Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Chương 3: Ký ức



Sau sự việc bị Cố Tiểu Điềm chơi khăm ngày hôm qua, ấn tượng đầu tiên của Diệp Mộc về Tôn Vỹ đó là lương thiện. Tôn Vỹ là tổ trưởng
phụ trách nhóm của Diệp Mộc, nhìn bề ngoài tuổi tác khoảng ba mươi lăm,
chiều cao cũng sàn sàn Diệp Mộc, gầy hơn Diệp Mộc một chút. Bộ quần áo
công sở phẳng phiu màu đen, trang điểm nhẹ nhàng sắc nét tạo cho người
khác cảm giác vừa thời thượng, tháo vát vừa có nét gợi cảm của phụ nữ,
đúng là một mỹ nhân.

Chị nhẹ nhàng bảo Diệp Mộc gọi chị là “chị Sunny”, nói rằng mấy chị
em trong công ty đều gọi chị như vậy. Suốt buổi sáng chị đưa Diệp Mộc đi làm quen với môi trường làm việc, lời nói lịch sự, nhiệt tình, nhưng
cũng muốn bày tỏ một ý rất rõ ràng: “Cho dù là bạn học của tam thiếu
gia, rơi vào tay chị thì cũng phải chịu sự quản lý, không có sự đối xử
đặc biệt nào đâu nhé!”

Thật ra, lúc này Diệp Mộc hơi hối hận, cô không nên vì muốn nhanh
chóng rời xa Hồng Kông mà nghe lời Lê Diệm Thần, bước vào cái ô dù
C&C của anh ấy.

“Chị Sunny, em không dám nói mình sẽ làm tốt như thế nào, nhưng em có thể hứa với chị em sẽ cố gắng hết sức. Lúc học đại học em cũng đã làm
thêm trong ngành này, trợ lý ngân hàng và trợ lý cho nghệ sĩ em đều đã
làm. Giấy chứng nhận quản lý viên em cũng đã có, lý luận về tiếp thị em
cũng có tìm hiểu, nhưng không thể hiểu biết nhiều như chị được, về sau
phải phiền chị chỉ dẫn nhiều cho em ạ. Nếu em làm không tốt chị có thể
mắng, chỉ số EQ của em cũng khá lắm ạ.” Diệp Mộc nói xong một tràng,
cũng tự cảm thấy khắp người rần rần.

Tôn Vỹ gật đầu có vẻ rất hài lòng: “Thế thì tốt. Đến đây, chị đưa em đi gặp hai người em sẽ làm việc cùng.”

Có hai người mà Diệp Mộc sẽ làm việc cùng, đều là con gái, cả hai cái tên đều có chữ “Lâm”. Người cao và gầy tên là Cylin, Vương Hề Lâm. Còn
người khá xinh đẹp kia tên là Trương Lâm.

Trương Lâm không có điểm gì khác ngoài hai chữ “ngạo mạn” nổi rõ trên khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp. Tính cách của Cylin thì không đến nỗi,
vừa nhìn thấy Tôn Vỹ và Diệp Mộc bước vào, lập tức đặt chiếc mascara
trên tay xuống, đứng dậy chào hỏi rất lễ phép: “Em chào chị Sunny!”

Tôn Vỹ vui vẻ chào lại cô, rồi quay sang cười với Trương Lâm dáng vẻ
hờ hững đang ngồi kế bên, nói: “Giới thiệu với hai người, Trương Lâm,
Vương Hề Lâm, đây là người sẽ làm việc cùng hai em, Diệp Mộc, về sau cho dù có việc gì cũng có thể tìm cô ấy.” Giới thiệu xong, chị quay ra thì
thầm gì đó với Diệp Mộc, rồi quay người rời đi.

Trên đường tới đây, Tôn Vỹ đã cho Diệp Mộc xem qua thông tin về hai
người này, khiến cô cảm thấy hơi mất tự tin, cười một cái để lấy lại vẻ
tự nhiên: “Chào hai bạn, tôi là Diệp Mộc, Diệp trong từ “lá cây”, Mộc
trong “như mộc xuân phong”. Sau này, trong công việc mong mọi người giúp đỡ.”

Cylin rất hoạt bát, cười rồi nói với Diệp Mộc: “Lúc chị mới bước vào, em còn tưởng chị cũng là một trong những người mới ở đây cơ!”

