Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 26: Cô Tự Cắm Sừng Mình?



Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Con người Bạch Đào mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, không làm thì không sao, đã làm là phải làm cho triệt để. Tối hôm đó cô tốn năm tiếng đồng hồ ở trong phòng chứa đồ, cuối cùng cũng sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp.

Kết quả sáng sớm hôm sau, khi cô đỡ vòng eo đau nhức và hai quầng thâm dưới mắt đi gặp Dư Quả, cô ấy còn cười nhạo cảm thán. 

“Cậu với Bùi Thời một đêm này cũng quá cuồng dã rồi đi? Cậu thế này chắc phải cả đêm không ngủ nhỉ? Thế nào? Ngay cả eo cũng không ổn rồi?” Cô ấy cười đến ý vị thâm trường: ​​”Mặc dù đã xóa sạch ân oán nhưng vẫn phải tiết chế một chút nha, cho nên tình cảm lại khôi phục gắn bó như keo sơn rồi phải không?”

“Khôi phục cái rắm!” Bạch Đào tức đến nghiến răng nghiến lợi, Bùi Thời này là cái đồ trai thẳng sắt thép gì không biết, cô đã nói đến mức ấy rồi, vậy mà nửa đêm lại bảo cô đi quét dọn?!

……

Đợi Bạch Đào đen mặt kể xong tiền căn hậu quả của đêm qua, Dư Quả cười đến suýt nữa ngã khỏi ghế, nhưng sau khi cười xong, cô ấy cũng rất khó hiểu: “Nói thật, Bùi Thời như thế tuyệt đối không bình thường, vợ đều đã nói như vậy rồi thế mà lại không làm gì cả? Nếu không phải anh ấy không được, vậy chính là có gì đó ở bên ngoài rồi…”

Người nói vô tình người nghe hữu ý, mặc dù Dư Quả chỉ thuận miệng phân tích, nhưng Bạch Đào lại để tâm rồi. 

Tuy nhiên khi bình tĩnh phân tích lại, Bùi Thời ngoại tình với dì quét dọn chắc chắn là một việc không thể có khả năng, mà người tố cáo đã nói rõ ràng chính xác như vậy thì cũng không thể hoàn toàn ‘không có lửa thì sao có khói’ được. 

Bạch Đào chịu đựng cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, tạm biệt Dư Quả xong, cô quyết định tiếp tục đến Công Nghệ Thời Lai làm Fiona của mình. Không phải dì quét dọn vậy chắc chắn là người khác. Chỉ cần cô tiếp tục nằm vùng, nhất định có thể tìm ra tiểu tam đáng chết này. 

Nếu như nói tâm trạng tối qua vẫn còn phức tạp, hỗn loạn thì hôm nay Bạch Đào đã hoàn toàn bình tĩnh lý trí lại. Nếu Bùi Thời thật sự ngoại tình, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không bao giờ cần người đàn ông này nữa.

Chỉ là Bạch Đào đã cần cù chăm chỉ đi làm đúng giờ mấy ngày liên tục nhưng cũng không thấy Bùi Thời xuất hiện hành động vượt quá giới hạn với bất kỳ người phụ nữ nào trong công ty cả.

Người đàn ông này một khi đã bắt đầu làm việc liền hoàn toàn biến thành kẻ cuồng công việc, trong mắt anh căn bản không hề có thứ gọi là nam nữ hoan ái, đừng nói đến những người khác giới, mà ngay cả Bạch Đào anh cũng quên luôn là cô vẫn còn ở công ty thu thập tư liệu.”

