát triển thành viên nam.

Vì không phải Bạch Đào nên trong suốt mười phút trò chuyện, Bùi Thời tự nhiên không có được thông tin gì về việc cô đang ở đâu, nhưng rất bất ngờ là, khi biết được không phải Bạch Đào lên mạng xem mắt, tâm trạng của Bùi Thời ngược lại đã tốt trở lại.

Người phụ nữ này mặc dù hơi giả bộ chút, nhưng điểm giới hạn làm người vẫn có. 

Ông Bùi, công dân nhiệt tình rất có kinh nghiệm trong việc tố cáo phần mềm ứng dụng bất hợp pháp lấy cắp thông tin** của người khác, không lâu sau đã hoàn thành xong toàn bộ các thủ tục.

Sau khi báo cảnh sát, anh phải hợp tác với phía cảnh sát để lập một biên bản điều tra nhỏ, Bùi Thời vừa trả lời những câu hỏi đơn giản, vừa nghĩ cách tiếp tục tìm Bạch Đào, cuối cùng cũng không biết có phải do vận khí tốt hay không, sau khi hoàn thành việc lập biên bản, cảnh sát lập tức mỉm cười với Bùi Thời, phản hồi lại một số tin tốt… 

Hóa ra phần mềm ứng dụng này đã lấy cắp một lượng lớn** và ảnh, phía cảnh sát đã nhận được rất nhiều đơn tố cáo của nạn nhân, giờ người chịu trách nhiệm và quản lý ứng dụng đã bị khống chế, cũng đã khai ra quá trình gây án. 

Người cảnh sát nhiệt tình giải thích: “Mặc dù đã có không ít thông tin tố cáo, nhưng báo cáo bổ sung của anh cũng rất hữu ích đối với chúng tôi, đợi chúng tôi xử lý xong rồi sẽ gọi điện thông báo kết quả cho anh, tuy nhiên việc sử dụng ảnh là vi phạm về quyền đối với ảnh chân dung, còn là tranh chấp dân sự, chúng tôi vẫn đề nghị để bản thân người bị hại đồng loạt khởi kiện.”

Bùi Thời gật đầu rồi quay người định rời đi.

Chỉ là vừa đi tới cửa, anh liền đụng phải Trang Nghiêm vô cùng lo lắng từ cửa bên kia chạy vào, hình như anh ta có chuyện gấp, căn bản không hề chú ý đến Bùi Thời, nhìn thấy viên cảnh sát, anh ta liền vừa khóc vừa báo oán… 

“Có sai sót gì không vậy? Đồng chí cảnh sát, anh bảo tôi phải giải thích với khách hàng thế nào đây, nói là máy tính trong studio của chúng tôi bị nhiễm virus, là virus liên kết QQ cấp thấp còn rất thiểu năng, hiện tại tất cả ảnh chụp của khách hàng đều đã bị rò rỉ, mọi người đều được xem mắt được tìm bạn đời rồi sao?!”

Trang Nghiêm vẫn đang rầu rĩ ủ ê, nhưng Bùi Thời lại cảm thấy mình đã biết được gì đó.

Tại buổi họp mặt bạn học Trang Nghiêm đã muốn chụp ảnh Bạch Đào, cho nên tấm ảnh trêu ong ghẹo bướm của Bạch Đào đó e là do anh ta chụp, khả năng cao còn là được chụp sau khi Bạch Đào bỏ nhà đi.

Sắc mặt của Bùi Thời trầm xuống, anh đi về phía Trang Nghiêm, cảm thấy đã đến lúc phải nói chuyện với người bạn này của mình rồi. 

Không được có suy nghĩ không nên có với vợ của bạn, anh ta không biết sao?

Cho dù Bạch Đào muốn tìm anh ta làm người kế tiếp, Trang Nghiêm cũng nên từ chối!

Suy cho cùng thì chỉ cần anh và Bạch Đào chưa ly hôn một ngày, Bạch Đào vẫn là vợ của anh, Trang Nghiêm có quay cuồng hơn nữa cũng chỉ là một vai diễn danh không chính, ngôn không thuận mà thôi.

Tác giả có điều muốn nói:

Trang Nghiêm: Tôi không có tôi bị oan nha!

Dự báo trước: Chương sau Bùi tổng phẫn nộ bắt được Bạch Đào rồi. 

[Màn kịch nhỏ] của [Linh Linh Cầu]

Đào Đào: Đồ tôi mua cho dù là quần lót đã mặc qua cũng phải mang đi!

Bùi Thời: Anh cũng là đồ em từng dùng qua, đưa anh theo đi. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.