Cô ấy tâng bốc rất khéo léo, tuy Diệp Mộc biết đó chỉ là khách sáo,
nhưng vẫn cảm thấy rất vui. Hai người đang nói chuyện thì Trương Lâm
ngồi kế bên chớp chớp mí mắt một cách lạnh lùng, sau khi thu hút được sự chú ý của Diệp Mộc, cô khẽ cử động đôi môi căng mọng, ngọt ngào như
viên kẹo dẻo của mình: “Tôi khát nước.”

Nụ cười của Cylin ngừng lại trong giây lát, cô nhìn về phía Diệp Mộc. Diệp Mộc cười, tỏ ra thân thiện: “Ồ, được thôi! Các bạn cứ trang điểm
tiếp đi, lát nữa có một chương trình phải ghi hình. Tôi đi mua nước rồi
về ngay.”

Trên đường đi tới đây cô đã chú ý ở hành lang có một máy bán nước tự
động. Bước ra khỏi phòng hóa trang, Diệp Mộc vừa đi vừa lấy ra mấy đồng
xu, không để ý nên suýt va phải một người ở chỗ rẽ. Ngẩng lên nhìn, hóa
ra là anh chàng tài xế hôm qua.

“Là anh à? Chào buổi sáng!” Diệp Mộc tươi cười, tít mắt chào hỏi anh.

Hôm qua, Dung Nham làm tài xế cho Lê Cận Thần suốt một ngày, buổi tối ngủ không đủ giấc, từ lúc thức dậy đến bây giờ vẫn đang trong tình
trạng ngái ngủ, khi nhận được nụ cười tươi tắn, rạng rỡ của cô gái này,
anh như người sống lâu trong bóng tối bỗng được ánh sáng mặt trời chiếu
rọi, bất chợt đưa tay lên che mắt.

Diệp Mộc thích thú, dùng chiếc thẻ nhân viên vừa nhận được gõ gõ vào
anh: “Anh làm gì mà không dám nhìn tôi thế? Tôi nhìn rất đáng sợ hay
sao?”

Dung Nham rất ít khi không nói được lời nào như thế này. Anh buông
tay, bản thân mình cũng cảm thấy hành động khi nãy thật kỳ lạ.

Diệp Mộc đang vội, nhét mấy đồng xu vào máy bán nước tự động, mua hai chai nước và hai hộp sữa socola, đưa cho anh một hộp: “Mời anh uống
nước. Bây giờ tôi đang vội, lần sau gặp lại nhé, anh tài xế!”

Lúc cô đưa hộp sữa cho anh có hơi mạnh tay, Dung Nham lùi lại về sau vài bước, bỗng có cảm giác kỳ lạ.

Sau này, khi Dung Nham nhớ lại khung cảnh ngày hôm đó, anh đã hiểu
được cái cảm giác kỳ lạ bất chợt ùa đến ấy là gì. Nhưng lúc này, anh chỉ biết cầm hộp sữa đứng ngây tại chỗ, nhìn theo bóng Diệp Mộc vội vã bước đi, trong lòng có chút tổn thương. Cô gái này thật sự không nhớ gì về
anh sao?

Lê Cận Thần vừa họp xong, bước ra ngoài, đi đến hành lang thì nhìn
thấy Dung Nham đang cầm hộp sữa đứng đó, anh bật cười, ra hiệu cho Cố
Tiểu Điềm nhìn về phía ấy.

Cố Tiểu Điềm hơi liếc mắt, cười nhạt: “Giám đốc Lê, giao dịch của
chúng ta lần này thật đáng giá, Dung thiếu gia không những hạ mình làm
tài xế, bây giờ lại còn mang đồ ăn sáng đến nữa.” Từ khi Lê Cận Thần còn ở tổng công ty ở Hồng Kông, cô đã là trợ lý đắc lực của anh, hai người
lại là anh em họ xa, bình thường ngoài công việc, chẳng phân biệt lớn
nhỏ cũng đã quen rồi.

Dung Nham trở về trạng thái bình thường, chớp mắt nhìn về phía Cố Tiểu Điềm: “Điềm Điềm, em đang lo anh vất vả phải không?”