Lẽ nào cô đã trách nhầm Bùi Thời rồi? Là người tố cáo đó ăn no rửng mỡ không có việc gì làm sao? Suy cho cùng thì cấp dưới ghét sếp cũng là chuyện bình thường, nhất là khi gặp phải một ông chủ lạnh lùng lại yêu cầu cao như Bùi Thời, trong lòng cấp dưới chán ghét anh, muốn giở chút thủ đoạn bịa chuyện hãm hại cũng không phải không có khả năng…

Nhưng ngay khi Bạch Đào chuẩn bị buông bỏ sự nghi hoặc trong lòng, phán quyết cho Bùi Thời “không đủ chứng cứ lập án” và “vô tội” thì bộ phận nhân sự lại đưa nhân viên mới vào làm.

Là một cô gái có vẻ trạc tuổi Bạch Đào, nước da trắng trẻo, trông rất thanh tú, ngôn ngữ cử chỉ rất có khí chất điềm đạm đáng yêu, cô ấy khiêm tốn chào hỏi mọi người trong văn phòng. 

“Tôi tên là Chu Li, mọi người cũng có thể gọi tôi là Julie, lĩnh lực sở trường của tôi là về an ninh mạng, sau này mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”

Lúc đầu Bạch Đào không quan tâm tới người mới đến này lắm, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là Julie được tất cả các đồng nghiệp chào đón nồng nhiệt và thân thuộc.

“Yên tâm đi Julie, sau này mọi người đều cùng một đoàn đội rồi, nói những lời khách sáo như vậy làm gì chứ? À đúng rồi, tối mai tôi với tiểu Lý định đi ăn lẩu, cô đi cùng nhé?”

“Cuối cùng cũng chờ được cô vào làm rồi, lần sau tìm cô cùng đánh vương giả cũng sẽ thành danh chính ngôn thuận rồi nha hahahaha.”

……

Bạch Đài nghi hoặc nhìn Tôn Tĩnh: “Julie này không phải mới vào làm à? Sao nhìn mọi người như đã quen nhau từ lâu rồi vậy?”

“Cô ấy vốn là kỹ thuật viên của công ty đối tác bên thứ ba với Công Nghệ Thời Lai chúng ta, nửa năm trước vì một hạng mục, công ty kia đã điều cô ấy trực tiếp tới văn phòng chúng ta làm vài tháng, cho nên mọi người đều quen thuộc.”

Tôn Tĩnh nhìn Julie ánh mắt cũng không khỏi lộ ra sự tán thưởng: “Ban đầu ai cũng cảm thấy cô gái này đáng tin, cô ấy làm việc chăm chỉ nghiêm túc, cũng rất liều mạng nghiên cứu về các vấn đề kỹ thuật, giám đốc nhân sự còn nói với tôi là thật muốn đào cô gái này về, tiếc là chế độ tuyển dụng của chúng ta lúc đó chưa thay đổi, vẫn giới hạn về trình độ học vấn, may mà gần đây cuối cùng Bùi tổng cũng nhận ra được trình độ học vấn không đại biểu cho tất cả, sửa lại chế độ tuyển dụng, lúc này mới có thể đào cô ấy về.”

Bạch Đào vốn chỉ thuận miệng hỏi, kết quả lời nói của Tôn Tĩnh vừa rơi xuống, cô liền trở nên cảnh giác: “Chị nói, học vấn của Julie này bình thường?”

Tôn Tĩnh trợn trắng mắt nhìn cô một cái: “Mặc dù học vấn của người ta bình thường nhưng năng lực rất tốt!”

Tôn Tĩnh nói xong liền có việc bận phải làm, nhưng mà tâm trạng của Bạch Đào hồi lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được, đợi đến khi cô đến phòng nhân sự tìm một người hỏi thăm, biết được Julie tốt nghiệp trường cao đẳng, trong lòng cô càng nổi sóng gió to hơn.

Người có quan hệ, trình độ văn hoá thấp, trình độ học vấn cũng không tốt lắm…

Nhân viên nữ trong công ty của Bùi Thời một người cũng không khớp, nhưng Julie gì đó ở trước mặt cô này, tốt nghiệp một trường không có danh tiếng, Bùi Thời tự mình hạ thấp điều kiện tuyển dụng vì cô ấy, chẳng phải giống như người có quan hệ sao?!

