Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Chương 6: Cơ hội chỉ có một lần



Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Buổi sáng tốt lành, ăn xong bữa sáng, Tưởng Sầm tưới hoa trên ban công, hôm nay trời có phần u ám, nhiệt độ cũng giảm đi rất nhiều, thỉnh thoảng còn vài cơn gió thổi tới, Tưởng Sầm ngẩng đầu nhìn mây đen che kín bầu trời bao la, nghĩ chắc sắp mưa rồi, cậu vội tưới hết hoa xong chạy vào nhà. LQĐ

Kẹo Đường đi trên lối đi ở ban công, liếc thấy người tí hon ở trên ban công sát bên cạnh, nó cao hứng chạy tới cùng chơi với cậu, không rên một tiếng xuất hiện sau lưng người tí hon, thành công hù dọa cậu hoảng sợ.

Tưởng Sầm lùi về sau mấy bước, nhìn con mèo nhỏ cách chỉ vài bước, mặc dù Kinh Sở Dương từng nói nó không cắn người, nhưng trong lòng cậu vẫn sợ mèo, có lẽ khi còn bé tâm lý oán hận quá nặng, khiến cậu không cách nào tiếp nhận nó ngay lập tức.

Gió càng lúc càng lớn, ban công nhà Tưởng Sầm vẫn giữ nguyên kiểu ban đầu, còn ban công nhà Kinh Sở Dương vì có mèo nên bốn phía đều gắn kính, gió từ ngoài thổi vào khiến Tưởng Sầm đứng không vững, cả người lảo đảo sắp ngã.

Meo meo meo ~

Kẹo Đường nghiêng đầu nhìn người tí hon trước mắt, lông toàn thân bị gió thổi rối nùi, ánh mắt hơi tủi thân, vì sao cậu ấy không muốn chơi với nó, rõ ràng nó rất mềm mại mà, nó cũng đâu cắn người, ba từng nói không được cắn người.

Gió càng thổi mạnh, tiếng gió rít gào thổi qua tai Tưởng Sầm, khiến cậu đứng không vững, sắc trời u ám, nhánh cây dưới nhà bị gió đung đưa vù vù, trong lòng Tưởng Sầm biết không thể đợi lâu nữa, muốn nạt mèo con quay về nhưng nó ngồi xổm trước cửa ban công bất động nhìn cậu.

Tưởng Sầm dịch bước chân, đưa tay muốn đuổi mèo con về nhà, Kẹo Đường động đậy, đứng lên đi tới sát ban công, hệt như muốn rời đi, Tưởng Sầm giảm căng thẳng, bước vào trong nhà.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Kẹo Đường vốn đã đi tới lối nhỏ trên ban công đột nhiên nó kêu to chạy về phía cậu, tiếng gào sắc bén chói tai, Tưởng Sầm cho rằng nó muốn chạy qua cắn mình nên vội muốn chạy trốn, nhưng chân như bị dính chặt, không thể nhúc nhích động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn còn mèo nhỏ cách cậu càng lúc càng gần, há to miệng cắn về về phía cậu. 

-Tưởng Sầm đột nhiên nhắm chặt hai mắt lại.

Bịch! Một tiếng vang rất lớn nổ bên tai cậu, dường như có vật gì đó vừa lướt qua mặt cậu, trống ngực Tưởng Sầm bỗng đập chậm nửa nhịp, cậu nghe bên ngoài bắt đầu nổi gió mạnh, còn miệng con mèo nhỏ đang ngậm mình nâng lên, sau đó mình được bộ lông mềm mại bao phủ.

Cậu chưa bị ăn? Nhưng vì sao mà trong miệng mèo cũng có lông?

Sau một hồi bốn phía không còn động tĩnh gì, trong lòng Tưởng Sầm đấu tranh hồi lâu, hơi hé mắt, đập vào mắt là bộ lông màu trắng, cậu run rẩy đưa tay đẩy ra, thấy con mèo nhỏ rời khỏi người mình kêu meo meo nhìn mình.