“Thôi đi!” Cố Tiểu Điềm chẳng có chút hứng thú với mấy anh chàng công tử phong lưu này. “Vì màn kịch lần này, đến thể diện của bản thân cũng
chẳng muốn giữ, trở thành nhân viên phục vụ của chúng tôi, tôi coi
thường anh chứ thương xót nỗi gì? Anh cứ ở đấy mà mơ!” Nói xong, cô lườm Dung Nham một cái, vung tay bước đi.

Dung Nham tối tăm mặt mày, ngơ ngác, xoa xoa cằm, hỏi Lê Cận Thần: “Cô gái này bị sao vậy?”

“Hôm qua anh phá hỏng sân khấu của cô ấy, anh quên rồi sao?” Lê Cận
Thần nhắc lại chuyện xảy ra tối qua ở bãi đỗ xe, xem đồng hồ thì cũng đã đến giờ, vỗ vỗ vai Dung Nham. “Đi thôi, sắp đến giờ thu hình rồi.”

Trương Lâm dạy cho Diệp Mộc bài học đầu tiên khi bước vào giới giải trí.

Chai nước đã mở nắp đặt trên bàn, cô ta chẳng thèm ngó đến, chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng nhìn Diệp Mộc bằng đôi mắt to sáng và đẹp.

Diệp Mộc bị cô ta nhìn chằm chằm, cảm thấy kỳ lạ, ngó nhìn khắp căn
phòng, các cô gái đang trang điểm để chuẩn bị ghi hình nhìn ai cũng có
vẻ bận rộn, nhưng thật ra thỉnh thoảng vẫn liếc mắt về phía cô.

“Có gì không đúng sao?” Diệp Mộc cất lời hỏi Trương Lâm. “Cô sao thế? Có phải không thích uống loại nước này không?”

Trương Lâm chỉ cười nhạt, vứt chiếc cọ trang điểm trong tay lên bàn
kêu “cạch” một tiếng, đứng dậy rồi bước đi. Diệp Mộc đương nhiên không
thể để Trương Lâm đi. Cô kéo cánh tay Trương Lâm, giữ cô ta lại, sau đó
quay sang hỏi Cylin: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Trương Lâm nhìn Diệp Mộc nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn, thon thả của
mình, trừng mắt ngạc nhiên, nhìn Diệp Mộc chằm chặp. Cylin nhìn Diệp
Mộc, nói nhỏ một câu: “Ống hút đâu? Miệng chai sẽ làm nhạt son môi.”

Lúc này, khắp phòng trang điểm bắt đầu xuất hiện những tiếng cười xì xầm.

Trong đầu Diệp Mộc phát ra những tiếng ong ong, chút nữa thì nổ tung.

“Ôi trời!” Cô thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ đầu. “Xem ra trước khi ghi
hình, người sốt ruột nhất không phải là ca sĩ, đến cái này tôi cũng
quên. Ha ha, may mà Trương Lâm vẫn chưa uống, nếu không son nhạt mất lại phải tô lại, không kịp giờ quay mất.”

Trương Lâm có vẻ đã bình tĩnh lại, Diệp Mộc vội vàng buông tay: “Này, tôi không làm đau cô đấy chứ? Lúc nãy tôi mất bình tĩnh nên không biết
có quá tay hay không.”

Trương Lâm giật tay ra, nói ngắn gọn: “Không sao.”

Lời Diệp Mộc vừa dứt, một cô gái nhỏ nhắn đeo kính gọng đậm siêu lớn
chẳng biết từ đâu xuất hiện, rút ra từ túi quần trái hai chiếc ống hút,
đưa cho Diệp Mộc. Diệp Mộc ngay lập tức đón lấy, bóc lớp vỏ ngoài của
chiếc ống hút, cắm vào hai chai nước của Trương Lâm và Cylin, cẩn thận
đặt ngay ngắn vào vị trí thuận tiện cho hai người dễ lấy.

Phục vụ nước nôi cho hai bà cô trẻ xong xuôi, Diệp Mộc vừa cầm hộp
sữa socola đặt trên bàn lên, vừa huơ tay quạt quạt, quay về phía cô gái
nhỏ nhắn trượng nghĩa khi nãy, lắc lắc đầu làm mặt xấu xí vẻ không hài
lòng.