Đối chiếu từng thứ một như vậy, lẽ nào tiểu tam này chính là cô ta?

Bạch Đào đã là một người phụ nữ thành thục ổn trọng rồi, tuy trong lòng lửa đang cháy bừng bừng nhưng lần này cô vẫn giữ bình tĩnh án binh bất động. Cô phải bắt gian!

Ngược lại không phải là để đánh tiểu tam, Bạch Đào hoàn toàn không hứng thú với loại chuyện đó, nó chỉ làm hạ thấp phẩm cách thôi, thứ cô quan tâm là việc phân chia tài sản!

Chỉ khi nắm trong tay những bằng chứng sắt đá về việc Bùi Thời ngoại tình thì lúc ly hôn cô mới có thể chiếm lợi thế trong việc phân chia tài sản. Nếu như Bùi Thời đáng chết ngoại tình thì cô không thể lột một lớp da trên người anh rồi đá anh chắc?

Tình yêu có thể chỉ tồn tại trong thời gian ngắn nhưng tiền bạc chắc chắn là vĩnh cửu, hôn nhân có thể có thời hạn nhưng nhân dân tệ thì không nha! Cho dù là nhân dân tệ đã phát hành cách đây hàng chục năm! Vẫn sẽ thơm mát như thế!

Chỉ là Julie chính thức vào làm rồi nhưng Bùi Thời lại bận họp, hai người này hoàn toàn không hề có dáng vẻ như xuất hiện cùng một lúc, Bạch Đào chăm chỉ đi làm mấy ngày liền, chắc là do ở công ty không dám làm gì lộ liễu nên Bạch Đào vẫn không thu hoạch được gì cả, thế là trong lúc quá buồn chán cô liền dứt khoát quan sát tiểu tam này.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đúng là…

Julie này quả thật rất được. 

Tôn Tĩnh nói không sai, con người Julie nhiệt tình, tốt tính, dịu dàng lại hào phóng, nếu ai trong đội gặp khó khăn về công việc, cô ấy sẽ không ngần ngại tăng ca để giúp đỡ, mặc dù Bạch Đào nghe không hiểu họ đang nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ cô ấy chăm chú thảo luận về công việc với các đồng nghiệp khác, miệng nói ra những thuật ngữ chuyên môn liền cảm thấy thực sự chuyên nghiệp và chăm chỉ. 

Khiêm tốn lại cầu tiến, khoan dung lại độc lập, chẳng trách mọi người trong công ty đều thích cô ấy đến vậy.

Bạch Đào càng quan sát, trong lòng càng cảm thấy chua chua, đừng nói đến việc đặt mình vào vị trí người khác mà suy nghĩ, nếu cô là Bùi Thời, có khả năng cũng sẽ chọn Julie. Chỉ là mặc dù đã hiểu anh ở một mức độ nào đó, nhưng trong lòng cô lại càng cảm thấy khó chịu hơn, vừa chua xót lại suy sụp.

May là cũng đúng vào lúc này, cơ hội để Bạch Đào thu thập bằng chứng Bùi Thời ngoại tình cuối cùng cũng đã đến!

“Kế hoạch của thứ bảy, cũng chính là ngày kia đã có rồi, đi leo núi ở vùng ngoại ô phía Tây, nếu mọi người muốn đi thì hãy tích cực đăng ký nhé.”

Từ khi thành lập đến nay, vào hàng tháng, công đoàn của Công Nghệ Thời Lai đều xuất kinh phí để tổ chức hoạt động ăn uống vui chơi đồng thời cũng là một sự kiện nhằm tăng sự gắn kết tập thể, làm cho nhân viên tiếp xúc qua lại càng hài hòa và gần gũi hơn, lắng nghe được tiếng nói của từng nhân viên, đến ngày tổ chức hoạt động hàng tháng Bùi Thời đều sẽ dành thời gian tham gia.