Lúc này Tưởng Sầm mới phát hiện mình chưa bị ăn, mà là được Kẹo Đường đặt dưới người, cậu nhìn về phía sau lưng Kẹo Đường, một chậu hoa bị vỡ nát đập vào mắt, ngay lập tức Tưởng Sầm hiểu hết tất cả.

Vốn không phải Kẹo Đường muốn ăn mình mà là nó cứu mình.

Chậu hoa bị vỡ nát kia là minh chứng tốt nhất.

Lúc gió thổi mạnh, chậu hoa bị thổi tới cạnh bàn, nếu không có Kẹo Đường xông tới ngậm cậu đi đến chỗ an toàn vậy thì sẽ bị chậu hoa rơi xuống, chính là nó.

Tưởng Sầm lâm vào khiếp sợ một lúc lâu, mãi đến khi nghe tiếng ồn ào, Kinh Sở Dương đang gõ cửa nhà cậu, gọi tên cậu, giọng gấp gáp, “Tiểu Sầm, cậu không sao chứ? Mau mở cửa!”

Tưởng Sầm lấy lại tinh thần, chạy đi mở cửa, Kinh Sở Dương thở hổn hển đứng ở cửa ra vào, mặc quần áo ở nhà chưa thay, anh ngồi xổm xuống nhìn mình, trong ánh mắt không che giấu được sự lo lắng.

“Tôi không sao.” Tưởng Sầm không nhịn được mở miệng.

“Không việc gì là tốt.” Kinh Sở Dương cười thoải mái, dùng bàn tay nâng cậu lên đi nhanh về phía phòng ngủ, Kẹo Đường đứng trên ban công thích ý liếm liếm móng vuốt của mình, thấy chủ nhân của mình tới đây Kẹo Đường cao hứng đi tới, đứng nửa người lên khoác móng vuốt lên đùi chủ nhân.

Trên lưng Kẹo Đường dính đầy bùn đất trong chậu hoa nên trông hơi bẩn, vừa rồi Kinh Sở Dương ở bên kia thấy toàn bộ chuyện xảy ra trên ban công, chẳng quan tâm nhiều liền xông qua, cũng may Tưởng Sầm không việc gì, mèo của anh cũng không sao cả.

Kinh Sở Dương ra lệnh Kẹo Đường vào nhà ngồi rồi đặt Tưởng Sầm trên mặt bàn, anh vào phòng bếp cầm chổi và dụng cụ hốt rác ra, cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ mảnh chậu hoa vỡ, nghĩ một lúc lại chuyển hết tất cả chậu hoa trên bàn xuống dưới, đặt nơi an toàn, lúc này mới quay đầu nói với Tưởng Sầm, “Không sao rồi, tôi mang Kẹo Đường về nhà tắm rửa.”

Tưởng Sầm gật đầu, đưa mắt nhìn Kinh Sở Dương ôn Kẹo Đường rời đi, đột nhiên đi tới nói, “Tôi cũng đi.”

Kinh Sở Dương dừng bước, nhíu mày, không hỏi nguyên nhân, dẫn Tưởng Sầm và cầm chìa khóa nhà cậu về bên nhà mình. Phòng tắm đang bật hai ngọn đèn ấm áp, nước ấm phả ra làm chiếc gương trong phòng tắm đầy hơi nước, xả xong nước anh kéo Kẹo Đường tới đặt vào trong chậu.

Giống mèo thường không ưa tắm rửa mấy, Kẹo Đường cũng chẳng ngoại lệ, hơi dính tý nước Kẹo Đã đã giãy nãy lên, nhất định không chịu phối hợp, thỉnh thoảng còn kêu meo meo, vẻ mặt đầy không muốn.

“Kẹo Đường, đừng làm rộn.” Kinh Sở Dương hôn khẽ lên đầu nó, kêu nhũ danh nó, tay vẫn không ngừng nghỉ, bóp sữa tắm chuyên dùng cho thú cứng bôi lên thân Kẹo Đường, cẩn thận chà xát tạo bọt, nó giật giật người quay mặt về phía Tưởng Sầm.