Đôi mắt to tròn của cô gái nhỏ đảo qua đảo lại nhanh nhẹn, chỉ nhìn
đã biết là rất thông minh. Cô gái cho Diệp Mộc biết cô tên là Ô Long Trà thuộc bộ phận trang phục.

Hai người vừa quen nhau đang chuyện trò thì đã đến thời gian ghi hình.

Các nữ ca sĩ lần lượt bước ra, khi Trương Lân và Cylin đi đến, Diệp Mộc giơ tay vỗ vỗ vào vai họ: “Cố lên nhé!”

Cylin chu môi cười, giơ tay hình chữ “V”. Trương Lâm đi đằng sau, chỉ ậm ừ một tiếng coi như đáp lại. Diệp Mộc đã được lĩnh giáo tính khí của cô gái này, không tỏ ra bận tâm, cùng với Ô Long Trà bước sau bọn họ,
tiến vào studio.

Nơi này sẽ ghi hình một talkshow giải trí mới được trình làng đầu năm nay. Công ty C&C đã đầu tư khoản tiền khổng lồ vào đây, là một mốc
quan trọng của Lê Cận Thần khi bước chân vào thị trường làm chương trình dạng talkshow, vì vậy được cả công ty rất quan tâm và coi trọng.

Quá trình ghi hình diễn ra rất thuận lợi. Khoảng nửa tiếng sau, mọi người từ studio bắt đầu bước ra.

Diệp Mộc khi ấy đang chăm chú quan sát trường quay, thoăn thoắt ghi
chép, Ô Long Trà kéo cô mấy lần liền, cô mới rời mắt khỏi cuốn sổ. Cô
nhìn theo hướng mà Ô Long Trà chỉ, hóa ra Lê Cận Thần đã tới, anh chàng
tài xế kia cũng đi theo.

“Giám đốc Lê vẫn thường đến nơi ghi hình à?” Diệp Mộc hỏi nhỏ Ô Long Trà.

Ô Long Trà lắc đầu: “Chắc là đặc biệt đến thăm Trương Lâm nhà các chị đây.”

Diệp Mộc giật mình, ánh mắt dừng lại một lúc trên gương mặt Lê Cận Thần: “Giám đốc Lê… và Trương Lâm?”

“Không phải! Là Dung thiếu gia! Người đi cạnh Giám đốc Lê ấy!” Ô Long Trà kéo Diệp Mộc lại gần hơn một chút, giọng càng lúc càng nhỏ: “Này,
Diệp Mộc! Chị nói nhỏ một chút, không chút nữa đạo diễn đuổi chị ra
ngoài đấy.”

“Người đó… không phải là tài xế của Giám đốc Lê sao?” Diệp Mộc cố gắng nói nhỏ nhất có thể.

Ô Long Trà nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Mộc, cười tít mắt, để
lộ hàm răng trắng sáng: “Cái này… em có một nguồn tin độc quyền, chị
hãy cầu xin em đi, em sẽ nói cho chị biết!”

“Xin em mà!”, Diệp Mộc tươi cười nói.

Ô Long Trà tỏ vẻ rất hài lòng, đẩy đẩy chiếc kính gọng đậm, cố ý muốn ngoắc tay với Diệp Mộc, Diệp Mộc lập tức giơ tay ra: “Người đó là Dung
thiếu gia, mọi người đều gọi anh ấy là Dung nhị thiếu gia. Anh ấy là
người đứng trong top ba chàng trai độc thân hoàng kim ở đây đấy, vô cùng giàu có! Anh ấy nhờ vả Giám đốc Lê của chúng ta lăng xê cho Trương Lâm, giám đốc nói có thể, nhưng muốn Dung thiếu gia làm tài xế cho anh ấy
một ngày. Dung thiếu gia và Trương Lâm chắc là có gì đó với nhau, muốn
lăng xê cô ta, thế là đồng ý làm thật!”

Diệp Mộc “ồ…” một tiếng rõ dài, mọi chuyện vỡ nhẽ.

Người biên tập chương trình đang thì thầm gì đó với Lê Cận Thần, vừa
nói vừa cau mày. Lê Cận Thần vừa nghe vừa nhìn về phía Trương Lâm, cuối
cùng gật gật đầu, cười vẻ thích thú.