Không ngờ hoạt động tháng lần này lại diễn ra vào thứ bảy!

Quả nhiên, người phụ trách công đoàn đang nháy mắt vận động mọi người đăng ký nói: “Bùi tổng cũng đi đó, phải vượt quá dự toán của công đoàn rồi, Bùi tổng trả tiền, cho nên mọi người đừng khách khí nha! Bùi tổng nói rồi, còn có thể mang theo người nhà…”

Đây là một cơ hội tốt để người mới nhanh chóng hòa nhập vào công ty, Julie tự nhiên sẽ đăng ký, Tôn Tĩnh cũng rất tích cực bày tỏ muốn tham gia, điền thông tin đăng ký xong, cô ấy liếc nhìn Bạch Đào một cái, nhướng mày, dáng vẻ rất ngạc nhiên: “Sao vậy? Cô không đi à?”

Bạch Đào cười dè dặt: “Em có chút chuyện quan trọng phải làm, không đi đâu.”

Không đi tất nhiên là giả, chỉ là không đi cùng các cô ấy mà thôi.

Gần như chỉ vài phút trước, trong lòng Bạch Đào đột nhiên nảy ra một ý tưởng tuyệt vời: Nếu hoạt động leo núi thứ bảy này Bùi Thời đi mà Julie cũng đi, vậy thì cô không nên đi, dù sao thì như thế mới tạo đủ cơ hội cho đôi nam nữ kia yêu đương vụng trộm, nhờ vậy cô cũng sẽ có được cơ hội để thu thập bằng chứng!

Đúng là trời giúp mình!

Cô chỉ cần mang theo máy ảnh và ống nhòm rồi trang bị đầy đủ, cải trang bám theo là có thể tốc chiến tốc thắng thu thập bằng chứng Bùi Thời ngoại tình rồi, mất đi phần lớn tài sản sẽ khiến Bùi Thời đổ máu và nước mắt.

Bạch Đào quyết định lên kế hoạch thật kỹ càng cẩn thận cho hành động vào thứ bảy này, có lẽ do ánh mắt cô nhìn anh quá chuyên chú nên Bùi Thời, người đang ngồi trên ghế sofa đọc báo sau bữa tối cũng không thể không ngẩng đầu nhìn cô một cái, Bạch Đào lập tức dời ánh mắt đi, giả vờ tự nhiên nghịch điện thoại.

Ngược lại là Bùi Thời mở miệng trước: “Thứ bảy có việc à? Sao không cùng đi leo núi?”

Bạch Đào sửng sốt, sau đó lại nói với giọng điệu nũng nịu như thường ngày: “Gần đây vì thu thập tư liệu nên mỗi ngày em đều đi làm, mệt lắm luôn.” Cô chớp chớp mắt với Bùi Thời: “Ông xã mong được nhìn thấy em mỗi ngày, hi vọng em cùng đi leo núi sao?”

“Không có.” Bùi Thời hơi mất tự nhiên dời ánh mắt đi: “Chưa đến mức một khắc cũng phải không ngừng nhìn thấy em.” Người đàn ông ho vài tiếng, như giấu đầu hở đuôi tiếp tục nói: “Chỉ là cảm thấy hoạt động ngoài trời này rất tốt cho sức khỏe, nhưng nếu em mệt thì ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Hừ.

Bạch Đào hừ lạnh một tiếng ở trong lòng, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp: “Thật ra mấy ngày nay ông xã họp liên tục, em cũng chẳng có nhiều cơ hội nhìn thấy anh, có chút nhớ anh rồi.”

Để tôi xem xem anh tiếp lời thế nào. 

Quả nhiên, vừa nghe thấy lời của Bạch Đào, Bùi Thời uống một ngụm nước, giọng nói càng trở nên mất tự nhiên hơn: “Anh sẽ quay về sớm.” Người đàn ông ngừng lại, giả vờ giải thích một cách tự nhiên: “Hoạt động vào thứ bảy này là truyền thống của Công Nghệ Thời Lai từ khi thành lập đến giờ, cũng được coi là một bộ phận của văn hóa doanh nghiệp, anh phải làm gương để duy trì truyền thống ấy, cho nên nhất định phải đi.”

