365 Ngày Hôn Nhân

Chương 30: Ngày 2 tháng 1 – Phòng này không ngủ được



Lôi Tuấn Vũ khóe miệng co giật. Hoa Tiên Sinh? Tên gì như vậy? Có quỷ mới tin! Chẳng muốn quan tâm tới cô nữa, không hiểu ra làm sao! Sợ anh làm thịt cái tên tiểu tử kia chắc?!

“Cổ, cậu cùng Tử Tình về trước đi! Ở công ty tôi còn có việc.” Dứt lời, Lôi Tuấn Vũ cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi Thiên Phủ.

Ở phía sau Tử Tình, Cổ Dương chế giễu nói: “Tôi nói này, chị dâu, có muốn nói bừa thì cũng đừng quá vụng về như thế chứ! Làm gì có người nào tên Hoa Tiên Sinh?! Đi thôi, lần này chắc không cần áo khoác của tôi nữa đâu nhỉ!” Khoác áo vét lên, Cổ Dương huýt sáo, dẫn trước đi ra ngoài.

Lãnh Tử Tình hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Ai bảo tình huống quá khẩn cấp, cô chỉ là không muốn để bọn họ biết tên của Hoa Bá thôi mà! Nếu bọn họ thực sự quan tâm, rồi lại đi tìm hiểu, vậy chẳng phải cô đang làm cái gì đều có thể dễ dàng bị khám phá ra sao?! Trong lòng cô vẫn muốn có chút yên tĩnh như vậy. Trước kia bị người khác coi thường, cho cô chỉ là một đứa chơi bời lêu lổng, cô đã ngoảnh mặt làm ngơ, đối với thái độ của người khác hiểu sai về cuộc sống của mình không thèm quan tâm. Bây giờ, cô lại càng hy vọng có thể giống như trước. Cuộc sống của cô không cần người khác phải hiểu. Mà càng nhận nhiều sự khinh miệt, cô ngược lại càng cảm thấy cuộc sống vô cùng có tính thách thức, vô cùng thú vị. Cái vỏ bề ngoài thấp hơn giá trị bản thân khiến cho cô thấy rất thoải mái! Về phần bọn họ nghĩ gì về cô, cô thực không có hứng thú quan tâm. Nguồn truyện:

Len lén lè lưỡi, Lãnh Tử Tình quấn lại khăn quàng cổ, khôi phục tinh thần, đi theo Cổ Dương ra ngoài.

Lãnh Tử Tình lại một lần nữa rõ ràng nhận thức được, đối với ngôi nhà này, Cổ Dương quen thuộc hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô. Nếu không phải là cần chờ cô dùng vân tay để mở khóa, chỉ sợ là anh không cần cô dẫn dắt gì hết. Mà thực ra sáng sớm hôm nay cô còn lĩnh giáo anh không cần đến vân tay vẫn có thể thoải mái tiến vào!

“Chị dâu, cứ làm gì chị thích nhé! Tôi phải đi nghỉ ngơi đã, vừa về nước nên bị chênh lệch múi giờ hơi nhiều, hơn nữa tôi… dù sao cũng là người bị thương mà!” Cổ Dương chỉ chỉ bên mặt mình. Vết sẹo đã khô kia ở trên khuôn mặt đẹp trai của anh hơi có chút nổi bật.

Lãnh Tử Tình nhìn xong, không khỏi đỏ mặt, đây chẳng phải là kiệt tác của mình hay sao?! “Rất xin lỗi!”

“Không cần xin lỗi! Tốt lắm, chị dâu, tôi lên lầu đây!” Cổ Dương khoát tay, bộ dáng không sao cả, “ngựa quen đường cũ” đi về phía trên lầu.

Lãnh Tử Tình ngồi sụp xuống ghê sô pha, thở phào nhẹ nhõm! Cô sắp kiệt sức mà chết mất! Một ngày vừa rồi thật đúng là điên đảo! Sao lại thấy mệt mỏi thế không biết?! Một lát nữa cô cũng phải đi nghỉ ngơi, để buổi tối còn có tinh thần mà làm việc! Trong lúc vô tình, ánh mắt cô ngước nhìn lên tầng, đột nhiên nghĩ đến trên lầu chỉ có hai phòng ngủ, Cổ Dương làm thế nào nghỉ ngơi được? Chẳng lẽ ngủ trong phòng làm việc sao? Thình lình, Lãnh Tử Tình có cảm giác phòng Cổ Dương muốn vào chính là phòng ngủ của mình! Cô bỗng chốc đứng lên gọi lớn: “Anh Cổ! Căn phòng kia không thể vào được!”

Cổ Dương một tay đẩy mở cửa phòng, lộ ra nửa thân trên, tỏ vẻ mệt mỏi nhìn Lãnh Tử Tình dưới lầu, cười nói: “Chị dâu! Yên tâm, nơi này tôi từng ngủ qua, Vũ không cho người khác vào đây, cũng không nghĩa là tôi không được vào! Ngủ ngon!”

Sầm một tiếng, Cổ Dương đóng cửa phòng. Trong lòng Lãnh Tử Tình hơi co lại. Đây là cái tình huống gì? Anh ta nói anh ta đã từng ngủ? Tại phòng của cô?! Trời ạ! Vậy cô sẽ phải nghỉ ngơi ở đâu?! Không được! Giường của cô sao lại để cho người khác ngủ được?! Lãnh Tử Tình không dám chậm trễ, vội vàng chạy lên lầu, ra sức đập cửa phòng gọi: “Anh Cổ! Anh Cổ! Mở cửa nhanh lên! Phòng này anh không thể ngủ được! Anh Cổ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.