Đợi đến khi người biên tập bị đạo diễn gọi ra, Lê Cận Thần quay
người, nhìn về phía Dung Nham, phát hiện ánh mắt của Dung nhị thiếu gia
đang hướng về phía hậu trường. Anh nhìn theo hướng nhìn của Dung Nham,
chỉ thấy cô gái tên Diệp Mộc ngày hôm qua đến liên hệ làm việc theo lời
giới thiệu của Diệm Thần đang đứng đằng sau máy quay số bốn, quan sát
trường quay rất chăm chú.

Thực ra, khi Dung Nham vừa bước vào đã để mắt đến Diệp Mộc đang đứng ở đầu kia của trường quay, sau đó cô gái này đứng khuất vào chỗ tối, cho
rằng chẳng ai biết mình đang nhìn trộm anh. Anh làm ra vẻ không biết gì, mặc cho cô tự do hành động, đợi đến khi cô quay mặt đi, anh mới nhìn về hướng ấy. Cô gái này đang cầm một cuốn sổ, cắm cúi ghi chép gì đó, nhìn có vẻ rất chăm chỉ và nghiêm túc, đó chính là người con gái trước đây
đã kiên trì chơi một bản piano tại một giáo đường nhỏ ở vùng Giang Nam
mưa giăng mịt mờ.

Anh cảm thấy rất vui, không hề biết rằng mình đang bị Lê Cận Thần theo dõi.

Chỉ cần nhìn điệu bộ cười cười của Lê Cận Thần, Dung Nham đã biết ngay anh ta đang nghĩ đến chuyện gì.

“Anh có biết cô gái Diệp Mộc này không?” Dung Nham không chút vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

“Là trợ lý thứ sáu của bảo bối Trương Lâm nhà anh đấy, và là cô bạn
gái cũ thứ bảy của cậu em bảo bối thứ ba nhà tôi.” Lê Cận Thần cười
nhạt.

Dung Nham không ngờ trong chuyện này còn có những mối quan hệ như vậy, nụ cười liền biến mất trong giây lát.

Lê Cận Thần là người thế nào chứ, ngay lập tức phát giác sự việc đằng sau chuyện này: “Sao vậy? Anh quen cô ấy à?”

Dung Nham cười gật đầu: “Có gặp ở hôn lễ của Tiểu Ngũ, cô ấy là chị
em với vợ Tiểu Ngũ.” Tập đoàn Lương Thị có sáu người đứng đầu, Dung Nham là người thứ hai, Lý Vĩ Nhiên là thứ năm, lấy vợ là tam tiểu thư của
Tần gia trong thành phố.

“Tần Tang?!” Lần này Lê Cận Thần thực sự ngạc nhiên, ánh mắt theo phản xạ nhìn về phía Diệp Mộc.

Lúc này chương trình đã quay được một nửa, Trương Lâm ngoài việc tự
giới thiệu bản thân, không hề mở miệng nói câu nào. Diệp Mộc nhìn vẻ mặt lạnh tanh của cô, thầm nghĩ làm sao có thể lợi dụng anh chàng si tình
Dung thiếu gia nọ để đưa Trương Lâm nổi lên. Khi ánh mắt của Lê Cận Thần hướng về phía cô, đúng lúc cô đang liếc nhìn về phía Dung Nham, do
không chú ý đã chạm mắt, Lê Cận Thần tỏ ra rất hào phóng, mỉm cười với
cô, còn Diệp Mộc nhất thời khựng lại, sau đó chẳng hiểu sao người bỗng
nóng bừng.

“Cắt!” Giọng đạo diễn bất ngờ vang lên, sau đó là tiếng xì xần râm ran của các diễn viên.

Diệp Mộc trong lòng đang xốn xang vì ánh mắt của Lê Cận Thần, chỉ
nghe thấy tiếng Ô Long Trà lẩm bẩm “thảm rồi”, cô giật mình trở về thực
tại, vội vã nhìn về phía trường quay, đúng là thảm thật rồi.

Thiên hậu đình đám nhất trong số những nghệ sĩ đang có mặt tại trường quay – Lâm Kinh Vũ, vốn ngồi tại vị trí gần MC nhất, rời ghế đứng dậy,
tiến đến trước mặt Trương Lâm.