“Tuần này quả thực hơi bận, nhưng tuần sau cơ bản không có cuộc họp nào, sẽ thường xuyên có mặt ở công ty, cũng sẽ tan làm đúng giờ.”

Nếu như lúc đầu Bạch Đào còn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi yếu ớt với Bùi Thời thì dáng vẻ hiện tại của anh căn bản đã kết án tử hình cho cô. 

Người đàn ông ngoại tình sẽ như thế nào? Sẽ vì nói dối mà xuất hiện đủ loại dáng vẻ mất tự nhiên.

Thử hỏi, cô và Bùi Thời đều không phải là vợ chồng mới cưới, sớm đã quen thuộc từ thể xác tới tinh thần đến mức không thể quen thuộc hơn nữa rồi, anh cũng không có khả năng vẫn còn mất tự nhiên khi nói những lời này với cô đi? Vậy vẻ mặt vừa rồi của Bùi Thời không phải vì trong lòng có điều khuất tất nên mới mất tự nhiên thì là gì?

Còn nói là truyền thống không thể không đi? Chẳng phải chỉ là cơ hội để anh danh chính ngôn thuận du sơn ngoạn thủy với tiểu tam thôi sao?

Còn giả vờ chủ động mời cô cùng tham gia? Không phải chỉ để xóa sạch sự nghi ngờ à? Nhiều nghi phạm còn giả danh người qua đường sau khi vụ việc xảy ra rồi báo cảnh sát ngay lập tức đấy!

Còn dịu dàng ngọt ngào nói tuần sau sẽ dành nhiều thời gian ở bên cô? Chẳng phải chỉ là vì trong lòng cảm thấy tội lỗi sau khi ngoại tình nên mới đột nhiên đối xử tốt hơn với người vợ bị giấu giếm mà mờ mịt trong bóng tối này hay sao?

Bạch Đào cảm thấy cô đã nhìn thấu Bùi Thời rồi. 

Chỉ là dù vậy, cô vẫn cảm thấy bực bội không vui, may mà thứ bảy sắp đến rồi, Bạch Đào cuối cùng cũng có thể thoát khỏi mớ cảm xúc hỗn loạn, tập trung vào sự nghiệp bắt gian. 

Vì địa điểm tập hợp leo núi nằm ở ngoại thành cho nên Bùi Thời đã xuất phát từ sáng sớm, mà anh vừa rời đi, Bạch Đào cũng lập tức bám theo sau.

Nằm ngoài dự liệu của Bạch Đào là, người đi leo núi vào sáng sớm cuối tuần rất đông, nhưng điều đó cũng thuận tiện cho việc cô đội mũ, cầm ống nhòm và hòa vào đám đông.

Vì đều mặc áo thun đồng phục của công ty nên đoàn của Công Nghệ Thời Lai rất nổi bật. Thành thật mà nói, chiếc áo thun này trông không được đẹp lắm, nhưng Bạch Đào vẫn có thể nhìn thấy Bùi Thời ngay trong nháy mắt. Mặc dù quần áo giống nhau nhưng không biết tại sao, mặc trên người người đàn ông này dường như được nâng cấp lên ngay lập tức. Công bằng mà nói, quả thật Bùi Thời mặc cái gì cũng đều đẹp, với khuôn mặt và dáng người của anh, mặc một bộ đồ bán ngoài vỉa hè khoảng mười tệ cũng có thể mang khí chất của thương hiệu nổi tiếng.

Nhưng rất nhanh, khóe miệng Bạch Đào lại sụp xuống, bởi vì cô đã nhìn thấy Julie, cô ấy đương nhiên cũng mặc áo thun của công ty, lúc này đang đứng bên cạnh Bùi Thời nói gì đó, nhìn từ xa hai người như đang mặc áo đôi vậy. 