Meo meo meo ~ Ánh mắt Kẹo Đường sáng lên, duỗi móng vuốt cùng chơi với Tưởng Sầm, Kinh Sở Dương vỗ nhẹ đầu nó, thấp giọng dạy bảo, “Đừng ầm ĩ, ngoan ngoãn tắm rửa đi.”

Tưởng Sầm đứng bên ngoài phòng tắm một lúc, mãi không lên tiếng, cậu nhìn thấy Kẹo Đường duỗi móng vuốt về phía cậu, trong lòng không biết thế nào, đột nhiên cũng rất muốn đáp lại nó, vì vậy bước chầm chậm đến bên chân Kinh Sở, ngẩng đầu cẩn thận dè dặt hỏi, “Tôi…. Tôi có thể tự sờ nó thử không?”

Tay Kinh Sở Dương ngừng lại, lập tức rửa sạch tay dùng khăn lau khô, không nói hai lời nâng Tưởng Sầm tới trước mặt Kẹo Đường, để một người một mèo đối mặt ở khoảng cách gần nhất.

Kẹo Đường kêu meo meo, dùng đầu khô ráo chạm vào đầu Tưởng Sầm, rồi duỗi đầu lưỡi trắng mịn liếm mặt cậu rồi lùi về sau một bước, như thể đang mời cậu cùng tắm, Tưởng Sầm bật cười, từ từ vươn tay ra sờ lên đầu Kẹo Đường.

Á, thì ra sờ mèo là cảm giác thế này, hình như….. Cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

“Kẹo Đường rất thích cậu, nó sẽ không cắn cậu.” Kinh Sở Dương thử để khoảng cách giữa hai bọn họ gần hơn chút nữa, Kẹo Đường ngoan ngoãn dịu dàng ngồi im, vẻ mặt hưởng thụ.

Tưởng Sầm lại cười thành tiếng, cảm thán khó trách mèo bông còn được gọi là chó bông, mèo con này thật sự không giống những con khác, nó ngoan ngoãn dịu dàng tinh khôn như chó con, làm người ta không thể nào không thích.

Vuốt ve một hồi, Tưởng Sầm cảm thấy mèo con không đáng sợ lắm, vì vậy ghé sát thêm, cùng Kẹo Đường tắm rửa, còn Kẹo Đường có Tưởng Sầm cùng ở bên cạnh nên vô cùng nghe lời, đứng im cho anh tắm rửa xong, Kinh Sở Dương lắc đầu không biết làm sao, đây là chỉ mèo có người mới liền quên người cũ hả ta!

Tắm xong, Kẹo Đường được Kinh Sở Dương bọc trong khăn vải mềm mại, dùng máy sấy cẩn thận sấy khô lông, Kẹo Đường tắm xong nên trên người tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, Tưởng Sầm không nhịn được ghé sát vào nó thêm chút nữa.

Meo meo ~ Kẹo Đường nhìn thấy người nó thích chủ động đi tới bên cạnh mình, cao hứng duỗi móng vuốt ấn cậu xuống dưới, vươn đầu lưỡi liếm mặt cậu, khiến Tưởng Sầm ngứa mặt cười ra tiếng.

Hình ảnh này trong mắt Kinh Sở Dương thì rất đỗi ấm áp, người anh thích và mèo của anh hòa thuận ở chung, tất nhiên nếu nói ra thì việc anh có thể gặp lại Tưởng Sầm cũng không thể bỏ qua công lao của Kẹo Đường được, anh vốn không muốn chọn ở chỗ này, nhưng không biết vì sao Kẹo Đường không đồng ý ở bên kia, cho nên anh liền đưa nó tới tiểu khu này, nếu như không có Kẹo Đường, giờ phút này trở thành hàng xóm của Tưởng Sầm sẽ không phải là anh.