Từ vị trí này, Diệp Mộc có thể nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Kinh Vũ, nét mặt ấy làm cô có cảm giác chẳng tốt đẹp gì.

“Cô tên là gì?” Lâm Kinh Vũ với dáng vẻ thướt tha, vòng eo thon thả,
hơi nghiêng người, ghé sát vào tấm biển tên trước ngực Trương Lâm, liếc
mắt một cái, cười nhỏ nhẹ. “Trương Lâm? Lúc nãy cô cười cái gì? Tại sao
lại cười? Lời nói của tôi rất buồn cười sao?”

Những lời ngắn gọn, súc tích, có trật tự này được phát ra từ miệng
đại mỹ nhân Lâm Kinh Vũ bỗng có sức mạnh ghê gớm và đạt đến độ cao quý
lạ thường. Khí thế ấy cũng có thể ép cho đối thủ lún xuống tận bùn sâu.
Vẫn may, hai người đang đứng đó đều là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng
thành, khung cảnh trước mặt cũng không đến nỗi quá khó coi.

Trương Lâm vẫn giữ vẻ cao ngạo chẳng coi ai ra gì, chẳng buồn nhìn
thẳng vào Lâm Kinh Vũ, nhẹ nhàng buông một câu: “Còn quay nữa không
đây?”

Diệp Mộc ngay lập tức nhận ra câu này là nói với mình, đúng là ngựa
non háu đá, “bao biện” luôn chạy nhanh hơn “lý trí”, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, cô đã bước lên phía trước.

Ô Long Trà đứng bên cạnh giơ tay ra nhưng không kịp ngăn cô lại, đứng tại chỗ lo lắng.

Thực ra chuyện đã đến mức này, cũng chỉ do một tiếng cười khẽ của
Trương Lâm mà thôi. Trong khi ghi hình, các nữ minh tinh đang say sưa
tiết lộ về mối tình đầu của mình, theo thứ tự từ người nhỏ tuổi nhất.

Trương Lâm chẳng thể hiện gì nhiều, chỉ nói: “Vẫn còn nhỏ, chưa yêu
bao giờ”, rồi đến lượt người khác. Cylin lém lỉnh kể một đoạn về cái
thời hồn nhiên cùng bạn trai trốn học, khiến không khí vui vẻ hơn. Những minh tinh về sau cũng tiếp tục những câu chuyện như vậy. Cuối cùng, đến lượt Lâm Kinh Vũ. Lâm Kinh Vũ là nữ minh tinh nổi như cồn, từ khi lập
nghiệp đến nay, lúc nào cũng như một ngọc nữ, vấn đề tình cảm có ảnh
hưởng đến hình tượng của cô trong mắt người hâm mộ, nên trước nay không
nhắc đến. Vì thế, đến khi MC và các vị khách mời muốn cô kể chuyện của
mình, cô chỉ mỉm cười, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc dài, nói: “Tôi yêu
muộn lắm, vả lại lúc đó cũng đã vào nghề rồi, thời gian gặp nhau cũng
rất ít, không lâu sau thì chia tay, vì thế cũng chẳng có chuyện gì hấp
dẫn để kể cả… chỉ đến mức nắm tay mà thôi!”

Trong tiếng bình luận nửa đùa nửa thật của mọi người, Trương Lâm ngồi ở phía xa nhất chẳng hiểu vì sao bỗng bật cười, không quá lớn nhưng
cũng đủ để nghe rõ.

Đây là showbiz, nơi có nhiều tin đồn và những mối quan hệ nhất trên
thế giới. Chẳng cần gió cũng có thể nổi sóng cao ba trượng! Tất cả những người đang ngồi kia đều có đôi tai thính nhạy, có người vì muốn làm nổi bật hơn tràng cười khi nãy, thậm chí còn quay đầu nhìn về phía Trương
Lâm.

Lâm Kinh Vũ có bao giờ phải chịu sự bẽ mặt như vậy, ngay lập tức nổi điên.

Diệp Mộc vừa bước vào khu vực ghi hình, bỗng trở nên lo lắng. Trong
giới này, tuổi tác và đẳng cấp rất quan trọng. Trương Lâm là người mới,
cô cũng là một trợ lý vừa nhận việc ngày đầu tiên, sao dám so sánh với
Lâm Kinh Vũ, cho dù là xin lỗi đây?