Cô không ở đó, Bùi Thời quả nhiên không chút che đậy với cô ta nữa rồi!

Bạch Đào lấy máy ảnh ra chụp liên tiếp mấy tấm, rõ ràng hành động thu thập bằng chứng bắt gian có tiến triển lớn rõ rệt nhưng trong lòng Bạch Đào lại không vui chút nào.

Chắc là do leo núi mệt quá tức ngực khó thở thôi.

Bạch Đào gạt bỏ tâm trạng bất định của mình, lại tiếp tục bám đuôi. 

Bùi Thời leo từ chân núi lên đến đỉnh núi mất một tiếng mười phút, trong đó nói chuyện với Tôn Tĩnh hai lần, với Viên Mục mười lần, với những đồng nghiệp cô không biết tên ba lần và một lần, mà anh nói chuyện với Julie tận mười lăm lần! Trong đó có ba lần trò chuyện kéo dài trung bình mười phút!

Đây không phải là ngoại tình? Cái gì mới là ngoại tình!

Điều duy nhất an ủi cô là Tôn Tĩnh không biết gì đã dẫn đầu đám người của bộ phận hành chính đi bên cạnh Julie và Bùi Thời như thề sống chết phải làm một chiếc bóng đèn, còn hết lần này đến lần khác xen vào cuộc nói chuyện của họ nữa.

Bạch Đào vừa chụp, ngọn lửa trong lòng vừa bùng cháy hừng hực, nếu ánh mắt có thể giết người thì e là ánh mắt thù hận của cô hiện tại đã sớm đốt cháy đôi nam nữ chó má này rồi!

Hai người đây là vì tâm ý tương thông cho nên không hết chuyện để nói sao? Nói nói nói! Đều có thể ra mắt trên talk show rồi đấy! Sao bình thường Bùi Thời luôn trầm lặng ít nói với cô vậy!

Mà cũng vào lúc này, Bùi Thời lấy điện thoại ra tựa như định cho Julie xem gì đó, mà Julie quả thực kề sát lại, trên mặt nở một nụ cười ngưỡng mộ, ánh mắt nhìn Bùi Thời như phát sáng, mà trong cả quá trình nói chuyện với Julie, mặt mày Bùi Thời đều mang theo ý cười nhàn nhạt…

Má nó, đôi nam nữ chó má! Bộ dáng ngoại tình này đều đã sáng chói đến mù mắt chó làm bằng hợp kim titan của bà đây rồi!

Bạch Đào tức đến mức suýt làm rơi máy ảnh.

May mà sau khi leo đến đỉnh núi thì đến giờ ăn trưa, Bùi Thời cuối cùng cũng không thể nói chuyện với Julie nữa. Đoàn người Công Nghệ Thời Lai vào một nhà hàng, mặc dù rõ ràng không phải khẩu vị của Bùi Thời nhưng anh vẫn đơn giản ăn một chút, chỉ là có lẽ là do vừa rồi leo núi có Tôn Tĩnh làm bóng đèn, không thể nói chuyện thoải mái với Julie nên sắc mặt người đàn ông rất khó coi. 

Có điều vẻ mặt của Bùi Thời khó coi, vẻ mặt của Bạch Đào càng khó coi hơn, từ nãy đến giờ cô đã nhịn quá lâu rồi, nhóm người Bùi Thời đang ăn trưa ở nhà hàng nhưng cô lại không có chút cảm giác muốn ăn nào, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, muốn kiếm cớ gây chuyện.

Mà đợi đến khi Bùi Thời giữa chừng rời đi, bước về phía cửa, cuối cùng Bạch Đào cũng không thể chịu đựng được nữa.

Lý trí mách bảo cô phải bình tĩnh, nhưng tình cảm thì không.

