Âm Mưu Ngày Tận Thế

Chương 50



Ngày thứ hai mươi ba

Paris, Pháp.

Từ văn phòng của viên bác sĩ, anh gọi điện cho Đô đốc Whittaker.

– Thưa Đô đốc? Robert đây.

– Robert. Chuyện gì thế? Họ bảo tôi…

– Đừng để ý chuyện đó bây giờ. Tôi cần ngài giúp đỡ thưa Đô đốc. Ngài đã bao giờ nghe cái tên Janus chưa?

Đô đốc Whittaker chậm rãi nói:

– Janus ư? Không. Chưa bao giờ nghe nói tới.

– Tôi đã phát hiện ra rằng ông ta đang đứng đầu một tổ chức bí mật và ra lệnh sát hại nhiều người vô tội còn bây giờ ông ta đang tìm cách giết tôi. Chúng ta phải chặn ông ta lại.

– Tôi có thể giúp anh như thế nào?

– Tôi muốn liên lạc với Tổng thống. Ngài có thể dàn xếp một cuộc gặp khỏng?

Một giây im lặng.

– Tôi chắc là có thể.

– Còn nữa. Liên quan đến tướng Hilliard.

– Hả? Như thế nào?

– Và còn những người khác. Hầu hết các cơ quan tình báo ở châu Âu cũng dính vào chuyện nầy. Bây giờ tôi chưa thể giải thích gì hơn được. Tôi muốn ngài gọi cho Hilliard. Bảo ông ta là tôi đã tìm thấy nhân chứng thứ mười một.

– Tôi không hiểu. Nhân chứng thứ mười một về cái gì cơ chứ?

– Thưa Đô đốc, tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể nói với ngài được. Hilliard sẽ biết. Tôi muốn ông ta gặp tôi ở Thuỵ Sĩ.

– Thuỵ Sĩ à?

Bảo ông ta tôi là người duy nhất biết nhân chứng thứ mười một kia ở đâu. Nếu ông ta có một hành động sai thôi là hợp đồng bị huỷ. Hãy nói ông ta đến Doler Grand ở Zurich. Sẽ có thư nhắn cho ông ta ở chỗ thường trực. Bảo ông ta tôi cũng muốn cả Janus đến Thuỵ Sĩ đích thân ông ta.

– Robert, anh có chắc biết anh đang làm gì không?

– Không, thưa ngài. Tôi không chắc. Nhưng đây là cơ hội duy nhất mà tôi có được. Tôi muốn ngài bảo ông ta rằng điều kiện của tôi là khỏng thể thương lượng gì. Thử nhất, tôi muốn một hành lang an toàn tớí Thuỵ Sĩ. Thứ hai, tôi muốn tướng Hilliard và Janus gặp tôi ở đó. Thứ ba, sau đó, tôi muốn có một cuộc gặp với Tồng thống.

– Robert, tôi sẽ làm tất cả những gì có thể được. Làm sao tôi có thể liên lạc với anh?

– Tôi sẽ gọi lại. Ngài sẽ cần có bao nhiêu thởi gian ạ?

– Để cho tôi một giờ.

– Vâng.

– Và nầy Robert…

Anh có thể nghe thấy nỗi đau đớn trong giọng nói của ông già.

– Dạ, thưa ngài?

– Cẩn thận nhé.

– Thưa ngài, xin đừng lo. Tôi là người sống sót. Ngài hẳn nhớ.

° ° °

Một tiếng sau, Robert lại đang nói chuyện với Đô đốc Whittaker.

– Anh đã có một cam kết. Tướng Hilliard có vẻ lo sợ với cái tin về một nhân chứng khác. Ông ta hứa với tôi là anh sẽ không bị làm hại. Các điều kiện của anh sẽ được đáp ứng. Ông ta đang bay đi Zurich và sẽ có mặt ở đó vào sáng mai.

– Còn Janus?

Janus sẽ đi cùng với chuyến máy bay với ông ta.

– Cám ơn Đô đốc. Còn Tổng thống? – Robert cảm thấy nhẹ nhõm.

– Tôi đã đích thân nói với ông ấy: Các phụ tá của ông ấy sẽ dàn xếp một cuộc gặp với anh bất kỳ lúc nào anh sẵn sàng.

– Ơn Chúa.

– Tướng Hilliard có một máy bay để chở anh tới.

– Không được. – Anh sẽ không để họ đẩy vào một cái máy bay. – Tôi đang ở Paris. Tôi muốn có một chiếc ô tô và tôi sẽ tự lái lấy. Tôi muốn nó được để trước khách sạn Lettré ở Montparnasse trong vòng một giờ đồng hồ tới.