“Đạo diễn, tạm thời nghỉ một lúc được không?” Ngay trước khi bước qua ranh giới trận địa trước mắt thì Diệp Mộc dừng lại, quay sang hỏi người phụ trách trường quay.

Đạo diễn nhìn biên kịch, đó là nhà biên kịch có tiếng nhất trong
giới, ông đang nhìn về phía Trương Lâm và Lâm Kinh Vũ, nghe thấy tiếng
của Diệp Mộc, ông quay sang phía đạo diễn rồi gật đầu.

Trong không khí căng thẳng, Diệp Mộc thấy Lê Cận Thần và Dung Nham
cùng đứng ở đó, biểu hiện trên khuôn mặt hai người giống hệt nhau, đều
rất thản nhiên, chẳng có ý định sẽ đi tới giải quyết vụ này. Cô lấy hết
dũng khí quay đi, thầm tự xỉ vả mình một trăm lần: “Giám đốc và chàng
công tử kia đều có mặt, cô tức giận làm gì cơ chứ!”

Lâm Kinh Vũ đi đi lại lại trước mặt Trương Lâm. Đợi đến khi các phóng viên chụp cũng kha khá ảnh, cô bất ngờ thốt ra một tràng cười, rời ánh
mắt, không nhìn Trương Lâm lấy một cái, quay người bước ra phía sau cánh gà. Diệp Mộc tức tối, tiến về phía MC.

MC của chương trình tên Nhậm Bình Sênh, vừa nhìn thấy Diệp Mộc tiến
về phía mình, anh đã nghĩ thầm, cô gái này đầu óc thật linh hoạt, một vị cứu tinh biết đi thẳng vào vấn đề. Phía bên ngoài, các ký giả và giám
đốc đều có mặt, không muốn rơi vào thế bị động, Nhậm Bình Sênh chẳng đợi đến lúc Diệp Mộc đi tới ôm lấy gấu quần mình mà cầu xin, anh ra đã chủ
động bước tới ngăn Lâm Kinh Vũ lại.

Lúc này, những nhân viên của Lâm Kinh Vũ cũng nhao nhao ào đến, người đưa nước, người quạt mát, người trang điểm lại khuôn mặt cô ta,… Nhậm Bình Sênh chặn trước mặt Lâm Kinh Vũ, vẻ tươi cười, thấp giọng, hình
như đang khuyên nhủ gì đó.

Diệp Mộc hít một hơi thật sâu, xoa xoa lòng bàn tay rịn mồ hôi, bước tới gần.

“Lâm tiểu thư!” Diệp Mộc đẩy một cô gái đang chỉnh lại mái tóc cho
Lâm Kinh Vũ, nhận được từ cô này một cái nguýt, cô cười lại tỏ ý xin
lỗi.

Lâm Kinh Vũ nghe thấy có người gọi tên mình, chỉ hơi quay lại nhìn, nét mặt chẳng tỏ thái độ gì.

Diệp Mộc nhìn thấy các ký giả xung quanh trường quay với một rừng máy ảnh, hạ thấp giọng, nói: “Tôi là trợ lý của Trương Lâm, khi nãy rất cảm ơn chị đã đánh giá cao cô ấy!”

Ngày mai nhất định cảnh tượng vừa rồi sẽ lên trang nhất tất cả các tờ báo giải trí. Diệp Mộc không biết Lâm Kinh Vũ là do sự sắp xếp của tổ
chương trình mà cố ý làm vậy, hay đã thực sự nổi giận với Trương Lâm, dù sao cô cũng đã làm cho cô ấy cảm thấy mình rất quan trọng, giải nguy vụ này xong hãy tính.

Nhậm Bình Sênh đứng bên quan sát sự việc, lông mày hơi nhíu lại, ánh
mắt theo phản xạ nhìn về phía nhà sản xuất, vẻ mặt có chút bông đùa.

Nhưng Lâm Kinh Vũ thì không có vẻ ngạc nhiên như Nhậm Bình Sênh,
dường như đúng là cô ấy đã mượn Trương Lâm diễn vở kịch này để tạo ra sự việc. Cô nhìn Diệp Mộc nửa giây, sau đó mỉm cười, vẫy vẫy tay bảo các
nhân viên rời đi.