Bên ngoài cửa nhà hàng là một hàng cây trái cây, Bùi Thời vừa bước đến đó lấy điện thoại ra thì Bạch Đào liền không thể nhịn được nữa. 

“Bùi Thời!” Cô trầm mặt nhìn chằm chằm bóng dáng Bùi Thời. 

Trên mặt Bùi Thời quả nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó anh lại khôi phục vẻ mặt hơi khó coi: “Bạch Đào? Sao em lại ở đây?”

“Sao tôi lại ở đây ư? Anh còn mặt mũi để hỏi à? Nhìn thấy tôi nên bày ra bộ mặt này sao? Không vui, không muốn nhìn thấy tôi à?”

Bùi Thời sửng sốt: “Anh không phải cố ý bày ra vẻ mặt này, anh hơi…”

Đầu óc Bạch Đào rối thành một đoàn, căn bản không quan tâm Bùi Thời nói gì, chỉ đọc những lời đã chuẩn bị trong đầu từ lâu, dù thế nào đi nữa, về khí thế, cô phải nắm bắt cơ hội đánh đòn phủ đầu, sống chết giữ thể diện, về chuyện ly hôn, cũng phải là Bạch Đào cô nhắc đến trước, bởi vì như thế chính là cô đá Bùi Thời! Không phải Bùi Thời đá cô, cô không thua!

“Tôi nói cho anh biết, cuộc sống thế này tôi không thể sống nổi nữa rồi!” Cô lấy máy ảnh ra: “Bằng chứng tội ác của anh, nên chụp tôi đều đã chụp cả rồi! Bùi Thời, chúng ta nhất phách lưỡng tán! Quay về tôi sẽ ly hôn với anh!”

Sau khi Bạch Đào đùng đùng nói xong mới nghe thấy rõ nửa câu sau của Bùi Thời, người đàn ông này nói là “Anh hơi đau dạ dày.”

Vẻ mặt khó coi vì đau dạ dày? Tôi tin mới là lạ!

Bạch Đào vừa định tiếp tục mở miệng phản bác thì điện thoại của cô không ngừng vang lên tiếng thông báo, Bạch Đào vốn không muốn quan tâm, nhưng vẻ mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng và hoảng loạn như trở tay không kịp khi nghe thấy hai chữ “ly hôn” của Bùi Thời khiến cô lòng dâng lên một chút vui vẻ không thể khống chế được. 

Vào lúc này, để thể hiện sự thoải mái phóng khoáng của mình, Bạch Đào quyết định bày ra vẻ tự nhiên thờ ơ với Bùi Thời, thế là cô mở điện thoại ra, giả vờ như vân đạm phong khinh nói: 

“Trước tiên anh đừng nói chuyện, để tôi đọc tin nhắn này trước đã rồi bàn chuyện ly hôn.”

Nhiều thông báo được gửi đến liên tục là tin nhắn riêng trên weibo, Bạch Đào bấm mở thì mới phát hiện ra là của người tố cáo nặc danh trước đó gửi đến, để báo tin về chuyện hôm nay Bùi Thời và tiểu tam hẹn hò sao?

Bạch Đào cau mày ấn mở, đúng như dự đoán, đối phương kể về chuyện leo núi của Công Nghệ Thời Lai hôm nay, nhưng…

“Cô Bạch Đào! Báo cáo với cô! Hôm nay Bùi tổng cùng chúng tôi đi leo núi nhưng tiểu tam không đến!”