Hơn nữa, nếu không phải Kẹo Đường bướng bỉnh chạy tới ban công nhà Tưởng Sầm, thì anh cũng không gặp lại Tưởng Sầm nhanh như vậy, bí mật của anh chỉ có anh biết rõ, cảm giác này khó có thể hình dung, Kinh Sở Dương không khỏi thấy nhẹ nhõm, tâm tình càng tốt hơn.

Sau giữa trưa Tưởng Sầm biến trở về hình dạng người lớn bình thường, ngồi trên sofa cũng chơi với Kẹo Đường, cậu hoàn toán phá bỏ bóng ma mình sợ mèo lúc trước, chơi đùa với Kẹo Đường rất vui vẻ.

Bất tri bất giác đã tới buổi tối, Kinh Sở Dương xuống bếp làm đồ ăn xong múc ra bàn, tâm tình Tưởng Sầm rất tốt nên khẩu vị cũng tốt theo, ăn mãi không ngừng rồi ngồi trên sofa ôm bụng kêu no quá.

Kinh Sở Dương chỉ coi như cậu ăn nhiều, Tưởng Sầm cũng không để ý, nhưng qua lúc lâu cậu vẫn cảm thấy trong dạ dày trướng khó chịu, nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được đành phải đứng lên đi lật hộp y tế, nhưng không tìm được thuốc.

Cậu không còn cách nào đành xin Kinh Sở Dương giúp đỡ, đối phương lập tức lấy thuốc tiêu hóa ra, Tưởng Sầm uống 6 viên, đợi rất lâu mới cảm thấy dạ dày hết trướng, cảm giác khó chịu đã khá hơn nhiều.

“Còn khó chịu nữa không?” Kinh Sở Dương ngồi xuống sofa, nhìn người bên cạnh liên tục xoa bụng mình thì thấy vui không hiểu nổi, bỗng điện thoại trong túi quần rung lên, Kinh Sở Dương lấy điện thoại ra, mắt nhìn màn hình báo cuộc gọi liền ấn nút nghe máy.

Tưởng Sầm cảm thấy thoải mái hơn chút, dựa lưng ra sau sofa, bên tai truyền đến mấy chữ then chốt, cậu không khỏi vểnh tai lên hai mắt  mở to. Dù người nhỏ đi nhưng lỗ tai vẫn thính như cũ, lặng lẽ nghe xong, cậu hiểu bảy tám phần chuyện trong điện thoại.

Đại khái chính là có đoàn làm phim chuẩn bị quay phim <Tâm sự yêu đương>, bộ phim có nội dung mà quần chúng bây giờ thế giới đã có thể chấp nhận, mà có một diễn viên quan trọng trong đoàn làm đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn trước khi quay nên không thể quay được nữa, bởi vậy nhà sản xuất của tổ kịch gọi điện thoại cho ông chủ, cũng chính là Kinh Sở Dương, hỏi xem xử lý thế nào.

Còn phương án Kinh Sở Dương đưa ra đó chính là lập tức tuyển diễn viên thêm lần nữa, cần phải giải quyết chuyện này trước khi bấm máy. Tưởng Sầm ở bên cạnh nghe xong cuộc điện thoại kia, kiềm chế kích động trong lòng, cố gắng làm vẻ mặt biểu hiện tự nhiên một chút.

Cơ hội của cậu đã đến!

Mặc dù mỗi ngày chỉ có 5 tiếng, nhưng chỉ cần có cơ hội thì cậu không muốn bỏ qua, nếu như cứ mãi đợi chờ vô vọng, vậy khi nào mới có thể báo thù? Hơn nữa quan trọng nhất là, nếu như cậu nhớ không nhầm, lúc trước cậu đã từng thấy tin này trên TV, một trong những diễn viên chính của bộ phim này đó chính là Thiệu Trạch.

Nhưng chuyện này phải lừa gạt Kinh Sở Dương, cậu đã đồng ý với anh không tự tiện ra khỏi nhà, có điều chuyện này đang mang tương lai của cậu nên cậu phải làm như vậy.

Suy nghĩ một lúc, trong lòng Tưởng Sầm có một cách.

Hết chương 6


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.