Nụ cười của người đẹp quả nhiên có sức mạnh nghiêng nước nghiêng
thành. Diệp Mộc cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ nghe thấy giọng nói của mỹ nhân
vang lên bên tai: “Trương Lâm có cô, chắc chắn sẽ nổi tiếng.”

Diệp Mộc cười đáp lại, mồ hôi vã ra như tắm, lùi lại. Lâm Kinh Vũ
không hổ danh là thiên hậu trong giới điện ảnh, chỉ trong một lúc ngắn
ngủi như vậy, nụ cười trên gương mặt đã ấm áp trở lại như làn gió xuân.
Cô trở về chỗ ngồi khi nãy, uống nước một cách từ tốn, tươi cười vẫy tay với mọi người xung quanh.

Diệp Mộc lùi về bên cạnh Trương Lâm lúc này đang hơi cúi đầu, nghe
thấy Diệp Mộc gọi nhỏ tên mình, cô ngẩng lên. Giây phút ấy, ánh mắt cô
trông mềm mại đến kỳ lạ, dường như khi nãy đã trở thành một con thú nhỏ
cô đơn đi lạc đến vùng đất xa lạ, lòng Diệp Mộc chợt dịu đi, không nỡ
nói ra bất cứ lời trách móc nào.

Đúng lúc ấy, Diệp Mộc ngó xuống, nhìn thấy phía bên dưới hai bàn tay
đang chồng lên nhau của cô ấy, đặt trên đùi là một chiếc điện thoại nhỏ
nhắn, lộ ra một góc màu hồng lấp lánh. Diệp Mộc quay lưng lại phía các
phóng viên và máy ảnh, khẽ xoay xoay người không để ai khác nhìn thấy,
giấu chiếc điện thoại vào lòng bàn tay. Sau khi cầm lên, cô cúi đầu,
liếc nhanh vào màn hình, hóa ra trên đó là một bộ manga tiếu lâm nhiều
kỳ đang hot hiện nay.

Thì ra khi nãy, cô ấy cười là vì đang xem cái này!

Diệp Mộc thực sự nổi giận, môi mím chặt, phóng ánh mắt đang bốc lửa
bừng bừng về phía Trương Lâm. Trương Lâm hình như cũng biết mình quá
đáng, không nói năng gì, cúi mặt nghịch móng tay.

Khóe miệng Diệp Mộc như méo đi, nhanh chóng lùi khỏi trường quay.

Lúc nãy, không khí trong trường quay im ắng một cách lạ thường, những người quan sát bên ngoài không rõ sự tình chỉ nhận thấy thiên hậu Lâm
Kinh Vũ bị một người mới vào nghề chọc giận, sau đó một cô trợ lý mới
không biết thân phận đến gần, cũng chẳng biết cô ấy làm gì, chỉ thấy Lâm Kinh Vũ lúc đầu vốn định bước đi, bây giờ lại tươi cười, trở về ghế
ngồi, tiếp tục ghi hình.

Các phóng viên đứng bên ngoài cũng đã chụp được vô số ảnh, ai nấy đều cười hỉ hả, vừa gõ nháp cái tít cho bài báo ngày mai vừa thu dọn đồ
đạc, chuẩn bị ra về.

Lâm Kinh Vũ đã không sao rồi, nên thời gian nghỉ cũng được rút ngắn,
đạo diễn hô: “Chuẩn bị”, ánh mắt các nhân viên trong ekip ghi hình cũng
ngầm nhìn nhau, chuẩn bị quay tiếp.

Một bên trường quay, Dung Nham quan sát toàn bộ sự việc, cảm thấy vô
cùng ngạc nhiên. Trong ấn tượng của anh, Diệp Mộc là một cô gái nhỏ
nhắn, ngoan ngoãn, ít nói, sau một thời gian không gặp, tính cách đã
khác trước nhiều như vậy?

Lê Cận Thận thực ra cũng có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là sự
tính toán. Diệp Mộc cầm chiếc điện thoại của Trương Lâm, lùi về phía
sau, bất giác liếc về phía giám đốc, những tia sáng rạng rỡ trong ánh
nhìn của Lê Cận Thần làm mắt cô như hoa lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.