– Tôi sẽ lo chuyện đó.

– Thưa Đô đốc?

– Có gì vậy Robert?

– Cám ơn ngài. – Anh thật khó giữ giọng nói bình tĩnh.

° ° °

Anh đi dọc theo phố Lettré một cách chậm chạp, do vết đau và tiến tới khách sạn kia mọt cách thận trọng. Đậu ngay trước toà nhà là một chiếc Mercedes màu đen. Không có ai trong xe. Ngang bên kia đường là một chiếc xe sơn màu trắng xanh của cảnh sát và một người mặc sắc phục cảnh sát đang ngồi sau tay lái. Trên lề đường hai người mặc quần áo dân sự đứng nhìn Robert tiến lại. Mật vụ Pháp.

Robert thấy khó thở. Tim anh đập mạnh. Liệu có phải anh đang đi vào một cái bẫy không? Đảm bảo duy nhất mà anh có là nhân chứng thứ mười một. Hilliard có tin anh không? Như thế có đủ không?

Anh bước tới chỗ chiếc xe, đợi những người kia ra tay. Họ đứng nguyên, yên lặng quan sát anh.

Robert đi đến phía ghế lái của chiếc Mercedes và nhìn vào bên trong. Những chiếc chìa khoá được cắm vào ổ điện. Anh có thể cảm thấy những người kia dán mắt vào anh trong khi anh mở cửa và ngồi vào ghế lái. Nếu tướng Hillard lừa dối Đô đốc Whittaker thì bây giờ là lúc mọi thứ sẽ kết thúc trong một tiếng nổ dữ dội đây.

Nào. Robert hít mạnh và với tay trái xoay chiếc chìa khoá. Tiếng máy nổ êm. Những nhân viên mật vụ đứng nhìn anh lái xe đi. Khi Robert đến khu giao lộ một chiếc xe cảnh sát chèn vào phía trước anh và trong một giây, Robert nghĩ là anh sẽ bị chặn lại.

Nhưng thay vì thế, chiếc xe cảnh sát bật đèn hiệu đỏ và dòng xe cộ dường như biến mất. Họ còn hộ tống mình nữa chứ.

Trên đầu, Robert nghe thấy tiếng động của một chiếc trực thăng. Anh liếc nhìn lên. Sườn chiếc trực thăng có in phù hiệu của cảnh sát quốc gia Pháp.

Tướng Hilliard đã làm tất cả những gì có thể được để bảo đảm là anh đến Thuỵ Sĩ an toàn. Và sau khi mình cho ông ta thấy nhân chứng thứ mười một, Robert nghĩ một cách quả quyết, ông ta sẽ lại tính chuyện giết mình. Nhưng ông tướng sẽ phải ngạc nhiên.

° ° °

Robert đến Thuỵ Sĩ vào lúc 4 giờ chiều. Tại biên giới chiếc xe của cảnh sát Pháp quay lại và một chiếc xe của cảnh sát Thuỵ Sĩ tháp tùng cho anh. Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu vụ nầy, Robert cảm thấy thư thái ơn Chúa là Đô đốc Whistaker có những bạn bè ở cấp cao. Với việc Tổng thống đang chờ một cuộc gặp với Robert, tướng Hilliard sẽ không dám làm hại anh. Đầu óc anh chuyển sang nghĩ tới người phụ nữ mặc đồ trắng, và ngay lúc đó, anh nghe thấy tiếng cô. Âm thanh của tiếng nói đó vang đến chiếc xe.

– Nhanh lên, Robert. Tất cả chúng tôi đang đợi anh.

– Tất cả? Không phải chỉ một à? Mình sẽ biết ngay thôi mà, Robert nghĩ.

° ° °

Tại Zurich, Robert dừng xe trước khách sạn Dolder Grand và viết một mẩu giấy lại chỗ thường trực.

– Tướng Hilliard sẽ hỏi tôi. – Robert bảo người nhân viên. – Xin đưa cái nầy cho ông ấy.

– Thưa ông, vâng.

Ra bên ngoài, Robert bước lại chô chiếc xe cảnh sát đã hộ tống anh. Anh cúi xuống nói với người lái xe.

– Từ đây trở đi, tôi muốn chỉ có một mình.

– Cũng được, thưa ông sĩ quan. – Người lái xe lưỡng lự.

Robert ngồi trở lại vào xe của mình và bắt đầu lái về hướng Uetendorf, nơi chiếc đĩa bay đã đâm xuống.