“Dọc đường leo núi Bùi tổng nói chuyện với nhân viên mới của chúng tôi về các vấn đề kỹ thuật của một dự án, trong đó có vài lần đều nói về cô! Bởi vì nhân viên mới sắp kết hôn nhưng bạn trai của cô ấy đã nuôi một con chó năm năm, cô ấy sợ chó và không biết làm thế nào với nó nên anh ấy còn cho nhân viên mới xem ảnh con chó mà cô tặng cho mình vào ngày sinh nhật! Nói mặc dù cô sợ chó nhưng vẫn đi điều trị tâm lý vì anh ấy! Khích lệ cô ấy thử đi điều trị tâm lý xem sao, biết đâu có thể khắc phục được nỗi sợ hãi.”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy Bùi tổng nói về cuộc sống riêng tư của anh ấy mà nhắc đến cô! Tuy ngữ khí rất bình thường nhưng ánh mắt và chân mày của anh ấy rõ ràng đều đang cười, Julie cũng rất bội phục cô, ngưỡng mộ cô đến mức ngay lập tức quyết định trở thành fan cứng của cô giống như tôi rồi! Cô ấy cảm thấy cô có thể vì Bùi tổng mà làm nhiều điều như vậy, nhất định là rất yêu anh ấy!”

“Tóm lại, tôi cảm thấy trong lòng Bùi tổng có lẽ vẫn rất yêu cô! Cô cũng yêu anh ấy như vậy! Tiểu tam có thể chỉ là Bùi tổng nhất thời hồ đồ mà thôi, cô Bạch Đào, nếu như có thể vẫn là cho Bùi tổng một cơ hội đi!”

……

Trong lòng Bạch Đào phút chốc có chút ngỡ ngàng, cho nên vừa rồi Bùi Thời cười là vì đang nói đến cô sao? Lấy điện thoại ra là để khoe ân ái, khoe con chó mà cô mua cho anh? Suốt chặng đường nói chuyện với Julie là nói về dự án mới của công ty? Vẻ mặt khó coi là vì thật sự đau dạ dày?

Mà quan trọng nhất là, hôm nay tiểu tam không đến?

Theo như Bạch Đào biết, lần hoạt động này tất cả nhân viên của Công Nghệ Thời Lai đều tham gia, ngoại trừ…

Ngoại trừ Bạch Đào cô.

Cho nên…

Cho nên tiểu tam có “trình độ văn hoá rất thấp, học vấn cũng không ổn lắm, hoàn toàn không có nội hàm như cô” đó, chính là Bạch Đào cô?

Cô tự cắm sừng mình?

Bùi Thời không có ngoại tình?

Người mà người tố cáo nói đến là cô?

Nhìn thấy bốn chữ “không có văn hóa” trong tin nhắn bên trên của người tố cáo, Bạch Đào chìm vào sự trầm mặc. 

Bạch Đào chưa bao giờ liên tưởng qua bản thân có thể là tiểu tam trong mắt người khác, thậm chí ngay giây đầu tiên cô liền loại trừ chính mình, bởi vì cô cảm thấy mình rất có văn hoá, vậy nên tuyệt đối không thể là chính cô.

Những người đi bên cạnh Julie và Bùi Thời vừa rồi có Tôn Tĩnh và người của bộ phận hành chính, cho nên rốt cuộc là ai trong số họ không có mắt cũng chẳng có phẩm vị, vậy mà lại hoàn toàn không nhìn ra được nội hàm của cô, thậm chí còn hại cô một trận thê thảm?

Này thực sự quá lúng túng xấu hổ rồi.

Nhưng càng lúng túng xấu hổ hơn là tình hình lúc này: Cô vừa không phân rõ phải trái mà chỉ trích Bùi Thời, còn muốn ly hôn…

Mà vào lúc này, cuối cùng Bùi Thời cũng mở miệng lần nữa: “Em đọc tin nhắn xong chưa?” Vẻ mặt của người đàn ông hơi khó coi: “Vậy thì nói một chút về những lời em vừa nói đi, em muốn ly hôn?”

Tác giả có điều muốn nói:

【Màn kịch nhỏ】

Người tố cáo nặc danh Tôn Tĩnh: Cô Bạch Đào! Có một người không có văn hoá, chính là tiểu tam!

Bạch Đào: Là người phụ nữ có văn hoá nhất bên cạnh Bùi Thời, tôi nhất định sẽ tra rõ chuyện này!

Bùi Thời:.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.