Vừa lái xe, anh vừa nghĩ tới tất cả những thảm kịch đã xảy ra vì nó và những sinh mạng đã mất. Hans Beckerman và Cha Patrim, Leslie Mothershedvà William Dann, Daniel Wayne và Otto Schmidt, Laslo Bushrekete và Fritz Mandel, Olga Romanchanko và Kevin Parker.

Chết. Tất cả họ đều đã chết. Mình muốn thấy mặt Janus, Robert nghĩ, và nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Những làng mạc như lao vun vút bên đùòng, và vẻ hoang sơ của dãy Alps át đi những cuộc đổ máu và nỗi kinh hoàng đã bắt đầu từ đây. Chiếc xe tới Thun và Robert bắt đầu cảm thấy hồi hộp. Phía trước là cánh đồng nơi anh và Beckerman đã tìm thấy vỏ quả bóng thám không thời tiết, nơi mà cơn ác mộng bắt đầu. Robert dừng xe lại bên đường và tắt máy.

Rồi anh ra khỏi xe, băng ngang qua đùòng và đi tới chỗ cánh đồng đó.

Hàng nghìn mẩu ký ức ùa về trong đầu anh. Cú điện thoại gọi lúc 4 giờ sáng. “Ông được lệnh phải trình diện với tướng Hilliard tại trụ sở Cục An ninh Quốc gia ở Fort Meade vào đúng 6 giờ sáng nay. Ông đã rõ chưa, ông sĩ quan?”

Lúc đó thì anh hiểu về nó ít làm sao. Anh nhớ lại những lời nói của tướng Hilliard “Ông phải tìm ra những nhân chứng đó. Tất cả bọn họ! Và cuộc tìm kiếm đã từ Zurich dân tới Bern, London, Munich, Rome, và Orvieto, từ Waco tới Fort Smith, từ Kiev tới Washington và Budapest. Rồi vệt máu đó đã đi tới chỗ kết thúc, tại đây, nơi nó bắt đầu.

Cô đang đợi anh đúng như Robert biết thế, và trông cô giống hệt như trong giấc mơ của anh. Họ tiến lại với nhau và dường như cô đang lướt về phía anh, một nụ cười rạng rỡ trên gương măt cô.

Robert, cảm ơn anh đã đến.

Có phải thật sự anh nghe thấy cô nói không, hay là anh đang nghe những ý nghĩ của cô nhi? Làm sao người ta lại có thể nói chuyện với một sinh vật lạ được Tôi phải đến. Anh nói một cách đơn giản.

Cảnh tượng nầy có một vẻ hoàn toàn không thật.

Mình đang đứng đây nói chuyện với một ai đó thuộc một thế giới khác. Mình phải hoảng sợ mới phải, thế mà trong cả đời mình, chưa bao giờ mình cảm thấy thanh thản hơn thế nầy.

– Tôi phải nhắc cô. – Robert nói. – Một số người đang đến đây và muốn làm hại cô. Tốt hơn là cô hãy đi trước khi họ đến.

– Tôi không thể đi được.

Và Robert hiểu. Anh thọc tay trái vào trong túi và lấy ra cái mẩu kim loại nhỏ có chứa miếng tinh thể kia.

– Robert, cảm ơn anh. Mặt cô sáng lên.

Anh đưa nó cho cô và nhìn cô lẳp nó vào cái vật mà cô cầm trong tay.

– Bây giờ thì sao? – Robert hỏi.

Bây giờ tôi có thể liên lạc với bạn bè tôi. Họ sẽ đến với tôi.

Liệu có điềm báo gì trong câu nói đó không nhì?

Robert nhớ lại lời tướng Hilliard: “Họ định chiếm hành tinh nầy và biến chúng ta thành nô lệ. Nếu tướng Hilliard nói đúng thì sao? Ai sẽ ngăn chặn họ? Robert nhìn đồng hồ của mình. Đã gần đến giờ tướng Hllliard và Janus đến, và ngay cả khi Robert còn đang nghĩ thế, anh nghe thấy tiếng một chiếc trực thăng Huey khổng lồ đang từ hướng bắc bay tới.

Các bạn anh đã tới.

Bạn bè. Họ là những kẻ tử thù của anh và anh quyết tâm vạch mặt chúng là những kẻ sát nhân, quyết tâm tận diệt chúng.

Cỏ và hoa trên cánh đồng bắt đầu rạp xuống khi chiếc trực thăng chuẩn bị hạ cánh.

Anh sắp đối mặt với Janus. Ý nghĩ đó làm anh ngập trong một cơn giận khủng khiếp. Cánh cửa trực thăng mở ra.

Susan bước xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.